Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ầm ầm ầm.....

Chiếc xe hơi sang trọng bay lượn vòng quanh hai vòng trên không trung trước khi tiếp đất, chiếc xe kéo một vệt ma sát dài dưới làn đường và nó nghiêng mình lật đầu lại.....

Rồi máu từ trong chiếc xe chảy ra, máu chảy lênh láng. Máu...máu chảy rất nhiều, chất lỏng màu đỏ thẫm cứ tràn đầy cả một vòm đường... Phía xa xa, người người đứng xem rất đông, họ đứng chỉ trỏ vào chiếc xe mà bàn tán, nhưng chẳng ai dám đến gần cả... chính là họ sợ.....

Xăng từ trong xe chảy ra, một mùi nồng nặc tạc vào không khí và.....

Bùm Bùm Bùm...............

Những tiếng nổ rền trời được dựng nên, ngọn lửa hung thần đó khiến nhiều người sửng sốt, ngọn lửa thiêu rụi cả chiếc xe và ngọn lửa tàn ác đó cũng thiêu rụi luôn cả những con người vẫn đang tồn tại trong xe kia.....................

Bên này mọi người đang sợ hãi trước tai nạn khinh hoàng đó và tiếp tục như một làn sóng các cuộc bàn tán thay phiên nhau mà kéo dài... Trên nền trời những trận gió lạnh ùa qua, mọi người thay phiên tan biến cùng gió, mọi vật thưa dần và cảnh vật đã yên tĩnh hẳn... tất cả chỉ còn lại cái yên lặng và tĩnh mịch như phút ban đầu vốn dĩ của nó, nhưng dấu thời gian có phai mờ đi tất cả thì cái dáng hình xinh đẹp kia với đôi mắt đẫm lệ từ đầu đến cuối luôn luôn dõi theo hiện trường vụ cháy vẫn còn đậm mãi. Cô ngồi bất lực dưới làn đường gồ ghề, mắt cô cứ đăm đăm nhìn đám lửa, nghe những lời bàn tán cho đến khi lửa đã tắt và con người dần thưa mắt.... Đôi mắt cô vẫn nhìn đăm đăm. Rất lâu, rất lâu sau mới chớp chớp được một cái để chứng tỏ rằng.. cô vẫn còn tồn tại..... Con ngươi đen kia đăm đăm vào một khoảng không gian vô định hay nó đăm đăm vào một miền kí ức xa vời? Cô nhớ những tiếng cười nói ấm áp, những lời yêu thương ngọt ngào, những niềm yêu thương bắt hủ... tất cả... tất cả những thứ tưởng chừng như đơn giản nhưng sao bây giờ nó đã vụt mất khỏi cuộc đời cô.... Tử thần đã cướp ba mẹ cô, vụ tai nạn kia đã cướp đi sinh mệnh ba mẹ cô và ngọn lửa tàn độc đã cướp đi một mái ấm tình thương vốn dĩ thuộc về cô, là của cô mãi mãi........

Cô ngồi bệch xuống bất lực, hai tay cô chống thật mạnh vào đất mẹ như tìm kiếm một điểm tựa cho cõi lòng. Đau, cô thật đau lắm... Từng trận gió se sắc liên tục cuốn qua cô, cuốn khô cả những giọt nước mắt cuối cùng...............

Tỉnh khỏi ác mộng, gương mặt Xử Nữ giờ đây đã đầm đìa nước mắt, bao nhiêu năm rồi cô.... vẫn là không, thể quên............

Đưa đôi tay ôm chặt đôi bờ vai đang run lên, cô không cho phép mình yếu đuối, cô phải mạnh mẽ, mạnh mẽ để sống, cô phải mạnh mẽ để tự bảo vệ mình, phải mạnh mẽ để thấy được cái thế giới phức tạp, hỗn độn và đầy ắp tội lỗi do chính con người tạo ra...
"Ba mẹ, gió vẫn phải bay vì cuộc sống đầy phiêu lưu của gió, con cũng như những bông hoa chỉ bị cuốn theo gió chứ không thể níu được gió lại, nhưng ba mẹ yên tâm con đã đủ mạnh mẽ để đứng trước những miền khắc nghiệt mà gió đã gây cho con......"

Nấc lên một tiếng cô lại thì thầm cùng ba mẹ nhưng cũng chính cô đang thầm thì để tự an ủi cái bầu trời tĩnh mịch của cõi lòng

" Con hiểu, ba mẹ không thể mang con theo suốt cuộc đời và con phải đủ nghị lực vươn lên dù ba mẹ không ở bên con...."
_______________________________________________________________________

Đối với phía sao nam, đêm qua quả thật là một đêm tàn khốc nhất trong lịch sử.... Cũng nhờ công lao của hai nhà nghiên cứu Cự Giải, Bảo Bình và cái lòng " độ lượng " của Song Ngư mà tất cả đám sao nam có dịp thức để túc trực toilet cả đêm, trên mặt các anh giờ đây đã không còn không khí của mùa xuân mà chỉ là một màu đen u ám, còn về phía sao nữ thì trái ngược hoàn, tâm trạng của các cô rất tốt nhe! Gương mặt người nào cũng đều dán hàng chữ " Ta rất hả dạ ".

- " Ấy chà chà, sao có một đêm không gặp các anh lại tiều tụy hơn ăn mày vậy hả ? "_ Nhân Mã "quan tâm" hỏi...

- " Cô dám ví tụi tôi như ăn mày sao " _ Bạch Dương nóng giận quát

Đối với thái độ nóng giận của Bạch Dương, Nhân Mã chỉ ngoảnh mặt làm ngơ như chuyện này chẳng liên quan đến mình....

- " Hôm qua các cô bỏ cái gì vào thức ăn? "_ Ma Kết gặn hỏi

- " Bỏ gì là bỏ gì nhỉ ? "_ Song Ngư giả nai...

- " Cô còn giả ngốc, không bỏ gì sao tụi này phải..phải..."_ Kim Ngưu ấp úng không nói thành câu " canh toilet "

- " Anh..anh...phải..phải..phải thế nào chứ? Đừng nói với tôi anh ăn nhiều quá ngộ độc thực phẩm nói không thành tiếng ? "_ Cự Giải vội mỉa mai....

- " Thức ăn hôm qua các bỏ thuốc xổ phải không? "_ Chưa đợi Kim Ngưu phản ứng, Thiên Yết đã nhảy vào nói trắng ra....

- " Bỏ gì chứ? À........."_ Bảo Bình cố gắng kéo dài chữ "à", sau đó lấy giọng nói tiếp...

- " Thức ăn? Chúng tôi đương nhiên có bỏ vào rồi..."_ Nói đến đây Bảo Bình lại ngừng....

- " Đồng phạm các cô đã nhận rồi, các cô còn gì để nói không ? "_ Song Tử đắc ý, vuốt vuốt cằm....

- " Bảo Bình..."_ Nhân Mã nóng giận hét lên

Bảo Bình cười cười sao đó lại tiếp

- " Ngạc nhiên lắm sao? Thức ăn thì phải bỏ đường, muối, tiêu tỏi, hạt nêm...bla...bla..."_ Bảo Bình liệt kê một tràng khiến các sao nam mặt đã xám xịt nay thì chuyển thành bão dữ hơn......

Còn các sao nữ có thêm một dịp để cười thoả thích.....

Trận chiến lúc này đang diễn ra ác liệt là vậy, còn bên cạnh Xử Nữ vẫn nhờn nhợt uống nốt tách trà còn lại của mình, sau đó cất cao giọng

- " Khi nào bắt tận tay, nhìn tận mắt tụi này bỏ cài gì vào thức ăn đi rồi tuyên án vẫn chưa muộn, còn nữa thức ăn hôm qua chúng tôi không ép các người ăn. Ok? "_ Các sao nữ thật thán phục Xử Nữ chỉ một câu " chúng tôi có ép các người ăn không? " dù cho các mấy tên nam đó có nắm được bằng chứng thì các cô cũng được xử vô tội, bởi lẽ đó là " cái quyền tự do ăn uống mà " hì....

Các sao nam chỉ còn cách cứng họng, các anh thật không ngờ Lục đại thiên vương cao cao đỉnh đỉnh lại có một ngày thua mấy con nhỏ vừa xấu xí, đầu óc lại chẳng ra gì... Hừ, tức chết các anh mà

Khi các sao nữ sảy bước đến cầu thang thì có tiếng của Sư Tử vọng ra...

- " Tôi cảnh cáo các cô, ở trường không được phép nói với bất kỳ ai các cô quen biết chúng tôi. Và càng không được nói với bất kỳ ai, các cô ở chung nhà với tụi này..."

Qúa đáng, thật quá đáng hết sức, các cô đã xuống nước nhường nhịn, ấy vậy mà... Cự Giải không nhịn được lên tiếng...

- " Các anh yên tâm, quen biết các anh mới chính là điều mất mặt nhất của tụi này....."

- " Các anh hơi tự cao rồi đấy, đừng tưởng đứa con gái nào cũng xem các anh là trời... Chí ít các anh chẳng là gì trong ánh mắt tụi này.."_ Thiên Bình im lặng nãy giờ cũng đành lên tiếng, cô đã cố gắng cho họ xem mình như không khí nhưng là do bọn họ ép cô phải mở miệng, đôi mắt vô cảm của cô đảo qua một lượt cả bọn sao nam kia....

Lời nói của Thiên Bình tuy ngắn gọn nhưng lại như một nhát dao vậy " không để các anh vào mắt sao ???
"... Được lắm, mối hận này từ từ các anh tính với các cô......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro