Chương 26 -- Mạch não tiểu đáng thương gặp bước ngoặt lớn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Trịnh Duẫn Hạo đi thăm ngôi trường có quy mô không tính là lớn của dì Từ, chuyện đi học của Tại Trung đã được quyết định. Thẩm Xương Mân quả thật là người đáng tin cậy. Trong ngôi trường mang tên "GIFT" này, từ người sáng lập là hai vợ chồng Từ Khánh Vân đến những vị giáo viên trẻ tuổi mới được mời đến, trông có vẻ đều là người thân thiện và rất kiên nhẫn. Lấy ánh mắt tinh tường được tôi luyện qua những năm tháng lăn lộn trong xã hội của Trịnh Duẫn Hạo, gần như có thể khẳng định đối với Tại Trung mà nói, nơi này quả thật là lựa chọn không tồi.

Hắn đi theo sư mẫu của Thẩm Xương Mân đi quanh trường học một vòng, xem qua hoàn cảnh trường học, phương tiện thiết bị, còn ngồi nghe thử một tiết học, Trịnh Duẫn Hạo luôn bắt bẻ cũng xem như vừa lòng, sau khi cảm ơn sư mẫu, mới cửa đi ra ngoài liền đụng phải Thẩm Xương Mân đang vội vàng chạy từ cơ quan sang.

"Thế nào?"

"Cũng không tệ lắm."

"Tình huống của Tại Trung em đã nói với sư mẫu rồi, thủ tục nhập học gì đó sư mẫu sẽ hỗ trợ xử lý," Thẩm Xương Mân còn chưa kịp cởi áo blouse, bút còn cắm trong túi, duỗi tay vén sợi tóc bị rơi xuống ra sau tai, lúc này mới nói, "Anh về hỏi ý kiến Tại Trung một chút, nếu cậu ấy đồng ý, ngày mai có thể đến đây luôn."

"Em ấy có cái gì không...." Trịnh Duẫn Hạo theo thói quen độc tài mở miệng, còn chưa nói dứt lời lại nghẹn trở về. Hắn trầm mặc một lát, gật gật đầu, "Ừm, để anh về hỏi lại em ấy."

Thẩm Xương Mân nghe vậy ngẩng đầu kỳ quái nhìn Trịnh Duẫn Hạo.

Thời gian anh quen biết Trịnh Duẫn Hạo lâu hơn so với Phác Hữu Thiên biết Trịnh Duẫn Hạo rất nhiều. Khi anh học trung học, Trịnh Duẫn Hạo vừa vào đại học, cha mẹ hắn ngoài ý muốn qua đời, tuy nói người chết như ngọn đèn bị tắt đi, nhưng những việc phải xử lý sau đó lại không ít. Sản nghiệp của Trịnh gia rất lớn, những kẻ thèm muốn tài sản của Trịnh gia có đếm bằng cả hai bàn tay cũng không hết. Đối với tình huống lúc đó, đến nay Thẩm Xương Mân cũng không rõ lắm, chẳng qua là nghe thấy một chút, chỉ nhớ rõ Trịnh Duẫn Hạo gầy đến hai má đều hõm xuống một tay lo liệu tang sự của cha mẹ. Lúc ấy người phụ trách sự cố ngoài ý muốn này vừa lúc là người cha hiện đã về hưu của anh. Anh thường xuyên đến văn phòng của cha làm bài tập sau giờ tan học, cứ như vậy cơ duyên xảo hợp nhận thức, dù sau này Trịnh Duẫn Hạo nghỉ học, đến phố quán bar phố dốc sức làm thuê thì mối liên hệ của cả hai cũng không bị chặt đứt.

Xét theo tâm lý học, gặp qua đả kích tổn thương lớn như vậy, tâm lý Trịnh Duẫn Hạo thật sự tồn tại khiếm khuyết, ví dụ như tính tình hắn rất táo bạo, không kiên nhẫn giao tiếp với người lạ, thích sự yên lặng, quyết đoán chuyên quyền, tất cả đều có liên quan đến những gì hắn phải trải qua trong quá khứ. Thẩm Xương Mân vốn dĩ cho rằng Trịnh Duẫn Hạo sẽ cứ như vậy cả đời, kết quả không nghĩ tới hắn vậy mà âm thầm thay đổi, mà có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra điều này.

"Mày nhìn cái gì?"

Trịnh Duẫn Hạo bị nhìn chằm chằm một hồi lâu, nhíu mày trừng mắt nhìn Thẩm Xương Mân, người sau buông tay tỏ vẻ vô tội, miệng nói: "Không có gì, chỉ là bổ não một chút bộ dáng anh xoa tay sẽ như thế nào?"

Trịnh Duẫn Hạo "Đờ mờ" một tiếng, giơ tay muốn đánh vào ót Thẩm Xương Mân, người sau hành động phi thường nhanh nhạy khom lưng tránh thoát, sau đó bước nhẹ nhàng nện bước chạy về cơ quan, miệng nói: "Em đi trước, tạm biệt!"

"Tạm cả nhà mày!"

Trịnh tổng nhìn cái bóng của anh mắng một câu, lúc này mới đi đến bãi đậu xe, vì dù sao cũng sắp đến giờ tan tầm, Trịnh Duẫn Hạo gần đây đi trễ về sớm thành thói quen, dứt khoát rẽ vào ngã ba, bình tĩnh trực tiếp lái xe về nhà. Xe vừa mới vào sân, hắn liền thấy Tại Trung đang ngồi xổm dưới tàng cây phía xa xa.

Tiểu ngốc tử nhà họ đang mặc một cái áo ngủ màu sắc rực rỡ, ngồi xổm ở đằng kia, nhìn thoáng qua trông giống một cây nấm hoa thật to. Trịnh Duẫn Hạo ngừng xe lại, cao giọng gọi cậu: "Em ngồi đó làm gì?"

Tại Trung nghe thấy có tiếng người liền hoảng sợ, quay đầu thấy là Trịnh Duẫn Hạo mới thu hồi vẻ mặt kinh hoảng, nhìn hắn vẫy tay, vẻ mặt hưng phấn nói: "Tiểu Hạo, mau... mau đến xem."

"Cái giống gì?"

Trịnh Duẫn Hạo sải bước đi qua đi, cúi đầu nhìn thấy.

Không có cái giống gì cả.

"Nhìn cái gì?"

"Con kiến.... Con kiến, chuyển nhà nha."

Trịnh Duẫn Hạo:....

Đây là khoảng cách về thế hệ sao?

Con kiến chuyển nhà có cái gì hay?

Trừ phi là con kiến dọn cả nhà hắn đi, bằng không có cái gì đáng ngạc nhiên.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn túm túm quần tây, ngồi xổm bên người nấm hoa, biến thành một cây nấm đen.

Nấm đen nhìn nấm hoa nói: "Em xem bao lâu rồi?"

"Đã, rất lâu," Nấm hoa rất cao hứng, có người có thể cùng cậu xem kiến chuyển nhà, dùng ngón tay trắng nõn chỉ cho hắn, "Con kiến.. Từ nơi đó, bò đến, nơi đó."

"Sau đó?"

Trịnh Duẫn Hạo cầm lấy móng vuốt đang quơ loạn trước mặt, nắm vào lòng bàn tay, Tại Trung dùng tay còn lại cầm một nhánh cây, khoa tay múa chân nói: "Em... giúp tụi nó, chỉ đường nha, bằng không... con kiến, tìm không thấy, đường."

Trịnh Duẫn Hạo:....

Lý do này khiến Trịnh Duẫn Hạo ngây người nửa ngày, bụng nói xem ra nếu không phải em ở bên cạnh quấy rối, mấy con kiến này hẳn là đã dọn nhà xong.

Hai người nhàm chán ngồi nhìn kiến chuyển nhà, nhìn cho đến khi thái dương xuống núi, thẳng đến khi con kiến cuối cùng chui vào trong động dưới tàng cây, Tại Trung mới hoan hô ném nhánh cây xuống nói: "Dọn xong rồi."

Coi như dọn xong rồi.

Trịnh Duẫn Hạo trợn trắng mắt, đứng lên vỗ vỗ bụi trên quần nói: "Được rồi, về nhà ăn cơm."

Hắn duỗi tay ra trước mặt Tại Trung, chuẩn bị túm người lên, kết quả Tại Trung bắt lấy hắn tay, mới làm động tác đứng dậy lại đặt mông ngồi trên mặt đất. Tiểu đáng thương ngẩng đầu ủy khuất nhìn hắn: "Chân, đã tê rần."

"Em mẹ nó được lắm." Trịnh Duẫn Hạo vừa nghẹn lời vừa bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống luồn tay dưới nách Tại Trung nâng cậu dậy, duỗi tay phủi trên mông cậu hai cái.

"A," Tại Trung ghé vào vai Trịnh Duẫn Hạo, vẻ mặt hoảng sợ, "Không cần, không cần đét mông..."

Trịnh Duẫn Hạo:...

"Ai đánh em," Trịnh Duẫn Hạo bị hoài nghi bạo lực gia đình cảm thấy thật oan uổng, hắn cắn răng nói, "Em coi bụi trên mông em nè."

Còn nữa, mông cũng không phải dùng để đánh.

Trịnh Duẫn Hạo phủi bụi xong lại ôm eo Tại Trung, tay hơi dùng sức sức, bế ngang người lên đi vào nhà. Người trong lòng ngực gần đây tăng thêm được vài cân, xúc cảm càng tốt, hắn đang muốn có những suy nghĩ kỳ quái, liền nghe Tại Trung dùng giọng điệu tự hào nói: "Em... lần trước, cũng... bế anh, như vậy."

Trịnh Duẫn Hạo vẫn luôn cực kỳ cố gắng quên đi chuyện này:....

"Em lại thiếu thu thập đúng không." Trịnh Duẫn Hạo nghiến răng, người trong lòng ngực ôm cổ hắn, không rõ nguyên do nhìn hắn, đôi môi hồng hồng hơi mở ra, giống như một bông hồng đang chờ được hái, vì thế Trịnh Duẫn Hạo lập tức nghĩ tới biện pháp thu thập cậu.

"Ưm..."

Tại Trung không biết vì sao lại bị hôn, mờ mịt chớp chớp mắt, lại ngoan ngoãn mặc kệ Trịnh Duẫn Hạo muốn làm gì thì làm. Bộ dáng ngoan ngoãn của cậu ngoài ý muốn khơi dậy dục vọng ẩn sâu của Trịnh Duẫn Hạo, chỉ hôn lưỡi đã không thể thỏa mãn. Hắn đưa một bàn tay thăm dò vào vạt áo Tại Trung, từ cái lưng bóng loáng sờ đến cái bụng mềm mại. Xoa đến lửa dục bùng lên, như có một tiếng trống làm tinh thần hăng hái tiến về phía trước, mắt thấy sắp sờ đến hạt đậu đỏ đã mơ ước từ lâu, người trong lòng ngực lại đột nhiên nở nụ cười, vặn tới vặn lui vùi đầu vào vai hắn, hàm hàm hồ hồ cười nói: "Ha ha ha ha... Nhột... Không cần, không cần cù."

Trịnh Duẫn Hạo:....

Anh không thèm chơi trò cấp thấp như cù với em được chứ!

Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy bản thân quả thật bị chọc giận thành một con cá nóc, tay dán lên bụng Tại Trung, xấu hổ không biết nên đi lên hay đi xuống. Ngược lại Tại Trung không còn bị nhột, chép chép miệng, giống như đang cảm nhận dư vị gì đó, ngay sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Duẫn Hạo, cậu vươn đầu lưỡi non mềm, vừa nhanh chóng vừa vụng về liếm liếm môi hắn.

Trịnh Duẫn Hạo:......

Đây con mẹ nó có phải là khiêu khích hay không!

Có phải hay không!

Xúc cảm còn lại trên đôi môi không biết vì sao mang đến cảm giác nóng rát, ngọn lửa nhỏ từ môi thiêu đốt khắp cơ thể, Trịnh Duẫn Hạo hít sâu một hơi, đang định hôn lại một cái rồi tính tiếp, liền nghe Tại Trung cười tủm tỉm nói: "Ngọt... vị, chocolate."

Trịnh Duẫn Hạo lúc này mới nhớ tới lúc nãy đến trường học tham quan, sư mẫu của Thẩm Xương Mân đưa cho hắn một viên chocolate, nói là Từ Khánh Vân tự làm, bảo hắn nếm thử.

Thằng nhóc này cầm tinh con chó sao!

Trịnh Duẫn Hạo chán nản, đến hôn lại cũng quên mất, ngược lại Tại Trung đã nhảy ra khỏi lòng ngực hắn, nhanh như chớp chạy đến bên sofa, cao hứng phấn chấn nói: "Wow, tivi, sắp bắt đầu rồi."

Tivi bắt đầu làm cái rắm gì.

Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy cuộc sống của hắn đều bị chọc tức đến kết thúc.

Trịnh tổng đứng tại chỗ hít sâu vài hơi mới bình tĩnh trở lại, vào phòng bếp nhìn xem cơm chiều ăn cái gì. Mở tủ lạnh ra thấy có tỏi, thậm chí có ý tưởng nhai mấy cân tỏi sau đó ra hôn tiểu ngốc tử kia, đương nhiên cuối cùng hắn cũng không nhẫn tâm, chỉ là trong khi đợi lò vi ba hâm nóng thức ăn thì đi súc miệng, lại chiên thêm miếng sườn lợn rồi mới ló đầu ra nói:

"Lại đây ăn cơm."

"Tới rồi."

Bữa tối là mì Ý và tôm hấp cà chua, sườn lợn rán và một phần canh. Trịnh Duẫn Hạo giúp Tại Trung cắt sườn lợn, lại lột mấy vài con tôm để vào chén cậu, sau đó đứng dậy đi rửa tay, lúc lau tay đi về chỗ, lại thấy Tại Trung cầm nĩa nhìn hắn.

"Sao còn chưa ăn?"

"Chờ anh, cùng nhau ăn."

Tiểu ngốc tử ngửa đầu nhìn hắn cười vừa mềm vừa ngọt giống như đóa hoa đầu tiên nở vào mùa xuân, Trịnh Duẫn Hạo nhịn không được khom lưng nâng cằm cậu lên hôn một hồi, sau khi tách ra mới hỏi Tại Trung đã bị hôn đến hai mắt ngập nước, miệng hồng hồng:

"Còn ngọt sao?"

"Ngọt, ngọt nha."

Tại Trung nghiêm túc gật đầu.

"Vị chocolate?"

"Không phải," Tại Trung lại lắc đầu, nghiêm trang đáp, "Hương vị, tiểu Hạo."

Trịnh Duẫn Hạo thiếu chút nữa bị kích thích đến mức muốn đi WC "phun".

Cơm nước xong, cho chén bát vào máy rửa chén, Trịnh Duẫn Hạo cầm máy tính xuống bồi Tại Trung xem tivi. Chờ đến khi chương trình thế giới động vật kết thúc, hắn mới khép máy tính lại, túm lấy Tại Trung còn xem chưa đủ lên lầu tắm rửa. Chờ đến khi hai người đều tắm xong, hắn ôm tiểu đáng thương thơm tho mềm mại vào ngực, nói cho cậu nghe về chuyện đi học, lại hỏi xem cậu có muốn đi hay không.

"Anh, cũng đi sao?"

"Anh không đi."

Trịnh Duẫn Hạo nghĩ thầm, nếu hắn đi, phỏng chừng có thể lấy hạng nhất toàn trường.

Thật mẹ nó quang vinh.

Tại Trung nghe vậy liền lộ ra vài phần hoảng sợ, Trịnh Duẫn Hạo ôm ôm cậu vào ngực, nghĩ nghĩ nói: "Nếu không ngày mai anh đưa em đến xem trước, nếu em thích liền đi, không thích liền không đi được không?"

"Được, được rồi."

Tại Trung lại rụt rụt vào ngực Trịnh Duẫn Hạo, tìm tư thế thoải mái nhắm hai mắt lại.

Trịnh Duẫn Hạo bị cọ đến tia lửa văng khắp nơi, hít sâu hai hai hơi, trong lòng niệm một đoạn chú đại bi.

Mẹ nó, cuộc sống này thật là không dễ dàng.

Ngày hôm sau Trịnh Duẫn Hạo tự mình đi đưa Tại Trung đi học, Tại Trung đã lâu không dậy sớm, dọc đường đi vẫn mơ màng ngủ, chờ tới nơi bị đánh thức, nhìn thấy người đến người đi ở cổng trường mới khẩn trương lên. Cậu được Trịnh Duẫn Hạo dắt xuống xe, tuy không nói gì thêm, nhưng môi lại mím chặt, thoạt nhìn có chút bất an.

Đứng ở cửa chờ họ là một cô giáo thoạt nhìn còn rất trẻ, thấy bọn họ từ xa đã bước ra chào, cười nói: "Là Trịnh tiên sinh đúng không, sáng nay dì Từ đi ra ngoài, bảo tôi ở đây chờ ngài, xin chào ngài, tôi họ Chu, là giáo viên ngữ văn ở đây."

"Chào cô," Trịnh Duẫn Hạo bắt tay với cô, rất nhanh lại thu trở về, chỉ chỉ Tại Trung đang đứng sau lưng, "Đây là Tại Trung, tình huống cụ thể hẳn là hiệu trưởng Từ đã nói qua."

"Đúng vậy," Vóc dáng cô giáo Chu không quá cao, mặt tròn, trên mặt còn có chút tàn nhang, lớn lên không phải rất xinh đẹp, nhưng lại rất có lực tương tác. Cô cười cười, dịch sang một bước, định chào hỏi Tại Trung. Cô bị cận thị, trước đó nhìn không rõ, đến khi đối mặt với Tại Trung mới lộ ra vài phần kinh ngạc, bật thốt lên nói, "Ôi, lớn lên thật đẹp."

Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên rất muốn mang Tại Trung về nhà giấu đi:......

Thật ra mặc kệ là cô giáo Chu hay phụ huynh đưa học sinh đến trường, hoặc người qua đường, đều ít nhiều ngoái lại nhìn Tại Trung vài lần. Tại Trung vẫn sợ hãi người lạ, bị ánh mắt từ bốn phương tám hướng đánh giá, càng thêm lo sợ, lôi kéo tay Trịnh Duẫn Hạo nhích lại gần bên cạnh hắn.

Trịnh tổng được ỷ lại trong lòng đột nhiên bốc lên một cảm giác thành tựu không nói rõ, phiên dịch lại chính là:

Nhìn cái gì mà nhìn, có nhìn cũng là của nhà tôi.

"Chúng ta đi vào thôi," Cô giáo tự biết đã lỡ lời, ngượng ngùng cười cười. Trước đó cô chỉ nghe nói lần này nhận một học sinh hai mươi mấy tuổi, vì bị thương làm nên trí lực bị hao tổn, lại không nghĩ rằng là một thiếu niên xinh đẹp, môi hồng răng trắng, mà người giám hộ lại là một đại soái ca khí tràng rất mạnh mẽ. "Ở đây buổi sáng 8 giờ rưỡi bắt đầu, tự do hoạt động đến 9 giờ, sau đó dựa theo thời khoá biểu học đến 11 giờ, sau bữa trưa có 3 tiếng nghỉ ngơi, có thể nghỉ ngơi ở trường học, cũng có thể về nhà, buổi chiều căn cứ tình huống mà chúng tôi sẽ sắp xếp một số chương trình học về xã hội, hoặc các khóa học kỹ năng. Hiện tại chúng tôi có các lớp học cắt giấy, cắm hoa, vẽ tranh, thư pháp. Sau đó 5 giờ chiều sẽ tan học... Độ tuổi như tại Trung sẽ học ở phòng học phía trước, trong lớp có tổng cộng mười hai học sinh."

Đã gần 8 giờ rưỡi, trong trường học đã có không ít người, Trịnh Duẫn Hạo cùng Tại Trung đi theo cô Chu đi qua hành lang, có một cậu nhóc thoạt nhìn khoảng bảy tám tuổi chạy tới, thiếu chút nữa đụng vào Tại Trung đang nhìn đông nhìn tây. Trịnh Duẫn Hạo nhanh chóng che ở phía trước, duỗi tay chặn người lại. Cậu nhóc kia hoảng sợ, hoang mang rối loạn ngẩng đầu, kêu một tiếng "cô Chu", lại bị khuôn mặt đen thui của Trịnh Duẫn Hạo dọa cho sợ tới mức không dám hé răng.

"Sao con không ở trong phòng học, chạy ra làm gì?"

"Con đi WC..."

Cậu nhóc nói nhỏ, đầu cũng không dám ngẩng lên, cô Chu vỗ vỗ đầu nó nói: "Lần sau không thể chạy lung tung như vậy, nhanh nói xin lỗi."

"Thật xin lỗi," Cậu nhóc nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn Trịnh Duẫn Hạo và Tại Trung một cái, thanh âm càng nhẹ, "Xin lỗi thúc thúc, xin lỗi ca ca."

Thúc thúc Trịnh Duẫn Hạo:......

Tại sao hắn lại là thúc thúc?

Thật tức giận nha, nhưng vẫn phải mỉm cười.

Cậu nhóc bị hắn trừng mắt nhanh như chớp chạy mất, Trịnh Duẫn Hạo hơn ba mươi tuổi nhìn vào cửa kính xem lại mặt mình, không biết tại sao lại nhớ tới việc "bảo dưỡng" mà hôm trước Thẩm Xương Mân nhắc đến.

"Tại Trung ngồi ở đây nha, lát nữa cô sẽ mang sách giáo khoa lại cho em," Cô Chu nhìn ra Tại Trung đang bất an, trấn an cậu vài câu, còn tìm mấy viên kẹo đưa cho cậu, lúc này mới xoay người nhìn Trịnh Duẫn Hạo nói, "Tôi đi xem vài quyển sách Tại Trung cần, nếu ngài có việc, có thể đi trước, nếu có vấn đề gì chúng tôi sẽ gọi điện thoại cho ngài."

"Được," Trịnh Duẫn Hạo gật gật đầu, chờ cô Chu đi ra ngoài, hắn nhéo nhéo cổ Tại Trung nói, "Nếu có người khi dễ em thì gọi điện thoại cho anh nhớ chưa?"

"Nhớ, nhớ rồi."

Tại Trung ra sức gật gật đầu, hít hít cái mũi, thoạt nhìn có điểm đáng thương, Trịnh Duẫn Hạo thấy cậu như vậy, chỉ hận không thể nhét người vào túi mà mang đi, đấu tranh giữa "hiện tại không đi học" và "tương lai không lên giường" thật lâu, mới cắn răng nói: "Anh đi trước."

Hắn nhấc chân muốn đi ra ngoài, ngón út lại bị câu lấy, vì thế không thể không dừng chân lại, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy tiểu đáng thương đang giữ chặt ngón tay hắn, vẻ mặt lưu luyến không rời, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Hạo..."

Cuộc đời ghét nhất những người dây dưa dong dài, Trịnh Duẫn Hạo thở dài, cúi xuống nhẹ nhàng hôn hôn lên trán cậu, thấp giọng nói: "Em chỉ cần gọi điện thoại cho anh, lúc nào anh cũng có thể đến đón em về nhà."

Tại Trung được đảm bảo lúc này mới chậm rãi buông tay, nhìn Trịnh Duẫn Hạo bước ra khỏi cửa.

Ở phòng học dây dưa một hồi cũng đã sắp 9 giờ, Trịnh Duẫn Hạo thấy cô Chu ôm một chồng sách đến, đang muốn duỗi tay nhận lấy, người sau lại né tránh nói: "Cứ để tôi mang vào, nếu giờ ngài vào, chắc Tại Trung sẽ đi theo ngài luôn."

Trịnh Duẫn Hạo đành phải từ bỏ, đứng ở hành lang một hồi, có chút bực bội vuốt hộp thuốc lá trong túi, lại chỉ có thể giương mắt nhìn tấm bảng cấm hút thuốc trên cây cột.

"Mẹ nó."

Này mẹ nó xem như cảm nhận được cái gì gọi là canh cánh trong lòng.

Tiếng chuông vào học vang lên, từ các phòng học vang lên tiếng đọc sách, Trịnh Duẫn Hạo vốn dĩ muốn đi, nghĩ tới nghĩ lui lại vẫn không yên tâm, muốn đi nhìn Tại Trung, nhưng cô Chu nói cũng có lý, cuối cùng đành tránh sau bụi cỏ rậm rạp nhìn lén vào phòng học.

Tại Trung mặc một cái áo len màu be ngồi vị trí gần cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, đang lật qua lật lại nhìn thử, có vẻ hơi tò mò, nhưng không được bao lâu, cậu lại thả sách xuống, quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm cái gì. Trịnh Duẫn Hạo "Đờ mờ" một tiếng, nhanh chóng nửa ngồi xổm xuống, trốn sau bụi cây, đợi đến khi Tại Trung thu hồi tầm mắt mới lại cẩn thận ló đầu ra nhìn.

Vì thế sáng hôm nay, Trịnh tổng chẳng những đến muộn một giờ, ngồi xổm đến chân tê rần, mà còn cảm nhận được tâm tình của một người cha.

Lúc Trịnh Duẫn Hạo đến công ty, thư ký đang nghe điện thoại, thấy hắn lạnh mặt sải bước đi vào, nhanh chóng đứng dậy chào hỏi, sau đó lại nhỏ giọng nói với điện thoại:

"Tới rồi."

Trịnh Duẫn Hạo vừa trải qua tình cảnh "em là gió, anh là cát", ngay cả nói chuyện cũng lười nói, biểu tình âm trầm trực tiếp vào văn phòng, cô thư ký thấy thế lại trộm bồi thêm một câu:

"Nhưng tâm tình thoạt nhìn không tốt lắm, cậu..."

Cô còn chưa nói xong, liền cảm thấy trên đầu có một bóng đen, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Trịnh Duẫn Hạo đang đứng trước mặt, sợ tới mức thiếu chút nữa cầm ống nghe điện thoại nuốt luôn.

"Trịnh, Trịnh tổng..."

Xong rồi xong rồi, kiểu này chắc bị mắng đến chết.

Chân cô thư ký cũng run lên, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần đóng gói cút đi, kết quả đợi vài giây, lại nghe Trịnh Duẫn Hạo nói: "Cô, đi mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da dành cho nam, loại đắt nhất."

"Vâng, vâng?"

"Mua thêm mặt nạ gì đó."

"Cũng là... cho nam?"

"Nếu không thì sao."

"Vâng."

Trịnh Duẫn Hạo vừa dứt lời lại bước nhanh về văn phòng, còn đóng cửa lại thật mạnh, có thể thấy được tâm tình rất không vui, cô thư ký kinh hồn táng đảm ngồi xuống, nghĩ đến chuyện Trịnh Duẫn Hạo vừa dặn dò, liền cảm thấy thế giới đều huyền huyễn.

Nhưng mà huyền huyễn không chỉ có điểm này, gần như tất cả các lãnh đạo cấp cao trong công ty đều nhận thấy, hôm nay Trịnh tổng cực kỳ không yên ổn. Hắn chẳng những thường xuyên nhìn điện thoại di dộng, mà còn hay thất thần, thậm chí lúc nào đi họp cũng giao điện thoại cho thư ký lần này chẳng những mang điện thoại vào, mà còn đặt ở vị trí có thể nhìn thấy trên bàn, cứ một lúc lại cầm lên nhìn, khiến mọi người sôi nổi suy đoán có phải công ty lại sắp nhận một hạng mục lớn hay không.

Có người thừa dịp hắn đi WC, trộm quay sang hỏi Phác Hữu Thiên mới tới họp, kết quả người sau cười ngửa tới ngửa lui, vui vẻ hồi lâu mới nói:

"No no no, đây chỉ là một ông già khao khát sinh... Đờ mờ."

Gã còn chưa nói xong, cái ót đã người đánh một cái, quay đầu sang liền thấy Trịnh Duẫn Hạo đang liếc hắn, vì thế lập tức buông tay sửa miệng:

"Thật ra tôi không biết gì hết, tôi chỉ là một con cá mặn tên 6666." (Cá mặn: người không có ý định làm gì, 6666: quá lợi hại)

Trịnh Duẫn Hạo đá vào ghế của gã một cái, lúc này mới ngồi xuống tiếp tục cuộc họp. Phác Hữu Thiên nhìn hắn một cái, cúi đầu xé một tờ giấy nhỏ từ văn kiện, ghi ghi vài chữ, sau đó đẩy qua cho hắn, Trịnh tổng vừa thu hồi tầm mắt từ điện thoại di động cúi đầu lại thấy:

—— Bổn cá mặn thấy ngươi cốt cách thanh kỳ, có một bộ Long Dương tay động thập bát thức muốn truyền thụ cho ngươi, bảo đảm ngươi phun ra tiết tấu, phun ra đa dạng!

Phanh —

Trong phòng họp yên tĩnh, mọi người kinh ngạc nhìn Phác phó tổng đột nhiên ngã từ ghế trên xuống mặt đất, còn rất vui vẻ vẫy vẫy tay với họ nói:

"Ha, hiện tại tôi là một con cá mặn mất đi giấc mơ."

"Ngu ngốc."

......

Có Phác Hữu Thiên nói chêm chọc cười, Trịnh Duẫn Hạo tốt xấu cũng ngồi đến bốn giờ rưỡi, ký xong văn kiện trên tay, quyết đoán đứng dậy cầm chìa khóa xe bước đi. Kết quả trên đường lại bị kẹt xe, lộ trình nửa tiếng lại kéo dài thêm mười phút. Lúc hắn tới cổng, trường học đã tan học, hắn còn chưa mở cửa xuống xe, đã thấy Tại Trung ôm một đống sách đứng ở cửa hoảng loạn nhìn khắp nơi. Bên cạnh cậu là một người phụ nữ tóc bạc trắng, thoạt nhìn tuổi chừng 60.

"Tại Trung."

Trịnh Duẫn Hạo cũng không thèm để ý xem tùy tiện dừng xe có thể bị phạt tiền hay không, mở cửa xe liền kêu tên cậu. Tiểu đáng thương đứng ở cách đó không xa vốn đang thần sắc khẩn trương hai mắt lập tức sáng lên, giòn giòn đáp lại:

"Tiểu Hạo, em ở... đây!"

Giọng nói của Tại Trung vẫn còn một chút cảm giác của thiếu niên, thanh thúy lạnh cả người, như cánh hoa đào lạc bị gió tháng ba thổi vào dòng nước trong vắt, bị gió thổi lại xoay chuyển vài vòng. Tâm tình cả ngày không yên của Trịnh Duẫn Hạo rốt cuộc vào một khắc này bình tĩnh trở lại.

Hắn ba bước gom làm hai bước chạy tới, ôm người đang đi về phía hắn vào lòng ngực, hỏi: "Thế nào? Có ai khi dễ em không?"

"Không, không có..." Tại Trung ở trong lòng ngực hắn lắc đầu, lại cọ hai cái, mới lẩm bẩm nói, "Nhớ... anh."

Hô hấp Trịnh Duẫn Hạo cứng lại, còn không đợi nói chuyện, người phụ nữ đầu tóc hoa râm đã bước tới. Bà nhìn nhìn Tại Trung, lại nhìn nhìn Trịnh Duẫn Hạo, sau một lúc lâu mới nói: "Trịnh Duẫn Hạo tiên sinh đúng không? Tôi là Từ Khánh Vân, chắc Xương Mân đã nhắc qua với ngài. Hai lần trước ngài đến tôi đều không ở trường học."

"Đúng là tôi," Trịnh Duẫn Hạo vừa nói vừa tiếp nhận sách trên tay Tại Trung, một tay ôm sách, một tay ôm vai cậu, tư thế thân mật, "Xin chào bà."

"Chào ngài," Dì Từ đeo kính viễn thị, so với bạn cùng lứa tuổi, trông bà già hơn một chút, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén. Bà nhìn thoáng qua Tại Trung đang ngoan ngoãn dựa vào người Trịnh Duẫn Hạo, miệng nói, "Thứ tôi mạo muội, ngài cùng Tại Trung là..."

Trịnh Duẫn Hạo không biết vì sao bà lại hỏi chuyện này, hắn cũng không cảm thấy bản thân nghĩa vụ phải nói cho người không liên quan nghe, vì thế khẽ nhíu mày, có chút không kiên nhẫn. Cố tình Tại Trung nghe xong câu hỏi lại quay đầu sang nhìn hắn, ánh mắt mang vài phần ngây thơ, vài phần tò mò.

Hai chữ "bạn trai" đã đến bên miệng lại bị nuốt trở vào, Trịnh Duẫn Hạo giật giật ngón tay, hoãn thanh nói: "Người yêu."

Tại Trung chớp chớp mắt, cũng không biết có hiểu hay không, nhưng Từ Khánh Vân lại nghe đã hiểu. Bà đứng hồi lâu không có nói chuyện, Trịnh Duẫn Hạo vốn không có kiên nhẫn, thấy thế định mang Tại Trung chạy lấy người, lại nghe bà đột nhiên nói:

"Tụi nhỏ như Tại Trung, rất khó hiểu được tình yêu của người thường, nên dễ dàng bị lừa hơn so với người bình thường, đặc biệt là những người lớn lên đẹp như Tại Trung."

Trịnh Duẫn Hạo làm sao không hiểu ý tứ sâu xa của bà, nhăn mày lại, cơn giận đã muốn bốc lên, nhưng lại nghe thấy Từ Khánh Vân tiếp tục:

"Nhưng đồng dạng, so với người thường thì họ mẫn cảm hơn nhiều, mặc dù thoạt nhìn ngốc ngốc, nhưng có thật sự đối xử tốt với họ hay không, họ có thể phân biệt được."

"Rốt cuộc bà muốn nói cái gì?"

Giọng điệu Trịnh Duẫn Hạo đã không tốt lắm, cha mẹ hắn mất sớm, từ trước đến nay làm việc tùy tâm sở dục (theo ý mình), cũng không chấp nhận người khác khoa tay múa chân.

"Lúc Vân Ngọc nói với tôi về tình huống của Tại Trung tôi còn chưa gặp ngài, cho nên thật ra tôi rất lo lắng cho cuộc sống trong tương lai của Tại Trung," Từ Khánh Vân hơi hơi lui về phía sau một bước, lúc này mới lại nói, "Bây giờ nhìn thấy ngài, có lẽ là tôi tiểu nhân chi tâm (lòng dạ tiểu nhân)."

Trịnh Duẫn Hạo cười lạnh một tiếng.

"Xem ra ngài đối với Tại Trung là thật sự rất tốt, nếu không hồi chiều lúc tôi dạy tụi nhỏ gặp nguy hiểm phải gọi 110, thằng bé lại không chịu, nói nhất định phải gọi cho tiểu Hạo."

Trịnh Duẫn Hạo sửng sốt, quay đầu nhìn Tại Trung, người sau lại nhìn hắn cười nói: "Em... nhớ rõ, anh nói, gọi cho anh, anh liền... đưa em về nhà."

Chỉ mấy chữ vô cùng đơn giản, Trịnh Duẫn Hạo không biết vì sao lại cảm thấy hai mắt cay cay.

Đây là tiểu ngốc tử của hắn.

Trịnh Duẫn Hạo hung hăng hít vài hơi, mới có thể làm cho bản thân thoạt nhìn bình tĩnh một chút, nói tạm biệt Từ Khánh Vân, sau đó ném sách ra hàng ghế sau. Thắt đai an toàn cho Tại Trung xong hắn mới nhớ tới một chuyện quan trọng, liền hỏi:

"Hôm nay em học cái gì?"

"Ngữ văn... Toán học... Tiếng Anh," Tại Trung bẻ ngón tay liệt kê cho hắn nghe, "Còn có... Vẽ tranh."

"Hết rồi?"

"Hết rồi."

Trịnh Duẫn Hạo:...

Hắn đột nhiên cảm thấy có vẻ bản thân thật sự cần Long Dương tay động thập bát thức của Phác Hữu Thiên.

=================


Tuần này được hẳn 3 chap là vì bù đắp cho tuần sau đó. Tuần sau tui hơi bận nên đầu tuần sẽ không edit được, cuối tuần thì hên xui, các cô thông cảm nha.

Hôm nay là kỷ niệm Lễ hội Lục quân của đôi trẻ nên tui quyết định share QT bộ Năm tháng hòa bình cho các các cô (cũng là để các cô đọc tạm trong thời gian chờ Xấu tính và tiểu đáng thương). Bộ này có mấy nhà edit nhưng đều ngưng khá lâu rồi nên tui mới quyết định share QT. Các cô có thể tìm đọc những phần đã được edit rồi đọc tiếp QT tui share, tui thấy có nhà edit tới chương 36 rồi, các cô đọc xong chương 36 thì nhảy zô nhà tui đọc bắt đầu từ phần 2 nha. Bộ này tác giả đã viết xong chính văn, còn phiên ngoại thì tui không rõ tới đó là đã hết chưa, mấy năm rồi không thấy tác giả viết tiếp, mà truyện cũng không được đánh dấu hoàn. Tác giả đăng bao nhiêu thì tui share bấy nhiêu nha.

Hôm trước có bạn muốn đọc giới giải trí nên tui có share thêm bộ "Thiển quy tắc", tác giả Đinh Đường (tác giả của Đồng ngôn hữu kỵ). Bộ này không phải xuất sắc lắm nhưng tui thấy đọc cũng ổn, cũng không dài lắm. Mấy cô có thể đọc thử nà ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro