Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc mỗi người mang theo một cảm xúc khác nhau, buổi biểu diễn lần này chuẩn bị bắt đầu.


Nhìn người trước mặt vẫn đang cầu nguyện, Trịnh Duẫn Hạo đảo mắt, đi qua chỗ Tra Khắc bắt đầu giám sát mọi thứ ở hiện trường.


Đặt tâm lý vào giải quyết công việc, hai người cuối cùng cũng có lần đầu tiên hòa thuận với nhau sau một thời gian.


Nhìn người mẫu khoác lên mình những bộ trang phục mới, Trịnh Duẫn Hạo bày ra vẻ mặt bình tĩnh nhưng không hề thả lỏng.


"Đi xác nhận tình hình của Mall và Tại Trung, kiểm tra lại lần luối." Tra Khắc nói chuyện với nhân viên, sau đó đảo mắt nhìn khán phòng.


Có phóng viên, có khách quý, có Kim Tuấn Tú và Phác Hữu Thiên, còn có...?!


Trong lúc Tra Khắc cau mày, giống như phát hiện gì đó, nhóm phóng viên cũng bắt đầu hành động.


Người chủ trì cầm microphone, dùng giọng nói trầm thấp có chút say lòng người mở miệng: "Kế tiếp, hai người mẫu chính của chúng ta sẽ xuất hiện. Hai bộ này được may bởi nhà thiết kế chính, ý tưởng táo bạo và mới mẻ..."


Không có thời gian để Tra Khắc suy nghĩ nhiều, y đưa mắt về lại sân khấu, chỉ thấy Trịnh Duẫn Hạo ở đầu khác cũng đang nheo mắt, tập trung nhìn vào hướng Tại Trung sắp xuất hiện.


Trên sân khấu, một nam một nữ bước ra từ hai hướng khác nhau.


Trang phục trên người Mall thiên về trung tính, chân mang boot thấp cổ, áo sơmi được thiết kế độc đáo, bên ngoài là áo vest đỏ, trông như một sự sắp xếp hợp lý, được mặc lên người cô, lại toát ra một khí chất đặc biệt.


Mà trang phục trên người Kim Tại Trung cũng thiên về trung tính, vải dệt trên vai hơi lỏng, khi đi lại sẽ khẽ lay động, làm lộ ra phần vai và đường cổ xinh đẹp, đôi boot cao cổ ôm lấy đôi chân thon dài, mỗi lần vung tay đều làm phát ra hương vị độc đáo.


Đơn giản mà nói, đây là một bộ trang phục giản dị nhưng rất có phong cách.


Có lẽ có thể nói, cả hai đều rất phong cách.


Trịnh Duẫn Hạo vừa lòng nhếch khóe miệng, nhìn bước đi của Kim Tại Trung, mặc dù có chút không hài lòng, nhưng miễn cưỡng có thể chống đỡ giữ thể diện.


Nhưng có một điều khiến hắn rất bất mãn, bộ trang phục kia quá hở.


Chỉ cần Kim Tại Trung di chuyển mạnh một chút, dường như có thể thấy được xương quai xanh của cậu từ trong bộ quần áo kia.


Chậc.


Hai người chuẩn bị gặp nhau tại trung tâm sân khấu, sau đó bước đi theo hai hướng ngược nhau.


Nhàn nhã sải bước về phía trước.


Đối với Mall mà nói, đây chính là việc hàng ngày, nhưng đối với Kim Tại Trung mà nói...


Con đường chết tiệt này sao lại dài như vậy a a a ──


Mặt không chút thay đổi, Kim Tại Trung nhìn như thong dong, nhưng thật ra đang che giấu vô số tuyệt vọng.


Sau khi buổi biểu diễn này kết thúc, mặc kệ kết quả có tốt hay không, cậu cũng quyết định đóng gói tất cả hành lý, trốn về nhà làm ruộng...


Nhưng mà cậu không có ruộng?


Ừm... Hay tự mình đào một mảnh?


Đang lúc Kim Tại Trung tuyệt vọng miên man suy nghĩ, Mall đột nhiên khẽ cau mày.


Cô phát hiện trên sân khấu, chỗ Tại Trung gần bước tới, xuất hiện một sợi dây điện không nên có.


Vụng trộm đem tầm mắt hướng lên người Kim Tại Trung, chỉ thấy hai mắt cậu căn bản không nhìn đường, tâm trí có vẻ như đang trôi đi rất xa.


Không ổn...


Ngay khi cảnh báo này vang lên trong lòng Mall, đã quá muộn...


"Cẩn thận!" Tiếng kinh hô từ bốn phương tám hướng vang lên, đem ý thức của Kim Tại Trung kéo lại.


Nhưng đã quá muộn...


Chân cậu đã bị móc vào dây điện kia, ngoài việc rút đi nguồn điện cho thiết bị chiếu sáng trên sân khấu, cậu còn bị ngã khỏi sân khấu.


Trong bóng tối, với ánh sáng từ đèn flash, có thể lờ mờ nhìn thấy quá trình cậu ngã xuống.


Tra Khắc mở to mắt, vội vàng chạy đến chỗ Kim Tại Trung, hơn nữa cầm lấy bộ đàm từ nhân viên công tác, yêu cầu nhanh chóng khôi phục ánh sáng.


Toàn bộ quá trình không đến mười giây, hiện trường lại lần nữa sáng trở lại, ánh đèn flash lại càng thêm mãnh liệt.


Đơn giản là Kim Tại Trung bị Trịnh Duẫn Hạo gắt gao che chở, ngã trên mặt đất.


"Trịnh Duẫn Hạo! Anh có sao không?" Kim Tại Trung quay đầu, nhìn sắc mặt Trịnh Duẫn Hạo tái nhợt, cau mày thật chặt, không nói tiếng nào.


"Em ổn chứ?" Chậm rãi thở hắt ra, trán Trịnh Duẫn Hạo toát mồ hôi.


"Chết tiệt! Ai bảo anh đỡ tôi?!" Kim Tại Trung khẩn trương đứng lên khỏi người Trịnh Duẫn Hạo, bắt lấy tay hắn định kéo hắn lên.


"Đừng nhúc nhích!" Dùng tay kia bắt lấy tay phải đang bị Kim Tại Trung cầm, mặt Trịnh Duẫn Hạo lại tái nhợt thêm vài phần.


"Có thể tay anh bị gãy rồi." Tra Khắc xem xét thương thế của Trịnh Duẫn Hạo, bình tĩnh ngẩng đầu, quay sang bảo nhân viên bên cạnh gọi xe cứu thương, sau đó đến bên cạnh người chủ trì, dặn dò vài câu sau rồi giúp đỡ Trịnh Duẫn Hạo rời đi.


Thẩm Xương Mân không nói nên lời, nước mắt vòng quanh, chỉ có thể ngây ngốc nhìn tất cả.


Thiếu gia của nó...


Trong khi Thẩm Xương Mân không thể kiềm chế cảm xúc của bản thân, Giang Nam Vu ở đâu?


Cô nàng mở miệng, cười híp mắt, vừa lòng đến không thể vừa lòng hơn...


"Thật là quá hoàn mỹ..." Vừa mới muốn mở miệng, lại thấy ánh mắt tuyệt vọng của người bên cạnh đặt lên người mình, biểu tình Giang Nam Vu liền thay đổi: "Buổi biểu diễn hoàn mỹ lại kết thúc đáng tiếc như vậy... Không biết vết thương của Trịnh Duẫn Hạo có nặng hay không ha..." Như là thì thào tự nói, Giang Nam Vu đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cửa mới cau mày không kiên nhẫn tiêu sái trở về, đem người còn đang ngẩn ngơ kéo ra ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro