Chương 10 -- Trịnh Duẫn Hạo cũng không cảm thấy bản thân có cái gì kỳ quái ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trịnh Duẫn Hạo làm việc luôn có kế hoạch, nếu không thì khi trải qua sự chênh lệch từ một đứa con nhà giàu đến một bartender nho nhỏ ở quán bar cũng không thể không bị những khó khăn trong thực tế đánh bại. Ngược lại, hắn đã từ tầng thấp nhất bò lên, tự tay xử lý những kẻ được gọi là "bạn bè thân thích của Trịnh gia" khi đó đã khoanh tay đứng nhìn, hoặc bỏ đá xuống giếng.

Quân tử báo thù mười năm không muộn.

Huống chi, Trịnh tổng luôn không cảm thấy bản thân là quân tử gì đó.

Cho nên đối với chuyện thu lưu Tại Trung, thật ra trong lòng Trịnh Duẫn Hạo đại khái cũng có tính toán. Tuy thằng nhóc này đã không nhớ rõ chuyện quá khứ, muốn tra thân phận của cậu thực sự khó khăn, nhưng một người lớn như vậy tồn tại trên thế giới, chắn chắn không thể giống như không khí, tóm lại là phải có dấu vết, bởi vậy, điều cần thiết chính là thời gian. Giống như Phác Hữu Thiên từng nói, cứ xem như là nuôi một con thú cưng, dù sao ngày thường có dì Ngô chiếu cố, ăn, mặc, ở, đi lại đều không cần nhọc lòng, lúc tâm tình tốt liền cùng "thú cưng" xem phim hoạt hình, tâm tình không tốt còn có thể đe dọa cậu hai câu.

Trịnh tổng không hề nhớ rõ bản thân trước đây phản cảm với việc sống cùng người khác thế nào, chỉ cảm thấy cuộc sống này cũng coi như là không có trở ngại. Điều duy nhất làm hắn phi thường khó chịu chính là thời tiết một tuần nay quá tốt, đừng nói là mưa, ngay cả gió nhẹ cũng không có.

Còn có cốt khí làm mùa đông không chứ!

Hận không thể hô lớn với ông trời "làm cho gió bão tới mãnh liệt chút", Trịnh tổng tự giải thích cảm xúc này là do hắn chỉ là thích bầu không khí yên tĩnh của ngày mưa, hoặc là, ừm, nói không chừng kiếp trước hắn chính là một con chim hải âu.

Phiền!

Nhưng chuyện khiến Trịnh tổng càng phiền hơn còn ở phía sau. Trung Quốc có câu "Kế hoạch không đuổi kịp biến hóa", vì thế vào một buổi sáng đẹp trời Trịnh Duẫn Hạo nhận được điện thoại dì Ngô gọi tới:

"Bị bệnh?"

Trịnh Duẫn Hạo nghe điện thoại, mày cũng nhíu lại, tuy không phải là tức giận, nhưng là khí tràng cũng đủ dọa người, khiến Tại Trung mặc bộ quần áo nhân vật hoạt hình Disney ngồi bên cạnh uống cháo bị hoảng sợ, cái muỗng rớt vào trong chén.

"A nha... Rớt."

Tại Trung nhanh chóng lau nước cơm bắn trên bàn. Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn nhìn Trịnh Duẫn Hạo, nhưng lại không dám, vì thế hai tay ôm chén, giấu khuôn mặt nhỏ ở phía sau cái chén, vừa uống cháo vừa nhìn lén Trịnh Duẫn Hạo.

Dì Ngô thật sự bị bệnh, vốn dĩ tuổi đã lớn, không khỏi bệnh tật này kia, hơn nữa cơn bão lúc trước ập tới, nhiệt độ giảm mạnh, bà mới không để ý một chút liền bị nhiễm lạnh, mới đầu chỉ là nghẹt mũi ho khan, cũng không để ý. Kết quả, nửa đêm hôm qua bắt đầu phát sốt, uống thuốc cũng không thấy hiệu quả, bây giờ đang ở trong bệnh viện truyền nước, bác sĩ dặn dò phải nghỉ ngơi một tuần.

"Tôi biết rồi," Tuy tính tình không tốt nhưng cũng không phải không có tình người, Trịnh Duẫn Hạo cũng không nói thêm cái gì, chỉ nói, "Vậy chờ đến khi dì khỏe lại qua đây, tiền lương cứ tính bình thường."

Tiền lương của dì Ngô là tính theo ngày, Trịnh Duẫn Hạo cũng không thiếu chút tiền ấy, càng lười tính toán chi li, ngược lại dì Ngô bên kia vừa nghe liền nhanh chóng nói: "Tiên sinh, tôi không phải để ý chuyện tiền lương, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Trịnh Duẫn Hạo rất khó chịu khi thấy người khác ấp a ấp úng, một câu mà mất nửa ngày, dì Ngô biết rõ tính tình hắn, vội vàng nói: "Tôi là lo lắng Tại Trung, tôi không qua được, một mình thằng bé ở nhà không biết có được không."

Dì Ngô nhắc tới chuyện này, Trịnh Duẫn Hạo mới nhớ ra bây giờ hắn không sống một mình. Nghĩ vậy liền quay sang nhìn Tại Trung, người sau đang ôm chén âm thầm quan sát hắn, đột nhiên Trịnh Duẫn Hạo liếc qua khiến cậu sợ tới mức cúi đầu, thiếu chút nữa nhét cả khuôn mặt vào trong chén.

Trịnh Duẫn Hạo:....

"Ăn cơm cho đàng hoàng!"

Trịnh Duẫn Hạo gõ gõ cái bàn, Tại Trung gật đầu thật mạnh, nắm cái muỗng ngoan ngoãn tiếp tục uống cháo, chỉ là trên mũi dính mấy hạt cơm, nhìn hơi buồn cười.

Cứ như vậy... Có thể ở nhà một mình sao?

Còn không ngốc chết.

Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày, nghe thấy dì Ngô bên kia bất an vừa ho khan vừa nói chuyện, vì thế nói: "Tôi sẽ giải quyết."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, mấy ngày hôm trước tôi làm không ít hoành thánh với sủi cảo, đều để trong tủ lạnh, nếu ngài muốn ăn, lấy ra nấu một chút là được, rau củ ở bên trên còn tươi, còn có chút đồ chay, nếu ngài...."

"Tôi sẽ làm."

"Vâng."

Trịnh Duẫn Hạo cúp điện thoại, nhìn Tại Trung lấy cái muỗng chọc qua chọc lại quả trứng luộc, càng nhìn càng sốt ruột, "hừ" một tiếng, cầm đũa, nhanh chóng đâm vào quả trứng gà, sau đó đưa tới tay Tại Trung.

"Nhanh ăn đi."

"Thật, thật là lợi hại."

Tại Trung cầm đũa thật lòng khen, nhưng là Trịnh Duẫn Hạo không biết vì sao lại cảm thấy lời khen này có chút kỳ quái.

Đầu năm nay đâm được quả trứng cũng xem là có bản lĩnh sao?

Nhìn Tại Trung chậm rì rì gặm xong quả trứng gà lại đi liếm liếm lòng đỏ dính trên chiếc đũa, Trịnh Duẫn Hạo nhìn đầu lưỡi nhỏ kia, cảm thấy hơi nóng, vì thế cầm di động đến ban công gọi điện thoại, đầu tiên là gọi cho Phác Hữu Thiên, trông cậy vào vị Phác thiếu gia suốt ngày long nhong này có thể tới làm thay vị trí của dì Ngô.

"Tao không ở thành phố, không phải bộ phim mới đầu tư bắt đầu quay sao, tao tới xem tình hình một chút."

"Hừ, mày đi xem tình hình nữ chính thì có."

"Ai nha, đều có đều có," Phác Hữu Thiên cười hì hì, trời cao hoàng đế xa, hắn cũng không sợ Trịnh Duẫn Hạo khó chịu, chỉ bày mưu tính kế nói, "Nếu không mày tìm bảo mẫu mới tạm thời chăm sóc Tại Trung?"

"Mày cho là ai cũng có thể vào Trịnh gia sao?"

"Cũng đúng."

Đã quên Trịnh của chúng ta có tính khiết phích (quá mức sạch sẽ), ừm, phải nói là "người" phích, Phác Hữu Thiên mím môi, "sss" một tiếng lại nói: "Nếu không thì hỏi Xương Mân thử đi, vừa lúc Tại Trung thích nó, nếu thằng nhóc đó có thời gian, thử đem tiểu Tại Trung qua chỗ nó đi."

Trịnh Duẫn Hạo không hiểu sao lại thấy những lời này rất không dễ nghe, cười lạnh một tiếng liền cúp điện thoại, để lại Phác phó tổng bên kia mờ mịt:

Gã có nói sai cái gì sao?

Cũng không có mà.

Tâm nam nhân đúng là giống như cây kim dưới đáy biểu, còn tâm của Trịnh tổng của chúng ta, chính là... lỗ kim dưới đáy biển.

Sau đó Trịnh Duẫn Hạo vẫn gọi điện thoại cho Thẩm Xương Mân, hơn nữa nhấn mạnh hỏi xem anh có thể bớt chút thời chạy qua đây chăm sóc Tại Trung hay không. Kết quả Thẩm xương Mân lại vì một một vụ cướp bóc liên hoàn mà vội đến bốn vó bay loạn, nói là còn đang muốn tìm bảo mẫu đến chăm sóc bản thân, thật sự là không rảnh.

Hai ứng cử viên duy nhất đều không thể giúp, Trịnh Duẫn Hạo tất nhiên cũng không có khả năng vì Tại Trung làm một chủ nhân "Xung quan nhất nộ vị hồng nhan, Tòng thử quân vương bất tảo triều" (Tướng quân nổi giận dựng ngược cả tóc chỉ vì kẻ má hồng, Từ đấy vua không lên chầu sớm nữa). Vì thế sau khi gọi điện thoại xong, hắn định đi đánh giá năng lực sinh tồn của Tại Trung một chút, mới vừa đi đến phòng khách, lại thấy cậu ôm một chồng chén đũa lung lay đi vào phòng bếp.

"Cậu đang làm gì?"

Trịnh Duẫn Hạo theo bản năng thốt lên một câu, có thể là giọng nói hơi lớn, khiến Tại Trung với lá gan còn bé hơn gan chuột tay run run, chân lảo đảo, chén đĩa rối tinh rối mù rơi xuống sàn nhà.

Tiếng rơi vỡ chói tai khiến Tại Trung sợ tới mức không biết làm sao, sau khi đứng ngây ngốc một hồi lại ngồi xổm xuống, vụng về muốn nhặt những mảnh nhỏ trên mặt đất.

"Đờ mờ," Trịnh Duẫn Hạo thấy thế mắng một câu, nhanh chân bước tới túm người lên, "Cậu mẹ nó muốn ăn đòn sao, ai bảo cậu động vào."

"Ăn, ăn no... rửa chén," Tại Trung bị túm ra khỏi khu vực toàn mảnh vỡ, một hồi lâu mới giật mình nói, "Đều, đều... đều vỡ."

"Rửa cái đầu cậu," Trịnh Duẫn Hạo trừng mắt nhìn cậu một cái, "Vỡ thì vỡ, bao nhiêu tiền lắm."

Dì Ngô không có đây, hắn đành phải tự tay lấy cây chổi thu thập tàn cục, mới vừa nhấc chân liền thấy Tại Trung chắp tay sau lưng đi theo, có vẻ là muốn hỗ trợ, vì thế giơ giơ nắm tay nói: "Cậu thử tới đây xem."

Tại Trung sợ tới mức lập tức lùi lại ba bước lớn, đứng nghiêm đến mức mắt cũng không dám nhìn loạn.

Chờ đến khi Trịnh Duẫn Hạo thu thập xong hết những mảnh vỡ trên sàn nhà, cho vào túi rác ném ra ngoài cửa, lúc trở về thấy Tại Trung còn ngoan ngoãn đứng tại chỗ, cảm thấy thật cạn lời, nói: "Tôi phục cậu thật đấy, qua đây, ngồi xuống... Tôi hỏi cậu, cậu ở nhà một mình được không?"

Trịnh Duẫn Hạo vốn dĩ không kiên nhẫn giải thích, nhưng nhìn đôi mắt to ngây thơ của Tại Trung, chỉ có thể thở dài, đem chuyện dì Ngô sinh bệnh, mấy ngày này không thể đến đây nói qua một lần.

"Sinh, sinh bệnh?" Tại Trung vừa nghe liền rất khẩn trương, tay đặt trên quần bất an vuốt vuốt "Vậy, vậy phải, uống thuốc."

"Vô nghĩa," Trịnh Duẫn Hạo thuận tay chụp đầu Tại Trung, kết quả phát hiện cảm xúc không tồi, vì thế đổi thành xoa nhẹ hai cái, "Bà ấy còn biết rõ hơn cậu, tôi hỏi cậu, một mình cậu có thể ở nhà không?"

"Có thể, có thể nha," Tại Trung có khả năng cũng không hiểu Trịnh Duẫn Hạo lo lắng cái gì, rất nghiêm túc gật gật đầu nói, "Tôi, không chạy loạn, liền ở nhà, một mình, không có việc gì."

Nhận được lịch trình thư ký gửi tới, Trịnh Duẫn Hạo nhìn nhìn, phát hiện không bao lâu nữa là đến cuộc họp đầu tiên trong ngày, cũng không nghe Tại Trung nói một cách cẩn thận, chỉ nghe cậu nói "có thể", liền coi như vậy cũng không có vấn đề, lập tức lên lầu thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

"Anh... phải đi rồi," Tại Trung giống như cái đuôi nhỏ đi phía sau Trịnh Duẫn Hạo, đưa hắn đến cửa, vẫy vẫy tay nói, "Tạm biệt."

Trịnh Duẫn Hạo đang định mở cửa xe nghe vậy liền quay đầu lại, thấy Tại Trung cười tủm tỉm cong cong hai mắt, nghĩ nghĩ lại nói: "Dì Ngô hôm nay không tới, cậu nhớ coi nhà."

"Đã, đã biết."

"Có việc... gọi điện thoại cho tôi."

"Gọi, cái gì điện thoại nha..."

Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy bản thân giống như bà dì trong nhà trẻ:...

"Quên đi, tôi sẽ gọi vào điện thoại trong nhà, cậu biết nghe điện thoại không?"

"Biết, biết," Tại Trung gật đầu, làm động tác nghe điện thoại nói, "Sẽ, alo, alo, tôi là... Tại Trung nha."

Trịnh Duẫn Hạo dùng một tay mở cửa xe.

Lúc trước Phác Hữu Thiên mua cho Tại Trung không ít quần áo kỳ lạ, sau khi hắn đón người về nhà, mấy ngày sau Phác Hữu Thiên liền đóng gói hết quần áo, đồ chơi và đồ ăn vặt đưa tới. Bộ quần áo Tại Trung mặc hôm nay chính là một trong số đó, tơ lụa màu hồng phấn, hoa văn bên trên là những chấm đen, bên ngoài là áo choàng ngủ mỏng màu đỏ và trắng, dưới chân mang dép lê hình con thỏ, vì thế rõ ràng là bộ áo ngủ quý phái lại bị cậu mặc thành vài phần thanh thuần vài phần đáng yêu.

Trịnh tổng kiên quyết không thừa nhận bản thân bị manh tới, bước lên xe với vận tốc ánh sáng, nhấn ga rời đi.

"Đi, đi rồi."

Tiểu đáng thương chưa kịp phản ứng lại, hơn nửa ngày mới lầm bầm lầu bầu nói thầm một câu, xách lỗ tai gấu bông vào nhà, nghe theo phân phó của Trịnh Duẫn Hạo, nghiêm túc đóng cửa lại, nghĩ nghĩ lại nói:

"Phải, coi, nhà.... đúng, coi... ừm."

Cậu nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, lại chạy "thịch thịch thịch" lên lầu.

Trịnh Duẫn Hạo này cả ngày đều có chút tinh thần không yên, vài lần muốn gọi điện thoại về nhà, lại cảm thấy làm như vậy đặc biệt... ừm, ngốc, vì thế cầm lên lại buông xuống, buông rồi lại cầm lên. Thư ký đi vào đưa tài liệu nhìn thấy có hơi khó hiểu, nhưng lại không dám hỏi nhiều, chỉ nhìn sắc mặt boss lớn có vẻ không tốt, bỏ thêm 500 lần cẩn thận, sợ bị biến thành bia đã đạn, khó khăn lắm mới sắp đến giờ tan tầm, lại ôm sổ tiến vào dò hỏi:

"Trịnh tổng, tối nay Đồng tổng của Cự Sơn có hẹn ở Châu Tế..."

"Từ chối."

"Vâng," Thư ký đã qua huấn luyện không hề ngạc nhiên vì câu trả lời của Trịnh Duẫn Hạo, gật gật đầu ghi chú vào sổ tay, lại tận chức tận trách nói, "Mạnh tiểu thư của Kỳ Vực gọi điện thoại tới, muốn hẹn ngài dùng bữa tối, địa điểm định tại Thượng Hải Lộ Ngưu...."

Kỳ Vực là một công ty bất động sản mà gần đây THE KING muốn hợp tác, trong ngành cũng coi như số một. Mà vị Mạnh tiểu thư Mạnh Hà Giai còn là con gái một của lão tổng Kỳ Vực, mấy năm nay đã dần dần bắt đầu xử lý các vấn đề trong công ty, tất nhiên rất có tiếng nói, lớn lên cũng là dạng da trắng, xinh đẹp, khí chất tốt đẹp, vừa lúc đúng khẩu vị Trịnh Duẫn Hạo.

Cho nên lúc trước hai người đã gặp qua vài lần, làm thư ký, cô còn phụng mệnh đi mua quà tặng xa xỉ cho Mạnh tiểu thư. Vị Mạnh tiểu thư kia cũng không cự tuyệt, lần này còn chủ động hẹn Trịnh Duẫn Hạo ăn cơm, nói là muốn nói chuyện hợp tác, nhưng là Túy Ông chi ý, tự nhiên là bất tại tửu (còn có dụng ý khác).

Vì thế vị thư ký luôn am hiểu xem mặt đoán ý, cũng tự nhận là rất hiểu này đó cho rằng Trịnh Duẫn Hạo từ chối Đồng tổng, chắc chắn là muốn hẹn hò với Mạnh tiểu thư, kết quả lời nói còn chưa nói xong, liền nghe Trịnh Duẫn Hạo không kiên nhẫn nói:

"Nói với cô ấy không có thời gian."

"A?"

Diễn biến này quá bất ngờ, thư ký theo bản năng tỏ vẻ nghi vấn.

"Tôi nói không phải tiếng Trung Quốc?"

"Vâng vâng vâng, tôi đã biết, tôi liền đi nói với Mạnh tiểu thư."

"Hừ......"

Trịnh Duẫn Hạo nhìn thư ký đi ra khỏi cửa chạy trốn, lúc này mới tắt máy tính, cầm áo khoác đứng dậy rời đi. Thư ký thấy hắn ra liền nhanh chóng đứng đậy:

"Trịnh tổng, tạm biệt."

"Ừ," Trịnh Duẫn Hạo mắt nhìn thẳng, "Cô đi gọi đồ ăn cho tôi."

"Vâng, xin hỏi ngài muốn nhà hàng nào? Là nhà hàng ba sao Michelin, hay là nhà hàng hôm trước..."

"KFC."

"... Vâng."

Thư ký dù trên trán trưng một cái dấu chấm hỏi, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, thấy lãnh đạo trực tiếp vào thang máy, mới đặt mông ngồi xuống, chỉ cảm thấy đại não dường như đã hoàn toàn chết máy.

Cho nên, boss gấp rút về nhà như vậy, là vì... ăn KFC sao?

Ôi trời ơi.

Đây là cốt truyện quái quỷ gì.

Lúc Trịnh Duẫn Hạo về đến nhà, người giao KFC còn chưa tới, hắn ấn vân tay mở cửa, vốn tưởng rằng giờ này Kim Tại Trung hẳn là đang xem tivi, hoặc đang xem mấy cuốn truyện ngớ ngẩn kia, kết quả vừa mở liền ngây ngẩn cả người.

Tại Trung đoan đoan chính chính ngồi trên ghế nhỏ màu sắc sặc sỡ, đối diện cửa, trong tay cầm một túi bánh quy, gặm "răng rắc răng rắc", con gấu bông luôn không rời tay nằm bên cạnh trên sàn nhà, trên người còn được che lại bằng một cái khăn tay.

Trịnh Duẫn Hạo:......

Đây là đang làm gì?

Đại khái cũng không nghĩ tới Trịnh Duẫn Hạo sẽ về sớm như vậy, Tại Trung miệng còn ngậm bánh quy so với hắn còn kinh ngạc hơn, bánh quy trong miệng "lạch cạch" rơi xuống đất.

"A...."

Tiểu đáng thương không bao giờ lãng phí đồ ăn nhanh chóng luống cuống tay chân nhặt lên, sau đó còn định nhét vào miệng.

"Cậu mẹ nó ngốc hả, rớt còn ăn," Trịnh Duẫn Hạo vỗ một cái làm bánh quy lại rớt lại trên mặt đất, nhìn bộ dáng Tại Trung tay dài chân dài co lại trên ghế nhỏ rất buồn cười, chỉ cảm thấy không thể hiểu được, liền hỏi, "Cậu ngồi ở đây làm gì?"

"Anh nói, nha," Tại Trung không dám nhặt bánh quy trên mặt đất, chỉ có thể liếc nhìn vài lần, lúc này mới trả lời Trịnh Duẫn Hạo, "Phải coi nhà, tôi đang... coi cửa."

Trịnh Duẫn Hạo:....

Người trước mặt ngồi khép hai đầu gối, tay đặt trên đầu gối, dáng ngồi rất tiêu chuẩn, nhìn Trịnh Duẫn Hạo đang cố nén giận.

"Tôi bảo cậu coi nhà, không phải kêu cậu ngồi ở đây nhìn cửa, cửa con mẹ nó có thể chạy hả," Trịnh Duẫn Hạo tức muốn hộc máu, mắng được một nửa đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, "Cả ngày cậu đều ngồi ở đây?"

"Đúng vậy, đúng vậy," Tại Trung gật đầu, cậu cũng không biết tại sao Trịnh Duẫn Hạo tức giận, "Sau khi,, anh đi, tôi liền... ở đây, coi cửa, bất động, vẫn luôn, nhìn."

Trịnh Duẫn Hạo:...

Hắn không biết nên hình dung tâm tình hiện tại như thế nào, tay ấn ngực hít sâu một hồi lâu mới đè nặng giọng nói: "Vậy cậu ăn cơm chưa?"

"Ăn, nha," Tại Trung đặc biệt cao hứng lắc lắc túi bánh quy trên tay, "Ăn, bánh quy... ăn, rất ngon, giòn, giòn."

"Bánh quy có thể ăn no?"

"Có thể, có thể," Tại Trung đem bánh quy giơ lên cho hắn xem, "Trước kia.... ăn vài miếng, liền no, hiện tại... có một, túi lớn luôn, lớn như vậy."

Đại não Trịnh Duẫn Hạo vận chuyển vài giây, mới hiểu được Tại Trung nói "trước kia", đại khái chính là lúc cậu ở bên ngoài một mình không nơi nương tựa.

Trên thực tế, tình trạng hiện tại của Tại Trung đang chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, ngẫu nhiên còn có thể đánh bạo nói một ít chuyện trước kia, nhưng mỗi khi nhắc đến, Trịnh Duẫn Hạo đều nhịn không được muốn nổi giận, không biết là giận ai, nhưng rất bức bội, khi cơn giận qua đi, trong lòng chua xót như là một hơi uống cả một tấn nước ô mai.

Trịnh Duẫn Hạo cũng không phải kẻ có lòng yêu thương người, trước kia một số ông chủ doanh nghiệp thành lập các tổ chức từ thiện, kêu gọi người trong giới quyền tiền, trợ giúp những người có hoàn cảnh khó khăn gì đó, lúc tìm đến hắn liền bị hắn từ chối. Xong việc có người ở sau lưng nói rằng hắn máu lạnh, bị hắn trực tiếp đơn giản mắng lại:

—— Vì sao tôi phải giúp họ, lúc tôi khó khăn nhất, ai giúp tôi?

—— Tiền của tôi tôi muốn xài thế nào liên quan cái rắm gì đến mấy người.

Nhưng khi liên quan đến tiểu ngốc tử này, lại giống như không thể giải thích được.

"Anh... làm sao, nha," Thấy Trịnh Duẫn Hạo đứng tại chỗ không nói lời nào, Tại Trung đứng lên nghiêng đầu nhìn hắn, còn cẩn thận dè dặt muốn duỗi tay vỗ vỗ hắn, "Tôi có, coi nhà, cẩn thận nha, anh không cần, tức giận."

"Tôi..."

Cảm giác chuyện này không thể giải thích được, Trịnh Duẫn Hạo dùng sức gãi đầu một cách dữ dội, khiến Tại Trung sợ tới mức nhanh chóng rút tay về: "Tóc, tóc, đều rối loạn."

"Tôi thích thế."

Trịnh Duẫn Hạo hung dữ, Tại Trung "ưm" một tiếng không dám nói gì, nghĩ nghĩ "lại chạy vào toilet, sau đó cầm bàn chải bình thường dì Ngô vẫn dùng để cọ rửa tay đưa cho Trịnh Duẫn Hạo:

"Chải chải.... Cái này, to, chải, mau."

Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy may mắn vì Tại Trung không có xách cây chà bồn cầu ra:...

Trịnh tổng dừng một chút, sau đó duỗi tay kéo Tại Trung đang cầm bàn chải vào lòng ngực, ôm eo cậu nói: "Tới tới tới, tôi chải cho cậu, mẹ nó chính là thiếu thu thập."

"Không, không cần, ha ha ha... Ngứa," Tại Trung mờ mịt ngồi trên đùi Trịnh Duẫn Hạo, có chút sợ hãi lại cảm thấy tay đặt trên eo có hơi ngứa, liền muốn né tránh, "Không, thu thập, không thu..."

Ngay khi Trịnh Duẫn Hạo muốn đem bàn chải ấn lên đầu Tại Trung, chuông cửa kịp thời vang lên, động tác trên tay hắn dừng lại, Tại Trung liền nhanh như chớp chạy đi, sợ hãi đứng một góc nói cái gì cũng không chịu ra.

Trịnh Duẫn Hạo:......

Hắn vừa nãy nhất định là ngu ngốc.

Người ấn chuông cửa chính là người giao KFC, vì thư ký không biết Trịnh Duẫn Hạo muốn ăn cái gì, cho nên lại là mỗi thứ gọi một phần. Đợi đến khi Trịnh Duẫn Hạo ôm một túi đồ ăn lớn vào nhà, Tại Trung vẫn còn đứng ở góc tường ôm đầu.

"Lại đây ăn cơm."

Mũi Tại Trung giật giật, giống như ngửi được mùi thơm, nhưng vẫn không dám đi tới.

Trịnh Duẫn Hạo giận sôi máu, đem thức ăn ném lên bàn, sau đó lập tức lên lầu. Đến khi hắn tăm xong, thay một bộ quần áo khác đi xuống lầu liền thấy Tại Trung đang đứng bên cạnh bàn, lay bao nilon, giống như nghe thấy động tĩnh, lại muốn chạy, bị Trịnh Duẫn Hạo kịp thời quát bảo ngưng lại:

"Lại chạy nữa có tin là tôi sẽ đánh cậu không?"

"Tin, tin."

Trịnh Duẫn Hạo:......

Cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, có khả năng hắn sẽ thật sự muốn đánh tiểu ngốc tử này. Trịnh Duẫn Hạo vào bếpkiếm đồ ăn, hắn đã từng trải qua những tháng ngày nghèo khổ, nên cũng không quá khó khăn với đồ ăn. Nấu chén hoành thánh, hâm mấy món ăn chay liền xong một bữa. Lúc đem chén đĩa dơ ném vào máy rửa chén rồi đi ra, Tại Trung còn chưa ăn xong, miệng phồng lên, nhai nhai, thấy hắn ra, cuối cùng rất có tiền đồ không bỏ chạy.

"Hừ."

Cảm thấy bản thân có ý tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú, Trịnh Duẫn Hạo không vui ngồi trên sofa xem báo, khóe mắt lại chú ý tới Tại Trung đang vừa ăn khoai tây chiên vừa nhìn trộm hắn.

"Anh, không ăn hả?"

Nhìn lén một hồi lâu, cảm thấy hẳn là sẽ không bị đánh, Tại Trung cầm một hộp khoai tây nghiền giống như lấy lòng đưa cho Trịnh Duẫn Hạo.

"Không ăn."

"Ăn, ăn, rất ngon."

"Không ăn."

Bị cự tuyệt mạnh mẽ, Tại Trung uể oải trở lại bàn ăn một mình. Năng lực tự gánh vác của cậu rất kém, ăn cái gì cũng rất chậm. Trịnh Duẫn Hạo xem xong rồi một tờ báo, cậu mới miễn cưỡng gặm xong một cái hamburger, trên tay còn dính tương salad, liền muốn lấy cánh gà trong túi.

"Lau tay."

"Ô."

Tại Trung rất nghe lời cầm khăn giấy lau tay, Trịnh Duẫn Hạo vốn dĩ muốn vào thư phòng làm việc, ngồi trong thư phòng một hồi, rồi lại cầm máy tính trở lại sofa.

Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng Tại Trung "a ô a ô" ăn cái gì đó cùng tiếng gõ bàn phím.

"Một hai ba...."

Trịnh Duẫn Hạo ngay từ đầu nghe thấy tiếng Tại Trung đếm đếm, cũng không có định để ý, tiểu ngốc tử này không biết thế nào lại tạo thành tật xấu, đặc biệt thích đếm đồ vật, mấy ngày hôm trước ngồi trên sofa lăn qua lộn lại đếm số tua trên gối ôm, nhìn không chớp mắt, ngay cả hắn nói chuyện cũng không nghe thấy khiến hắn tức giận đến mức ngày hôm sau lấy kéo cắt sạch tua trên gối ôm.

Quả là rất có động lực để hành động!

Tiếng đếm rất nhanh liền ngừng lại, Trịnh Duẫn Hạo theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền thấy Tại Trung đem mấy cái túi thực phẩm màu trắng nhét vào trong ngực.

"Cậu mẹ nó lại giấu đồ ăn?"

Trịnh Duẫn Hạo buông máy tính đi đến bên cạnh bàn, tật xấu này của Tại Trung cũng không phải một ngày hai ngày, thường xuyên thích đem một ít đồ ăn giấu đi. Dì Ngô thấy rất nhiều lần, đều đau lòng đến mức rơi nước mắt, nói khẳng định là trước đây bị đói nên sợ. Trịnh Duẫn Hạo giáo huấn cậu không biết bao nhiêu lần mới giúp cậu sửa lại thói quen này, kết quả hiện tại lại ngóc đầu trở lại?

"Không, không có," Tại Trung nhanh chóng giơ tay lên, biểu tình vô tội, "Tôi mang vào, phòng bếp."

"Mang vào phòng bếp làm gì?"

"Ngày mai... ngày mai trông cửa, ăn nha."

Tiểu đáng thương ngây thơ chớp chớp mắt, giống như hoàn toàn không cảm thấy việc ngồi trước cửa là việc vô cùng nhàm chán và vô dụng, chỉ bởi vì Trịnh Duẫn Hạo nói như vậy, cậu liền nghe lời làm theo.

Trong lòng Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên giống như bị thứ gì đó làm nghẹn lại, hô hấp đều ngưng lại.

"Giữa trưa... ăn một cái, buổi tối, có thể... ăn hai cái."

Tại Trung thỏa mãn hé miệng cười, trên khóe miệng còn dính sốt cà chua. Đầu óc Trịnh Duẫn Hạo có vẻ không tỉnh táo lắm, theo bản năng duỗi tay lau đi, mà Tại Trung dường như cũng cảm giác được có cái gì, cho nên vươn đầu lưỡi liếm.

Sau đó...

Đầu lưỡi mềm mại liếm chính xác lên đầu ngón tay Trịnh Duẫn Hạo.

Trịnh tổng lập tức hừng hực thiêu đốt.

Cả người đều giống bị điện giật, cảm giác quen thuộc lại xa lạ, từ đỉnh đầu đến gót chân đều đã tê rần, Trịnh Duẫn Hạo mất một lúc mới hồi phục tinh thần, Tại Trung cũng đã giống như không có việc gì ôm một đống gà muốn chạy lên lầu.

"Cậu quay lại đây cho tôi"

Nhập cư trái phép thất bại, Tại Trung chậm rì rì quay trở về.

"Để đồ ăn xuống."

"Ô."

Ủy ủy khuất khuất buông thịt gà xuống.

"Ngày mai... cậu cùng tôi đến công ty."

Tiểu đáng thương đã rất lâu không được ra khỏi cửa, nghe vậy hai mắt liền sáng lên. Cậu cũng không biết công ty là cái gì, nhưng hiểu là sắp được đi ra ngoài, cũng không rảnh để ý đến mấy miếng gà, chỉ cười hỏi:

"Đi ra ngoài, đi ra ngoài chơi...."

"Chơi cái lông."

"Lông... làm sao, làm sao chơi nha?"

Trịnh Duẫn Hạo:....

"Công ty... là cái gì nha?" Tại Trung có chút hưng phấn, "Đi... đi làm cái gì, nha?"

"Đem cậu đi bán." Trịnh Duẫn Hạo rất không có đạo đức đe dọa tiểu đáng thương, khiến cậu bị dọa đến chân tay luống cuống. Tiểu đáng thương quả thật bị dọa đến đứng ở cửa thang lầu hơn nửa ngày không dám nhúc nhích, Trịnh tổng thấy thế hừ cười một tiếng muốn đi, lại bị túm chặt góc áo.

Tại Trung nhút nhát sợ sệt lôi kéo hắn, như cố gắng thu thập dũng khí, một hồi lâu mới nói: "Không, sẽ không... anh là, người tốt."

Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên được phát thẻ chứng nhận người tốt:......

Nói xong câu đó tiểu đáng thương vội vã chạy về phòng ngủ, đầu cũng không dám dò ra, trong khi đó, Trịnh Duẫn Hạo lại đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu mới nhấc chân trở về phòng.

Phòng ngủ trống rỗng, rõ ràng ở đã nhiều năm, Trịnh Duẫn Hạo không biết vì sao lại cảm thấy hơi lạnh.

Hắn đem chỉnh nhiệt độ máy điều hòa lên cao hơn, ngồi trên giường theo bản năng nhìn nhìn vị trí bên cạnh, đột nhiên rất phẫn nộ nghĩ:

Mẹ nó nếu hắn là người tốt, sao thằng nhãi kia còn không tới đây, chạy cái gì mà chạy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro