Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[10]

Thời Bạc Y đi theo Hữu hộ pháp tiến vào trong một đình viện rất lớn, nơi này giả sơn nước chảy, cây xanh hoa hồng, phong cảnh dị thường xinh đẹp.

Tại trên một mảnh đất trống bên trong, có hai mươi vị thiếu nam thiếu nữ quy củ ngồi quỳ gối đó, đây đều là đệ tử mới gia nhập tông môn. Tuổi ước chừng từ 12 đến 15 tuổi, đúng ở thời điểm dạy dỗ tốt nhất.

"Tham kiến Tông chủ." Tả hộ pháp mang theo người hành lễ, các đệ tử mới cũng vội vàng đi theo cúi đầu hành lễ, chỉ có vài người lớn gan ngẩng đầu trộm ngắm diện mạo của Thời Bạc Y.

Thời Bạc Y hơi hơi mím môi, có chút không thích ứng.

"Không cần đa lễ." Thời Bạc Y đi tới trong đình viện phía trước mọi người, tại trên ngai vàng hoa lệ ngồi xuống.

Tả hộ pháp dựa theo quy củ nhất nhất báo cáo tình huống của nhóm đệ tử mới cho Thời Bạc Y, nhưng Thời Bạc Y không có nghe vào tai. Dù sao những việc này cũng không cần đến hắn xử lý, bất quá chỉ là người lướt ngang qua sân khấu, một lát nữa bọn họ sẽ nói lại một lần nữa cho Hạ Hàm Tử, chờ Hạ Hàm Tử an bài chuyện sau đó.

Trong đám người này có ánh mắt của người nào đó khiến cho Thời Bạc Y có chút không thoải mãi, nhưng cũng thập phần ẩn giấu, những người khác tựa hồ không phát hiện ra. Thời Bạc Y hoài nghi bản thân quá nhạy cảm, nhưng bàn tay bên trong ống tay áo đã vô ý thức nắm chặt lại thành quyền, thân thể âm thầm kéo căng.

"Tông chủ?" Tả hộ pháp phát hiện không đúng, thấp giọng hỏi.

Thời Bạc Y nghi hoặc nhướng mày, có chút muốn rời đi.

Lúc này, Hạ Hàm Tử đột nhiên xuất hiện tại đây, y vươn tay đem Thời Bạc Y kéo vào trong lòng. Thời Bạc Y bổ nhào tới trên người y, thân thể cũng buông lỏng xuống, im lặng ghé vào trong lồng ngực của y.

Hạ Hàm Tử ôm lấy hắn một lần nữa ngồi xuống, lấy ra quỳnh trấp cẩn thận đút hắn uống hết.

"Đừng sợ." Hạ Hàm Tử ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.

Thời Bạc Y cười khẽ chớp chớp mắt, vươn tay rất nhanh túm lấy vạt áo trước ngực Hạ Tử Hàm, thanh âm mang theo giọng mũi mềm mại: "Ừm..."

"Hạ tiên sinh." Hai vị hộ pháp cung kính hô một tiếng, lui xuống.

Hạ Hàm Tử vừa xuất hiện, cái ánh mắt đáng ghét kia đã không thấy tăm hơi. Thời Bạc Y quay đầu nhìn chằm chằm đám người mới này cả nửa ngày, vẫn như cũ không phát hiện ra điểm không thích hợp, nhất thời có chút mất hứng.

Hạ Hàm Tử phất tay để cho hai vị hộ pháp đem đám đệ tử mới dẫn đi dạy dỗ, bản thân nhéo nhéo khuôn mặt tức giận của Thời Bạc Y, đem người ôm lấy đứng dậy, trở về tiểu viện của bọn họ.

"Lần sau chờ ta trở lại rồi cùng đi." Hạ Hàm Tử dặn dò nói, "Không cần rời khỏi ta quá xa."

Thời Bạc Y tỉnh tỉnh mê mê gật đầu đáp ứng, Hạ Hàm Tử lại buồn rầu thở dài, dặn dò phỏng chừng cũng vô dụng, ngày mai liền quên mất. Xem ra vẫn phải mỗi ngày nhắc nhở hắn một lần, hy vọng hắn có thể nhớ lâu một chút.

Sự tình hôm nay rất kỳ quái, nhưng Hạ Hàm Tử ước chừng đã đoán được cái gì đó.

Chính đạo thừa dịp Đoàn Tụ Tông chiêu mộ đệ tử mới nhét vào cơ sở ngầm, hoặc không chỉ là cơ sở ngầm. Người có thể khiến cho Thời Bạc Y tu vi vượt qua hết thảy mọi người âm thầm cảnh giác, phỏng chừng thực lực rất cao, nhưng dùng loại thủ pháp đặc thù nào đó ngụy trang thành phàm nhân không có tu vi, hơn nữa thay đổi tuổi tác.

* cơ sở ngầm: người bí mật quan sát tình hình, khi cần có thể làm người dẫn đường

Thời Bạc Y ước chừng bởi vì tao ngộ kiếp trước, cho nên sau khi sống lại mới có thể dị thường mẫn cảm. Tuy rằng đau lòng tao ngộ hắn gặp phải, nhưng Hạ Hàm Tử không thể không cảm thán, hoàn hảo Thời Bạc Y hiện giờ nhạy cảm, y chỉ sợ bản thân có chỗ nào không chú ý đến, sẽ khiến cho Thời Bạc Y bởi vì khinh suất mà bị thương tổn.

* tao ngộ: gặp phải chuyện gì đó, thường chỉ sự bất hạnh

* khinh suất: lơ là, khinh thường, không chú ý

"Tiên sinh." Thời Bạc Y đem đầu đặt trên hõm cổ y cọ cọ, tựa như con mèo con, tay còn gắt gao ôm lấy eo của Hạ Hàm Tử, "Ngươi phải bảo vệ ta nha."

Hạ Hàm Tử cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của hắn: "Ừ, ta sẽ."

~ ~ ~ ~ ~

* giả sơn:

* ngồi quỳ gối:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro