Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử) (Version 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì phiên bản cũ chưa hoàn chỉnh, chia thành nhiều chap ngắn, lời văn chưa trôi chảy, tình tiết có nhiều chỗ khó hiểu nên tớ sẽ viết phiên bản 2 hay hơn, ly kỳ hơn và có 1 cái kết hoàn chỉnh hơn... mong các bạn ủng hộ.

Vote hoặc cho mình cái coment nhận xét nha! Tks :X~

P/s: InuGà-NaSimsimi

Tên của một số nhân vật sẽ được thay đổi...

Giới thiệu nhân vật:

• Han Ji Min (Jung Rin Young):

Một cô gái bị ám ảnh bởi quá khứ, luôn trốn chạy và quên đi kí ức tồi tệ của mình, thảm họa ập đến cả gia đình cô bị nghi oan là người chủ mưu ám sát Hoàng Thượng và bị xử án chu di tam tộc. Cô và em trai cô đã trốn thoát. Nhưng vì cú shock suýt mất mạng lúc nhỏ cô đã quên đi hết quá khứ của mình. Để che giấu thân phận của mình, cô buộc phải giả trai và qua Mĩ sống. Nhưng khi trở về Hàn Quốc, mọi kí ức dần trở lại với cô...

• Lee Yoon Min:

Một chàng Thái Tử đẹp trai, cao quý và ngạo mạn. Năm lên 6 tuổi, Hoàng Thượng bị sát hại, bố của anh lên ngôi phong cho anh làm Hoàng Thái Tử và gián chức Thái Tử hiện tại - Lee In Yoo xuống Hoàng Tử. Chính hành động đó đã khiến anh nghi ngờ bố anh là người có âm mưu sát hại anh trai mình - bố của Lee In Yoo. Anh luôn tỏ ra kiêu căng khiến mọi người xa lánh nhưng thật ra bên trong là một trái tim nồng nàn, cháy bổng luôn chứa 1 tình yêu sâu đậm dành cho Jung Rin Young...

• Lee In Yoo:

Một Hoàng Tử lịch lãm, đáng yêu của nước Đại Hàn Dân Quốc. Tuy bề ngoài khó gần nhưng thật chất luôn quan tâm, ân cần với mọi người. Là một người có nội tâm sâu sắc và mạnh mẽ. Năm 4 tuổi Phụ Hoàng anh bị sát hại, 2 năm sau đó mẹ anh cũng sinh bệnh và mất. Dù trải qua nhiều đau khổ nhưng anh chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối và đau khổ, ngược lại anh càng quan tâm và yêu quý em gái mình hơn. Sau khi bị gián chức, anh không tỏ ra bất bình và câm hận, ngược lại, anh thấy lòng mình thanh thản và yên bình...

• Henry Kim:

Cậu chủ duy nhất của tập đoàn CS đứng đầu hàng quốc. Bố của cậu - Kim Tae Goo là một ông chùm xã hội đen lớn mà ai ai cũng kính nể. Năm 8 tuổi anh lạc mất mẹ của mình giữa dòng người ở Nga do một vụ bắt cóc của một tập đoàn xã hội đen ở châu Âu. Không may mẹ anh ngã xuống vực và mất. Từ đó anh luôn trách bố của mình và quay lưng đi với ông ấy. Anh đã đem lòng yêu Han Ji Min và đã bao lần suýt mất mạng vì trả thù cho người con gái mình yêu...

Chap 1: Em đã trở về... từ miền kí ức xa...

Thật chẳng hiểu tại sao nó phải làm cái chuyện bực mình này, rõ ràng nó là một cô tiểu thư xinh đẹp – con gái của một Tể Tướng  quá cố lại phải giả làm một thằng con trai. Mọi thứ đánh dấu sự có mặt của nó trên đời đều là của một tên con trai. Và tất nhiên không phải nó muốn giả trai mà là vì Tể Tướng phu nhân – mẹ nó ngay từ nhỏ đã bắt nó làm việc này. Khi nó 4 tuổi nó đã phải cố trở thành một tên con trai thật hoàn thiện như một hoàng tử, dù cho nó là con gái thua một tên con trai rất nhiều điều nhưng lúc nào thành tích của nó phải đứng nhất trong tất cả kì thi thể thao. Lúc nào nó cũng phải luyện tập bất chấp tất cả kể cả bị té đến bầm cả người hay nặng nề hơn là gãy chân, gãy tay, tất cả chỉ để giành lấy cái chức vô địch như một chàng hoàng tử. Nó vẫn nhớ rõ lời mẹ nó dặn:  “ Con phải tài giỏi hơn cả Hoàng Tử như vậy mới có thể làm những việc to lớn hơn. ”. Nó sống trong một tòa nhà quý tộc đáng mơ ước nằm ven biển ở thị trấn Nofolk thuộc thành phố Richmon phía Đông Nam Washington,D.C. Tòa biệt thư to lớn nhưng chỉ có nó và phu nhân sống, Tể Tướng quá cố - ba nó đã mất khi nó còn nhỏ. Vì Tể Tướng phu nhân lúc nào cũng lạnh lùng, nghiêm nghị với nó nên cuộc sống của nó luôn thiếu tình thương, dần rồi nó cũng trở nên lạnh lùng, vô cảm và cứng rắn hệt như bà ấy. Và rồi khi nó 15 tuổi, nó cùng phu nhân trở về Hàn Quốc – nơi nó được sinh ra và cuộc sống của nó lại bước sang trang mới.

*********

Căn phòng được bày trí rất gọn gàng và thẩm mĩ nhưng bầu không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng. Nó đang đứng trước mặt phu nhân, bà ấy ngồi đối diện dùng đôi mắt lạnh lùng và cương nghị nhìn nó, gương mặt nó đỏ lên vì giận dữ trông rất hung hăng. Lần này nó và phu nhân lại cãi nhau nhưng không phải là việc bắt ép nó giả trai nữa mà là vì nó muốn vào trường Hoàng Gia - trường học danh tiếng nhất chỉ dành cho các quý tộc tại Hàn Quốc. Nó lên tiếng:

_Mẹ à! Đó là mong muốn đầu tiên con đặt ra với mẹ và con mong mẹ sẽ ủng hộ con.

_Ta đã nói rồi, con không nên cố chấp như thế. Ta mệt lắm con ra ngoài đi!

Nó nắm bàn tay lại cố gắng kìm chế cảm xúc. Tại sao chứ? Nó vào trường đó thì có gì sai? Ba nó mất đâu có nghĩa nó không còn là người của hoàng tộc? Thật vô lý. Lòng tự ái trong nó lại bắt đầu trỗi dậy:

_Nếu mẹ cứ phản đối như thế… con nhất định sẽ tự mình nộp hồ sơ vào trường Hoàng Gia, không gì ngăn cản được con.

_Con nói gì? Tại sao con lại trở nên như thế? Hãy mau rút lại lời nói của mình đi. Con muốn cãi lời ta sao Han Ji Min?

_Không phải thế… chính vì mẹ lúc nào cũng quá khắc khe với con. Nếu mẹ muốn thì con có thể trở về Mỹ. Nhưng nếu đã quyết định ở đây rồi thì con sẽ học trường Hoàng Gia. Con lui đây!

_JI MIN! SAO CON DÁM? CON…

Nó bỏ ra ngoài mặc cho cơn tức giận của phu nhân. Nó cảm thấy tim nó đang đập rất nhanh, gần như sắp nổ khỏi lồng ngực vì đây là lần đầu tiên nó cãi lại mẹ nó. Nó cố gạt cái cảm giác đó đi, bây giờ nó phải đến chỗ học kiếm đạo nếu không sẽ muộn mất. Phải lấy lại tinh thần trước khi đến đó. Vì là lần đầu mẹ nó giận dữ như thế nên nó luôn cảm thấy bất an, lo sợ, không biết bà ấy sẽ lại làm gì. Bước vội ra phòng khách nó gọi điện cho tài xế của nó:

_Chuẩn bị xe, tôi phải đi ngay bây giờ.

Sau khi nghe tiếng “Vâng” của người ở đầu dây bên kia nó bước ra khỏi cổng. Đất Đại Hàn Dân Quốc này thật nhỏ bé, cái sân nhà của nó không được một nữa sân của tòa lâu đài bên Mỹ mà nó từng sống, không biết nghĩ gì bà ấy lại muốn trở về đây, thật khó hiểu. Gần đó, nó thoáng nghe được cuộc trò chuyện của hai cô nữ sinh đứng cách nó chừng 2 mét, họ xì xầm với nhau:

_Ồ… xem kìa Hea Mi… anh chàng đó thật đẹp trai… căn nhà đó cứ như tòa lâu đài vậy... hệt như một hoàng tử...

Rồi họ thì thầm với nhau gì đó nó cũng chẳng nghe rõ nhưng nó biết nhân vật chính trong cuộc trò chuyện đó là nó vì nó đã quá quen với chuyện làm chủ đề cho họ bàn tán từ khi nó bước chân vào trường cấp 1 rồi.

Vừa lúc xe của nó đến thì một cô gái xuất hiện chắn đường nó:

_À - Một cô gái trông cũng rất dễ thương đang đỏ mặt e thẹn với nó - Anh… có thể cho em làm quen được không?

Nó cười phì khinh bỉ không thèm nhìn cô ta. Ôi, nhưng cô gái Hàn Quốc đây à? Thật vớ vẩn, rõ là vớ vẩn mà. Với nó chuyện này chỉ làm nó thêm khó chịu thôi vì nó vốn là con gái mà, làm sao có thể không bực mình khi bị người khác nghĩ mình là con trai chứ? Rồi gương mặt nó chợt đanh lại ngạo mạn:

_Cô đang cản đường tôi đấy!

Vừa lúc đó tài xế của nó chạy đến đẩy cô gái qua một bên:

_Cô tránh qua một bên cho, cậu chủ của chúng tôi đang rất bận!

Nó bước đến gần chiếc xe đen bóng nhưng chợt chân dừng lại. Nó làm thế có quá đáng không? Nếu nó mà bị thằng con trai nào đối xử như thế chắc chắn nó sẽ tức giận rút hết xương sườn của gã đó. Rõ là nó cũng đang giả trai còn gì làm sao người khác không hiểu lầm được chứ? Thôi thì cứ cư xử như một đứa con trai vậy, để lại ấn tượng tốt trong lòng họ chẳng phải rất tuyệt sao? Nghĩ thế nó quay lại nở một nụ cười thiên thần:

_Mong cô bé thông cảm, vì vừa nãy tôi có chuyện không vui nên hơi thất lễ, quên đi nhé!

Rồi nó chui tột vào xe không thèm đợi xem phản ứng của cô gái đó nó cũng biết cô ta đang sắp ngất vì nụ cười của nó. Trời ạ, nó nghĩ mình thật điên rồ. Nó vừa giết chết trái tim của một cô bé ngây thơ… tội lỗi quá…

*********

Tối hôm ấy, vô tình nó nhận được một thiệp mời dạ hội từ Hoàng Cung gửi đến cho phu nhân. Chợt trong đầu nó lóe lên một ý nghĩ: Nó sẽ trở thành một cô gái tuyệt vời nhất đêm dạ hội đó, nó cũng muốn thử cảm giác được hoà mình vào buổi khiêu vũ xa hoa và tráng lệ ấy. Tất nhiên nó sẽ giấu nhèm phu nhân tấm thiệp đó đi vì nếu bà ấy phát hiện sẽ lại nổi trận lôi đình cho xem.

Chỉ sau 2 tiếng đồng hồ trang điểm và làm tóc, nó trở thành một cô tiểu thư xinh đẹp với mái tóc dài xoăn tít cùng bộ váy dạ hội sang trọng của nhà thiết kế danh tiếng nhất nước Pháp. Nó ngẩn ngơ trước gương, đó có phải là nó không? Lần đầu tiên nó được là một đứa con gái, thực thụ. Trời ạ! Tự nhiên nó lại mong muốn có một chàng Hoàng Tử dìu tay nó vào dạ hội - ước mơ của mọi cô gái. Nó vui sướng bước lên xe và thầm cho rằng mình chính là cô bé Lọ Lem đến buổi dạ hội:

_Quản gia!

_Vâng thưa cậu chủ.

_Gọi ta là cô chủ!

_Vâng thưa cô chủ.

_Trông bộ dạng này của ta thế nào?

Quản gia mỉm cười ấm áp rồi gật đầu:

_Rất đẹp.

Nó nở nụ rạng ngời nhất từ trước đến giờ. Nó đang rất sung sướng:

_Cảm ơn ông.

 Xe chạy vào cánh cổng uy nghi tráng lệ của Hoàng Cung, lính gát xếp thành hai hàng dài thật nghiêm chỉnh. Nó vừa bước xuống xe đã sững sờ trước khung cảnh của Hoàng Cung, nơi đây đẹp lộng lẫy gấp trăm lần tòa biệt thự bên Mỹ của nó. À không, nó đã từng đến lâu đài của Thượng Nghị Sĩ Jim Webb cũng không thể sánh nỗi nơi này. Nó ngước nhìn khuông viên rộng lới với cây cỏ xanh tươi, đẹp như trong mơ: “Không ngờ nơi này lại đẹp đến thế.” – Nó thầm nghĩ.

_Mời công nương đi lối này ạ! – Một cung nữ mặc hanbok đưa tay mời nó, nó cao ngạo bước đi theo lối cung nữ chỉ dẫn. Cánh cửa vừa bật mở,  nó hết sức choáng ngợp vì vẻ đẹp xa hoa ở đây, nó chưa bao giờ dự một buổi tiệc dạ hội như thế này, trước đây nó chỉ dự những buổi tiệc nhỏ của các Nghị Sĩ với thân phận con trai. Không ngờ hôm nay nó được là một công nương thực thụ, xinh đẹp, kiêu kì đang đứng trong căn phòng rộng lớn toàn những quý ông, quý bà ăn mặc lộng lẫy đang vui cười với nhau. Nó nhìn quanh, bên bàn rượu, các công tử, tiểu thư đang tụ lại ở đó trò truyện cùng nhau. Nó ngắm lại bộ cánh của mình và thầm tự hào vì những cô ấy không thể sánh bằng nó. Nó cao ngạo bước đến chọn một ly rượu trắng, nhấp thử một tí, vị ngọt ngọt, nồng nồng xông vào cổ nó. Nó thích thú lắc nhẹ ly rượu. Cùng lúc đó, một cô tiểu thư vô cùng xinh đẹp lướt qua mặt nó, cô tiểu thư ấy trông hơi quen quen nhưng nó không nhớ ra được đã gặp ở đâu. Nhưng điều đáng ghét là cô ta tặng cho nó một cái cùi trỏ thẳng vào ngực, bị bất ngờ, nó ngã ngữa ra phía sau. Trong thời khắc đó nó không quên rằng đằng sau nó là cả một bàn rượu đủ màu. Nó nhanh chóng lùi một chân để lấy thằng bằng không ngã vào bàn rượu, thật không may chân nó lại giẫm phải chân người khác, nó liền dùng sức ở chân còn lại nhào người về phía trước. Trước khi cơ thể nó và “mẹ đất kính yêu” hòa thành một thì một cánh tay đã chắn ngang eo nó, dựng nó về thẳng đứng, vuông góc với mặt đất. Nó tìm nguồn của cánh tay đó, mắt nó dừng lại ở một khuôn mặt vô cùng… tỏa nắng. Mặt nó đỏ lên vì một khuôn mặt thanh tú đến ngay người đang nằm gọn trong mắt nó. Chàng công tử vô cùng đẹp trai, tao nhã hơi bối rối rụt tay lại:

_Xin lỗi đã mạo phạm tiểu thư…

_Ơ… không đâu, cảm ơn công tử đã giúp tôi.

_Tiểu thư không cần cảm ơn đâu. Tôi đây mới là người phải xin lỗi thay cho em gái tôi – Ánh mắt chàng công tử nhìn đâm đâm vào cô tiểu thư lúc nãy – nó lúc nào cũng thế, mong tiểu thư bỏ qua cho.

_À tôi không để bụng đâu. Chẳng hay công…

Không đợi nó nói dứt câu thì một giọng nói vang lên phía sau nó:

_Xin lỗi, làm phiền tiểu thư một chút.

Nó liền quay lại và… nó mém bị xịt máu mũi vì người trước mặt nó lúc này. OMG! Một gương mặt như trong tranh vẽ với đôi mắt đen sâu thẳm, làng da trắng ngần, hàng lông mày thanh tú, đôi môi xinh đẹp như cánh hoa – một gương mặt đẹp không tì vết. Nó ngẩn ngơ như người vô hồn đáp lại:

_Vâng?

_Tiểu thư vừa giẫm phải giày tôi đấy!

“Rầm…” Hình tượng trong tim nó bị sụp đỗ. Tên này đẹp trai mà lại nhỏ mọn thế ư? Nó bắt đầu thay đổi thái độ để chọi lại cái thái độ hách dịch của người đang đứng trước mặt nó. Tỏ vẻ khinh thường nó đáp:

_Xin lỗi, chẳng qua lúc nãy tôi mất đà nên vấp phải, mong công tử bỏ qua cho!

_Xin lỗi? Nếu trên đời này cái gì cũng có thể giải quyết bằng từ xin lỗi thì đâu cần pháp luật để làm gì? Câu xin lỗi của tiểu thư đâu thể làm sạch giày tôi nhỉ?

“Sặc… tên hách dịch. Ta đây đã hạ mình xin lỗi mà ngươi còn dám nói thế. Đúng là đồ điếc không sợ súng. Được lắm ngươi sẽ biết tay ta!”

_Chẳng qua chỉ là một cái đạp chân nhẹ… đừng nói là công tử đây cảm thấy đau nhức chân đấy nhé? Nếu không thì một chuyện nhỏ như thế mà công tử cũng chấp nhất há chẳng phải người bụng dạ nhỏ hay sao?

_Tiểu thư đây có học thức chắc cũng biết rõ có lỗi thì phải biết sửa lỗi, tôi chỉ muốn chứng minh cho mọi người ở đây biết rằng tiểu thư không phải là người đến điều luật cơ bản nhất của con người cũng không biết.

“Ặc… tức chết mất, tức chết mức… tên này là con nhà ai thế? Có biết là ngươi đang đụng đến con gái của Tể Tướng quá cố không hả?”

_Vậy chẳng hay công tử muốn tôi sửa lỗi như thế nào?

_Phiền tiểu thư lâu sạch giày hộ tôi!

“Chết tiệt… ngươi là tên nhỏ mọn nhất ta chưa từng thấy, chỉ đụng nhẹ đến giày ngươi thôi mà ngươi dám sỉ nhục ta đến thế này ư? Đồ kiêu căng, láo toét. Được lắm nếu như ta vào trường mà gặp mặt ngươi thì ngươi đừng trách”. Vừa lúc nó đang bối rối thì quản gia vội vàng chạy đến nói nhỏ với nó:

_Tiểu thư, có chuyện rồi. Phu nhân gọi người về ngay!

“Sặc… từ chuyện này đến chuyện kia, làm sao đây?” Gương mặt nó từ màu đỏ giận dữ chuyển sang màu xanh sợ hãi. Nó còn bị sock khi nhìn thấy cô tiểu thư kia cười thỏa mãn trước hoàn cảnh của nó. Chợt mắt nó dừng lại tại chiếc khăn trắng trên túi áo của quản gia, chiếc khăn làm nó liên tưởng đến ly rượu đang cầm. Nó nhìn ly rượu và một ý tưởng lóe lên trong đầu nó, nó khẽ nhết miệng.

_Quản gia cho tôi mượn chiếc khăn một chút!

_Dạ đây thưa tiểu thư.

_Chẳng hay tôi giẫm phải chân nào của công tử?

Tên công tử đó ra vẻ nghi ngờ nhưng vẫn đưa một chân của hắn ra. Nhanh chóng nó đổ ít rượu trong ly của nó lên chiếc giày rồi thả cái khăn lên. Nó dùng gót giày của nó để di chiếc khăn khắp giày hắn ta. Hắn ngạc nhiên nhìn gót giày nó rồi rụt chân lại. Nó mỉm cười thỏa mãn:

_Giày của công tử sạch rồi đấy! Tôi đã sửa lỗi xong rồi đấy, cảm ơn công tử đã giúp tôi sửa lỗi, tôi đi trước đây! Đi thôi quản gia!

_Này con nhỏ kia! Chết tiệt thật.

Nó có thể cảm nhận được cơn tức giận của hắn bùng nổ và sự lớn tiếng của hắn khiến mọi người đổ dồn mắt về ngạc nhiên. Nó vẫn làm lơ bỏ đi mặc cho hắn đứng đó xấu hổ vì lời văn tục vừa rồi của mình.

Lúc này nó căng thẳng ngồi thấp thỏm trong xe:

_Chẳng hay phu nhân gọi ta có việc gì thế?

_Tiểu thư đừng lo lắng quá, chẳng qua phu nhân giận vì tiểu thư tự ý bỏ đi thôi ạ.

Nó thở phù nhẹ nhõm:

_Vậy mà ta cứ tưởng… mà quản gia, lúc nãy ta xử xự như thế có quá không?

Quản gia im lặng hồi lâu rồi nói:

_Chắc chẳng có vấn đề gì đâu ạ!

Nó thầm mãn nguyện, chẳng ai làm nhục được nó đâu. Nó là con gái của Tể Tướng quá cố cơ mà…

*********

_Con ngồi đi! – giọng phu nhân lạnh lùng khiến nó sợ nổi da gà. Nó ngồi xuống nhẹ nhàng đáp:

_Vâng thưa mẹ!

_Đêm nay con đã đi đâu đấy?

_Con chỉ đi dạo quanh phố thôi ạ.

Phu nhân nhìn nó vẻ nghi ngờ. Cũng phải thôi, trước giờ nó đâu có rãnh rỗi đến mức đi lòng vòng phố một mình. Nhưng bà cũng không truy cứu chuyện đó và nhanh chóng vào vấn đề chính:

_Được rồi, ta chiều con lần này.

_Sao ạ?

_Ta cho phép con vào trường Hoàng Gia với danh nghĩa là con TRAI của Tể Tướng quá cố. – Bà cố ý nhấn mạnh từ trai để nó nhận biết rõ về thân phận của mình. Nó hơi bất mãn nhưng cũng chấp nhận vì từ giờ nó sẽ được học ở nơi mà chỉ có quý tộc và những người giàu có mới được đặt chân vào.

Cuối cùng cái ngày mà nó chờ đợi cũng đã đến – ngày khai giảng năm học. “Các người hãy chuẩn bị tinh thần đón nhận nhân tài mới như ta đây.” Nó tự cho mình là nhất, vừa ngắm mình trước gương, chỉnh sửa lại cà vạt vừa nghĩ thầm. Phu nhân đến cạnh vuốt mái tóc của nó:

_Hôm nay con thay mặt toàn thể lớp 10 đọc tuyên bố trước toàn trường. Hãy cho họ thấy con là người như thế nào đi con trai của ta!

_Vâng! – nó mìm cười nhìn mẹ nó với ánh mắt rất tự tin. Như vậy cũng phải thôi, lúc nào nó cũng đứng đầu các môn học kể cả thể thao, theo ánh mắt của những đứa con gái khác mà nói thì nó là một chàng trai no.1 không ai sánh bằng. Ngoại hình đẹp trai, chiều cao 1m71 đáng mơ ước của nó khiến bao cô gái chết mê chết mệt vì nó. Hôm nay nó sẽ cho toàn thể quý tộc của nước Đại Hàn Dân Quốc này biết: Người xứng đáng ngôi vua nhất chỉ có nó thôi!

Nó bước ra khỏi cửa nhà với bước đi tự tin nhất, có vẻ hôm nay sẽ là một ngày đẹp. Bất chợt một giọng nói vang lên:

_Anh gì ơi, cho em xin số điện thoại được không?

Là cô gái hôm trước. Nó dừng chân nhìn kĩ thì cô gái ấy, là một cô gái trông cũng khá xinh xắn, nhưng đối với nó – đôi mắt chuyên nghiệp cao cấp đã được chiêm ngưỡng cả trăm mĩ nhân thì cô ta chỉ là một hạt bụi nhỏ xíu không đáng để mắt tới. Nó đang ngần ngại chưa kịp nói gì thì cô gái ấy đã bị quản gia đẩy sang một bên:

_Công tử nhà chúng tôi không thể có thời gian nói chuyện với những người tầm thường như cô đâu. Mong cô tránh ra cho!

_Sao ạ? – cô gái ngỡ ngàng, gương mặt hồng hào pha chút tổn thương.

Nó liền lên tiếng:

_Quản gia! – nó nhìn quản gia với vẻ cảnh cáo, và quay sang mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ cất lên:

_Xin lỗi cô bé. Biết làm sao đây? Tôi sắp trễ học mất rồi!

Nó nhướng mày, mê hoặc cô bé bằng nụ cười thiên thần vốn có. Cô bé ngất ngây vì nụ cười đó và mơ hồ nói:

_À… vâng… anh học trường Hoàng Gia ạ? Anh cứ đi trước đi.

Nó liền leo lên xe với tốc độ nhanh nhất có thể như vừa được giải thoát khỏi rắc rối lớn.

“Hôm nay là ngày đầu mình bước vào trường, phải vui lên chứ?” Nó thầm nghĩ và không quên nở một nụ cười.

Xe tiến thẳng vào cổng, lối đi dành cho xe rộng thênh thang, vậy mà có rất nhiều học sinh chỉ dừng xe ngay cổng rồi đi bộ vào. Chẳng biết họ nghĩ gì nữa.

Xe nó dừng lại trước tòa nhà lớn ở cuối con đường, bên trái còn một ngã rẻ rộng thênh thang. Nó tò mò hỏi quản gia:

_Đường đó dẫn đến đâu thế?

_Dạ thưa cậu chủ dẫn đến 2 khu A và B, các phòng thể thao ạ.

_À thế à? Thế tòa nhà trước mặt ta là gì?

_Dạ là tòa nhà chính dành cho giáo viên, ban giám hiệu.

“Phải rồi mình phải đi gặp hiệu trưởng” – Nó bước xuống xe, mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía nó, nhanh chóng, một đám nữ sinh chạy đến bao vây nó:

_Ôi, em nghe nói anh là con trai của Tể Tướng Han vừa chuyển đến phải không?

_Á… anh đẹp trai quá!

_Anh ơi cho em số điện thoại đi!

_Trời ơi anh ấy đẹp trai ngang ngửa Hoàng Tử Du á!

_Anh ấy là con trai của Tể Tướng Han thì khác nào là Hoàng Tử?

_Anh ơi chụp với em vài tấm được không?

Nó sững sờ, lớn tiếng gọi:

_Quản gia! Quản gia!

Lập tức quản gia liền tách đám nữ sinh ấy ra nhưng vô dụng, một ông quản gia làm sao có thể chống lại bao nhiêu cô gái đang bao lấy nó. Hết cách nó đành dùng “chiêu” của mình, nở nụ cười thiên thần, nó nói lớn:

_Tôi phải đi gặp hiệu trưởng, các bé có thể tránh đường giúp tôi không?

Nhưng “chiêu” của nó lại phản tác dụng. Nó vừa nở nụ cười có sức sát thương lớn ấy, ngay lập tức đám nữ sinh ấy nhao lên như tranh nhau một miếng mồi ngon, không màng đến lời nó nói. Có thể nói là đám nữ sinh đó sẵn sàng ăn tươi nuốt sống đó bất cứ lúc nào. Nó thầm rủa bản thân thật ngốc, càng lúc nó càng cảm thấy tức giận. Vừa lúc không biết phải làm sao, quản gia đưa đến ba bốn chú bảo vệ rẻ đường cho nó đi. Khi đã có đường đi, nó liền tỏ ra ngạo mạn, lấy tay phủi những chỗ bọn con gái chạm vào áo nó và liếc mắt nhìn khiến cả đám con gái im phăng phắt. “Bọn rắc rối, sau này đi đâu chúng cũng theo sau thế này làm sao mà chịu đựng được đây?”

_Lối này thưa cậu chủ!

Đám con gái dù im ru nhưng chân vẫn bám theo nó, nhìn nó với ánh mắt đáng thương khiến nó vô cùng khó chịu. Nó nhanh chóng bước vào thang máy trong vẻ tiếc nuối của đám con gái (tạm gọi là fan cho nó ngắn gọn) và thở phào nhẹ nhõm khi thang máy đóng lại:

_Oh my god, sau này đi đâu cũng bị bám đuôi như thế làm sao mà chịu đựng được đây?

_Tôi sẽ nhờ nhà trường xử lý giúp, cậu chủ đừng quá lo lắng.

Cửa thang máy mở ra, nó đang yên tâm vì nghĩ rằng đã thoát khỏi đám fan cuồng ấy thì ngay lập tức trố mắt ngạc nhiên, miệng không nói ra thành lời. Trước mắt nó… một đám fan đã trực chờ sẵn trước thang máy đang nháo nhào cả lên. Nó đang phân vân không dám bước ra thì bỗng nhiên cửa thang máy kế bên mở ra. Đám fan ấy như đàn kiến hét lên rồi bu vào cục mỡ bên cạnh:

_Á… Thái Tử Min

Nó thầm mừng rỡ cảm ơn người ở cầu thang bên cạnh, nếu có dịp nó sẽ quỳ xuống lạy lạy tên ấy vài cái và bước ra khỏi thang máy. Nhưng mọi chuyện không như nó nghĩ, đàn kiến ấy chợt im phăng phắt, cảm thấy không ổn, nó quay lại, hàng ngàn ánh mắt bây giờ đã chuyển hướng sang nó với ý nghĩa: “Tớ sợ Thái Tử lắm!”

“OMG, chúng sắp tấn công rồi” cùng với suy nghĩ đó đôi chân của nó cũng hoạt động theo. Dùng hết sức sinh tồn nó ba chân bốn cẳng chạy ngay vào phòng hiệu trưởng.

_Hộc hộc… cốc cốc cốc – sau khi đứng trước cửa phòng rồi nó an tâm gõ cửa mặc cho đám fan ấy đang ríu rít đằng sau.

Giọng nói lạnh tanh của một phụ nữ cất lên:

_Vào đi.

Nó khẽ rùng mình mở cửa. Một người phụ nữ đang cấm cúi viết gì đó liếc mắt nhìn nó, dưới hàng lông mày rậm như một đường thẳng là ánh mắt sắc bén:

_Ồ cậu chủ của Tể Tướng Han đến rồi sao?

_Dạ… thưa cô. – nó cố tỏ ra thân thiện đón lấy cái bắt tay của hiệu trưởng.

_Rất hân hạnh, mời cậu ngồi.

_Cốc cốc – lại thêm tiếng gõ cửa.

_Mời vào!

Nó tò mò nhìn ra cửa, ngay tức khắc nó sững người nhận ra người vừa bước vào không ai khác chính là cái tên ôn dịch nó đã gặp trong đêm dạ hội hôm trước. “Ha ha ta mà biết mi là con nhà ai thì đừng hòng ngẩn mặt lên nhìn đời.”

_Ồ… Thái Tử Min cũng đến rồi à?

Câu nói vừa dứt, gương mặt nó liền biến sắc... “What? She said? This guy is prince? OMG” Nó không thể tin vào tai mình nữa. Bà ta nói hắn ta là Thái Tử của nước Đại Hàn Dân Quốc sao?

_Tôi xin giới thiệu đây là cậu chủ của Tể Tướng Han, Han Ji Min – rồi bà ấy quay sang nó – Đây là Thái Tử Lee Yoon Min.

Hắn tỏ vẻ lịch sử muốn bắt tay với nó:

_Hân hạnh được làm quen.

Thấy thế, nó lờ đi cái bắt tay, tỏ ra ngạo mạn:

_Rất hân hạnh.

Hắn rút tay lại, nở một nụ cười sâu xa:

_Tôi không ngờ, Tể Tướng Han quá cố lại có một cậu chủ đây... thật đáng ngạc nhiên!

“Tôi không ngờ? Ý nhà mi là gì hả đồ chết bầm? Ngươi dám nói xéo ta là con hoang ư?”

Nó trừng mắt nhìn hắn, hắn cũng đáp trả lại nó bằng ánh mắt thâm hiểm. Cả hai đấu mắt với nhau như thế một lúc thì giọng của cô hiệu trưởng cất lên, phá tan bầu không khí căng thẳng:

_Sắp đến giờ khai giảng rồi, mời hai cậu theo tôi xuống hội trường dự lễ.

Không đợi cả hai trả lời, bà ấy bước đi trước, nó và hắn ta lật đật theo sau. Vừa bước ra khỏi phòng, đám fan lúc nãy đã trực chờ sẵn vừa nhìn thấy cô hiệu trưởng cũng im phăng phắt:

_Đến giờ khai giảng rồi, các cô còn đứng đây làm gì?

Đàn kiến ấy liền ngoan ngoãn xếp thành hàng đi theo sau nó và hắn ta. Với ánh mắt của hiệu trưởng cả nó và tên Thái Tử kia còn run sợ huống hồ chi đàn kiến ấy?

Hội trường rộng lớn nằm bên dưới phòng hiệu trưởng, hàng ghế thứ nhất dành giáo viên, các hoàng thân như nó ngồi ở hàng ghế thứ hai. Bên trái nó là cô tiểu thư đáng ghét hôm trước, bên phải nó là hắn ta. Được vinh dự ngồi giữa hai người nó không ưa thích gì tất nhiên sẽ rất khó chịu, mà khi nó khó chịu thì sẽ dồn tức cả sự ức chế vào trong lòng càng khiến bộ mặt nó trở nên khó coi hơn. Không khí hội trường ồn ào, sôi nổi bị dập tắt bởi giọng nói của cô hiệu trưởng:

_Tất cả! Trật tự!

Dứt câu, cả hội trường như những con rôbot hết pin ngồi bất động, bà ấy tiếp tục lời của mình:

_Tôi rất hân hạnh được lãnh đạo trường Hoàng Gia này – là ngôi trường số một dành cho Hoàng Tộc, và cũng là một trong những trường đứng đầu nước Đại Hàn Dân Quốc. Tôi cũng rất hân hạnh được đón tiếp những học sinh mới, những quý tộc, những học sinh giỏi nhất trong nước vừa bước vào ngôi trường này. Trong những năm qua, trường chúng ta đã đạt được rất nhiều hành tích cao quý. Tuy nhiên tôi mong các cô cậu sẽ không dừng lại ở những hành tích đó, tôi là một người tham lam, muốn trường Hoàng Gia phải tiến xa hơn những hành tích vừa rồi, phải vươn cao hơn để  xứng với chức danh trường đứng đầu đất nước Đại Hàn Dân Quốc này. Sau đây, tôi xin chỉ dẫn thêm cho các học sinh mới. Trường chúng ta được chia làm 2 khu. Khu A dành cho các khối lớp 1, 2, 3, 4, 5, 6 còn khu B dành cho các khối lớp 7, 8, 9, 10, 11, 12. Tôi mong rằng dù tuổi tác có trên lệch nhau, địa vị khác nhau nhưng vẫn không quên hòa đồng, đối xửa bình đẳng với nhau cũng như đối với những học sinh mới. Rất mong các cô cậu hãy ra sức học tập để xứng đáng với địa vị của các bản thân trong tương lai. Tôi xin hết.

Lời bà ấy vừa kết thúc thì hàng loại tiếng vỗ tay tán dương vang lên. MC lại tiếp tục buổi khai giảng:

_Và sau đây xin mời Công Chúa Lee Eun Hee, đại diện học sinh khối lớp 9 lên phát biểu.

MC vừa dứt lời thì hàng loạt các băng rôn đỏ giơ cao, tiếng la hét của các fan nổi lên:

_Công chúa Lee Eun Hye, I love you!!!

“Công chúa á?”

Chợt cô tiểu thư ngồi cạnh nó đứng lên vẫy tay với các fan, lúc đó nó chợt hiểu ra rằng:CON NHỎ ĐÃ CHƠI KHÂM NÓ chính là CÔNG CHÚA CỦA NƯỚC ĐẠI HÀN DÂN QUỐC. Nó trợn tròn mắt nhìn cô ta bước lên sân khấu, thật khó tin mà... nhưng rồi nó lại thầm cười vì nghĩ rằng chàng công tử giúp nó hôm đó chính là Hoàng Tử Du mà đám fan nói. OMG, nó say nắng Hoàng Tử mất rồi. Nó lén liếc mắt qua bên cạnh, tên Thái Tử thúi ấy đang say sưa với bài phát biểu của con nhỏ kia, chợt nó thấy càng lúc nó càng ghét tên đó hơn, ghét vì tên đó rất giống nó. Lạnh lùng, ít kỉ, kiêu căng và… rất cô đơn.

_Và sau đây xin mời công tử Han Ji Min đại diện học sinh khối lớp 10 lên trình bày bài phát biểu của mình.

Nghe tên, nó liền bước lên sân khấu, những lời bàn tán bên dưới bắt đầu trỗi dậy:

_Là công tử Han đấy!

_Nghe đâu con của Tể Tướng Han quá cố đó!

_Trời năm nay sao không phải Hoàng Tử Du đại diện?

Tiếng xì xầm càng lúc càng lớn. Nó lấy hết bình tĩnh:

_Xin các bạn im lặng cho!

Sau lời yêu cầu, tiếng ồn bên dưới nhỏ dần, nó hài lòng vì điều đó và tiếp tục bài phát biểu của mình:

_Như cô hiệu trưởng đã nói… chúng ta tiêu biểu cho những người đứng đầu cả nước để phụng sự cho đất nước Đại Hàn Dân Quốc, đưa đất nước thành một quốc gia giàu mạnh. Để thực hiện được điều đó chúng ta phải nổ lực ra sức học tập. Tôi xin đại diện cho khối lớp 10 mong rằng chúng ta có thể đoàn kết cùng nhau phấn đấu học tập – Nói đến đó mắt nó dừng lại ở tên Thái Tử thúi đang quay mặt đi làm lơ – Và giúp đỡ lẫn nhau trong thời gian sắp tới, tôi xin hết.

_Bis… bis… tuyệt quá anh Han Ji Min.

_I love you…

Nó bước xuống chậm rãi trong lời tán dương của mọi người.

“Ha ha ha, nào nào, la lớn lên nào, ta là người tuyệt nhất trong trường này đấy, các ngươi sẽ sớm nhận ra điều đó thôi!”

 MC lại bước lên thế chỗ nó:

_Xin mời Thái Tử Lee Yoon Min đại diện học sinh khối lớp 11 lên trình bày phần phát biểu.

_Á Thái Tử Min…

_Sarang hea Thái Tử Min…

Cả hội trường nổi loạn như sấm dậy.

“Hứ, tên hách dịch đó có gì hay mà bọn nữ sinh lại náo loạn đến thế chứ?”

Nhưng không biết tại sao tên Thái Tử đó lại có sức hút hơn nó. Hắn ta vừa bước lên sân khấu, cả hội trường liền im phăng phắt. Nó lấy điều đó làm bực mình không thèm nghe bài phát biểu của hắn ta. Quản gia đến cạnh nó:

_Cậu chủ… người có cần tham quan trường một lát không ạ?

_Buổi khai giảng còn chưa kết thúc. Các bậc tiền bối còn đang trình bày bài phát biểu của mình. Ta bỏ đi lúc này há chẳng phải coi thường họ hay sao?

_Vâng, vậy tôi xin lui trước.

_Công tử Han Ji quả là khách sáo.

Nó giật mình trợn mắt nhìn sang bân cạnh khi nghe giọng nói phát ra từ con nhỏ đáng ghét mà bọn fan gọi là Công Chúa. Chợt nó nhận ra thái độ của mình thật bất lịch sự liền mau chóng thay đổi cho đúng phong cách của nó – lạnh lùng, lịch lãm.

_Hân hạnh được làm quen với Công Chúa. – Vừa dứt câu, nó hình dung ra cảnh tượng nó đang ói sạch thức ăn sáng một cách thảm thương.

_Tiền bối cứ gọi em là Eun Hye, đừng khách sáo quá.

_Vậy sao được?

_Không sao đâu, em cũng sẽ gọi anh là anh Han Ji nha?

“Gì thế này? Tỏm quá đi mất con nhỏ này?”

Nó ráng gặng một nụ cười giả tạo thấy rõ:

_Haha… Eun Hye khách sáo quá.

_Hôm nay là lần đầu tiên em gặp anh đấy. Lúc còn nhỏ em chưa bao giờ nghe nói Tể Tướng Han có con trai.

“Ồ, chẳng ai biết đến sự tồn tại của tôi sao? Thảo nào trường này lại bát nháo khi tôi xuất hiện. Vậy thì đến lúc các người phải biết đến người tài giỏi nhất rồi!”

Nó vừa suy nghĩ vừa cười giả tạo:

_Vì anh và mẹ sống bên Mỹ từ lúc anh còn nhỏ.

_Vậy à? Mà em thấy anh không thích anh Yoon Min cho lắm đúng không?

_Haha làm gì có chuyện đó.

_Anh khỏi chối, ai gặp anh ấy lần đầu cũng như anh cả. Vì Hoàng Hậu lúc nào cũng rất khắc khe, mẫu mực, nên anh ấy từ nhỏ đã khô cứng, lạnh lùng như thế.

Nó gật đầu ra vẻ cũng hiểu đôi chút. Nhưng thật sự nó hiểu hơn ai khác vì phu nhân nhà nó cũng giống hệt như Hoàng Hậu, lúc nào cũng muốn nó nỗ lực thành người tài giỏi.

Nó lại len lén nhìn sang bên cạnh. Thảo nào hắn lại giống nó đến thế, cảm thấy đồng cảm với hắn, nó cố tỏ ra thân thiện:

_Bài phát biểu của tiền bối tuyệt lắm. – Nó dùng tuyệt “chiêu” của nó nhưng chẳng ăn nhầm gì.

_Đừng có tỏ ra ngu ngốc như thế.

“Ộc… hắn dám nói như thế ư? Cái tên chết tiệt.” Nó điên tiết lên vì từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên có người dám mắng nó ngu ngốc. Được lắm ta sẽ dạy dỗ ngươi...

_Ha…ha… xin lỗi.

_Dẹp cái điệu cười đó đi!

_Ha… ha… nhưng tôi không thể nhịn được. Tiền bối nói chuyện làm tôi nghĩ đến một con bò ngu ngốc mà tỏ ra hung hăng.

_Ngươi…

_Người ta còn gọi là : “Ngu mà tỏ ra nguy hiểm.” Nếu tôi nói gì sai thì xin thứ lỗi cho!

Nói xong, nó lập tức đứng dậy bỏ đi một mạch, không dám ngoảnh mặt lại, không để cho tên Thái Tử ngu ngốc đó có cơ hội kịp đáp trả câu nào.

Thế nhé tên Thái Tử thúi, ta chấm ngươi rồi đó hôhôhô! Ngươi sẽ là người đầu tiên nếm mùi lợi hại của ta!

 Vừa lúc nó rời khỏi hội trường, lần lượt Công Chúa, tên Thái Tử thúi cũng đứng dậy không lời nào  mà bỏ đi khiến cậu học sinh đại diện lớp 12 ngẩn ngơ trên bụt giảng : “Chẳng lẽ bài phát biểu của mình tệ lắm sao?”

_Anh Han Ji! – có tiếng gọi với nó ở đằng sau. Nóthở dài rùng mình, chỉ có mỗi con nhỏ đáng ghét ấy mới gọi nó bằng cái tên “anh Han Ji~~~” ngớ ngẩn ấy làm nó nổi cả da gà.

 _Eun Hye? Buổi khải giàng chưa kết thúc mà, sao em…

 Không để nó nói hết câu, con nhỏ đáng ghét đó không chút lịch sự chui tọt vào họng nó:

 _Câu đó em phải hỏi anh mới đúng. Anh với anh Yoon Min ghét nhau, đúng không??

 Nó không thèm để ý đến câu hỏi của Eun Hye cau mày nhìn mọi người xung quanh như đang gáng ghép nó với con nhỏ đó. Nó tỏ vẻ khó chịu và bực bội, cứ như họ đang chửi thẳng vào mặt nó rằng nó bị biến thái vậy.

 _Anh Han Ji! – giọng của Eun Hye kéo nó trở lại hiện tại.

 _Sao?

 _Anh đang nhìn cái gì vậy?

 _Ờ… không có gì. Mà Eun Hye này, sao hôm nay anh không thấy Hoàng Tử Yoo?

 _À… anh ấy rất mê chơi đàn. Những lúc có thời gian rãnh, anh ấy luyện tập trong phòng âm nhạc của riêng anh ấy nằm ở hướng này nè. Có anh Han Ji thay anh ấy làm đại diện học sinh năm nay, chắc anh ấy đang tung tăng trong phòng nhạc.

 Nó nhìn theo hướng tay của Eun Hye đang chỉ vào con đường rẽ trái lúc nãy. Nó nghĩ dù sao nó cũng phải tham quan một lần cho biết với lại nó cũng muốn được ngắm gương mặt toả nắng ấy lần nữa.

 _Eun Hye có thể dẫn anh đến đó được không?

 _Anh muốn nghe thử anh ấy đàn đúng không? Tuyệt lắm đấy!

 _Ừ

 _Đi hướng này!

 Nó đi theo Eun Hye mặc dù trong lòng không thích đi cùng con nhỏ này chút nào nhưng ai biết được, ai bảo nó là em của Hoàng Tử làm chi?

 Đường đi quả là không ngắn chút nào. Nó đi đến nhừ cả chân mới thấy được cái tòa nhà to lớn, Eun Hye lên tiếng phấn khởi:

 _Tới rồi.

 _Không… không lẽ… là cái nhà đó đó hả?

 Nó ngạc nhiên chỉ tay về phía cái tòa nhà trước mặt nó. Nói là nhà của Hoàng Tử nó còn tin, chứ nói là phòng tập đàn thì… hơi sock!!!

 _Không phải, là nhà này. – Eun Hye chỉ tay về hướng một tòa nhà chỉ bằng một phần tư tòa nhà trước mặt nó nằm vuông góc với nhau.

 Nó gật gù. Thế mới là phòng tập đàn chứ?

 Eun Hye dẫn nó vào một phòng nhạc cụ rộng lớn, các loại nhạc cụ cao cấp được xếp gọn trên kệ. Đối diện cánh cửa vào tòa nhà là một cánh cửa gỗ lớn. Eun Hye gõ nhẹ. Không có tiếng trả lời, con bé tò mò mở cửa và bước vào. Tiếng Đàn len lỏi qua khe cửa phát lên một bản nhạc trầm lắng, êm dịu đến lạ lùng. Nó bước vào và sững sờ. Đẹp… rất đẹp… Hoàng Tử ngồi trước cây đàn làm nó sững người. Ánh hào quanh xung quanh anh ấy như phát sáng hơn. Đôi bàn tay làm phép trên cây đàn, nhảy múa trong vũ điệu của riêng mình tạo ra một bản nhạc làm ấm lòng nó. Chợt tiếng nhạc dứt hẳn kéo nó về hiện tại, Hoàng Tử đang nhìn nó.

 _Anh In Yoo! Đây là anh Han Ji Min

 _Sao em dẫn cậu ấy vào đây?

 _Anh không thích hả?

 _Không phải thế, anh không thích bị làm phiền trong lúc luyện đàn.

 Nó bối rối:

 _Vậy à? Vậy tôi xin lỗi, Hoàng Tử cứ tiếp tục đi, tôi làm phiền rồi.

 _Không sao đâu, cậu là con trai của Tể Tướng Han?

 _À… đúng.

 _Tôi rất kinh ngạc đấy, tôi chưa bao giờ biết là Tể Tướng Han có một công tử như thế này. 

Nó đỏ mặt vì nó nghĩ câu nói vừa rồi hàm ý khen nó.

 _Rất vui được làm bạn cùng Hoàng Tử Yoo – Nó chờ cái bắt tay của Hoàng Tử. Dĩ nhiên một người lịch lãm như thế sẽ đáp trả lại thành ý của nó.

 _Nhìn công tử quen quen, chẳng hay tôi đã gặp công tử ở đâu chưa?

 Hôm dạ hội! Nó định nói thế nhưng nó sực nhớ ra mình không thể tiếc lộ việc mình là con gái được. Thế là nó bấm bụng chối:

 _Chắc Hoàng Tử nhìn nhầm, từ nhỏ tôi đã định cư ở Mỹ, đây là lần đầu tiên tôi trở về Hàn Quốc đấy.

 _Vậy ư? Có lẽ tôi nhầm thật.

Hoàng Tử mỉm cười bước đến bộ ghế salong gần đó, đưa tay mời:

_Mời ngồi.

Một cách vui vẻ, nó ngồi xuống đối diện với Hoàng Tử.

_Anh không mời em sao?

_Em không cần ngồi cũng chẳng sao đâu Eun Hye.

Nghe thế, Eun Hye giẫm chân In Yoo một cái rõ đau rồi ngồi xuống cạnh nó. Hoàng Tử chỉ mỉm cười nói với nó:

_Eun Hye nó ngang ngạnh lắm nhưng vì thế mà trông rất đáng yêu.

Nó cười cười gật đầu, tự nhiên lại kể về con nhỏ đó, nhìn là muốn phát nôn chứ đáng yêu chỗ nào chứ? Nó chuyển chủ đề:

_Bản nhạc lúc nãy của Hoàng Tử rất tuyệt, tôi rất hâm mộ Hoàng Tử đấy!

_Chúng ta cùng tuổi mà, cứ xưng hô như bạn bè được rồi. Tôi cũng chỉ là một tay đàn nghiệp dư thôi, công tử quá khen rồi.

_Hoàng Tử là hoàng thân làm sao có thể ngang hàng với tôi được.

_Hoàng thân thì có gì là hay chứ? Thà là một người dân bình thường xem ra còn thanh thản hơn... Mà trông công tử thông minh như thế, chẳng hay cậu có thể chơi loại nhạc cụ nào ở đây không?

Nó nhìn một loạt tất cả những nhạc cụ được xếp trước mặt nó bóng lóa không một tí bụi. Những năm tháng tuổi thơ nó đã được học qua tất cả mọi thứ và thành thạo mọi nhạc cụ kể tử khi nó chỉ mới 12 tuổi.

 _Ùm… tôi có thể dùng cây piano ấy chứ?

 _Công tử cứ tự nhiên.

 Nó ngồi xuống chiếc ghế, nhớ về bản nhạc mà thầy nó khen rằng nó đánh bản đó hay nhất. Nó giơ nhẹ ngón tay và tâm trí nhảy múa theo từng nốt nhạc trong đầu nó. Khúc nhạc du dương, trầm lắng, đượm buồn và làm cho người khác cảm nhận được một vẻ cô đơn đến thấu lòng bên trong người chơi nhạc. Lúc này đôi mắt nó như nhấn chìm mọi vật vào một nỗi buồn sâu thẳm nào đó bên trong nó. Nó truyền tải hết tất cả cảm giác của nó vào trong bài nhạc và bắt đầu cất tiếng hát:

"Em không bao giờ biết.. Đây là câu chuyện của riêng anh...

Vào một ngày mưa

Che giấu những giọt nước mắt...

Thiên đường trút xuống những cơn mưa như đang chế giễu anh...

Trong một ngày mưa...

Chìm đắm trong những suy nghĩ...

Ước mong về ngày đáng nhớ ấy...

( Rainy heart ) Ngày mưa, khi đang ngắm nhìn bức màn mưa rơi

( Rainy heart ) Những giọt lệ lăn dài trong vô thức

Vì sao con tim anh bật khóc mãi mỗi khi mưa rơi

( Rainy heart ) Anh đang nhớ đến ai sao?

( Rainy heart ) Ngày hôm nay trôi qua cũng như ngày hôm ấy..."

Nó nhắm mắt lại cảm nhận những nhịp điệu buồn sâu thẩm trong đáy lòng nó. Bản nhạc như một dòng nước cuốn theo cảm xúc dạt dào khiến người nghe cảm nhận được một cảm giác buồn khó tả. Trong lúc đó, không ai biết có một người đang nấp sau cánh cửa phòng đã bị hé mở, thưởng thức bài hát ấy, đôi mắt hắn mơ màng tưởng nhớ về quá khứ. Người đó không ai khác chính là Yoon Min.

"Vào một ngày mưa

Bước đi cô độc trên những con phố...

Trái tim lên tiếng như muốn làm anh bật khóc

Vào một ngày mưa

Chìm đắm trong những suy tư...

Lời từ biệt như đang đến gần hơn...

( Rainy heart ) Ngày mưa, khi đang ngắm nhìn bức màn mưa rơi

( Rainy heart ) Những giọt lệ lăn dài trong vô thức

Vì sao con tim anh bật khóc mãi mỗi khi mưa rơi

( Rainy heart ) Anh đang nhớ đến ai sao?

( Rainy heart ) Ngày hôm nay trôi qua cũng như ngày hôm ấy..."

Những ngón tay điêu luyện của nó không cho phép bản nhạc sai hay chậm trễ một nhịp nào. Khiến Hoàng Tử không khỏi bàng hoàng vì tài năng của nó. Bản nhạc chấm dứt, đôi môi Yoon Min khẽ mấp mấy:

_Jung Rin Young...

Đôi mắt hắn chuyển màu ưu tối, lạnh lùng rời khỏi đó. Bên trong phòng, tiếng vỗ tay không ngớt của hai anh em Hoàng Tử cùng vẻ mặt đầy tự hào của nó.

_Thì ra cậu cũng là một tay đàn kiệt xuất thế này.

_Hoàng Tử quá khen rồi. 

_Anh Han Ji đàn hay như anh In Yoo vậy. Hay là hai anh thi với nhau đi!

 Nó giật bắn mình khi nghe câu đó. Ý chính nó đến đây là muốn làm bạn với Hoàng Tử chứ không phải là đối thủ. Nó chưa kịp lên tiếng phản đối thì Hoàng Tử nói:

 _Hay lắm! Ji Min, từ giờ tôi và cậu sẽ là đối thủ đàn của nhau nhé!

 _Sao? Hoàng Tử đùa à? Tôi làm sao có thể là đối thủ của Hoàng Tử được?

 _Tôi không thích những người khiêm nhường đâu. Tôi muốn thấy tài năng thật sự của cậu.

 Trời… nó còn biết từ chối thế nào nữa. Những lúc bối rối thế này nó luôn giữ sự im lặng không để người khác thấy vẻ mặt lúng túng của nó. Chính thế mà Hoàng Tử lại nghĩ rằng nó đồng ý: 

_Hẹn cậu ở giải đàn Quốc Gia nhé! Tôi sẽ chăm chỉ luyện tập đấy. – Hoàng Tử vỗ vai nó mỉm cười – một nụ cười đẹp nhất mà nó thấy. Nó đỏ mặt, có mơ nó mới thấy một Hoàng Tử lịch lãm, dịu dàng như thế này.

 Nó rời khỏi đó trong sự bối rối, vậy là từ nay nó sẽ là địch thủ của Hoàng Tử. Eun Hye vẫn lẽo đẽo theo sau nó, kể những chuyện nhàm chán mà nó chỉ muốn ậm ừ cho qua.

 _Anh Yoon Min đánh tennis cừ lắm đấy!

 Câu này làm nó chú ý, nó lại trổi tính tò mò:

 _Giỏi tennis ư?

_Phải, mỗi khi có chuyện không vui là anh ấy lại đánh tennis điên cuồng. Em nghĩ, lúc nãy anh ấy rất giận anh nên có thể đang tập ở sân tennis cũng nên...

_Anh cũng muốn đến đó xem thử.

_Thật ư? Phía sau tòa nhà chính là sân thể thao, anh sẽ bất ngờ vì anh Yoon Min cho xem.

 “Bất ngờ ư? Để xem gã đó làm được trò trống gì? Cái gì chứ tennis thì bổn thiếu gia đây không sợ. Người hãy chờ coi, ta sẽ hạ gục ngươi thật dễ dàng!” Nó phấn khởi bước nhanh đến sân tennis, lòng thầm vẽ ra viễn cảnh tên Thái Tử thúi đó phải thua một cách nhục nhã. Nó lại tự cười một mình, với vẻ mặt đắc thắng tiến vào sân tennis.

Nó và Eun Hye vừa bước vào, cả sân đang ồn ào vì trận đấu trên sân bỗng trở nên im bặt nhìn 2 chúng nó. Nó liếc mắt nhìn tên Thái Tử đang ngồi chễnh chệ trên chiếc ghế sofa trong hiên. Eun Hye chỉ nó phòng thay đồ và nơi lấy đồng phục tennis. Chỉ 15 phút sau nó đã có mặt ở sân chờ cùng bộ đồ mới tinh trong những ánh mắt ngưỡng mộ.

 _Anh Han Ji trông anh tuyệt quá! – Eun Hye ngất ngây bên cạnh nó. Nó chẳng buồn để ý đến Eun Hye mà tiến thẳng đến chiếc ghế Thái Tử đang ngồi. Nó nhẹ nhàng ngồi xuống.

 _Ai cho cậu cái quyền ngồi cùng ghế với ta thế hả?

 “Cái gì? Ngươi dám nói ta thấp kém hơn mi à?”

 Cơn tức giận bắt đầu nổi lên, nó ghìm giọng:

 _Ghế này… Thái Tử khiên từ phòng Thái Tử đến đây à?

 _Sao?

 _Nếu không phải thì chắc Thái Tử có nhầm lẫn gì rồi. Tôi là học sinh trường Hoàng Gia tại sao không được phép ngồi đây nhỉ?

 _Ngươi…

 Nó bật cười một cách đểu giả:

 _Chà… chà… xem ra Thái Tử quả là một người lú lẫn rồi. Đầu óc như thế thì chơi tennis thế nào nhỉ?

 _Ngươi… - chợt hắn nở một nụ cười đắc thắng – Nếu công tử muốn biết thì đấu tay đôi không?

 Nó nghênh mặt lên:

 _1 chọi 1

 _Thích thì chiều.

 Hai chúng nó bước ra sân, kẻ quay vợt bằng 3 ngón tay, kẻ buột giây giày thật chặt.

 _Nhường cậu phát bóng trước đó.

 Nó cười chế giễu:

 _Đừng hối hận.

 _Cậu là cái thá gì mà tôi phải hối hận chứ.

 _Thá gì thì bây giờ Thái Tử sẽ biết. 

Hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía sân tập. 1 trận đấu gây cấn đang diễn ra, lần đầu tiên có một địch thủ đánh trả được bảy trái của hắn – chính là nó.

Sau 30 phút, trái banh cứ tưng lên rồi tưng xuống. 

“Đã đến lúc quyết định” 

Nó nghĩ thế khi trái banh đang lao về hướng nó. Nó giơ vợt ra sau và tung một đòn thật mạnh. Nó chơi banh xoáy.

Tên Thái Tử đó ngạc nhiên và bối rối “Nếu đánh lại banh sẽ bị đập đất!” hắn bất ngờ vì khả năng của nó có thể chơi chiêu đó. Rất ít ai chơi như thế vì đa số người ta nói chiêu đó là 1 trò ăn gian qua mặt trọng tài và cũng ít ai sử dụng được kĩ năng đó.

Lúc này hắn ta đã hiểu kết cuộc của trận đấu, hắn hạ vợt xuống mặc cho trái banh đang lao tới và qua mặt hắn. Mặt hắn tối sầm lại trong những ánh mắt kinh ngạc xung quanh. Hắn tức tối chỉ tay về phía nó và gằn từng tiếng:

_ HAN JI MIN! KỂ TỪNG HÔM NAY, TÔI CHÍNH THỨC TUYÊN CHIẾN VỚI CẬU. HÃY NHỚ LẤY NHỮNG GÌ HÔM NAY, CẬU CHƠI HÈN THÌ ĐỪNG TRÁCH TÔI.

Dứt câu hắn quẳng vợt tại chỗ bỏ đi, nó vẫn đứng đó với vẻ mặt đác thắng và hả hê. Hôm khai giảng ấy là một ngày dài. Nó đã nhận được hai lời tuyên chiến, một lời tuyên chiến dịu dàng và dễ thương của Hoàng Tử, một lời tuyên chiến ác ma và thô bạo của tên Thái Tử thúi đó. Những ngày tháng sắp tới nó phải chăm chỉ luyện tập hơn mới được!

*****

Chap 2: Là em chăng, nàng công chúa trong những giấc mơ...

Nó ngồi trên ghế sofa tại phòng khách, một tay nâng niu ly nước, một tay cầm remote dò kênh. Thật hả hê, thật sảng khoái. Từ trước đến giờ không ai đụng đến nó mà có kết quả tốt cả. Nó cười thỏa mãn dưới ánh nhìn tò mò của phu nhân:

_Ji Min! Có chuyện gì vui sao?

_Hùm… con vừa cho tên Thái Tử một bài học.

_Ý con là… Lee Yoon Min sao?

_Nguyên cái đất nước Đại Hàn Dân Quốc này chỉ có mình hắn là Thái Tử, không hắn thì còn ai vô đây nữa?

Chợt gương mặt phu nhân trở nên sắc lại:

_Ta cấm con… không được gây sự với Yoon Min.

Nó hơi bất ngờ, có bao giờ mẹ phản đối những việc nó trả đũa người khác đâu:

_Tại sao vậy mẹ? Hắn đã từng hạ nhục con, nếu lúc đó con không nhanh trí thì đã mất mặt trước bao nhiêu người.

_Ta nói không là không. Ji Min, từ khi con về đây, con bắt đầu cãi lời ta. Ta thất vọng về con quá!

Nó cúi đầu tỏ vẻ ấm ức. Không để ý đến thái độ của nó, phu nhân nói tiếp:

_Hãy chuẩn bị đi, chiều nay ta và con sẽ viếng thăm Hoàng Hậu. Con hãy cẩn trọng lời nói của mình đấy!

Nó xong, bà bỏ vào phòng mặc nó ngồi đó với hàng tá câu hỏi. Từ trước đến giờ bà chưa bao giờ nói thất vọng về nó, đôi mắt nó thoáng chút buồn nhưng mau chóng đanh lại lạnh lùng như thường.

*********

Lại một lần nữa nó được nhìn ngắm vẻ đẹp nguy nga tráng lệ của Hoàng Cung. Những con đường trải cỏ hai bên và những lính gác xếp hàng nghiêm chỉnh.

_Mời phu nhân và công tử đi lối này. – Một cung nữ cuối đầu, đưa tay chỉ hướng. Nó và phu nhân đangđi trên mãnh đất của Hậu Cung, nơi chỉ cách phòng của Hoàng Hậu vài mét.

Cung nữ cẩn mật đứng ngoài cửa nói vọng vào:

_Thưa Hoàng Hậu, có Tể Tướng phu nhân và công tử Han Ji Min cầu kiến ạ!

_Cho vào!

Lập tức cung nữ đẩy cửa nhường đường cho nó và phu nhân bước vào. Nó tròn mắt nhìn Hoàng Hậu ngạc nhiên, bà ấy rất đẹp. Chợt nhận ra thái độ vô lễ của mình, nó vội cúi đầu hành lễ:

_Hạ thần xin thỉnh an Hoàng Hậu.

_Ồ, ngồi đi ngồi đi! Lâu rồi ta không gặp ngươi Tể Tướng phu nhân.

_Vâng, lâu rồi thần không gặp người, người vẫn trẻ đẹp như xưa.

_Hi hi, ngươi quá lời rồi. Cậu đây là công tử của Tể Tướng Han sao?

_Vâng thưa Hoàng Hậu.

_Trông phong độ và đẹp trai quá! – Bà cười hiền hậu nhìn nó, nó mau miệng:

_Làm sao sánh được với Thái Tử ạ? – vừa nó xong câu đó, nó như muốn nôn ra.

_Hi… hi… Chà… Tể Tướng Han lại có một đứa con trai cao to đẹp trai như thế này. Chẳng hay thời gian qua phu nhân và công tử đây đã sinh sống ở đâu?

_Chúng thần sang Mĩ sinh sống một thời gian rồi trở về Hàn Quốc. Chúng thần thỉnh an Hoàng Hậu chậm trễ, mong người bỏ qua cho.

Nó hết nhìn Hoàng Hậu rồi lại quay qua nhìn phu nhân nãy giờ cứ cúi đầu mãi.

_Hài… chã là ta rất tiếc… cái ngày mà Tể Tướng Han và Tiên Đế bị mưu sát… ta đây lại vô tâm không hề hay biết Tể Tướng Han lại có một công tử… nếu ta biết thì công tử đâu phải chịu cực khổ như thế này.

Chợt gương mặt của phu nhân trở nên xanh mét khi Hoàng Hậu nhắc đến cái chết bị mưu sát. Nó tròn mắt nhìn Hoàng Hậu kinh ngạc. Từ trước đến giờ nó chưa từng nghe đến vụ mưu sát này.

_Đó là những chuyện cũ, xin người đừng nhắc lại ạ!

_Chả là ta rất thương tiếc cho cả nhà Tướng Quân Hwang, phải chết một cách oan uổng. Nếu năm đó ta đừng nóng vội, cố làm sáng tỏ sự việc hơn thì đâu có thảm kịch như bây giờ… hai đứa con của Tướng Quân Hwang đã thoát chết, ta muốn tìm chúng để bù đắp cho nỗi đau mất mát của chúng… nhưng đến giờ vẫn không biết chúng ra sao? – Đôi mắt bà ấy rưng rưng, phu nhân càng run sợ nhìn nó. Nó chẳng hiểu gì về chuyện này cả, nhưng nó biết có cái gì đó đang len lỏi trong đầu nó, và trong vô thức, như một thối quen từ nhỏ, nó lại cố không nghĩ đến thứ đang len lỏi đó. Nó cũng chẳng biết tại sao nó lại có thối quen đó, nhưng tâm trí nó mách bảo rằng đó là những kí ức đã bị xóa!!!

Thì ra là bố nó và Tiên Đế bị ám sát… và một bi kịch là… cả nhà Tướng Quân Hwang bị chết oan uổng. Phu nhân chưa từng kể cho nó biết. Chợt nó cảm thấy hận… hận kẻ đã giết chết bố nó… kẻ độc ác ấy đã khiến bao nhiêu mạng người phải đổ xuống. Nếu biết hắn là ai, nó sẽ không bao giờ tha thứ!

Nó tò mò vội lên tiếng:

_Xin Hoàng Hậu…

Chưa nói được nửa câu thì phu nhân liền cắt lời:

_Cũng đã muộn rồi, chúng thần xin cáo lui để người nghĩ ngơi. Hôm khác, thần sẽ lại đến thăm người.

Hoàng Hậu cười hiền hậu gật đầu:

_Người muốn đi rồi ư? Vậy khi nào rãnh lại ghé thăm ta đấy!

_Vâng, chúng thần xin lui.

Mẹ nó cúi đầu hành lễ rồi vội vàng kéo tay nó đi trong vội vã. Nó luyến tiếc vì câu chuyện còn đang giở dang. Cứ thế nó và phu nhân chìm vào sự im lặng đáng sợ. Chợt phu nhân lên tiếng:

_Những chuyện ngày hôm nay… sau này ta sẽ nói rõ hơn với con.

_Nhưng con muốn biết ngay bây giờ.

_Bây giờ chưa phải lúc. Dạo gần đây con thay đổi nhiều quá! Con luôn cãi lại lời ta. Có lẽ về Hàn Quốc là một sai lầm.

Nó lại im bặt, nó rất thắt mắc, rất tò mò…

...

“Một bé gái cỡ 4 tuổi đang đi trên thảm cỏ xanh…

_Rin Young! Em xem anh có cái gì này!

Một thằng nhóc chạy đến mỉm cười hai tay giấu đằng sau lưng. Cô bé vui mừng bước đến:

_Cái gì thế?

Vừa dứt lời, chợt một cô nhóc chạy đến bóp lấy cổ cô bé lắc mạnh hét lên:

_Chính bố mày… chính bố mày giết phụ vương! Mày chết đi!

Cô nhóc ấy vừa khóc vừa lắc mạnh cổ Rin Young khiến cô bé khó thở và sợ hãi òa khóc.

Cậu bé lúc nãy đánh rơi con gấu bông chạy đến gỡ tay cô nhóc ra:

_Eun Hye! Buông Rin Young ra! Không phải vậy đâu!

_Anh Yoon Min! Chính bố nó giết phụ vương!

_Không phải vậy đâu.

Cô bé Rin Young lắc đầu ngoay ngoảy trong sự sợ hãi, gương mặt ướt đẫm nước mắt:

_Không… không… không phải…

Nó trân chối nhìn cậu bé Yoon Min và cô nhóc Eun Hye rồi chạy vụt đi mặc cho tiếng kêu của Yonn Min. Gần đó, bên đằng sau gốc câu cỗ thụ to lớn có một cậu nhóc đứng đó nhìn sự việc đang xảy ra và thút thít khóc:

_Phụ vương…”

_Không… không… KHÔNG!

Nó giật bắn dậy, choàng tỉnh sau cơn ác mộng dáo dát nhìn xung quanh. Căn phòng im lặng như tờ chỉ có mình nó…

Ác mộng… nó sợ hãi chùm kín mềm lại. Thật kinh khủng… bao năm qua nó thường nằm mơ thấy cơn ác mộng đó… nó cảm thấy những gì nó mơ thất như thật, nó cũng khó thở khi bị cô bé đó bớp cổ. PHẢI CHĂNG ĐÓ LÀ MỘT PHẦN KÍ ỨC MÀ NÓ ĐÃ XÓA?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro