Chương 1 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1,

"Khởi bẩm Thái Hậu, Hoàng Thượng tới."

Cung điện trang trí cực kỳ xa hoa với những đóa hoa sen rực rỡ lấp lánh được làm bằng vàng, ở giữa còn được khảm bằng những viên hồng ngọc trân quý. Sàn được lát bằng đá cẩm thạch bóng loáng như gương, toàn bộ nội điện đều được trải thảm lông dê. Đồ nội thất làm từ gỗ đàn hương tản ra từng trận mùi hương thoang thoảng, mà lư hương Long Tiên Hương kim sắc càng tỏ rõ địa vị bất phàm của chủ nhân. Một mỹ nhân dựa vào trường kỷ, lười biếng nhìn quyển sách trên tay, nghe vậy thản nhiên nói:

"Còn ở đó làm gì? Không mau mời Hoàng Thượng tiến vào?"

"Vâng~~"

Nội vụ tổng quản Triệu Liên Quý vội vàng vung phất trần khom người lui ra, vừa đến bên ngoài liền thấy một người mặc đế phục huyền sắc đứng bên ngoài, nhón chân ngóng chờ! Vội vàng tiến lên một bước hành lễ nói:

"Vạn Tuế Gia, Thái Hậu cho mời."

Hoàng đế Trịnh Duẫn Hạo vừa nghe nói Thái Hậu cho mời, biểu tình vốn dĩ nghiêm túc có chút hòa hoãn, mỉm cười gật gật đầu bước vào.

Vừa đến nội điện Thạc Hiền Cung của Thái Hậu, Trịnh Duẫn Hạo liền thấy một mỹ nhân mặc thường phục tố sắc, tóc đen, mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, nghiêng người dựa vào trường kỷ đọc sách, liền quỳ xuống hành lễ nói:

"Nhi thần tham kiến Thái Hậu, Thái Hậu vạn thọ kim an."

Thái Hậu cũng bất động, vẫn duy trì kia tư thế nói:

"Hạo nhi trăm công ngàn việc, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới xem ai gia? Ai gia làm như vậy sẽ liên lụy triều chính...."

Trịnh Duẫn Hạo nghe ra được đó là lời châm chọc, vội vàng nói:

"Thái Hậu sao lại nói vậy, nhi tử gặp mẫu thân, chính là việc hiển nhiên, sao có thể nói là liên lụy? Hạo nhi gần đây vì Hoàng Hà lũ lụt, không có thời gian đến thăm Thái Hậu, vừa mới giải quyết xong liền vội vàng lại đây, còn hi vọng Thái Hậu thứ lỗi."

Thái Hậu cầm quyển sách liếc xéo Trịnh Duẫn Hạo một cái:

"Hạo nhi nói như vậy, nhưng thật ra ai gia không hiểu chuyện."

Y ngồi dậy ra vẻ muốn đứng lên, Triệu Liên Quý đứng bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ người. Thái Hậu bước đến tự mình đỡ hoàng đế đứng dậy,

"Hạo nhi cũng không cần cất công tới xem ai gia như vậy, ai gia còn chưa già, còn đi được... Hạo nhi sầu lo lũ lụt Hoàng Hà, mấy ngày nay chắc cũng không ăn uống được gì, ở lại cùng ai gia cùng dùng bữa được không?"

Trịnh Duẫn Hạo vội vàng gật đầu, cười nói: "Theo ý Thái Hậu."

Thái Hậu quay sang nói với Triệu Liên Quý: "Phân phó xuống, kêu Ngự Thiện Phòng chuẩn bị thức ăn cho Hoàng Thượng, bãi yến Vô Song Điện."

"Vâng." Triệu Liên Quý đáp rồi lui xuống.

Một bên Trịnh Duẫn Hạo vội vàng tiến lên đỡ Thái Hậu, khóe miệng xán lạn tươi cười không cần nói cũng biết:

"Thái Hậu gần đây sắc mặt càng thêm hồng nhuận, có lẽ là tuyết liên lần trước Tây Vực tiến cống có hiệu quả, lần sau trẫm sai người chọn thêm chút đưa tới."

Thái Hậu nghe hắn khen y sắc mặt hồng nhuận, cũng nhàn nhạt nở nụ cười: "Hao tài tốn của, không cần, ai gia biết Hạo nhi có tấm lòng hiểu thảo như vậy là được rồi."

Trịnh Duẫn Hạo vừa đỡ y đến Vô Song Điện, vừa nói:

"Thái Hậu lúc nào cũng nghĩ cho Đại Nguyên, thật là làm cho cả hậu cung đều hổ thẹn..."

Thái Hậu hơi hơi mỉm cười, môi đỏ giơ lên, mắt đẹp híp lại: "Mấy ngày không gặp, Hạo nhi càng biết nói chuyện..."

"Đâu có, đây là Thái Hậu xứng đáng nhận được." Trịnh Duẫn Hạo cũng cười, đỡ Thái Hậu ngồi xuống bàn tròn gỗ đỏ.

Nô tì Bích Quyết cùng Bích Bội bên người Thái Hậu cảm nhận sâu sắc cảm giác không nói nên lời: Hai người này lại bắt đầu vô chừng mực mà khen ngợi cùng đùa giỡn lẫn nhau sao?

Nói như vậy cũng khiến chư vị khách quan cảm thấy tò mò đúng không? Kỳ thật, Thái Hậu năm nay vừa mới mười chín tuổi, so với hoàng đế Trịnh Duẫn Hạo còn nhỏ hơn một tuổi. Y tên là Kim Tại Trung, là một nam nhân, phụ thân là đương kim Tể Chấp (Tể Chấp cùng Thừa tướng gọi chung) — Kim Nghiêu Thần. Nguyên lai, một năm trước, phụ thân Trịnh Duẫn Hạo - Trịnh Quân Viễn đến phủ Kim Nghiêu Thần, nhất kiến chung tình với Kim Tại Trung nên liền cưới y. Triều Đại Nguyên dân chúng cởi mở, dân gian cưới nam tử làm vợ không ít, cho nên Kim Nghiêu Thần cũng không có biện pháp, đành phải đem nhi tử duy nhất gả cho hoàng đế, người đủ tuổi làm cha y.

Kim Tại Trung trời sinh tính lãnh đạm, đối với ai cũng bày ra gương mặt xinh đẹp lạnh lùng. Tuy rằng Đại Nguyên có một loại phương pháp có thể làm cho nam tử sinh con, nhưng Trịnh Quân Viễn cũng không làm y khó xử, chỉ đưa y về cung, ngẫu nhiên đến thăm, cùng y đánh cờ, ngắm hoa ngâm thơ, không nghỉ lại trong tẩm cung của y. Nhưng mà, ý trời trêu người, sau khi cưới Kim Tại Trung được ba tháng, Trịnh Quân Viễn nhiễm phong hàn băng hà, lưu lại di chiếu, Trịnh Duẫn Hạo kế vị, phong Kim Tại Trung làm Thái Hậu — mẫu thân Trịnh Duẫn Hạo mất sớm, Trịnh Quân Viễn cũng thương tiếc Kim Tại Trung, bởi vì hậu phi không có con đều phải cạo đầu làm ni, vậy nên liền phong y làm Thái Hậu.

Kể từ đó, Kim Tại Trung liền trở thành Thái Hậu một cách hoang đường. Y chấp chưởng hậu cung, phụ thân lại là Tể Chấp, như thế liền không người dám bất kính, trừ bỏ hoàng đế Trịnh Duẫn Hạo, y đã là người có quyền hành tối cao.

Trịnh Duẫn Hạo cũng là người kì quái. Hắn anh tuấn tiêu sái, cao lớn uy mãnh, mũi huyền đảm (mũi túi mật treo, những người có dáng mũi này đều có cuộc đời vinh hoa phú quý), môi đồ chu (môi đỏ), một đôi phượng nhãn thể hiện khí thế đế vương. Từ khi hắn kế vị tới nay vẫn luôn quan tâm chính sự, rất ít khi đặt chân đến hậu cung, phi tử cũng ít, đại khái là trừ bỏ Hán Văn Đế cùng Tùy Văn Đế, hắn chính là hoàng đế có ít phi tử nhất. Bất quá, hắn rất ít đi thăm hậu cung, nhưng Thạc Hiền Cung của Thái Hậu lại thường xuyên lui tới, là vị hoàng đế rất có "hiếu tâm".

Hai người cùng ngồi xuống, cái bàn không lớn, bởi vậy hai người cách xa nhau cũng không xa.

"Trẫm vừa thấy Thái Hậu cầm quyển sách, là đang xem sách gì thế?" Trịnh Duẫn Hạo hỏi.

Kim Tại Trung quay đầu liếc trường kỷ trong nội điện một cái, bình tĩnh nói: "Cũng không có gì, nhàn rỗi không có việc gì nên tùy tiện nhìn xem."

Y không chịu nói là sách gì, Trịnh Duẫn Hạo cũng không hề truy vấn, chỉ chuyển sang đề tài khác: "Nghe nói hôm trước Vũ Dương tới nơi này của Thái Hậu?"

Kim Tại Trung hào phóng gật gật đầu: "Đúng vậy, Vũ Dương cùng ai gia nói chuyện rất hợp, cho nên bảo nàng ở Thạc Hiền Cung dùng bữa tối rồi mới đi. Như thế nào, gần đây ai gia gặp người nào Hạo nhi đều biết, chẳng lẽ là đang giám thị ai gia...?" Kim Tại Trung nâng đôi mắt xinh đẹp liếc Trịnh Duẫn Hạo một cái, tựa như giận hờn, tựa như làm nũng, tựa như hoài nghi, khiến Trịnh Duẫn Hạo tâm sinh hàn ý đồng thời cũng có cảm giác hưởng thụ.

Hắn nở nụ cười: "Nào có, chẳng qua hôm ấy Thôi Kì Thường đụng phải kiệu của nha đầu Vũ Dương kia bên ngoài Cần Chính Điện, nói là từ Thạc Hiền Cung tới, nên có nhắc trước mặt trẫm một chút." Theo dõi Kim Tại Trung là tất nhiên, Bích Quyết cùng Bích Bội bên người y chính là tâm phúc của hắn, nếu không làm sao hắn có thể nắm giữ hướng đi của Kim Tại Trung?

"Thì ra là thế." Kim Tại Trung cũng không nhìn hắn, chỉ nâng hộ giáp (đồ vật bảo vệ móng tay) kim sắc của bản thân lên nhìn, "Ai gia nghe nói Thục phi gần đây lại không an phận? Hậu cung này lớn như vậy rốt cuộc không phải ai gia có thể nói được..."

Trịnh Duẫn Hạo đương nhiên nghe ra được lời y nói có ẩn ý, thế là vui vẻ trả lời: "Thái Hậu giáo huấn rất phải, trẫm sẽ kêu Thục phi tới chỗ Thái Hậu bồi tội. Mong Thái Hậu cẩn thận thân mình, đừng bị các nàng không hiểu chuyện làm cho bực tức."

Kim Tại Trung nghe hắn nói như vậy, rõ ràng đã vui vẻ lên, gật gật đầu. Vừa lúc lúc này thức ăn cũng được dâng lên, Trịnh Duẫn Hạo nói:

"Thái Hậu, thỉnh dùng bữa." Nói, cầm đũa duỗi tay gắp cho y vài món y thích.

Lúc này Bích Quyết, Bích Bội cùng với cung nữ chưởng sự Bích Ngọc hầu hạ hai bên, Triệu Liên Quý đứng một bên chờ đợi phân phó.

Hai người dùng bữa rất là có phong phạm hoàng tộc, việc không được nói chuyện lúc ăn và ngủ tuân thủ rất tốt. Nhưng đó chỉ là mặt ngoài, trên thực tế...

Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên cảm giác chân người đối diện như cố ý như vô tình lởn vởn bên bắp chân hắn.... Hắn ngẩng đầu nhìn Kim Tại Trung, chỉ thấy y mặt không đổi sắc, tay ngọc cầm đũa Tương Phi nạm ngà voi, tư thế ưu nhã khiến hắn cũng phải bội phục.

Cái chân kia cứ lặp lại hành động như vậy, hắn thật sự là nhịn không được, lập tức dùng hai chân mình kẹp lấy bàn chân không an phận kia. Bàn chân kia giãy giụa một chút muốn rút ra, bất đắc dĩ không chút xê dịch, đành phải mặc hắn kẹp. Hắn nâng mắt nhìn Kim Tại Trung, chỉ thấy y vùi thấp đầu, nụ cười thẹn thùng trên mặt tuy nỗ lực nhịn xuống, nhưng ý cười trong đáy mắt lại thể hiện rõ ràng.

Ánh mắt Bích Ngọc rất tốt, chú ý thấy mảnh vải thổ cẩm che bàn chuyển động, tò mò nhìn chằm chằm, Trịnh Duẫn Hạo nhẹ nhàng ho một tiếng, Bích Ngọc vội vàng thu hồi tầm mắt, cúi đầu.

Hai người ăn thật lâu, cũng không biết rốt cuộc là muốn ăn nhiều trong chốc lát hay là muốn triền miên nhiều trong chốc lát, dù sao cũng ăn thật lâu. Ăn xong, Kim Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Hạo nói:

"Hạo nhi bận sao? Nếu không bận, bồi ai gia chơi cờ đi?"

"Theo ý Thái Hậu." Trịnh Duẫn Hạo cười gật gật đầu.

Triệu Liên Quý vội vàng gọi người dẹp bữa tối, dọn bàn cờ, hai người bắt đầu đánh cờ.

"Cờ nghệ của Thái Hậu lại tiến bộ rất nhiều..." Trịnh Duẫn Hạo nhìn bố cục của Kim Tại Trung, cảm thán nói.

Kim Tại Trung nghe hắn khích lệ tự nhiên liền vui sướng, chẳng qua nhịn xuống, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu:

"Hạo nhi cũng thế, nói vậy lại tìm Tể Chấp đánh cờ?" Phụ thân y ở phương diện cờ nghệ là cao thủ trong cao thủ, cờ nghệ của y chính là học được từ ông.

"Cũng không hẳn là như vậy." Trịnh Duẫn Hạo dương môi cười, một bên chơi cờ một bên trả lời nói.

"A? Là thế nào?"

Ngón tay trắn nõn tinh tế của Kim Tại Trung kẹp lấy sợi tóc đen rơi xuống bên tai, tóc mái trên trán được kéo lệch sang một bên, bức tranh đẹp như vậy khiến Trịnh Duẫn Hạo luyến tiếc dời tầm mắt.

"Đúng là học từ chỗ Tể Chấp, bất quá không phải trẫm tìm Tể Chấp, mà là Tể Chấp tới tìm trẫm."

Trịnh Duẫn Hạo ngẩng đầu nhìn Kim Tại Trung, ý vị không rõ nở nụ cười, "Thái Hậu biết, đánh cờ là lúc có thể nói rất nhiều chuyện ngày thường không dám nói ra..."

Thông minh như Kim Tại Trung, làm sao không biết phụ thân y có ý tứ gì? Tất nhiên là ông nhờ Trịnh Duẫn Hạo chiếu cố y thật tốt.

Trịnh Duẫn Hạo thấy y trầm mặc, sợ y đau lòng, thế là lại tìm đề tài nói: "Đúng rồi, Lĩnh Nam gần đây có tiến cống quả vải, sáng nay vừa đến, Tiểu Quý Tử, ngươi đi kêu Nội Vụ Phủ đưa một ít tới đây."

"Vâng, nô tài liền đi." Triệu Liên Quý vội vàng lui ra, loại chuyện này kì thật Trịnh Duẫn Hạo không phân phó gã cũng sẽ làm, nhưng tự Trịnh Duẫn Hạo nói ra sẽ không giống vậy, Thái Hậu lại sẽ cao hứng một thời gian. Tuy rằng vĩnh viễn không thể nhìn ra từ trên mặt y, nhưng bọn họ đã hầu hạ y lâu năm tự nhiên có thể cảm nhận được.

Không lâu sau Triệu Liên Quý đã trở lại, theo sau là hai tiểu nội giám, bưng khay chứa đầy vải thiều tươi, như là mới hái từ trên cây xuống.

Trịnh Duẫn Hạo một bên chơi cờ, một bên duỗi tay qua lột vải cho Kim Tại Trung. Loại chuyện này Bích Quyết và Bích Bội đều không ngăn cản hắn, bởi vì đây là biểu hiện "hiếu tâm" của Trịnh Duẫn Hạo.

Kim Tại Trung vẫn không biểu tình vừa chơi cờ, vừa lấy vải đã được lột vỏ từ đĩa ấn lên môi. Trịnh Duẫn Hạo thích nhất là nhìn đôi môi đỏ như son của y ăn trái cây. Đây đại khái cũng là đam mê kì quái nhất của hắn.

Sau một hồi, Kim Tại Trung giành chiến thắng, giọng nói pha chút sung sướng nói: "Hạo nhi ngươi thua."

Trịnh Duẫn Hạo vội vàng khen: "Đó là cờ nghệ Thái Hậu tinh vi, trẫm làm sao có thể là đối thủ của Thái Hậu?"

"Ngươi không cần nịnh hót ai gia, ai gia biết bản thân có mấy cân mấy lượng." Kim Tại Trung nói như vậy, nhưng khóe miệng lại hơi hơi kéo lên, "Ta mệt mỏi, Hạo nhi có việc thì về đi."

Trịnh Duẫn Hạo dùng chân cọ cọ cẳng chân Kim Tại Trung, sau đó buông ra, rút chân lại: "Vậy Hạo nhi xin hồi cung."

"Ừm, đi đi." Kim Tại Trung thân mình có chút mềm yếu, cũng đứng dậy không nổi, đơn giản liền ngồi bất động, "Ai gia không tiễn ngươi, ngươi đi đi."

"Vâng, ngày mai trẫm lại đến thăm Thái Hậu." Trịnh Duẫn Hạo nói, cười đến xán lạn mà sải bước rời đi.

Kim Tại Trung nhìn tấm lưng kia, ánh mắt dường như lưu luyến.

Chương 2,

Trịnh Duẫn Hạo trở lại Cần Chính Điện không bao lâu, Bích Quyết liền tới.

"Thái Hậu đã ngủ rồi?" Hắn vừa xem tấu chương vừa hỏi.

"Vâng, nô tỳ cùng Bích Ngọc cô cô vừa mới hầu hạ Thái Hậu ngủ." Bích Quyết quỳ trên mặt đất đáp.

"Nói cho trẫm, cuốn sách hôm nay Thái Hậu xem là sách gì?" Trịnh Duẫn Hạo vẫn vùi đầu vào đống tấu chương, chỉ ngẫu nhiên nâng mắt liếc Bích Quyết một cái.

Bích Quyết cúi đầu nói: "Hồi Hoàng Thượng, mấy ngày gần đây Thái Hậu đang xem "Hội chân ký" (会真記, Ghi chuyện gặp tiên, còn được gọi là Oanh Oanh truyện), là Thái Hậu phân phó Bích Ngọc cô cô lấy từ Tàng Thư Các tới."

"A?" Trịnh Duẫn Hạo rất có hứng thú mà vuốt cằm, trong mắt lấp lóe lên dương mang khác thường, "Thái Hậu thích sao?"

"Hồi Hoàng Thượng, tuy rằng Thái Hậu không thể hiện ra, nhưng nô tỳ cảm thấy Thái Hậu xem rất nhập tâm, hẳn là thích." Bích Quyết trả lời, "Lúc đang đọc còn hỏi nô tỳ cùng Bích Bội, nếu là bọn nô tỳ, có lựa chọn Trương Quân Thụy hay không."

"Vậy các ngươi trả lời thế nào? Thái Hậu lại đáp lại ra sao?" Trịnh Duẫn Hạo hoàn toàn hứng thú hỏi lại.

Bích Quyết đáp: "Hồi Hoàng Thượng, nô tỳ trả lời Thái Hậu, nếu là nô tỳ, nô tỳ cũng sẽ chọn Trương sinh, nhưng Bích Bội nói nàng sẽ không, mắng Trương sinh quá bạc tình. Sau đó Thái Hậu cái gì cũng không nói, chỉ thở dài một hơi."

"Thì ra là thế." Trịnh Duẫn Hạo dùng ngón tay gõ gõ lên bàn, một tay nâng má, lại nói: "Gần đây Thái Hậu biểu hiện khác thường gì không?"

"Hồi Hoàng Thượng, cuộc sống hàng ngày của Thái Hậu hết thảy bình thường, không có gì khác thường." Bích Quyết đúng sự thật mà khai báo. "Chỉ là sẽ phân phó Triệu công công hỏi thăm Thôi công công bên Kính Sự Phòng về chuyện ăn uống hàng ngày của Hoàng Thượng."

Trịnh Duẫn Hạo gật gật đầu: "Làm phiền Thái Hậu quan tâm, ngươi đi xuống đi, hầu hạ Thái Hậu cho tốt. Quả vải tính nóng, các ngươi đừng để Thái Hậu ăn nhiều."

"Vâng, nô tỳ tuân mệnh." Bích Quyết hành lễ, khom người lui ra.

Trịnh Duẫn Hạo lại suy nghĩ trong chốc lát, gọi nội giám bên người Thôi Kì Thường nói: "Đi, truyền khẩu dụ của trẫm, Thục phi hành vi tùy ý, không hợp cung quy, đến Thạc Hiền Cung của Thái Hậu thỉnh tội, phạt đóng cửa ăn năn nửa tháng, giảm bổng lộc một tháng."

"Vâng." Thôi Kì Thường tuân lệnh lui ra.

Trịnh Duẫn Hạo thở dài một cái — ai làm tâm can bảo bối của hắn không cao hứng, quả thật chính là muốn làm phản.

Sáng sớm ngày thứ hai, Thạc Hiền Cung.

Một đám phi tần ngồi tại Lưu Hà Điện trong Thạc Hiền Cung, chờ Thái Hậu đến. Hôm nay là mười lăm, mà hậu cung không có Hoàng Hậu, cho nên theo thông lệ phải đến thỉnh an Thái Hậu.

Qua thật lâu, Kim Tại Trung mới khoan thai đến, một tay được Triệu Liên Quý đỡ, tay kia cầm một chiếc quạt từ gỗ đàn hương được chạm khắc ngà voi tốt nhất, tua rua trang trí màu đỏ bay phấp phới, khiến bàn tay y càng thêm trắng nõn.

Một thân triều phục đỏ thẫm với đồ án chim phượng sặc sỡ thêu bằng chỉ vàng, trên đầu mang mũ phượng nạm vàng, tóc đen như mực, đôi mắt đan phượng mỹ lệ mà không mất khí chất nam tử, sống mũi thẳng, môi hồng nhuận mím lại thành một đường thẳng, ấn đường là một cánh hoa đào, càng tăng thêm khí chất xuất trần. Trách không được được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đến cả Trịnh Quân Viễn luôn sáng suốt tài đức quân tử cũng phải cúi đầu. vốn là một quân vương tài đức sáng suốt mà cũng phải cúi đầu.

"Thần thiếp cung thỉnh Thái Hậu thánh an, thiên tuế vạn phúc." Một đám phi tần quỳ trên mặt đất, không dám ra thở mạnh.

Kim Tại Trung cũng không nói lời nào, một tay mở quạt đàn hương, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ còn lại đôi mắt to mỹ lệ nhìn xuống phía dưới. Một lát sau, y nhìn Thục phi quỳ phía trước nói: "Ai gia nghe nói gần đây Hạo nhi phạt Thục phi, Thục phi đã phạm phải sai lầm gì?"

Phía dưới Thục phi vội vàng dập đầu: "Hồi Thái Hậu, thần thiếp tội đáng chết vạn lần, thần thiếp không biết đó là lễ vật đưa cho Thái Hậu, thỉnh Thái Hậu tha thứ!"

Ngày nọ, Giang Nam tiến cống hai tấm vải gấm thủ công tốt nhất. Vốn dĩ Trịnh Duẫn Hạo là muốn phân thành hai phần khác nhau, đưa cho Kim Tại Trung cùng Thục phi, nhưng Thôi Kì Thường lại cảm thấy chỉ một tấm cũng không may được xiêm y gì, vì thế liền muốn tiền trảm hậu tấu, đem cả hai tấm đưa cho Kim Tại Trung, sau đó lại trở về bẩm báo Trịnh Duẫn Hạo. Nhưng không biết kẻ nào lắm miệng, đem tin tức truyền vào Lộ Hoa Cung của Thục phi. Thục phi trên đường gặp đội ngũ đưa gấm, liền ra lệnh cho cung nhân lấy về, ai biết bọn nô tài đưa gấm không chịu, vì thế liền đại náo một hồi.

Việc này xảy ra, theo lý là Thôi Kì Thường sai. Chỉ là Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy Thôi Kì Thường nghĩ cũng đúng, lại nghe nói Thục phi nổi giận đùng đùng, vì thế cái sai này liền đổ lên đầu Thục phi.

"Tội đáng chết vạn lần thật ra không cần." Kim Tại Trung vẫn cầm quạt che nửa khuôn mặt, bên dưới không ai có thể nhìn ra thái độ của y, "Chỉ cần biết sai thì sửa là được, Thục phi có biết ngươi sai ở đâu?" Nói xong ánh mắt đảo qua những phi tần còn lại, nói: "Những người khác đứng lên đi."

Các vị phi tần vội vàng tuân lệnh đứng lên.

Thục phi cũng không dám động, chỉ cúi đầu nói: "Thần thiếp không nên không tuân thủ phụ đức, không nên tùy ý làm bậy."

Kim Tại Trung cũng không tỏ ý kiến, chỉ khép quạt đàn hương đưa cho Bích Ngọc đứng bên cạnh, sau đó cầm chung trà lên, uống vài ngụm rồi mới nói: "Chuyện này vốn dĩ là Thôi Kì Thường sai, Thục phi lại một hai muốn ôm lấy, thật là hồ đồ. Còn nữa, liền tính cả hai tấm vải đều đưa cho Thục phi, nếu ai gia muốn, Thục phi cũng phải chắp tay đưa lên đúng không?"

Thục phi tâm phục khẩu phục, vội vàng nói: "Thái Hậu nói phải, thần thiếp ngu xuẩn, đa tạ Thái Hậu giáo huấn."

Kim Tại Trung đạt được mục đích, vì thế nói: "Bận rộn thỉnh an cả buổi sáng rồi, tất cả đều trở về đi."

Nhóm phi tần vội vàng quỳ an: "Thần thiếp cáo lui." Thục phi cũng đi theo trở về.

Bích Ngọc cùng Triệu Liên Quý đứng một bên đều thầm than trong lòng, Thục phi ngu dốt, ánh mắt thiển cận, Kim Tại Trung là người vô cùng thông minh, lại là Thái Hậu, nàng làm sao có thể là đối thủ của y? Hai tấm vải kia cũng chắc chắn không thể lấy được.

Người vừa đi, Bích Quyết cùng Bích Bội liền hầu hạ Kim Tại Trung cởi triều phục, thay bằng thường phục giản dị. Kim Tại Trung vốn mang vẻ đẹp trời sinh, mặc cái gì cũng rất đẹp.

Giữa trưa, khi Trịnh Duẫn Hạo đến, Kim Tại Trung đang đắp mặt. Y phát hiện bên phải mặt gương mặt có một điểm nhỏ màu đen (phỏng chừng là sắc tố đen lắng đọng lại hay gì đó tương tự), Bích Quyết cùng Bích Bội liền dùng ngọc cùng trân châu mài thành bột phấn đắp lên cho y. Cho nên lúc này Kim Tại Trung tuyệt đối không gặp Trịnh Duẫn Hạo.

Trịnh Duẫn Hạo vừa nghe nói Kim Tại Trung đang đắp mặt, tức khắc dở khóc dở cười, nhưng cũng không có biện pháp, đành phải ngồi ở ngoại điện chờ, thuận tiện phân phó Triệu Liên Quý đi chuẩn bị cơm trưa.

Đang chờ, đột nhiên có thủ hạ của Thôi Kì Thường tới bẩm báo: "Khởi bẩm Vạn Tuế Gia, Tả Chấp Chính Thẩm đại nhân cùng Hữu Chấp Chính Phác đại nhân đang ở bên ngoài Cần Chính Điện, nói là có chuyện quan trọng thỉnh Hoàng Thượng định đoạt." (Tả chấp chính cùng Hữu chấp chính là phó Tể Chấp, dùng để phân tán quyền lực của Tể Chấp, triều Tống không phân tả hữu, tác giả đặt ra theo yêu cầu tác phẩm).

"A?" Trịnh Duẫn Hạo nhướng mày, tả chấp cùng hữu chấp xưa nay không hợp, lần này lại là vì cãi nhau chuyện gì mà cần hắn giải quyết? Hắn đứng dậy nói với Thôi Kì Thường: "Đi nói với Thái Hậu, trẫm có việc đi trước, thỉnh Thái Hậu tự dùng bữa, không cần chờ trẫm."

Nói xong, nhanh chóng rời đi.

Kim Tại Trung nghe Thôi Kì Thường nói Trịnh Duẫn Hạo đi rồi, tức khắc cau mày, hối hận bản thân để mất cơ hội lần này. Vì thế cơm trưa cũng nhạt như nước ốc, tùy tiện dùng mấy ngụm liền buông đũa.

Bích Ngọc đứng bên cạnh sốt ruột, đừng nhìn Kim Tại Trung cả ngày mặt lạnh, thật ra vui buồn đều viết lên mặt. Cái gì y cũng có thể nhìn thấu, cũng cực phù hợp với bộ dáng Thái Hậu, nhưng khi gặp phải Trịnh Duẫn Hạo, liền rối loạn, vì hắn mà vui, vì hắn mà buồn.

Chương 3,

Trịnh Duẫn Hạo đến Cần Chính Điện, liền thấy Thẩm Xương Mân trong bộ trang phục Tả Chấp màu xanh lá cùng Phác Hữu Thiên trong bộ trang phục Hữu Chấp màu đỏ đang ồn ào:

"Ngươi mới là cẩu quan! Nào có đạo lý 'tới trước được trước', hôn nhân của nhi nữ nào phải trò đùa!"

"Hay cho cái tên thất phu Phác Hữu Thiên nhà ngươi, dám chửi ta là hôn quan! Ngươi mới là lão hồ đồ! Công tử Lý gia đối với tiểu thư Vương gia là chân tình, công tử Từ gia kia làm sao so được?!"

"Vô liêm sĩ! Công tử Từ gia chẳng lẽ không phải chân tình? Lại nói, lúc trước Lý gia không muốn tiếp nhận tiểu thư Vương gia, hiện tại lại đổi ý, chuyện này tính sao đây?!

Trịnh Duẫn Hạo nghe nói, tức khắc lại dở khóc dở cười. Thẩm Xương Mân và Phác Hữu Thiên là tiến sĩ cùng khoa, đều hai mươi có một, Phác Hữu Thiên phong lưu tiêu sái, cử chỉ nhẹ nhàng, là tình nhân trong mộng của các nữ quyến trong thành. Mà Thẩm Xương Mân cao lớn anh tuấn, tài văn chương bất phàm, cũng là con rể lý tưởng của nhóm quý tộc ở kinh thành. Đáng tiếc hai vị này thân là chấp chính, nhưng xưa nay chính kiến không hợp. Một người chủ chiến, người kia liền chủ hòa, một người đồng ý, người còn lại liền không đồng ý, hơn nữa còn dùng lý do phi thường sâu sắc lại có đạo lý.

Vừa nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo tới, Thẩm Xương Mân lên tiếng trước, lại là hỏi một câu: "Hoàng Thượng... Lại đến chỗ Thái Hậu?"

Trịnh Duẫn Hạo có điểm bị nghẹn, ho khan một tiếng: "Ừm..." Sau đó lập tức chuyển đề tài nói: "Hai vị ái khanh mới vừa rồi vì sao lại tranh luận không thôi?"

Phác Hữu Thiên vội vàng chắp tay nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, là thế này. Tiểu thư nhà họ Vương ở kinh thành tài mạo đều hoàn mỹ, cùng công tử Lý gia là thanh mai trúc mã, đến tuổi trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng, cha mẹ Lý gia lại không muốn cưới tiểu thư Vương gia, muốn cho Lý công tử cưới nữ nhi của em vợ. Vì thế Vương tiểu thư liền chết tâm. Sau, công tử Từ gia ở Tướng Quốc Tự đối với Vương tiểu thư nhất kiến chung tình, vì thế thường xuyên đưa lễ vật tặng cho Vương gia, người lớn nhà họ Vương cũng rất thích Từ công tử, Vương tiểu thư cũng có hảo cảm với công tử Từ gia. Nhưng Lý công tử đối với Vương tiểu thư nhất vãng tình thâm, không phải nàng thì không chịu cưới. Cha mẹ Lý gia đành phải đồng ý, liền tới cửa cầu thân. Vừa lúc cùng ngày, Từ gia cũng phái bà mối tới cửa. Vương gia không biết làm thế nào cho phải, hai bà mối cũng ồn ào đến rối thành một đống, hỏi Vương tiểu thư, nàng cũng lưỡng lự, liền mời Kinh triệu Phủ doãn Tô Bất Phàm định đoạt. Tô đại nhân cũng khó có thể quyết định, liền hôm nay trước khi thượng triều nói với nhóm vi thần, hy vọng chúng thần giúp đưa ra chủ ý. Theo ý kiến vi thần, Lý gia nếu không hoan nghênh Vương tiểu thư, Vương tiểu thư nên gả cho Từ gia, miễn cho đến lúc đó đến Lý gia đối xử không tốt, lại phí cả thanh xuân!"

Thẩm Xương Mân vội vàng nói: "Nói gì vậy, lưỡng tình tương duyệt đến chết cũng không hối hận, đây chính là chân tình. Công tử Lý gia đối với tiểu thư Vương gia nhất vãng tình thâm, chẳng lẽ như vậy không đáng để cảm thông sao?! Huống hồ, cha mẹ Lý gia cũng đồng ý, theo ý kiến của vi thần, Vương tiểu thư nên gả cho Lý công tử."

Sau đó hai người cùng nhau tiến lên: "Thỉnh Hoàng Thượng định đoạt!"

"A..." Trịnh Duẫn Hạo cũng mâu thuẫn, chuyện này hỏi hắn làm sao hắn biết được?! "Nếu không thì gả cho cả hai?..."

Nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của hai người bọn họ, Trịnh Duẫn Hạo vội vàng sửa miệng: "Ha hả, trẫm nói giỡn... Ái khanh trước tiên lui đi, trẫm đến chỗ Thái Hậu dùng bữa, Thái Hậu là người sáng suốt, tất nhiên biết nên làm cái gì." Nói xong liên nhanh chóng rời đi.

Cả hai hai người nhìn nhau, rất nhanh lại ồn ào:

"Gả cho Lý gia!"

"Gả cho Từ gia!"

Trịnh Duẫn Hạo lại lần nữa đi tới Thạc Hiền Cung, ra nghênh đón vẫn là Triệu Liên Quý:

"Vạn Tuế Gia, ngài mau vào nhìn một chút, Thái Hậu ăn mấy ngụm liền ngừng đũa không ăn, thế này biết làm sao cho phải?"

"A?" Trịnh Duẫn Hạo biết Kim Tại Trung làm Thái hậu có chút trung quy trung củ (phù hợp quy củ, tương đối cứng nhức câu nệ), hiếm thấy tính tình thích đùa giỡn, càng thêm vui vẻ, "Đi, kêu Ngự Thiện Phòng đổi một bàn thức ăn khác, trẫm bồi Thái Hậu ăn."

"Vâng." Triệu Liên Quý vui vẻ lui xuống.

Trịnh Duẫn Hạo vào Lưu Hà Điện liền thấy Kim Tại Trung đang trêu đùa Hổ Phách. Hổ Phách là một con mèo xanh xám, đặt theo tên cung nữ trong cung, vốn dĩ tên gọi Trân Châu, nhưng Kim Tại Trung ngại nó quá thô tục, liền đổi thành Hổ Phách.

Thấy hắn tới, Kim Tại Trung liếc mắt nhìn hắn, lại tiếp tục trêu đùa Hổ Phách: "Hạo nhi sao đã trở lại?"

Trịnh Duẫn Hạo ngồi xuống bên trái y: "Nghe nói Thái Hậu ăn không ngon, cho nên trẫm thân là nhi tử đặc biệt tới bồi Thái Hậu dùng bữa."

"Phiền ngươi một lòng hiếu tâm." Những lời này của Kim Tại Trung cũng nghe không ra là châm chọc hay là thật tình, thế nhưng y đứng dậy, "Đi Vô Song Điện đi."

"Trẫm tới đỡ." Trịnh Duẫn Hạo nói, tự mình tiến lên đỡ Kim Tại Trung.

Hai người đến Vô Song Điện ngồi xuống, thức ăn được dâng lên. Trịnh Duẫn Hạo vội vàng cầm đũa Tương Phi gắp thức ăn Kim Tại Trung yêu thích cho y:

"Thái Hậu ăn nhiều chút, sẽ tốt cho thân thể."

Lúc nãy Kim Tại Trung còn không cảm thấy đói, Trịnh Duẫn Hạo ngồi đối diện y, y liền cảm thấy đói bụng, vì thế cũng động đũa lướt qua.

"Đúng rồi, Thái Hậu, trẫm có việc muốn thỉnh giáo." Trịnh Duẫn Hạo nói.

"Chuyện gì?" Kim Tại Trung liếc hắn một cái, đôi khi Trịnh Duẫn Hạo cũng sẽ có những chuyện liên quan đến việc thượng triều muốn hỏi Kim Tại Trung, y thường chỉ đề cập một chút, cũng không nhiều lời.

Cứ như vậy, Trịnh Duẫn Hạo đem vấn đề nan giải vừa nãy nói cho Kim Tại Trung nghe một lần, sau đó nhìn y chằm chằm hỏi: "Thái Hậu cảm thấy như thế nào cho phải? Tiểu thư Vương gia nên gả cho ai thì tốt hơn?"

Kim Tại Trung không chút nghĩ ngợi, buột miệng nói: "Nếu Phác đại nhân cùng Thẩm đại nhân để bụng như vậy, liền kêu bọn họ từng người đến khuyên tiểu thư Vương gia, ai gia bảo đảm sự tình có thể giải quyết."

Trịnh Duẫn Hạo tán đồng gật gật đầu: "Như thế rất tốt." Sau đó hắn quay sang vẫy tay với Thôi Kì Thường, nói: "Đi, nói cho Thẩm Xương Mân và Phác Hữu Thiên lời của Thái Hậu."

Thôi Kì Thường thưa vâng, lui xuống.

Trịnh Duẫn Hạo lại nói: "Lúc nghe được chuyện này ta liền nghĩ tới Thôi thị trong "Hội chân ký", tiểu thư Vương gia thật may mắn, Thôi thị lại rơi vào kết cục thê thảm. Thái Hậu nghĩ như thế nào?"

Kim Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Hạo, tựa hồ đang hoài nghi có phải hắn biết gần đây y đang xem "Oanh Oanh truyện" hay không, nhưng từ biểu tình của Trịnh Duẫn Hạo không nhìn ra được bất cứ điều gì khác thường, liền thử nói: "Ai gia chưa từng xem qua 'Hội chân ký', không thể trả lời vấn đề của Hạo nhi."

"Thì ra là thế." Trịnh Duẫn Hạo cười, "Oanh Oanh truyện" ở tiền triều từng là sách cấm, nhưng là triều Đại Nguyên cũng không cấm loại sách này, đại khái là Kim Tại Trung sợ hắn biết y đang xem loại "dâm thư" này, cho nên có điều dấu diếm. Hắn lại nói: "Vậy trẫm kể cho Thái hậu nghe một chút được không?"

Kim Tại Trung nghiêng mắt xinh đẹp liếc hắn một cái: "Không cần, loại phố phường chi thư, không biết cũng không sao."

"Vậy những loại sách cần đọc, còn thỉnh Thái Hậu chỉ giáo." Trịnh Duẫn Hạo cười dịu dàng nói.

"Ai gia cho rằng, Vương Kinh Công chi văn cùng Tô Đông Pha chi từ, là những tác phẩm danh tiếng, rất đáng để xem. 'Túc Địch' của Vương Kinh Công, 'Tư Trị Thông Giám' của Ôn Quốc Công, là những sách lược từ các vị hoàng đế từ thời xa xưa, Hạo nhi nên xem nhiều hơn. 'Thái Sử Công Thư' của Tư Mã Tử Trường là sách về cai trị con người, Hạo nhi cũng nên xem nhiều."

Kim Tại Trung nói: "'Oanh Oanh truyện' và 'Trường Hận ca' nhi nữ tình trường linh tinh, là phố phường chi thư, không phù hợp với bậc đế vương."

"Lời Thái Hậu nói rất đúng, Hạo nhi khắc trong tâm khảm." Trịnh Duẫn Hạo cũng có vài phần bội phục Kim Nghiêu Thần, có thể dạy ra được một nhi tử như vậy. Bất quá hắn biết tính tình Kim Tại Trung trung quy trung củ như một người ở góa, kỳ thật nội tâm rất đáng yêu, từ ánh mắt y có thể nhìn ra được.

Lần đầu tiên thấy Kim Tại Trung là khi phụ hoàng hắn còn sống. Hắn nghe nói nhi tử Tể Chấp bị cưới vào cung, còn phong là "Hiền phi" gì đó, cảm thấy thập phần hoang đường. Ngày nọ, lúc hắn đi tế bái mẫu thân, ngẫu nhiên gặp được Kim Tại trung dưới một tàng hoa mai. Bởi vì trong cung trừ bỏ phụ hoàng hắn sẽ không còn nam nhân khác, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái liền biết y chính là "Hiền phi" mà phụ hoàng hắn vừa cưới về.

Khi đó là mùa đông, Kim Tại Trung khoác một kiện áo choàng lông chồn màu tím, tóc đen nhánh, môi đỏ bừng, đôi mắt đẹp như một hồ nước trong vắt, đứng dưới tuyết và hoa mai như vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp. Lúc ấy Kim Tại Trung giống như tiên nhân, cứ như vậy nhìn thẳng Trịnh Duẫn Hạo, không xê dịch.

Cũng vào thời điểm đó Trịnh Duẫn Hạo đã yêu Kim Tại Trung, nhưng khi mở miệng, câu đầu tiên đã đem hai người ngăn cách ở hai bên bờ sông — nhìn thấy được, lại vĩnh viễn không thể tiến đến bờ đối diện: "Nhi thần tham kiến Hiền phi."

Trong nháy mắt đó, mặt Kim Tại Trung đột nhiên trắng như tuyết, nhưng y không nói gì, chỉ xoay người rời đi.

Sau này, Trịnh Duẫn Hạo phi thường hối hận vì đã nói với Kim Tại Trung như vậy. Lúc ấy muốn cùng Kim Tại Trung nói chút chuyện phong nhã, lại chưa từng nghĩ đến trong lúc vô tình lại xúc phạm y.

Sau đó, phụ hoàng hắn băng hà, thế nhưng lại phong Kim Tại Trung làm Thái Hậu. Trịnh Duẫn Hạo vừa vui lại vừa buồn, vui là vì có thể cùng y sớm tối gặp nhau, buồn là vì thân phận hai người sẽ là "mẫu tử" hoang đường, hơn nữa vĩnh viễn không thể vượt qua.

Nhưng sau đó, điều khiến hắn vừa mừng vừa sợ đó là, bên ngoài Kim Tại Trung có vẻ tính tình lãnh đạm, không dính khói lửa trần gian, nhưng trước mặt hắn lại đáng yêu lớn mật, thường xuyên biểu lộ một ít tâm tình, vui cũng vậy mà giận cũng thế, đều thể hiện tình cảm, tuy cũng trong khuôn khổ, nhưng đã đủ khiến hắn vui vẻ. Cho nên hắn cũng đánh bạo thường xuyên đáp lại y, cho y biết hắn cũng thích y.

Liền như hiện tại, hai chân Kim Tại Trung ngoan ngoãn nép trong hai chân Trịnh Duẫn Hạo, không nhúc nhích. Chính là như vậy, Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy một ngày nào đó bản thân sẽ không thể khống chế được, kêu tất cả mọi người đi rất xa, sau đó bạo phát thú tính với Kim Tại Trung.

Đáng sợ nhất là Thẩm Xương Mân và Phác Hữu Thiên lại phát hiện ý tưởng đáng sợ của hắn. Mỗi lần hắn muốn phát hỏa với hai người, bọn họ liền lấy chuyện này ra nói, dễ nghe một chút là đều là người trên cùng một chiếc thuyền, chính là hoàng đế và chúng ta là cùng hội cùng thuyền, khó nghe chút chính là thần uy hiếp quân, vậy thì thế nào?

Kim Tại Trung mở to hai mắt vẻ mặt khó hiểu nhìn sắc mặt phức tạp của Trịnh Duẫn Hạo, không biết hắn đang nghĩ tới cái gì mà lại lo âu như vậy?

Trịnh Duẫn Hạo phản ứng lại, cười cười nhìn về phía Kim Tại Trung: "Thái Hậu ăn còn chưa đủ, lại dùng thêm một ít đi."

Kim Tại Trung xua xua tay: "Không cần, ai gia đã no rồi."

"Triệu Liên Quý, đi đổi trái cây, Bích Ngọc mang một chén nước tới." Trịnh Duẫn Hạo nói, nhìn nội điện chỉ còn lại Bích Quyết cùng Bích Bội, liền mỉm cười.

Kim Tại Trung không biết hắn muốn làm cái gì, chỉ nhìn hắn.

Trịnh Duẫn Hạo duỗi tay gắp lát thịt chim quý hiếm, sau đó cúi người đưa đến bên miệng Kim Tại Trung. Y hoàn toàn ngây dại, ngây ngốc mở ra miệng để hắn đút thức ăn. Đút xong, Trịnh Duẫn Hạo cười nói: "Món này tên là uyên ương đan cổ... Hạo nhi cáo lui." Nói xong, sải bước rời đi. (Uyên ương đan cổ: Ẩn dụ về tình cảm yêu thương giữa vợ và chồng)

Lúc Bích Ngọc và Triệu Liên Quý tiến vào, không hiểu ra sao mà nhìn Kim Tại Trung cùng Bích Quyết và Bích Bội ba người đều đỏ mặt, mà người gây họa đã không thấy đâu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chương 4

Mấy ngày nay, cứ đến gần trưa là Trịnh Duẫn Hạo lại đến Thạc Hiền Cung tìm Kim Tại Trung cùng nhau dùng bữa, vẻ mặt xán lạn, tâm tình rất tốt, giống như có chuyện vui gì đó.

Ngay khi Triệu Liên Quý mời hắn vào, hắn liền nhanh chóng bước vào, thấy Kim Tại Trung liền nói: "Thái Hậu quả nhiên sáng suốt, chuyện tiểu thư Vương gia không chọn được hôn phu đã được giải quyết."

Khuôn mặt không cười của Kim Tại Trung cũng nhẹ nhàng kéo lên một nụ cười: "Như vậy không phải tốt rồi sao."

"Tốt, rất tốt, nhưng tên Phác Hữu Thiên kia không tốt, ha ha ha!" Trịnh Duẫn Hạo cười to, "Hôm nay Phác Hữu Thiên tố khổ với trẫm, ngày ấy gã cùng Thẩm Xương Mân đến nhà họ Vương, kết quả tiểu thư Vương gia vừa thấy gã liền phải lòng, cha mẹ nhà họ Vương cũng xem gã như con rể, cứ đi theo gã bảo gã cưới nữ nhi nhà họ, ha ha ha..."

Kim Tại Trung rốt cuộc nhịn không được, xì một tiếng, che miệng bật cười.

Ban đầu, Trịnh Duẫn Hạo còn khó hiểu chẳng lẽ kêu Phác Hữu Thiên cùng Thẩm Xương Mân đi một chuyến liền xong chuyện? Hiện tại ngẫm lại hóa ra "giải pháp" là như vậy — Phác Hữu Thiên và Thẩm Xương Mân khí chất bất phàm, bất cứ tiểu thư khuê trung nào nhìn thấy chắc chắn cũng sẽ thần hồn điên đảo. Kim Tại Trung đã sớm đoán trước được kết quả này, ngồi chờ xem kịch vui! Bất quá đem hai tên Phác Thẩm ngày thường cậy tài khinh người kiêu ngạo vô cùng chế giễu một phen, đúng là rất hả giận.

"Đúng rồi." Trịnh Duẫn giống như nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Kim Tại Trung, "Hôm nay lâm triều Lại Bộ buộc tội Tể Chấp, nghi ngờ Tể Chấp trong khoa cử gần đây đã nâng đỡ người nhà, Thái Hậu thấy thế nào?"

Kim Nghiêu Thần là quan chủ khảo khoa cử lần này, tuyển chọn một vị tên là Kim Tuấn Tú làm thám hoa. Không biết có người nào lại nói Kim Tuấn Tú cùng Kim Nghiêu Thần vốn là có cùng tổ tiên, Kim Nghiêu Thần lại không tránh đi, là biết rõ còn cố tình phạm tội, bởi vậy khiêu khích rất nhiều học trò không trúng tuyển, mỗi ngày náo loạn ở chỗ yết bảng của triều đình, còn liên danh mong thánh thượng tra rõ. Từ xưa đến nay gian lận khoa cử xảy ra rất nhiều, hơn nữa còn liên lụy nhiều người, nếu xử lý không hợp lý, rất dễ dàng đánh mất niềm tin của người dân.

Kim Tại Trung chậm rãi nhìn Trịnh Duẫn Hạo, nói: "Tể Chấp tuyển chọn vị học trò họ Kim nào?"

Trịnh Duẫn Hạo thấy y không có phản ứng lớn gì, liền nói: "Tên là Kim Tuấn Tú, cũng là người Lâm An." Nguyên quán của Kim Nghiêu Thần là Lâm An, trách không được bị người khác hiểu lầm.

Kim Tại Trung lắc đầu: "Trong họ Kim của ai gia cũng không có người này."

"Đó là tất nhiên, trẫm cũng không tin Tể Chấp sẽ lấy công mưu tư." Trịnh Duẫn Hạo cười cười, "Bất quá trẫm muốn hỏi Thái Hậu nên xử lý việc này như thế nào?"

Kim Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Hạo, tựa hồ muốn biết hắn rốt cuộc là tới thử y hay thật sự tới thỉnh giáo.

Qua một hồi lâu, Kim Tại Trung mới trả lời nói: "Án khoa cử xưa nay nhìn mãi quen mắt, người bị liên lụy cả nhà cũng rất nhiều, ai gia cho rằng nếu đã muốn người dân tin tưởng, lại muốn chứng minh Tể Chấp trong sạch, vậy cứ cho học trò tham gia khoa cử năm nay thi lại một lần, đổi quan chủ khảo, xem kết quả như thế nào rồi đưa ra kết luận." Sau đó y lại khinh thường nói, "Chuyện họ hàng, người ta nói có liền có, người ta nói không liền không, chẳng lẽ Tể Chấp thật sự bởi vì nhi tử gả vào hậu cung liền muốn tìm gia tộc thừa kế sao?"

Trịnh Duẫn Hạo nghe y nói những lời này, gần như bị sốc. Đây là lần đầu tiên hắn nghe giọng điệu nghiêm trọng như vậy của Kim Tại Trung, xem ra trong lòng y khổ tâm hơn nhiều so với những gì thể hiện ra bên ngoài. Hắn vội vàng an ủi nói: "Thái Hậu nói quá lời. Trẫm tuyệt đối không có nghĩ như vậy, cũng chưa bao giờ hoài nghi sự trong sạch của Tể Chấp. Thái Hậu cũng không cần để trong lòng, mọi việc cần nhìn thoáng một chút mới tốt."

Kim Tại Trung gật đầu, sau đó vẫy tay với Thôi Kì Thường đang đứng bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo. Thôi Kì Thường vội vàng khom người đi qua, nói: "Thái Hậu có gì phân phó ạ?"

Kim Tại Trung lắc đầu: "Mấy hôm trước ai gia cùng Bích Ngọc làm mấy túi thơm ngải thảo, mấy ngày nữa là Đoan Ngọ, Thôi công công cũng là lão nhân nhi hầu hạ Hạo nhi lâu ngày, thưởng cho Thôi công công đi vậy." Thật ra cũng không thể nói là y làm, y chỉ rảnh rỗi không có việc gì mân mê ngải thảo một chút mà thôi, còn những việc may vá linh tinh, đều có đám Bích Ngọc cùng Bích Quyết hoàn thành.

Thôi Kì Thường lập tức thụ sủng nhược kinh quỳ rạp xuống đất dập đầu: "Nô tài đa tạ Thái Hậu ban ân, phúc trạch của Thái Hậu lão nô suốt đời khó quên." Thôi Kì Thường đã đi theo Trịnh Duẫn Hạo từ khi hắn còn là hoàng tử, cũng biết mối quan hệ không bình thường giữa hắn và Kim Tại Trung.

Trịnh Duẫn Hạo tức khắc mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy Bích Ngọc dâng lên một túi thơm ngải thảo được thêu thùa tinh xảo, đưa cho Thôi Kì Thường. Thôi Kì Thường cảm động đến rơi nước mắt mà tiếp nhận.

Kim Tại Trung đứng lên, nói: "Ai gia có chút đói bụng, không bằng Hạo nhi bồi ai gia dùng bữa đi?"

"A, cũng được." Trịnh Duẫn Hạo có vẻ có chút không cao hứng, nhưng cũng không thể hiện rất rõ ràng.

Hai người vừa dứt lời, liền nghe thấy Triệu Liên Quý tiến vào bẩm báo: "Khởi bẩm Thái Hậu, Vạn Tuế Gia, Vũ Dương công chúa tới."

Trịnh Duẫn Hạo lập tức xụ mặt, nhưng Kim Tại Trung ở bên cạnh lại nhẹ nhàng nở nụ cười: "Kêu nàng vào đi."

"Mẫu hậu, hoàng huynh!" Một giọng nói dễ nghe như tiếng chuông bạc truyền vào, theo sau đó một cô gái cũng hấp tấp chạy vào. Tuy miệng kêu hoàng huynh, nhưng có vẻ trong mắt nàng hoàn toàn không có Trịnh Duẫn Hạo, lập tức nhào vào lòng Kim Tại Trung, "Mẫu hậu, con nói cho người, hôm nay Vũ Dương lại bị người khác khi dễ, người nói có thảm không chứ? Vũ Dương quả thật quá thảm..."

Vũ Dương công chúa là thân muội muội của Trịnh Duẫn Hạo, năm nay mười lăm tuổi, nhỏ tuổi nhưng rất lanh lợi, phương thức tư duy lại đặc biệt kỳ quái, quan trọng nhất là nàng rất được Kim Tại Trung quan tâm! Trịnh Duẫn Hạo ghét nhất là tiểu quỷ này! Hắn không ngừng liếc nàng, sau đó đi qua kéo nàng ra: "Thái Hậu cách xa nàng một chút, vạn nhất bị nàng lây bệnh sẽ không tốt!"

"Vậy mẫu hậu chẳng phải cũng nên cách xa hoàng huynh một chút?" Vũ Dương nghiêm túc nói, "Hoàng huynh là người có đôi mắt nhỏ, cho nên lòng dạ đặc biệt hẹp hòi, mẫu hậu ngàn vạn lần không nên quá thân cận! Hừ!"

Thật rõ ràng, hai huynh muội nhà này là dạng ngươi không thích ta - ta không thích ngươi.

"Ngươi tiểu quỷ này, ta..." Trịnh Duẫn Hạo đang muốn tiến lên, lại bị Kim Tại Trung ngắt lời:

"Được rồi, Vũ Dương đói bụng không? Cùng ai gia đến Vô Song Điện dùng bữa đi?"

"Vâng ~~" Vũ Dương đắc ý liếc Trịnh Duẫn Hạo một cái: "Hoàng huynh, nhớ rõ phải thanh tâm quả dục nha ~!"

Trịnh Duẫn Hạo tức khắc tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, nghiến răng nghiến lợi —sớm hay muộn cũng có một ngày hắn sẽ đem nàng gả chồng, gả đến nơi cách Kim Tại Trung càng xa càng tốt!!

Người một nhà ngồi xuống ăn cơm, Vũ Dương ở đây, Trịnh Duẫn Hạo không thể làm gì đối với Kim Tại Trung, đành phải quy quy củ củ ngồi xuống ăn cơm.

"Úc úc úc đúng rồi!!" Vũ Dương vẫy tay với cung nữ phía sau, "Minh Nguyệt, ngươi đem đồ vật ta thêu lại đây!"

Kim Tại Trung không biết nàng muốn làm gì, nghi hoặc nhìn nàng.

Chỉ thấy Minh Nguyệt đem một kiện đồ thêu trình lên, Vũ Dương ôm lấy, như hiến vật quý mà đưa cho Kim Tại Trung: "Mẫu hậu, đây là khăn tay mà con mất mấy ngày mới thêu xong, người nhất định phải dùng a!"

Kim Tại Trung định nhận lấy, Trịnh Duẫn Hạo lại đoạt mất, nhìn hình ảnh được thêu trên khăn, phượng không giống phượng, gà không giống gà, liền cười ha ha: "Đây là cái gì? Là gà sao? Thêu thành như vậy ngươi còn không biết xấu hổ đem tới đưa cho Thái Hậu?! Ngươi có xấu hổ không hả?"

"A a a!" Vũ Dương phát điên, nàng hận nhất người khác nói nàng nữ hồng (thêu thùa may vá) không tốt —— bởi vì kỹ thuật của nàng thật sự rất tệ, huống chi là Trịnh Duẫn Hạo cười nhạo nàng, nàng một phen đoạt lấy khăn tay trong tay hắn, vừa định phát giận, liền nghe Kim Tại Trung nhàn nhạt nói:

"Phượng hề hữu lai nghi, vấn thái động vân nghê. Nhục nhãn mê phàm thai, khước đạo thị sơn kê. (兮有来云霓。肉眼迷凡胎却道是山 đại khái là phượng hoàng màu sắc sặc sỡ nhưng những người phàm trần bình thường lại nói là gà rừng). Vũ Dương thêu không tồi, ai gia nhận." Nói xong, cầm lấy khăn tay kia cho vào tay áo rộng.

Hai mắt Vũ Dương sáng rỡ nhìn Kim Tại Trung: "Con biết mẫu hậu tốt nhất, mẫu hậu con yêu người muốn chết...."

Trịnh Duẫn Hạo lập tức ủ rũ, Kim Tại Trung nói hắn là người trần mắt thịt! Lòng tự trọng của hắn đã bị xúc phạm rất lớn...

Triệu Liên Quý đứng bên cạnh vội vàng tiến lên hoà giải: "Thái Hậu, Hoàng Thượng, công chúa, hôm nay Ngự Thiện Phòng đặc biệt làm 'vân hoa lộng ảnh', nhân lúc còn nóng mời các chủ tử dùng thử, nguội sẽ không còn công hiệu."

"Vân hoa lộng ảnh" là thịt gà đen thịt trộn lẫn đậu nành nghiền thành đậu hủ, luộc và để ráo nước, lại điều lấy nước từ quả vải do Lĩnh Nam tiến cống, mật hoa hồng do Nam Cương tiến cống cùng nước ép kim táo, tổng cộng làm không được mấy mâm, hơn nữa kiện tì ích dạ dày, ích khí bổ huyết, dưỡng huyết an thần, bởi vậy cực kỳ trân quý.

"Đúng rồi, Vũ Dương nhanh ăn đi." Kim Tại Trung quay sang nói với Vũ Dương.

Trịnh Duẫn Hạo liếc Vũ Dương một cái, trong lòng quả thật nghẹn muốn chết. Cuối cùng bữa cơm này cũng ăn xong, vì Trịnh Duẫn Hạo có việc không thể không về Cần Chính Điện, đành phải để Vũ Dương ở lại cùng Kim Tại Trung. Hai người dùng cơm trưa xong liền vội vã chạy về Lưu Hà Điện không biết thảo luận cái gì, dù sao nhìn bộ dáng Vũ Dương mặt mày hớn hở nước miếng bay tứ tung khẳng định không phải chuyện tốt!

Trịnh Duẫn Hạo ở Cần Chính Điện xem tấu chương, càng xem càng thấy Thôi Kì Thường bên cạnh không vừa mắt, luôn lấy cớ sai khiến ông, sai đủ chuyện, cuối cùng Thôi Kì Thường thật sự chịu không nổi, cởi túi thơm ngải thảo bên hông xuống, nói:

"Nếu Hoàng Thượng thích, thì cứ cầm đi...." Đúng như Vũ Dương công chúa nói, hoàng đế quả thật là lòng dạ hẹp hòi tới cực hạn!

Trịnh Duẫn Hạo liếc nhìn túi thơm ngải thảo kia một cái, hừ lạnh một tiếng: "Ai nói trẫm thích? Túi thơm rách đó có cái gì đẹp?! Đi, thay trẫm đi một chuyến đến Hàn Lâm Viện, tự mình đem phong tấu chương này giao cho Lâm Vực Cốc."

Thôi Kì Thường tức khắc khóc không ra nước mắt: Hàn Lâm Viện cách nơi này vài dặm đường nha.... Thái Hậu ơi là Thái Hậu, ngài không có việc gì sao lại hãm hại lão nô như vậy....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro