Liễu Yêu Lộ Kỳ 1: 𝐃𝐨̂́𝐜 𝐥𝐨̀𝐧𝐠

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Yêu Lộ Kỳ 1: Dốc Lòng

1. Lần đầu gặp là Tiểu Lục vào rừng hái thuốc, bên hồ nước. Chỗ này chỉ có doạ nạt đồ và sợ hãi đồ.

Lúc Tương Liễu đưa Tiểu Lục về doanh trại. Tiểu Lục mới nhìn kỹ y, miêu tả Tương Liễu trong mắt nàng là:

Tuấn mỹ, yêu dị, sạch sẽ, chỉnh tề.

Mắt mày khinh miệt, âm khí tàn nhẫn.

Vừa đẹp vừa ác, ăn cơm còn không cho nàng ăn ké.

Còn định giết nàng.

Mặc dù lúc này đang lo sống lo chết, nhưng Tiểu Lục vẫn thưởng thức sắc đẹp của Tương Liễu trước tiên. Thực ra lúc trước, khi nhìn thấy Tương Liễu trên cây, thứ đầu tiên ở Tương Liễu hiện lên trong đầu Tiểu Lục cũng là "tao nhã", không phải hoảng sợ, dù lúc đó tình thế nguy hiểm.

Tiểu Lục tự tin bày tỏ thân phận nhiều lần nhưng Tương Liễu quyết không tin.

Mấy trăm năm qua hoặc nàng không biết mình là ai, hoặc không ai biết nàng.

Nàng muốn mình là ai cũng được.

Nhưng sự cứng rắn của Tương Liễu như mũi tên đâm thẳng vào vỏ bọc này, xé toạc nó khiến Tiểu Lục thua cuộc.

Tiểu Lục khi đó mắt mờ hơi nước lần đầu tỏ nỗi lòng sau mấy trăm năm lưu lạc.

"Ta chẳng qua chỉ là người bị vứt bỏ, ta không có sức lực tự bảo vệ, không người gắn bó, không có chỗ nào có thể đi, thế nên ta chọn làm Văn Tiểu Lục ở trấn Thanh Thuỷ. Nếu đại nhân cho phép, ta hy vọng cả đời mình đều có thể làm Văn Tiểu Lục."

Tương Liễu lúc đó liếc mắt cũng đã biết nàng là nữ nhi.

Đứng trước sức mạnh cường đại của Tương Liễu, nàng bộc lộ yếu ớt, nàng là thật.

Tương Liễu nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Muốn sống, thì làm việc cho ta."

Câu thoại của Tương Liễu trong truyện lúc nào cũng hết sức đơn giản, trực tiếp và chọc thủng vấn đề. Tựa như tính cách y, cũng đơn giản, quyết liệt và dứt khoát. Biểu cảm của Tương Liễu cũng ít khi được miêu tả, có cũng thoáng qua, hầu hết là khẽ nhếch môi, hoặc cười to, nhíu mày,... Khi không lạnh lùng, giận giữ, thì đều là không biểu cảm, hoặc cười, đủ kiểu cảm xúc sau một nụ cười. Lúc trực diện miêu tả khi đau khổ, tuyệt vọng nhất cũng chỉ có ánh mắt rỗng lặng, sâu thẳm và nụ cười tắt lịm.

Nhưng ở một câu đơn giản "làm việc cho ta" này, một người đa nghi như Tương Liễu đã cho phép Tiểu Lục bước qua ranh giới, thuộc về phe mình.

Là người của y.

Mặc dù lúc này vẫn chủ yếu mang tính chất lợi dụng khả năng dùng độc của Tiểu Lục.

Hai người tuy lần đầu gặp mặt, nhưng có sự đồng cảm, tò mò và hấp dẫn nhau.

Đối với Tiểu Lục mà nói, lúc này nàng toàn là bất lực cùng sợ hãi khi sự yếu ớt trong tâm hồn bị khơi mở, chứ không phải vì tính mạng an nguy.

Vậy từ lúc nào Tiểu Lục mới đưa Tương Liễu vào trong vòng bạn bè của mình.

Vậy phải xem ở lần gặp thứ hai.

Sau lần gặp mặt kia, cũng là lý do lần đầu tiên khiến Tiểu Lục bộc lộ cô đơn, bắt đầu sinh ra suy nghĩ cần một điểm tựa tinh thần.

[ Có lẽ bởi vì vừa bị Tương Liễu tra tấn, có lẽ bởi vì lớp vỏ cứng rắn bị xé mở còn chưa khép lại, Tiểu Lục rất tham luyến chỗ dựa trong tầm tay này, nhắm mắt lại dựa vào bả vai Thập Thất. ]

2. Trong 1 năm trở về cuộc sống thường nhật và làm độc cho Tương Liễu.

Hai người gặp lại trong đám cưới của Mặt Rỗ.

[ Tương Liễu mặc bạch y, đứng ở cửa Hồi Xuân Đường, cao lớn vững chãi, không nhiễm bụi trần, thật giống một đoá sen trắng, còn được nước mưa rửa sạch ba ngày ba đêm, sạch sẽ làm cho tất cả mọi người muốn về nhà tắm rửa. ]

Tương Liễu được miêu tả trong mắt Tiểu Lục ngày càng trở nên đẹp đẽ và không chân thực.

Ở giai đoạn này, Tương Liễu biểu lộ cái nhìn về thế tục qua khung cảnh đám cưới của Mặt Rỗ.

[ Tương Liễu nhìn náo nhiệt thế gian, khinh thường và khó hiểu hỏi: "Chờ đến khi họ đều chết đi, chỉ sợ ngươi vẫn mang hình dáng như trước, hà cớ gì phải như vậy?" ]

Có thể thấy, Tương Liễu khó hiểu và không mặn mà với chuyện sinh hoạt thế tục. Y có thể vui chơi một lát, nhưng sẽ không đặt ý chí của mình tại đây, hoặc cũng có thể mấy trăm năm đã nhìn chán rồi. Đời người luôn là rồi lại mất, tham lam cố giữ chặt thì ý nghĩa gì?

Hai người không có cùng quan điểm.

Thứ Tiểu Lục thích ở nhân gian luôn là:

["Cuộc sống mỗi ngày, đều giống như trước dây, bình tĩnh đến chán nản, chán nản đến không thú vị, không thú vị đến bình an, bình an đến hạnh phúc.

...

Ta sợ tịch mịch, không tìm được người gắn bó lâu dài, làm bạn trong một thời gian ngắn cũng tốt. ]

Sau khi thể hiện bất đồng quan điểm, Tiểu Lục đột nhiên phát sinh ra hành động.

Chuốc rượu độc cho Tương Liễu.

Nhưng thất bại.

Tiểu Lục bực mình, chuyển tầm nhìn sang Diệp Thập Thất, chuốc rượu độc hắn. Diệp Thập Thất ngay lập tức uống vào và trúng độc.

Tiểu Lục thành công.

Hành vi này rất thú vị, sự tương phản giữa hai hành động muốn kéo người xuống nước của Tiểu Lục, đã thành chất xúc tác cho sự xao động gợn sóng trong lòng. Một người là kéo không nổi, một người chưa cần kéo đã ngã xuống.

Sau hôm đó, Tương Liễu không biến mất mà thi thoảng lui tới Hồi Xuân Đường hơn một năm, và phát sinh một việc.

[ Lúc đi, y luôn mặt không đổi sắc tim không đập nhanh. Thái độ không để Tiểu Lục vào mắt của Tương Liễu đã chọc giận Tiểu Lục. ]

Tương Liễu tiếp tục chọc vào sự hiếu thắng và lòng chinh phục của Tiểu Lục.

Tiểu Lục bị Tương Liễu khuấy động mạnh hơn.

Còn Tương Liễu phát sinh sự tò mò về Tiểu Lục, có thể muốn thông qua đó để thử cảm giác thế tục mà Tiểu Lục đeo bám có ý nghĩa gì.

Hoặc là, còn có ý muốn tiếp cận sự gần gũi của đồng loại. Y hiểu sự cô đơn và bị bỏ rơi trong lòng Tiểu Lục, cũng hiểu sự cố chấp không buông hơi thở nhân gian của Tiểu Lục.

Nhưng mạnh nhất chính là một năm liên tục đưa qua đưa lại độc dược của Tiểu Lục, đã hình thành giữa hai người sự liên kết, cho và nhận.

Có thể thấy, Tương Liễu không phải dạng người dễ gần, dù trước đó Tiểu Lục giãi bày bản thân, cũng chưa đủ để y tiến lại gần, cùng lắm chỉ có sự đồng cảm.

Cũng bắt đầu từ thời điểm này, Tiểu Lục hình thành ý chí mạnh mẽ vào sự nghiệp chế độc để độc Tương Liễu, nhằm thể hiện sự hiếu thắng chinh phục trong lòng mình...

3. Khung cảnh lần thứ ba gặp gỡ, là khi Tiểu Lục đang buồn bực vì chót để bản thân tin lầm Diệp Thập Thất.

Trên con sông lúc Tiểu Lục đã bơi mệt nhoài, Tương Liễu cất tiếng cười nhạo trên lưng đại bàng trắng xuất hiện, qua lại đôi câu.

Y đưa tay ra kéo Tiểu Lục lên lưng đại bàng.

Hai người lúc này đã có sự quen thuộc, động tác cử chỉ hết sức tự nhiên, không nhiều lời khách sáo.

[ Tương Liễu hơi nghiêng người, đánh giá hắn. Tiểu Lục có rượu vào thì hùng hồn gan dạ hơn, tức giận nói: "Nhìn cái gì hả? Ta không phải là nữ nhân!" ]

Tiểu Lục đã ở trong thân nam nhi mấy trăm năm, số người đánh giá hắn chắc chắn đếm không xuể. Vậy vì sao chỉ một cái nhìn của Tương Liễu lại khiến Tiểu Lục chột dạ suy ra "nữ nhân". Câu nói tuy đơn giản, nhưng là biểu hiện của tâm lý sợ hãi khi đứng trước người có khả năng nhìn thấu mình. Hoặc là Tương Liễu đã kích thích phần "nữ nhân" trong Tiểu Lục thức dậy.

Việc Tiểu Lục không ngạc nhiên và hoảng sợ khi lần đầu ngồi trên toạ kỵ, đã khiến Tương Liễu thú nhận.

[ "Ta chỉ càng ngày càng hiếu kỳ về quá khứ của ngươi." ]

Dưới trăng, hai người thi bơi chơi đùa trên sóng nước cùng nhau suốt một canh giờ, như một đôi bạn thân thuộc.

Ở đây họ bắt đầu tìm ra một điểm chung đầu tiên về sở thích, đó là rất thích chơi đùa với nước.

Sự thân thiết này, khiến Tiểu Lục đùa cợt về 9 cái đầu của Tương Liễu chẳng hề e ngại.

Rõ là Tương Liễu ngay từ đầu đã chẳng chấp trò đùa của Tiểu Lục, nhưng y vẫn trả đũa doạ nạt nàng.

Sự doạ nạt này còn mang ý nghĩa trêu chọc.

Đây cũng là lần đầu tiên Tương Liễu hút máu Tiểu Lục, cũng vô tình nhận ra bí mật trong máu của nàng.

Một lần nữa, Tiểu Lục lại như củ hành bị bóc ra từng lớp, trần trụi lộ diện trước mặt Tương Liễu.

Tiểu Lục bộc lộ sợ hãi, sợ hãi này vừa là sợ hãi mạng sống bị uy hiếp, vừa là đứng trước người này, đứng trước sự cường đại và đột ngột trở mặt của người này. Tiểu Lục nhận ra bản thân không có sức tự vệ, không lường được tâm tư y. Không những mất hoàn toàn khả năng tự vệ còn bộc lộ điểm yếu, mặc người trêu đùa trên tay. Tinh thần hay vũ lực đều bị đè ép áp đảo cực đại, đập vỡ mọi phòng tuyến giả tạo, chỉ có thể hiện thân một cách chân thực.

Giây phút trước đó vừa đùa vui, thoáng cái một động tác đã khiến nàng tỉnh mộng, không những tỉnh, còn lộ diện ngơ ngác, cứ như ba trăm năm ngủ mê đột ngột bị đánh thức một cách cường bạo nhất.

Với một người có tính cách vượt khó, hiếu thắng và lý trí như Tiểu Lục, điều này quá đáng sợ.

Lúc trở về, Tương Liễu đá nàng từ trên lưng đại bàng xuống nước sông lạnh buốt, vô cùng tuyệt tình.

Ở nhà, Diệp Thập Thất lại ủ ấm sẵn chăn gối cho nàng ngủ ngon.

Một lần nữa, tác giả lại mang đến cho Tiểu Lục hai cung bậc cảm xúc để so sánh.

Một bên như sóng gió biển khơi, lúc dâng lên thì hoan hỷ tột cùng, lúc chìm xuống lại lạnh buốt, khó chịu.

Một bên là gió mát êm đềm, không thăng không trầm.

Tương Liễu trong mắt Tiểu Lục càng bộc lộ cường đại, áp đảo bao nhiêu. Diệp Thập thất lại yếu ớt, quỵ lụy, ngoan ngoãn bấy nhiêu.

Mà Tiểu Lục lại là loại người góp sức không góp tâm. Gặp người chuyên đánh chiếm tinh thần người khác như Tương Liễu, đối với Tiểu Lục mà nói, không khác gì bị cướp giật.

Thế nhưng, sau lần gặp này Tiểu Lục lại dồn hết tinh thần và sức lực vào việc luyện y dược, chế độc cho Tương Liễu.

Bướng bỉnh vô cùng.

4. Hơn một năm qua lại nhiều lần, ngoài mặt là do Tương Liễu thúc giục uy hiếp luyện độc khiến Tiểu Lục than phiền, oán trách. Nhưng khung cảnh thứ tư được miêu tả về cuộc gặp gỡ giữa hai người, khi bị Tương Liễu hút máu, Tiểu Lục lại không hề sợ hãi, đề phòng y.

Phân cảnh Tương Liễu đi hẳn vào trong phòng ngủ Tiểu Lục, xâm phạm nơi riêng tư của nàng, nằm trên giường nàng, là một cột mốc biến chuyển lớn về cảm xúc giữa hai người.

Không có bí mật, cũng không còn giới hạn, mọi đề phòng trước đó đều thản nhiên sụp đổ. Tiểu Lục thích nghi rất nhanh, vứt bỏ hoàn toàn sợ hãi đối với Tương Liễu. Thực sự tin Tương Liễu không lấy tính mạng nàng.

[ Tiểu Lục nhìn Tương Liễu, đêm nay hắn không giống trước đây, tuy rằng mái tóc trắng vẫn thả tung không rối, bạch y vẫn không nhiễm một hạt bụi, nhưng có vẻ không sạch sẽ như trước, "Ngài bị thương à?" ]

Tương Liễu vừa đến đã hút máu, thời điểm Tiểu Lục hỏi câu này Tương Liễu còn chưa kết thúc động tác, đang mải vuốt ve cổ nàng.

Nhưng tâm lý phát sinh ở Tiểu Lục lại không phải là nửa đêm bị quấy rầy, không tức giận hay sợ hãi, không khó chịu khi bị động chạm, mà lại để tâm đến khác biệt nhỏ nhoi trên người Tương Liễu, mà khác biệt này không thể nhìn bằng mắt, mà bằng cảm giác.

Sự khác biệt này mơ hồ đến mức "có vẻ, hình như", không hề có một dấu vết cụ thể.

Tương Liễu không thèm trả lời, hỏi sang chuyện khác, là vấn đề riêng tư.

Tiểu Lục cũng không thèm trả lời, lảng sang chuyện khác.

Đến lúc nói xàm lại đối đáp qua lại.

Động đến vấn đề chân thật, thì tránh đi.

Khi Tương Liễu nằm trên giường vận công chữa thương.

[ Nửa đêm, Tiểu Lục sờ soạng đến bên giường, cưỡi lên người Tương Liễu, Tương Liễu từ từ mở mắt. ]

Tiểu Lục bắt đầu đe doạ y, trêu đùa y, vẽ than lên mặt y, lấy gương tinh linh ghi lại.

Giữa hai người này có một loại cảm giác rất khó tả, biết người này sẽ không giết mình thì chuyện gì cũng làm được. Có cơ hội giết y để thoát khỏi ràng buộc uy hiếp nhưng cũng không làm, chỉ mạnh miệng, mắng mỏ.

Bị đánh, bị hành như vậy, đêm trước vừa bị đá xuống nước, cũng biết rõ máu của bản thân từ nay trở đi không thoát khỏi ràng buộc với người này. Nguy hiểm như vậy, lại chỉ đùa một phen, đùa xong lại phải đi trốn khắp nơi.

Tiểu Lục chơi vui đến mức lấy gương tinh linh ghi lại. Người có tâm tính lạnh lùng như Tiểu Lục, phải ở mức độ nào mới tính là vui.

Gương Tinh Tinh xuất hiện hình ảnh đã lưu theo tâm ý chủ nhân. Mãi sau này khi Bạch Đế cầm gương của Tiểu Yêu xem, bản thân ông không phải là người ghi lại, mở ra sẽ hiện hình ảnh bất kỳ. Nhưng khi Bạch đế mở ra, hình ảnh xuất hiện lại là Tương Liễu. Có thể suy luận rằng, Tiểu Lục chỉ lưu giữ duy nhất hình ảnh của Tương Liễu. Tuy nàng có từng lưu giữ hình ảnh khác, cũng đều xoá đi sau đó. Mà gương của nàng cả một quãng đời chỉ lưu hai chuyện vui kia liên quan Tương Liễu. Thế mới thấy, thứ có thể làm Tiểu Lục vui ít đến thế nào, trái tim nàng đạm đến mức nào. Gương Tinh Tinh có chứa Tương Liễu quí giá đến nỗi sau này ngay cả khi ngủ bên cạnh "chồng" chung một giường, cũng vẫn mang bên người, vật bất ly thân. Nàng chỉ ném nó đi khi phát hiện không còn Tương Liễu trong đó.

Mà có thể khiến cho nàng chân thực vui cười, yêu thích không nỡ xoá sau bao tổn thương. Thì với một trái tim lạnh giá như Tiểu Lục, chỉ mỗi Tương Liễu như dao sắc đủ sức khuấy động. Y không xuất hiện, cả đời nàng cũng sẽ bình đạm như vậy.

...

Lần trước đùa cợt vào điểm chết của Tương Liễu rồi bị trừng phạt, Tiểu Lục vẫn không biết né, tiếp tục chọc vào, vẽ 7 con mắt lên mặt y.

Rõ biết Tương Liễu chẳng phải dạng hiền lành gì, dù không giết cũng sẽ bị hành một phen, vậy mà Tiểu Lục vẫn cứ làm y giận.

Ý tứ khiêu khích rõ ràng, giống như kiểu, y chọc vào giới hạn của nàng, thì nàng cũng phải chọc lại giới hạn của y.

Cái hành vi bôi bẩn Tương Liễu này, cho thấy dáng vẻ tinh khiết sạch sẽ quá mức, không nhiễm bụi trần của Tương Liễu không vừa mắt nàng, không hợp với nàng.

Trả đũa, miệng nói oán trách như thế, nhưng lúc rời đi lại chẳng cho ai bước vào phòng ngủ quấy rầy Tương Liễu trị thương.

Lần trốn đi này, vô tình Tiểu Lục biết bí mật khiến Tương Liễu bị thương do đụng độ binh đao.

Lúc trở về, nhầm Thập Thất thành Tương Liễu trong phòng. Nàng thất vọng, ngạc nhiên hỏi: "Cậu ở phòng ta làm gì?".

Đây mới là phản ứng chân thật khi bị người khác bước vào nơi riêng tư.

Hơn thế nữa, Tiểu Lục rời đi đã mấy ngày, khi trở về người đầu tiên Tiểu Lục nghĩ đến bước vào trong phòng lại là Tương Liễu, chứ không phải một người thân quen nào đó trong nhà đã chung đụng nhiều năm.

Đây có thể là sự ngầm mong đợi, cũng có thể là tâm lý sợ bị trả thù.

Sau khi trở về, có một lần nằm phơi nắng, Tiểu Lục rủ Thập Thất nằm cùng. Đây là sở thích của Tiểu Lục, giống như nàng đang cố tìm ra sở thích chung giữa hai người. Thập Thất liệu có thích phơi nắng như nàng không? Hoặc đơn giản sự cô đơn bị xé ra rồi, ý thức nàng muốn có một người nằm cùng để bù đắp.

Trước đây Tiểu Lục vẫn luôn phơi nắng một mình, bao năm thế rồi, chưa từng thấy khó chịu. Đột nhiên sau khi quen biết Tương Liễu, Tiểu Lục không còn thích tận hưởng mọi thứ "một mình" nữa.

Trước khi gặp Tương Liễu, Tiểu Lục chưa từng có ý nghĩ mong muốn, cố chấp một người nào đó ở bên mình cả đời.

...

P/s:

Tương Liễu vẻ ngoài tuy lạnh lùng, thái độ tàn nhẫn, nhưng là người nhân từ, hiểu lý lẽ nên dù Tiểu Lục thân phận đáng nghi, nguy hiểm vẫn không giết. Nghĩa quân của Tương Liễu chạy trốn khổ cực mấy trăm năm nhưng chưa từng cướp đoạt tài sản, làm hại bách tính. Chẳng qua bị thua chiến tranh, mất nước mất nhà nên trở thành bị bỏ rơi giữa thời cuộc, không đi theo số đông nên bị coi thành kẻ sai mà thôi.

...

Cái này viết lâu rồi, nhưng xem phim ngược quá bận khóc trong lòng không sửa ko đăng ngọt.

Bài này là cùng seri và viết trước "Lần hẹn đầu tiên", tuyến thời gian cũng xảy ra trước, nhưng lại đăng sau. Tuy nhiên đọc trước hay sau "Lần hẹn đầu tiên" không vấn đề.

...

Cửu

..

Liễu Yêu Lộ Kỳ 2: Lần hẹn đầu tiên

https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=587378716890649&id=100068555777356&mibextid=NOb6eG

...

https://www.wattpad.com/story/348100479?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=share_reading&wp_page=reading&wp_uname=truongtuongtu69&wp_originator=4ZasFNEnnHgf4U6cSTO2EoMmVCz2aiq3Dy6O2Nno%2BpTNr9KgXhRswfhKsVpnuhBKNm2HMxg3HBuB9pssbQ7NBLG%2BGW%2FZd5FvET%2Bh0Qiq8czCVI47IxvJeYwFr5WvFfaZ

#Trường_Tương_Tư #Tương_Liễu #Tiểu_Yêu #长相思 #相柳

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro