Trương Mộc Mộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi gặp Mạch Kì Vũ khi tôi 15 tuổi. Tôi là một cô bé nhỏ nhắn, với dáng người thanh thoát, tên là Trương Mộc Mộc. Mùa hạ năm đó là mùa đẹp nhất trong cuộc đời của tôi. Hè năm ấy, tôi có cuộc gặp duyên phận với Mạch Kì Vũ.

Tôi có một người hàng xóm mới, và quanh khu phố cổ này không có quá nhiều người ở. Đã rất lâu rồi mới có người đến ở, và hàng xóm xung quanh rất náo nhiệt trong việc đón tiếp. Mọi người đều hào hứng bàn tán về gia đình của người hàng xóm mới. Họ nói rằng gia đình đó từng trải qua một số mâu thuẫn, và họ đã mất một người con trai trong một vụ hỏa hoạn.

Giờ họ chỉ còn lại Mạch Kì Vũ, người con trai duy nhất. Tối hôm đó, xóm tôi tổ chức một buổi tiệc chào đón người mới. Trong ánh hoàng hôn nhẹ nhàng, tôi đi trên con đường quen thuộc đến quán thân quen của bác ba tôi để mua đồ cho mẹ. *Ting ting*.

"Xin chào quý khách," một giọng nói quen thuộc gọi tôi. "Mộc Nhi đúng không?"

"Dạ, con mua chút đồ cho mẹ ạ," tôi trả lời khi bước vào quán."
Sau khi mua xong đồ, tôi bước ra khỏi quán và tiếp tục hành trình về nhà. Trên đường, ánh hoàng hôn chiếu rọi làm cho khung cảnh trở nên thêm phần ấm áp và lãng mạn.

Khi đến gần nhà Mạch Kì Vũ, tôi nhìn thấy ngôi nhà nhỏ của họ với một bức tường rêu phong phú và hàng cây xanh mướt bao quanh. Ánh đèn nhỏ lung linh phát ra từ cửa sổ, tạo ra một không gian ấm cúng và mờ ám.

Tôi bước vào sân nhà và nhận ra hình ảnh Mạch Kì Vũ đang ngồi trên băng ghế sân trước, ngắm nhìn bầu trời hoàng hôn. Anh ấy có gương mặt điển trai, với ánh mắt sâu thẳm và biểu cảm trầm lắng.

"Chào em, Mộc Nhi," anh ấy gọi tên tôi với giọng điệu dịu dàng.

"Chào anh, Mạch Kì Vũ," tôi trả lời với một nụ cười nhẹ nhàng.

Chúng tôi ngồi lại bên nhau trên băng ghế, chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống và ước mơ của chúng tôi. Từ cuộc trò chuyện đó, tôi cảm thấy như có một kết nối đặc biệt với Mạch Kì Vũ, như là một sợi dây vô hình đưa chúng tôi gần nhau hơn.

Kể từ đó, mối quan hệ giữa chúng tôi dần trở nên thân thiết hơn, và những khoảnh khắc ấm áp ấy đã trở thành kỷ niệm đẹp đẽ trong lòng tôi.
Trong những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa Mạch Kì Vũ và tôi ngày càng trở nên chặt chẽ hơn. Chúng tôi thường xuyên đi dạo quanh khu phố cổ, khám phá những góc phố lịch sử và thưởng thức những món ăn đường phố ngon lành.

Mỗi buổi tối, khi ánh đèn đường dần tắt, chúng tôi lại ngồi trò chuyện dưới bầu trời đêm êm đềm. Những cuộc trò chuyện đó mang lại cho tôi cảm giác bình yên và an lành, như là một thế giới riêng chỉ thuộc về chúng tôi hai.

Dần dần, tình cảm của tôi dành cho Mạch Kì Vũ đã trở nên rõ ràng hơn. Mỗi khi nhìn thấy anh, trái tim tôi lại đập nhanh hơn và cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng.

Tuy nhiên, trong lòng tôi vẫn còn lo lắng và bối rối về cảm xúc của mình. Liệu mình nên thổ lộ tình cảm hay giữ nó cho riêng mình? Sợ rằng nếu làm như vậy, mối quan hệ giữa chúng tôi có thể thay đổi hoặc gây ra bất kỳ một sự khó khăn nào khác.

Những suy tư đó luôn lo lắng tôi, nhưng đồng thời cũng khiến cho mỗi khoảnh khắc bên Mạch Kì Vũ trở nên quý giá và đáng nhớ hơn bao giờ hết.
Mỗi ngày trôi qua, tôi cảm nhận rõ ràng rằng tình cảm của mình dành cho Mạch Kì Vũ không ngừng tăng lên. Những nụ cười, cái nhìn, và những lời nói của anh luôn khiến cho trái tim tôi đập mạnh.

Tuy nhiên, sự lo lắng và bất định vẫn bao quanh tâm trí của tôi. Tôi tự hỏi liệu Mạch Kì Vũ có cảm nhận được những điều tương tự không? Liệu tình cảm của anh có giống như của tôi không?

Mỗi lần nhìn thấy Mạch Kì Vũ, tôi lại cảm thấy rụt rè và bối rối, không biết phải làm thế nào để diễn đạt tình cảm của mình. Đôi khi, tôi muốn thổ lộ tất cả cho anh, nhưng sợ rằng điều đó có thể thay đổi mọi thứ, kể cả mối quan hệ của chúng tôi.

Trong lòng tôi, có một cuộc đối đầu giữa lòng dũng cảm và sự sợ hãi, giữa hy vọng và lo lắng. Nhưng dù thế nào, tôi vẫn mong muốn tìm ra câu trả lời cho những băn khoăn này và hiểu rõ hơn về tình cảm của mình đối với Mạch Kì Vũ.
Trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ về cách thể hiện tình cảm của mình, cuộc gặp gỡ tiếp theo với Mạch Kì Vũ đã đến. Lần này, chúng tôi quyết định đi dạo trong công viên cùng nhau.

Dưới bầu trời xanh thẳm và lá cây xanh mướt, chúng tôi bắt đầu trò chuyện về mọi thứ, từ những sở thích đến những ước mơ trong tương lai. Không gian yên bình và tĩnh lặng của công viên tạo ra một không gian lý tưởng để chia sẻ những suy nghĩ sâu sắc và cảm xúc thật của chúng tôi.

Trong một khoảnh khắc lặng thinh, tôi nhìn thấy ánh mắt của Mạch Kì Vũ nhìn thẳng vào tôi với sự ấm áp và chân thành. Trong giây phút đó, tôi cảm nhận được sự gần gũi và hiểu biết sâu sắc hơn về anh.

Bất ngờ, Mạch Kì Vũ nói, "Mộc Nhi, em có điều gì muốn nói không?"

Trái tim tôi đập nhanh khi nghe câu hỏi của anh. Cơ hội cuối cùng để thổ lộ tình cảm của mình đã đến, và tôi quyết định không để lỡ điều này. Dù có sợ hãi và lo lắng, nhưng tôi biết rằng đây là thời điểm để nói ra.

Với một hơi thở sâu, tôi nhìn thẳng vào mắt Mạch Kì Vũ và nói, "Anh ơi, từ khi gặp anh, trái tim của em đã dành hết cho anh rồi. Em thật sự muốn nói rằng... em thích anh."
Sau khi tôi thổ lộ tình cảm của mình, không khí trở nên căng thẳng và im lặng trầm trọng. Tôi nhìn chăm chú vào ánh mắt của Mạch Kì Vũ, không biết anh sẽ phản ứng thế nào.

Một lát sau, Mạch Kì Vũ nở nụ cười nhẹ và nói, "Mộc Nhi, em không biết làm sao anh vui mừng khi nghe điều đó đúng không?"

Sự giải tỏa tràn ngập trong tôi khi nghe những lời này. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn và cười lên trong hạnh phúc.

"Anh cũng... cũng thích em, Mộc Nhi," Mạch Kì Vũ nói tiếp, giọng điệu của anh âm điệu và ấm áp.

Hạnh phúc lan tỏa trong lòng tôi khi nghe những lời này. Cuối cùng, hai chúng tôi đã dũng cảm thổ lộ tình cảm và giờ đây, một cảm xúc ấm áp và hạnh phúc bao trùm chúng tôi trong bầu không khí dịu dàng của công viên.
Những từ của Mạch Kì Vũ là như một sự xác nhận cho tình cảm mà chúng tôi đã dành cho nhau. Bầu không khí trong công viên trở nên ấm áp hơn, với những tia nắng mặt trời mềm mại chiếu xuống qua tán cây xanh mướt.

Chúng tôi tiếp tục dạo bước trong công viên, cùng nhau chia sẻ về những ước mơ, niềm vui và những nỗi lo lắng. Mỗi khoảnh khắc bên nhau trở nên quý giá hơn, và tôi cảm nhận được mối quan hệ giữa chúng tôi đang từng bước phát triển và mạnh mẽ hơn.

Khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống và ánh sáng dần tắt đi, chúng tôi quyết định kết thúc cuộc dạo chơi nhưng không kết thúc tình cảm của chúng tôi. Điều quan trọng nhất là chúng tôi đã dám mở lòng và chia sẻ tình cảm của mình với nhau, tạo nên một kết nối đặc biệt và ý nghĩa giữa hai trái tim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#maily