Truong Tam Phong di gioi du c54-58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56: GẶP CHÚT SÓNG GIÓ

Dịch và biên tập: ttdv

Nguồn: Tàng Thư Viện

๑๑۩۞۩๑๑

Hai ngày sau chiếc đại xa siêu cấp cũng hoàn thành, chiếc đại xa siêu cấp

này chỉ có bốn cái bánh xe, vốn nghĩ không cần nhưng mà ai nói nó có thể

bay chi, có bánh xe thì khi hạ xuống đất tương đối đẹp mắt, hơn nữa lúc

khẩn cấp còn có thể dựa vào bánh xe, vì vậy ta để cho công tượng thêm vào

bốn cái bánh xe. Tiếp nữa là nó lớn, thùng xe dài gần 4 thước, rộng khoảng

2 thước, so với xe bình thường thì lớn hơn nhiều, ít nhất cũng có thể ngồi

được 8 người, ta xếp đặt ở bên trong ít cái tủ đựng đồ ăn đồ uống linh

tinh, sàn xe đều là da thú xa hoa đắt tiền, ghế dựa thì lớn, cửa sổ cũng

khá rộng, khi mở hết thì trong xe sáng ngời, mẫu thân đi vào ngồi một hồi

liền bình luận: "Ngươi thật là biết hưởng thụ, chiếc mã xa này chỉ sợ là

xa hoa nhất đại lục rồi! Giáo hoàng so ra còn kém xa!"

"Hắc hắc! Tài liệu chế tạo xe hơn mười vạn kim tệ thì không thoải mái sao

được?"

"Được rồi, có nó thì khi ngươi đi xa ta cũng yên tâm, ngươi còn muốn đồ gì

nữa không?"

"Con muốn đem theo 100 xe lương thực và 100 vạn kim tệ!"

"Nơi đó không ai dùng ma tinh tạp thì mang tiền mặt ta còn giải thích

được, nhưng mà cần lương thực để làm cái gì hả?"

"Bây giờ là mùa đông, nơi đó cũng không phải là địa phương trồng trọt,

chắc chắn thiếu lương thực! Con cũng không muốn bầy quỷ đói này tạo phản,

cần dùng lương thực để trấn an bọn họ, bọn họ sẽ nghĩ con tốt, sẽ nghe lời

con nói!"

"Có lý, ngươi thật là thông minh, ta cho ngươi 200 xe, dù sao cũng có đến

3000 người áp vận mà!" Mẫu thân cao hứng nói: "Ta còn có thể tiện đường

phái người đưa hàng hóa theo, ngươi giúp ta đưa đến nơi thì có thể nhận

được một số tiền thù lao thuê dong binh đáng kể đấy chứ!" Nói xong thì vội

vàng đi an bài.

Ngày ta xuất phát trời rơi xuống trận tuyết nhỏ, mẫu thân lúc tiễn ta vẫn

là không nhịn được mà khóc! Ôi! "Từ mẫu thủ trung tuyến, Du tử thân thượng

y!" Bần đạo cũng thấy đau khổ trong lòng!

Người xem náo nhiệt đều chỉ vào chiếc đại xa mà nghị luận, đều nói xe này

lớn chắc là dễ bể nát, cũng không biết xe này là bay, hơn nữa sau khi được

đạo pháp tế luyện thì càng rắn chắc dị thường, như thế nào có thể bể nát?

Bần đạo cùng Tiên Nhã ngồi ở trong xe, bên trong có lò sưởi nên không lạnh

lẽo chút nào, còn Cái Thứ thành chiếc tràng kỷ cho chúng ta dựa lưng, rất

là thoải mái mà. Xe của ta chỉ có hai con ngựa kéo, muốn hơn nữa cũng

không thể làm được vì tước vị của ta chỉ có như vậy, nếu không thì ta đã

thêm vài thớt ngựa kéo nữa rồi. Hiện tại chúng nó phải cố hết sức mới kéo

xe đi được, sau khi ra khỏi thành ta khởi động phiêu phù pháp trận thì

chúng sẽ dễ dàng hơn.

Ra ngoài thành vừa nhìn xung quanh một chút, ác, như thế nào mà lại nhiều

người như vậy trời? Trừ 3000 thiết kỵ của ta và mấy chục người trong

thương đội của mẫu thân, còn có đến vài ngàn người cùng hàng hóa đang chờ.

Bần đạo thò đầu ra hỏi xa phu lão Mã: "Mã gia gia! Có chuyện gì mà nhiều

người như vậy?"

"Thiếu gia, bọn họ là những thương đội theo gió!" Lão Mã là người chuyên

môn đánh xe cho gia gia, lần này gia gia phái cho ta, lão là một cao thủ,

gia gia nói nếu lão không kiên trì nói đánh xe thì đã sớm bảo lão làm

thống lĩnh hộ vệ tối cao rồi, nghe nói bản lãnh không hề kém hơn phụ thân.

Thạch, Mộc hai người gặp lão đều cung kính gọi là Mã thúc! Gia gia cố ý

phái tới bảo vệ cho ta, đúng là đối với ta tận tâm, không dám qua loa!

"Ô! Theo gió?" Bần đạo không rõ.

"Chính là đi theo chúng ta, có thể bớt đi khoản thuê dong binh, lại đặc

biệt an toàn, dù sao còn chưa có đạo phỉ nào có dũng khí trêu chọc 3000

Thanh Long thiết kỵ đâu!"

"Thế à! Vậy mặc kệ bọn họ, chúng ta đi."

Cứ như vậy bần đạo bắt đầu hành trình!

๑๑۩۞۩๑๑

Một đường này bần đạo hết sức hưởng thụ, xe có phiêu phù thuật quả nhiên

không xóc nảy một chút nào, ngay cả lão Mã cũng kinh ngạc đối với tính

năng của xe này. Ta lại đem Uy Na ra ngoài, mọi người không có việc gì thì

nướng thịt uống rượu, thật là thống khoái.

Một tháng sau, chúng ta tới khu vực hẻo lánh, những thương đội theo gió đã

chia tay trên đường, chỉ còn lại chúng ta. Bần đạo chung quy vẫn có cảm

giác không đúng, giống như có người đang theo dõi. Bởi vì lúc phái Lôi Đạt

đi ra ngoài quan sát, phát hiện có người lén lén lút lút theo ở phía sau.

Những kẻ này có đến mười mấy người, đều cưỡi ngựa, lại không có hàng hóa,

bình thường sẽ đuổi theo chúng ta rất nhanh thôi, nhưng bọn họ chỉ theo ở

phía sau, cố ý không cho người hậu đội phát hiện. Hiển nhiên bên trong có

quỷ đây!

Tối hôm đó trong lúc đóng quân ngoài trời, bần đạo gọi Thạch, Mộc hai

người tới nói: "Có mấy tên hỗn trướng vẫn đi theo chúng ta!"

"Thiếu gia một mực ở trong xe làm sao mà biết được vậy?"

Bần đạo đem phát hiện của Lôi Đạt nói cho bọn họ, nhưng bởi vì để bảo vệ

bí mật của Lôi Đạt, ta nói là dùng pháp thuật quan sát.

"Không ngờ pháp thuật của thiếu gia lợi hại như vậy, vậy bây giờ ta dẫn

người đi bắt họ đem về?" Mộc hộ vệ hỏi.

"Ngoài trời tối thui, ngươi biết vị trí sao? Lỡ để chạy mất một tên thì

tin tức bị lộ! Không tốt!"

"Vậy ngài nói làm sao bây giờ?"

"Làm như vậy ...!"

๑๑۩۞۩๑๑

Tát Đại Mộc là một tên đạo phỉ cẩn thận tỉ mỉ, võ công của bản thân cũng

tới trung đoạn Bạch Ngân, là một thủ lĩnh phụ trách do thám của Nanh Sói

đạo tặc đoàn có đến 3000 người, nhiệm vụ lần này sự tình quan trọng nên

hắn mới tự mình chạy tới, bình thường thì hắn không dễ gì mà xuất động.

Lúc trước bọn họ được một người thần bí truyền đến tin tức, có 200 xe

lương thực cùng 100 vạn tiền mặt, còn có thương đội với rất nhiều hàng hóa

cao cấp đắt tiền đi ngang qua. Bất quá người áp giải cũng có 3000 người,

chỉ dựa vào Nanh Sói thì ăn không vô, may mà cái người thần bí có thần

thông quảng đại còn liên lạc với nhân mã của bốn nhà khác, rồi bản thân

người thần bí còn đem đến 1000 người, cộng cả lại thì có đến 1 vạn 5000

người cùng tham dự. Nhiều người tham gia thì ích lợi cũng chia nhiều nhưng

lợi ích cũng còn quá lớn. Bình thường một phiếu mua bán chỉ vạn kim tệ

cũng đã làm chúng lõ mắt muốn chết, còn lúc này chỉ tiền mặt đã có thể

được chia hơn mười vạn, còn có không ít hàng hóa, đặc biệt là mấy trăm xe

lương thực, đúng là thứ mà bọn họ muốn nhất. Cho nên tất cả mọi người đều

đồng ý liên thủ để ăn miếng mồi ngon này.

Lúc bắt đầu Tát Đại Mộc cũng tán thành nhưng hiện tại trong lòng hắn lại

biến hóa. Lúc này thủ hạ lại báo thương đội đã dừng lại hạ trại. Hắn cũng

để cho các bộ hạ chuẩn bị chuyện hạ trại, sau đó gọi năm thủ hạ thân cận

lại thương nghị bước hành động tiếp theo!

"Bộ Thực, ngươi thấy lần này chúng ta ăn được không?" Tát Đại Mộc hỏi.

"Sao lại không được? Nhân thủ của chúng ta nhiều gấp 5 lần so với bọn hắn,

mặc dù thoạt nhìn thì bọn họ rất lợi hại nhưng chúng ta cũng đâu phải thứ

ngồi không!" Tiểu đầu mục Bộ Thực cuồng ngôn phát biểu.

"Ta thấy chưa chắc, ta đã quan sát cẩn thận, bên trong bọn họ có nhiều cao

thủ thần kỳ, hơn nữa trang bị so với quân chính quy mà chúng ta đã thấy

còn tốt hơn rất nhiều, đáng tiếc là quá xa, nhìn không thấy mặt huy

chương, nếu không đã biết lai lịch của bọn họ!"

"Nhưng nếu chúng ta không làm thì sơn trại chắc nghèo xác nghèo xơ, hiện

tại lương thực quá khó khăn, có tiền cũng chưa chắc mua được! Mà có mua

được thì cũng quá đắt đi!"

"Chúng ta là đạo tặc, gian thương đã có dũng khí bán lương thực cho chúng

ta thì đương nhiên phải cắn một miếng to rồi!"

"Gian thương đáng chết, sớm muộn gì ta cũng phải làm thịt bọn họ. Ta xem

ra tên tiểu tử đến liên lạc với chúng ta cũng không phải là thứ tốt đẹp

gì!"

"Ta cũng cảm giác có gì đó không đúng, dường như hắn đang tận lực giấu

diếm cái gì! Đáng tiếc chúng ta cách Vương Đô quá xa, tin tức muốn truyền

tới ít nhất cũng phải mấy tháng."

"Được rồi! Dù sao chúng ta chỉ cần đi theo bọn họ là được, đại sự thì để

Đoàn trưởng quan tâm đi, chúng ta nói nhiều cũng không có kết quả mấy."

"Đúng vậy! Cơm nước xong thì nghỉ ngơi đi, nhớ phái vài người gác đêm, ta

có cảm giác bọn họ có lẽ đã phát hiện chúng ta."

"Không thể nào, chúng ta cách bọn họ hơn mười dặm, bọn hắn làm thế nào mà

phát hiện được?"

"Cẩn thận luôn luôn tốt, tối ngày mai chúng ta đi xem chỗ đóng quân mà bọn

hắn lưu lại, có lẽ tìm được cái gì đó có thể chứng minh thân phận của bọn

họ cũng không chừng!"

"Được, nghe rõ rồi!"

Qua một đêm bình an, Bộ Thực nhìn Tát Đạt Mộc nói: "Ngươi xem không có

chuyện gì cả, bọn họ không có khả năng phát hiện chúng ta!"

"Không có là tốt nhất!" Tát Đại Mộc nói.

Lúc này người được phái đi dò xét về báo, bọn họ đều đi hết.

"Chúng ta cũng nhanh lên một chút đi, còn phải điều tra chỗ đóng quân nữa,

đừng để bọn hắn chuồn quá xa!" Tát Đại Mộc ra lệnh.

Một đoàn người ngựa rất nhanh đi tới nơi đóng quân, nơi này chỉ còn vài

cái cọc gỗ cùng một ít tàn tro, ngay lúc bọn họ xuống ngựa chuẩn bị tìm

đầu mối thì dị biến nổi lên.

========================

Góp ý "Trương Tam Phong Dị giới du":

http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=15462

Bàn luận "Trương Tam Phong Dị giới du":

http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=15469

The Following User Says Thank You to ttdv For This Useful Post:

vtonlineno1,

ttdv

Xem hồ sơ

Gởi nhắn tin tới ttdv

Tìm bài gởi bởi ttdv

#64 11-02-2010, 10:59 PM

ttdv

Nghèo kiết xác

Thông Ngữ thần thủ Tham gia ngày: Dec 2008

Bài gởi: 202

Trương Tam Phong dị giới du

Tác giả: Tả Tự Bản - 写字板

Chương 57: HUYẾT CHIẾN TẠI THANH PHONG HẠP (1)

Dịch và biên tập: ttdv

Nguồn: Tàng Thư Viện

๑๑۩۞۩๑๑

Đêm đó, sau khi an bài xong thì bần đạo trải qua một đêm mỹ mãn trên xe,

sáng ngày hôm sau lên đường bình thường, lúc hạ trại ăn cơm trưa thì hồi

báo mà bần đạo đang chờ quả nhiên đã đến. Thạch, Mộc hai hộ vệ mang theo

mười mấy người bị trói như đòn bánh tét đi tới. Ta đuổi Tiên Nhã đi chỗ

khác vì lúc nữa có thể có hình ảnh mà thiếu nhi không nên xem.

"Thiếu gia tính toán như thần, mấy tiểu tử này quả nhiên đến chỗ đóng quân

của chúng ta thăm dò, bị chúng ta mai phục bắt sạch sẽ, không có tên nào

chạy thoát." Thạch hộ vệ nhìn ta cao hứng nói.

"Hắc hắc! Cũng không có gì! Xem bộ dạng bọn hắn hẳn là đi thăm dò, muốn

biết rõ hư thật của chúng ta thì tất nhiên sẽ đến chỗ đóng quân của chúng

ta mà xem xét. Lúc đó đại đa số sẽ xuống ngựa, lúc này các ngươi phát động

thì chắc chắc không tên nào chạy thoát."

"Nói thế nào thì vẫn là do mưu kế của thiếu gia lợi hại!"

"Được rồi! Bọn chúng khai gì chưa?"

"Chưa, chỉ nói là đi ngang qua, bởi vì còn phải đuổi theo thiếu gia nên ta

còn chưa kịp dùng hình."

"Đem tên dẫn đầu đến trước để ta tra hỏi!"

"Dạ!" Hắn xoay người đi ra ngoài, một lúc sau mang vào năm người, hình

dáng từng trải, đôi mắt nhỏ chớp loạn, nhìn thì thấy ác độc, giảo hoạt

rồi!

""Ngươi thành thật nói đi!" Bần đạo không nói nhảm với hắn, vào thẳng chủ

đề liền: "Ngươi là thổ phỉ, đạo tặc ở núi nào?"

"Vị thiếu gia này, chúng ta đều là người thành thật mà, bất quá chỉ là đi

ngang qua mà thôi, các ngươi tại sao chẳng phân biệt tốt xấu đã bắt rồi!

Hành vi này mới giống thổ phỉ đó!" Tát Đại Mộc quật cường nói.

"Cái rắm, đi ngang qua mà theo chúng ta thời gian dài như vậy? Còn xem xét

chỗ đóng quân của chúng ta nữa?" Thạch hộ vệ cả giận nói.

"Ngựa chúng ta đi không mau, lại cùng đường mới giống như là đi theo các

ngươi, kỳ thật không phải! Về phần xem xét chỗ đóng quân thì chỉ là cẩn

thận, sợ có đạo tặc hại chúng ta thôi!"

"Ngươi còn dám nói láo! Ngươi ..."

Nhìn Thạch hộ vệ muốn cùng hắn đôi co, bần đạo vội vàng ngăn lại, "Thạch

thúc thúc dài dòng với hắn làm gì, hắn đang trì hoãn thời gian đó!"

"Hả! Tên hỗn đàn này đùa giỡn ta?" Một bạt tai bay tới, Tát Đại Mộc đáng

thương còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã rớt mấy cái răng xuống

rồi.

"A ...! Sao các ngươi có thể đối xử với bình dân vô tội như vậy hả? Đây là

tác phong của Thanh Long thiết kỵ sao? Ô ô ..." Tát Đại Mộc khóc lóc kể lể.

"Hử! Sao ngươi biết chúng ta là Thanh Long thiết kỵ?" Thạch hộ vệ ngạc

nhiên hỏi.

"Trên áo giáp của các ngươi không phải có huy chương sao?"

"Được rồi! Còn muốn trì hoãn thời gian nữa à? Muốn ăn một bạt tai nữa phải

không?" Bần đạo lại phá quỷ kế của hắn, "Thành thật mà nói đi, các ngươi

nhất định là thám tử của đạo tặc rồi, nói ra mục đích cùng nhân số của các

ngươi, ta tha cho ngươi không chết!"

"Chúng ta đúng là người qua đường mà!" Tát Đại Mộc mạnh miệng đến cùng.

"Ngu ngốc!" Bần đạo mắng: "Cởi hết quần áo của hắn rồi trói lên trên cây,

đem trợ thủ của hắn đến đây!"

"Khoan đã!" Tát Đại Mộc nóng nảy: "Thời tiết này mà trói ta 30 phút thì bị

đông chết rồi! Thanh Long quân đoàn các ngươi quân kỷ luôn nghiêm minh,

chưa từng gây họa cho dân chúng, bây giờ sao có thể đối xử với ta như

vậy?"

"Đầu tiên, ngươi chắc chắn là đạo tặc, đừng hỏi ta tại sao, lão tử không

có công phu để giải thích." Bần đạo cười lạnh nói: "Thứ hai, có ngươi làm

gương thì thủ hạ của ngươi tất nhiên sẽ nói thật với ta! Bây giờ ngươi

chọn đi, làm gương hay nói thật!"

"Cái này ...!" Tát Đại Mộc còn đang do dự.

"Kéo ra ngoài!" Bần đạo không kiên nhẫn, cả giận nói.

"Ta là thám tử của Nanh Sói đạo tặc đoàn!" Tát Đại Mộc vội vàng hô.

"Ha ha!" Ta cùng hai hộ vệ đều cười.

"Nói rõ ràng một chút, một lúc nữa ta sẽ hỏi người khác, nếu có chỗ không

hề giống nhau thì sẽ đem tất cả các ngươi đông thành khối băng hết!"

"Dạ, không dám nói dối." Tát Đại Mộc run rẩy nói: "Chúng ta là thám tử của

Nanh Sói đạo tặc đoàn, đoàn chúng ta có 3000 người. Hơn mười ngày trước có

người tìm tới cửa ..."

Người này đem đầu đuôi câu chuyện nói ra hết. Sau khi nghe xong ta cười

nói: "1 vạn 5000 người, có chút phiền toái đấy chứ!"

"Không phiền toái đâu, Thanh Long thiết kỵ chúng ta mang đi lần này đều là

tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cả Thanh Long quân đoàn cũng không có mạnh hơn

chúng ta, đừng nói chỉ có 1 vạn rưỡi đạo tặc, dù là quân chính quy ít hơn

chút cũng không sợ!" Thạch hộ vệ tự tin nói.

"Đúng vậy, hiện chúng ta có hơn 50 Hoàng Kim chiến sĩ, chiếm một phần mười

danh ngạch của Đại Hán Quốc, trong 1 vạn rưỡi người của đạo tặc đoàn có

thể có được bao nhiêu Hoàng Kim chiến sĩ? Còn có thiếu gia chỉ huy, thắng

bọn họ không khó!" Mộc hộ vệ cũng phụ họa theo.

"Ngươi nói ngươi gọi là Tát Đại Mộc?" Bần đạo hỏi.

"Đúng vậy!"

"Ngươi xem như cũng là một nhân vật cao cấp, biết cụ thể hành động bố trí

của bọn họ không?"

"Không biết! Khi ta tới thì các sơn trại vừa mới tiến hành điều động nhân

mã, tình huống cụ thể cũng không biết gì!"

"3000 người các ngươi đến với nhau như thế nào?" Bần đạo hiếu kỳ hỏi.

"Lúc đầu vốn chỉ có mấy chục người làm thổ phỉ, sau do lão lĩnh chủ ở phía

Tây làm cho người nơi đó không có cách nào sống mới chạy nạn đến đây, đội

ngũ mới mở rộng, nhưng mà người ở đây rất thưa thớt, ngẫu nhiên có thương

đội thì cũng không được bao nhiêu nước luộc, chúng ta cũng không ăn, lại

bị người khiêu khích mới dám chú ý đến ngài. Nếu chúng ta sớm biết là đội

ngũ của ngài thì dù đánh chết chúng ta cũng không đến đâu!" Phía Tây hẳn

là chỉ Tây bộ của Vương quốc, nơi đó có 12 đại lĩnh chủ, là công thần được

nhận khi Vương quốc thành lập, đều là Đại Công tước, thời đại đổi thay,

đến bây giờ có ý không phục trung ương quản thúc, quân đoàn Chu Tước của

thúc thúc ta mục đích chính là coi chừng bọn họ chứ không phải đối phó với

sa đạo.

"Tại sao vậy?"

"Ai chẳng biết sự đáng sợ của Thanh Long thiết kỵ, đây chính là nhân mã

của Long Nguyên soái, một trong tứ đại danh tướng của đại lục, tiểu đạo

tặc như chúng ta làm sao dám chọc chứ?"

"Còn người thần bí kia là ai?"

"Không biết! Lúc tới thì che đầu, nói với trạm gác là cố nhân của trại

chủ, rồi cứ thế mà gặp trại chủ, sau này thì do trại chủ tiếp đãi!"

"Được rồi, đem hắn xuống đi!" Bần đạo đợi hắn đi rồi mới nói với hai hộ

vệ: "Ta nhớ ở phía trước khoảng 100 dặm có một cái hẻm núi, tên là Thanh

Phong hạp, địa thế hiểm yếu, bọn chúng nếu mai phục tại đó thì dù chúng ta

có lợi hại, toàn quân cũng bị diệt."

"Đúng rồi! Chúng ta cũng đã đi qua, nơi đó đúng là chỗ mai phục tốt, nhưng

mà chúng ta có thể đi đường khác, mặc dù nhiều hơn vài ngày nhưng là an

toàn hơn!"

"Đúng vậy! Thiếu gia, chúng ta đổi đường đi!"

"Mịa! Thế mà các ngươi còn tự xưng cái gì là tinh nhuệ trong tinh nhuệ,

chỉ bị mấy tên mâu tặc chặn đường, không nói giết địch mở đường, ngược lại

còn bảo ta đổi đường khác?"

Khuôn mặt của hai người tức thì đỏ lên, cả giận nói: "Xin thiếu gia phân

phó! Hai chúng ta nguyệt thề giết địch!"

"Tốt! Lời này mới được, Thanh Long thiết kỵ trong tay phụ thân tung hoành

thiên hạ, sở hướng vô địch, đến trong tay ta nếu thấy kẻ tặc mà chạy thì

phụ thân cũng quá mất mặt đi chứ!"

"Thiếu gia giáo huấn chí phải, chúng ta thẹn với sự tài bồi của Nguyên

soái!"

"Cũng là do các ngươi quan tâm đến an toàn của ta, không trách các ngươi

được." Bần đạo an ủi một chút rồi nghiêm túc nói: "Bất quá, quân lính dưới

trướng của ta chỉ có thể thấy địch mà tiến, quyết không nghe thấy tiếng

gió mà chạy!"

"Dạ, khẩn tuân dạy bảo của thiếu gia!" Hai người kích động nói.

"Truyền lệnh xuống, tăng tốc tiến tới, ta muốn tại Thanh Phong hạp đại phá

tặc quân! Để cho bọn họ dùng máu tươi thông báo đại lục, một đời quân

tướng của Long gia đã xuất sơn!"

"Dạ!"

Nói ra thì tương đối máu tanh, bất quá chỉ là cho hợp với khẩu vị của các

tướng quân này thôi. Bần đạo dù sao cũng là người xuất gia, sao lại đồng ý

giết chóc lưu dân bị bức bách chứ? Ta chuẩn bị tiếp nhận chuyện đầu hàng

của bọn họ, đưa đến lãnh địa, cho bọn hắn một con đường sống. Vừa lúc lãnh

địa của ta còn hoang vắng, bọn họ đến nhất định sẽ giúp ta không ít đại

sự, thật là nhất cử lưỡng tiện mà!

========================

Góp ý "Trương Tam Phong Dị giới du":

http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=15462

Bàn luận "Trương Tam Phong Dị giới du":

http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=15469

The Following User Says Thank You to ttdv For This Useful Post:

vtonlineno1,

ttdv

Xem hồ sơ

Gởi nhắn tin tới ttdv

Tìm bài gởi bởi ttdv

#65 13-02-2010, 01:32 PM

ttdv

Nghèo kiết xác

Thông Ngữ thần thủ Tham gia ngày: Dec 2008

Bài gởi: 202

Trương Tam Phong dị giới du

Tác giả: Tả Tự Bản - 写字板

Chương 58: HUYẾT CHIẾN TẠI THANH PHONG HẠP (2)

Dịch và biên tập: ttdv

Nguồn: Tàng Thư Viện

๑๑۩۞۩๑๑

Sau khi bần đạo tính toán thấy tốt rồi liền ra lệnh cho đại quân tăng tốc.

Bất quá cẩn thận vẫn hơn, ta để Lôi Đạt ở trên trời không ngừng trinh sát,

phòng ngừa trúng mai phục của đạo tặc.

Hai ngày sau chúng ta đi tới cửa Thanh Phong hạp, nơi này thế núi hiểm

yếu, một tòa núi lớn cao chót vót chặn ngang đường, ở giữa có một cái khe

hở hẹp mà 3 con ngựa có thể miễn cưỡng đi song song. Khe núi này dài hơn

mười dặm, hai bên núi cao từ mấy chục đến mấy trăm thước, tuyệt đối là

loại hiểm địa một người giữ ải, vạn người khó thông.

Bần đạo dù gan lớn cũng không dám tùy tiện tiến vào, mặc dù vừa mới đến

giữa trưa, bần đạo hạ lệnh tại lân cận hẻm núi tìm một chỗ gần nguồn nước,

dễ thủ khó công để hạ trại. Hơn nữa bần đạo còn yêu cầu bọn họ đốn cây,

làm một chút phòng ngự đơn giản. Bình thường hạ trại chỉ cần dựng lều vài

là xong, nhưng hiện tại tình huống bất đồng cần phải cẩn thận một chút.

Nghĩ lại lúc bần đạo sinh ra vào thời loạn thế, là khi Nguyên triều xâm

lược Trung Nguyên, đáng tiếc tiếng là người xuất gia, không có một thân võ

nghệ, khi nhàn hạ cũng từng khổ đọc binh thư, tiếc là không có cơ hội thi

triển, không ngờ ở dị thế chỉ mới tám tuổi đã có cơ hội lĩnh quân. Bần đạo

thầm hạ quyết tâm, cuộc chiến này cần phải thắng cho đẹp, không phụ sở học

trong người.

Trong khi bọn họ hạ trại, ta tìm đến mấy vị tướng lãnh, trừ Thạch, Mộc hai

người ra còn có ba Thiên phu trưởng là Địch Vân, Triệu Thanh và Lý Cương,

bọn họ đều là đích hệ của Long gia ta, cũng là cấp dưới đắc lực nhất trong

quân của phụ thân. Hiện tại Thanh Long quân đoàn đè ép đối thủ không dám

xuẩn động, đã mấy năm không có chiến sự cho nên phụ thân mới phái bọn họ

đến phụ trợ ta. Bất quá ta biết, bọn họ là kiêu binh hãn tướng, nếu không

phải ta còn có danh tiếng từ mấy lần quyết đấu thì bọn họ căn bản không vì

ta là con của Nguyên soái mà đặt ở trong mắt, chính vì vậy rất hoài nghi

về năng lực lĩnh quân của ta, dù sao tuổi của ta cũng còn quá nhỏ! Cho nên

ta nhất định phải đánh trận này để cho tốt để những người này hoàn toàn

cảm phục, nếu không sau này sẽ chỉ huy không tiện!

"Chư vị tướng quân! Trên hẻm núi có hơn 1 vạn phục binh thì các ngươi nói

chúng ta phải làm như thế nào?" Bần đạo hỏi.

Tất cả mọi người không nói lời nào, thầm nghĩ người ta chiếm địa lợi, nhân

số lại nhiều hơn chúng ta mấy lần, còn có thể bảo kỵ binh chúng ta công

núi sao?

Vẫn là Thạch hộ vệ phá vỡ không khí trầm mặc: "Không bằng tạm thời chúng

ta thủ vững! Dù sao lương thực chúng ta mang theo nhiều, chờ bọn chúng

không còn lương thực nữa là tốt rồi, nếu bọn chúng không bỏ chạy thì không

phải sẽ cùng chúng ta khai chiến trên đất bằng sao, như vậy chúng ta tuyệt

đối không sợ!"

Những người còn lại cũng đều ào ào phụ họa!

"Không được, Thanh Long thiết kỵ ta há có thể gặp địch mà không chiến,

chẳng lẽ các người muốn chui rúc như lão thử sao?" Bần đạo biết đạo lý

thỉnh tướng không bằng khích tướng, cho nên khinh thường nói ra.

Mọi người quả nhiên giận dữ, trong đó tính tình Lý Cương càng nóng nảy,

trực tiếp mắng: "Ngươi là một tiểu hài tử thì biết cái gì là hành quân

chiến tranh, lúc lão tử tắm máu sa trường thì ngươi vẫn còn đang bú sữa mẹ

đó chứ!"

"Lý Cương, không được vô lý!" Địch Vân vội vàng khuyên hắn: "Đừng nói bậy,

mau nhận tội với thiếu gia đi!"

"Hừ! Nói hắn đổi đường, hắn không đổi, nói cái gì dũng cảm tiến lên, hiện

tại người ta chiếm ưu thế lớn như vậy mà hắn còn dám nói bậy, chẳng lẽ nói

3000 thiết kỵ chúng ta đánh núi? Căn bản là bảo chúng ta đi chịu chết mà!"

"Cái này ...!" Mộc hộ vệ cũng nói: "Thiếu gia, Lý tướng quân nhất thời nóng

nảy, ngài chớ trách tội, hiện tại quả thật không nên tiến công!"

"Như vậy thì thủ hả?" Bần đạo bất mãn nói.

"Không sai!" Lý Cương cả giận nói: "Chỉ chậm vài ngày, lại không chết

người, ngạnh công chỉ biết hy sinh tính mạng tướng sĩ vô ích thôi!"

"Ta xem ra ngươi mới ngốc!" Bần đạo khinh thường nói: "Làm như ngươi mới

là uổng phí tính mạng của các tướng sĩ!"

"Ngươi nói bậy!" Lý Cương nói: "Làm sao ta có thể uổng phí tính mạng của

các tướng sĩ chứ? Ngươi nói rõ ràng cho ta!"

"Chúng ta nếu thủ ở chỗ này vài ngày thì nhất định phải chết!"

"Là ý gì?" Lý Cương hỏi.

"Bọn chúng lương thực ít nhưng dùng tiết kiệm thì ít nhất cũng có thể cầm

cự chừng nửa tháng! Đúng không?"

"Không sai lắm!" Lý Cương lo lắng nói.

"Người ta là người bao vây, tùy lúc đều có thể vận chuyển lương thực đến!"

"Dừng!" Lý Cương nói: "Bọn chúng là đạo tặc thì làm sao có thể gom được

lương thực trong thời gian ngắn như vậy, chúng đã có lương thực mà còn

muốn cướp của chúng ta sao?"

Nhìn bộ dạng đắc ý của hắn bần đạo có chút dở khóc dở cười: "Ngu ngốc,

trong đám này chắc chắn chỉ có đạo tặc không thôi sao?"

"Hả ...!" Lý Cương xìu xuống: "Ngươi nói là người thần bí kia?"

"Người thần bí cái rắm, tuyệt đối là hỗn trướng vương bát đản Thạch Nguyên

gia!" Bần đạo mắng: "Tưởng rằng chụp lên một lớp áo thì ta không nhận ra

à?"

"Thạch Nguyên gia có dũng khí như vậy sao?" Lý Cương nghi hoặc hỏi: "Bọn

họ vừa bị ăn một cú lớn mà!"

"Vậy thì sao? Bọn họ càng có thể mượn có này để khỏi bị hiềm nghi, hơn nữa

chúng ta tìm ra chứng cớ sao? Có khả năng tìm ra chứng cớ sao? Không chứng

cớ thì bọn chúng sợ ai?"

"Vậy thế nào ngài xác định là bọn hắn?"

"Đồ đần!" Bần đạo nổi giận mắng: "Trừ bọn chúng thì còn có ai phí lực lớn

như vậy để muốn mạng ta? Có thể liên lạc với thế lực đạo tặc như vậy thì

chắc chắn là một trong Ngũ đại gia tộc, ngươi nói không phải bọn chúng thì

là ai? Long gia à?"

"Có vẻ thật sự là bọn hắn!" Lý Cương nhũn nhũn ra.

"Nếu Thạch Nguyên gia nhúng tay thì cho bọn hắn một ít lương thực có khó

gì, chỉ là đường xá xa xôi, ít nhất phải mười ngày sau mới có thể vận

chuyển đến thôi!"

"Vậy chúng ta nhanh quay đầu lại, hiện tại đi đường vòng cũng còn kịp!" Lý

Cương nói.

"Phi!" Bần đạo thật sự là nổi giận: "Ngươi còn là tướng quân bách chiến

hả, bây giờ nếu như quay về thì danh tiếng của Thanh Long thiết kỵ bị hủy

trong phút chốc! Thạch Nguyên gia nhất định sẽ mượn cơ hội này để gièm pha

tại Vương đô, ngươi muốn để cho mặt mũi của Long gia mất sạch sao?"

Lý Cương bị ta mắng không dám ngẩng đầu lên, cũng tự biết đuối lý không

thể phản bác, chỉ là hai tay nắm chặt lại, tức giận đến cả người phát run!

"Vậy thiếu gia nói phải làm sao bây giờ?" Mộc hộ vệ vội vàng lên tiếng

giảng hòa.

"Hừ! Thanh Long thiết kỵ đã từng sợ ai chưa? Hắn muốn chiến thì chiến đi!"

Bần đạo lúc này cũng hăng hái, cảm thấy làm đấng nam nhi khi dẫn đại quân

tung hoành thiên hạ là đã không phụ kiếp sống này!

Có lẽ bị khí thế của bần đạo làm xúc động, cũng biết đường sống lúc này là

không được lùi bước, năm người đồng thời cùng hành lễ với ta: "Nguyện vì

thiếu gia làm tiên phong!"

"Được! Trong ba ngày, bọn chúng không chết thì phải hàng thôi!" Bần đạo tự

tin nói.

"Thiếu gia! Có chém gió lớn lắm không?" Lý Cương lẩm bẩm.

"Tướng quân có dám cược với ta?"

"Cược thì cược!" Lý Cương nói: "Ngươi thua thì thế nào?"

Bần đạo biết hắn là tên nóng nảy, thích hợp nhất là vật phẩm ma pháp hệ

Hỏa, ta từ trong không gian giới chỉ lấy ra một thanh ma pháp kiếm hệ Hỏa,

là tàng trân của Long tộc, là chiến lợi phẩm của hành trình đến Long đảo,

nói: "Kiếm này chính là kiệt tác của ải nhân đại sư, trước kia là phối

kiếm của Hỏa chi Kiếm Thánh, là tinh phẩm xem như cũng khó có được, nếu ta

thua nguyện đem kiếm này tặng tướng quân!"

"A!" Mọi người kinh hô, thanh kiếm này dài ước chừng bốn thước, rộng bằng

bàn tay, là trọng kiếm dùng hai tay, trên thân kiếm đen nhánh mơ hồ chớp

động hồng quang, không biết là máu hay là nguyên tố ma pháp hệ Hỏa, ở

chuôi kiếm điêu khắc hai đầu long, hai đầu long phân chia hai bên tạo

thành hộ thủ, tinh xảo đến cực điểm. Giá cả ít nhất cũng phải trăm vạn kim

tệ!

"Cái này quá quý trọng đi!" Lý Cương mặc dù con mắt đang nhìn chằm chằm

không dám nháy cái nào nhưng cuối cùng vẫn mở miệng từ chối!

"Không sao, ta tính đúng thì ngươi không thắng được ta!"

"Ngươi!" Lý Cương tức khí lên, nhưng hắn cũng không ngu, biết ta nhiều mưu

mô lại thấy ta có thể nắm chắc như thế cũng không dám làm quá, làm bộ cả

giận nói: "Được, nếu ta thua thì từ nay về sau tuyệt đối nghe lời thiếu

gia, quyết không nghi ngờ!"

Mía! Thực là giảo hoạt! Ngươi là thủ hạ của ta thì vốn nên chịu ta điều

khiển chứ! Bất quá ý tứ của hắn ta cũng hiểu được, là nói sau này cam tâm

làm gia tướng của ta, kết quả này so với ta tưởng tượng còn hoàn hảo hơn,

cũng không tiện vạch trần hắn. Chỉ là nhìn Địch Vân, Triệu Thanh nói: "Hai

vị tướng quân thì thế nào?"

Hai người nhìn nhau cười khổ một tiếng, cũng nói: "Nếu thiếu gia thật sự

có thể phá địch trong ba ngày, cả đời ta từ nay về sau cũng tuyệt đối nghe

lời thiếu gia, quyết không nghi ngờ!"

"Ha ha!" Bần đạo nở nụ cười cao hứng, sau đó nói: "Ba người các ngươi trở

về lựa chọn một trăm người tinh nhuệ, các ngươi không cần hạ trại, chỉ để

ý ngủ nghỉ!"

"Dạ!" Ba người lĩnh mệnh đi.

"Bây giờ hai vị thúc thúc đốc thúc đại quân chặt nhiều cây làm phòng ngự,

cần phải có một cái sơn trại phòng thủ trước khi trời tối!" Bần đạo nhìn

hai vị thúc thúc hăng hái nói: "Xem ngày mai ta làm sao để đại phá đạo tặc

đoàn đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro