Trường An Điều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Tiếng nước tí tách rơi trên mái nhà.

Căn nhà cỏ trông thật bé nhỏ, xiêu vẹo, hiu quạnh một mình giữa chốn hoang vu. Mái tranh tả tơi, chi chít những chỗ hổng, bức tường nghiêng đổ bốn phía, chỉ cần vài làn gió mạnh thổi qua là có thể đổ. Đâu đây vang lên tiếng vi vu mơ hồ, vừa rợn mình mà cũng thật thê lương.

Đã qua giờ Tuất [1], Khuông Hành cố sức phân biệt chữ viết trên bức thư tín một cách khó nhọc, ánh trăng rơi nghiêng, rọi lên khuôn mặt góc cạnh phân minh của y, dát lên đó một đường viền ánh sáng dịu dàng.

“ Tương thử hữu bì, nhân chi vô nghi. Nhân chi vô nghi, bất tử hà vi?” [2] thanh âm thanh thúy vang lên, trầm bổng hữu lực. [3]

Chẳng qua chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi, mà lại mơ hồ lộ ra nét anh khí của kẻ trưởng thành. Chữ viết trên Kinh Thi [4] thật sự vô cùng nhỏ, y chớp chớp mắt, khó nhọc nhận biết từng chữ một, khóe mắt lướt qua, bỗng nhiên phát hiện trên bức tường sát vách có một chút ánh sáng xuyên qua, y lập tức bê sách bước sang đó, bằng vào một ít ánh sáng đó, y ngồi xổm xuống, từ từ đọc sách.

Tư Mã Nhàn một thân đạm tử nhu quần [5], dáng vẻ độ chừng mười sáu mười bảy tuổi. Thật là hoa dạng niên hoa, dáng điệu vô cùng xinh đẹp. Nhẹ nhàng bước qua, đến cửa, nàng lặng lẽ nhìn vào trong phòng, chỉ thấy Khuông Hành đang chăm chú đọc sách. Nàng cười nhẹ, vẻ mặt điềm tĩnh nhìn y.

“ Hi vọng tương lai, đệ có thể phi hoàng đằng đạt.” [6] Mang bát canh gà ác [7] nóng hổi trên tay đã được hầm kỹ lưỡng đặt trước cửa, nàng gõ cửa rồi xoay người rời đi.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Khuông Hành buông sách xuống rồi đi tới. Theo bản năng nhìn về phía mặt đất một cái, quả nhiên là một bát canh gà, vẫn còn tỏa hơi ấm, y chợt cảm thấy sống mũi cay cay, bèn cúi xuống mang canh vào phòng, động tác giống như đang mang một bảo vật , trân trọng vô cùng.

Y vừa uống canh ấm vừa cố gắng phân biệt những con chữ mờ nhạt trên trang sách.

Chợt ánh sáng ban nãy sáng lên thêm một chút, y thoáng ngẩn người, lập tức ngẩng đầu nhìn bức tường.

Thì ra là y đọc sách quá say mê, nên mới không chú ý đến âm thanh này. Nhìn kĩ, thì ra là lỗ hổng có ánh sáng xuyên qua đó biến lớn hơn một chút, lại tiếp tục chú ý thêm một lúc, lại biến lớn hơn rồi, dường như có ai đó đang đục tường từ phía bên kia.

Sửng sốt trong giây lát, chiếc mũi thẳng của hắn dần dần ửng đỏ, tay cầm cuốn sách cũng bắt đầu run rẩy.

Hàng xóm bên cạnh, chính là Tư Mã Nhàn tỷ tỷ. Trong ký ức của y, vị tỷ tỷ này chưa bao giờ nói chuyện, chỉ nhớ được đôi mắt dịu dàng hiền hậu và nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi của nàng.

Chỉ vì nàng là một người câm.

Chú thích:

[1] Giờ Tuất: từ bảy giờ đến chín giờ tối.

[2] “ Tương thử hữu bì, nhân chi vô nghi. Nhân chi vô nghi, bất tử hà vi?”

“Thập ngũ quốc phong”, tức ca dao của 15 nước chư hầu hoặc khu vực, gồm Chu Nam 周南, Thiệu Nam 召南, Bội phong邶風, Dung phong 鄘風, Vệ phong 衛風, Vương phong 王風, Trịnh phong 鄭風, Tề phong 齊風, Ngụy phong 魏風, Đường phong 唐風,Tần phong 秦風, Trần phong 陳風, Cối phong 檜風, Tào phong 曹風, Mân phong 豳風 (hoặc Bân phong), cộng 160 bài.

Bốn câu trên trích từ Dung Phong, bài thứ 20 – Tướng thử 1. Nguyên văn là:

相鼠 1 Tướng thử 1 Xem chuột 1 (Người dịch: Tạ Quang Phát)

相鼠有皮,

人而無儀。

人而無儀,

不死何為? Tướng thử hữu bà (bì),

Nhân chi vô nga (nghi) ?

Nhân chi vô nga (nghi),

Bất tử hà nga (vi) ? Xem con chuột có da kia đó,

Thì người sao chẳng có lễ nghi ?

Người mà chẳng có lễ nghi,

Tại sao mà chẳng chết đi cho rồi ?

Truy cập vào link này để tìm hiểu thêm: http://www.thivien.net/viewpoemgroup.php?ID=39

[3] Nguyên văn là温朗有力 (ôn lãng hữu lực), ôn trong ôn nhu, lãng nghĩa sang sảng, mình mạn phép dịch là trầm bổng hữu lực cho ngắn gọn và dễ hiểu.

[4] Kinh Thi: Kinh Thi (chữ Hán giản thể: 诗经, chính thể: 詩經, latin hóa: Shī Jīng) là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Các bài thơ trong Kinh Thi được sáng tác trong khoảng thời gian 500 năm, từ đầu thời Tây Chu đến giữa thời Xuân Thu, gồm 311 bài thơ. Kinh Thi chia làm ba bộ phận lớn là Phong, Nhã và Tụng. Nguồn gốc các bài thơ trong Kinh Thi khá phức tạp, gồm cả ca dao, dân ca và nhã nhạc triều đình, với các tác giả thuộc mọi tầng lớp trong xã hội đương thời. Từ lĩnh vực dân gian, âm nhạc được chuyển sang lĩnh vực thành văn rồi thành kinh tịch, Kinh Thi đã trải qua quá trình sưu tầm, chỉnh lý, biên soạn công phu.

Trong thời Chiến Quốc, Kinh Thi được coi là “sách giáo khoa” toàn xã hội, luôn được các học giả truyền tụng, học tập với phương châm “Không học Thi thì không biết nói” (bất học Thi, vi dĩ ngôn – Khổng Tử). Trong sự kiện đốt sách của nhà Tần, Kinh Thi bị mất mát rất nhiều, sau đó mới được sưu tầm và khôi phục qua công sức của nhiều học giả từ đời Hántrở đi. Trong số đó, bản Kinh Thi do hai thầy trò Mao Hanh, Mao Trường biên soạn là bản thông dụng nhất cho đến ngày nay. Cũng trong thời Hán, Kinh Thi trở thành một trong Ngũ kinh của Nho giáo[1] và luôn được nhiều thế hệ nhà Nho như Trịnh Khang Thành đời Đông Hán, Khổng Dĩnh Đạt đời Đường nghiên cứu, bình giải cả về mặt kinh học và văn học. Đến đời Tống, Chu Hy chú giải lại toàn bộ Kinh Thi với chủ trương “kinh học hóa”, “huyền thoại hóa” Kinh Thi nhằm phù hợp với yêu cầu huấn hỗ, giáo huấn để rồi khi Tống Nho chiếm địa vị bá chủ học thuật thì lý giải của Chu Hy về Kinh Thi cũng trở thành bất khả xâm phạm. Tuy nhiên, đến đời Thanh, Thi kinh tập truyện của Chu Hy bị phản đối mạnh mẽ bởi nhiều học giả muốn nghiên cứu Kinh Thi trên tư cách một tuyển tập văn học chứ không phải một tác phẩm kinh học. Và đó cũng là ý kiến chính thống của giới Thi học hiện nay.

Kinh Thi được ví như một bức tranh miêu tả toàn cảnh về xã hội đương thời, từ lịch sử, phong tục tập quán, tình trạng xã hội và chế độ chính trị của Trung Quốc thời Chu cho đến sông núi, cây cỏ, chim thú… Do đó, Kinh Thi được coi là nền tảng cho khuynh hướng hiện thực của văn học Trung Quốc. Nghệ thuật của Kinh Thi cũng rất đặc sắc, nhất là phương pháp “phú”, “tỉ”, “hứng” và lối trùng chương điệp ngữ rất có ảnh hưởng đến đời sau.

Kinh Thi là một kiệt tác văn học giàu tính sáng tạo cả về nội dung và hình thức. Khuynh hướng tư tưởng và phong cách nghệ thuật Kinh Thi đều ảnh hưởng sâu xa đến văn học đời sau. Toàn bộ lịch sử văn học Trung Quốc phát triển dưới sự khơi gợi của tinh hoa Kinh Thi. Bên cạnh đó, Kinh Thi còn là là tài liệu giáo dục quan trọng của Nho sĩ Trung Quốc, trở thành giáo trình chính trị – luân lý cho toàn bộ Nho sĩ trong xã hội Trung Quốc suốt hai nghìn năm phong kiến. Vai trò và ảnh hưởng của Kinh Thi là vô cùng to lớn, chẳng những được truyền bá trên toàn cõi Trung Quốc mà còn đến nhiều nơi trên thế giới, trở thành một phần của cải tinh thần của nhân loại.

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Kinh_Thi => truy cập vào đây để biết thêm chi tiết!

[5] Đạm tử nhu quần: nguyên văn là Đạm tử sắc nhu quần -淡紫色襦裙 – Nghĩa là chiếc váy ngắn màu tím nhạt, mình thấy để nguyên văn nó hay hay nên quyết định để luôn rồi chú thích phía dưới.

[6] phi hoàng đằng đạt: thăng quan tiến chức vùn vụt, theo thành ngữ Việt Nam là lên như diều gặp gió.

[7] canh gà ác: nguyên văn là Ô Kê Thang -乌鸡汤, Ô kê là gà đen, mình mạn phép dịch luôn là gà ác, không biết có đúng ý tác giả không nhỉ?

Chương 1 (tiếp)

“ Xú tiểu tử.”[1] một hán tử cởi trần khinh bỉ nhìn Khuông Hành, huơ huơ cánh tay hù dọa y.

“ Còn đứng đó đọc cái gì? Mau mau bỏ xuống, đưa con bò này đến nhà của Nghê viên ngoại cho ta, thật là thứ vô dụng.”[2]

Nói xong hắn từ bên cạnh dắt ra một con đại thủ hoàng ngưu [3], cầm dây thừng nhét vào tay y, xô xô đẩy đẩy “ Đi đi đi!”

 Thân hình gầy yếu của Khuông Hành bị xô mạnh lùi về sau vài bước, nhìn nhìn người cha hung thần ác sát của mình, đôi mi thanh tú khẽ run, nhẹ giọng đáp: “Dạ.”

Tay chân nhẹ nhàng leo lên lưng con bò, thiếu niên cưỡi bò hướng về phía Tây mà đi, bây giờ là thời khắc lạnh nhất của mùa đông, ngân trang[4] thuần khiết bao phủ trước mắt, hàn phong thấu xương thổi tới, đôi tay của Khuông Hành bị cóng đến đỏ hồng lên, xoa xoa tay. Cẩn thận dè dặt quan sát chung quanh, sau đó nâng bàn tay đã cóng đến sắp hỏng thò vào trong ngực áo, nhẹ nhàng lấy ra《 Kinh Thi 》.

Cưỡi trên lưng hoàng ngưu, Khuông Hành an tĩnh đọc sách. 

Nhẹ nhàng ngâm nga thành tiếng:

“Kiêm hà thương thương

Bạch lộ vi sương.

Sở vị y nhân,

Tại thủy nhất phương.”[5]

Thanh âm xa xôi bay về phía bên kia của đỉnh núi, truyền đi rất xa rất xa.

Nơi đó, có một đám thiếu nữ trẻ tuổi đang giặt y phục bên bờ sông. Nước sông lạnh thấu xương, các thiếu nữ đều chịu đựng cái lạnh đó, không ngừng vò y phục,Tư Mã Nhàn cũng ở đó. Tuy là nhà nàng không tính là quá nghèo, nhưng vẫn phải dựa vào bản thân để duy trì sinh kế. [6]

Chỉ một chút sơ ý, chiếc áo trắng đã bay sang bên kia, xuôi theo dòng nước mà trôi xa xuống dưới.

Tư Mã Nhàn sốt ruột, vươn tay, y phục thì với không tới, trái lại còn làm cho bản thân ngã xuống sông.

Nàng vô cùng sợ hãi, nước sông lạnh giá thấm đẫm toàn thân nàng, nước sông tuy không tính là chảy xiết, nhưng cũng đủ nhấn chìm nàng.

Các thiếu nữ ở một bên cũng hoang mang sợ hãi, nhưng không ai dám nhảy xuống cứu nàng, không biết là do lòng người lạnh nhạt, hay là thật sự không biết bơi.

Khuông Hành ngồi trên lưng hoàng ngưu, di chuyển khoan thai, nghe thấy thanh âm kỳ lạ bèn quay đầu, liền nhìn thấy Tư Mã Nhàn đang vùng vẫy trong nước, thất kinh vứt quyển sách trên tay xuống đất, cây trúc phát ra thanh âm va đập trong trẻo, y nhảy xuống khỏi lưng bò, nhanh chóng chạy về phía bờ sông.

Rất nhiều năm sau đó, y hối hận bản thân không đến sớm hơn một bước.

Thiếu niên liều lĩnh nhảy xuống nước, liều mạng bơi về phía Tư Mã Nhàn, cuối cùng tóm được một góc tà áo, trong dòng nước sông băng lãnh mạnh mẽ kéo nàng ôm vào lòng, kéo nàng bơi về phía bờ sông, hai người tuy cách nhau năm tuổi, nhưng Khuông Hành cao lớn hơn nàng rất nhiều, y dễ dàng đưa nàng trở lại bờ sông.

Tư Mã Nhàn sau khi được đưa lên bờ, toàn thân lạnh cóng, không ngừng run lập cập. Bản thân Khuông Hành tuy cũng lạnh, nhưng suy cho cùng y ngâm nước không lâu,vươn tay ôm lấy nàng, y dùng một chút nhiệt độ cơ thể mỏng manh của mình sưởi ấm cho nàng.

“ A Nhàn tỷ tỷ, đợi đến khi ta làm đại quan, sẽ lấy tỷ làm phu nhân được không?” Khuông Hành nhìn nàng, gương mặt góc cạnh phân minh của thiếu niên trở nên cực kỳ kiên định, “Sau này tỷ không cần phải giặt y phục nữa.”

Tư Mã Nhàn sặc vài tiếng, từ từ hoàn hồn, bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mặt, cười có chút cứng nhắc, lắc lắc đầu, bản thân đã có hôn ước, chung quy là khó mở lời.

Khuông Hành phóng tầm mắt ra xa, bàn tay đỏ hồng nắm chặt thành đấm “Tư Mã Nhàn, tỷ hãy đợi ta trưởng thành—“

Chú thích:

[1] Xú tiểu tử: Tiểu tử thối! Vì cảm thấy để nguyên văn hay hơn nên ta không dịch ra.

[2] Nguyên văn là没出息的东西 nghĩa là “Đúng là không có tiền đồ” Ta dịch thoát nghĩa ra là đồ vô dụng luôn!

[3] Đại thủ hoàng ngưu: hiểu nôm na nó là một con bò vàng đầu to đi, vì nguyên văn nó viết thế, ta thấy để hán việt hay hơn nên không dịch.

[4] Ngân trang thuần khiết: nguyên văn là Ngân trang tố quả -银装素裹, nghĩa là một bộ đồ trắng thuần khiết bao phủ khắp xung quanh.

[5] Đây là bài thứ 10 thuộc Tần Phong của Kinh Thi, tên là Kiêm gia 1

蒹葭 1

蒹葭蒼蒼,

白露為霜。

所謂伊人,

在水一方。

溯洄從之,

道阻且長;

溯游從之,

宛在水中央。

Kiêm gia 1

Kiêm gia thương thương,

Bạch lộ vi sương.

Sở vị y nhân,

Tại thủy nhất phương.

Tố hồi tùng chi,

Đạo trở thả trường.

Tố du tùng chi,

Uyển tại thủy trung ương.

 ****

Lau lách 1 (Người dịch: Tạ Quang Phát)

Lau lách xanh tươi và rậm rạp,

Móc làm sương phủ khắp mọi nơi.

Người mà đang nói hiện thời,

Ở vùng nước biếc cách vời một phương.

Ví ngược dòng tìm đường theo mãi,

Đường càng thêm trở ngại xa xôi.

Thuận dòng theo đến tận nơi,

Giữa vùng nước biếc, thấy người ở trong.

Đại ý bài này theo như ý của Chu Hy là:

Nói mùa nước tiết thu vừa dẫy đầy, người mà đang nói đến kia lại ở về một phương của vùng nước mênh mông, lai láng. Đi ngược lên hay đi xuôi dòng đều không gặp được. Nhưng không biết chỉ về ai mà nói thế.

[6] sinh kế: nghĩa là kế sinh nhai, nói trắng ra là nghề kiếm ăn.

Khuông Hành ôm chồng sách nặng, trong đó có một phần là sách trả cho Tư Mã gia, một phần đem trả cho nhà Nghê viên ngoại.

Hắn đi tới Tư Mã gia trả sách, lâu la nửa ngày mới dám hỏi: “ Tư Mã Nhàn tỷ sao lại đi vắng ạ?”

    Tư Mã lão gia trừng mắt nhìn hắn, bất mãn nói: “Tiểu tử thúi nhà ngươi, nghèo hèn tới nỗi ngay cả sách và mền trong nhà cũng phải đi mượn, vậy mà nay còn dám để ý tới nữ nhi của ta sao?”

   Khuông Hành bị sỉ nhục như vậy nhưng chỉ cúi đầu, giọng nói vẫn giữ chừng mực như cũ: “Bá phụ, gia cảnh con hiện tại tuy nghèo hèn, nhưng đợi ngày sau công thành danh toại, con sẽ quay về cưới nàng làm vợ.”

   Tư Mã lão gia khinh bỉ liếc mắt một cái, nói: “Đừng nói không có khả năng này, cho dù có thì cũng không biết ta phải đợi tới ngày tháng năm nào nữa đây?”    

“Có thể. . .”

   Chưa đợi hắn nói xong, Tư Mã lão gia mất kiên nhẫn liền chặn lời nói của hắn, khẩu khí không vui nói : “Nhàn nhi hôm nay thành thân rồi, ngươi cũng nên trả sách nhanh lên rồi về đi, sau này đừng đến đây nữa.”

    Khuông Hành giật mình đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt anh tuấn lặng đi, không chút biểu cảm, cũng không nói lên lời.

Quận Đông Hải, Thừa huyện có một viên ngoại giàu có, lão có một đứa con trai duy nhất tên Nghê Tranh, tướng mạo cao lớn trông không khác gì đám du côn lưu manh, cả ngày lêu lổng, vô công rồi nghề.

Hôm nay là một ngày đại hỷ, Nghê Tranh cưới Tư Mã Nhàn.

Hai nhà không tính là môn đăng hộ đối, hơn nữa bên nhà gái tân nương lại là một người câm. Nhưng do Tư Mã Nhàn diện mạo thanh tú, đức tính thùy mị hiền lành nên Nghê gia cũng không quá khắt khe mà ngược lại đối với nàng câm này lại vô cùng hài lòng.

     Khuông Hành ôm đống sách còn lại, bước vào trả Nghê gia. Chữ hỷ đỏ thắm được dán khắp đình viện, cùng tấm biển thông báo ở trước cổng thật sự rất chói mắt. Tiếng kèn Xô – na inh ỏi, chiêng trống rung động trời. Khuông Hành đem trả sách cho Nghê viên ngoại rồi nói tiếng cảm ơn.

 Sau một lúc lâu, người chủ trì hỷ sự tuyên bố lễ ban rượu bắt đầu. Nghê viên ngoại cùng phu nhân ngồi ngay ngắn trên những chiếc ghế đẹp nhất ở chính giữa. Đôi tân lang tân nương cùng bái lễ phụ mẫu. Nghê viên ngoại ban rượu, Nghê Tranh nhận lấy rồi một hơi cạn sạch.

Nghê Tranh hôm nay một thân áo đỏ rực rỡ, bởi vì là đại hỷ của hắn nên hắn mới chịu mặc áo bào đỏ, giấu đi bộ dạng lôi thôi thường ngày của mình, trông hắn nghiêm túc hẳn, trên mặt hiện rõ sự vui mừng.

Tư Mã Nhàn điềm đạm, hiền thục đứng ở bên cạnh phu quân của mình, khăn hỷ phủ qua đầu che đi khuôn mặt của nàng nên không ai biết vẻ mặt của nàng hiện giờ. Cũng chẳng ai để ý nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, hơi nhìn về phía cửa chính rồi nhanh chóng quay đầu lại.

Khuông Hành đứng đó, nhìn bóng lưng đỏ thẫm của hai người, hai tay nắm chặt.

      Lúc sau, hắn xoay người, nhanh chóng rời đi.

       Từ đó về sau, không ai biết tiểu tử nghèo ham mê đọc sách tên Khuông Hành kia đã đi đến nơi nào, và cũng không có ai để ý tới hắn.

“Con mẹ nó!” Nghê Tranh đưa tay đánh đổ chiếc bát sứ, liếc mắt nhìn nàng, mắng: “Lão tử ta đi nơi nào, liên quan gì tới ngươi!”

Tư Mã Nhàn sợ tới mức run lên, yên lặng chịu đựng cho hắn mắng nhiếc, khuôn mặt thanh tú hơi cúi xuống, không nói một lời.

“Lại bày ra cái bộ dạng này.” Nghê Tranh chán ghét trừng mắt nhìn nàng, khẩu khí khinh thường, quát: “Năm năm rồi không sinh được một đứa bé! Thật đúng là vô dụng!”

Tư Mã Nhàn sửng sốt, chỉ biết cúi đầu càng thấp hơn.

Tư Mã Nhàn thấp thoáng thấy trượng phu của mình bước vào nhà kề (nhà vợ lẽ), sau một lúc lâu liền truyền đến tiếng cười nói hoan lạc. Nhà kề chính là nơi ở của Vương gia cô nương – Vương Đình. Ba năm trước nàng ta được lấy về làm thiếp, sau lại được sủng ái, cuối cùng hoàn toàn thay thế địa vị của nàng.

Bởi vì nàng không sinh được hài tử, thầy thuốc nói nguyên nhân là do thụ hàn (nhiễm lạnh).

Tư Mã Nhàn đang nhớ lại những ngày đông giá rét kia, nhiệt độ thân thể mà người thiếu niên ấy lưu lại, lời nói chứa rõ sự kiên định đó.

Ở Hán triều có thể vượt trội hơn người, nào có đơn giản như vậy? Từ xưa đến nay, những ví dụ cho chuyện làm đại quan liền phụ nghĩa tào khang (bỏ vợ) nhiều vô số kể. Bản thân nàng sao có thể ngoại lệ? Huống chi, chính nàng còn là một người câm.

Nàng cúi đầu tiếp tục làm việc, đôi tay thon thả thuần thục chà lên bát, chà đi chà lại , nước mắt cũng theo đó mà tuôn rơi.

Một buổi tối, Nghê Tranh uống rượu trở về, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy sự tức giận.

Vương Đình vội vội vàng vàng đi tới, eo thon nhẹ nhàng xoay chuyển, đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi: “Phu quân, sao chàng lại uống nhiều rượu vậy?”

“Tư Mã Nhàn. . .” Nghê tranh nhìn Vương Đình: “Ngươi đừng lo cho ta”.

Rõ ràng là gọi sai rồi. Vương Đình trong lòng vừa sửng sốt lại vừa khó chịu.

Tư Mã Nhàn đang lau bàn, nghe thấy động tĩnh bên này, nghi hoặc nhìn sang, thấy hắn uống rượu đến say khướt. Nàng liền xoay người đến phòng bếp, chuẩn bị cho hắn bát canh giải rượu .

Mất bao công sức, cũng không có ai hỗ trợ, thật vất vả mới nấu xong bát canh. Tư Mã Nhàn bưng bát hướng về bên này đi tới, hơi ấm từ bát canh tản ra xung quanh

“Cút! Tất cả cút mau cho ta!” Nghê Tranh đứng ở bên cạnh bàn, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn, dịu dàng của nàng, trong lòng lại càng tức giận. Hắn tiện tay quơ lấy một con dao phay, hướng Tư Mã Nhàn quát to: “Đem đổ canh cho ta!”

Tư Mã nhàn sửng sốt, còn không phản ứng kịp.

“Con mẹ ngươi, đổ hết canh cho ta!” Nghê Tranh mới vừa quát xong, ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới, trực tiếp quăng dao phay đi.

Con dao xẹt qua không trung, trong nháy mắt bay thẳng tới lồng ngực của nàng, Tư Mã Nhàn hoảng sợ mở to mắt.

“Tránh mau!” Nghê Tranh rống to, Tư Mã Nhàn lúc này mới khôi phục thần trí, vội vàng ngồi xổm người xuống.

Kết quả, con dao kia trực tiếp lướt qua má của nàng, lực đạo không lớn, nhưng cũng đủ lưu lại một vết thương thật dài, Tư Mã Nhàn lập tức ngất trên mặt đất, trên mặt máu tươi chảy ròng ròng, hai mắt nhắm nghiền.

Nghê Tranh như phát điên, vội chạy tới, hai mắt đờ đẫn, kích động ôm lấy nàng, nhìn thấy khuôn mặt không ngừng chảy máu của nàng, hai tay càng không ngừng run rẩy, trong lòng bất giác nảy sinh vài phần sợ hãi.

Vương Đình cũng có chút kinh hoảng, đứng thẫn thờ ở cửa không biết phải làm thế nào.

Nghê Tranh dữ tợn nghiêm mặt, quay đầu hét lớn với Vương Đình: “Tiện nhân! Đi tìm đại phu mau! “

Rồi xoay đầu lại khẩn trương gọi to: “Tư Mã Nhàn, Tư Mã Nhàn —— “

Tư Mã Nhàn bị hủy dung nhan, ngang trên khuôn mặt thanh tú là một vết sẹo dài.

Nghê Tranh lúc mới bắt đầu còn có chút áy náy, đối với nàng khá ôn tồn, cũng không gào thét  với nàng. Sau đó, nhìn gương mặt nàng đã quen mắt, lại trở nên tàn khốc, lạnh lùng, thập phần mất kiên nhẫn.

Mãi đến khi Tư Mã Nhàn tận tay đưa cho hắn lá thư hưu thê.

Ánh mắt trong veo, nàng nhìn Nghê Tranh không nói một lời, ngoan ngoãn nhưng lại quật cường.

Hắn dứt khoát ký rõ ràng một chữ thật to, không thèm để ý chút nào, chẳng phải là hưu thê sao? Có cái gì mà không được?

Hiện giờ Vương Đình mới là đương gia chủ mẫu (chủ nhân quản lí việc nhà), lại cảm thấy Nghê Tranh đã thay đổi rất nhiều, rất ít mắng chửi người khác, cũng chẳng còn cái vẻ cao ngạo khi xưa, mà trở nên trầm tư rất nhiều, đối với nàng cũng không còn sủng ái như trước mà trở nên xa cách hơn.

Nghê Tranh là một con người rất mâu thuẫn, Tư Mã Nhàn không thể sinh con. Vì muốn duy trì hương hỏa, đành phải lấy Vương gia khuê nữ, nhưng Tư Mã Nhàn dường như không hề để ý, vẫn ôn nhu như trước, hiền lành vẫn hoàn hiền lành.

Có thể nói hắn thấy thực sự tức giận, thực mất kiên nhẫn, luôn muốn quát tháo nàng, còn luôn cưng chiều Vương Đình nhằm làm nàng tức giận. Nhưng một khi nàng rời bỏ hắn như thế, trong lòng hắn lại nhớ nhung nàng, miệng luôn nhắc tên nàng, mong ngóng nàng trở về.

Nghê Tranh, ngươi xem lại, ngươi là cái gì?

Tư Mã Nhàn chỉ chỉ vách tường bên cạnh, mang theo ánh mắt nghi hoặc khi nhìn thấy cha.

Tư Mã lão gia nhìn theo hướng cánh tay nàng chỉ, quay đầu trở lại nói: “Ai biết tiểu tử thối kia đã đi đâu, đã nhiều năm không trở lại rồi, cũng chẳng biết đã chết hay chưa?”

Tư Mã Nhàn cúi đầu, lại có chút lo lắng, một mình bôn ba ở bên ngoài, không lẽ xảy ra chuyện gì với hắn rồi ư?

“Ngày mai phải đi Trường An rồi, hãy dọn dẹp một chút đi.” Lão Hán nói với Tư Mã Nhàn, ngữ khí nghe không ra là đuổi người đi, hay là bất đắc dĩ.

Tư Mã Nhàn một thân váy áo trâm cài đầu, cúi đầu dùng tay chỉnh y phục, nhẹ gật gật đầu, nàng bất quá mới hai mươi mốt tuổi, đã là gái bị chồng ruồng bỏ, ở lại nhà mẹ đẻ chỉ thêm bị cười nhạo mà thôi, còn không bằng đi Trường An tìm việc để làm.

“Xem ngươi tiền đồ thế nào.” Mẫu thân nàng ghét bỏ liếc mắt nhìn nữ nhi một cái, trực tiếp đi đến sau nhà múc nước. Tư Mã Nhàn cúi thấp đầu xuống không nói lời nào. Tiếng gà gáy vang nơi nhà nông, xa xa ngọn núi xanh vẫn im lặng như xưa, khói bếp lượn lờ, những tia nắng còn sót lại chiếu xuống bàn đá xanh, mặt trời sắp sửa lặn

Ở Trường An đã được mấy tháng, giặt quần áo thuê cho từng nhà từng hộ, cũng không phải lo nhiều về cái ăn cái mặc, mang mạng che mặt cũng không có ai biết nàng bị hủy dung, Tư Mã Nhàn đem quần áo đã giặt đưa vào Trần phủ.

Trần gia tam tiểu thư – Trần Gối, là mỹ nhân nổi danh thành Trường An.

Phụ thân nàng chính là Tây Vực phó hiệu úy Trần Thang, từng cùng Đô hộ (tên một chức quan) của Tây Vực là Cam Diên Thọ xuất kỳ binh công giết Chất Chi Thiền Vu – thế lực Hung Nô đối kháng với vương triều Tây Hán, có công lao to lớn trong việc giữ vững biên cương.

Tư Mã Nhàn mang mạng che mặt, cầm quần áo giao cho lão bà quản sự của Trần phủ, Trần Gối nhẹ nhàng đến bên cạnh, thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái. Lơ đãng nói: “Dung mạo ngươi đẹp đến thế nào? Cả ngày mang mạng che mặt.”

Tư Mã nhàn ngoan ngoãn đứng ở một bên, không nói một lời…

“Sao không trả lời bổn tiểu thư!” Trần Gối bất mãn quát, đôi mi thanh tú nhẹ chau lại, đẹp động lòng người. .

Tư Mã nhàn chỉ chỉ miệng mình, lắc đầu cười yếu ớt…

“Người câm?” Trần Gối khinh bỉ liếc nhìn nàng một cái, nhưng cũng không làm khó nàng, chỉ nói: “Thật đáng thương.”

Ngoài cửa, một nha hoàn tiến tới, hướng Trần Gối hành lễ, nói: “Tiểu thư, một vài danh môn đệ tử Trường An đều đã đi hội hoa xuân, tiểu thư đi chuẩn bị một chút đi.”

Trần Gối bỗng nhiên trở nên thần bí, vội vàng tiến đến, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy hắn có đi hay không?”

“Thưa tiểu thư, Ngự sử đại phu (tên một chức quan chứ không phải thầy thuốc) không phải là hậu nhân của danh môn, Thạch đại nhân không có mời hắn.”

Trần Gối chợt mất hứng giậm chân, quay lưng trở về phòng: “Nếu hắn không đi thì chẳng thú vị gì hết, ta không đi nữa.”

Tư Mã Nhàn bước ra khỏi Trần phủ.

Dòng người đi đi lại lại trên đường trong thành Trường An, bên đường lầu các trùng trùng điệp điệp, nối tiếp nhấp nhô. Tư Mã Nhàn giặt sạch hết quần áo của nhà này đến nhà khác, mang theo mạng che mặt trắng, gió mát thoáng thổi qua. Nàng đứng ở cửa lớn của phủ đệ người khác, ôm một chậu quần áo, ngắm nhìn đường phố đế đô phồn hoa, cảnh núi sông con người, tựa như một bức họa vẫn chưa hoàn thiện.

Trong biển người mênh mông, đường phố phồn hoa, nàng suýt nữa quên cả mục đích khiến nàng tới nơi đây.

Trường An, Trường An…

Khuông Hành, chàng đang ở nơi nào?

Chủ nhân phủ đệ phía sau bỗng xuất hiện, thoạt nhìn hắn khá lớn tuổi, có hàm râu dài. Vừa tới gần Tư Mã Nhàn, hắn đã nắm ngay lấy tay nàng, hung hăng nhìn nàng nói:

    “Ngươi! Ngươi có phải lấy cớ giặt quần áo mà vào nhà ta trộm này trộm nọ hay không?”

    Tư Mã Nhàn sửng sốt, sợ hãi quay đầu nhìn lại, sau khi khôi phục thần trí vội vàng lắc đầu phủ định, làm sao có thể thế được?

  Người kia vẫn quyết không buông tay nàng ra, khẩu khí chắc như đinh đóng cột: “Nhất định là ngươi.”

  Bàn tay bé nhỏ bị hắn nắm chặt khiến nàng rất đau, trong khi đó hắn lại vui mừng khi ăn “đậu hũ” của nàng. Người vây quanh ngày càng nhiều, chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.

   Nàng trở nên luống cuống, liều mạng tránh hắn, bực tức dùng lực hất tay hắn ra nhưng do sức nàng quá yếu, không chỉ không làm được gì mà khiến chính bản thân nàng rơi vào tình thế bị động.

  “Haizz, niệm tình người lần đầu tiên phạm lỗi này nên ta tạm thời bỏ qua cho ngươi.” 

  Sau đó lập tức lộ ra bản tính thực sự, còn làm ra bộ dạng thương tiếc: “Chi bằng ngươi hãy theo ta đi, ta xem dung mạo ngươi cũng xinh đẹp, vì sao ngươi luôn che mặt vậy?”

 Nói xong hắn định lấy tay kéo khăn che mặt của nàng xuống, Tư Mã Nhàn lập tức lấy tay giữ chiếc khăn, ra sức lắc đầu, miệng không ngừng kêu “ô ô”.

“Tránh ra, tránh ra..” Trên đường truyền đến âm thanh quát tháo của quan binh, mọi người đang đứng hay đi trên đường đều nép vào bên lề, nhường lối cho chiếc kiệu cao quý đi qua, xung quanh nổi lên tiếng của bá tánh rì rầm bàn tán.

“Đấy là Ngự sử đại phu mới nhậm chức đấy.” Mọi người bàn tán rầm rộ về người này cũng không phải là chuyện lạ bởi hoàng đế đương thời rất yêu thích văn học Nho gia, đặc biệt là “Kinh thi”, vô cùng ngợi khen tài năng và học vấn của hắn. Mấy tháng trước mới từ lang trung được thăng chức tiến sĩ, nhanh như cắt đã lên làm Ngự sử đại phu. “Thiếu niên có tiền đồ, nghe nói hắn vẫn chưa lập gia đình…”

Lúc chiếc kiệu quan đi qua bên này, gió thổi làm thốc rèm kiệu lên, lộ ra bên trong một đôi giày màu đen thêu một đụn mây.

Bất giác, Tư Mã Nhàn có một cảm giác rất quen thuộc, nàng nhìn lên đỉnh kiệu, nàng ngây người nhìn theo.

Cho tới khi bóng chiếc kiệu ngày càng lúc càng khuất dần trong tầm mắt.

 Mọi người lại tụ tập bàn tán chuyện náo nhiệt. Tên bỉ ổi kia khi vừa thấy đại quan đã đi qua, ngay lập tức hung hăng càn quấy, lôi xềnh xệch nàng vào trong phủ, vừa đi vừa rít: “Nhìn cái gì mà nhìn! Có cái gì đẹp đâu mà nhìn!”

Tư Mã Nhàn lúc này sợ hãi luôn miệng kêu “ô ô”, nhưng lại không cất thành lời, chân tay giãy dụa bốn phía chỉ mong thoát khỏi cánh tay khỏe mạnh của hắn. Xung quanh mọi người vẫn đứng xem, nhưng không dám đứng lên bảo vệ nàng, cùng lắm chỉ mắng thầm tên bỉ ổi kia không coi lý lẽ ra gì.

 Trong lúc nàng tuyệt vọng nhất, nàng bỗng thấy đôi giày màu đen với đụn mây thật quen thuộc, nhẹ nhàng đứng ngay phía sau tên kia.

Khuông Hành khẽ nắm cổ áo hắn, lời nói trước sau rất nhẹ nhàng mà kiên định, buông ra vài câu: “Người đâu, mang tên này giao cho quan phủ. Cứ nói là do lệnh của ta.”

“Dạ”

Một tiếng dạ ran làm tên có chòm râu đáng ghét kia run cầm cập, thấy Ngự sử đại phu đã quay lại, hốt hoảng quỳ xuống van lạy: “Đại nhân…. Đại nhân…! Oan uổng quá… Là nữ tử này lấy trộm đồ nhà tiểu nhân! Tiểu nhân thật sự vô tội!”

“Hử?” Khuông Hành chẳng thèm liếc nhìn nàng lấy một cái, trực tiếp quay người bước đi: “Mang cả nàng ta theo, quan phủ tự có định đoạt.”

Tư Mã Nhàn nhìn bóng lưng của Khuông Hành mà ngây người.

 Người thiếu niên gầy gò năm xưa giờ đã trưởng thành như vậy hay sao? Nàng đứng lặng im một chỗ mà không có động tĩnh gì. Hắn, vẫn là bóng lưng cao gầy đó, nhưng giờ là y phục phẩm cấp cao quý của quan lại, khí phách hiên ngang, kinh tài tuyệt diễm.

Khuông Hành dường như lại nhớ ra điều gì, tùy ý quay đầu nói: “Ngoài ra…”

Hắn câm lặng khi quay lại nhìn người con gái kia, chưa kịp nói hết lời. Đôi mắt vẫn luôn vô hồn bỗng chốc sáng lên. Hắn thật sự mừng đến phát điên,hai mắt mở to như có chút nghi hoặc, giọng nói còn thoáng chút thăm dò: “Tư Mã Nhàn?”

Đối diện với ánh mắt của hắn, Tư Mã Nhàn như bừng tỉnh trong suy nghĩ của bản thân, nàng trở về hiện tại.

Khuông Hành vội vàng bước tới, tháo khăn che mặt của nàng ra, sắc mặt bất chợt thay đổi.

Gò má hồng thanh tú khi xưa đã không còn nguyên vẹn mà lại có thêm một vết sẹo dài, tuy không lớn nhưng phần nào đã hủy đi dung nhan yêu kiều của nàng. Hai mắt Tư Mã Nhàn mở to nhìn sâu vào mắt hắn, không hề chớp mắt, dường như nàng đang tìm kiếm sự chán ghét trong đôi mắt sâu thẳm kia.

Khuông Hành đầu tiên là khiếp sợ, nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua mà thôi, Sau đó, đau lòng vươn tay ra, muốn vuốt ve vết sẹo ấy. Tư Mã Nhàn sợ hãi tránh né hắn, vội bước nhanh như muốn chạy trốn, không dám đối diện với hắn.  Nhưng ngay lập tức hắn đã giơ tay ra chặn lại, trực tiếp bế nàng lên ôm vào lòng, hướng tới chiếc kiệu.

Tên râu ria bỉ ổi ân hận muốn chết, nếu biết trước dung nhan nàng đã bị hủy thì hắn đã không động đến nàng rồi, giờ ân hận thì có làm gì được đâu, nói cho cùng hắn vẫn phải đi gặp quan phủ, thật xui xẻo.

Khuông Hành nhẹ nhàng đưa nàng vào trong kiệu rồi bản thân cũng bước lên theo.

Tư Mã Nhàn ngồi im trong một góc, không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Vết sẹo ấy là do ai làm?” Khuông Hành vừa lo lắng truy hỏi nàng, vừa đau lòng đưa tay chạm vào vết sẹo kia.

Kì thực nàng vốn dĩ không còn bận tâm tới vết sẹo nữa, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Khuông Hành, khiến nàng lại cảm thấy vô cùng tủi thân, nước mắt cũng theo đó mà tuôn trào, không có cách nào kìm nén được cả.

“Đừng khóc nữa.”

Một lần nữa hắn lại nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đắng cay của nàng.

“Sau này nhất định không để ai bắt nạt nàng nữa.”

Hai năm sau…

Cạnh chiếc giường lớn làm bằng gỗ cây lê, lang trung sau khi bắt mạch xong, vuốt vuốt bộ râu dài, ung dung chắc chắn trăm phần trăm mà báo hỷ: “Chúc mừng ngài và phu nhân! Đây là hỷ mạch.”

Khuông Hành đứng bên cạnh khi nghe lang trung nói thế mà không khỏi sửng sốt, khóe miệng nhếch lên, hắn hồi hộp hỏi lại lần nữa: “Thật sự như vậy?”

“Thật đúng như vậy, nhưng…” Lang trung chần chừ một chút rồi nói tiếp: “Cũng không biết nguyên do gì mà cơ thể phu nhân vô cùng lạnh, có hỷ lần này là vô cùng may mắn, nhưng đó cũng chỉ là mang thai, còn về việc sinh nở thì ta cũng không chắc liệu có thuận lợi hay không…”

Khuông Hành mặt hơi lạnh lại, lập tức nói: “Ngươi nói bừa.”’

 Nói xong hắn không thèm để ý tới lang trung nữa mà trực tiếp quay sang Tư Mã Nhàn đang nằm trên giường, lo lắng nhìn nàng rồi nói: “Nhàn nhi, chúng ta cùng nhau trở về thăm cha mẹ nàng đi.”

Nàng còn đang sửng sốt vói tin hỷ lúc nãy, giờ nghe hắn nói vậy vui mừng không thôi, lập tức gật đầu.

“Phu nhân, tới giờ uống thuốc rồi.” Một nha hoàn tiến vào, trên tay bưng chén thuốc Đông y, đưa cho nàng. Tư Mã Nhàn mỉm cười, liền đem bát thuốc đắng kia uống một hơi cạn sạch. Đã mấy năm liền thuốc thang, thân thể nàng vẫn lạnh và ngày càng suy yếu.

Tin Ngự sử đại phu Khuông Hành áo gấm về làng đã là rộng ra khắp huyện. Khắp Đông Hải Quận, Thừa huyện từ già đến trẻ cùng nhau kéo đến xem náo nhiệt, muốn nhìn trực tiếp người tài mà hoàng thượng trọng dụng. Nghe nói hắn đối với thơ, chữ Nho, kinh sử thì thập phần thấu hiểu độc đáo, các nho sĩ thành Trường An ai cũng ngợi khen tài năng của hắn.

Khuông Hành y phục gọn gàng, lời lẽ bất phàm, khí phách hiên ngang. Bên cạnh là Tư Mã Nhàn cũng ăn mặc vô cùng xinh đẹp, chỉ có điều thân thể vẫn toát lên vài phần yếu nhược, sắc mặt mang mạng che mặt hơi tái nhợt. Sau khi thăm Khuông lão gia xong, liền lập tức tới nhà Tư Mã Nhàn.

Phụ thân nàng nhìn thấy bộ dạng của Khuông Hành giờ đây, liền nhớ lại những lời chế giễu hắn năm đó, trong lòng chợt thấy xấu hổ và ân hận, ngập ngừng không biết nói gì, ánh mắt dường như tìm đường tránh né. Mẫu thân của nàng lại càng không dám bước ra, bà trốn trong phòng, sợ phải đối diện với nữ nhi.

Hàn huyên khách sáo vài câu, Khuông Hành nói:

“Nhàn nhi, chúng ta tới Nghê gia.”

Mọi người ở đây đều ngẩn người, biết vậy nàng bèn lắc đầu có ý bảo đừng đi để không gặp phiền phức.

“Vẫn là không nên đi.” Tư Mã lão gia khẽ thở dài một câu, rồi nói tiếp: “Tên Nghê Tranh kia luôn luôn say rượu, như người bị tàn phế. Mấy tháng trước, đánh nhau với người ta, bị người ta đâm một dao chết rồi…”

Tư Mà Nhàn chợt thấy xót thương, nàng không ngờ Nghê Tranh lại có kết cục như vậy…

Cái bụng của nàng ngày một to, nàng chật vật đi tới chỗ hắn. Mái tóc mượt mà như nước được buộc đơn giản phía sau, khuôn mặt dịu hiền, trên tay bê bát canh nóng, khóe miệng mỉm cười.

Nàng vẫn dịu dàng như khi xưa.

Khuông Hành thấy nàng bưng canh đi vào, đột nhiên không biết phải mở lời ra sao, nhẹ nhàng đón lấy bát canh đặt lên bàn, ngồi lặng yên trong chốc lát. Khuôn mặt tuấn tú nhìn bát canh nóng thẫn thờ, hàng mi anh tuấn khẽ nhíu lại, do dự một hồi rồi khẽ hỏi: “Nàng biết Đại tướng quân Trần Thang không?

Tư Mã Nhàn nhớ lại ngày trước, đã từng giặt quần áo cho Trần phủ. Nghĩ vậy nàng khẽ gật đầu.

“‘Phạm vào người Hán cường mạnh ta, giặc chạy xa đến đâu ta cũng sẽ đuổi cùng giết tận’, câu nói này là câu nói của ông ta, nó nói lên rằng ông ta quả là một vị tướng quân tốt. Sau khi nói xong, Khuông Hành liếc nhìn nàng, nói: “Và ông ta có một nữ nhi…”

Nghe đến câu nói cuối cùng, Tư Mã Nhàn đã phần nào đoán được những điều hắn định nói tiếp, liền nhớ lại nàng tam tiểu thư bướng bỉnh đó, lại nghĩ tới Vương Đình, lòng nàng nhói đau nhưng lại chỉ yên lặng đứng một bên vô cảm nhìn hắn.

Nhìn nàng không biểu cảm gì như vậy trong lòng Khuông Hành càng trở nên hốt hoảng, kéo nàng vào lòng an ủi:

“Trần Thang muốn ta lấy nữ nhi của lão làm chính thê, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không bao giờ phụ tình nàng. Ta Khuông Hành xin thề với trời đất, cả cuộc đời này chỉ có mỗi Tư Mã Nhàn nàng mới là chính thê của ta mà thôi…”

Tư Mã Nhàn ngoan ngoãn nép trong lòng hắn, trong lòng chua xót.

Khuông Hành, thiếp vừa bị câm vừa lớn tuổi hơn chàng, lại còn dung nhan bị hủy. Chàng chịu chờ thiếp, chịu lấy thiếp là đã mãn nguyện rồi, thiếp không để ý đâu, thật vậy.

Đôi bàn tay nàng khẽ đưa lên bụng, vuốt ve âu yếm sinh mệnh nhỏ bé bên trong. Thiếp còn có hài tử của chúng ta mà.

Nhưng tại sao trái tim vẫn đau xót như vậy?

Bảy năm trước, hắn tận mắt nhìn nàng cùng người khác lập gia đình, ra đi từ thời điểm đó, thầm nghĩ sẽ công thành danh toại.

Bảy năm sau, nàng mang thai ưỡn người đứng trước cửa phòng, nhìn thấy cảnh đại hôn đỏ rực, nhìn trượng phu kiên trì hai năm chỉ một thê tử cuối cùng cũng nạp thiếp, biết rằng vì mục đích chính trị, nên nàng cũng không chút oán hận.

“Phu nhân, đêm đã khuya.” Nha hoàn tiến đến đỡ nàng trở về phòng, bóng đêm nồng đậm, mỗi cửa sổ dán một chữ Hỷ, lá cây vi vu rung động, vẻ thê lương lại càng lan rộng hơn.

Bụng đột nhiên đau đớn vô cùng, máu tươi từ gốc đùi lưu lại, vấy đỏ cả làn váy. Tư Mã Nhàn run rẩy quỳ xuống, hai tay gắt gao ôm bụng, cắn chặt răng, càng ngày càng đau.

“A nha, phu nhân sắp sinh!” Nha hoàn thấy thế vội vàng tiến lên, vững vàng nâng nàng dậy, lớn tiếng kêu to “Có ai không, có ai không —— “

Một đêm chưa ngủ, nằm bên người là vị thiếp mới thú, tam nữ trẻ đại tướng quân Trần Canh – Trần Gối.

Trên người đang đắp chăn hỉ đỏ thẫm. Trời đã sáng , sáng sớm mặt trời mọc chiếu vào cửa sổ. Khuông Hành mặc quần áo tử tế, cài cúc rửa tay. Trầm mặc sau một lúc lâu, nhìn Trần Gối bên cạnh ngủ say sưa, đứng dậy đi ra ngoài, chuẩn bị đi an ủi Tư Mã Nhàn.

Mới vừa đẩy cửa ra, bên ngoài đứng một loạt nha hoàn, mỗi người đều biểu cảm nghiêm túc, bộ dạng như có chuyện không dám nói . . .

Khuông Hành lặng đi một chút, nói : “Làm sao vậy?”

“Bẩm đại nhân, phu nhân tối hôm qua khó sinh, cầm cự đến giờ Dần. . . đã qua đời.” Nha hoàn đầu tiên nhút nhát nói, “Tiểu công tử cũng không bảo trụ được. . .”

Như sét đánh động trời, Khuông Hành lập tức giật bắn mình, không tin được nhìn chằm chằm nha hoàn kia. Vòng qua nàng đi ra ngoài, hai tay gắt gao nắm chặt, nổi gân xanh. Tư Mã Nhàn, nàng dám cứ như vậy mà rời khỏi ta? Làm sao nàng dám?

Trần Gối mặc quần áo tươm tất đi ra, mới ra đến cửa liền chứng kiến hắn đi ra ngoài, có chút khó hiểu đưa tay kéo lấy tay áo của hắn.”Phu quân..”

Khuông Hành vung tay gạt nàng ra, xoay người lại, hai mắt đỏ ngầu nhìn nàng.

“Cút.”

Kiến chiêu ba năm, Khuông Hành thay Thừa tướng, phong nhạc an hầu, phụ tá hoàng đế, gánh vác chính trị đất nước, chức quan cao nhất, quyền khuynh thiên hạ thời đó.

Hắn một mình một người nhận bao nhiêu chức quan đứng đầu, tay áo rộng, đứng hiên ngang lẻ loi giữa chốn rộng lớn. Trên đại điện thanh âm hung hồn thấm đẫm bi thương, hắn bỗng nhiên cười như phát điên, hai mắt sung huyết, cười quỷ dị và thê lương. Cười cười, nước mắt theo đó chảy khắp mặt.

“Tư Mã Nhàn, nàng xem, ta rốt cục đợi đến được ngày này —— “

Nhưng rốt cuộc cũng không có ý nghĩa gì.

Con gái đại tướng quân Trần Canh, Trần Gối, vừa nhập môn ngày hôm sau tức liền bị hưu, làm trò cười cho thiên hạ, Trần Canh âm thầm tính toán thời cơ trừ khử Khuông Hành

Thành đế Lưu Ngao vừa lên ngôi, Thừa tướng Khuông Hành dâng lên Thành đế tấu Trần Canh tư tàng chiến lợi phậm, nói tuy rằng đặc xá tội khác, nhưng không nên có chức quan, vì thế Trần Canh bị cách chức.

Không lâu sau, Khuông Hành cùng đồng sự có ly khích, bị người buộc tội, tước chức làm thứ dân, trả về quê cũ.

Thế nhân đều biết Khuông Hành thiện Kinh Thi, đối với 《 Kinh Thi 》 lý giải sâu sắc phi thường, làm sao lại có người như vậy. Thế nhân đều biết Khuông Hành siêng năng hiếu học, tạc nhờ vách tường, làm sao lại có người như vậy. Thế nhân đều biết Khuông Hành ghen tỵ chống đối, chèn ép công thần, làm sao lại có người như vậy.

Khuông Hành tóc trắng xoá nằm ở trên giường, hai tay nhăn nheo , nét mặt già nua nổi ban. Trên mặt là một nếp nhăn dài, năm tháng vô tình già đi. Trong mộng thấy nàng thân thủ bưng một chén canh nóng, nhẹ nhàng hướng hắn đi tới, vẻ mặt cười điềm tĩnh, lần đầu tiên trong cuộc đời mở miệng, ôn nhu nhẹ nhàng tựa như hòa tan mọi thứ: “Phu quân. . .”

Chờ đến lúc hắn tự tay tiếp nhận thì người cũng đã không thấy, cúi đầu xem canh trên tay sớm đã lạnh.

Khóc sau khi tỉnh lại, lại càng hai tay trống trơn, hắn giãy dụa ngồi dậy. Hai tay tiều tụy chống người lên, nhìn bức tường ngây ngốc thật lâu, không biết suy nghĩ cái gì.

Trở về quê cũ không được vài năm, chết bệnh tại quê nhà.

Không có con cái, chung thân chưa tái giá.

*********

“Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.” Xa xa mục đồng nhẹ nhàng ngâm nga, âm thanh trong trẻo vang vọng giữa núi rừng.

Sự tĩnh lặng xa xăm, năm tháng yên bình.

—— hoàn ——

———-oOo———-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro