chương 28: Chữa bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Oản cao thấp phập phồng rên rỉ gợi lên bản năng nam nhân của hắn. Vân Trần thừa nhận, hắn muốn nghe tiếng kêu của Ninh Oản, rất muốn rất muốn.

Vân Trần tâm tư tỉ mỉ, hắn phát hiện khi vào càng nhanh thanh âm Ninh Oản phát ra càng làm hắn mê muội, liền chuyên tâm thao lộng nộn huyệt.

Khi hắn nghiêm túc cày cấy, dưới thân vang lên tiếng đánh " bạch bạch " cũng càng lúc càng nhanh, tiếng Ninh Oản rên rỉ càng thêm dồn dập. Ánh mắt nàng mê ly, bị thao đến chỉ có thể há miệng thở gấp, lại phát hiện động tác hắn có xu hướng nhanh hơn.
Vì sao lại nhanh như vậy, quá nhanh, thật sự quá nhanh, nàng chịu không nổi, cả người như là muốn bay lên...

Nàng bị thao đến mị nhãn trở nên trắng dã, đôi tay gắt gao nắm chặt khăn trải giường dưới thân, hô hấp vừa nhanh vừa ngắn.  Nàng rất muốn nói cho Vân Trần nàng kỳ thật đã tới cực hạn, không chịu nổi hắn dũng mãnh như vậy, chỉ là nàng hiện tại khe hở nói chuyện cũng không có, có thể bảo duy trì hô hấp đã là rất cố gắng....

Vân Trần không phụ kỳ vọng của nàng, quả thật là càng chiến càng hăng. Cả người Ninh Oản nóng lên, hoa kính cùng bụng nhỏ đồng loạt run rẩy hút đến Vân Trần cũng tê dại theo, liền hỏi nàng:
"Long tinh bệ hạ là bắn ở bên trong  sao
Này là thế nào, vì sao lại hỏi Tiêu Huyên... Ninh Oản lung tung gật đầu, ô ô nuốt nuốt, kề bên hỏng mất.

"Công chúa sinh bệnh, là bởi vì mạng người mỏng, chịu không nổi long tinh bệ hạ "
Ánh mắt Vân Trần chớp động vài cái.
" Vậy để ta dùng nguyên dương áp chế long tinh bệ hạ"

Nói xong, hắn liền thoáng đỉnh nở hoa tâm, long đầu phun ra ra một cổ chất lỏng  đặc sệt. Ninh Oản ô một tiếng, theo bản năng buộc chặt hoa huyệt, gắt gao cắn hắn, đem tinh dịch hắn  toàn bộ nuốt vào tiểu hoa cung.

Ninh Oản ra sức ngửa đầu, đầu chôn sâu vào gối mềm, cả người mướt mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi thở hổn hển, mắt thấy Vân Trần cúi người tiến lại cho rằng hắn còn muốn, lại không ngờ hắn chỉ là cắn vành tai nàng, tựa hồ ở cười khẽ:
"Ngày mai giờ Hợi tới suối nước nóng."

" Cái gì, cái gì......"

Vân Trần cười nhẹ:
"Giúp điện hạ chữa bệnh."

Ngày kế tiếp Kim Xuân tỉnh lại, chỉ nhớ là điện hạ nửa đêm tỉnh qua, còn nghĩ ngợi hỏi điện hạ có việc gì hay không.

Ninh Oản thất sắc, thấy sau cổ Kim Xuân có ứ ngân, hiểu ra là do bị Vân Trần đánh, nội tâm áy náy nói qua loa lấy lệ vài câu, tìm cao dược thưởng cho nàng.

Kim Xuân biết đây là cống phẩm, là do hoàng đế cố ý thưởng cho trưởng công chúa, mỗi năm nhiều lắm cũng chỉ khoảng năm sáu hộp, liền cảm tạ công chúa ban thưởng, vui mừng tiếp nhận.

Nghĩ đến lời hẹn đêm nay giờ Hợi, Ninh Oản mười phần thấp thỏm, nhưng trong lòng lại dâng lên cổ vui mừng. Luôn mãi suy tư, nàng muốn một mình lặng lẽ đi qua. Nhưng mà Kim Xuân tựa như là ăn nhiều đau bụng, chạy qua chạy lại nhà xí, cho đến giờ Hợi mới nằm yên, gần giờ Tý, Ninh Oảnmới nghe được tiếng thở đều khi ngủ say của Kim Xuân.

Ninh Oản lặng lẽ giả bộ ngủ, chờ đến nóng lòng. Nàng thử gọi Kim Xuân  hai tiếng xác định nữ tì đã ngủ say,  mới lén lút xoay người rời giường, lén trốn ra sân.

Ánh trăng lên đỉnh đầu chói lọi trên cao, chung quanh bóng đen tịch mịch, Ninh Oản chỉ mặc trung y, cũng không có mang theo đèn, rón ra rón rén dựa theo trong trí nhớ lộ sờ soạng lần đường đi qua. Rốt cuộc, sau khi quanh co lòng vòng nàng cũng tới suối nước nóng như lời hẹn. Đã trễ thế này, không biết Vân Trần còn ở đây không.
Ninh Oản gõ gõ cửa, nghe thấy bên trong nói câu " vào đi", nàng liền nhẹ nhàng lắc mình đi vào, không lưu ý đến trên cây phía sau lao tới một bóng đen.

Trong phòng giống như tối hôm qua sương mù mờ mịt, ấm áp như xuân, Vân Trần dựa nghiêng ở trẹ khối cự thạch, buông quyển sách trên tay, đứng dậy nhìn nàng đi tới.

Hắn hôm nay chỉ mặc một y phục đơn bạc, tóc dài dùng một cây cẩm mang thúc màu đen ở sau người. 
"Điện hạ."

"Đã để quốc sư đợi lâu."

Vân Trần không có biểu tình địch ý như trước, ngược lại đối với nàng càng thêm ôn nhu: .
"Ta chưa từng đợi lâu, nhưng thật ra điện hạ ăn mặc ít như vậy, chú ý cảm lạnh."

"Không phải nói hôm nay đến đây chữa bệnh sao, cho nên ta chỉ xuyên cái này......"
Đỡ phải chờ lát nữa còn muốn cởi......
Ninh Oản thẹn thùng rũ xuống tầm mắt, không dám nhìn hắn. Vân Trần ánh mắt hơi lóe, nhẹ nhàng vỗ về thiếu nữ gương mặt.
"Điện hạ đã đoán được ta sẽ chữa bỏng như thế nào rồi sao?"

Ninh Oản đỏ mặt, gật gật đầu.
"Tối hôm quốc sư qua nói qua."
Dùng hắn...... Áp chế bệ hạ, nhưng không phải muốn cùng hắn hoan hảo sao? Nghĩ đến cảm giác vui thích tối hôm qua, Ninh Oản bỗng nhiên có chút miệng đắng lưỡi  khô,  lại có chút khẩn trương.

"Điện hạ rất sợ ta sao?"

Ninh Oản vội vàng lắc đầu.
"Ta không sợ ngươi, ta chỉ là......"

Vân Trần dùng khí chất này cùng thế vô tranh đơn thuần hấp dẫn người khác, cũng thực dễ dàng khiến Ninh Oản thả lỏng. Cho nên nàng theo bản năng lựa chọn tín nhiệm Vân Trần, cho nên hắn một câu, nàng liền phó ước. Vân Trần thiện giải nhân ý cười cười:
"Ta biết, điện hạ chỉ là thẹn thùng mà thôi."

Một câu khiến Ninh Oản nàng muốn vung nắm đấm, bị Vân Trần trở tay cầm trụ, nắm trong lòng bàn tay vuốt ve.
"Ta nói sai rồi, điện hạ không thẹn thùng, là ta thẹn thùng."
Vân Trần cười cực kỳ ôn nhu, bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, chui vào vạt áo, dán đến dưới thân mình. 
"Công chúa nhìn xem, là ta chờ không kịp."

Ninh Oản không dự đoán được Vân Trần cư nhiên có hành đọng lộ liễu  như vậy, cả kinh muốn rút tay về nhưng làm sao tránh được, sức lực Vân Trần rất lớn, lập tức làm nàng cầm lấy cự căn đang ngẩn cao. Của hắn cứng rắn thô tráng, một bàn tay nàng đều cầm ko xuể
Ninh Oản nuốt nuốt nước miếng. Vì sao cảm giác so với hôm qua còn muốn thô dài hơn....
"Bất luận có lớn bao nhiêu, điện hạ đều có thể hàm chứa, không phải sao?"
🤗Truyện đăng duy nhất trên wattpad với nick Hoằng Vũ + khavyvu😘😘😘😘 NHỚ VOTE CHO AD NHÉ😘😘

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TRÊN 𝕎🅰𝕋𝕋🅿🅰𝔻.
Đ!T MẸ WEB TRUYENKIWI1, TRUYENHD, TRUYENFULL, LOVETRUYEN, ZINGTRUYEN, STRUYEN, DTRUYEN, TRUYEN4u. NET, MUATRUYEN, FREETRUYEN...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro