Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Công Chúa điện hạ do bị sốc, hơn nữa là do thương tâm quá độ, mới ngất đi." Lý thái y tiếp tục bắt mạch cho Tú Nghiên, nói " Tĩnh dưỡng một thời gian, sẽ tốt hơn, nhưng mà không được để nàng bị kích thích, bằng không bệnh tình chuyển biến xấu, nặng thì chết."

" đa tạ Lý thái y." Hoàng Hậu cùng Lý thái y ầm thầm trao đổi ánh mắt, nói.

" Vậy lão thần trước tiên ghi phương thuốc." ghi xong thì đưa cho cung nữ bên người Hoàng Hậu, nói tiếp, " Lão thần cáo lui." Liền rời đi.

" Nàng sao lại ở trước cửa?" Hoàng đế cau mày, nhìn Tú Nghiên đang hôn mê.

" Nghiên nhi ra cung lâu ngày, lâu rồi không gặp nô tì, chắc là có chút nhớ, cho nên mới lại đây gặp nô tì." Hoàng Hậu nói

" Người hầu không biết thông báo trước một tiếng sao?" Hoàng đế tức giận nói.

" Có lẽ Nghiên nhi muốn làm cho nô tì kinh ngạc, mới không cho người thông báo." Hoàng Hậu trả lời, " Hoàng Thượng cũng biết Nghiên nhi hoạt bác ngay thẳng."

Hoàng đế thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Tú Nghiên tràn ngập bất đắc dĩ còn có đau lòng. Ý nghĩ muốn cho nàng cùng Hoàng tử Lương quốc vừa quyết định xong, hiện tại nàng lại biết được chân tướng. Năm đó hắn thua thiệt Nhã Hương ( Tương Vương phi) rất nhiều, hiện tại nếu không để ý nguyện vọng của Tú Nghiên mà gả nàng đi, chưa kể Tú Nghiên có thể sẽ chết, mà hắn cũng sẽ cắn rứt.

" Hôn sự tạm thời dời đi." Hoàng đế do dự một lúc, mới nói, " Trong thời gian này, Hoàng Hậu cùng Nghiên nhi nói chuyện nhiều một chút, thuận tiện cho nàng gặp Quan Phong Dạ gặp mặt vài lần."

" Nô tì tuân chỉ." Hoàng Hậu cúi đầu thi lễ, Hoàng đế cũng không có nhìn thấy trong mắt Hoàng Hậu lóe lên một tia châm chọc, " Trời cũng đã tối, Uyển phi muội muội sợ là đợi không kịp, Hoàng Thượng nhưng là muốn đi?"

" ừ." Hoàng đế gật đầu lên tiếng, rời đi. Không ngủ lại trong cung Hoàng Hậu là hai người ăn ý với nhau.
*

Không biết ngủ bao lâu, Tú Nghiên chậm rãi mở mắt nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Hoàng Hậu.

" Tỉnh?" Hoàng Hậu thản nhiên nói, đỡ Tú Nghiên ngồi dậy.

Tú Nghiên nhìn xung quanh phòng, phát hiện trong phòng chỉ có mình cùng Hoàng Hậu, trong khoảng thời gian ngắn có chút mơ màng, trí nhớ chậm rãi khôi phục.

" Mẫu hậu, ta..." Tú Nghiên muốn nói cái gì đó lại bị Hoàng Hậu đánh gãy.

Hoàng Hậu đưa cho Tú Nghiên chén nước, " Uống chút nước đi."

Tú Nghiên gật gật đầu, ngoan ngoãn uống nước.

" Bản cung biết ngươi muốn hỏi cái gì." Hoàng Hậu ngồi ở bên cạnh Tú Nghiên, nhìn nàng một cái nói, " Là bản cung cho người thả khói mê, làm cho ngươi té xỉu."

" Vì, cái gì?" Tú Nghiên khó hiểu.

" Vì làm cho Hoàng Thượng đau lòng, như vậy đối với việc hủy bỏ hôn ước mới có phần thắng hơn." Hoàng Hậu thản nhiên nói.

Tú Nghiên sửng sốt, nàng thật không ngờ Hoàng Hậu lại giúp mình, trong chút lát không biết nói gì cho tốt.

" Mẫu hậu." Tú Nghiên nhấp mím môi, do dự một lát, hỏi, " Ta có thể hỏi người một vấn đề sao?"

" ngươi nói." Hoàng Hậu nói.

" Ta cuối cùng là con của ai?" Tú Nghiên nhìn Hoàng Hậu, trong mắt có phần chờ đợi.

Hoàng Hậu thở dài một tiếng, đưa tay vỗ về hai má của Tú Nghiên, " Lời người nghe được lúc nãy, là thật. Ngươi thật sự là con của tỷ tỷ ta."

" Mẫu hậu." Tú Nghiên hỏi, " Theo ta biết được, ngươi chỉ có một vị tỷ tỷ là Tương Vương phi. Ta là con của phụ hoàng?"

"A" Hoàng Hậu cười nhạo một phen, " Trong thiên hạ này có nam nhân nào có thể sủng ái con của người khác?"

Hoàng Hậu nói như vậy, Tú Nghiên càng khó hiểu. Nàng là con của Tương Vương phi cũng là con của Phụ hoàng, chẳng lẽ Tương Vương phi cùng Phụ hoàng..."

Tú Nghiên che miệng lại, trong mắt tràn đầy khó tin. Nàng không thể tin được, mẹ ruột của mình sao lại là một nữ nhân như vậy.

" tỷ là nữ nhân tốt nhất," Nhìn ra Tú Nghiên đang suy nghĩ cái gì, Hoàng Hậu đánh nhẹ lên đầu Tú Nghiên, " Cuộc sống ai cũng có một lần không thể lựa chọn." Nhìn thấy trong mắt hoàng hậu tràn đầy thương tâm, Tú Nghiên tuy rằng có nhiều chuyện muốn hỏi nhưng là cũng không hỏi tiếp.

" Mẫu hậu ta hôn mê bao lâu?" Tú Nghiên chuyển đề tài.

" Một canh giờ đi." Hoàng Hậu trả lời.

" Lâu như vậy?" Tú Nghiên sửng sốt một chút, xoay người xuống giường, " Tiểu Duẫn nhất định rất sốt ruột, hiện tại nàng nhất định rất lo lắng." Ai biết, hai chân vừa chạm đất thì lại chóng mặt, thiếu chút nữa thì té, may là có Hoàng Hậu đỡ lấy.

" Thuốc vẫn chưa hết tác dụng." Hoàng Hậu đỡ Tú Nghiên ngồi lại xuống giường, " Hơn nữa, vì không muốn có sơ hở, đêm nay ngươi ở lại đây."

" Vậy Tiểu Duẫn..." Trong mắt Tú Nghiên tràn đầy lo lắng.

Hoàng Hậu bất đắc dĩ, điểm này Tú Nghiên rất giống với tỷ tỷ. Rõ ràng mình cũng không tốt hơn ai, chỉ biết quan tâm người khác.

" ngươi yên tâm." Hoàng Hậu nói, " ta vừa cho người gọi Tiểu Duẫn vào rồi, chắc là sắp đến rồi."

Hoàng Hậu vừa nói xong, Tiểu Duẫn liền xuất hiện ở cửa.

" Tham kiến Hoàng Hậu, tham kiến Công Chúa." Tiểu Duẫn Tiểu Duẫn hướng tới hai người thi lễ, ngẩng đầu lên thì thấy Tú Nghiên đang nằm trên giường, trong lòng cả kinh, tràn đầy lo lắng, " Công Chúa người sao vậy? Tiểu Duẫn vừa thấy thái y vào là Công Chúa bị bệnh sao? Công Chúa, ngươi bị bệnh gì vậy? có nghiêm trọng không, sao lại không nói cho Tiểu Duẫn?" Tiểu Duẫn không ngừng hỏi Tú Nghiên, Tú Nghiên chỉ có thể ngồi chờ Tiểu Duẫn hỏi xong, trong lòng ấm áp, cảm giác được Tiểu Duẫn quan tâm thật sự rất tốt."

" Tiểu Duẫn, Bản Công Chúa không sao, hết thảy đều là mẫu hậu sắp xếp." Tú Nghiên ôn hòa nói.

" Sắp xếp?" Tú Nghiên khó hiểu.

Nhìn hai người thân mật, làm cho người ta không thể xen vào. Hoàng Hậu nháy mắt nhìn cung nữ tất cả ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Tú Nghiên kể cho Tiểu Duẫn nghe mọi chuyện, Tiểu Duẫn gật đầu nói " Nguyên lai là như vậy, Tiểu Duẫn thật không nghĩ đến, Mẹ ruột của Nghiên lại là..."

" Trong lòng ta, mẫu hậu vĩnh viễn là mẹ ruột của ta." Tú Nghiên nói. Có lẽ Tương Vương phi cũng rất yêu thương mình, nhưng là mẫu hậu nhiều năm như vậy vẫn luôn ở bên cạnh nàng, này nàng rất cảm kích.

" Hoàng Hậu là người tốt nhất." Tiểu Duẫn cảm thán một câu.

" Ừ, cũng rất cẩn thận." Tú Nghiên nói, " Hên là mẫu hậu không cho ngươi vào, bằng không ngươi chết là cái chắc." Nàng là Công Chúa nghe được bí mật của hoàng thất cũng không sao, nhưng là nếu Tiểu Duẫn nghe được chỉ có chết.

" ừ." Tiểu Duẫn gật gật đầu, cười xấu xa nhìn Tú Nghiên, " Nhưng mà Tiểu Duẫn đợi rất lâu cũng rất lo lắng. Nghiên có nên bồi thường cho Tiểu Duẫn không đây?"

Tú Nghiên mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên môi Tú Nghiên, " Như vậy, đủ sao?"

" Không đủ." Tiểu Duẫn liếm liếm chỗ bị Tú Nghiên hôn, hung hăng hôn lên môi Tú Nghiên, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập làm Tú Nghiên bị đau, Tú Nghiên dùng ánh mắt lên án Tiểu Duẫn, Tiểu Duẫn mới chịu buông ra đôi môi sưng đỏ của Tú Nghiên.

Tú Nghiên sờ sờ môi, oán giận nói, " Sưng như vậy, ngày mai sao có thể gặp ai?"

" Nghiên nói là bị muỗi cắn." Tiểu Duẫn khẽ cười một tiếng, nói.

" Đúng vậy." Tú Nghiên nhìn Tiểu Duẫn liếc mắt một cái, nói " Bị một con muỗi tên Tiểu Duẫn cắn"

" Nếu không phải đây là hoàng cung, Tiểu Duẫn cũng không chỉ cắn chỗ này nha." Tiểu Duẫn thấp giọng cười.

" Trong cung thật sự là phiền toái a." Tú Nghiên thở dài một tiếng.

" Nghiên, cũng trễ rồi, nghỉ ngơi sớm đi." Tiểu Duẫn giúp Tú Nghiên cởi ra áo ngoài.

" Ừ, ngươi ngủ cùng ta." Tú Nghiên cũng cởi ra áo ngoài của Tiểu Duẫn.

" Nghiên, nơi này là cung điện của Hoàng Hậu nương nương, không thể làm càn."

" Không sao." Tú Nghiên cười nói, " Yên tâm đi, mẫu hậu đã biết quan hệ của ta và ngươi, tất nhiên đã an bày thỏa đáng a. hơn nữa hai ta chỉ đơn giản ngủ mà thôi, lại không có làm.... Cái gì." Hai má Tú Nghiên bỗng đỏ lên.

Tiểu Duẫn tiến sát đến Tú Nghiên, hỏi " Nghiên làm cái gì?"

" cái gì cũng không làm." Tú Nghiên một phen đẩy Tiểu Duẫn ra, chui vào chăn, " Ngủ."

Đáy mắt Tiểu Duẫn tràn đầy yêu thương, đem quần áo hai người sắp xếp chỉnh tề, chui vào bên trong chăn.

Ban đêm yên tĩnh, hai người ôm nhau ngủ.

" Tiểu Duẫn." Tú Nghiên nhíu mày, khẽ quát một tiếng, " Kêu ngươi ngủ, ngươi sờ loạn cái gì"

" Tiểu Duẫn là ngủ nha." Tiểu Duẫn vô tội nói, " Nằm ngủ trên giường nè."

" Vậy ngươi sờ cái gì?"

" Đúng vậy, Tiểu Duẫn đang sờ cái gì nha?" Tiểu Duẫn một bên cười, một bên tiếp tục vuốt đùi Tú Nghiên.

" Đừng nháo! Nơi này là cung điện của mẫu hậu." Tú Nghiên hơi tức giận.

" Nghiên vừa nói, nơi này rất an toàn nha." Tiểu Duẫn cười nói.

Tú Nghiên bị nghẹn nói không được, nàng thật là ngốc, cư nhiên lại đào cái hố cho mình.

" Đừng...ân..." Tú Nghiên ngâm một tiếng, " Sẽ lưu lại.. dấu vết..."

" Nghiên, đừng khẩn trương." Tiểu Duẫn vỗ nhẹ lưng Tú Nghiên, " Tiểu Duẫn chỉ là sờ Nghiên mà thôi, sẽ không làm quá. Nghiên ngươi cũng sờ Tiểu Duẫn đi, Tiểu Duẫn khó chịu."

Tú Nghiên im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn là sờ cổ của Tiểu Duẫn.

Này một đêm tuy hai người không có cá nước thân mật nhưng mà Tú Nghiên lại cảm thấy vuốt ve lẫn nhau, càng làm cho người ta cảm nhận được sự tồn tại của nhau, trong lòng đều tràn đầy hạnh phúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro