Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba, để cảm ơn lần này ba đã giúp đỡ, con đã chuẩn bị một kinh hỉ cho ba." Trịnh Duẫn Hạo nở nụ cười hiếu thảo, nói chuyện với ba Trịnh đang ngồi bên cạnh.

"Xem ra con còn biết điều..." Đang muốn khen ngợi con trai, ba Trịnh đột nhiên cảm giác xương sống hơi lạnh, nhìn lại, thiếu chút nữa chạy trối chết: "Thân, thân ái..."

"Thân ái, ông rốt cuộc xuất hiện rồi sao?" Mang theo nụ cười cực kỳ ôn nhu, mẹ Trịnh trong bộ váy áo sang trọng ngồi xuống bên cạnh ba Trịnh: "Chúng ta đã lâu không gặp nhau... Về nhà, tôi sẽ chuẩn bị một bữa ăn phong phú cho ông, hoan nghênh ông trở về."

Ba Trịnh ghe ra lão bà ý tại ngôn ngoại, chỉ có thể cười khổ ha ha vài tiếng, sau đó quay đầu hung tợn trừng mắt con trai.

Rốt cuộc là ai đẻ ra thằng nhóc này?! Lại mưu mô như vậy!

"Quân tử báo thù ba năm chưa muộn, ba thân mến." Trịnh Duẫn Hạo chế nhạo, vừa lòng đến không thể vừa lòng hơn.

Tất cả những chuyện này đều do cha hắn là đầu sỏ gây chuyện còn gì?

Tuy rằng như vậy mới khiến hắn gặp được Kim Tại Trung, nhưng thù thì vẫn phải báo.

Đây là cái gọi là ... Ân oán rõ ràng? Đúng không.

Cảm giác được không khí bắt đầu ầm ĩ, Trịnh Duẫn Hạo đem tầm mắt khóa chặt trên sân khấu, đợi thân ảnh người kia...

Rốt cục, Kim Tại Trung mỉm cười, bước ra.

Liếc mắt một cái liền thấy Trịnh Duẫn Hạo, thấy đáy mắt tán thưởng của hắn, cũng thấy một tia ôn nhu trong mắt hắn.

Nhìn chằm chằm vào hắn, bước về phía hắn...

Với những bước đi mạnh mẽ nhất, với ánh mắt kiêu ngạo nhất, với nụ cười hạnh phúc nhất, bước về phía người kia ở cuối sân khấu.

Không coi ai ra gì...

Những lời này của cha Trịnh Duẫn Hạo quả thật là lời vàng ngọc.

Trong mắt cậu, dù sao cũng chỉ có một con chó mà thôi...

Một tuần sau...

Vừa lòng nhìn báo chí trên bàn, cái gã từng sờ mông Kim Tại Trung, sau lần đó lên tivi nói bậy bạ, gần đây trở thành tiêu điểm vì bị người lạ mặt đánh gây thương tích nghiêm trọng.

Về phần người lạ mặt là ai?

Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn, cũng không biết đâu...

Trịnh Duẫn Hạo bắt chéo chân, ngồi trong thư phòng nghe điện thoại, nghe đối phương vô cùng cung kính nói chuyện, thấy Kim Tại Trung bưng trái cây tới liền ra hiệu cho cậu ngồi xuống bên cạnh.

"Video ca nhạc?" Trịnh Duẫn Hạo nhướng mày, kéo Kim Tại Trung, để cậu trực tiếp ngồi lên đùi hắn.

Kim Tại Trung muốn lên tiếng kháng nghị, lại ngại hắn đang nói chuyện điện thoại, cho nên đành ngoan ngoãn để mặc hắn ôm.

"Nữ chính sẽ là cậu ấy, còn nam chính tôi sẽ đảm nhận." Trịnh Duẫn Hạo cười lạnh, nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại: "Nếu đồng ý, hoan nghênh liên lạc."

"Anh muốn quay video ca nhạc sao?" Tò mò đặt câu hỏi, Kim Tại Trung không biết hiện tại lão bản cũng phải đi quay chụp này nọ... Tuy Trịnh Duẫn Hạo quả thật có vốn liếng để làm điều đó.

"Họ tìm người quay cùng nữ diễn viên Nhật Bản vừa đến Hàn Quốc phát triển." Đem chóp mũi tiến đến bên tai Kim Tại Trung, ngửi mùi xà phòng thơm ngát dễ chịu trên người cậu.

Từ sau khi buổi biểu diễn hôm trước kết thúc, thế giới bên ngoài đã vô cùng kinh ngạc về biểu hiện của Kim Tại Trung, cũng khẳng định phong cách độc đáo của cậu sẽ tạo nên xu hướng mới trong làng thời trang.

Hiện tại không chỉ liên tục nhận được lời mời đi catwalk, thậm chí còn quảng cáo trên tạp chí và các lĩnh vực khác muốn mời cậu.

Hắn chỉ có thể nói, thế giới này trở mặt nhanh như lật sách.

"Ý anh là... nữ diễn viên rất nổi tiếng gần đây." Kim Tại Trung há to miệng, biểu tình rất là hưng phấn.

"Có cảnh thân mật, em muốn quay sao?" Trịnh Duẫn Hạo cau mày, căn bản không quan tâm người kia có nổi tiếng hay không.

"Là anh muốn quay mà?" Kim Tại Trung bĩu môi, chọc chọc ngực hắn: "Không phải anh nói anh muốn đảm nhận vai chính sao?"

"Đúng vậy." Trịnh Duẫn Hạo nở nụ cười xấu xa, hôn lên gáy cậu: "Nhưng nữ chính mà anh nói là em."

Kim Tại Trung kinh ngạc mở to mắt, quả thật muốn té xỉu: "Anh cư nhiên... Cư nhiên... Như vậy người ta sẽ nghĩ thế nào?"

"Thế nào? Cứ để cho họ biết. Dù sao họ không biết thì em cũng là của anh, mà có biết thì em cũng là của anh. Nếu biết anh còn đỡ tốn sức đi cự tuyệt." Trịnh Duẫn Hạo không cho là đúng, cầm lấy quả táo đút vào cái miệng còn đang muốn nói chuyện của cậu, cười rất thành khẩn.

"Anh sao lại bá đạo như vậy... Nói là của anh chính là của anh sao." Kim Tại Trung bất mãn cắn quả táo, cũng không biết hắn lấy tự tin từ đâu.

"Thế nào? Dám nói không phải sao?" Nhẹ nhàng cắn lên gáy Kim Tại Trung, khiến cậu run rẩy, Trịnh Duẫn Hạo vừa lòng cười híp mắt.

"Không cần náo loạn..." Kim Tại Trung quay đầu, hai má có chút hồng.

"Anh nhớ ra một việc..." Thanh âm Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên có chút khàn khàn, ánh mắt hắn nhìn Kim Tại Trung đột nhiên trở nên sâu đến không đo được.

"Cái gì?" Kim Tại Trung bất an vặn vẹo thân thể một chút, bị ánh mắt như vậy của hắn làm cho toàn thân nóng lên.

"Anh đã nói sẽ thưởng cho em đó..." Trịnh Duẫn Hạo khẽ cắn chóp mũi cậu. Trong lúc cậu còn chưa kịp phản ứng, hắn đã trực tiếp bế cậu lên, bước vào phòng ngủ.

"Cái gì... Cái gì a..." Có chút khẩn trương kéo quần áo Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung giãy dụa muốn xuống dưới, lại bị Trịnh Duẫn Hạo gắt gao ôm chặt.

Không phải cậu muốn nói... Cậu thật sự có dự cảm không tốt... Thật sự...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro