Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Được một lát thì đồ ăn được đem lên. Tú Nghiên cảm thấy rất đói bụng.

" Nghiên, nhanh ăn đi." Tiểu Duẫn mỉm cười nhìn Tú Nghiên, Tú Nghiên không động đũa, Tiểu Duẫn cũng sẽ không.

" Ừ, tốt."Tú Nghiên gật gật đầu, cầm lấy đũa gắp một miếng thịt vịt. Thịt vịt nướng xốp giòn, vào miệng lập tức tan r, Tú Nghiên vô cùng hưởng thụ.

" Tiểu Duẫn, mau ăn a." Tú Nghiên mỉm cười nói với Tiểu Duẫn, " Đồ ăn cũng không thua ngự thư phòng làm đâu."

" Tốt." Tiểu Duẫn trả lời rồi cũng cầm lên đũa gắp một miếng thịt, quả nhiên rất ngon.

Tú Nghiên thường thường sẽ gắp vài món cho Tiểu Duẫn, Tiểu Duẫn cũng vậy. Này công việc hai người đã làm vô số lần, đã muốn thành thói quen.

Không khí vô cùng ấm áp, thẳng đến ăn không nổi mới dừng đũa. Tú Nghiên nằm ngửa trên ghế, sờ sờ bụng, cười nói với Tiểu Duẫn " Đây là lần đầu Bản Công Chúa ăn nhiều như vậy a, ngươi xem bụng ta to như vậy a, nhìn qua còn tưởng ta mang thai a."

Nhìn bụng của Tú Nghiên, Tiểu Duẫn đứng dậy, đi đến bên cạnh Tú Nghiên. Vươn tay sờ sờ lên bụng của Tú Nghiên, " Ừ, có."

Tú Nghiên bật cười một tiếng, vỗ vỗ bụng nói với Tiểu Duẫn, " Ngươi nói, là của ai?"

" Căn cứ vào tình hình thị tẩm gần đây." Tiểu Duẫn sờ sờ cằm, nghiêm túc nói, " Này đứa nhỏ sợ là của Tiểu Duẫn."

" cái gì mà sợ là." Tú Nghiên đưa tay vỗ mông Tiểu Duẫn, " Trừ ngươi ra, còn có người khác sao?"

" Tự nhiên là không a." Tiểu Duẫn sờ sờ cái mũi, trong mắt tràn đầy ý cười, " Cho dù có, Tiểu Duẫn cũng giết hắn a. Nghiên chỉ có thể là Tiểu Duẫn, Tiểu Duẫn không cho phép kẻ nào xen vào."

" Tiểu Duẫn, ngươi cũng bá đạo rồi." Tuy rằng nói như vậy nhưng mà ý cười trong mắt Tú Nghiên vẫn không dấu được.

" Kia cũng là do Nghiên dạy dỗ tốt." Tiểu Duẫn mỉm cười.

" đương nhiên, cũng không xem là ai dạy dỗ a." Tú Nghiên có chút đắc ý nhìn Tiểu Duẫn.

" Nghiên, đi về sao?" Tiểu Duẫn hỏi Tú Nghiên một câu.

" Ngồi thêm một lát đi." Tú Nghiên nói, " Ăn nhiều lắm, trước nghỉ một lát đi."

Tiểu Duẫn ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vuốt ve bụng Tú Nghiên, trong mắt tràn đầy yêu thương, " Nếu chúng ta có con thật thì tốt quá."

Nói còn chưa xong Tiểu Duẫn đã bị Tú Nghiên đánh một cái, " Dựa vào cái gì là Bản Công Chúa sinh, loại chuyện mệt nhọc như vậy, ngươi nên chi sao!"

Tiểu Duẫn khẽ cười một tiếng nói " Tiểu Duẫn có muốn sinh cũng không được nha. Ai biểu mỗi lần đều là Tiểu Duẫn nằm trên."

" Hừ." Tú Nghiên lạnh lùng hừ một tiếng, " Ngươi đừng có đắt ý, Bản Công Chúa sẽ không để cả đời bị ngươi áp. Bản Công Chúa chỉ là lười nhúc nhích mà thôi, chờ vài ngày, Bản Công Chúa nhất định hung hăng áp ngươi."

" Tốt." Tiểu Duẫn ôn nhu nhìn Tú Nghiên, " Tiểu Duẫn chờ ngày bị Nghiên áp."

" Hừ, ngươi chờ sinh con cho bản Công Chúa đi." Tú Nghiên chọn mi nhìn Tiểu Duẫn.

" Tiểu Duẫn nhất định sẽ ngoan ngoãn sinh cho Nghiên một đống đứa nhỏ đáng yêu." Tiểu Duẫn mỉm cười đứng dậy, ôm Tú Nghiên vào lòng.

Tú Nghiên ôm lại vòng eo của Tiểu Duẫn, vùi đầu vào ngực Tiểu Duẫn rầu rĩ nói, " Tiểu Duẫn, Bản Công Chúa hy vọng, có thể có một đứa nhỏ."

" Nghiên, Tiểu Duẫn cũng vậy." Tiểu Duẫn nói, " Sau này, chúng ta nhận nuôi một đứa nhỏ nha."

" Ừ." Tú Nghiên gật gật đầu.

Cùng Tiểu Duẫn nói chuyện một lát, Tú Nghiên cũng đứng dậy, nói với Tiểu Duẫn, " Tiểu Duẫn chúng ta trở về đi."

" Tốt, Nghiên." Tiểu Duẫn nói xong đem nón đội lên cho Tú Nghiên, hai người ra khỏi phòng.

Đi xuống lầu, Tú Nghiên liền thấy vài người quen. Đang chuẩn bị lên lầu Cảnh Bình cùng Vệ Trung, dưới đó còn có huynh muội Quan Dạ Quỳ.

Tú Nghiên nhíu nhíu mày, hôm nay ra khỏi cửa sao lại không xem ngày, hai cái oan gia cư nhiên đều ở đây. Nàng một chút cũng không muốn cùng mấy người này gặp mặt. Tú Nghiên dừng lại cẩn thận đem nón kéo thấp xuống bảo đảm mấy người kia không thấy mình.

" Nghiên?" Nhìn Tú Nghiên dừng lại, Tiểu Duẫn có chút khó hiểu.

" Hư." Tú Nghiên vươn ngón trỏ đối với Tiểu Duẫn làm một cái động tác im lặng, rồi chỉ xuống dưới lầu.

Nhìn thấy mấy người kia, Tiểu Duẫn cũng hiểu được, lập tức im lặng đi theo Tú Nghiên.

Còn một bậc thang cuối cùng Cảnh Bình định bước lại bị Quan Dạ Quỳ chen chân lên đụng phải Cảnh Bình, Cảnh Bình mất thăng bằng ngã lăn trên cầu thang, bụng đập xuống mặt đất.

" A" Cảnh Bình kêu thảm thiết, " Đau, đau quá, Bụng của ta...!" 

Không lâu sao, quần áo Cảnh Bình đều nhiễm đỏ màu máu. Ánh mắt Vệ Trung hiện lên một tia phiền chán, hướng Quan Phong Dạ chấp tay, ôm lấy Cảnh Bình rời đi.

" Vì sao?" Quan Phong Dạ nhìn Quan Dạ Quỳ, rõ ràng là nàng cố ý. 

" Bởi vì ta không muốn gả cho hắn." Quan Dạ Quỳ nhìn thẳng vào Quan Phong Dạ, khóe miệng gợi lên một chút ý cười ương ngạnh, " từ trước tới nay Bản Công Chúa đều ương ngạnh, ở Lương quốc hay ở đây đều vậy. Ta như vậy ngươi còn muốn đem ta gả cho tướng quân sao? Hiện tại, khẳng định tướng quân sẽ hận chết ta, này hôn sự xem như đã thất bại."

" Tiểu Quỳ ngươi có biết hay không, việc này không chỉ gây thù với tướng quân mà còn là với hoàng thất Cảnh quốc a." Quan Phong Dạ nghiêm mặt nói, " Tuy Cảnh Bình không được sủng ái, nhưng cũng là Công Chúa, huống chi đứa nhỏ trong bụng nàng là Trưởng tôn của Hoàng Thượng."

" thì tính sao?" Quan Dạ Quỳ nói " Ta không sợ hy sinh cái gì cả trừ hạnh phúc của ta là ngươi không thể động. Ta thà rằng ngươi mất đi ngôi vị Hoàng đế, cũng không cho ngươi đem ta đá đi."

 Đáy mắt Quan Dạ Quỳ tràn đầy nghiêm túc. Ca ca, trên đời này chỉ có ta là thật tâm yêu ngươi, yêu đến không thể buông tay. Cho nên hy vọng ngươi không ép ta đến đường cùng, ngươi sẽ không ngờ tới. Quan Dạ Quỳ cúi đầu đáy mắt hiện lên một tia điên cuồng.

Tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của Quan Dạ Quỳ nhưng mà hắn có thể cảm nhận được một tia áp lực.

" Ca, ta đi về trước." Quan Dạ Quỳ thản nhiên nói, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của Quan Dạ Quỳ, ánh mắt Quan Phong Dạ sâu thẩm không biết đang suy nghĩ cái gì, một lát sau lên tiếng, " Đi đến phủ tướng quân."

" Vâng." Tất cả đi ra khỏi quán. Lúc sau Tú Nghiên cùng Tiểu Duẫn mới đi ra.

" Nghiên, Cảnh Bình Công Chúa không có việc gì đi..." Nhìn trên mặt đất một bãi máu, Tiểu Duẫn khó tránh khỏi lo lắng.

" Đứa nhỏ của nàng, ta nghĩ không giữ được." Tú Nghiên thản nhiên nói. Ngã như vậy sao có thể giữ được đây. Đã không có đứa nhỏ thật không biết khi nào Vệ Trung sẽ bỏ Cảnh Bình đây, bất quá chuyện này không liên quan đến nàng.

" Tiểu Duẫn chúng ta về thôi." Tú Nghiên nói " sự tình hôm nay coi như chưa thấy gì đi, nếu có người hỏi, cũng đừng nói ta từng tới đây, loại chuyện này ta không muốn dính vào."

" Tốt." Hiểu được Tú Nghiên cố kỵ cái gì, Tiểu Duẫn rất nhanh thì đồng ý.

Trở lại phủ Công Chúa, Tú Nghiên cho người chuẩn bị một bàn cờ, cùng Tiểu Duẫn ở trong hậu viện đánh cờ.

" Tiểu Duẫn, ngươi lại thua rồi." Tú Nghiên nhìn Tiểu Duẫn.

" Nghiên quá lợi hại, Tiểu Duẫn hoàn toàn không phải đối thủ." Tiểu Duẫn cười cười nói.

" Do hôm nay ngươi không ổn định, cho nên mới thua thảm hại a." Tú Nghiên nói.

" Đúng vậy." thu hồi lại các quân cờ màu đen bỏ vào trong hộp đựng cờ, nói " Tiểu Duẫn chính là suy nghĩ Quan Dạ Quỳ Công Chúa, không nghĩ tới nàng mãnh liệt như vậy. Lần này là Cảnh Bình Công Chúa, cũng không biết lần sau có xúc phạm đến Nghiên hay không?"

" Bản Công Chúa cũng không trêu chọc nàng." Tú Nghiên nhíu mày nói.

" Nghiên nhưng mà Hoàng Thượng cố ý tác hợp người cùng với Quan Phong Dạ." Tiểu Duẫn nói, " Chỉ điểm này, cũng đủ làm nàng muốn giết Nghiên a."

" Bản Công Chúa cũng không chỉ ngồi không." Hung hăng gõ đầu Tiểu Duẫn một cái. Tú Nghiên nói " Người khác muốn khi dễ liền khi dễ?"

" Là do Tiểu Duẫn quá quan tâm nên loạn thôi." Tiểu Duẫn cười nói.

" Hơn nữa ta với ngũ Công Chúa cũng không căng thẳng như vậy." đáy mắt Tú Nghiên hiện lên một tia giảo hoạt, " Hai ta có chung mục tiêu, nói không chừng còn có thể hợp tác a. Bất quá này Công Chúa lỗ mãng kiêu ngạo, ta còn phải xem một chút, miễn cho liên lụy đến ta."

" Mặc kệ Nghiên làm cái gì, Tiểu Duẫn vẫn ở bên cạnh Nghiên." Tiểu Duẫn nói.

" Đây mới là Tiểu Duẫn của ta."

" Công Chúa." Liễu nhi cau mày tiến lên.

" sao vậy?" Tú Nghiên hỏi.

" Thám tử hồi báo, Cảnh Bình Công Chúa sanh non." Liễu nhi nói.

" Ừ ta đã biết, ngươi đi xuống đi." Tú Nghiên nói " Đúng rồi thuận đường giúp ta đem đến phủ tướng quân thiệp hỏi thăm đi."

" vâng, Công Chúa." 

" Tiểu Duẫn, xem ra ngày mai ta phải đến phủ tướng quân a." Tú Nghiên nói, " Cảnh Bình sinh non, ta làm tỷ, không đi đến thật sự không tốt a."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro