Chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: ĐÔNG PHONG.

1.1.
Sùng Sơn Đạo, bí cảnh Tồn Chân.
Thi thoảng có tu sĩ ngang qua, mơ hồ đánh giá đám nam nữ nhân trẻ tuổi bên cạnh, gồm bảy tu sĩ, người nào cũng anh tuấn đẹp đẽ, mặc áo gấm trắng, khoác một tầng sa mỏng đỏ tươi, những dải lụa hai màu trắng đỏ từ eo rũ xuống, hoa văn mơ hồ ẩn hiện dưới gấu áo.
Mặc chung áo bào, chứng tỏ họ chung tông môn.
Môn phái là chỗ dựa của đệ tử, phần lớn người tu hành bình thường sẽ không dễ dàng khiêu khích đệ tử trong môn phái, bởi thế những người tu luyện bình thường đi ngang qua trong bí cảnh đều nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vội vàng đi tìm bảo vật trong trận địa này.
"Chúng ta thật may mắn, vừa đáp đất đã cách trung tâm bí cảnh không xa." Vị nam tử tuấn tú trẻ tuổi dẫn đầu đoàn quay lại nói với các sư đệ, sư muội.
Cách đó không xa có một quần thể cung điện, mơ hồ có thể nhìn thấy linh khí dồi dào chảy trong sương mù.
"Đại sư huynh, sao huynh biết đó chính là trung tâm trận ?" Một vị sư muội tò mò hỏi.
Thường Nhạc nói: "Trung tâm trận địa thường có mắt trận, nên linh khí dư thừa, đa số trận nhỏ sẽ dễ dàng phân biệt được."
Lần này, hắn cùng Trường Ương phụng lệnh của sư phụ, mang sư đệ sư muội ra tới rèn luyện. Chỉ là vừa vào cảnh, Trường Ương lại bị tách ra, cũng may là cảnh giới của nàng không thấp hơn hắn nên không cần lo lắng.
Thường Nhạc lật bàn tay, một con bướm màu đỏ như nước đậu trên vai hắn, nó vỗ cánh, rải ra bột màu vàng nhạt trong không gian rồi nhanh chóng biến mất. Chỉ cần Lưu Hoàn Điệp còn ở đây, Trường Ương nhất định có thể tìm được bọn họ. Mặt khác, đây là lần đầu tiên sư đệ sư muội tiến vào bí cảnh, có rất nhiều điều không hiểu, nhưng Thường Nhạc kiên nhẫn giải thích từng cái một.
Vừa nói, đám đệ tử môn phái bắt đầu đi về phía quần thể cung điện. Bọn họ vận khí không tồi, trên đường đi không gặp phải bất kỳ quái vật nào.
Không lâu sau, bọn họ đến được trung tâm trận địa.
"Đại sư huynh, chúng ta tới mắt trận rồi!"
"Vẫn còn sớm, đây chỉ là bên ngoài mắt trận thôi."
Mỗi tấc cung điện với những thanh xà chạm khắc và xà sơn đều tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng, như thể được tạc từ những viên đá tinh xảo, những viên trên nóc nhà như loé lên ánh sáng, giá trị không nhỏ.
Trên tấm bảng phía trước cung điện có dòng chữ "Phủ Xương Hoá", chữ như hoạ, đầy uy lực, Thường Nhạc chỉ nhìn chằm chằm một lúc, cảm thấy hai mắt sưng lên, choáng váng đầu óc.
Hắn vội hạ tầm mắt xuống, đẩy hai cánh cửa cung điện được trang trí bằng những hàng bút ngọc xanh, đầu bút khắc ngọc đen có lông trong suốt, nhìn thoáng qua thậm chí còn trông giống như những cây bút thư pháp thật sự.
"Cửa điện này thật kỳ lạ, đinh cửa làm bắt bút." Sư đệ phía sau thò đầu nói.
Thường Nhạc cũng không có gì ngạc nhiên, "Bí cảnh này tên là Tồn Chân. Tuy rằng xuất hiện trên thế gian không nhiều, nhưng theo ghi chép thì ta suy đoán, hẳn là hang động do một người tu bút nào đó để lại."
"Tu bút?"
"Đúng vậy." Thường Nhạc thuật lại tin tức mình nghe được từ sư phụ: "Xa xưa người tu luyện thư pháp rất ít. Bởi vì tu luyện khó khăn nên hiện tại không còn dấu vết gì. Có tin đồn rằng họ có thể biến tranh giả trông như thật và bắt chước mọi thứ họ gặp, chỉ là sức mạnh của chúng sẽ giảm đi. Hầu hết những thứ trong cõi này đều là tranh vẽ, cấp độ không cao, không nhiều tác dụng. Muốn đi qua đây phải phân biệt được thật giả."
"Đại sư huynh, vậy chúng ta làm sao để phân thật giả?"
Đoàn người bước vào cổng điện, tượng đá các chiến sĩ mặc giáp được tạc cao hai thước đứng thành hai hàng trong hành lang, kéo dài đến cầu thang cẩm thạch trắng ở phía xa.
Thường Nhạc dừng lại, đột nhiên chỉ vào một góc mặt đất: "Các ngươi lại đây xem, sư phụ nói người tu bút sẽ để lại dấu ấn tinh thần trên tác phẩm, chính là tên của họ."
Hai chữ nhỏ "Xương Hoá" khắc trên gạch lát sàn hơi khác so với ba chữ "Điện Xương Hoá" trên tấm bảng trước điện, kém sắc bén và trang nhã nhưng lại đoan chính hơn, có linh khí từ ​​từ chảy qua các vết lõm của chữ.
"Cung điện này thực sự là được vẽ ra sao?"
"Thật là một tu bút lợi hại!" Các sư đệ sư muội lần đầu tiến vào bí cảnh cảm thán.
Thường Nhạc lắc đầu cười nói: "Giới tu đạo có rất nhiều người có năng lực, đây chỉ là một bí cảnh nhỏ mà thôi, sau này khi cảnh giới của chúng ta tiến bộ, thậm chí có thể sẽ có cơ hội nhìn thấy một cảnh giới có thể thay đổi bầu trời và ngày tháng."
Ánh mắt các sư đệ sư muội của hắn lập tức hiện rõ khát khao.
Hắn dẫn các sư đệ sư muội tiếp tục đi vào bên trong, bước lên cầu thang bằng đá cẩm thạch trắng, đi đến một đại sảnh đầy kho báu, từng hàng rương đã bị mở ra, bên trong toả ra ánh sáng vàng của các loại pháp bảo trông rất bắt mắt.

Những tu sĩ bình thường tiến vào trước đang điên cuồng giành giật đồ đạc trong cung điện, mắt thấy đệ tử của phái Hợp  Hoan mặc môn phục đi vào, bọn họ đều cảnh giác đề phòng, sợ những người này sẽ tới cướp thứ họ thích.
"Đại sư huynh, những thứ này đều có dấu vết." Sư muội mặt tròn với hai bím tóc đi đến một cái rương, cúi xuống nhặt mấy món pháp bảo bên trong, đánh giá vãi lần rồi nói.
"Chúng ta tiếp tục tiến vào." Thường Nhạc vòng qua đám tu sĩ bình thường ồn ào đi đến cửa sau của cung điện, đi được một lúc, hắn quay lại, trầm giọng nói: "Chương Nguyệt, đừng nhìn nữa, đi thôi!"
Sư muội mặt tròn còn đang nhìn về phía sau lập tức lấy ra một con dao găm hình con hạc trong rương, bước nhanh đuổi kịp Thường Nhạc, thấp giọng: "Sư huynh, những chiếc hộp đó hình như chứa đầy những thứ được vẽ ra bởi những người tu bút. Mặc dù uy lực không mạnh bằng đồ thật nhưng vẫn coi là pháp bảo. Chúng ta không lấy sao?"
"Vô nghĩa thôi." Thường Nhạc gõ nhẹ lên dao găm trong tay Chương Nguyệt, "Sư phụ nói mang vật vẽ ra khỏi bí cảnh Tồn Chân, trong vòng ba ngày chúng sẽ biến thành giấy. Chỉ có pháp bảo không có dấu vết tranh vẽ mới có thể sử dụng, những cái đó mới là mục tiêu của chúng ta. Càng đến gần mắt trận trung tâm, cơ hội càng lớn."
Chương Nguyệt do dự hồi lâu, vẫn nhét con dao găm hình con hạc vào túi đựng đồ, cô tưởng tượng ra ​​quá trình biến dao thành giấy.
Trường Nhạc không ngăn cản mà chỉ yêu cầu họ theo kịp để không bị tụt lại phía sau.
Trung tâm của bí cảnh này chiếm một diện tích rộng lớn đến bất ngờ, các cung điện thỉnh thoảng xuất hiện, nhóm Hợp Hoan Tông đi qua bảy, tám hành lang quanh co, đến một hòn non bộ.
Những bông hoa nhiều màu sắc rực rỡ tranh nhau khoe sắc, tuy nhiên vẻ đẹp của chúng có chút không hài hòa.
"Hoa đào nở vào tháng ba và thược dược chỉ nở vào tháng 4. Hoa cúc chỉ nở vào Mùa thu, những bông hoa chắc hẳn có hoa giả." Chương Nguyệt lập tức nhận ra có điều không ổn.
Nàng chạm vào một cây đào và nhanh chóng tìm thấy một dấu vết trên thân cây, "Quả nhiên là vẽ ra".
Chương Nguyệt ngẩng đầu nhìn hoa đào trên cành, hái một cánh hoa, thậm chí còn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, ai có thể nghĩ tới những thứ này đều là vẽ ra?
"Nhưng những bông thược dược này có vẻ là thật."
"Đúng là không có dấu vết."
"Bên kia còn có ao sen."
Trước mặt là ao sen đung đưa đang nở rộ trong gió.
"Hỏi... Thiên Liên." Thường Nhạc dừng ở bên cạnh một tấm bia đá, chậm rãi đọc lên dòng chữ trên đó.
"Đại sư huynh, chúng ta qua xem sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro