Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23

Vương Nguyên nghe trưởng lão nói, cái hiểu cái không, mờ mịt gật gật đầu. Tuyết Hồ, Thanh Khâu Hỏa Hồ, Huyết Hồ, hồ ly sao lại phân ra nhiều chủng loại như vậy?

Trong lúc Vương Nguyên bị thân thế của mình khiến cho không hiểu ra sao, Vương Tuấn Khải lại chú ý đến trọng điểm khác, hắn tò mò nhìn ba khối hình cầu mà ban nãy trưởng lão đưa cho Vương Nguyên, lên tiếng hỏi:

_Trưởng lão, cho con hỏi ngọc giản là thứ gì vậy?

_Ngọc giản là một khối ngọc đặc biệt, dùng để ghi chép thông tin, giống như sách vậy.

_Nhưng ghi chép kiểu gì, lại đọc như thế nào? - Vương Tuấn Khải cầm một khối ngọc giản lên, trơn tuột, nhẵn mịn, hoàn toàn nhìn không ra có thể ghi chép thông tin vào chỗ nào.

_Chỉ có ai tu luyện thần thức đến một mức nhất định mới có thể đọc được ngọc giản. Tiêu chuẩn thấp nhất là ngưng khí kỳ tầng thứ ba, ngươi có thể thử xem. Đầu tiên đem ý thức tập trung về phía ngọc giản.

Vương Tuấn Khải nghe lời trưởng lão nói, chậm rãi đưa ý thức tập trung về phía khối ngọc giản trên tay. Ngay khi hắn chưa kịp định hình, bỗng một loại lực hút kỳ lạ kéo hắn vào trong không gian màu lục, y hệt màu sắc của khối ngọc giản. Lúc đầu cảm giác không làm chủ được ý thức khiến cho Vương Tuấn Khải cảm thấy sợ hãi, sau đó nghĩ lại lời của trưởng lão, Vương Tuấn Khải bình tĩnh điều chỉnh ý thức, khiến cho thức hải của bản thân từ từ ổn định trở lại. Ngay khi hắn cảm thấy hẳn là có thể đứng vững, không còn trao đảo nữa, bỗng một giọng nói nhu hòa vang lên bên tai, giọng nói này chắc là của Vương tiên sinh.

"Vương Nguyên, khi con bước vào đây, có nghĩa là Tiểu Hồng đã không còn đủ khả năng để bảo hộ con vô ưu vô lo như trước. Ta hằng mong con có thể làm một tiểu hồ ly vô ưu vô lo, không màng thế sự. Nhưng mệnh cách của con vốn đã định sẵn phải trải qua nhiều kiếp nạn, con cũng đừng vì thế mà lo lắng. Học pháp không phải là điều xấu, chỉ cần khi bước chân vào thế giới đầy rẫy hơn thua, con luôn luôn nhớ rằng bản thân mình là ai, sơ tâm ban đầu của con là gì, như vậy con sẽ không bị lạc đường, không bị sức mạnh làm cho mê muội.

Chắc hẳn Tiểu Hồng đã nói với con, bản thân con có quan hệ mật thiết với trận pháp của rừng đào, và con không thể rời đi nơi đó quá xa. Phải trước đây khi con còn chưa thể tiếp xúc với khối ngọc giản này, con sẽ không có cách nào rời khỏi đây, bởi ta lấy con làm tâm trận, mong muốn bảo hộ con chu toàn. Ta biết có lẽ điều đó đối với con không công bằng. Nhưng trước khi con đủ lông đủ cánh, ta muốn tạo ra một nơi có thể che khuất con khỏi những ánh mắt xấu xa, thèm khát của người đời.

Được rồi, ta không nói nhiều nữa. Khối ngọc giản này có màu lục, ta đã đem toàn bộ những tri thức và hiểu biết mà bản thân ta đã tích lũy được về cách tu luyện linh khí hành mộc cất giữ ở đây. Trong cơ thể con thực chất có ba loại linh căn không ngừng kìm hãm lẫn nhau đó là mộc, hỏa, thủy; điều này cũng khiến ta vô cùng bất ngờ, vì yêu thú bình thường vốn chỉ có một loại linh căn mà thôi.Tu chân giả nếu có ba loại linh căn xem như kém duyên với con đường tu đạo, vì chúng không ngừng bài xích lẫn nhau khiến cho con đường linh khí di chuyển vào trong tứ chi bách hải vô cùng gian nan. Tuy nhiên ta đã tạm thời giúp con luyện hóa một chút, tạm thời khiến cho thủy linh căn và hỏa linh con của con ngủ đông. Cũng thật may con không phải giòng dõi phàm nhân, vừa sinh ra đã là trúc cơ kỳ, vì vậy việc này ta làm thực dễ dàng.

Trong ba loại linh căn hành mộc tu luyện tương đối ôn hòa, tính sát thương ít, lại có thể hành y cứu giúp bá tánh, nó cũng sẽ giúp cho tâm tính của con lúc nào cũng có thể tươi sáng giống như cây non. Ta hy vọng con sẽ tu luyện mộc linh căn cho thật tốt, đến một lúc nào đó mộc linh căn có thể khống chế hỏa linh căn và thủy linh căn, con sẽ tự biết mà giải phóng cho chúng ở bên trong thân thể con.Ta cũng để lại cho con ngọc giản nói về cách thức tu luyện của hỏa linh căn và thủy linh căn, khi nào thời điểm đến con có thể sử dụng chúng.

Mộc linh căn tuy tương đối ôn hòa nhưng không phải không có tính sát thương, xét về khởi điểm thì tính sát thương của nó thấp nhất so với các loại linh căn khác, nhưng tu luyện đến một trình độ nhất định mức độ sát thương của mộc linh căn là không thể xem thường. Điểm mạnh nhất của mộc linh căn đó chính là sức sống, trong ngũ linh căn: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ chỉ có mộc linh căn là gắn liền với sức sống. Có mộc linh căn con có thể đem sức sống mãnh liệt ban cho từng nhành cây, ngọn cỏ, cho vạn vật sinh linh, nhưng cũng có thể dễ dàng tước đoạt sức sống của chúng.

Tu luyện mộc linh căn cơ bản không rời xa pháp quyết tu luyện thông thường. Bình thường tu chân giả phải trải qua muôn vàn khó khăn mới có thể đến được trúc cơ kỳ. Bởi vì cơ thể của con người và muông thú bình thường ban đầu không thích hợp với việc tu luyện, phải trải qua quá trình cải tạo cơ thể đó là mười ba tầng ngưng khí kỳ, nếu có thể vượt qua mười ba tầng ngưng khí kỳ thì con người hay yêu thú mới cơ bản thành công đặt chân bước đầu tiên trên con đường tu luyện. Nhưng đối với con thì lại khác, khi con sinh ra kinh mạch đã được khai thông, trực tiếp trở thành trúc cơ kỳ. Tuy có ưu thế hơn so với những tu chân giả khác, thế nhưng bước tiếp theo của con có nhanh chóng dễ dàng hay không, bản thân ta cũng không thể dự đoán được.

Ta sẽ không dạy con những việc cơ bản như cách khai thông kinh mạch, hay cách hấp thu vận chuyển khí trong cơ thể nữa. Những việc này con có thể trực tiếp đi hỏi Tiểu Hồng. Tiểu Hồng có khả năng đạt đến trúc cơ, nhưng muốn vượt lên trên nữa là điều không thể thực hiện, bởi vì thể chất của hắn có hạn, thời gian của hắn cũng có hạn. Muốn vượt qua cánh cửa trúc cơ chỉ có thể dựa vào bản thân con..."

Vương tiên sinh vẫn còn nói rất nhiều, nhưng đoạn sau đều bắt đầu chỉ dạy những pháp quyết liên quan đến việc tu luyện mộc linh căn, Vương Tuấn Khải có xem tiếp cũng không hiểu. Vì vậy hắn chậm rãi thu hồi thần thức của mình, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần. Sư phụ của Vương Tuấn Khải được gọi là Tử Dương chân nhân, trưởng môn của phái Côn Lôn trên đỉnh Côn Lôn.Từ nhỏ sư phụ đã nói cơ thể hắn không thích hợp trở thành tu chân giả, chỉ dạy hắn võ công xem như để cường thân kiện thể. Một số kiến thức về linh khí, linh căn, thức hải hắn đều vô ý nghe lỏm được đôi ba chút, nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy.

Từ khi đến hồ ly thôn, gặp được Vương Nguyên, gặp được muôn vàn kỳ ngộ, hắn tự dưng thế mà đã có thể trở thành ngưng khí kỳ tầng thứ ba. Phải biết rằng trên Côn Lôn phái võ giả chưa từng được đặt chân vào chính điện, chỉ được học tập và sinh hoạt tại một hậu viện phía sau núi, gọi là ngoại đệ tử. Chỉ khi bước chân qua cánh cửa ngưng khí kỳ mới chính thức được xem như nội đệ tử, có thể tự do ra vào chính điện. Vương Tuấn Khải vẫn luôn thầm biết ơn sư phụ mình vì đối với một võ giả bình thường như hắn, mà người vẫn tận tâm chiếu cố.

Lại nhắc đến sư phụ, từ lần bị huyết hồ vây công, Vương Tuấn Khải cử Bách Điểu Hoan đi Côn Lôn tìm viện binh vậy mà tới giờ vẫn chưa thấy tin tức gì. Không biết trên đường có chuyện gì chẳng lành hay không.

_Vương Tuấn Khải! Vương Tuấn Khải!

Vương Tuấn Khải giật mình, suýt chút nữa làm rơi khối ngọc giản trên tay, may mà hắn nhanh tay đỡ kịp. Hắn còn chưa kịp hoàn hồn đã đối diện với một đôi mắt xinh đẹp, trong veo không một gợn mây. Mặc dù biết rằng Vương Nguyên lớn lên vô cùng dễ nhìn, nhưng không hiểu sao càng ngày Vương Tuấn Khải càng cảm thấy mình không tự chủ được thất thần nhiều hơn mỗi khi đối diện Vương Nguyên. Ngay cả giờ phút này, tim của hắn đang đập rộn ràng hơn rất nhiều, chính bản thân hắn cũng không hề hay biết.

_Trong ngọc giản nói gì? - Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải vừa mới giật mình lại có xu thế tiếp tục đờ ra, bèn đưa tay khua khua trước mặt hắn, tò mò hỏi.

_*Khụ*, ngươi tự xem đi! -Vương Tuấn Khải chẳng hiểu mình đang nghĩ gì nữa, thế mà cảm thấy mặt mình nóng lên. Vội vội vàng vàng quay mặt đi, đưa khối ngọc giản màu xanh lục vào tay Vương Nguyên.

Trưởng lão yên lặng nhìn bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ giữa hai người, lắc đầu khó hiểu. Vương Nguyên chẳng mấy chốc đã bị chìm đắm bên trong ngọc giản, Vương Tuấn Khải thì đang lúng túng đứng bên cạnh không biết nên đặt ánh mắt vào đâu.

Mặc dù không hiểu rõ rốt cuộc giữa hai người xảy ra biến hóa gì, nhưng trưởng lão cảm thấy đây cũng không phải điều xấu. Tiềm năng của Vương Tuấn Khải vẫn luôn là một ẩn số, hơn nữa tuổi đời hắn vẫn còn rất trẻ, chỉ mười mấy tuổi mã đã bước chân vào ngưng khí kỳ tầng thứ ba. Có đôi khi tiềm chất thực sự còn không quan trọng bằng cơ duyên, chỉ cần gặp được cơ duyên thì truyện thành tiên cũng chỉ là việc trong chớp mắt. Chưa kể tình cảm của hai người họ rất tốt, sau này nếu tiềm lực của Vương Tuấn Khải lớn mạnh hơn nữa, sẽ là một trợ thủ đắc lực cho Vương Nguyên.

Không giống như mình, trưởng lão thầm nghĩ, cũng không biết bản thân còn có thể tồn tại đến khi nào. Mấy trăm năm qua linh lực của bản thân vẫn không tiến triển, tuổi thọ của trúc cơ kỳ bất quá cũng chỉ có mấy trăm năm, tuy rằng yêu thú có thể sống lâu hơn tu chân giả, nhưng cũng không biết rốt cuộc là bao lâu. Như vậy chi bằng mình đem chút sức lực còn lại của mình chỉ điểm cho Vương Tuấn Khải, tương lai có thể bồi dưỡng ra một trợ thủ đắc lực cho Vương Nguyên.
Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, trưởng lão âm thầm gật đầu, quyết tâm bồi dưỡng Vương Tuấn Khải. Mắt thấy Vương Nguyên bắt đầu trầm mê vào tri thức bên trong ngọc giản, trưởng lão phất tay với Vương Tuấn Khải, ra hiệu hắn đi theo.

Vương Tuấn Khải vốn không tình nguyện mấy, nhưng quay đầu lại thì thấy Vương Nguyên cũng chẳng thèm để ý đến mình, thế là hắn thầm thở dài trong lòng, yên lặng đi theo trưởng lão ra ngoài. Mọi người bên ngoài rất tò mò chuyện gì đã xảy ra ở bên trong, lúc đầu cơ thể Vương Tuấn Khải trọng thương khá nặng, trưởng lão và Vương Nguyên đi vào bên trong, sau đó trưởng lão và Vương Tuấn Khải có vẻ đã ổn đi ra, còn Vương Nguyên lại không thấy đâu? Chẳng lẽ Vương Nguyên đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Người đầu tiên cảm thấy bất an là Tiểu Xuyên và Hoa Lan. Hai người vội vã chạy đến bên cạnh trường lão, nôn nóng hỏi:

_Trưởng lão, Vương Nguyên không sao chứ?

_Nó không có chuyện gì - Trưởng lão đưa tay cản lại tiểu Xuyên đang muốn đẩy cửa vào bên trong - Các ngươi đừng làm phiền nó, Vương Nguyên bây giờ càn thời gian để tiêu hóa kiến thức. Chuyện huyết hồ vừa rồi xảy ra vô cùng hung hiểm, một mình ta không còn đủ khả năng bảo vệ nơi này, Vương Nguyên cần phải trở nên lớn mạnh hơn, các ngươi cũng thế. Hay chịu khó tu luyện.

Trưởng lão nói xong, ngừng một chút, quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải đang đứng phía sau:

_Ngươi cũng vậy, mau đi theo ta!

Vương Tuấn Khải không hiểu ra sao, thực sự giờ phút này hắn không hề muốn rời khỏi người bên trong phòng một chút nào. Trải qua cơn đau đớn thập tử nhất sinh, cơ thể cải tạo trùng trùng điệp điệp, hắn hiện tại thực sự rất muốn cùng Vương Nguyên nói nói một chút những chuyện vừa xảy ra, chứ không phải ngay lập tức chạy đi tu luyện gì đó. Nhưng có vẻ Vương Nguyên lúc này cũng không có thời gian cùng hắn nói cái gì, thôi thì có vẻ nên đi tu luyện cùng trưởng lão thì hơn.

Trưởng lão tuy tuổi tác đã cao nhưng bước chân vẫn vững vàng bước đi lướt nhanh như gió, chẳng cần biết Vương Tuấn Khải có đuổi theo kịp hay không, trưởng lão đi một mạch ra phía sau núi. Hoa Lan và Tiểu Xuyên lúc đầu cũng chạy theo, thế nhưng thấy trưởng lão đi về phía ôn tuyền, cả hai đều dừng lại, phải biết rằng ôn tuyền vốn là cấm địa của Hồ ly thôn, ngoại trừ Vương Nguyên, những người khác nếu không được trưởng lão cho phép tuyệt đối không thể đi vào.

Vương Tuấn Khải không biết điều này, thấy Tiểu Xuyên và Hoa Lan dừng lại thì hắn cũng cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều. Bước vào bên trong hang động, Vương Tuấn Khải đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, nhanh nhẹn hơn trước rất nhiều, cảm giác này những lần trước đây hắn vốn chưa từng cảm thấy. Không đợi Vương Tuấn Khải mở miệng hỏi, trưởng lão đã lên tiếng:

_Có phải ngươi cảm thấy cơ thể thư thái hơn rất nhiều hay không?

Vương Tuấn Khải gật gật đầu, Yên lặng chờ trưởng lão nói tiếp.

_Đó là bởi vì nồng độ linh lực của nơi này cao hơn gấp mười lần so với ở bên ngoài, ngươi vừa mới tẩy tủy thành công, đây là nơi thích hợp cho ngươi tu luyện. Chuyện ngươi trải qua một lần hung hiểm rồi đột nhiên bước vào ngưng khí kỳ tầng thứ ba, vừa là chuyện tốt vừa là chuyện xấu. Chuyện tốt đó là cơ thể ngươi từ cơ thể của một người phàm đã bằng một cách thần kỳ cải tạo thành thân thể thích hợp đối với tu chân giả, quá trình này không phải ai cũng chịu đựng được. Chuyện xấu đó là ngươi hoàn toàn không có chút kiến thức căn bản nào, vì vậy con đường sau này ngươi có đi tiếp được hay không chính ta cũng không dự đoán được. Bây giờ ta sẽ chỉ bảo cho ngươi một số kiến thức cơ bản về việc tu chân, ngươi cần lắng nghe cho kỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kaiyuan