Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ồ? Vậy người đó đã nói gì?" A Tu La vừa leo lên vách vực, vừa hứng thú hỏi.

"Người đó nói ta dù là quý tộc nhưng không hề kiêu căng, ngạo mạn, tính tình rất tốt. Thậm chí còn khen ta đáng yêu hơn tướng quân nhiều."

"Ngươi có thích những lời khen đó không, Đế Thích Thiên?"

"Không, có lẽ là không. Ta không muốn nghe tiếp nữa. Tại sao ta không thể tiếp tục dùng những câu bông đùa dối trá để lừa gạt bản thân như bao người khác? Khi ấy, ít nhất vẫn có thể tiếp tục sống đến hết quãng đời này."

Bởi y sớm hiểu rõ làm sao có thể dễ dàng như vậy được. Nơi này thiếu thốn lương thực thuốc men, các chiến sĩ bị thương chồng chất, viện quân đã hứa sẽ đến lại không thấy tung tích. Những nụ cười, tiếng cười mà y nhìn thấy, nghe thấy cũng chỉ là miễn cưỡng. Chân tướng đã sớm buông xuống trong lòng mỗi người. Thập Thiên Chúng sẽ chỉ phái thêm quân đến khi tất cả binh lính đã bỏ mạng dưới Long Sào Thành.

"Ta đã cầu ước, rằng Đao Lợi Thiên lấy đi năng lực đáng nguyền rủa này, cho ta một chút yên tĩnh." Giọng y nhỏ dần. "Ồn quá rồi, ồn quá rồi..."

"..." A Tu La không biết an ủi y như nào, đành im lặng leo lên trên.

"Sau đó, Kim Sí Ô tấn công quân đội ta, cướp đi lương thảo, còn xuống tay với lính gác. Khi ấy, khi ấy cậu ta đã linh hồn vỡ nát, cổ họng thì bị vuốt sắc rạch xé. Ta... ta cứ ngỡ tướng quân muốn ta cứu cậu ấy, không ngờ ngài lại muốn ta hoàn thành di nguyện cuối cùng, kết thúc tất thảy đau khổ cho cậu."

Đế Thích Thiên không làm được. Y làm sao có thể xuống tay với chính người đồng đội cùng mình chiến đấu. Tướng quân liên tục thúc giục y, cậu ta đã thoi thóp suốt một đêm, bây giờ hít vào thì ít, thở ra thì nhiều rồi. Cổ họng lại không đứt hoàn toàn, mỗi một hơi thở đều đau đớn vô cùng. Cậu ta bị đưa vào nơi quỷ quái này từ khi còn là một đứa bé, bây giờ cuối cùng cũng có thể đi được rồi.

"Ta không làm được, ta làm sao có thể làm được chứ?"

Nhưng bạn của cậu ta lại nói đó chính là di nguyện của người lính đấy. Cậu ta chưa từng có được ngày yên bình, chỉ có ở bên y mới hiểu được sự tử tế. Cậu ta muốn được chết bên y.

"Ta đành phải hoàn thành công việc đó, ta đã đưa cậu ta đi. Thậm chí, thậm chí cậu ta còn muốn cảm ơn ta." Càng nhớ, Đế Thích Thiên lại càng lộ ra vẻ đau khổ.

Những kí ức ấy đều quá đỗi đau thương.

Bầu không khí nặng nề sau khi người lính trẻ ra đi bao trùm lên tất cả, còn khiến y càng lúc càng day dứt. Giữa nỗi đau đớn ấy, có người đưa y ngọc nhưỡng. Thứ rượu thuốc ấy khiến người ta quên đi đau thương về cả thể xác lẫn tinh thần, giúp binh lính chiến đấu, giúp đầu y thôi ong ong. Mọi nỗi buồn đều như tan thành mây khói trong cơn say chếnh choáng của ngọc nhưỡng.

Nó đem lại một giấc mơ hạnh phúc vô cùng.

Dưới sự đề cử của chiếc binh sĩ tại cứ điểm, Đế Thích Thiên mỗi ngày đều uống ngọc nhưỡng. Cho đến một sáng nọ, y tỉnh lại từ giấc mộng đẹp do thứ rượu thuốc ấy mang lại.

"Lúc đó, ta chỉ thấy mọi thứ đều rất yên tĩnh, yên tĩnh như ta từng cầu mong. Ta còn tưởng viện quân đã tới, và lòng quân sĩ đã thôi đau khổ. Không ngờ là, thứ an tĩnh lại là linh thần thể của ta, nó, năng lực của ta... biến mất rồi... Ta rất hối hận, ta lại muốn tìm đến thứ thuốc đó."

Tướng quân phát hiện ra, ngài ấy giam y lại, đập hết ngọc nhưỡng trong quân doanh. Sau đó, Kim Sí Ô tập kích quân doanh, từng người một bỏ mạng để hộ tống y. Nếu y ngay từ đầu không tự nguyện sa ngã thì ít nhất đã có thể giúp được họ chút gì đó, thay vì chỉ có thể bất lực nhìn họ ra đi trong đau đớn, không có được chút bình an nào. Từng người đồng đội chết đi đều như một lời nhắc nhở, rằng y chỉ là một kẻ hèn hạ chỉ biết trốn tránh. Mạng của y là do những người thật sự mạnh mẽ, có dũng khí đối mặt với số mệnh kia đổ máu để giành về.

"Ta không xứng đáng...."

Hắn từ đầu tới cuối vẫn miệt mài leo lên vách đá dựng đứng, nghe tới đây quay lại hỏi:

"Nhưng ngươi có từng nghĩ rằng bọn họ cứu mạng ngươi không phải vì muốn ngươi phải gánh vác những nỗi khổ ấy không?"

"Ta biết chứ, nhưng mỗi lần tỉnh giấc, ta lại thấy mình vào đêm hôm ấy. Ta phải trở lại nơi này mới có thể thật sự rời đi. Ta phải hoàn thành lời hứa với họ."

"Đế Thích Thiên, ngươi sẽ rời khỏi nơi này, chúng ta sẽ cùng nhau đi. Khi ấy sẽ là lúc chúng ta khải hoàn trở về, sẽ có người dân xếp hàng chào đón, sẽ có dân làng dâng tặng hoa tươi, thậm chí Thập Thiên Chúng hoặc gia tộc luôn lạnh nhạt với ngươi cũng sẽ đích thân có mặt ở cổng Thiện Kiến Thành, cung nghênh ngươi trở về." Hắn phấn chấn nói. "Khi ngươi thiếp đi, những chiến hữu và tướng quân trước kia sẽ xuất hiện trong giấc mộng, nói rằng 'Đến lúc phải đi rồi'. Khi tỉnh lại, ngươi sẽ nhìn thấy ta, thấy các anh em trong Dực chi Đoàn. Chúng ta đều sẽ nói rằng đã đến lúc nên đi rồi!"

Đế Thích Thiên mờ mịt hỏi lại:

"Có thật sẽ có ngày ấy không?"

"Sẽ có!"

Bọn họ leo được lên trên mép vực đã thấy Tửu Thôn và Tỳ Mộc ở ngay gần đó.

"Thấy chưa, tao đã bảo bọn chúng không sao mà."

"Bạn thân liệu sự như thần!" Tỳ Mộc cũng chẳng quên ca ngợi quỷ vương một câu.

A Tu La cùng Bì Lưu Ly kiểm lại quân số, họp bàn kế hoạch tác chiến:

"Long Sào có hai lối vào. Theo kế hoạch trước kia, hai ta làm nghi binh đánh cửa trước, Quang Minh Thiên lãnh binh đánh cửa sau. Hôm nay gã ta không đến, nhưng vẫn còn hai ta ở đây. Chúng ta đã đại chiến một phen ở cửa trước vào ban ngày, Già Lâu La sẽ không ngờ đến khả năng bị tấn công ở cửa sau vào đêm. Chúng đang say men chiến thắng, chắc chắn sẽ lơ là cảnh giác, nghi binh có thể thành công.

Lực lượng có chênh lệch cũng chẳng hề chi, ta dẫn người lẻn vào từ trên tường thành, một tốp đi tiền đồn, một tốp đi hậu cứ. Sau khi cướp được hai bên cổng thành, chúng ta sẽ gõ trống trận ở cửa trước, Già Lâu La nghe được chắc chắn sẽ tụ họp binh sĩ. Ta sẽ giữ chân gã ở đó, không cho gã lập tức nghênh chiến. Hậu cứ nghe được tiếng trống thì lập tức mở cổng sau, ngươi sẽ dẫn quân vào. Khi ấy trạm gác đã rỗng, chủ tướng vắng mặt, trống trận báo sai, cửa thành mở rộng, lòng quân đại loạn. Với năng lực của ngươi, nhất định có thể công phá Long Sào!"

"Ngươi làm sao có thể một mình đương đầu với Già Lâu La? Ta phải đi cùng ngươi." Y lo lắng nói.

Món pháp bảo của Già Lâu La vẫn là một thứ vũ khí khó đối phó. Tuy nhiên hắn nhận ra linh thần thể chỉ tạm thời biến mất, rồi nó sẽ chậm rãi khôi phục lại như bình thường. Hắn nghĩ thứ mà món pháp bảo ấy vô hiệu hoá không phải linh thần thể của thiên nhân mà là tinh thần lực, khiến bọn họ kiệt sức, không gọi được vũ khí.

"Mà ta, ta đây không thiếu nhất chính là tinh thần lực." A Tu La đắc thắng gọi ra linh thần thể đã phục hồi hoàn toàn, sáu xúc tu đen đầy sát khí.

Thân xác có hình có hạn, cho dù là chiến binh không có kẽ hở nào cũng sẽ mệt mỏi dừng bước hay tử trận. Nhưng tinh thần lại không có giới hạn, tuy vô hình nhưng lại có thể bao dung lấy vạn vật. Nó không thể bị phá hủy, vĩnh viễn sẽ tiến lên mà không hề kiệt sức.

"Đế Thích Thiên, ta từng hứa với ngươi sẽ trở thành kẻ mạnh, không bao giờ khuất phục trước số mệnh. Nhưng hi vọng rằng, ngươi cũng hứa với ta, sẽ không bao giờ động vào ngọc nhưỡng nữa." Hắn nắm lấy tay y. "Ta hy vọng khi ngươi rơi vào hoang mang đau khổ, điều ngươi nhớ tới không phải là quá khứ, mà là những người bạn hiện giờ của ngươi. Ta sẽ không để ngươi phải thất vọng."

"Được, ta hứa!"

Hẹn khi sớm mai thức dậy sẽ gặp nhau ở Long Sào Thành.

A Tu La gật đầu rồi xoay người rời đi, kịp bắt lấy thanh kiếm mà mình đã cắm lên vách đá. Hắn ngỏ lời, mong hai tên quỷ tới từ kinh đô giúp đỡ bọn họ đánh một trận này:

"Được, ta cũng đang có ý đó. Thần khí ấy quá kỳ lạ, chúng ta cũng rất có hứng thú."

"Vậy bây giờ chọn ra hai mươi người, chỉnh đốn cẩn thận rồi theo ta vào thành!" Hắn quay lại và mỉm cười. "Đế Thích Thiên, hẹn gặp lại ở Long Sào Thành."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro