Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì?" Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng cắn ngón tay Kim Tại Trung, không hề lo lắng về việc bị cậu chặn lại.

"Anh vừa mới đi hẹn hò với Mall, giờ lại nói với tôi, tim anh chỉ đập nhanh hơn vì tôi? Anh là đang dỗ tôi vui vẻ sao?" Kim Tại Trung nhếch khóe môi, không cho người kia tới gần.

"Thật sự muốn tính toán nợ nần sao!" Nhìn bộ dáng Kim Tại Trung không để ý đến hắn, quyết không bỏ qua chuyện cũ, Trịnh Duẫn Hạo nhịn không được lẩm bẩm nói.

"Hay là anh bắt cá hai tay?" Nhớ tới khả năng này, Kim Tại Trung vừa vội vừa tức, trong nháy mắt, nước mắt lại muốn rơi xuống.

"Nghe anh giải thích..." Trịnh Duẫn Hạo ôm lấy mặt Kim Tại Trung, nhẹ nhàng hôn lên mắt cậu, rồi mới chậm rãi kể, hắn đã nhiều ngày cực kỳ vất vả...

Thành thật mà nói, đối với một công ty chuyên nghiệp như S-Body, phạm sai lầm trên sân khấu là không được cho phép, cho nên theo ngay từ khâu tuyển người ban đầu đến huấn luyện, không có chỗ nào là không cần nghiêm ngặt và rất nghiêm ngặt.

Nhưng mà lần này Kim Tại Trung gia nhập, hoàn toàn là vì vấn đề lúc trước của Kim Tuấn Tú, hơn nữa Tra Khắc nhận thấy tiềm năng của cậu, cho nên mới có an bài như vậy.

Chuyện này trong mắt người ngoài chắc chắn là một bước lên trời. Loại bỏ các loại mỏi mệt cố gắng, chuyện này sẽ bị người khác phóng đại lên, và tất nhiên, sai lầm cũng vậy.

Cho nên lần này hình tượng của S-Body thật sự đã bị ảnh hưởng không nhỏ, cổ đông đều nói những lời chẳng hay ho gì.

Trịnh Duẫn Hạo mấy ngày qua mệt mỏi, chính là dùng sự tự tin và hứa hẹn đi thuyết phục cổ đông, cũng sử dụng hình ảnh lần đầu tiên Kim Tại Trung biểu diễn với biểu hiện khiến mọi người kinh ngạc, để thuyết phục họ cho cậu thêm một cơ hội.

Bởi vì nếu Kim Tại Trung không phải nhân vật chính, hợp đồng với Tra Khắc cũng bị hủy bỏ, về phương diện khác, Trịnh Duẫn Hạo thật sự không cam lòng cậu còn chưa trải qua quá trình lột xác đã bị bóp chết...

Về phần Mall, những biểu hiện mấy ngày nay đều là giả dối, cũng đã được an bài trước, để cô nàng công kích cậu nhận ra tình cảm từ đáy lòng, thật ra hai người không hề gặp nhau, ngay cả gọi điện thoại cũng không, cũng chỉ có sáng hôm đó gọi điện thoại đến cảnh cáo cô nàng mà thôi.

Kim Tại Trung ngây ngốc nghe Trịnh Duẫn Hạo giải thích xong, cũng không biết là nên tức giận hay cao hứng...

"Cho nên tất cả là anh gài bẫy tôi?" Phản ứng có chút chậm nhìn Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung chậm rãi mở miệng.

"Là để em thừa nhận, không phải gài bẫy." Trịnh Duẫn Hạo hoàn toàn không do dự đưa ra định nghĩa cho hành vi của bản thân.

"Anh..."

"Được rồi, vấn đề này đến đây chấm dứt, chúng ta còn có việc quan trọng hơn việc cần hoàn thành..." Bá đạo đưa ra quyết định, Trịnh Duẫn Hạo híp mắt, nở nụ cười xấu xa, đến gần Kim Tại Trung.

"Anh muốn làm gì..." Có loại dự cảm không rõ... Nhưng cậu rất tin tưởng, dự cảm này không tốt lắm...

"Cậu nói ông già kia giờ đang ở đâu?" Cầm ống nghe điện thoại, Trịnh Duẫn Hạo gọi cho Tra Khắc đã mai danh ẩn tích rất lâu.

Hắn còn nhớ rõ, vài ngày trước, sau khi buổi biểu diễn kết thúc không bao lâu, y liền nói với hắn, trong buổi biểu diễn đó, y phát hiện một người xuất hiện ở hội trường.

Mà mấy ngày nay sở dĩ y ngoan ngoãn không xuất hiện, chính là bởi vì chạy tới bái phỏng người rất nổi tiếng trong giới thời trang năm xưa...

"Cái gì ông già! Anh cái đồ nghịch tử này! Là sư phụ..." Thanh âm phản bác của Tra Khắc truyền đến, khiến Trịnh Duẫn Hạo cau mày.

"Bớt nói nhảm đi." Không chờ Tra Khắc nói xong, Trịnh Duẫn Hạo đã trực tiếp cúp điện thoại.

"Rốt cuộc bây giờ chúng ta đi đâu?" Kim Tại Trung có chút bất an kéo kéo dây an toàn, cậu thật sự không thể đoán được hai người hiện tại đang làm cái gì.

Vừa rồi Trịnh Duẫn Hạo không nói không rằng lôi cậu ra khỏi cửa, nhìn vẻ mặt khó chịu của hắn, khiến cậu vừa nhớ đến là lại rùng mình...

Rốt cuộc chuyện quan trọng gì?

"Đi tìm một ông già bại hoại."

Kim Tại Trung lộ ra biểu tình kỳ quái, cũng lười hỏi lại, dù sao có vẻ hắn cũng sẽ chẳng cho cậu câu trả lời hữu ích.

"Đúng rồi... cái đuôi của anh đâu?" Ánh mắt có chút do dự đáp xuống mông Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung nho giọng hỏi.

Cậu nhớ rõ vừa rồi đụng đến cái đuôi của hắn mà... hiện tại... đâu rồi?

"Trong khi chờ đợi, phải dập lửa trước." Trầm mặc hồi lâu, rốt cục đến lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, Trịnh Duẫn Hạo quay đầu sang, nhìn cậu, nở nụ cười.

"Dập..." Ngay khi Kim Tại Trung còn đang nghi hoặc, Trịnh Duẫn Hạo đã vươn người sang hôn cậu: "Ưm! Trịnh..."

Thừa dịp cậu mở miệng, đầu lưỡi cũng thuận lợi đi vào...

Nụ hôn này vẫn tiếp tục đến khi đèn giao thông chuyển qua màu xanh được một hồi mới chấm dứt.

Kim Tại Trung đỏ mặt, thở hổn hển cắn môi, mắt lại không chịu nhìn hắn.

Thật may mắn... đã hơn nửa đêm, trên đường căn bản không có người... Người này thật là... Nghĩ đường cái là nhà hắn chắc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro