CHƯƠNG 1: NHỚ LẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lăng Thanh Phàm đứng trước tấm gương lớn, bộ âu phục màu xám của hãng quần áo nổi tiếng được cắt may tỉ mỉ, ở trên người anh càng tôn lên khí thế vương giả vốn có. Đi đến bàn làm việc lấy cặp tài liệu đã được chuẩn bị từ tối hôm qua, Lăng Thanh Phàm bước xuống nhà ăn, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn.

 Lăng Bách Sinh đang đọc báo, thấy anh đi đến liền chậm rãi bỏ tờ báo sang một bên, nói:

- Ngồi xuống cùng ăn sáng.

- Vâng.

 Lăng phu nhân Triệu Mẫn Di ngồi bên cạnh Lăng Bách Sinh nhìn sắc mặt của đứa con trai lớn, có chút không hài lòng. Hơn một năm nay, đứa con trai ưu tú này của bà rất ít khi cười hay biểu lộ tâm tình ra bên ngoài, dường như đã trở thành một con người khác. 

- Thanh Phàm, trưa hôm nay mẹ có hẹn giúp con con gái của Thẩm gia, con sắp xếp thời gian một chút.

- Mẹ, loại chuyện này mẹ đừng quan tâm nữa. 

 Thanh Phàm biết mẹ anh đang lo lắng cho hôn nhân của anh. Bây giờ anh là tổng giám đốc của Lăng thị, đã hai mươi tám tuổi nhưng bên cạnh vẫn không có một người phụ nữ khiến cho Lăng phu nhân phải đứng ra sắp xếp các cuộc xem mắt.

- Mẹ là lo cho con.

- Mẹ, chuyện của con, mẹ để con tự lo liệu.

 Triệu Mẫn Di không tiếp tục nói thêm. Theo thông tin thám tử đưa về, hơn hai năm trước Lăng Thành Phàm dừng việc qua lại với một cô gái, từ đó về sau thì không còn quen biết thêm một ai. Nhưng cô gái kia là ai thì bà không thể tra ra được, mọi thông tin đều là con số 0 tròn trĩnh, dường như đã biến mất khỏi thế giới này.

 Sau bữa sáng, Lăng Thanh Phàm tự mình lái xe đến công ty. Lúc anh bước vào thang máy, một vài nhân viên nữ không nhịn được mà ca thán:

- Này, tổng giám đốc của chúng ta thật đẹp trai mà.

- Người đàn ông độc thân hoàn kim của Thượng Hải, không biết cái ghế thiếu phu nhân kia sẽ là của ai nhỉ?

- Là ai thì cũng không đến lượt chúng ta đâu, làm việc thôi.

 Thang máy dừng lại ở tầng 20 - tầng cao nhất và quyền lực nhất của tập đoàn Lăng thị. Lăng Thanh Phàm tiêu soái bước vào bên trong, thư ký Vân Nguyệt đứng dậy chào, ánh mắt vẫn luôn đặt trên tấm lưng vững chắc của anh.

 Đứng ở vị trí thư kí ba năm, Vân Nguyệt tự tin rằng trong công ty này, ngoài cô ra không ai có thể hàng ngày tiếp cận với vị tổng giám đốc hoàn hảo kia. Nữ giới của công ty này hẳn đã ghen tị đến đỏ cả mắt.

 Nở một nụ cười chuyên nghiệp, gõ cửa văn phòng của Thanh Phàm, sau khi nhận được sự đồng ý, Vân Nguyệt đẩy cửa bước vào bên trong. Đặt tập văn kiện lên trên bàn làm việc của anh, Vân Nguyệt nhỏ giọng nói:

- Tổng giám đốc, đây là văn kiện ngày hôm qua anh cần.

- Được rồi, ra ngoài đi.

- Tổng giám đốc, ngày mới vui vẻ.

 Vân Nguyệt vẫn giữ nụ cười ấy, từ từ lui bước ra ngoài. Hôm nay cô cố ý mặc một chiếc váy đen ôm sát người, bên trên là chiếc áo sơ mi họa tiết thanh mảnh, tôn lên đường cong quyến rũ của cơ thể. Cho dù là như thế cũng không đổi được ánh mắt của Lăng Thanh Phàm. Không sao, ngày còn dài, chuyện gì đến cũng sẽ đến.

 Lăng Thanh Phàm nắm chặt cây bút trong tay. Trước đây cũng đã từng có một cô gái nói với anh "Thanh Phàm, ngày mới vui vẻ, em yêu anh", sau đó sẽ không keo kiệt mà tặng cho anh một nụ hôn, anh lại vô cùng vui sướng đón nhận.

 Buông cây bút xuống, Lăng Thanh Phàm lấy ra trong bóp tiền bằng da là một tấm hình khổ nhỏ, trong đó chụp anh và cô gái nhỏ kia đang cười rất tươi. Phía sau tấm hình có ghi "Thượng Hải 17/10/201* - Phàm Dĩnh". Phàm trong Lăng Thanh Phàm, Dĩnh trong Tống Dĩnh. Nét chữ thon gọn như múa trên tấm hình chính là bút tích cuối cùng của cô gái ấy mà anh có thể giữ lại.

 Lăng Thanh Phàm nhớ rõ, đó là sinh nhật của anh. Ngày hôm ấy, Tống Dĩnh nấu cho anh một tô mì trường thọ, ngồi trước mặt anh yêu cầu anh phải ăn hết. Tống Dĩnh nấu ăn không giỏi, nhưng lại có thể làm mì trường thọ rất ngon. Cô ấy nói vì năm nào cũng được mẹ nấu món này nên cô quyết tâm học cho bằng được, không ngờ sau này lại có thể phát huy.

 Lúc đó, Tống Dĩnh cười rất xán lạn, đôi mắt cong lên hình bán nguyệt vô cùng đẹp mắt. Lăng Thanh Phàm cảm thấy cả người như ngập tràn máu nóng, xúc động đến mức muốn ôm cô vào trong lòng, quỳ xuống cầu hôn cô, cho cô cuộc sống mà cô đáng được nhận.

 Sau đó, Tống Dĩnh muốn cùng nhau chụp một bức ảnh kỉ niệm, Lăng Thanh Phàm sảng khoái đồng ý. Với Tống Dĩnh, anh không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của cô. Ngày hôm sau, Lăng Thanh Phàm theo lời Tống Dĩnh in tấm hình ấy ra, cất kĩ trong bóp tiền của anh.

 Đang chìm trong những kí ức tươi đẹp kia, Lăng Thanh Phàm bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh lại.

 - Vào đi.

- Tổng giám đốc, chúng ta sắp tới giờ họp rồi ạ. - Vân Nguyệt thông báo lịch làm việc cho anh.

- Tôi biết rồi. Cô ra ngoài đi.

- Vâng.

 Cánh cửa đóng lại, Lăng Thanh Phàm cất tấm hình kia lại chỗ cũ. Cho dù Tống Dĩnh rời xa anh đã gần ba năm nhưng chưa bao giờ anh không nhớ cô, không có cách nào để ngăn mình nhớ cô. Ngày hôm ấy, cô biến mất một cách kì lạ, cho dù anh có gọi điện hay nhắn tin cũng không nhận được hồi âm.

 Khi anh đến nhà trọ của cô, chủ trọ nói cô đã chuyển đi rồi. Sau đó anh lập tức cho người tìm khắp nơi, lục tung thành phố Thượng Hải, cho kiểm tra toàn bộ các chuyến bay trong nước cũng như quốc tế, ngay cả vé tàu và vé xe anh cũng không bỏ qua, vậy mà vẫn không thể tìm được Tống Dĩnh.

 Gần ba năm nay, chưa bao giờ Lăng Thanh Phàm ngưng tìm kiếm, nhưng một chút dấu vết về cô cũng không có. Anh lúc nào cũng trong trạng thái bất an, có phải cô đã gặp chuyện gì rồi hay không? 

 Sau giờ làm việc, Lăng Thanh Phàm lái xe về Lăng gia, sau bữa tối liền tự nhốt mình trong phòng, ép bản thân làm việc để có thể quên đi đoạn kí ức kia. Nhưng dường như anh càng cố quên đi, đoạn kí ức ấy càng thêm rõ ràng.

 Đối với Lăng Thanh Phàm, hai năm có Tống Dĩnh bên cạnh là quãng thời gian tươi đẹp nhất của anh. Điều khiến Lăng Thanh Phàm chú ý đến Tống Dĩnh chính là nụ cười của cô. Anh còn nhớ rõ, ngày hôm ấy anh đang chạy bộ, bắt gặp cô đi ngược đường, vừa đỡ một cụ già vừa cười rất vui vẻ.

 Khi ấy, ánh nắng đầu tiên chiếu lên gương mặt kia, trong phút chốc khiến cho Lăng Thanh Phàm cảm thấy mọi chuyện tốt đẹp trên đời này đều không đẹp bằng nụ cười của cô gái nhỏ ấy. Mấy ngày sau, anh vẫn gặp lại cô gái đó.

 Lăng Thanh Phàm quyết định để cho bản thân có một mối quan hệ mới, chính vì vậy, anh là người chủ động bắt chuyện với cô. Thật may hôm đó cô vừa đỡ một bà cụ, vừa xách nhiều đồ, thuận tiện có thể cho anh cơ hội giúp đỡ.

- Để tôi giúp một tay.

 Tống Dĩnh ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt. Mồ hôi của anh chảy xuống cổ, biến mất trong lớp áo thể dục. Tuy vậy, ngũ quan của người đàn ông này là vô cùng sắc bén, thật sự là một người rất đẹp trai. Tống Dĩnh khách sáo đáp lại anh:

- Cám ơn anh, tự tôi có thể làm được.

- Không sao. Ở tầng nào? Tôi đem lên giúp cô.

- Vậy cám ơn anh nhiều. Tôi ở tầng ba, phòng thứ hai.

Lăng Thanh Phàm gật đầu, nhận hai túi lớn trong tay Tống Dĩnh, chầm chậm bước theo phía sau cô. Sau khi đưa bà cụ vào phòng, Tống Dĩnh nói với Lăng Thanh Phàm:

- Để tôi cầm lên là được rồi. Cám ơn anh.

Lăng Thanh Phàm không nói thêm, trả lại hai túi đồ cho Tống Dĩnh, chuẩn bị xoay người đi xuống thì nghe cô hỏi:

- Xin lỗi, anh tên gì?

- Thanh Phàm.

- À, anh Thanh Phàm, cám ơn anh.

Lăng Thanh Phàm gật đầu, xoay người bước xuống dưới. Ngày hôm ấy chính là một ngày vô cùng vui vẻ của anh. Tống Dĩnh cũng không ngoại lệ, cô cũng cảm thời tiết hôm nay hình như đẹp hơn mọi ngày.

Kể từ ngày hôm đó, mỗi buổi sáng Tống Dĩnh sẽ chạy bộ cùng với Lăng Thanh Phàm, sau đó cùng anh dùng bữa sáng. Thói quen đó được duy trì đều đặn ba tháng. Sau ba tháng, Lăng Thanh Phàm chính thức ngỏ lời cùng Tống Dĩnh, đưa mối quan hệ của hai người lên một bậc khác.

 Ngón tay Lăng Thanh Phàm lướt trên màn hình điện thoại, dừng lại ở bức ảnh anh chụp lén Tống Dĩnh lúc cô ngủ quên. Anh không thể nào buông bỏ được, không có lí do thuyết phục để anh quên đi Tống Dĩnh.

- Tiểu Dĩnh, rốt cuộc em đang ở nơi nào? Vì sao lại rời xa anh?

 Lăng Thanh Phàm nỉ non. Có lẽ không ai ngờ được một người đàn ông âm trầm và lạnh lùng như anh lại có mặt yếu ớt và si tình đến như vậy. Mở ngăn kéo trên cùng của bàn làm việc, một hộp nhung màu đỏ hiện ra. Lăng Thanh Phàm xem nó như trân bảo, cẩn thận lấy ra. 

 Bên trong là một cặp nhẫn mà anh đã chuẩn bị để cầu hôn Tống Dĩnh. Giữa hai người bọn họ, chuyện thân mật nhất cũng đã xảy ra một lần, chỉ còn thiếu một hôn lễ nữa là hoàn chỉnh. Nhưng khi anh vừa quyết định cầu hôn thì cô biến mất không để lại bất kì lời nhắn hay dấu vết gì. Cả những người bạn của cô cũng không biết cô đi đâu. Thậm chí Lăng Thanh Phàm còn tìm đến nhà của Tống Dĩnh nhưng ba mẹ và em trai cô ấy cũng không biết được thông tin của cô.

 Cho dù Lăng Thanh Phàm có cố gắng bao nhiêu cũng không thể nào tìm ra được Tống Dĩnh. Câu hỏi trong lòng anh càng ngày càng lớn, nhưng lại không có cách nào giải đáp. Khi đã quá trễ, Lăng Thanh Phàm ép bản thân đi vào giấc ngủ. Lăng Thanh Phàm không cho phép bản thân bỏ cuộc, dù có lâu như thế nào anh nhất định phải tìm được Tống Dĩnh. Bởi vì trong lòng anh hiểu rõ, vị trí phu nhân nhà họ Lăng chỉ có duy nhất cô ấy là xứng đáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro