Chương 3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đình Hựu nhìn trợ lý chật vật lôi hai túi đồ to đi, ánh mắt xuyên qua thân ảnh cậu ta, xuyên về sáu năm trước, nhìn thấy chính mình, cũng như thế, mang theo hai túi đồ to, mờ mịt đứng tại nơi phim trường ấy.

Nhiều lần rồi, mỗi lần đều là thế này, mỗi một lần đều thế này...

Trước đây như thế, bây giờ cũng vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Hôm nay, nhiệm vụ của chúng ta cần các đôi vợ chồng tách ra để thực hiện!" Sắp xếp ổn thỏa phòng ở cho mỗi cặp vợ chồng trong làng du lịch xong, MC cười híp mắt, phát cho mỗi người một tấm thẻ nhiệm vụ.

Mưa tạnh trời trong, phỏng vấn riêng đã kết thúc, nhóm khách quý đều được mời đến phòng tiếp khách ở làng du lịch.

Đình Hựu quẫn bách trưng cả gương mặt đỏ bừng ra, ánh mắt mơ mơ màng màng, cả chặng đường đi không dám đối diện với Tại Hiền.

May là nhiệm vụ hôm nay buộc các cặp phải tách ra, chỉ chạm mặt chốc lát, hai người đã bị từng người đạo diễn của mình dẫn đi hai chỗ khác nhau.

Đạo diễn không rõ Kim thiếu gia vì sao tự dưng mất hứng, chân bước mà như đạp trên băng mỏng, dọc đường theo Đình Hựu đi nhận nhiệm vụ vẫn không dám lên tiếng, mãi đến lúc đi tới phòng rút thăm rồi mới dám lấy can đảm giới thiệu, "Chủ đề hôm nay của chúng ta là... Niềm vui bất ngờ giữa vợ chồng với nhau."

Đình Hựu còn đang bận suy nghĩ chuyện vừa rồi, đỏ mặt lớn tiếng hỏi, "Niềm vui bất ngờ gì cơ?"

"Nghĩa là mỗi người nhận một phần công việc ngẫu nhiên, sau một ngày hoàn thành, chúng tôi sẽ căn cứ theo mức đột hoàn thành công việc của mỗi người mà phát tiền công, phần tiền công này ngài có thể tự do sử dụng! Muốn mua gì cũng được." Đạo diễn thầm phán đoán tâm tư tính toán, dè dặt đề nghị, "Có thể lấy số tiền này để mua quà tặng người yêu đó."

Đình Hựu giật mình.

Yêu cầu của đoàn ghi hình cực kì nghiêm ngặt, để chương trình đủ hiệu quả, trong lúc ghi hình nghệ sĩ không được phép chi tiền của mình ra, lần trước đi miếu Quan Âm,Đình Hựu muốn mua cho Tại Hiền một tấm bùa bình an cũng không được, lần này...

Đình Hựu mơ hồ nảy sinh một tí mong đợi, "Tại Hiền... Cũng sẽ mua cho tôi ư?"

"Đúng vậy đó!" Đạo diễn thấy Đình Hựu chịu hợp tác, an tâm lại, nhiệt tình làm quân sư, "Làng du lịch này có vài móng đồ lưu niệm có thể mua được! Đương nhiên, nếu cảm thấy quá bình thường không đủ mới mẻ, cũng có thể vào thôn tìm mua thử, tôi nghe nói chỗ này bán đồ thủ công mĩ nghệ rất nhiều, hẳn sẽ có không ít thứ đáng mua, tìm một cái gì đó mua tặng (*) Tại Hiền làm quà ha, coi như kỷ niệm."

(* Chỗ này Mạn tỷ ghi là Đình Hựu, mà tui thấy không hợp lý lắm nên tự ý sửa thành tên Tại Hiền nhe, ai có suy nghĩ khác có thể góp ý nè. Xia xìa <3)

Đình Hựu chỉ chần chờ một lát, kéo kính râm xuống, "Chỗ này có bán pháo hoa không?"

Đạo diễn đi theo nhất thời không phản ứng kịp, Đình Hựu nói, "Tôi... tôi định mua chút ít pháo hoa, tối nay phóng."

Đạo diễn không rõ suy nghĩ của Đình Hựu sao lại lướt nhanh như bay vậy, anh trai quay phim bên cạnh lại nghe ra được, cười nhắc nhở, "Phim của Tại Hiền, 《Khói lửa 》 sắp công chiếu."

Đạo diễn lúc này mới vỡ lẽ, lòng thầm khen Đình Hựu nói cho cùng đúng là kinh nghiệm tham gia chương trình thực tế rất phong phú, mua chút pháo hoa để tối phóng, vừa lãng mạn, vừa tạo hiệu quả truyền hình tốt, thêm nữa còn tuyên truyền giúp được phim mới của Tại Hiền, vội vàng cười cổ vũ, "Đúng đúng đúng! Cái này hay, pháo hoa chắc chắn có mà, Đình Hựu cố lên, xong công việc nhận tiền lương là mua được rồi!"

Khóe môi Đình Hựu hơi cong lên, trong lòng rất đắc ý.

Chương trình kì này mà lên sóng, xem ai còn có thể nói cậu và Tại Hiền chẳng có lãng mạn.

Tâm tình Đình Hựu tươi sáng lên, trên đường đi nhận nhiệm vụ còn huýt sáo mấy câu, trong lòng cậu đã bắt đầu tính toán xem tối nay phóng pháo hoa sẽ nói gì với Tại Hiền, mãi cho đến tận lúc nhận thẻ ghi nhiệm vụ...

"Đi làm cu li cho thợ gạch trong thôn." Mặt Đình Hựu không biến sắc, đọc từng chữ một, "Dỡ gạch từ xe tải xuống sau đó chuyển đến chỗ giàn giáo, mỗi viên gạch trả thù lao bảy xu rưỡi, làm vỡ một viên, bồi thường năm xu."

Bảy tám nhân viên đi theo, "..."

Đình Hựu nhìn đạo diễn, ỉu xìu nói, "Mấy người dùng quá trời tiền mời tui tới, mỗi lần là để tui làm gia súc đó hả?"

Các nhân viên công tác đều phụt cười, đạo diễn nhìn ra Đình Hựu không phải là giận thật, bình tĩnh lại cười giải thích, "Thật là chỉ có của ngài hơi nặng chút, nhiệm vụ bọn tôi sắp xếp cũng không khó khăn gì, đều chỉ là chăn dê này, nhổ cỏ dại vân vân, chỉ không ngờ ngài lại vô tình nhận cái này..."

Đình Hựu nhận lấy bao tay và mũ bảo hộ từ nhân viên công tác, "Tại Hiền thì sao? Ảnh rút trúng cái gì đó?"

Đạo diễn gọi điện hỏi một chút, đáp, "Làm thầy giáo một ngày cho trường tiểu học trong thôn."

Đình Hựu yên tâm, "Được rồi, dẫn tôi qua đó đi, không phải là chuyển đồ thôi sao..."

Bên kia làng, Tại Hiền đang dạy một tiết toán học cho đám học sinh tiểu học.

Bọn trẻ lần đầu được quay phim, đứa nào cũng thấy mới mẻ, tự giác chăm chú nghe giảng, công việc của Tại Hiền khát trôi chảy, giữa giờ học còn dư ra một khoảng thời gian, nhận một cuộc điện thoại cá nhân.

Kim Đông Anh lo lắng cho Đình Hựu, rốt cuộc vẫn liên hệ Tại Hiền.

Kim Đông Anh khách khí vài câu, sau khi xác định sẽ không ảnh hưởng tiến độ ghi hình mới nói, "Đình Hựu cậu ta không gây phiền cho cậu chứ?"

"Không có." Tại Hiền khựng lại, thấp giọng nói, "Trái lại là tôi, chưa trôi chảy quen thuộc lắm, có phần phỏng vấn kia không được tốt."

Kim Đông Anh cười cười, "Không sao cả, nếu thật có chỗ không tốt, tổ làm phim tự nhiên sẽ cắt thôi, chỉ là... Tại Hiền, cậu gần đây có xem tin tức giải trí sao? Về phần chương trình này của hai người."

"Chưa xem qua." Bộ điện ảnh của Tại Hiền đã sắp đến kì ra mắt, thời gian vốn rất chặt, để dành đủ thời gian cho chương trình thực tế, Tại Hiền càng phải chen nhét lịch trình muốn bể mất, nào có thời gian xem những thứ ấy. Tại Hiền nhíu mày, "Sao vậy?"

"Cũng không có gì, đều chỉ là việc nhỏ." Kim Đông Anh châm chước nói, "Chỉ phải... Hai người các cậu không phải đang tham gia chương trình thực tế này sao, thời điểm ly hôn, liệu chúng ta có thể..."

"Có thể." Tại Hiền đáp ứng thẳng thắn, "Sau này kéo dài nửa năm một năm đều có thể, tôi có thể tùy theo sắp xếp của bên cậu."

Kim Đông Anh thở phào một cái thật to, cảm kích nói, "Cảm ơn cảm ơn, thật xin lỗi, tôi đây vẫn còn lo cậu không vui."

Kim Đông Anh cảm kích là thật sự tận đáy lòng, trước khi làm hợp đồng kết hôn thì hai bên thật ra không sớm đặt ra ước định gì, nhưng Tại Hiền kiềm chế bản thân quá mức nghiêm ngặt, ba năm chẳng bao giờ xảy ra chuyện xấu gì khiến Đình Hựu lúng túng. Trái lại Đình Hựu, không thể tránh khỏi bị moi móc tin tức bày vẽ linh tinh, thường xuyên tuôn ra scandal với một số người đâu đâu. Chẳng nói đâu xa, chính tự Kim Đông Anh đây, ngay lúc Đình Hựu vừa ra mắt đã lén dùng loại chuyện này để tăng thêm độ nổi cho Đình Hựu đó thôi.

Bây giờ ngày ly hôn kéo dài thêm, không chỉ cần phải xin Tại Hiền sắp xếp công việc cho khớp, ngầm bên trong, đời sống cá nhân của Tại Hiền cũng phải tiếp tục giữ nguyên tình trạng hiện tại.

Tại Hiền vào cái tuổi này, có thể vì hợp đồng hôn nhân mà giữ mình trong sạch thế cũng rất không dễ, Kim Đông Anh bất đắc dĩ cười, "Đình Hựu là như vậy đó, muốn làm là làm, cũng chẳng quan tâm sắp xếp của người khác, lại thêm phiền cho cậu."

Tại Hiền không để bụng, "Tuổi cậu ấy còn nhỏ, thích mới mẻ, chuyện bình thường mà."

"Cậu ta thật cũng chẳng đơn giản chỉ vì mới mẻ." Chuyện chính nói xong, Kim Đông Anh do dự mà định nói đỡ, "Tại Hiền... Cậu đừng nghe người khác nói mò, Đình Hựu thật ra không giống người ta nói là làm việc không đàng hoàng không đủ bình tĩnh, cậu ấy thật ra... Rất một lòng, rất bảo thủ."

Bảo thủ...

Tại Hiền khựng lại, nhớ tới tiết mục phỏng vấn của Đình Hựu sáng nay, mỉm cười, "Xem biểu hiện nhìn không quá giống... Xem ra tôi không hiểu rõ cậu ấy lắm."

Kim Đông Anh nghe Tại Hiền cười liền biết đứa ngốc Đình Hựu này bình thường bị người ta túm chặt biên chuyện nhiều lắm, khiến Tại Hiền hiểu lầm.

Không trách Tại Hiền, loại tiểu thịt tươi có đủ nóng sốt, có người chống lưng như Kim công tử đây, cho dù gắn mác có chồng, vẫn sẽ không thể tránh bị người bu bám ăn theo, ba người thành hổ, trong giới không ít người đều cho rằng cậu và Tại Hiền chẳng qua là chơi đùa thôi, dù là ai cũng sẽ không tin đứa ngốc Đình Hựu này đến bây giờ vẫn là trai tơ đây.

"Tin tức lá cải vân vân... Người ngoài giới thì không rõ được, cậu lại còn có thể không biết sao?" Kim Đông Anh cười khổ, "Tôi thật không phải muốn nói tốt cho Đình Hựu, cậu ấy thật sự là..."

Tại Hiền không cảm thấy Kim Đông Anh có gì cần nói xin lỗi, giữ mình trong sạch là chính anh tự nguyện, anh từ trước đến nay không muốn xin Đình Hựu cái gì, cũng chẳng hề cảm thấy Đình Hựu đã làm sai điều chi, Tại Hiền nhớ tới Đình Hựu dạo trước liên hệ mình nói gần đây lộ mặt không đủ, cho rằng Kim Đông Anh là muốn xin hỗ trợ, để leo lên đầu đề vài ngày, hiểu rõ đáp, "Yên tâm, trong khoảng thời gian này thông báo cá nhân có thể toàn bộ giao cho phía bên cậu."

Kim Đông Anh nghĩ càng nói càng sai, bất đắc dĩ cười, khách khí vài câu liền cúp điện thoại.

Tại Hiền ngắt máy, trợ lý của anh không nhịn được than phiền, "Ngày ly hôn đột nhiên kéo dài còn chưa nói, lại còn muốn biên lại phần tuyên truyền điện ảnh mới của ngài, cái tên đại diện này thật là..."

"Tai vách mạch rừng." Tại Hiền liếc mắt nhìn trợ lý, thản nhiên nói, "Chương trình thực tế là do tôi đồng ý, có phải cậu còn muốn quở trách luôn cả tôi không?"

Trợ lý ngậm miệng, Tại Hiền nhớ lại vừa nãy Kim Đông Anh nói cái gì mà tin tức về chương trình thực tế này, trong lòng lờ mờ thấy có gì không đúng, nói, "Tìm cho tôi một vài phần bình luận trên mạng về... Chương trình thực tế giữa hai tôi."

Trợ lý vâng dạ.

Tại Hiền không đi cùng lộ tuyến với Đình Hựu, ekip của anh không đặt trọng tâm vào việc giám sát và quản lý trên mạng, đến khi tin tức mạng được chuyển tới điện thoại Tại Hiền, Tại Hiền một mình xem điện thoại di động, im lặng một lúc lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro