Chương 21 -- Trịnh tổng thua thảm hại (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng hôn đã tắt một nửa.

Nhiệt độ chiều tối mùa xuân thật dễ chịu, gió thổi qua cánh cửa mở một nửa cũng rất ấm áp, mang theo hương vị lười biếng độc đáo của mùa xuân, nhưng Viên Vĩ Thư lại cảm thấy hơi lạnh bốc lên từ lòng bàn chân, cơn gió nhè nhẹ kia lại giống như con dao đâm thẳng vào xương cốt. Ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo quá mạnh mẽ, quá sắc bén, dù Viên Vĩ Thư biết ánh mắt đó không phải nhằm vào y nhưng vẫn theo bản năng tránh đi.

"Sao lại thế này? Nói rõ ràng."

Trịnh Duẫn Hạo vốn dĩ tính toán về nhà nhưng lúc này lại bỏ áo khoác trong tay xuống, cau mày, lúc này bất động sản Lãng An thọc hắn một dao cũng chẳng phải chuyện ngoài ý muốn, nhưng ngân hàng đã hợp tác nhiều năm lại có vấn đề với việc cho vay, nghe tới lại lại giống như truyện Ngàn lẻ một đêm (ý chỉ những việc quá hoang đường).

Mối quan hệ giữa các ngân hàng và doanh nghiệp luôn là đôi bên cùng có lợi, mà các công ty lớn như THE KING lại càng là mục tiêu ưa thích của các cơ quan tài chính hàng đầu. Mấy năm nay, cho dù chính sách cho vay của ngân hàng được điều chỉnh, cũng chưa bao giờ xảy ra vấn đề như vậy.

"Bọn họ gọi điện thoại đến..."

"Tôi không muốn nghe những thứ vô nghĩa này," Trịnh Duẫn Hạo gõ ngón tay lên mặt bàn, hơi hơi híp mắt, nhưng vẫn mang lại cảm giác áp bức mạnh mẽ, "Lão Từ nói thế nào?"

"Lão Từ" trong miệng hắn là phó giám đốc ngân hàng, có mối quan hệ cá nhân không tồi với Trịnh Duẫn Hạo, việc cho vay lúc trước đều là ông ta xử lý, chưa từng ra sai lầm.

"Tôi đã hỏi," Viên Vĩ Thư là một trong những người đi theo Trịnh Duẫn Hạo gây dựng sự nghiệp sớm nhất, biết rõ tính cách Trịnh Duẫn Hạo, cũng biết bản thân vừa mới bởi vì sự cố đột ngột phát sinh mà rối loạn, nói nhảm quá nhiều, lúc này mới sắp xếp từ ngữ lại, nói một hơi, "Ông ấy có vẻ cũng bị đánh cho trở tay không kịp, chỉ nói là lúc Ủy ban Quản lý Giám sát Ngân hàng phái người xuống thẩm tra, đã chặn khoản cho vay này, ông ấy đang hỏi thăm nguyên nhân cụ thể."

"Ủy ban Quản lý Giám sát Ngân hàng?" Chân mày Trịnh Duẫn Hạo lại nhíu sâu hơn, "Lão Từ không chuẩn bị sao?"

"Nói là một trưởng phòng mới tới, làm việc rất..." Viên Vĩ Thư ngưng lại, bỏ qua từ tiếp theo, tiếp tục nói, "Lão Từ nói ông ấy sẽ cố gắng chu toàn, nhưng là chắc chắn không thể cho vay đúng ngày như dự kiến."

Ngón tay vẫn luôn gõ gõ trên bàn của Trịnh Duẫn Hạo ngừng lại, sau khi tiếng "cộc cộc cộc" biến mất, trong văn phòng lại càng yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở. Viên Vĩ Thư biết rõ việc hậu quả này nghiêm trọng đến mức nào, thấy Trịnh Duẫn Hạo không nói gì, không khỏi có chút hốt hoảng hỏi lại: "Trịnh ca, kế tiếp... chúng ta làm sao bây giờ?"

Hạng mục làng du lịch là dự án quan trọng nhất trong khoảng thời gian đầu năm nay của THE KING, cũng là bước thử nước để mở rộng lãnh thổ kinh doanh của Trịnh Duẫn Hạo. Công ty đã đầu tư rất nhiều nhân lực, vật lực vào dự án này, chỉ cần có một chút sơ xuất, hậu quả sẽ không phải là chuyện nhỏ.

"Cậu đi ra ngoài trước đi."

Viên Vĩ Thư trong lòng lo sợ, muốn hỏi, rồi lại không dám lắm miệng, cọ tới cọ lui đứng dậy đi ra ngoài, Trịnh Duẫn Hạo không ngẩng đầu nhìn y, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm một vết rạn trên bàn, lâm vào trầm tư.

Thông điệp bên lão Từ rất rõ ràng, trưởng phòng mới tới của Ủy ban đã chặn khoản cho vay, bất luận là cố ý, hay vị lãnh đạo mới này muốn ra uy thể hiện bản thân, thì kết quả chỉ có hai loại, một là khoản vay này sẽ là bất khả thi, hai là thời gian cho vay sẽ lùi lại, nhưng dù là kết quả nào thì cũng sẽ tạo thành sự gián đoạn trong chuỗi tài chính. Đối với một doanh nghiệp mà nói, đây gần như là một đòn trí mạng, có bao nhiêu doanh nghiệp đã vì nguyên nhân này mà phải đóng cửa, Trịnh Duẫn Hạo biết rất rõ ràng. Tuy thực lực của THE KING vượt qua những doanh nghiệp nhỏ đó, nhưng gặp phải vấn đề như vậy, dù hắn có dũng khí tráng sĩ đoạn cổ tay, ngưng hẳn hạng mục làng du lịch, chuyển qua tay người khác, THE KING cũng vẫn bị tổn hại nặng nề, tài sản sẽ giảm mạnh, khả năng không gượng dậy nổi cũng không phải không có.

Huống chi, Trịnh Duẫn Hạo trước giờ không hề nghĩ tới chuyện từ bỏ hạng mục này.

Không vì sao trong đầu đột hiện hiện ra câu kia của Kim Tuấn Tú "Nếu Thụy Kim đã như vậy, cũng không sợ dùng bất cứ giá nào kéo THE KING sụp đổ theo". Hắn bỗng dưng ngẩng đầu, gọi Viên Vĩ Thư đang sắp đi ra khỏi cửa lại, giọng nói có thêm vài phần nóng nảy: "Đi điều tra xem Kim Tuấn Tú và trưởng phòng mới của Ủy ban có quan hệ gì không, rồi đi hẹn...."

Hắn chần chờ một lát, nói ra mấy cái tên, nhìn nhìn đồng hồ lại nói: "Hẹn lúc 7 giờ rưỡi."

"Vâng, tôi đã biết."

Viên Vĩ Thư gật gật đầu, đẩy cửa nhanh chóng đi ra ngoài.

Đến khi tiếng bước chân càng lúc càng xa, Trịnh Duẫn Hạo mới ngồi trở lại trên ghế, nhéo ấn đường nhìn ra bên ngoài, hoàng hôn buông xuống, trên cửa sổ là một màn sương mỏng, cảnh sắc bên ngoài đều trở nên mơ hồ, đèn neon biến thành một một khối màu sắc sặc sỡ, khiến người xem chói mắt.

Không lâu sau Viên Vĩ Thư gọi điện thoại lại, cho biết đã hẹn sáu người, ngoại trừ một người đang ở nơi khác không kịp trở về, những người còn lại đều nể tình đáp ứng.

"Bảo tài xế nửa tiếng nữa chờ tôi ở dưới lầu."

Trịnh Duẫn Hạo cúp điện thoại, dựa vào lưng ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hắn cảm thấy mệt mỏi lại cảm thấy trong lòng một mảnh hoang vu.

Trịnh Duẫn Hạo uống tới tận khuya mới tan cuộc, trong bữa tiệc hắn dò hỏi mọi người, nhưng vẫn không có đầu mối, khoản cho vay không được duyệt vẫn chưa được truyền ra ngoài, bầu không khí trên bàn tiệc vẫn rất hài hòa, trước khi đi, có mấy người còn vỗ vai hắn biểu đạt viễn cảnh tươi đẹp hợp tác sau này, hoặc giúp đỡ lẫn nhau.

Từ trước đến nay lời nói do rượu có mấy ai cho là thật, huống chi ngày mai tin tức về việc hợp tác với Lãng An và khoản cho vay bị truyền ra, đừng nói là hợp tác, những người này không ở sau lưng đẩy thêm một phát đã xem như "tận tình tận nghĩa". Mấy năm nay Trịnh Duẫn Hạo chứng kiến thói đời nóng lạnh, đã sớm hiểu rõ.

Chỉ là càng hiểu rõ, tâm càng lạnh.

Tối nay hắn uống không ít, nhưng không say, tài xế mới chạy xe đến chân núi, hắn liền bảo tài xế ngừng xe, muốn tự mình đi lên.

"Trịnh tổng..."

Tài xế thấy sắc mặt hắn không tốt, chân còn hơi liêu xiêu, không dám cứ như vậy lái xe trở về, sợ xảy ra chuyện gì, bản thân lại ăn không hết gói đem đi (gánh lấy hậu quả).

"Đi."

Trịnh Duẫn Hạo lười nói lời vô nghĩa, đầu cũng không quay lại, chỉ duỗi tay ý bảo tài xế đi đi, tài xế làm sao dám nhiều lời, nhanh chóng lái xe rời đi.

Gió đêm mùa xuân không lạnh, thổi lên người cũng không cảm thấy lạnh, chỉ là sau khi mùi rượu tràn ra có chút đau đầu, Trịnh Duẫn Hạo dẫm lên những chiếc lá rụng dưới đất đi lên núi, con đường này hắn đã đi qua vô số lần, nhưng lại khó có được một lần dùng chân đo đạc. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy dưới ánh trăng lạnh lẽo, khung cảnh xung quanh lại càng thêm ảm đạm.

Trịnh Duẫn Hạo tất nhiên không sợ này đó, chỉ là không khỏi nghĩ đến lần trước hắn phát sốt té xỉu, vào đêm khuya như vậy Tại Trung đã chạy ra mua thuốc cho hắn. Người có lá gan nhỏ như vậy, không biết lấy can đảm ở đâu ra, không cần nói cũng có thể đoán được chắc chắn cậu đã rất sợ hãi.

Có nên lắp thêm mấy cái đèn đường không? Hình như có hơi tối một chút thật.

Trịnh Duẫn Hạo hút thuốc, vừa đi vừa nghĩ, lúc đi đến cổng đã hút hết nửa non bao thuốc lá. Hắn ngẩng đầu nhìn một loạt cửa sổ tối đen như mực, tuy đoán được Tại Trung hẳn là đã ngủ, nhưng một màu tối đen ập vào mắt vẫn khiến đáy lòng hắn cảm thấy vắng vẻ.

Rõ ràng ban đầu điểm hắn thích nhất ở nơi này là yên tĩnh và không bị quấy rầy, nhưng chỉ mới qua gần nửa năm hắn đã quen với cảm giác trong nhà có người chờ hắn.

Trịnh Duẫn Hạo ấn mật mã, sau một tiếng "tích", nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào nhà, hắn cúi đầu cởi giày, vừa mới đứng thẳng người lên liền cảm thấy một trận gió nhẹ ập đến, theo bản năng ấn công tắc đèn, lại thấy Tại Trung đi chân không đứng gần đó, mỉm cười nhìn hắn:

"Đã, đã về rồi!"

"Sao còn chưa ngủ," Trịnh Duẫn Hạo giật mình, thốt lên hỏi một câu, sau đó quét mắt đến đôi chân trần của cậu, lại nói, "Giày đâu?"

Tại Trung theo hắn tầm mắt cũng nhìn nhìn chân mình, lúc này mới "A nha" một tiếng, chạy về bên cạnh sofa mang giày, lại chạy đến bên cạnh hắn trả lời câu hỏi của hắn: "Mang rồi, mang rồi... Tôi, ngủ a, chờ anh, trở về liền, ngủ nha."

Trịnh Duẫn Hạo ngẩn ra: "Cậu chờ tôi làm gì?"

Hắn hỏi xong liền cảm thấy lời này hình như có chút làm người khác tổn thương, nhưng mấy năm nay đều nói chuyện như vậy, muốn sửa cũng đã muộn.

"Không, không làm cái gì nha," Tại Trung lại không nghĩ nhiều như vậy, cậu dụi dụi mắt, như là có chút mệt rã rời, ngáp một cái, rồi lại lập tức thu hồi lại, "Ô" một tiếng, lắc lắc đầu, mềm như bông nói, "Liền, chờ anh."

Cậu mặc áo ngủ màu đỏ, làm cho làn da càng thêm trắng, tóc rối bời, có thể là vừa mới ngủ trên sofa, trên mặt còn có vết lằn hồng hồng, nhìn ngoan ngoãn lại đáng thương.

"Đi ngủ đi."

Trịnh Duẫn Hạo ném áo khoác lên sofa, lại lấy con gấu bông trên sofa ném cho Tại Trung, người sau ôm gấu bông nghiêng đầu nhìn hắn: "Vậy, anh thì sao?"

"Lát nữa tôi ngủ."

"Ưm!"

Tại Trung gật đầu, tự mình bò lên lầu, đi được vài bước lại dừng lại, quay đầu lén nhìn Trịnh Duẫn Hạo, hắn buông lỏng cravat dựa vào sofa, đầu ngửa ra sau, hai tay đặt lên thành sofa, ngực hơi phập phồng.

Đèn phòng khách được chỉnh mờ đi, Tại Trung nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng đột nhiên cảm thấy hình như tiểu Hạo không vui.

Nhưng mà phải làm sao bây giờ?

Tại Trung cắn ngón tay suy nghĩ một hồi, lại dẫm lên dép lê chạy xuống lầu.

Trịnh Duẫn Hạo nghe thấy có tiếng bước chân từ xa đến gần, cuối cùng ngừng trước mặt, hắn cho rằng Tại Trung lại có chuyện gì, vì thế thở một hơi thật dài, ngồi thẳng người muốn mở miệng hỏi, kết quả một chữ "Cậu" vừa ra khỏi miệng, thiếu niên xinh đẹp đứng trước mặt lại duỗi cánh tay, vụng về lại nghiêm túc ôm hắn vào ngực.

"Ôm, ôm một cái, liền... không khó, chịu."

Trịnh Duẫn Hạo ngơ ngẩn cả người.

Hắn cao hơn Tại Trung nửa cái đầu, hai người một đứng một ngồi, sự chênh lệch chiều cao tuy rõ ràng, nhưng sự khác biệt về hình thể mới đáng chú ý. Hắn tinh tráng rắn chắc, vai rộng lưng dài, mà Tại Trung dù đã có thêm chút thịt nhưng vẫn gầy hơn người bình thường một chút, tư thế bảo hộ như vậy xuất phát từ phía cậu khiến người nhìn cảm thấy có chút biệt nữu, như là đổi vai diễn. Nhưng biểu hiện của Tại Trung lại nghiêm túc hơn bất kỳ lúc nào, cậu ôm chặt Trịnh Duẫn Hạo, học bộ dáng ngày thường khi hắn bảo hộ cậu, vỗ vỗ nhẹ vào lưng hắn, miệng lẩm bẩm, giọng nói mềm nhẹ:

"Tiểu Hạo, cũng, không cần... sợ hãi."

Trịnh Duẫn Hạo vẫn còn kinh ngạc, đầu dán vào cái bụng mềm mại của cậu, bên tai nghe chính là tiếng tim đập theo quy luật, cảm xúc kinh ngạc chậm rãi lắng xuống, một hơi nóng nghẹn lại ở cổ, hắn không rõ đó là cái gì, nút áo của Tại Trung cộm lên khiến lỗ tai hắn hơi đau, tư thế bị người bảo hộ như vậy cũng khiến hắn có chút biệt nữu, nhưng không biết tại sao lại không muốn đẩy ra.

Qua một hồi lâu Tại Trung qua mới buông ra tay, cậu mím môi đánh giá cẩn thận xem Trịnh Duẫn Hạo có vui lên hay chưa, nhưng người ngồi vẫn không có biểu tình gì, chỉ có đôi mắt sáng lên vài phần, Tại Trung lại càng thêm buồn rầu.

Còn phải làm như thế nào nha?

Cậu vắt hết óc suy nghĩ, một lát sau lại "A" một tiếng, đạp dép lê chạy vào phòng bếp, lục ra một cây kẹo mút, mở ra đưa cho Trịnh Duẫn Hạo.

Trịnh Duẫn Hạo không nhận.

Vì thế cậu lại chân thành tha thiết giới thiệu: "Cái này, cái này, hương vị... cũng rất ngon."

Lúc này đầu óc Trịnh Duẫn Hạo không quá sáng suốt, chỉ nghe theo lời Tại Trung bỏ cây kẹo vào miệng, người sau lúc này ngồi xuống bên cạnh hắn, tay đặt trên đầu gối, dáng ngồi ngoan ngoãn, chớp chớp mắt nói: "Tôi, kể... truyện cười, cho anh, nha."

Hôm trước Thẩm Xương Mân có đưa tới một quyển "Bách khoa toàn thư về truyện cười", trong đó đều là những truyện cười có từ 800 năm trước, đã sớm lỗi thời. Nhưng Tại Trung lại là lần đầu tiên xem, mỗi lần đều cười đến ngửa tới ngửa lui, có đôi khi lúc sau nhớ đến lại "Ha ha ha" cười vài tiếng, vừa ngốc vừa đáng yêu.

Lần này cậu kể một câu chuyện cười rất cũ, Trịnh Duẫn Hạo nhớ rõ đại khái lúc hắn học sơ trung đã nghe qua, cũ như đồ cổ vậy. Nhưng Tại Trung lại vừa nói vừa cười, hai mắt đều híp lại, cười đến thở hổn hển, thấy trên mặt Trịnh Duẫn Hạo vẫn không có biểu tình gì, vì thế ngưng cười, cẩn thận hỏi:

"Không, không buồn, cười hả?"

"Ha hả a......"

Buồn cười cái JB.

Trong mắt tiểu đáng thương tràn đầy chờ mong và khẩn trương, bởi vì vừa mới cười quá nhiều, mặt còn hơi đỏ ửng, giống như uống rượu say, trông ngớ ngẩn nhưng lại mềm mại.

Trịnh Duẫn Hạo không bị chọc cười, bị cậu nhìn chằm chằm, rốt cuộc lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Tối nay vốn tưởng sẽ mất ngủ nhưng ngoài ý muốn là Trịnh Duẫn Hạo lại ngủ rất ngon, trong mộng đều là mùi dầu gội đầu hương trái cây ngọt ngào kia của Tại Trung.

Nhưng tâm trạng tốt đẹp của Trịnh Duẫn Hạo cũng không kéo dài đến ngày hôm sau.

Tin tức hạng mục làng du lịch bị bất động sản Lãng An bội ước cùng với việc vay tiền không được phê duyệt được truyền khắp nơi chỉ trong một đêm. Trịnh Duẫn Hạo mới đến công ty liền nhận mấy cuộc điện thoại liên tiếp, có nói bóng nói gió hỏi thăm tình huống, cũng có đồng tình tỏ vẻ an ủi, càng không ít kẻ vui sướng khi người gặp họa chờ chế giễu.

Trong công ty từ trên xuống dưới đều nơm nớp lo sợ, sợ xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu ai đó không cẩn thận phạm phải sai lầm gì sẽ bị Trịnh tổng nổi tiếng tính tình táo bạo mắng đến hoài nghi nhân sinh, ngay cả thư ký lúc mang café vào cũng ôm tâm tình thấy chết không sờn. Nhưng lúc này Trịnh Duẫn Hạo lúc lại rất bình tĩnh, thậm chí lúc thư ký đặt café lên bàn còn ngẩng đầu nói tiếng cảm ơn.

Việc này khiến cô thư ký sợ đến mức bò bằng cả hai tay hai chân ra ngoài.

Không phải Trịnh Duẫn Hạo không tức giận, mà ngược lại, hắn đang giận đến mức muốn phun ra lửa, nhưng tình huống trước mắt khiến hắn ngay cả thời gian phát hỏa cũng không có, hắn có quá nhiều việc cần hoàn thành.

Tìm công ty bất động sản khác để hợp tác, liên hệ ngân hàng khác xin cho vay, liên hệ với bên chính quyền để xua tan mối nghi ngờ của họ, đồng thời còn phải đề phòng những người không có ý tốt muốn lợi dụng thời cơ rối loạn này mà gây chuyện.

Hắn gần như bận đến mức không có thời gian ngủ.

Phác Hữu Thiên ở nước ngoài vì lệch mùi giờ và không thể tiếp cận tin tức nên phải mấy ngày sau mới biết về việc này, giật mình thiếu chút nữa rơi xuống biển, tìm chỗ có tín hiệu tốt gọi điện thoại cho Trịnh Duẫn Hạo.

Trịnh Duẫn Hạo vừa mới nói chuyện điện thoại với một giám đốc ngân hàng, đối phương không thoái thác, nhưng việc mượn tiền lại phải đi theo trình tự, dù có được đơn giản hóa đến mức tối đa cũng cần khoảng nửa tháng.

Thời gian này nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nếu không có biến cố khác, Trịnh Duẫn Hạo chắc chắn sẽ đợi nửa tháng, nhưng lại có quá nhiều người muốn chia phần trong cái hạng mục nóng bỏng tay này, mà bên khó giải quyết nhất là Thụy Kim và bất động sản Lãng An, hình như đã chính thức ký hợp đồng với nhau.

Trịnh Duẫn Hạo nhìn hai phần lý lịch mà Viên Vĩ Thư đưa, giấy trắng mực đen chứng minh hắn không đoán sai, vị trưởng phòng mới tới của Ủy ban Quản lý Giám sát Ngân hàng quả nhiên có mối liên hệ với Kim Tuấn Tú, cả hai đều học đại học ở New York, tuy không cùng trường, nhưng giữa hai trường lại có một câu lạc bộ chung.

Rất tốt rất tốt.

Trịnh Duẫn Hạo lấy một điếu thuốc ra, dùng bật lửa châm lửa đốt hai tờ lý lịch, nhìn trang giấy bị ngọn lửa liếm láp, chậm rãi biến thành tro tàn, lúc này mới cầm bật lửa châm thuốc, ánh lửa dần dần tàn đi chiếu rõ sự tàn nhẫn trong mắt hắn.

Lúc Phác Hữu Thiên gọi điện thoại đến, nghe thấy giọng nói độc ác của hắn, cho dù gã đang ở bên kia đại dương cũng bị kích thích đến lạnh sống lưng, ngưng một chút mới nói: "Tao là đồng minh, tao là đồng minh, đừng làm tổn thương người vô tội."

Trịnh Duẫn Hạo:......

"Tao nghe chuyện rồi, tình huống hiện tại thế nào?"

"Không tốt," Trịnh Duẫn Hạo hung hăng xoa mặt, đơn giản nói cho gã nghe tình hình trước mắt, rồi lại cười lạnh, "Nhưng muốn chỉnh chết tao, cũng không dễ dàng như vậy."

"Tất nhiên," Phác Hữu Thiên thấy tình hình còn khá hơn so với suy nghĩ của gã mới yên tâm một chút, cố ý nói, "Lão nhân gia ngài là ai, mày là điện, mày là quang, mà là huyền thoại duy nhất."

"Phác Hữu Thiên, mày con mẹ nó..."

"Còn có thể mắng chửi người chứng tỏ mày còn chưa có điên," Phác Hữu Thiên thấy tâm trạng hắn đã khá hơn, lúc này mới trở lại chủ đề chính, "Lão An cũng sắp xong rồi, bên này mới hết bão, tao chuẩn bị mua vé chuyến bay sớm nhất ngày mai quay về."

"Mày về cũng chẳng có lợi ích gì," Trịnh Duẫn Hạo biết Phác Hữu Thiên không yên tâm tình huống bên này, nhưng loại tình huống trước mắt, cũng không phải dùng chiến thuật biển người là có thể hữu dụng, bên kia mới hết bão trở về cũng không an toàn, vì thế nói, "Ở bên đó chụp ảnh xong rồi về."

Phác Hữu Thiên biết Trịnh Duẫn Hạo có ý tốt, nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, sau khi cúp máy lại thấy có chỗ nào đó hơi kỳ quái.

Từ từ, cái từ "chụp ảnh", sao nghe cứ thấy biệt nữu vậy.

"Trịnh tổng, bên ngoài có một vị Mạnh tiểu thư..."

Hôm nay Trịnh Duẫn Hạo có vẻ rất bận rộn, bên này mới cúp điện thoại của Phác Hữu Thiên, bên kia thư ký liền đẩy cửa bước vào. Hắn ngây ra một lúc, cũng không nghĩ ra là Mạnh tiểu thư nào, liền hỏi: "Mạnh tiểu thư nào?"

"Chính là Mạnh Hà Giai tiểu thư của bất động sản Kỳ Vực, lúc trước ngài..."

Lời kế tiếp thư ký cũng khó nói ra, cũng may Trịnh Duẫn Hạo cũng đã nhớ ra Mạnh Hà Giai là ai. Lúc trước đấu thầu hạng mục làng du lịch, trong số các công ty bất động sản hắn muốn hợp tác ngoại trừ Lãng An chính là Kỳ Vực. Chủ tịch của Kỳ Vực tên là Mạnh Cương, mà cô Mạnh Hà Giai này là con gái một của ông ta. Lúc trước vị Mạnh tiểu thư này không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng luôn biểu hiện ra một ít ý tứ với hắn. Vừa lúc Mạnh Hà Giai là dạng xinh đẹp, da trắng, chân dài, phù hợp với sở thích từ trước đến nay của Trịnh Duẫn Hạo cho nên hắn cũng không từ chối, còn thuận thế hẹn hò vài lần. Nếu không phải đột nhiên xuất hiện Tại Trung quấy rầy cuộc sống của hắn và bất động sản Lãng An lại có ưu thế hơn trong hạng mục này, không chừng hắn và Mạnh tiểu thư này thật sự đã có gì đó.

Chỉ là chuyện cũ không thể truy, huống chi, Trịnh Duẫn Hạo cũng không có tâm tư truy, hắn nhíu mày nhớ lại diện mạo của vị Mạnh tiểu thư này, nhưng lại phát hiện một chút cũng không nghĩ ra.

"Không rảnh."

Trịnh Duẫn Hạo vội đến sứt đầu mẻ trán, thật sự không có hứng thú vào thời điểm mấu chốt này, gặp một người đến mà không rõ ý đồ.

"Vậy, vậy tôi đi... A, Mạnh tiểu thư."

Cô thư ký quay người lại liền thấy một mỹ nữ tóc dài trong bộ váy màu xanh bước vào, theo bản năng "A" một tiếng, mới nhanh chóng cúi đầu khôi phục ngữ khí thường ngày chào hỏi cô nàng.

Trịnh Duẫn Hạo ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt có chút không vui, cô thư ký thấy vậy nhanh chóng giải thích: "Trịnh tổng, tôi không biết..."

"Đừng trách cô ấy, là em sợ anh không muốn gặp em nên mới mạo muội tiến vào," Mạnh Hà Giai cười xin lỗi cô thư ký, lúc này mới lại nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo, giọng nói mang theo vài phần ý cười, "Lâu rồi không gặp, Duẫn Hạo."

"Cô đi ra ngoài trước đi."

Đã tới nước này, Trịnh Duẫn Hạo cũng không có khả năng bảo thư ký đem chổi quét người ra ngoài. Tuy hắn đúng là kiểu người có thể làm ra loại chuyện này, nhưng những gì Mạnh Hà Giai nói tiếp, lại làm hắn không thể không tiếp tục nghe:

"Em đại diện cho ba em đến đây, ông ấy hy vọng có thể hợp tác với THE KING, cho nên để cho em tới hỏi một câu, cũng không biết miếng bánh làng du lịch này có thể chia cho bên em một phần hay không?"

Mạnh Hà Giai là một cô gái đẹp tiêu chuẩn, mắt hạnh môi mỏng, tóc dài thẳng lộ ra vài phần cổ điển, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc, ngay cả nụ cười cũng mang theo vài phần nghịch ngợm, thật sự rất khó khiến người khác sinh ác cảm.

"Chắc không phải Mạnh tổng không biết tình trạng hiện tại của THE KING chứ?"

Trịnh Duẫn Hạo ra dấu cho Mạnh Hà Giai tùy tiện ngồi, tin đồn đang lan truyền rất dữ dội, những tin đồn đó phải tệ hơn gấp mười lần nếu không phải là trăm lần so với thực tế ở đây.

"Có nghe một ít, ừm, theo như tin đồn bên ngoài, tài chính của THE KING xảy ra chút vấn đề, chẳng những muốn bỏ hạng mục làng du lịch, mà có khả năng việc tiếp tục kinh doanh cũng là vấn đề," Hai tay Mạnh Hà Giai đặt trước bụng, là dáng ngồi tiêu chuẩn thục nữ, thậm chí ngay cả nụ cười cũng là độ cong gãi đúng chỗ ngứa, "Bất quá lời đồn luôn luôn chỉ có 50% là đáng tin, em tin tưởng THE KING có tôn đại Phật như anh, sẽ không xảy ra vấn đề lớn."

"Lãng An đã ký hợp đồng với Thụy Kim," Trịnh Duẫn Hạo không để ý đến lời nói vui đùa của Mạnh Hà Giai, chỉ nói, "Hạng mục làng du lịch không phải không có khả năng đổi chủ, Mạnh tổng không điều tra rõ ràng sao?"

"Tất nhiên," Thương nhân lấy ích lợi làm đầu, Mạnh Hà Giai cũng không dấu diếm, thấy Trịnh Duẫn Hạo đặt hai tay lên bàn bàn, bộ dáng không sợ mưa gió, trong mắt liền toát ra ý thưởng thức không chút nào che dấu, cô nàng nghiêng đầu cười cười nói, "Lãng An có thể ném tiền vào Thụy Kim, vậy tại sao Kỳ Vực không thể chọn THE KING?"

Trịnh Duẫn Hạo không trả lời.

"Nghe nói lúc trước anh đã tiếp xúc với Phúc An và Thi Gia, chẳng lẽ Kỳ Vực không phải có thực lực hơn hai nhà này sao?" Mạnh Hà Giai cũng không vì Trịnh Duẫn Hạo im lặng mà sinh ra cảm xúc gì, cô nàng vẫn hào phóng cười, lại tung ra một cành ôliu, "Quan trọng nhất là, Kỳ Vực có thể bỏ vốn bổ khuyết khoản vay trước đó của THE KING."

"Cái gì?" Nếu không phải nghe rất rõ ràng, Trịnh Duẫn Hạo quả thật cảm thấy đầu của vị Mạnh tiểu thư này đã bị nước vào, việc lấy tiền của công ty có nghĩa gì, phàm người là ngồi ở vị trí của bọn họ đều rõ ràng, bất quá hắn rõ ràng hơn chính là, trên thương trường, không có gì gọi là cho không, vì thế hắn nói, "Như vậy Kỳ Vực muốn cái gì?"

Mấy năm nay Lãng An phát triển nổi bật, Kỳ Vực đã mấy lần mất thị phần trên tay Lãng An, Trịnh Duẫn Hạo nghĩ có thể là Mạnh Cương binh hành hiểm chiêu, hưởng lợi từ cuộc cạnh tranh giữa hắn với Lãng An và Thụy Kim, nhưng lợi ích lần này tuyệt đối không đủ để Kỳ Vực trả giá đại giới lớn như vậy. (binh hành hiểm chiêu: ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế)

Mạnh Hà Giai lại không nói gì, chỉ nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đứng dậy sửa sang quần áo một chút, cười nói: "Đều đã giờ này, Duẫn Hạo không định mời em ăn một bữa cơm sao?"

===========================

Xuất hiện nữ phụ thứ nhất rồi nha, nhưng mà cô này hổng có đáng ghét nha ^^

À mà tui vẫn còn đang edit bộ này chứ chưa drop mà sao mấy cô đã phải đi kiếm QT đọc rồi nè, nếu biết mấy cô thích đọc QT cho lẹ thì ban đầu tui share QT luôn cho khỏe rồi =))))

Spoil chương sau: dành 1 câu cho Trịnh tổng: có không giữ, mất đừng tìm =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro