Chương 1 - Gà bay chó sủa bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ào ào —

Trời mưa.

Cơn mưa đầu tiên của mùa đông ở thành phố S đến vừa nhanh vừa dữ dội, cũng may lúc này đã là đêm khuya nên cũng không gây bất tiện gì cho cuộc sống của những người dân trong thành phố này.

Cơn đường đông đúc lúc ban ngày giờ đây vắng tanh, từng hạt mưa thật to đua nhau rơi xuống, những chỗ trũng trên đường nhanh chóng tích tụ đầy nước. Các vũng nước nho nhỏ phản chiếu ánh đèn neon từ biển hiệu của các cửa hàng tiện lợi 24/24, tăng thêm một chút ánh sáng cho màn đêm dày đặc và lạnh lẽo.

Nhưng mà rất nhanh, những chiếc lốp xe đang chạy với tốc độ cao đột nhiên nghiền nát mặt nước không gợn sóng này bằng tiếng thắng xe bén nhọn. Ánh sáng và bóng tối bị phân mảnh giống như màn đêm yên tĩnh bị xáo trộn, nhưng chỉ trong chốc lát mọi thứ lại bình yên trở lại.

Ngoại trừ người đang lái xe - Phác Hữu Thiên.

Một chân gã đạp gắt gao lên phanh xe, tay nắm lấy tay lái trơn trượt, tất cả đều là mồ hôi lạnh, cần gạt nước hoạt động liên tục cũng không thể đánh bại cơn mưa bất chợt này, trên kính chắn gió những giọt nước tụ thành dòng suối nhỏ uốn lượn, cản trở tầm mắt.

Vừa nãy......

Vừa nãy có người từ ven đường lao ra đúng không?

Ở mọi phương diện đều tự xưng là tài xế già đời, Phác Hữu Thiên nuốt một ngụm nước miếng, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, "Đờ mờ" một tiếng, luống cuống cởi đai an toàn mở cửa xuống xe.

"Trời mưa... Mẹ nó."

Vừa mới thò đầu ra đã gặp phải những giọt nước lạnh thấu tim, Phác Hữu Thiên lau lau nước trên mặt, cũng không rảnh đi lấy dù trong cốp xe, chỉ vội vàng vòng đến đầu xe kiểm tra tình huống, kết quả trừ bỏ nước đọng đầy đất, cái quỷ gì cũng không có.

"Gặp ma sao," Phác Hữu Thiên không thể tin ngồi xổm xuống nhìn thoáng qua dưới gầm xe, lẩm bẩm nói, "Không lẽ hồi tối uống nước chanh mà cũng say?"

Động cơ chiếc xe thể thao huênh hoang gầm rú, rất nhanh liền biến mất trong màn mưa, nhưng mà cũng chỉ vài phút sau, chiếc xe lại đảo trở về chỗ cũ, Phác Hữu Thiên cả người ướt đẫm cởi áo khoác tây trang, chỉ mặc áo sơ mi lại lần nữa xuống xe, lạnh tới mức tay cũng run run.

Nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp.

Rõ ràng thấy một bóng người từ bên kia đường chạy qua, sao trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, chắc không phải hơn nửa đêm gặp ma chứ?

Nếu đổi đổi thành người khác chắc chắn sẽ bị tình huống như vậy làm cho sợ hãi, hận không thể mọc thêm cánh để chạy thật nhanh trốn thật xa, nhưng Phác Hữu Thiên chắc chắn không phải người bình thường, gã cũng chẳng tin ma quỷ, vì thế gã ngừng xe, bung dù đi thêm vài vòng.

Vẫn không có ai.

"Ai u, thật đúng là.... Đờ mờ!"

Tiếng lầm bầm mới nói được một nửa bỗng chuyển thành tiếng chửi cao vút. Phác Hữu Thiên đang chống nạnh đứng trên vỉa hè chỉ cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy mắt cá chân, khiến gã giật mình, đại não trống rỗng vài giây mới cứng đờ cúi đầu.

Dưới bồn hoa bị dưới mưa làm cho ngã trái ngã phải có một người đang nằm đó.

Mùa đông mà chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc, quần jean rách tung toé ôm lấy bắp chân, phần da lộ ra ngoài bị lạnh đến tái nhợt. Nếu không phải bàn tay nắm lấy mắt cá chân gã còn đang run run, Phác Hữu Thiên gần như cho rằng đây là... ừm, người chết.

"Này, người anh em..." Phác Hữu Thiên giơ dù cao lên, miễn cưỡng che đi mưa rền gió dữ, một cái tay khác cố gắng xoay người đang úp mặt xuống đất, lưng hướng lên trời. Tiếp theo, hai người đối mặt, gã lập tức quên mất bản thân đang định nói gì, chỉ trừng mắt, theo bản năng cảm thán một câu, "A, mỹ thiếu niên nha."

Phác Hữu Thiên, người luôn giữ thái độ khoan dung với cái đẹp, vừa thấy khuôn mặt tuy chật vật nhưng vẫn xinh đẹp này, giọng nói cũng ôn hòa hẳn lên. Gã duỗi tay vỗ vỗ lên mặt người xa lạ vẫn túm lấy gã không buông, miệng nói: "Cậu có sao không, này, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh."

Cơn mưa càng lúc càng lớn, Phác Hữu Thiên hết vỗ mặt rồi lại ấn huyệt nhân trung nửa ngày, kết quả vẫn là tốn công vô ích, thiếu niên nằm trên mặt đất thoạt nhìn chỉ có mười bảy mười tám tuổi này vẫn không tỉnh lại, chỉ nhấp nháy đôi môi tái nhợt, không ngừng lặp lại điều gì đó, thỉnh thoảng lông mi rung động một chút, biên độ nhỏ như con bướm cuối cùng còn sống sót trong mùa đông.

"Cậu nói cái gì?"

Bọt nước đánh vào vải dù phát ra tiếng ào ào, Phác Hữu Thiên không nghe rõ lời cậu thiếu niên kia nói, vì thế cúi người xuống, muốn nghe thật rõ.

"Đừng, đừng," Nhìn vóc dáng người này rõ ràng là người đã trưởng thành, nhưng điều kỳ lạ chính là lại không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Phác Hữu Thiên cho rằng nguyên nhân là vì trời quá lạnh, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghe người kia đứt quãng nói tiếp, "Đừng, giết tôi, đừng..."

"Đừng cái gì cậu," Phác Hữu Thiên nín thở lắng nghe, sau khi nghe rõ lại giật mình, thiếu chút nữa đặt mông ngồi dưới đất, "Giết cậu?"

Từ từ!

Như vậy có thể xem như gã đang bị ăn vạ sao?

Phác Hữu Thiên nhìn nhìn bàn tay đang túm lấy mắt cá chân gã, lại nhìn chỗ gã đậu xe cách đây hàng chục mét, cảm thấy bản thân quả thật là oan uổng muốn chết.

Với các khoảng cách này, muốn nói người này bị gã đâm trúng, vậy trừ khi chiếc Porsche của gã đã luyện qua khí công.

Phác Hữu Thiên cảm thấy nếu bản thân cứ tiếp tục ngồi đây, việc này sẽ không thể giải thích rõ ràng, vì thế vừa tiếc hận vừa tiếc nuối nhìn gương mặt thanh tú kia, chân dùng sức một chút liền thoát khỏi bàn tay người kia. Vốn dĩ nên cứ thế bước đi, không quay đầu lại để tránh phiền toái, thế nhưng đi được hai bước, lại nhịn không được quay đầu nhìn xung quanh một cái.

Cánh tay thiếu niên duỗi thẳng trong mưa, như một nhánh cây cổ thụ, vừa yếu ớt vừa tái nhợt, năm ngón tay mở ra, như muốn bắt lấy cái gì đó trong không khí. Ven đường có ánh đèn ô tô từ xa xa đến gần, trong chớp mắt ánh đèn vàng ấm kia bao phủ nơi này, Phác Hữu Thiên đang nghỉ chân quay đầu rõ ràng thấy ở khóe mắt của thiếu niên kia có một giọt nước lăn xuống, rất nhanh liền tụ tập cùng nước mưa, biến mất không còn dấu vết.

Sau này Phác Hữu Thiên cũng từng nhớ lại cảnh tượng này, để tay lên ngực tự hỏi, cũng không biết tại sao trong cơn mưa lớn như vậy, gã lại có thể khẳng định đó là một giọt nước mắt, nhưng có thể khẳng định trong nháy mắt kia gã đã động lòng trắc ẩn, cái cảm giác mà gã cho rằng đã sớm biến mất từ khi bắt đầu lăn lộn trên thương trường. Cái cảm giác này đã khiến gã sải bước, ôm lấy thiếu niên xa lạ kia lên xe.

"Nhất định là mình điên rồi," bật máy sưởi điều hóa lên mức tối đa, Phác Hữu Thiên dùng hết nửa hộp giấy ăn cuối cùng cũng có thể lau khô mặt cho thiếu niên kia. Mái tóc dài bị gạt ra sau đầu, khuôn mặt mất đi huyết sắc trắng gần như trong suốt, Phác Hữu Thiên liếc nhìn, lại thở dài nói, "Ai, mỹ sắc ngộ quốc nha." (sắc đẹp làm hại cả đất nước, ý chỉ người rất đẹp)

Độ ấm trong xe dần dần tăng cao, chờ đến khi thiếu niên không còn run lẩy bẩy như trước, Phác Hữu Thiên tiến lại gần, sờ soạng khắp người thiếu niên kia một hồi, kết quả không tìm được gì cả, đừng nói là tiền, đến chứng minh thư hay thẻ ngân hàng linh tinh, những vật phẩm thiết yếu của bất cứ ai, đều không có. Trên người cậu thiếu niên gầy yếu này không có bất cứ một thứ gì ngoại từ một con gấu bông đã không còn nhìn rõ màu sắc, ngay cả một tờ giấy cũng không có.

Quả thật so với Tề Thiên Đại Thánh còn Tôn Ngộ Không hơn.

Phác Hữu Thiên hết đường xoay xở, ban đầu gã còn định nhìn xem có thể tìm ra đồ vật hữu ích gì đó, để tra ra thân phận thiếu niên này, dù vô dụng cũng có thể đưa người ta đến bệnh viện, sau đó để lại chút tiền, trở thành Lôi Phong thời đại mới làm chuyện tốt không lưu lại tên họ. Nhưng mà lúc này, đối mặt tình huống quỷ dị như vậy, Phác Hữu Thiên cảm thấy chắc gã phải tìm Pháp Hải đến để thu thập tên yêu quái đột nhiên xuất hiện này.

Bây giờ biết làm thế nào?

Đưa đến bệnh viện, với cái dáng vẻ này, kịch bản này, Phác Hữu Thiên nghĩ chắc gã vừa đến đó thì cảnh sát cũng ập đến. Nhưng nếu không đưa đến bệnh viện, cũng không thể lại đem người ném xuống, tốt xấu gì cũng là một mạng người, nhưng nếu mang về nhà, vậy sẽ ảnh hưởng đến... cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ của gã.

Thật đúng là sầu chết người.

Phác Hữu Thiên nắm chặt vô lăng, đột nhiên linh quang chợt lóe, búng tay một cái nói: "Có rồi."

Dứt lời liền dẫm chân ga, xe thể thao rẽ vào một khúc cua bén nhọn trên con đường vắng tanh, bọt nước bắn tung tóe, gào thét mà đi, ánh đèn xe vàng ấm tạo thành một vòng cung ánh sáng trong đêm.

Giống như con đường vận mệnh.

Phác Hữu Thiên chuẩn bị đem cái phiền toái này gửi đến cho Trịnh Duẫn Hạo.

Đường đến Trịnh gia Phác Hữu Thiên có nhắm mắt cũng không đi sai, chỉ là mỗi lần tới, gã đều nhịn không được muốn oán giận tư duy thích mua nhà trên sườn núi của bạn tốt kiêm đối tác của gã.

"Thích thanh tịnh... Vậy sao không dứt khoát lên đỉnh núi tìm cái sơn động mà ở."

Sau một hồi lượn lờ trên con đường lên núi, Phác Hữu Thiên dừng xe trước một cánh cổng sắt thật lớn đã đóng kín, tìm kiếm một hồi mới tìm được thẻ vào cổng, áp lên bảng cảm ứng điện tử, chỉ nghe một tiếng "bíp", cánh cửa tự động chậm rãi mở ra. Lúc này gã mới thuận lợi lái xe vào sân.

Biệt thự đơn lập được xây dựng trên sườn núi trông có vẻ lẻ loi vào ban đêm, trong sân lớn không có một tia ánh sáng, chỉ mơ hồ có thể thấy hình dáng vài cái cây, nếu không phải xe có đèn, có lẽ đến đường cũng không nhìn thấy. Phác Hữu Thiên một bên lắc đầu cảm thán Trịnh Duẫn Hạo này tuyệt đối là phí phạm của trời, đem cái sân tốt như vậy hoang phế thành cái dạng này, một bên ngừng xe ở cửa biệt thự, thiếu niên trên ghế phụ vẫn chưa tỉnh lại, ôm gấu bông co thành một đoàn. Phác Hữu Thiên thống khổ đè đè ấn đường, xuống xe đi ấn chuông cửa.

Leng keng —

Leng keng —

Leng keng leng keng —

Leng keng leng keng leng keng —

Trong tiếng mưa rơi tí tách, tiếng chuông cửa thanh thúy vang lên, chỉ tiếc trong nhà chậm chạp không có người đáp lại. Thế nhưng Phác Hữu Thiên không hề nhụt chí, như là đã sớm quen với việc bị đối xử như vậy, một tay đút túi quần, không nhanh không chậm tiếp tục ấn chuông cửa, dù sao này trên núi này chỉ có mình nhà Trịnh Duẫn Hạo, gã cũng không sợ làm phiền người khác.

Ước chừng ấn được khoảng nửa giờ, biệt thự rốt cuộc có động tĩnh, đầu tiên đèn trong phòng ngủ lầu ba sáng lên, ngay sau đó là tiếng bước chân ồn ào, một lát sau, cánh cửa gỗ đỏ của biệt thự bị kéo ra một cách bạo lực, giọng nói mang theo buồn ngủ lại dị thường táo bạo như muốn át cả tiếng mưa:

"Phác Hữu Thiên, mày muốn chết hả!"

Tuy rằng đã đoán được sẽ phản ứng như thế này, nhưng Phác Hữu Thiên vẫn sợ sệt rụt rụt cổ, giơ tay chào hỏi: "Hi, chào buổi tối."

"Chào cái rắm."

Mở cửa cho Phác Hữu Thiên là một nam nhân có thân hình cao lớn cường tráng, mái tóc ngắn thoái mái trẻ trung bởi vì mới từ trên giường bò dậy nên có chút lộn xộn, mặt rất nhỏ, nhưng đường cong lại cực kỳ sắc sảo, rõ ràng là mắt một mí, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén. Hắn mặc áo ngủ màu xám tro, đai lưng chưa thắt, vạt áo mở ra làm lộ bờ ngực rắn chắc, trên ngực có đan xen vài vết thương cũ, không tính là dữ tợn, mà lại làm tăng thêm vài phần hấp dẫn.

"Không cần vô tình như vậy, nhưng sao mày biết là tao?"

Bộ dáng Trịnh Duẫn Hạo đứng trong cửa bắt lấy đai lưng khiến Phác Hữu Thiên đột nhiên có ảo giác hắn là một S, đang tìm kiếm một M hợp tâm ý, vì thế theo bản năng lùi lại một bước, nghĩ thầm nếu là như vậy, bản thân tình nguyện làm một cái B.

"Ngoài mày ra không còn ai dám đến đây tìm chết vào giờ này."

Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt mang theo sự chết chóc, tiếng bẻ tay rắc rắc, Phác Hữu Thiên lặng lẽ lùi về sau nửa bước, nghĩ thầm hình như thật sự là như vậy, chỉ là nhất thời không biết nên cảm thấy tự hào hay nên vì bản thân bi ai ba giây đồng hồ.

Rốt cuộc thì người đàn ông trước mặt này, tuy rằng là đã trải qua gia đạo sa sút, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lăn lộn từ một tên bartender côn đồ trong hắc đạo trở thành bá chủ trong ngành giải trí của thành phố S như ngày nay, người nam nhân này đã dùng chính sức lực của mình để tạo nên giang sơn "THE KING", thậm chí hai năm liền được bình chọn là "doanh nhân trẻ triển vọng nhất", có thể nói là hình mẫu "bá đạo tổng tài" lưu hành hiện tại. Nhưng ẩn sâu bên trong lại tồn tại một BUG phi thường nghiêm trọng, vậy nên không ít người ở sau lưng lén gọi hắn là "táo bạo tổng tài".

Nguyên nhân vô cùng đơn giản là... tính tình của Trịnh Duẫn Hạo thật sự quá xấu, nếu nói lạnh lùng tàn nhẫn là cần thiết đối với những người lăn lộn trên thương trường, như vậy vị Trịnh tổng tài này lại còn cáu kỉnh, không kiên nhẫn, thậm chí là bạo lực cùng một loạt thuộc tính có thể so với thuốc nổ. Phác Hữu Thiên còn nhớ rõ lúc gã vừa hợp tác với hắn đã tận mắt nhìn thấy hắn cười lạnh mắng một cô thư ký đến mức khóc lóc chạy ra khỏi văn phòng chỉ vì mang nhầm báo cáo.

Tốc độ giết người thấy máu so với hạc đỉnh hồng còn nhanh hơn.

Bài thuốc nổ Trịnh Duẫn Hạo, ai dùng nấy biết.

"Thật ra thì," Ỷ vào nhiều năm giao tình, Phác Hữu Thiên không để ý đến biểu tình táo bạo lại dữ tợn của Trịnh Duẫn Hạo, nhấc tay đầu hàng nói, "Ai ai ai, bình tĩnh bình tĩnh, mày nghe tao nói đã, tao đây cũng là không có biện pháp, có chuyện chỉ có thể tìm mày hỗ trợ, tao..."

"Không rảnh."

Cánh cửa bị đóng sầm lại cùng với hai chữ lạnh như băng, Phác Hữu Thiên đột nhiên không kịp phòng ngừa suýt tí nữa bị dập thành song cửa sổ, sửng sốt nửa ngày mới sợ hãi sờ sờ cái mũi lẩm bẩm nói: "Mẹ nó, quá vô tình."

Leng keng ——

Leng keng đinh đinh đinh ——

Leng keng leng keng đinh đinh đinh ——

Nhưng mà Phác Hữu Thiên rõ ràng cũng không phải dễ dàng bị đánh bại như vậy. Có thể làm bạn với Trịnh Duẫn Hạo nhiều năm như vậy, gã luôn luôn cảm thấy có khả năng bản thân và con gián đánh mãi không chết có quan hệ thân thích gì đó. Vì thế Trịnh Duẫn Hạo mới đóng cửa lại, gã lại bắt đầu ấn chuông cửa, còn rất sáng tạo ấn thành tiết tấu, giống như đang ở hộp đêm, thiếu điều hét lên "Every body high lên", đang rung đùi đắc ý, cánh cửa lại lần nữa bị kéo ra, ngay sau đó một nắm đấm theo tiếng gió vung ra.

"Đờ mờ," Tình cảnh hết sức nghìn cân treo sợi tóc, Phác Hữu Thiên nghiêng đầu sang một bên né tránh, sau đó vỗ vỗ ngực, ngạo nghễ làm động tác "yeah" nói, "Oh, không trúng."

Trịnh Duẫn Hạo:......

Người này hơn phân nửa có bệnh.

"Tao quả thật không có biện pháp mới đến quấy rầy giấc ngủ của lão nhân gia ngài," Thừa dịp Trịnh Duẫn Hạo còn chưa bắt đầu phun hỏa, Phác Hữu Thiên duỗi cánh tay, chống ở khung cửa, mồm mép nhanh nhẹn bắt đầu giải thích đầu đuôi sự việc, "Tao nhặt được một người trên đường, cũng không biết phải làm thế nào, cảm giác có điểm thần chí không rõ, vốn định đưa bệnh viện, nhưng trên người cậu ta cái gì cũng không có, còn luôn miệng nói cái gì "đừng giết tôi", vậy làm sao tao dám đưa đi, cho nên chỉ có thể trước tiên đem đến chỗ mày."

Đứng ở cửa bị gió lạnh thổi một hồi Trịnh Duẫn Hạo đã không còn buồn ngủ, ánh mắt sáng quắc quét lên cái áo sơ mi nhăn nhúm của Phác Hữu Thiên, sau một lúc lâu hừ nói: "Liên quan gì đến tao, tự thọc cái sọt thì tự giải quyết."

"Không phải tại nhà tao không tiện sao?" Phác Hữu Thiên chớp chớp mắt, quăng biểu tình ái muội "mày hiểu mà" cho Trịnh Duẫn Hạo, "Dễ dàng ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống về đêm của tao, đâu giống mày vẫn luôn một mình."

Trong nghề đều biết, đại lão bản THE KING Trịnh Duẫn Hạo trừ bỏ tính cách táo bạo, tính tình rất kém cỏi, còn phi thường chán ghét bị quấy rầy, cho nên chẳng những luôn sống một mình, nhà riêng cũng luôn chọn chỗ cực kỳ yên tĩnh, mặc kệ là bạn giường, hay bạn gái từng kết giao, thậm chí là người giúp việc trong nhà, đều tuyệt đối không thể qua đêm ở Trịnh gia. Nghe nói hắn từng kết giao với một cô người mẫu xinh đẹp da trắng chân dài. Cô này ỷ Trịnh Duẫn Hạo đối xử cũng không tệ lắm, liền được một tấc lại muốn tiến một thước muốn ngủ lại, chi tiết giằng co giữa hai bên không ai biết được, nhưng kết cục lại được lưu truyền một thời gian dài, mỗi lần được nhắc đến lại được xem như một câu chuyện cười.

—— Cô người mẫu bị đuổi ra khỏi nhà, cùng với một cái giường.

"Tối nay tao còn hẹn Liliane," Phác Hữu Thiên chắp tay trước ngực, chớp đôi mắt đào hoa ý đồ ra vẻ đáng yêu để cảm hóa Trịnh Duẫn Hạo, "Lão nhân gia ngài làm ơn giúp đỡ, thằng nhóc kia nhìn cũng rất đáng thương..."

"Liliane?" Trịnh Duẫn Hạo không hề dao động, xuyên thấu qua hiện tượng nhìn đến bản chất, bắt lấy một trọng điểm khác, "Lại thay đổi người?"

"Lão nhân gia mày trăm công ngàn việc mà còn có thể nhớ rõ mấy việc nhỏ nhặt này, thật sự khiến tao quá cảm động," Phác Hữu Thiên giả mô giả dạng kéo tay áo chùi nước mắt, thấy Trịnh Duẫn Hạo mặt vô biểu tình khoanh tay trước mặt nhìn gã, lúc này mới "ha hả" cười gượng hai tiếng nói, "Đến đến đến, chúng ta thương lượng, coi như mày tạm thời thu lưu một con thú cưng nhỏ, bảo đảm sẽ không ảnh hưởng đến chuyện nghỉ ngơi của mày."

"Chỉ một lần này."

Giọng điệu Trịnh Duẫn Hạo không tốt, nhưng Phác Hữu Thiên làm gì còn để ý đến thái độ hắn thế nào, vừa nghe được lời này, liền nhanh chóng chạy đến chỗ dừng xe, đem người ôm xuống.

"Đủ nghĩa khí, quả thật chính là....."

Phác Hữu Thiên moi hết cõi lòng chuẩn bị vài từ tán dương Trịnh Duẫn Hạo, chỉ tiếc người sau cười lạnh một tiếng, kéo cổ áo, xoay người quay lại, chỉ chừa cho gã một cái bóng dáng lãnh khốc vô tình.

"Cũng không biết dầm mưa lâu như vậy có thể bị cảm mạo phát sốt gì không," Phác Hữu Thiên đi theo Trịnh Duẫn Hạo vào nhà, đem thiếu niên nhặt được đặt trên sofa, nhân tiện còn như mẹ già lải nhải mấy câu, "Cũng không thấy bị ngoại thương gì, sao mãi vẫn chưa tỉnh ngủ?"

Trịnh Duẫn Hạo cầm một lon café hòa tan từ tủ lạnh, nghe vậy nhìn thoáng qua sofa, Phác Hữu Thiên đang bận rộn đem chăn gối cho người nằm đó, vì thế hắn chỉ nhìn thấy vài sợi tóc đen ẩm ướt cùng nửa khuôn mặt tái nhợt không hề có một chút huyết sắc tái, an tĩnh mà không có nửa điểm tức giận.

"Mày nói có cần kêu bác sĩ tới coi không?"

Phác Hữu Thiên trưng cầu ý kiến Trịnh Duẫn Hạo, người sau đem cái lon vừa uống xong ném vào thùng rác, bỏ lại một câu "Không liên quan đến tao" liền thong thả ung dung lê dép lê bước đi, được hai bước lại giống như nghĩ đến cái gì nói:

"Lúc đi nhớ tắt đèn."

"Chậc," Với cái tính tình này của Trịnh Duẫn Hạo, Phác Hữu Thiên vốn dĩ cũng không trông cậy hắn có thể một đêm đổi tính, tỏa ra hơi thở thánh mẫu gì đó, có thể gật đầu đồng ý thu lưu thiếu niên xa lạ này đã là niềm vui bất ngờ. Vì thế Phác Hữu Thiên chỉ có thể giúp thiếu niên dịch chăn, thấp giọng nói, "Tự cầu nhiều phúc đi."

Đem "phiền toái" để lại, Phác Hữu Thiên tắt đèn, rón ra rón rén ra cửa, dần dần trong tiếng mưa rơi, chỉ mơ hồ nghe được gã cùng ai đó ôn nhu nói chuyện:

"Anh tới liền."

......

"Làm sao có thể, đương nhiên anh yêu em nhất."

......

"Anh đây chính là giúp người làm niềm vui."

......

"Đúng vậy, cứu một người."

......

"Sao cái gì em cũng tò mò."

......

"Một người râu ria mà thôi, ngoan, chờ anh."

......

Trịnh Duẫn Hạo bị tiếng thét chói tai dưới lầu đánh thức.

Hắn làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn quy luật, rất ít khi ngủ quên, càng không nói đến ngủ nướng, chỉ là ngày hôm qua nửa đêm bị Phác Hữu Thiên dựng dậy, lại uống chút cafe, cho nên lăn qua lộn lại đến lúc trời gần sáng mới ngủ lại lần nữa. Kết quả, cảm giác như vừa mới nhắm mắt lại, đã bị động tĩnh dưới lầu làm xáo trộn.

"Mẹ nó," Vốn dĩ tính tình nóng nảy, tính xấu khi thức dậy của Trịnh Duẫn Hạo lại càng bùng nổ, một phen xốc chăn, thân trên trần trụi, đi chân không lao ra khỏi phòng, ba bước thành hai bước xuống lầu, trong miệng cả giận nói, "Làm cái quỷ gì!"

"Trịnh tiên sinh, rất xin lỗi, rất xin lỗi..." Trong phòng khách ở lầu một có hai người, trong đó có một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, nghe thấy động tĩnh liền nhanh chóng xin lỗi, sau mới cẩn thận giải thích, "Tôi đang chuẩn bị làm bữa sáng, thấy trên sofa có người, liền muốn hỏi một chút xem có phải là cần chuẩn bị hai phần thức ăn sáng hay không, kết quả..."

Dì Ngô có chút ủy khuất, cũng có chút sợ hãi. Bà đã làm việc ở Trịnh Duẫn Hạo nhiều năm, đối với thói quen chủ vị chủ nhân này cũng xem như hiểu biết, biết rõ có thể ngủ lại ở Trịnh gia chắc chắn phải có quan hệ thân thiết với Trịnh Duẫn Hạo, cho nên định hỏi thử khẩu vị của vị khách này, để khỏi phải làm bữa sáng không hợp khẩu vị. Chỉ là vị khách trên sofa còn chưa tỉnh, chăn lại rơi xuống đất, bà liền nhặt lên định đắp lại giúp người kia, lại thấy vị khách kia ôm một con gấu bông trong ngực, bộ dáng ngủ thật sự không thoải mái, liền duỗi tay muốn lấy con gấu bông để sang một bên, kết quả mới túm một chút, đã bị tiếng hét chói tai làm cho sợ đến mức suýt ngã ngồi dưới đất.

"Tôi thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi chỉ định giúp cậu ấy..."

Dì Ngô còn chưa nói xong đã bị Trịnh Duẫn Hạo giơ tay ngăn cản. Hắn cau mày nhìn đầu sỏ gây tội quấy rối giấc ngủ của hắn, trong mắt không khỏi toát ra vài phần ngoài ý muốn.

Tối qua hắn quả thật không chú ý tới thiếu niên Phác Hữu Thiên nhặt được lại xinh đẹp như vậy, tuy rằng rất gầy, tay chân nhìn có chút không khỏe mạnh, nhưng làn da cực trắng cùng đôi mắt vừa to vừa tròn thoạt nhìn giống như từ trong truyện tranh bước ra. Chỉ là hiện giờ trong đôi mắt kia tất cả đều là sợ hãi cùng kinh hoảng. Cậu hơi hơi cong người, hai tay gắt gao ôm lấy cánh tay, là tư thế hoàn toàn phòng vệ.

Dì Ngô đứng bên cạnh còn đang không ngừng giải thích bản thân thật sự không làm gì, sợ không cẩn thận liền phải chịu trách nhiệm, Trịnh Duẫn Hạo không kiên nhẫn liếc bà một cái, lúc này mới nhấc chân đi đến chỗ thiếu niên kia.

"Cậu tên là gì?"

Đối với người xa lạ quấy rầy giấc ngủ của hắn, thái độ của Trịnh Duẫn Hạo không tính là quá tốt, dường như mỗi chữ nện trên mặt đất đều phát ra tia lửa.

Thiếu niên kia cũng không nói chuyện, chỉ hoảng loạn lùi về phía sau hai bước, như là con nai con sợ hãi vì gặp phải thú dữ trong rừng rậm. Mỗi khi Trịnh Duẫn Hạo tiến thêm một bước, cậu liền co rúm lại lui về phía sau, thẳng đến khi sau lưng là mặt tường lạnh lẽo, lui không thể lùi nữa.

"Nói chuyện!"

Khuôn mặt sa sầm của Trịnh Duẫn Hạo cực kỳ dọa người, thiếu niên giống như càng bị dọa, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở "khò khè khò khè" như con vật nhỏ, một tiếng lại một tiếng, xương bả vai hơi mỏng dường như không thể giữ nổi cái áo thun cũ nát, giày thể thao đã bung keo cùng với chiếc quần jeans bạc màu càng khiến cậu thoạt nhìn có chút đáng thương.

Dì Ngô vẻ mặt có chút không đành lòng, thầm nghĩ muốn ngăn cản Trịnh Duẫn Hạo, rồi lại sợ hãi hắn nổi giận, há miệng thở dốc cuối cùng lại không nói được tiếng nào.

"Sss...."

Trịnh Duẫn Hạo luôn không có kiên nhẫn, hỏi hai câu đều không được đáp lại, liền duỗi ra tay muốn bắt lấy bả vai đang rụt lại của thiết niên kia.

"A!"

Thiếu niên phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi nhưng sắc nhọn, sau đó cúi đầu "a ô" hung hăng cắn lên cánh tay Trịnh Duẫn Hạo.

Dì Ngô trợn mắt há hốc mồm:......

"Cậu con mẹ nó..."

Trịnh Duẫn Hạo cũng kinh ngạc một chút, hắn mấy năm nay sóng to gió lớn gì chưa thấy qua, đả kích ngấm ngầm hay công khai đều bình tĩnh thoát ra, không nghĩ tới thế nhưng lại bị một thằng nhóc thoạt nhìn nhút nhát, lá gan còn không to bằng gan thỏ, tấn công. Hắn giận dữ phun ra một câu chửi thề, duỗi tay đi túm cổ áo thiếu niên, không nghĩ tới thiếu niên thế nào cũng không chịu nhả ra, lung lay treo trên cánh tay Trịnh Duẫn Hạo, trong miệng phát ra thanh âm "ô ô".

"Trịnh, Trịnh tiên sinh...."

Dì Ngô sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, hơn nửa ngày mới nơm nớp lo sợ mở miệng, lại không biết nên nói cái gì.

"Đem điện thoại cho tôi!" Trịnh Duẫn Hạo hung tợn mở miệng, dì Ngô sợ tới mức tay chân đều run lên, nhanh chóng đi tìm điện thoại, sau đó chạy nhanh đưa qua.

"Phác Hữu Thiên!" Trịnh Duẫn Hạo gọi điện thoại cho người khởi xướng, ba chữ ngắn ngủn như báo hiệu cơn bão sắp đến, cũng không đợi bên kia trả lời, liền phẫn nộ nói, "Nhanh tới mang đồ vật mày nhặt được đi cho tao! Nếu không mày nhất định phải chết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro