Quyển 3: Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba tiếng sau.

"Đúng là phung phí tiền bạc của công ty, có mỗi cái mẫu thiết kế nhỏ như con thỏ mà các người làm cũng không xong, hỏi sao Hàn Thị không yếu kém."

Lý Nghệ Hân đi qua đi lại giữa đám nhân viên, tức giận lớn tiếng.

"Hàn Thị hiện giờ không hề yếu kém đâu." Một nhân viên lên tiếng.

Nghệ Hân khoanh tay, cô cong khóe miệng bước tới gần người đã lên tiếng:

"Vậy theo cô Hàn Thị mạnh đến mức nào?"

Nghệ Hân nhấn giọng làm cô gái kia hơi bối rối.

"Nói đi chứ?" Nghệ Hân chau mày, giọng nặng hơn một chút.

Cô kia cũng hiếu thắng mà lên tiếng: "Trong ngành trang sức đá quý, Hàn Thị xếp hạng thứ 4, thứ tự đã tăng từ con số 8 lên 4 trong vòng hai năm là một sự vượt bậc."

"Ha...vượt bậc, đúng rồi, vượt nên ngày nào Boss của mấy người cũng phải cấm đầu cấm cổ chạy đến công ty, xém chút còn bị Lý Thị sát nhập, số 4 thì đã là gì? Nếu số 4 ngon lành cành hoa thì số 1 là gì hả? Hả?"

Nghệ Hân rất khẩu khí, cô kia nhất thời phải im lặng. Nghệ Hân trừng mắt nhìn quanh một lượt đám nhân viên, rồi nói ra ba từ: "Sa thải hết."

Tổ trưởng mắt mở tròn, cả ngày Nghệ Hân ở phòng thiết kế rất ồn ào, cô khiến căn phòng trở nên vô cùng căn thẳng.

Cuối cùng Hàn Minh Vũ phải đích thân đi xuống phòng thiết kế, theo sau anh là thư ký Jensi.

Nghệ Hân xé giấy vứt lung tung dưới sàn, trông chẳng ra cái thể thống gì cả.

Hàn Minh Vũ vừa bước vào thì các nhân viên đều cuối chào và đồng thanh: "Chủ tịch!"

Nghệ Hân quay lại, cô thấy Minh Vũ thì rất bình thường, cô không vứt giấy nữa mà đi tới một cái bàn rồi ngồi xuống.

Hàn Minh Vũ đưa mắt nhìn những mảnh giấy vụng, rồi nâng lên ánh mắt nghiêm khắc với các nhân viên.

"Mọi người đến Hàn Thị là để làm việc hay là để xếp hàng?"

Các nhân viên im lặng, chỉ trừ tổ trưởng là lên tiếng:

"Chúng tôi xin lỗi thưa chủ tịch, nhưng mà..."

Anh ta nói rồi hơi quay đầu về hướng của Nghệ Hân đang ngồi.

Hàn Minh Vũ chớp mắt, anh thừa biết anh ta muốn nói đến điều gì.

"Anh có nhận được thông báo không? Thông báo của bộ phận nhân sự về cô Lý?"

Tổ trưởng gật đầu: "Dạ có."

"Có thì tại sao để gián đoạn công việc, chức vụ tập sự hay trưởng phòng cần tôi phải cắt nghĩa không?" Hàn Minh Vũ gắt giọng.

Nghệ Hân đến tập đoàn chỉ với chức vụ là nhân viên thực tập, là do đám nhân viên và trưởng đội quá lo lắng về địa vị của Nghệ Hân cho nên họ không dám đắt tội với cô ấy, nhưng trong công việc Boss rất rõ ràng và cực kỳ nghiêm túc, anh quát trưởng phòng khiến anh ta không biết phải nói gì ngoài câu:

"Tôi xin lỗi."

Nghệ Hân thấy Minh Vũ rất khó chịu, cô chỉ cười nhạt, sao mà lại bực bội quá vậy? Anh ta nghĩ họ sẽ dám cãi cô sao?

Khi kết hôn cô cũng được chia số cổ phần của Hàn Thị, cô không đơn giản là nhân viên thực tập mà còn đường đường là một đại cổ đông, quyền hạn của cô ở tập đoàn tuyệt đối không thấp hơn cái tên trưởng phòng kia.

Hàn Minh Vũ tức giận lườm mắt với các nhân viên, anh thốt lên: "Về vị trí."

Các nhân viên vội vàng quay về bàn làm việc ngay, lúc này Minh Vũ mới nhìn đến Nghệ Hân anh nói:

"Cô! đến phòng chủ tịch gặp tôi."

Nói xong anh quay lưng bước đi, Jensi cũng đi cùng. Nghệ Hân lười biếng đứng dậy, kêu cô lên phòng chủ tịch làm cái gì đây, đừng nói là để giáo huấn đấy nhé!

P/S: Các bạn có thấy Nghệ Hân trẻ con lắm không? Minh Vũ liệu có chịu đựng nỗi nàng bướng này?


------------------------------

Qua đây cho au xin lỗi các bạn nha... vì một số trục trặc nên au đã xóa vài chap. Để dễ hiểu hơn các bạn đọc lại quyển 3 nha. XIN LỖi RẤT NHÌU

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro