Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một buổi ăn bình thường bị Tiểu Duẫn biến thành ái muội không thôi. Tú Nghiên còn chưa ăn được bao nhiêu thì hai má đã đỏ hết lên. Nàng rõ ràng nói để tự mình ăn, Tiểu Duẫn lại luôn đưa ra nhiều lý do, phải là miệng đối miệng uy nàng ăn.

Ở lúc Tú Nghiên thẹn thùng không thôi cũng học được cách phản kháng.

Lúc Tiểu Duẫn thông qua đầu lưỡi đem thức ăn truyền qua miệng Tú Nghiên, Tú Nghiên ôm lại Tiểu Duẫn, cùng Tiểu Duẫn hung hăng dây dưa. Đầu lưỡi linh hoạt liếm lấy môi Tiểu Duẫn. 

" Đừng nháo, Nghiên." Vội vàng buông ra Tú Nghiên, Tiểu Duẫn nói.

" Bản Công Chúa náo cái gì a?" ôm cổ Tiểu Duẫn, để sát vào môi Tiểu Duẫn, Tú Nghiên dùng lưỡi liếm lên, lâu lâu dùng răng nanh cắn một chút.

Cảm giác tê dại lập tức truyền đến, Tiểu Duẫn khẽ cắn đầu lưỡi Tú Nghiên, nói " Nghiên ngươi chơi với lửa."

" Bản Công Chúa. Liền thích chơi với lửa." Tú Nghiên cười khẽ, cuốn cuốn sợi tóc của Tiểu Duẫn. 

Biểu tình Tiểu Duẫn ẩn nhận, phá lệ mê người a. Tú Nghiên ác liệt quấy phá, muốn nghẹn chết Tiểu Duẫn.

" Nghiên, Tiểu Duẫn nhẫn nại có giới hạn." Tiểu Duẫn nhìn Tú Nghiên, " Nếu Nghiên còn tiếp tục, Tiểu Duẫn không ngại làm cho Nghiên biết năng lực của Tiểu Duẫn."

" Hừ." Tú Nghiên hừ một tiếng, cũng dừng lại. Nàng cũng không muốn mất mặt.

Tiểu Duẫn mỉm cười.

Ăn uống xong, Tiểu Duẫn đề nghị, " Nghiên có muốn ra ngoài đi dạo?"

Tú Nghiên nghĩ nghĩ, gật đầu, " Cũng tốt."

" Ừ." Tiểu Duẫn đáp lại, ôm lấy Tú Nghiên đi ra ngoài.

" Uy, ngươi ôm ta đi ra ngoài, cỏn thể thống gì." Tú Nghiên vỗ vỗ một chút ngực Tiểu Duẫn, ý bảo nàng thả mình xuống.

" Đây là phủ Công Chúa, không phải hoàng cung." Ngụ ý, thể thống hay không thể thống là do Công Chúa định đoạt, ở đây có thể tùy ý làm càn.

" Để hạ nhân thấy, hiểu lầm thì sao?" Tú Nghiên nói.

" Nghiên, cảm thấy, bọn hắn sẽ không hiểu lầm tối hôm qua sao?" Tiểu Duẫn cười cười.

Tú Nghiên đỏ mặt, cũng không biết nói cái gì.

" Tiểu Duẫn, thả Bản Công Chúa xuống đi." Đến trước cửa Tú Nghiên thật sự nhịn không được, đánh bả vai Tiểu Duẫn vài cái, " Tuy rằng là ở ngoài cung, nhưng là đừng để lời đồn truyền vào cung, không tốt."

" Nghiên, đừng khẩn trương." Tiểu Duẫn nói, " Tiểu Duẫn đã kêu Liễu nhi cho mọi người lui ra rồi, hiện tại chỉ có Nghiên cùng Tiểu Duẫn a."

" Tốt ha, ngươi cố ý không nói là muốn nhìn thấy bản Công Chúa xấu hổ cùng quẫn bách đúng không?" Tú Nghiên hơi hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm, hai tay nắm lấy hai má Tiểu Duẫn, " Có phải muốn bị phạt?"

" Công Chúa đại nhân minh giám a." Tiểu Duẫn lập tức cầu xin tha thứ, " Tiểu Duẫn không có cố ý."

" Ngươi chính là cố ý." Tú Nghiên nói, " Đừng nói sạo, Bản Công Chúa nói ngươi cố ý chính là cố ý."

" Vâng, vâng, Tiểu Duẫn cố ý." Tiểu Duẫn mỉm cười, " Như vậy Nghiên vừa lòng chưa?"

" Cố ý còn như vậy kiêu ngạo, Bản Công Chúa nhất định phải phạt ngươi."

" Vậy, Nghiên muốn phạt Tiểu Duẫn như thế nào?"

" Này..." Tú Nghiên nghĩ nghĩ nói, " Bản Công Chúa còn chưa có nghĩ ra."

" Tiểu Duẫn có một đề nghị a." Tiểu Duẫn cười nói, " Tuyệt đối làm cho Nghiên vừa lòng, Nghiên muốn nghe không?"

" Nga?" Tú Nghiên nhìn Tiểu Duẫn, nói " Không biết là đề nghị gì a?"

" Lập tức Nghiên sẽ biết." Tiểu Duẫn cười thần bí, dùng chân mở cửa, ôm Tú Nghiên ra ngoài.

" Nghiên, xem nơi đó." Tiểu Duẫn dùng ánh mắt ý bảo Tú Nghiên xem nơi đó.

" Làm sao?" Tú Nghiên theo hướng nhìn Tiểu Duẫn nhìn tới, cũng không có nhìn thấy gì hết.

" Nghiên, mắt ngươi thật không tốt a." Tiểu Duẫn trêu đùa nói.

" Rõ ràng là ngươi chỉ không kỹ." Tú Nghiên hừ một tiếng.

" Tốt, tốt, đều là lỗi của Tiểu Duẫn." Tiểu Duẫn cũng không Tú Nghiên tranh cãi, mang theo Tú Nghiên đến nơi đó, " Chúng ta tới gần một chút."

Đi đến gần hơn, Tú Nghiên mới biết được Tiểu Duẫn muốn cho mình xem cái gì, nguyên lai là một cái xích đu a, trên ghế có trải một tầng chăn bông thật dày, thoạt nhìn vô cùng mềm mại.

" Ngươi muốn bản Công Chúa xem, chính là cái này ngây thơ sao?" Tú Nghiên sờ sờ sợi dây, cảm giác không sai, nội tâm có nhỏ nhỏ thích thú.

" Nghiên, này xích đu thú vị như vậy, sao lại nói là ngây thơ a." Tiểu Duẫn nói.

" Đồ chơi của tiểu hài tử, còn không ngây thơ sao?" Tú Nghiên hơi khinh thường nói.

" Nghiên nhất định là chưa chơi đu dây." Tiểu Duẫn cười nói, " Như vậy thú vị, mà chưa từng chơi, thật sự đáng tiếc a." Tiểu Duẫn nói xong, cũng không chờ Tú Nghiên cự tuyệt, dứt khoát ôm Tú Nghiên đặt lên ghế.

" Nghiên, nắm chặt bên cạnh." Tiểu Duẫn vòng ra phía sau Tú Nghiên.

Chờ Tú Nghiên nắm chặt hai sợi dây, Tiểu Duẫn nhẹ nhàng đung đưa xích đu.

Theo xích đu lên cao, Tú Nghiên có thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh, từng cơn gió thổi vào mặt, làm cho Tú Nghiên yêu thích không thôi.

" Cao một chút nữa." Tú Nghiên tươi cười.

" Tốt." Tiểu Duẫn cười cười, không ngừng đung đưa.

" Sao lại dừng lại?" Phát hiện xích đu dừng lại, Tú Nghiên khó hiểu quay đầu hỏi Tiểu Duẫn.

" Nghiên, Tiểu Duẫn muốn hỏi ngươi." Tiểu Duẫn nói, " Này xích đu có phải rất nhàm chán và ngây thơ không?"

" Ngươi cũng thật lòng dạ hẹp hòi." Tú Nghiên trừng mắt nhìn Tiểu Duẫn nói.

" Oan uổng Tiểu Duẫn a." Tiểu Duẫn nói, " Chỉ là muốn nghe suy nghĩ của Nghiên thôi."

" Xích đu rất thú vị, Bản Công Chúa thu lại lời nói lúc đầu được chưa?" Tú Nghiên nói.

" Vậy hiện tại Nghiên cảm thấy như thế nào?" Tiểu Duẫn hỏi.

" rất thú vị." Tú Nghiên cười nói, " Ở trong cung bản Công Chúa chưa từng chơi đùa như vậy."

" Hiện tại khác a." Tiểu Duẫn nói, " Nghiên nếu thích, sau này Tiểu Duẫn sẽ làm một ít này đó đồ chơi cho Nghiên."

" Ta sẽ nhớ lời của ngươi a." Tú Nghiên nói, " Lần sau nhất định phải là thứ gì đó thú vị hơn."

" Vâng, Công Chúa đại nhân." Tiểu Duẫn nói xong, cũng ngồi xuống cùng Tú Nghiên.

" Nghiên, kỳ thật này xích đu còn có nhiều thứ thú vị a." Kề sát vào tai Tú Nghiên Tiểu Duẫn nói.

" Nga? Còn có gì thú vị?" Tú Nghiên hưng trí hỏi.

" Tỷ như..." Tiểu Duẫn nhỏ giọng nói.

Tú Nghiên càng nghe, hai má càng đỏ, chờ Tiểu Duẫn nói xong, Tú Nghiên đã muốn xấu hổ không thôi.

Cư nhiên! Cư nhiên, cư nhiên như vậy!!! Tiểu Duẫn ngươi không biết xấu hổ.

" Nghiên, ngươi cảm thấy có thú vị không?" Tiểu Duẫn lại kề sát vào Tú Nghiên. Hơi thở cực nóng phun vào cổ Tú Nghiên, Tú Nghiên rụt cổ, khuôn mặt hoàn toàn đỏ ửng.

" Không... không biết xấu hổ..." Nghiên xấu hổ nói.

" Sao lại xấu hổ a?" Tiểu Duẫn cười khẽ, vuốt ve hai má Tú Nghiên, " Tiểu Duẫn chỉ là nói lên một chút thú vị để chơi mà thôi."

Tiểu Duẫn, hơi tức giận nói, " Ngươi, Ngươi sắc quỷ."

" Hắc, Hắc, nếu Tiểu Duẫn không sắc, thì sao làm cho Nghiên yêu sâu như vậy a?" Tiểu Duẫn cười nói.

" Bản, bản Công Chúa không có thương ngươi." Tú Nghiên cãi lại.

" Vâng, vâng." Tiểu Duẫn nói, " Là Tiểu Duẫn yêu thảm Nghiên đâu."

" Này còn được." Tú Nghiên vừa lòng gật đầu.

" Nghiên." Ôm lấy eo Tú Nghiên, Tiểu Duẫn tiếp tục nói, " Tiểu Duẫn vừa mới nói gì đó, chúng ta muốn hay không thử xem a."

" Ai, ai muốn cùng ngươi chơi." Hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Duẫn , Tú Nghiên nhảy xuống ghế, bởi vì chân mềm nhũn, liền lảo đảo, thiếu chút nữa té xuống, may mắn Tiểu Duẫn nhanh chóng đỡ lấy Tú Nghiên,

" Nghiên, ngươi gấp như vậy làm gì." Tiểu Duẫn cười nói.

" Cút qua một bên đi." Tú Nghiên tức giận nhìn Tiểu Duẫn, trước kia sao nàng không phát hiện Tiểu Duẫn xấu xa như vậy chứ! Thật sự là rất rất xấu! tại sao lại giao mình cho Tiểu Duẫn chứ, để cho nàng lộ ra bản tính chân thật chứ! Tú Nghiên ảo não.

Chính là không biết tại sao, nhớ tới những lời Tiểu Duẫn nói biến thành hình ảnh, không ngừng hiện ra trong đầu Tú Nghiên, mặt Tú Nghiên đỏ lên.

Nàng nhất định là điên rồi, bằng không sao lại cảm thấy chờ mong chuyện như vậy a.

" Nghiên suy nghĩ cái gì, mặt đỏ như vậy?" Tiểu Duẫn thân thiết hỏi.

" Cái gì cũng không có." Tựa hồ là muốn che dấu chính mình chột dạ, Tú Nghiên hơi hơi đề cao âm lượng, " Dù sao cũng không phải loại chuyện thẹn thùng như ngươi nói."

" Nga, nguyên lai là suy nghĩ đến chuyện Tiểu Duẫn nói." Tiểu Duẫn hiểu rõ cười cười, " Khó trách mặt sẽ đỏ a."

" Tiểu Duẫn!!"

Trong sân truyền ra một tiếng la to tức giận, " Đêm nay đừng mơ tưởng nằm trên giường Bản Công Chúa."

" Nghiên, đừng như vậy, từ từ nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro