chap 11: Nụ hôn phớt qua.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng giữa muôn vàn người, vô vàn những ngọn đèn huyền ảo rọi xuống. Đứng trước sự trầm trồ, than phục của mọi người. Bảo Uyên như một nữ minh tinh được mọi người kiên nhẫn chờ đợi. Váy dạ hội trắng tinh khiết ôm sát cơ thể mềm yếu càng tôn thêm sự mềm mại, uyển chuyển. Đôi vai trần nhỏ nhắn khẽ run lên khi có một cơn gió vô tình thổi qua, làm mọi người không ai rời mắt. Đôi bàn tay thon dài, trắng ngần nhẹ nhàng lướt qua trên những phím đàn. Một âm thanh êm dịu đột nhiên vang lên, là một tay chơi chuyên nghiệp. Chiếc đàn piano sang trọng tấu lên bản "Canon in D" huyền thoại. Như một dòng suối trong lành tưới mát vào lòng người, xoáy sâu vào thâm tâm vốn vất vả, bộn bề, xuôi ngược vì đồng tiền, thế lực. "Canon in D" đem lại cho họ cảm giác thanh thản và tự do như một buổi sớm mờ sương, có pha chút sắc hồng do ánh mặt trời chiếu vào. Giữa đồng cỏ và thảo nguyên mênh mông, trời và đất như hoà làm một. Ta đứng giữa thiên nhiên rộng lớn, nơi có vũ trụ, có mặt trời hay có muôn vàn vì sao. Khẽ nhắm mắt lại và hít một hơi thở, ta sẽ nhận ra cuộc sống này quý giá. Những người có mặt trong hội trường lúc này hoàn toàn chìm đắm. Có lẽ quá lâu rồi họ chưa một lần bình yên đến thế.
Tiếng nhạc kết thúc cũng là lúc tiếng vỗ tay vang lên như sấm, không gì khác hơn ngoài những lời khen ngợi. Bảo Uyên lướt qua ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, dừng chắc chắn tại một vị trí mà từ lâu rồi cô vẫn luôn chờ đợi. Vẫn như cũ, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho cô. Bảo Uyên khẽ khép đôi mi thất vọng.
"Tôi vô nghĩa như vậy sao? "- Bảo Uyên đau đớn thầm nghĩ.
Mắt thấy đôi mắt Xử Nữ ươn ướt, dường như có một giọt nước mắt sắp rơi xuống. Bạch thiếu gia ngạc nhiên.
-"Cô cảm thấy thế nào? "- Anh thì thầm vào tai cô.
Xử Nữ đang trong tâm trạng lâng lâng. Không phải vì tiếng đàn quá hay. Mà nó gợi lại cho cô một thời kí ức êm đẹp. Bên cửa sổ, ánh nắng roi vào, hương thơm mặt trời lặn toả. Gió nhẹ thổi qua, một người phụ nữ đẹp nhất, nhân hậu nhất cầm tay cô nắn nót từng nốt nhạc trong trẻo. Và người đó là mẹ cô. Là cô tiên xanh trong những câu chuyện cổ tích hằng đêm cô tưởng tượng. Đáng tiếc, bây giờ chỉ còn là những hồi ức vụn vặt.
Bất chợt nghe âm thanh vừa quen thuộc vừa nhàm chán, Xử Nữ cau mày nhăn nhó. Anh không thưởng thức thì cũng đừng làm phiền người khác chứ? Cô tức giận quay lại. Nhưng bởi vì khoảng cách hai người quá gần, gần đến mức môi Bạch Dương vô tình chạm vào chán cô.
Anh sững sờ tại chỗ, ngồi im bất động mất mấy giây. Trong người dường như có dòng điện chạy qua, tê dại nhưng khiến anh thích thú. Anh lại lầm bầm trong miệng: "Cảm giác này tuyệt thật."
Xử Nữ vốn đã tức giận, nghe thêm những lời anh lẩm bẩm lại càng đỏ bừng mặt. Cô lấy hết sức véo vào tay anh một cái. Trong lòng âm thầm lôi 18 đời tổ tông của ai đó ra hỏi thăm.
Anh có thể bớt biến thái một chút hay không?
Mặc dù đau đến tím mặt nhưng bạn Bạch Dương ngây thơ lại cười ngốc nghếch, cho là người ta quá xấu hổ.
Những người chứng kiến : Hắn điên rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro