Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lương quốc phái sứ thần tới yến kiến, Hoàng đế tổ chức yến tiệc chiêu đãi, vì vậy Tú Nghiên cũng bị yêu cầu tham gia yến tiệc.

Phủ Công Chúa, Tiểu Duẫn đang giúp Tú Nghiên thay quần áo, " Mới đi ra một thời gian, liền phải vào cung lại."

" Này là bất đắc dĩ a." Tiểu Duẫn cẩn thận thu xếp quần áo, " Ai bảo Lương quốc cử xứ thần đến làm chi. Tiểu Duẫn còn nghe nói, lần này Công chúa và Hoàng tử của Lương quốc cũng đến , xem là tới hòa thân a."

Tú Nghiên nhíu mày, nàng nhớ tới kiếp trước phải hai năm sau, Lương quốc mới phái sứ thần đến, bất quá nàng cùng Cảnh Bình đều đã lập gia đình, cuối cùng chọn một xa lạ công chúa, nhưng mà Công Chúa kia trước khi xuất giá cũng chết. Chuyện năm đó nàng cũng không nhớ rõ, nhưng mà nàng nhớ này hòa thân cũng không thành công.

" Tiểu Duẫn, ngươi nói, nếu Bản Công Chúa bị tuyển hòa thân, ngươi sẽ như thế nào ?" Tú Nghiên vươn ngón trỏ gợi lên cằm Tiểu Duẫn nói.

" Phong cảnh Lương quốc nghe nói cũng không sai a." Tiểu Duẫn cười nói, " Vừa lúc có thể tham quan Lương quốc a."

" Bản Công Chúa gả đi ngươi liền cao hứng như vậy." Tú Nghiên nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Tiểu Duẫn, " Lúc trước lời ngon tiếng ngọt đều lừa Bản Công Chúa sao?"

Nhìn bộ dáng Tú Nghiên buồn bực, trong lòng Tiểu Duẫn ấm áp, kéo Tú Nghiên ôm vào lòng, nói " Công Chúa, người nếu đi hòa thân, đương nhiên Tiểu Duẫn cũng đi theo Nghiên a, chẳng lẽ một mình ở lại đây sao?"

" Đi theo thì như thế nào." Tú Nghiên than thở một tiếng, " Hắn dù sao cũng là phu quân của ta."

" Tiểu Duẫn tin tưởng Nghiên có cách không cho hắn đụng vào Nghiên." Tiểu Duẫn mỉm cười.

" Ngươi thật sự là càng ngày càng tệ a, Tiểu Duẫn." Tú Nghiên búng lên trán Tiểu Duẫn.

" Kia cũng là do Công Chúa dung túng a." Tiểu Duẫn khẽ cười một tiếng, nắm lấy ngón tay Tú Nghiên.

" Thật sự không thể dung túng ngươi nhiều được." ngoài miệng nói là không dung túng nhưng là Tú Nghiên cũng không có rút tay về, tùy ý để Tiểu Duẫn làm càn.

" Đi thôi, Nghiên." Tiểu Duẫn mỉm cười, nắm lấy tay Tú Nghiên bước ra phòng.

" Ánh trăng không sai." Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Tú Nghiên nói " Ánh trăng đẹp như vậy nên cùng Tiểu Duẫn bước chậm một chút mới đúng."

" Dù gì cũng là tiến cùng. Tiểu Duẫn giúp Nghiên đem màn xe nâng lên, gió thổi vào cũng không sai đâu."

" Ừ." Tú Nghiên gật gật đầu, cùng Tiểu Duẫn ngồi bên cửa sổ, để gió thổi vào, tâm tình cũng bình tĩnh hơn.

" Nếu là hội đèn lồng, ven đường nhất định sẽ rất đẹp a." nhìn hai bên đường trống rỗng, Tiểu Duẫn nói.

" Có xinh đẹp, cũng không bằng Tiểu Duẫn a." Tú Nghiên nhân cơ hội đùa giỡn với Tiểu Duẫn, muốn xem bộ dáng Tiểu Duẫn đỏ mặt a.

" Đa tạ Công Chúa khích lệ." Tiểu Duẫn bình tĩnh mỉm cười, trên mặt không có nửa phần thẹn thùng.

Tú Nghiên nhất thời cảm thấy không công bằng, tại sao mỗi lần nghe Tiểu Duẫn nói như vậy nàng đều đỏ mặt tim đập nhanh, nhưng là Tiểu Duẫn không có gì hết.

" Ngươi không thương ta." Tú Nghiên bỉu môi nói.

" Sao Nghiên lại nói vậy?" Tiểu Duẫn ôn nhu nhìn Tú Nghiên.

" Tại sao ta nói như vậy ngươi không có đỏ mặt a." Tú Nghiên nói.

" A." Tiểu Duẫn khẽ cười, " Đó là vì, da mặt Tiểu Duẫn dày một chút thôi. Nếu da mặt Tiểu Duẫn không có dày, sao dám cùng Nghiên nói chuyện vui đùa như vậy a?"

Tú Nghiên nghĩ nghĩ cũng có lý, mỉm cười nói " Lần này bỏ qua cho ngươi."

Tiểu Duẫn chỉ cười không có nói gì thêm.

Xe ngựa đi một lát thì dừng lại, Tiểu Duẫn nắm tay Tú Nghiên đỡ xuống xe.

Bốn phía là vách tường vây quanh làm cho người ta cảm thấy áp lực.

" Nghiên nhìn gì vậy?" Phát hiện Tú Nghiên dừng lại Tiểu Duẫn cũng dừng lại hỏi Tú Nghiên.

" Không có gì." Tú Nghiên lắc lắc đầu, " Chỉ là cảm thấy có chút áp lực."

" Vậy chúng ta nói với Hoàng Hậu sẽ về sớm." Tiểu Duẫn để nghị nói.

" ừ." Tú Nghiên gật đầu, nói " Bất quá bản Công Chúa còn có chuyện cần làm a."

" chuyện gì?" Tiểu Duẫn khó hiểu hỏi.

" Làm cho hoàng tử Lương quốc từ bỏ ý định cầu thân."Tú Nghiên cười cười, nói. Tuy rằng nàng không biết chuyện này có giống với kiếp trước hay không, nhưng mà nàng cũng không muốn xảy ra sai lầm.

" Vậy Tiểu Duẫn, đành chờ xem." Tiểu Duẫn mỉm cười nói.

Hai người đi theo thái giám đi vào. Một lát sao Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu cũng vào sau. Tú Nghiên thi lễ, vụng trộm nhìn Hoàng Hậu, chỉ cảm thấy mẫu hậu là nữ tử ung dung đẹp đẽ nhất thế gian.

Hoàng đế hô " bình thân", tất cả mọi người đều đứng lên.

" Nghiên, Hoàng Hậu thật đẹp nha." Tiểu Duẫn ghé vào bên tai Tú Nghiên, nhỏ giọng nói.

" thế nào, ngươi này hoa tâm, có được nữ nhi của người ta, còn coi trọng Hoàng Hậu?" Tú Nghiên liếc nhìn Tiểu Duẫn.

" Nghiên, trong lòng Tiểu Duẫn chỉ có một mình Nghiên, chẳng lẽ Nghiên không biết sao?" Trong mắt Tiểu Duẫn tràn đầy yêu thương, " Trong mắt Tiểu Duẫn ngươi chính là nữ tử đẹp nhất, không ai bằng ngươi."

Tiểu Duẫn nói một phen, làm Tú Nghiên thật thoải mái, đáy mắt tràn đầy thỏa mãn.

Không lâu sau Hoàng tử cùng Công chúa cũng bước vào. Quan hệ giữa Lăng quốc cùng Lương quốc kỳ thật cũng không được tốt, thường thường sẽ phát sinh tranh chấp, nhưng mà cuối cùng cũng không có gì đáng ngại. Chính là không biết, lúc này Lương quốc đang nghĩ cái gì, tự hạ mình đến yết kiến, còn có ý tứ cầu hòa.

" Lương quốc Tứ Hoàng Tử Quan Phong Dạ cùng Ngũ Công Chúa Quan Dạ Quỳ, mang theo sứ thần đến yết kiến." Quan Phong Dạ cùng mấy người khác cũng không có quỳ xuống hành lễ chỉ cúi đầu nói, sắc mặt Hoàng đế có chút tức giận.

Quan Phong Dạ vừa vào Tú Nghiên liền nhận ra hắn, này chính là người gặp tại quán mì. Kiếp trước, nàng chỉ chú ý đến tướng quân, trong cung yến căn bản không có quan sát kỹ hắn. Nếu lúc trước nhìn kỹ hắn, thì lần trước có thể ở trước mặt hắn làm một vài chuyện phá hư ấn tượng của mình với hắn a.

" Tứ hoàng tử lần này đến thế nhưng có việc?" Hoàng đế hỏi.

" Nghe nói Nghiên quốc có một tài mạo song toàn Công Chúa, ta Lương quốc cố ý đến cầu thân." Sứ thần trả lời, " Mong Hoàng Thượng đồng ý cho đoạn nhân duyên này."

Hoàng đế nhìn kỹ Quan Phong Dạ, phong độ có thừa, tuấn tú lịch sự, lại nhìn Tú Nghiên xác thực rất tương xứng. Cảnh bình cũng đã thành hôn, còn Tú Nghiên thì cứ im lặng. Hoàng đế cũng có chút chút vội. Hiện tại hôn sự tốt như vậy, có thể tìm cho Tú Nghiên một vị hôn phu tốt, còn có thể xúc tiến quan hệ hai nước. Nhất thời Hoàng đế có chút động tâm.

Nhìn thấy Hoàng đế như vậy, Hoàng Hậu liền biết hắn đang nghĩ cái gì, nội tâm có chút lo âu.

" Hoàng Thượng." Hoàng Hậu lên tiếng, " Tứ hoàng tử dù sao cùng Nghiên nhi không quen không biết, cứ như vậy quyết định, có phải hay không không tốt? Ngươi từng không phải nói muốn cả đời Nghiên nhi hạnh phúc sao? Hôn sự của Nghiên nhi để chính nàng quyết định đi."

Tú Nghiên cảm kích nhìn Hoàng Hậu, nàng chỉ sợ Hoàng Thượng trực tiếp chấp nhận này hôn sự thôi.

Hoàng đế nghĩ nghĩ, cũng biết Hoàng Hậu nói có lý. Chỉ có Quan Phong Dạ vị trí Tú Nghiên đang ngồi, " Đây là ái nữ của trẫm, này hôn sự có được hay không, còn phải xem ý muốn của nàng?"

Quan Phong Dạ đem tầm mắt nhìn tới, lập tức sửng sốt, này không phải nữ tử mấy ngày trước tác động nội tâm hắn sao? Hắn phái không ít người đi tìm nàng, nhưng mà không có kết quả, không nghĩ tới nàng cư nhiên là Trưởng Công Chúa."

" Trưởng Công Chúa, hồi lâu không thấy." Quan Phong Dạ chắp tay, ôn hòa nói.

" Ngươi là ai?" Tú Nghiên hoàn toàn không cho hắn mặt mũi nói, " Ngượng ngùng, bản Công Chúa không nhớ được người lạ."

Quan Phong Dạ sửng sốt một chút, hắn vẫn là lần đầu tiên bị nữ nhân đối xử như vậy.

" Công Chúa còn nhớ rõ trận mưa mấy ngày trước?" hắn hỏi, " Chúng ta là ngày đó lần đầu gặp mặt. Không dối gạt Công Chúa Bổn Hoàng Tử đối với người là nhất kiến chung tình( lần đầu gặp mặt đã thương)."

" Bản Công Chúa chưa bao giờ ra khỏi phủ." Tú Nghiên lạnh nhạt nói, " Tứ Hoàng Tử, sợ là nhìn lầm đi."

" Sẽ không." Quan Phong Dạ khẳng định, " Công Chúa mỹ mạo tuyệt sắc, làm cho người ta không thể quên, có phải hay không tiểu Quỳ?" Quan Phong Dạ quay sang hỏi muội muội của mình.

" Sao ta biết." Quan Dạ Quỳ nói, " Trời tối, ai thấy rõ." Ánh mắt nhìn Tú Nghiên tràn đầy địch ý.

Ngày đó nàng cũng thấy nàng ta, nàng biết này Công Chúa dung mạo, khắp thiên hạ cũng tìm không có người thứ hai. Tuy rằng nàng không biết tại sao Tú Nghiên lại không thừa nhận, nhưng là như vậy rất tốt, có thể không cho Hoàng huynh cùng này Công Chúa nhanh như vậy liền quen biết, hôn nhân giữa họ cũng có thể cứu vãn.

" tiểu Quỳ?" Quan Phong Dạ, nhẹ giọng quát một tiếng, nhíu nhíu mày có chút tức giận.

" Không thấy rõ chính là không thấy rõ." Quan Dạ Quỳ ủy khuất nói, " trước kia ngươi chưa bao giờ quát ta."

Nhìn Quan Dạ Quỳ ủy khuất, Quan Phong Dạ liền đau lòng, này muội muội từ nhỏ liền theo hắn, quan hệ hai người cũng rất tốt. Quan Phong Dạ thở dài, kéo Quan Dạ Quỳ sang một bên, chấp tay đối với Tú Nghiên nói, " Nếu là như vậy, có lẽ là Bổn Hoàng Tử nhận sai người. Đường đột Công Chúa, mong rằng Công Chúa tha lỗi."

" Không sao." Tú Nghiên thản nhiên nói. Tầm mắt nhìn Quan Dạ Quỳ, nàng cảm thấy, ánh mắt Quan Dạ Quỳ nhìn Quan Phong Dạ không giống như muội muội nhìn ca ca, mà giống như...

Tú Nghiên sờ sờ cằm, khóe miệng giơ lên một chút ý cười, lần này hòa thân tựa hồ có chút thú vị a.

Nhìn thấy bộ dáng của Tú Nghiên, Tiểu Duẫn liền biết Tú Nghiên lại nghĩ ra ý tưởng xấu a, hơn nữa liên quan đến hai cái Hoàng Tử cùng Công Chúa này a. Tiểu Duẫn hơi hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn Tú Nghiên càng ôn nhu hơn. Nhà nàng Công Chúa lúc nghĩ xấu cũng rất mê người đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro