Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[8]

Hạ Hàm Tử từ trong túi trữ vật chọn ra vài cây linh thảo, bỏ vào trong đan lô luyện chế.

* đan lô: lò luyện đan

Y cũng không biết luyện đan, nhưng đem linh thảo luyện chế thành nước thuốc thì y vẫn có thể làm được.

Nước thuốc có vị đắng, Hạ Hàm Tử đem nước đổ vào trong bình ngọc, nhấp một ngụm nhỏ, nhất thời nhíu mày.

Rất đắng.

Nhưng không đến mức không thể uống được, nếu ở trên giường thỏa mãn không được Thời Bạc Y, hắn khẳng định sẽ ồn ào.

Hạ Hàm Tử nhìn nước thuốc màu xanh biếc, hít sâu một hơi, chuẩn bị một ngụm uống sạch. Y hơi hơi ngửa đầu, nước thuốc đắng chát nhanh chóng chảy vào trong miệng, nháy mắt uống xuống non nửa bình.

Phía sau Thời Bạc Y đột nhiên tiến vào.

"Tiên sinh ~!" Thời Bạc Y nhào tới đây.

Hạ Hàm Tử vội vàng bỏ xuống bình ngọc, vươn tay đỡ lấy hắn.

"A? Mùi gì vậy?" Thời Bạc Y chớp mũi xẹt qua một mùi hương cỏ xanh, hắn nhất thời tò mò, tựa như chú chó, bám ở trong lồng ngực của Hạ Hàm Tử, khắp nơi ngửi chỗ ngày ngửi chỗ kia.

Hạ Hàm Tử thừa dịp hắn không chú ý, đem bình ngọc nhét vào trong túi trữ vật.

Cuối cùng, Thời Bạc Y ngửi thấy được mùi hương phát ra từ bên môi của Hạ Hàm Tử.

Khóe miệng còn đọng lại một giọt nước thuốc chưa kịp lau đi, Thời Bạc Y nhất thời mất hứng, tức giận nhìn y: "Tiên sinh, ngươi cư nhiên trộm ăn ngon một mình!"

"Không..." Hạ Hàm Tử còn chưa dứt lời, chỉ thấy Thời Bạc Y rướn tới, ở trên miệng y liếm một chút, đem giọt nước thuốc còn đọng lại kia liếm vào trong miệng.

Hắn chép miệng, nháy mắt cả khuôn mặt nhăn thành một đoàn.

"Đắng quá..."

Hạ Hàm Tử bất đắc dĩ, từ trong túi trữ vật lấy ra một túi kẹo đường nho nhỏ: "Há mồm."

Thời Bạc Y nước mắt lưng tròng nuốt xuống kẹo đường, đau lòng không ngừng hút khí, đổ ra một viên kẹo đường, muốn Hạ Hàm Tử ăn.

"Ta không cần, ngươi ăn đi." Hạ Hàm Tử sờ sờ mặt hắn.

Thời Bạc Y khó lay chuyển rướn người lên, nhất định bắt y phải ăn, Hạ Hàm Tử cũng không ngăn được, đành phải nuốt xuống.

Chính là ngọt tới đau răng, ngọt vô cùng.

"Tiên sinh, rất đắng." Thời Bạc Y ôm lấy cổ của Hạ Hàm Tử, hơi nhón chân lên đem mặt của mình dán sát vào mặt của Hạ Hàm Tử, "Rất đắng đúng không?"

"Đúng." Hạ Hàm Tử hơi hơi dùng sức, đem hắn ôm bổng lên một chút, đỡ cho hắn phải cố sức nhón chân.

Thời Bạc Y vẫn vô cùng không cao hứng: "Tiên sinh, chẳng lẽ ngươi bị bệnh? Vì sao phải uống thuốc đắng tới như vậy?"

"Không có." Hạ Hàm Tử không thể không biết xấu hổ nói với hắn sự thật, chỉ có thể hàm hồ trả lời. nhưng bình thường Thời Bạc Y rất dễ lừa gạt, hôm nay không biết thế nào, đối với vấn đề này dị thường chấp nhất.

"Tiên sinh..." Thời Bạc Y được Hạ Hàm Tử ôm ngồi xuống, an vị trong lòng y, nắm chặt y phục của y, "Tiên sinh, ngươi nói cho ta biết, ngươi có phải hay không sinh bệnh..."

"Thật sự không có." Hạ Hàm Tử thở dài, thay hắn đem một đầu tóc tán loạn một lần nữa vấn lên. Chỉ là một kiểu tóc dị thường đơn giản, hai sợi tóc bên mai được vén ra sau tai, lộ ra cái lỗ tai vô cùng lung linh đáng yêu kia của Thời Bạc Y.

Hạ Hàm Tử hơi hơi khom người, ở trên vành tai của hắn hôn vài cái.

Thời Bạc Y run lên, nơi đó là điểm mẫn cảm.

Tuy rằng bị Hạ Hàm Tử trêu chọc tới mức cả người như nhũn ra, nhưng hắn vẫn như cũ không buông tha cho vấn đề kia, thậm chí còn không đưa ra lời mời song tu giống như dự đoán của Hạ Hàm Tử.

Được rồi, chiêu này không có tác dụng.

Hết cách, Hạ Hàm Tử đành phải đem tình hình thực tế nói cho Thời Bạc Y.

Biết không phải sinh bệnh, Thời Bạc Y nhẹ nhàng thở ra, hắn cắn môi rối rắm nhìn Hạ Hàm Tử.

"Làm sao vậy?"

"Tiên sinh, nước thuốc kia rất đắng."

"Ta biết, ta không sợ đắng." Hạ Hàm Tử an ủi hắn.

Thời Bạc Y lắc lắc đầu: "Ta uống với ngươi."

Hạ Hàm Tử nhất thời không đồng ý, đắng như vậy làm sao có thể để cho Thời Bạc Y uống?

Nhưng y không lay chuyển được suy nghĩ của Thời Bạc Y, cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận mệnh.

Nhìn thấy Thời Bạc Y bộ dạng bị đắng tới mức nước mắt chảy ra, Hạ Hàm Tử đau lòng muốn chết, càng không ngừng nhét kẹo đường cho hắn, về phần chính mình trong miếng đắng chát cũng mặc kệ.

"Tiên sinh." Thời Bạc Y xoa xoa nước mắt, vô cùng nghiêm túc nhìn Hạ Hàm Tử, "Ta muốn cùng ngươi uống thuốc."

Hạ Hàm Tử thực cảm động, nhưng mà...

Đó là thuốc tráng dương a! Bạc Y ngươi uống xong chẳng phải sẽ càng thêm 'ham muốn' hay sao?!

Hạ Hàm Tử bắt đầu lo lắng, trải qua chuyện này, phỏng chừng bản thân uống thuốc cũng vô nghĩa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro