Chương 36 -- Trịnh tổng không có đang sợ ( 3 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước khi Viên Vĩ Thư gọi điện thoại tới, Tại Trung đang ngồi trên sofa đọc một quyển tiểu thuyết không biết ở đâu ra cho Trịnh Duẫn Hạo nghe. Chuyện là không lâu trước đó vị sư huynh kia của Thẩm Xương Mân trong lúc ăn cơm với anh đã vô tình nhắc tới, nói vấn đề nói chuyện không nhanh nhẹn của Tại Trung có thể được cải thiện bằng việc đọc diễn cảm một ít sách báo. Vì thế Trịnh Duẫn Hạo chẳng những nghe xong những kiệt tác của Trung Quốc và nước ngoài như "Tây Du Ký", "Hoàng Tử Bé", "Nàng tiên cá" mà còn bị bắt thưởng thức "Tổng tài bá đạo trộm tim cừu non" vân vân, đủ loại tình yêu cẩu huyết.

Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy may mắn hôm nay nghe chính là truyện ký của một nhân vật bình thường, vừa nghe vừa xem tình hình sàn chứng khoán New York và Thụy Sĩ, lại chú ý một chút cổ phiếu, chứng khoán trong nước, trong đầu vừa tổng hợp tin tức vừa phân tích thông tin. Ở thương giới lăn lê bò lết mấy năm nay khiến hắn có được khứu giác cực kỳ nhạy bén, cho nên dù đây là công việc của một nhà đầu tư phân tích, Trịnh Duẫn Hạo cũng đầu tư không ít tinh lực. Hắn rất hưởng thụ cảm giác cầm số tiền lớn đi đánh bạc như thế này, giống như một người lái tàu cảm nhận cảm giác kích thích khi chiến thắng một cơn bão trên biển có thể ập đến bất cứ lúc nào. Cho nên hắn thường sẽ dành không ít thời gian cho việc này, nhưng lúc này chỉ có thể tạm thời ngưng lại, hắn khép laptop, vỗ vỗ Tại Trung đang nằm trên đùi hắn đọc sách:

"Tại sao... tại sao đi?"

"Tại sao đi," Trịnh Duẫn Hạo nắm mũi cậu, hung tợn nói, "Anh còn có thể tại sao, đi ủi quần áo cho em"

"Oh"

Tại Trung vui vẻ bò dậy, vừa ôm gối hình con voi tiếp tục đọc sách, vừa nhìn Trịnh Duẫn Hạo lấy quần áo phơi ngoài ban công vào, cầm lấy bàn ủi treo ở phòng khách bắt đầu ủi đồ.

Đây là đồng phục mà cửa hàng bánh ngọt phát cho Tại Trung, không giống với áo khoác khi làm công việc đóng gói, bộ quần áo này gồm có áo sơ mi trắng, mũ đen, quần dài màu đen cộng thêm một cái nơ cũng màu đen, là đồng phục dành cho nhân viên phục vụ. Hôm qua lúc Trịnh Duẫn Hạo đến đón Tại Trung, liền thấy cậu ôm bộ quần áo này, nói là gần đây cửa hàng có rất nhiều khách, ở sảnh có quá nhiều việc, cho nên ông chủ bảo cậu ra quầy giúp nhân viên thu ngân viên đóng gói bánh mà khách mua.

Lúc Tại Trung nói điều này, cậu vừa khẩn trương vừa tự hào lại có chút thẹn thùng, lặp lại vài lần giám đốc khen ngợi cậu, còn tăng thêm tiền lương. Thật ra Trịnh Duẫn Hạo cũng có thể hiểu được nguyên nhân giám đốc cửa hàng làm như vậy. Tại Trung vừa nghe lời vừa không lười biếng, lớn lên còn xinh đẹp, tuy rằng không giao tiếp tốt với mọi người, nhưng công việc như đóng gói ở quầy thu ngân cũng không cần dùng đến miệng lưỡi, với ngoại hình này của cậu, chỉ cần đứng một chỗ cũng có thể hấp dẫn khách hàng.

Trịnh Duẫn Hạo nghĩ đến đây đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, cầm bàn ủi nhìn nhìn, trong lòng nói nếu đột nhiên nó bị hỏng, ủi thành một cái lỗ trên bộ quần áo này thì tốt rồi, chỉ tiếc này cái giống này nhiệt độ lại quá ổn định.

Lúc trước sao lại mua loại đắt tiền như vậy chứ!

"...Ông ấy cuối cùng, không đạt được lý tưởng," Tại Trung nhăn cái mũi ngửi ngửi hương vị hơi nước trong không khí, lật một trang sách, vừa lặng lẽ giương mắt nhìn bộ quần áo xinh đẹp của mình, vừa hơi thất thần đọc, "Vì thế, hàm căn mà chết."

"Từ từ, hàm cái gì mà chết?"

Trịnh Duẫn Hạo vừa ủi đồ vừa nghe Tại Trung đọc sách, đột nhiên sửng sốt, vẻ mặt ngẩn ngơ quay đầu nhìn cậu, người sau bị hỏi đến mờ mịt chớp chớp mắt, cúi đầu lại nhìn mới "A" một tiếng nói: "Ôm hận, mà chết." (hàm căn: 含根, ôm hận: 含恨) (hàm là ngậm, căn là rễ nhưng còn được dùng để chỉ jiji á)

"Mẹ nó hàm căn mà chết."

Trịnh Duẫn Hạo lặp lại một lần, đột nhiên lại cảm thấy Tại Trung tạo ra cái từ này cũng có chút ý tứ.

Hàm căn mà chết.

Chậc.

Hàm cái căn nào?

Trong đầu Trịnh tổng như phi ngựa, không thể ức chế hình ảnh tình sắc nổi lên, hắn liếm môi quay đầu, thấy Tại Trung không hề nhận ra, lại chỉ có thể đem ý niệm hạ lưu hung hăng dẫm trở về.

"Tại Trung..." Ngay lúc đó điện thoại lại vang lên, suy nghĩ của Trịnh Duẫn Hạo cũng bị cắt ngang, chỉ có thể giơ tay ý bảo "không có việc gì" rồi nói, "Em đi tìm Pudding chơi đi."

"A, được nha!"

Tại Trung ném sách sang một bên đi tìm chó con, Trịnh Duẫn Hạo vuốt cằm, hai mắt nhìn chằm chằm ống quần được xắn lên lộ ra đôi chân trắng nõn của cậu nên nghe điện thoại cũng hơi phân tâm, thẳng đến khi Viên Vĩ Thư nói rõ trọng điểm, hắn mới nhíu mày:

"Cậu nói cái gì?"

"Thụy Kim hợp tác với Vạn thị về mảng khoa học kỹ thuật, ăn cơm với đoàn đội của Smith lúc nào thì em không rõ, nhưng tiếng gió đã truyền ra, nói đoàn đội của Smith đang suy xét một lần nữa về khả năng hợp tác."

"Chỉ cần bọn họ không ngu, hẳn là biết hợp tác với công ty cỡ như Thụy Kim chính là tìm chết."

"Bọn họ quả thật không có chuẩn bị hợp tác với Thụy Kim, nhưng mà," Viên Vĩ Thư nói đến nơi đây ngừng vài giây, mới tiếp tục nói, "Có vẻ cũng không muốn tiếp tục hợp tác với chúng ta."

"Nguyên nhân."

Dự án đầu tư hợp tác xuyên biên giới này là khối thịt mỡ Trịnh Duẫn Hạo nhắm đến sau khi bắt được hạng mục làng du lịch. Đối phương là một ngân hàng đầu tư lâu đời ở nước ngoài, nổi tiếng là chịu rủi ro cao tiền lời nhiều. Cho nên đối với lần hợp tác này, Trịnh Duẫn Hạo có thể nói là nhất định muốn giành bằng được. Trước đó đã tiếp xúc vài lần, bản thân Smith và đoàn đội của ông ta cũng rất tán thành quan điểm và thực lực của THE KING, lần này bay tới N thị, tuy nói là khảo sát, nhưng trên thực tế là chỉ làm cho có lệ.

"Phu nhân của Smith là người Mỹ, ừm..."

"Tôi không muốn nghe lời vô nghĩa."

"Không phải vô nghĩa, cái kia, bà Smith là luật sư, luật sư nhân quyền hay còn gọi là luật sự vì lợi ích cộng đồng, nghe nói vẫn luôn chú đến quyền lợi của các nhóm người dễ bị tổn thương vân vân..."

Viên Vĩ Thư nói tới đây, Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên có dự cảm không tốt, hắn quay đầu nhìn Tại Trung đang ở phòng khách chơi ném bóng với Pudding, thấp giọng ho khan một tiếng nói: "Tiếp tục nói."

"Cụ thể em còn chưa kịp hỏi thăm, chỉ nghe nói Smith tiên sinh vì nghe nói anh có sở thích đặc biệt, đưa người có... tâm trí không kiện toàn về nhà, loại hành vi này khiến ông ta và đoàn đội cảm thấy cần phải đánh giá lại một lần nữa..."

Mấy câu ngắn ngủi này Viên Vĩ Thư nói cực kỳ khó khăn, mặc dù cách điện thoại, nhưng nghe thấy tiếng hít thở của boss, y vẫn cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Bọn họ và những cấp dưới thân cận của Trịnh Duẫn Hạo đều nhìn ra được Trịnh tổng đối vị Bánh Đường tiên sinh kia tuyệt đối là chân ái, thật sự không phải cái loại này, nhưng lại không thể điều khiển suy đoán của người khác, chỉ cần có người dẫn đường, sẽ rất dễ khiến những người không hiểu rõ sinh ra cái nhìn đáng khinh hoặc xấu xa.

Đầu bên kia điện thoại thật lâu không đáp lại, Viên Vĩ Thư sợ hãi hỏi: "Vậy có cần liên hệ với Smith tiên sinh một chút không?"

"Tạm thời không cần, "Trịnh Duẫn Hạo trầm mặc vài giây, rồi lại nói, "Liên hệ với Kim Định Nghiệp, nói tôi muốn nói chuyện hợp tác với ông ta."

"Ai cơ?"

Viên Vĩ Thư cho rằng bản thân nghe lầm.

"Chú hai của Kim Tuấn Tú, người bị đá ra Thụy Kim, Kim Định Nghiệp."

Tuy rằng không rõ ý đồ của Trịnh Duẫn Hạo nhưng Viên Vĩ Thư vẫn lập tức đáp ứng, cúp điện thoại liền dựa theo phân phó của Trịnh Duẫn Hạo đi tìm Kim Định Nghiệp.

"Kim Tuấn Tú..."

Sau khi cúp máy, Trịnh Duẫn Hạo vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại một hồi lâu rồi mới vung tay ném điện thoại lên bàn, hai tay chà xát mặt, lẩm bẩm một câu, Tại Trung đang chỉ huy Pudding nhặt bóng bị hoảng sợ, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt khó hiểu.

"Lại đây," Trịnh Duẫn Hạo vẫy tay với cậu, giọng nói có chút mệt mỏi, "Để anh ôm một chút."

Trên mặt Tại Trung toát ra vài phần khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy tới, giang hai tay nói: "Ôm, ôm đi!"

Trịnh Duẫn Hạo duỗi tay chặn ngang người cậu, kéo vào lòng ngực, dùng tư thế hơi suy sụp ôm chặt lấy, rũ đầu chôn mặt vào cổ cậu, hít thật sâu mùi hương nhàn nhạt trên người Tại Trung.

"Anh, làm sao vậy nha?"

Trịnh Duẫn Hạo không nói lời nào khiến Tại Trung hơi hoảng hốt, cậu ôm cổ Trịnh Duẫn Hạo, hỏi chuyện lại không được đến đáp lại, vì thế nghĩ nghĩ rồi cũng không hỏi nữa, chỉ học động tác trước kia Trịnh Duẫn Hạo vẫn dùng để an ủi cậu, vụng về vỗ vỗ lưng hắn, giọng nói mềm như bông lặp lại: "Tiểu Hạo, ngoan... Tại Trung, ở đây."

Trịnh Duẫn Hạo bị xem như trẻ con cảm thấy có chút vớ vẩn lại cảm thấy buồn cười, hắn há mồm dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn làn da non mịn ở cổ Tại Trung, người sau theo bản năng muốn trốn, lại bị hắn giam cầm chặt chẽ trong ngực.

"Tại Trung, em thích anh sao?"

"Thích, thích nha."

"Yêu anh sao?"

Bởi vì đã đi học và đi làm, học càng nhiều, những thứ được tiếp xúc cũng nhiều lên nên Tại Trung đã có thể phân biệt được thích và yêu, cậu hơi mỉm cười rồi thẹn thùng gật đầu nói: "Yêu, yêu nha."

Ngọn tóc mềm mại quẹt qua sườn mặt Trịnh Duẫn Hạo, cũng giống như giọng nói mềm mại của cậu đang lướt qua trái tim hắn.

"Tại Trung."

"Hửm?"

Trịnh Duẫn Hạo nói muốn ôm, Tại Trung liền ngoan ngoãn để hắn ôm cũng không lộn xộn, nhăn nhăn cái mũi lên tiếng.

"Em biết "yêu" là gì sao?"

Trịnh Duẫn Hạo hỏi xong những lời này, đột nhiên cảm thấy bản thân có chút buồn cười, từ trước đến nay hắn luôn tự tin, ngay cả lúc bị cuộc sống đẩy đến đáy vực cũng chưa bao giờ hoài nghi điều gì về bản thân, vậy mà hiện giờ trong đoạn tình cảm mà người khác cho là cực kỳ không bình đẳng, hắn lại lo được lo mất, kinh hoảng bất an.

Chuyện đoàn đội Smith suy xét lại việc hợp tác không thể nói là không có tác động lớn đến hắn, nhưng sau khi phẫn nộ qua đi, điều đầu tiên hắn muốn xác nhận lại là tình cảm của Tại Trung đối với hắn. Từ trước đến nay, người ngoài nghĩ thế nào hắn đều không để ý, hắn muốn chính là Tại Trung, những người đó nghĩ như thế nào, hắn đại khái cũng có thể đoán được, nhưng còn Tại Trung thì sao, tin tức xấu đột nhiên xuất hiện này khiến hắn rất muốn nghe đáp án của cậu.

"Biết, biết nha," Tại Trung lại quả quyết hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Trịnh Duẫn Hạo, cậu gật đầu, ngữ khí nghiêm túc nói, "Chính là hai người, ở bên nhau cả đời, vẫn luôn vẫn luôn, ở bên nhau."

"Em cũng có thể cùng Xương Mân, cùng Hữu Thiên, cùng dì Ngô ở bên nhau cả đời, bọn họ cũng đều rất thích em."

"Không, không giống nhau!" Tại Trung có chút sốt ruột, cậu buông Trịnh Duẫn Hạo, hai người đứng mặt đối mặt, ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo không xê dịch nhìn Tại Trung, nghe cậu lắp bắp giải thích, "Không muốn, không muốn cùng, những người khác."

"Chỉ cùng tiểu Hạo, không cần, những người khác."

"Chỉ cần, tiểu Hạo."

Tại Trung gấp đến mặt đỏ hết lên, cậu không có cách nào diễn tả những thứ cậu nghĩ thành lời nói, vì thế chỉ có thể lặp lại "Chỉ cần tiểu Hạo".

Ánh mắt sâu thẳm như màn đêm của Trịnh Duẫn Hạo cuối cùng cũng sáng lên, giống như ngôi sao lấp lánh, hắn duỗi tay ôm Tại Trung còn đang giải thích vào ngực, vỗ lưng cậu lặp đi lặp lại:

"Được, chỉ có anh."

"Chỉ có một mình anh."

"Chỉ có thể là một mình anh."

Đến khi Phác Hữu Thiên gọi điện thoại tới, Trịnh Duẫn Hạo đã bình tĩnh lại, tuy Viên Vĩ Thư không nói rõ ràng, nhưng hắn cũng đã có thể phân tích sơ một lần, hơn nữa đã có ý tưởng sơ bộ, cho nên so với Phác Hữu Thiên nổi giận đùng đùng, hắn ngược lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

"Đờ mờ, mày biết rồi đúng không? Lần này là tao sơ ý, tao cứ cho rằng Kim Tuấn Tú xếp một nhân vật nhỏ bé vào công ty cũng chả có tác dụng gì, không nghĩ tới cậu ta lại chơi như vậy, chiêu này quá con mẹ nó tổn hại. Cậu ta như vậy đúng là dù không ăn được thịt, cũng liều mạng không cho chúng ta uống được canh, không đúng, đây con mẹ nó là đến chén cũng muốn đập."

"Ừ."

"Ừ? Mày vậy mà chỉ ừ một tiếng là xong? Mày không biết cậu ta ra ngoài nói như vậy sẽ tạo thành hậu quả gì sao?" Phác Hữu Thiên quả thật tức giận đến muốn dậm chân, "Tên Kim Tuấn Tú này thật là có khả năng, tao đ* cậu ta...."

"Mày quả thật từng đ*."

Phác Hữu Thiên vô pháp phản bác chỉ có thể nuốt lại câu chửi thô tục, lại càng thêm tức giận nói: "Đờ mờ, hiện tại là lúc nói chuyện cười sao, mày rốt cuộc có ý thức được cục diện của chúng ta lúc này có bao nhiêu bị động không!"

"Tao đương nhiên biết," Trịnh tổng trước nay tính tình táo bạo lần này lại cực kỳ bình thản, thậm chí còn phân tích cho Phác Hữu Thiên nghe một chút, "Người nước ngoài chú trọng nhân quyền, tuy tao không biết rõ Kim Tuấn Tú nói gì, nhưng là hơn phân nửa chính là tao có sở thích không thể chấp nhận được, ỷ vào có tiền có thế, vì tư dục dụ dỗ người đặc thù, mà nói khó nghe một chút thì cũng có thể nói là giam giữ."

Phác Hữu Thiên quả thật muốn sợ ngây người, gã im lặng hơn nửa ngày mới nói: "Đờ mờ, sao mày có thể dùng giọng điệu bình tĩnh như vậy để phân tích loại chuyện này? Việc này nếu ảnh hưởng nhỏ thì là hạng mục đầu tư lần này thất bại, nếu lớn, Kim Tuấn Tú cứ không chịu buông tha, đem chuyện này lan truyền ra ngoài, Tại Trung lại không có giấy tờ tùy thân gì, như vậy sẽ không thể giải thích rõ."

"Cho nên tao sẽ không cho cậu ta cơ hội này."

Ngay khi nghe câu này, Phác Hữu Thiên rốt cuộc hiểu được gì đó, hắn ném điếu thuốc trên tay, bình tĩnh một chút nói: "Hả, ý là sao? Nói tóm lại là mày đã có chủ ý?"

"Không sai biệt lắm."

"Nói nghe coi."

"Giai đoạn đầu tiên của làng du lịch coi như đã xong rồi."

"Ừ, đúng vậy."

"Vậy chọn một ngày, ngày gần nhất, lấy danh nghĩa THE KING tổ chức bữa tiệc chúc mừng, in nhiều thiệp mời một chút, nên mời hay không nên mời cũng đừng bỏ sót."

Phác Hữu Thiên cũng là người thông minh, vừa nghe liền hiểu được, thử hỏi: "Mày định dẫn Tại Trung theo?"

"Kim Tuấn Tú dám ra ngoài nói như vậy, không phải cho rằng tao không dám dẫn người ra ngoài sao," Trịnh Duẫn Hạo cười lạnh một tiếng, "Tại Trung lại không phải không dễ nhìn, tao thật đúng là không nên giấu đi."

"Trịnh tổng quả nhiên lợi lại."

Trịnh Duẫn Hạo hừ một tiếng, lại nói: "Cử vài stylist bên mày lại đây, còn tây trang... liên hệ nhà thiết kế người nước ngoài mày vẫn hợp tác, thiết kế trang phục riêng, rồi đi thúc giục bên làm nhẫn hôm trước tao đặt xem làm xong chưa, còn có nhà tạo mẫu tóc cũng kêu một người tới đây."

"Được, đã biết, tao đi sắp xếp," Trịnh Duẫn Hạo đã an bài đâu vào đây như vậy, Phác Hữu Thiên cũng thả lỏng lại, cười nói, "Bảo đảm sẽ làm cho Tại Trung kinh diễm chết bọn họ."

Trịnh Duẫn Hạo:...

Phác Hữu Thiên rất có ý chí chiến đấu vui tươi hớn hở cúp điện thoại, Trịnh Duẫn Hạo nghĩ đến những lời cuối cùng của gã lại thấy rất hụt hẫng.

Hắn chỉ muốn để Tại Trung kinh diễm chết một mình hắn, dựa vào cái gì cho những tên ngốc kia nhìn.

Thật mẹ nó tức quá!

Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, Kim Tuấn Tú ở sau lưng dùng những thủ đoạn đó khiến Trịnh Duẫn Hạo và Tại Trung đều bận rộn hẳn lên, chẳng những tạm thời xin nghỉ làm ở cửa hàng bánh ngọt mà ngay cả Trịnh Duẫn Hạo cũng giảm bớt thời gian đến công ty, ở nhà cùng Tại Trung gặp mặt mấy vị stylist, rồi đến nhà thiết kế trang phục, vừa tiễn nhà thiết kế đi, lại nghênh đón nhà tạo mẫu tóc tư nhân xách theo một cái rương thật to đến.

Tại Trung chưa từng trải qua những chuyện như vậy nên ban đầu bị hoảng sợ. Cậu không biết người kia đem cái dây màu trắng thật dài đo đo trên người cậu làm gì, càng không hiểu chỉ là cắt tóc thôi mà vì sao lại mất đến ba bốn giờ. Thừa dịp anh chàng tạo mẫu tóc có mái tóc thật dài kia đi ra ngoài, cậu mới lén nói với Trịnh Duẫn Hạo.

—— Ngồi đến mông đều ê hết rồi.

Vì thế Trịnh Duẫn Hạo rất hảo tâm giúp cậu xoa nhẹ một hồi.

Người cứ liên tục đến như đèn kéo quân, ngay cả Tại Trung không hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng bận rộn đến đầu óc choáng váng. Cuối cùng cũng đến ngày tổ chức tiệc rượu, hai bộ tây trang cùng kiểu khác màu được thiết kế riêng đã được gửi từ nước ngoài về vào đêm hôm trước, sáng sớm liền đưa đến Trịnh gia.

Tiểu đáng thương mới vừa mới ăn sáng xong đã bị chộp tới làm tóc, gội gội sấy sấy hơn bốn mươi phút, còn có mấy cô gái mặc váy vây quanh cậu đi tới đi lui, mồm năm miệng mười thảo luận nửa ngày, cuối cùng nói gì đó đại khái là "Mặt như vậy không cần trang điểm cũng đã đủ đẹp" sau đó thu thập đồ đạc rời đi.

Tại Trung không hiểu chuyện gì đang xảy ra mờ mịt nhìn người đến người đi, chờ đến khi căn nhà yên tĩnh lại, cậu có chút không biết làm sao, lên lầu đi tìm Trịnh Duẫn Hạo.

"Tiểu Hạo..."

Tại Trung đẩy cửa phòng ngủ ra, liền thấy Trịnh Duẫn Hạo chỉ khoác áo ngủ, hình như cũng mới làm tóc xong, tóc đen được vuốt hết về phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng, lúc đứng từ trên cao nhìn xuống trông rất có khí thế. Hắn liếc nhìn Tại Trung một cái, sau đó vẫy vẫy tay với cậu nói: "Nhìn cái này xem có thích hay không?"

Đặt song song trên giường là hai bộ tây trang, một bộ màu đen, một bộ màu lam, được may rất khéo, tiến lại gần nhìn kỹ, cổ áo và cổ tay áo còn có hoa văn màu bạc không dễ phát hiện.

"Rất, đẹp nha."

"Thích?"

"Ừm, em cũng, mặc sao?" Tại Trung từng nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo mặc tây trang, nhưng cậu chưa từng mặc qua, cho nên mới rất thích bộ đồng phục dành cho nhân viên phục vụ của cửa hàng bánh ngọt vì nó trông cũng rất giống tây trang.

"Mặc," Trịnh Duẫn Hạo cầm lấy áo sơ mi trắng trong bộ âu phục màu xanh lam lên, đưa về phía Tại Trung, "Hôm nay chúng ta mặc giống nhau."

"Wow."

Tại Trung lộ ra biểu tình kinh hỉ, duỗi tay cẩn thận sờ sờ áo khoác tây trang.

"Cởi quần áo, anh giúp em mặc."

"Em, biết mặc."

"Nhanh lên, nếu không anh xé quần áo của em bây giờ."

Trịnh tổng rất vô lại uy hiếp Tại Trung, người sau che cổ áo một chút, duỗi tay muốn cướp áo sơmi nhưng lại không thành công, vì thế đành phải bĩu môi, vừa lẩm bẩm "Tiểu Hạo là người xấu", vừa cởi áo ngủ trên người ra.

Ban đầu đúng là Trịnh Duẫn Hạo có chút ý tưởng kiều diễm, nhưng sợ thời gian không đủ, nên chỉ có thể nén xúc động muốn sờ sờ ôm ôm, cài cúc áo sơ mi cho Tại Trung.

"Đứng thẳng."

"Ưm."

Cảnh tượng này có chút quen thuộc, Trịnh Duẫn Hạo nhớ lại một chút, đột nhiên cười nói: "Anh cứ nghĩ sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy, lúc em mới tới anh cũng từng giúp em mặc quần áo, em có nhớ không?"

Trí nhớ của Tại Trung trong cũng không tốt như người bình thường, cậu nghe xong suy nghĩ một hồi lâu mới "A" một tiếng nói: "Nhớ rõ, nhớ rõ! Tiểu Hạo giúp em, mặc quần áo, rất hung dữ!"

Cậu làm biểu tình nhe răng trợn mắt, muốn bắt chước Trịnh Duẫn Hạo lúc đó.

"Gì," Trịnh Duẫn Hạo không vui, vừa cầm cà vạt giúp Tại Trung đeo lên, vừa nói, "Anh mẹ nó hung dữ hồi nào? Anh đối với em còn không..."

Chữ "tốt" còn chưa nói ra, liền nghe Tại Trung hưng phấn nói: "Nhưng mà tay tiểu Hạo, ấm áp!"

"Hả?"

"Tay," Vừa lúc thắt xong cà vạt, Tại Trung liền bắt lấy tay Trịnh Duẫn Hạo nói, "Ấm!"

Sau một hồi lâu, Trịnh Duẫn Hạo tự động đem những lời này phiên dịch là Tại Trung đang khen hắn là người ấm áp, vì thế tâm tình rất tốt mặc quần áo cho Tại Trung, sau đó lui ra xa đánh giá một hồi, vừa lòng gật gật đầu nói:

"Ừm, rất đẹp, em chờ anh một chút, anh cũng thay quần áo."

Lúc Trịnh Duẫn Hạo đi thay quần áo, Tại Trung chạy đến trước cái gương trong phòng ngó trái ngó phải, đang cúi đầu vui vẻ thưởng thức liền cảm thấy eo bị ôm chặt, ngẩng đầu nhìn vào gương lại thấy Trịnh Duẫn Hạo đã thay sang tây trang màu đen, ôm lấy cậu từ phía sau, cũng đang nhìn vào gương.

"A, giống nhau!"

"Vô nghĩa," Trịnh Duẫn Hạo nhéo lỗ tai cậu, "Anh tiêu cả đống tiền như vậy còn không phải vì hai bộ quần áo giống nhau, trên thế giới này chỉ có hai chúng ta có bộ quần áo này."

Trịnh tổng lắm tiền nhiều của ấu trĩ đắc ý một phen, Tại Trung không hiểu rõ lắm, nhưng cũng cười theo.

Hai người cũng không biết vì sao ôm nhau cười ngây ngô một hồi, Trịnh Duẫn Hạo mới hồi phục tinh thần lại, cảm thấy bản thân đại khái cũng sắp biến thành tên ngốc, hắn buông Tại Trung ra, chuẩn bị cho tiểu ngốc tử một mũi tiêm dự phòng:

"Tại Trung, lát nữa anh sẽ dẫn em đến một nơi."

"Đi... nơi nào nha?"

"Một bữa tiệc."

Tại Trung nghiêng đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo, rõ ràng không hiểu bữa tiệc nghĩa là sao.

"Là một nơi có rất nhiều người, sau đó..." Trịnh Duẫn Hạo có chút nghẹn lời, không biết nên giải thích như thế nào, vì thế dứt khoát nói, "Dù sao mặc kệ phát sinh cái gì, em cũng không cần sợ hãi."

"Anh, cũng ở đó sao?"

"Anh luôn ở đó."

Tại Trung yên lòng, cười gật gật đầu nói: "Có tiểu Hạo, em không sợ hãi!"

Toàn tâm toàn ý tín nhiệm khiến Trịnh Duẫn Hạo nhịn không được cũng lộ ra ý cười, hắn sờ sờ hộp nhẫn trong túi, cặp nhẫn cưới này hắn đã sớm bắt đầu lén chuẩn bị, vốn định chờ đến khi việc chuẩn bị hộ tịch cho Tại Trung xong xuôi sẽ làm một nghi thức long trọng, sau đó đưa nhẫn ra, kết quả lại bị Kim Tuấn Tú ngáng đường, kế hoạch cũng bị phá vỡ.

Người Kim gia quả nhiên đều là không thu thập không được!

Trịnh Duẫn Hạo do dự một chút, trong lòng thôi miên bản thân, tâm nói dù sao cũng chỉ là hình thức, cùng lắm sau này sẽ bổ sung sau, bây giờ cứ đưa nhẫn ra trước, như vậy tối nay ở bữa tiệc mới có thể tung đòn cảnh cáo đối với những kẻ không có tâm tư tốt kia. Sau đó, hắn lấy hộp nhẫn ra, "bang" mở hộp.

Một cặp nhẫn nam được đính nửa vòng kim cương, kiểu dáng đơn giản, không quá rêu rao, nhưng vừa nhìn vào đã biết là có giá trị xa xỉ.

"Nhẫn..."

Tại Trung liếc mắt một cái liền nhận ra tới, lẩm bẩm một câu.

Trịnh Duẫn Hạo không nói tiếp, hắn có chút khẩn trương, dù sao cũng là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất trong đời cầu hôn, hắn nhớ lại những lời trước kia đã suy nghĩ, hít sâu một hơi nói:

"Tại Trung, em có nguyện ý cùng anh..."

"A!" Lời còn chưa nói xong, lại bị Tại Trung đột nhiên lên tiếng làm cho giật mình, Trịnh Duẫn Hạo theo bản năng dừng câu chuyện, nhìn về phía Tại Trung, người sau lộ ra vài phần biểu tình "Anh như vậy không đúng", duỗi tay lấy hộp nhẫn, sau đó "bùm" một tiếng quỳ một gối xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo đã ngây ngốc nói, "Là như thế này,... Sau đó phải nói anh có nguyện ý gả..."

Kết quả lần này cậu cũng chưa nói xong, cửa lớn Trịnh gia liền "tích" một tiếng mở ra, Phác Hữu Thiên và Thẩm Xương Mân cũng đang mặc tây trang xuất hiện ở cửa, người trước còn đang vui sướng thét to:

"Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta nên..."

"Đờ mờ, tao là... hoa mắt sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro