Truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tích tắc………………………………………………………..

Tiếng chuông đồng hồ vang lên, điểm 8 giờ sáng. Thằng Phúc vẫn chưa mở được 2 con mắt, với tay tắt cái đồng hồ. Chắc nó vẫn còn đang mệt mỏi với vài chai rượu mạnh ở quán bar tối qua. Nằm một lát, nó choàng dậy mà đầu nhức như búa bổ. Cố lê vào nhà tắm, nước nóng đã bắt đầu làm nó cảm thấy dễ chịu hơn. Phúc nhắm mắt để tận hưởng những làn hơi bốc lên trên cơ thể của nó. Là thằng ăn chơi sa đọa, nhưng nó vẫn chăm tập thể hình đều đặn. Từng giọt nước lăn dài trên bờ vai và bộ ngực săn cứng, và 2 đầu vú căng tròn, mơn mởn kia cùng với thân hình săn chắc đến mức kinh ngạc cũng là niềm mơ ước của biết bao nhiêu đứa con gái.

Nó biết điều đó, nên nó rất kiêu căng và ngạo mạn. Nó ngang tàng, hống hách, chẳng biết sợ ai. Nó nghĩ thiên hạ này chẳng có gì phải sợ. Nó đã tuyên bố rằng nó chỉ sợ ông trời vì ông trời là người duy nhất làm cho nó chết. Nó mỉm cười khi nghĩ đến điều đó. Nó đẹp trai, rất đẹp, và nó khinh bỉ những đứa con gái đến với nó chỉ vì tiền và tình dục. Đâu đó trong ý thức nó vẫn khao khát một cô nàng thật lòng yêu thương và chăm sóc nó. Nó thở dài!

Mải mê chà xát cơ thể, nó giật mình khi nghe có tiếng gọi dưới nhà. Ba nó đang ngồi đọc báo, đã đợi nó được 10 phút. Vừa thấy nó ló dạng, ba nó mỉa:

“Tối qua về sớm nên giờ mệt hả con trai!”

Nó cũng không thèm để ý, nó đã quá quen với điều đó. Mẹ mất từ năm nó 2 tuổi, nên bao nhiêu tình thương ba nó đều dành hết cho nó. Ba nó biết tỏng nó rất hư đốn, nhưng vì nghĩ đến người vợ quá cố, nên ông cũng đành im lặng cho qua chuyện. Ông Tuấn không muốn xen vào đời tư của nó quá nhiều vì ông nghĩ điều đó không cần thiết. Nhưng đâu ai biết lý do vì sao ông không có thời gian chăm sóc cho nó. Ba nó là tay rửa tiền và buôn lậu xuyên quốc gia. Nó cũng biết điều đó nhưng chỉ cần ba nó cho nó thật nhiều, nhiều tiền thì ổng có đi ăn cướp nó cũng mặc kệ.

“Từ ngày mai con sẽ có vệ sĩ canh chừng, ba không có nhiều thời gian lo cho con”

“Sao, cái gì nữa? Con lớn con tự biết con làm gì, vệ sĩ vệ sinh gì, cho nó nghỉ việc đi”. Phúc dùng dằng.

Ba nó không thèm nói câu nào, chỉ tay ra sân. Thằng Phúc đã tỏ vẻ khó chịu và hằn học. Nó không thích những người cứ lẽo đẽo đi theo sau nó. Nó tức tối bước ra, nhìn xem mặt mũi tên đó như thế nào.

“Chào cậu Phúc”. Tên vệ sĩ gằng giọng.

Nó cố tình không thèm nghe, quay mặt đi chỗ khác. Nhưng nó cũng vội liếc được cái khuôn mặt lạnh như tiền cùng với đôi kính sát thủ kia. Hắn ta cao hơn nó cũng chừng vài cm. Cũng vạm vỡ ngang ngửa nó. Nó ghét vô cùng tận. Nó đùng đùng bỏ vào nhà, to tiếng với ba nó.

“Ba thấy chưa, nó không thèm gật đầu chào con nữa kìa. Ba cho nó ở đây hả? Được! Trước sau gì con cũng tống khứ nó đi thôi!”

Ba nó cũng không nói lời nào, nó càng tức thêm. Bỏ đi lên lầu mà nó tức anh ách, chưa ai dám làm như vậy với nó. Chộp lấy cái điện thoại, nó gọi ngay cho thằng Hoàng bạn thân của nó:

“Mày hả? Tự nhiên hôm nay ổng rước thêm cái của nợ về làm vệ sĩ cho tao. Làm như tao là người nổi tiếng hay con nít mới lên 2 không bằng”

“Mày cứ bình thường. Nó có ảnh hưởng gì mày đâu. Cùng lắm là đi ra đường thì nó đi theo thôi. Chứ ở nhà thì sao nó dám làm gì chứ”. Đầu dây bên kia an ủi.

“Nhưng tao khó chịu”. Phúc cau mày

“Khó chịu gì, tối đi bar với tao. Vui lại ngay”

“Ok”.

Nó bước xuống nhà lại, đi ra sân, không thấy tên vệ sĩ đâu. Nó mừng rỡ, nghĩ thầm ba nó đã cho người ta nghỉ việc. Mà nếu ổng không cho thì nó cũng tìm cách nhổ cái gai kia đi càng sớm càng tốt.

8h30 tối, chiếc xe SHi mới tinh của thằng Hoàng đỗ xịch trước nhà thằng Phúc. Nó đang hí hửng thì một người chạy xe gắn máy đến chắn ngang. Một người đàn ông đeo kính đen và bộ đồng phục màu đen.

“Xin lỗi cậu vì tôi hơi vội. Nhưng ba cậu đã dặn tôi phải đi theo bảo vệ cậu dù cậu đi đến bất cứ đâu”

Thằng Phúc tỏ vẻ giận dữ, không nói thành lời. Thằng Hoàng kéo nó lại, nói nhỏ vào tai nó:

“Mày cứ cho nó vài chục ngàn, rồi bảo nó đi đâu đó. Nó đi liền à!”

Phúc móc hết các túi, vơ được 90 ngàn. Nhét vào tay tên vệ sĩ, nó năn nỉ:

“Coi như em năn nỉ anh, anh đi đâu đó rồi về luôn đi. Em không cần đi theo đâu, em chẳng phải người nổi tiếng, cũng chẳng giàu có gì. Không ai thèm ám sát đâu. Nhé!”

Tên vệ sĩ vẫn trơ như đá, miệng chỉ lặp lại 1 câu như trên. Lúc này nó đã bực bội lắm, muốn xông vào đánh cho tên kia một trận. Nhưng thằng Hoàng nhanh tay kéo nó lên xe, nháy mắt:

“Cứ cho nó đi theo, tao sẽ cắt đuôi”

Thằng Hoàng cố tình luồn lách qua các con đường, rẽ phải, quẹo trái………nhằm cắt đuôi tên kia. Được 10 phút thì không thấy hắn đâu, thằng Phúc thở phào. Chưa kịp vội mừng thì thấy hắn chạy sát bên hông mình. Miệng cười đểu, đầu lắc lư kiểu như chế nhạo 2 thằng nhóc này. Đến nước này thì cả 2 đành chịu thua sự lì lợm của ông trời kia.

“Tao bực quá, ngồi trong quán mà nó cứ đứng ì sau lưng tao như canh cửa vậy”. Phúc thỏ thẻ

“Để tao”. Thằng Hoàng tiếp lời.

Nói xong, nó búng tay 2 phát. 1 em chân dài, váy cực ngắn xáp đến. Nó nhét vào ngực cô gái 2 tờ 500 phẳng phiu, rồi nói thì thầm cái gì đấy. Nói xong, cô gái tiến đến tên vệ sĩ, sà vào người hắn. Tay bắt đầu vuốt ve, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

“Mày xem mèo có thèm mỡ không nhé”. Thằng Hoàng nhướng mày

Tên vệ sĩ vẫn đứng như tượng đồng, chẳng tỏ vẻ gì là hưởng ứng, hay phản đối cô gái. Một lúc sau, cô gái đánh bạo chồm lên hôn hắn 1 phát. Hắn cũng để yên và xem như không có gì xảy ra. Cô quay lưng đi không nói tiếng nào. 2 thằng nhóc nhìn nhau cười huề.

“Thôi cứ xem như nó là trò đùa cho mình đi”. Phúc cười toe toét

Vừa nói dứt câu. Từ bàn bên kia, 1 gã thanh niên bặm trợn bước qua:

“Tao nghe nói trong 2 đứa mày có 1 thằng coi trời bằng vung, không sợ ai hả?”. Tên này hất hàm.

Thằng Hoàng định chuồn êm, không muốn làm to chuyện nhưng thằng Phúc đập bàn một cái to, đứng lên hét:

“Tao nè, thằng nào ngon nhào vô!”

Dứt câu, tên này động thủ, cầm chai bia vung lên. Thằng Phúc đã thủ thế sẵn, sẽ cho thằng này một trận. Chai bia vừa vung xuống, Phúc chưa kịp làm gì thì đã thấy 1 cánh tay khác đỡ vào. Cái chai nát vụt, gã kia định tấn công tiếp thì cả đám nghe rõ 2 tiếng “Bụp” “Bụp”. 1 cú đấm và 1 cú đá. Tên này nằm bẹp sàn, miệng chỉ thốt lên vài câu:

“Mày coi chừng tao………a…………a!”

Cả 2 thằng nhóc vẫn còn ngỡ ngàng thì tên vệ sĩ nắm tay thằng Phúc, miệng la lớn:

“Đi mau, đi!”

Thằng Hoàng mặt cắt không còn giọt máu, 3 chân 4 cẳng chạy theo. Cảnh tượng hỗn loạn chưa từng thấy. Cả 2 vẫn chưa biết làm gì thì tên vệ sĩ chạy xe thật nhanh đến, ra hiệu liên hồi:

“Nhanh lên, lên xe mau!”

Cả 2 nhảy phóc lên xe, chẳng mấy chốc đã đi được một đoạn xa. Tên vệ sĩ quay đầu lại nói:

“Em cứ để xe đó, khuya khuya quay lại lấy, không mất đâu”

“Dạ. Vậy phiền anh chở em về nha”. Thằng Hoàng cười nham nhở

“Ừ”

Đến nhà thằng Hoàng, nó bảo cả 2 đợi để nó vào lấy nón cho thằng Phúc. Tên vệ sĩ không thèm nhìn mặt thằng Phúc mà tự nói 1 mình thật to:

“Tối rồi có ăn gì không để đi mua!”

Thằng Phúc rất đói, đói lắm. Nhưng cái sự ngạo mạn của nó không cho phép nó lên tiếng. Nó cũng chẳng thèm nói gì, tên kia cũng chẳng hỏi lại. Thằng Hoàng vừa đưa nón xong, hắn đã vù 1 phát về đến nhà thằng Phúc.

“Chào cậu tôi về!”. Tên vệ sĩ lạnh lùng

Thằng Hoàng vừa tắm rửa xong, đã gọi điện cho thằng Phúc

“Sợ quá mày ơi”

“Sợ cái gì! Nó có ăn thịt mày đâu”

“Cũng may là có anh gì đó……..anh gì ta……không thì mình chết chắc”

“ Ừ vậy mai mày thuê làm vệ sĩ riêng cho mày đi. Tao không cần”.

“Thôi tao nói cho vui mà. Tao thấy có vệ sĩ đi theo cũng tốt, khỏi lo bị ai đánh. Haha”

“Coi chừng tao đánh mày thì 10 vệ sĩ cũng chẳng cứu được”

“Khùng, thôi tao ngủ nha. Bye mày”

“Bye”

“Phúc ơi, xuống đây ba biểu”. Ông Tuấn nói với lên lầu.

Thằng Phúc vẫn chưa tỉnh hẳn, bước xuống nhà. Chỉ thấy thoáng thoáng ba nó đứng kế bên ai đó.

“Anh Đông nói tối qua con lại gây sự nữa phải không?”

Phúc dụi mắt, mặt trơ ra như người mới bị bệnh lâu năm.

“Gây sự gì ba!”

“Con hư lắm, được nuông chiều quá đâm ra hư hỏng à. Được, từ ngày mai ba sẽ cho anh Đông đến ở luôn với con, để con khỏi gây chuyện phiền phức nữa”.

“HẢ. Ở…..Ở…..Ở CHUNG…………..LÀ……..LÀ……..LÀ SAO?”

“Không nói nữa”. Ba nó nạt.

Tiếp tục, ba nó quay sang người đàn ông kế bên. Nó đã nhận ra là tên vệ sĩ đáng ghét của nó. Ba nó lại từ tốn:

“Cháu cứ tự nhiên như ở nhà. Lầu 2 phòng kế bên phòng nó”

“Dạ”.

Tên vệ sĩ Đông đi lướt qua thằng Phúc, nó vẫn còn ngỡ ngàng và ngạc nhiên. Mãi một lúc sau, nó chạy đến nắm tay ba nó van xin:

“Ba ơi, ba đừng cho ai khác vào ở nhà mình. Khó chịu lắm. Con hứa con không hư nữa đâu mà ba!”

Ba nó vẫn không thèm nói thêm lời nào, vậy là cuộc đời nó từ nay phải mang thêm 1 cái gông cùm nữa rồi. Nó lắc đầu ngao ngán!

Thằng Phúc cảm thấy vô cùng chật chội khi phải sống cùng với một người khác trong nhà. Nó đã quen với việc được ở một mình nên khi tên vệ sĩ về sống chung, nó bằng mặt cho ba nó vui chứ không bằng lòng. Chỉ trừ những lúc nó ở trong phòng riêng thì không sao, chứ hễ nó bước xuống nhà là lại đụng mặt nhau. Khi thì hắn tưới cây, khi thì quét dọn nhà cửa, khi thì lau rửa xe cộ…tất tần tật hắn đều biết làm. Mỗi lần thấy thằng Phúc thì hắn đều chào hỏi nhưng thằng này lại cố tình không nghe.

Một lần, nó thức dậy từ rất sớm. Bước ra ban công, nó đã nhìn thấy tên vệ sĩ đang tập thể dục, hít xà đơn. Nó nhíu mày dòm ngó kỹ xem hắn ta có thân hình lực lưỡng như nó không? Chưa biết tuổi đời, tuổi nghề của hắn được bao nhiêu nhưng xem ra hắn ta hơn nó nhiều về khoảng này. Thằng Phúc thấy rõ từng múi cơ bụng khi hắn hít lên, cũng nhìn thấy rõ cơ lưng cuồn cuộn, đôi bắp tay săn chắc và to khỏe cùng với đôi chân nhanh nhẹn. Cặp ngực thì miễn chê, khe ngực rõ ràng, vòng ngực đều đặn, 2 đầu vú hồng hào, cộng với sợi dây chuyền thẻ bài, và cái đầu đinh kia thì quả thật y như là một tay xã hội đen khét tiếng. Mãi lo săm soi, thằng Phúc giật mình khi cái đầu đinh kia ngước lên. Hắn đã nhìn thấy nó, hắn gật đầu chào, môi nở nụ cười tươi. Đáp lại, thằng Phúc liếc mắt nhìn qua chỗ khác, giả bộ như không nhìn thấy nhưng trong lòng thật ra là đang rất ganh tị. Nó không cho phép hắn ta hơn nó, vì thế những định kiến trong đầu nó lại càng kinh khủng hơn. Nó lại càng hậm hực và quyết tâm tống tiễn tên này đi. Hoặc cùng lắm là làm cho hắn không xen vào chuyện đời tư của mình nữa. Nó bỏ vào phòng.

Lần khác, tranh thủ tên này đi công việc. Nó dùng chìa khóa dự phòng lẻn vào phòng hắn ta rồi bắt đầu săm soi, tìm kiếm. Phòng rất ngăn nắp và sạch sẽ, quần áo xếp ngay ngắn, chu đáo. Chăn mền tươm tất, bàn ghế gọn gàng. Nó đảo mắt nhìn quanh, thấy chẳng có gì để lục, chỉ duy còn cái ví tiền mà hắn để quên trên bàn. Mở ra xem, vừa ngay tầm mắt nó là tấm ảnh của một gia đình hạnh phúc với đứa con nít dễ thương chừng 2 3 tuổi và người phụ nữ nhỏ nhắn, xinh xắn. Ngay phía sau là tên vệ sĩ đáng ghét mà nó đang thầm nguyền rủa kia. Nó bĩu môi ra vẻ chế nhạo rồi bắt đầu xem các giầy tờ khác. Vệ sĩ của nó tên Nguyễn Minh Đông, sinh năm 1980, lớn hơn nó những 9 tuổi, quê Nha Trang, làm vệ sĩ đã được 4 năm. Nó nghĩ thầm: “Tên này chắc khó chịu lắm, nhìn vẻ mặt là biết rồi, để hắn ở đây lâu chắc mình cũng tàn đời luôn!”. Nghĩ xong, nó cất hết tất cả vào rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài.

Buổi tối thứ 7 cuối tuần, quán bar thật ồn ào, náo nhiệt. Hôm nay thằng Hoàng cáo bệnh nên vắng mặt, chỉ có thằng Phúc đi một mình. Nó lại kéo theo cả con Phương, con nhỏ mà nó vừa quen được 1 tháng nay. Con Phương không dám uống nhiều, mà thằng Phúc thí cứ nốc tới bến. Tên vệ sĩ vẫn đứng sát bên nó. Nó mặc kệ, cứ “dzô”, “dzô”…rồi lắc lư điên cuồng theo nhạc.

Tàn cuộc, con Phương xin phép về trước. Thằng Phúc vẫn còn tỉnh táo để có thể chạy xe được. Nó cũng chẳng thèm để ý đến tên vệ sĩ nữa. Đi đến đường Nguyễn Văn Trỗi, nó quẹo vào con hẻm nhỏ. Bất chợt 1 chiếc Sport đen lao lên chặn đầu xe nó lại. Trên xe là 3 người đán ông hung tợn mà nó lờ mờ nhận ra có 1 người quen.

Nó nhảy xuống, quát:

“Tụi bây là thằng chó nào mà chận đầu tao. Đánh chết mẹ hết cả đám à!”

“Mày cứ thử coi cái miệng của mày có sắc như dao của tụi tao không?”

Thằng Phúc nhận ra mình đang nguy hiểm, chúng nó có hung khí, lại những 3 người. Có cả cái tên bị đánh ở quán bar hôm trước. Thằng Phúc lùi lại, 3 tên kia cứ tiến đến. Thằng Phúc nghĩ chắc mình không bỏ mạng thì cũng bầm dập nên nó đang cố nghĩ cách để bỏ chạy. Chưa suy nghĩ được điều gì, một chiếc xe máy khác trờ tới, người đàn ông trên xe lao xuống, xông vào đám côn đồ kia. Cả 4 người ẩu đả một lúc thì 2 tên trong đám bị hạ đo ván. Tên còn lại vung con dao lên định lia thằng Phúc thì 1 cánh tay đã chìa ra đỡ cho nó nhát chém. Nó nghe rõ 1 tiếng “roạt”, và máu bắt đầu tuôn ra. Nó nghe tiếng la thất thanh:

“Phúc, chạy đi em!”

Nó hoảng quá, chạy được 1 đoạn thì dừng lại. Nó quay qua thì thấy cả 3 tên kia đang tìm đường tháo chạy, còn người đàn ông thì ôm cánh tay đầy máu nằm vật ra đường. Không biết làm gì, nó chạy lại đỡ người ta dậy, miệng lắp bắp:

“Anh, anh…….anh….có sao….sao….?”

Nó nhận ra, đó chính là tên vệ sĩ mà nó vẫn hằng ngày đay nghiến. Nhưng giờ đây, trước mắt nó, mọi việc chuyển theo chiều hướng khác, nó khâm phục, lẫn hoang mang. Nó xem như nó vừa được một anh hùng cứu sống, nhưng nó sợ anh ta sẽ chết. Nó đỡ anh ta dậy, áo và tay dính đầy máu. Mặt nó tái đi, không nói nên tiếng. Mãi một lúc sau, nó mới la lên được vài câu: “Ai giúp với, có người bị chém!”. Tiếng kêu thất thanh của nó xé tan màn đêm yên tĩnh đã chìm vào giấc ngủ.

Đông lim dim mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Ngó qua bên cạnh, thấy Phúc đang chống tay lên trán, lâu lâu lại gục xuống. Giật mình tỉnh giấc, vừa thấy Đông đã tỉnh, nó hỏi dồn:

“Anh có sao không, anh đỡ chưa, còn đau không anh…….Anh tỉnh hẳn chưa, muốn ăn uống gì không?”

“Sao tôi lại ở đây vậy cậu Phúc?”. Đông khò khè.

“Tối qua em bị giang hồ xử, anh đỡ cho em nhát chém, máu ra nhiều quá nên anh xỉu. Người ta đưa vào bệnh viện”

“À!”

Chưa kịp nói gì, Đông tiếp:

“Thôi cậu về thay quần áo, nghỉ ngơi đi. Tôi khỏe mà, không sao đâu”

“Anh có chắc đã khỏe chưa, anh muốn ăn uống gì không?”

“Thôi cảm ơn cậu, không sao đâu”

Thằng Phúc yên tâm, đi ra đến cửa. Nó quay lại thì thấy Đông đang nhìn nó, nó tiến lại gần, nắm lấy tay Đông, cái nắm tay đầy ấm áp và tình nghĩa:

“Em cảm ơn anh đã cứu em, cũng xin lỗi vì thời gian qua đã không đối xử tốt với anh”

Đông cũng nắm lấy tay nó, mỉm cười:

“Không sao đâu cậu, người ta nói hoạn nạn thì biết bạn bè mà, cứ xem nhau như anh em trong nhà vậy nhé”

……………………………….

Thằng Phúc đã trở nên thân thiết hơn với Đông. Ra nhà vào ngõ, chạm mặt nhau, nó đều chào hỏi thân thiết như anh em trong nhà. Còn dậy sớm để tập thể dục với Đông nữa. Một sáng cuối tuần, khi Đông đang hít xà đơn. Nó từ trong nhà chạy ra:

“Anh chỉ em hít xà với anh!”

“À, được thôi cậu. Nhìn tôi nhé, lên hít, xuống thở, nhớ là banh rộng tay và khép chân vào sẽ dễ hơn. Cậu làm thử đi”

Thằng Phúc nhảy lên, nó cũng đã quen với việc tập thể hình nhưng hít xà thì nó chịu thua. Vừa hít được 5 cái, nó tuột tay, té xuống. Đông nhào đến giữ nó lại, chẳng biết làm sao mà 2 anh em té nhào ra sân. Đông nằm đè lên người nó, ngực chạm ngực, hông chạm hông. Không biết phải vô tình hay cố ý mà cả 2 người đều không mặc quần sịp, nên 2 cái “của qúy” cũng có dịp cọ sát nhau. Cả 2 chẳng ai nói gì, chỉ nhìn nhau chằm chằm. Mãi một lúc sau, thằng Phúc đẩy Đông ra, cười tít mắt:

“Haha, xin lỗi anh. Em yếu mà hay ra gió lắm”

“Không sao. Em…..à cậu tập từ từ là quen. Anh……tôi hồi đó cũng ốm nhom, được vậy là nhờ chăm tập đó”. Đông vui vẻ.

“Anh cứ xưng hô anh em, anh cũng lớn hơn em mà. Gọi cậu với tôi nghe xa xôi quá anh à.”

Đông vò đầu bứt tai, bối rối:

“Nếu cậu…..à không…..Em cho phép”

Thằng Phúc lắc đầu, cười hề hề. Cả 2 anh em ngừng chuyện tập tành, ngồi tám chuyện với nhau.

“Anh quê ở đâu anh?”. Nó đã biết nhưng giả bộ hỏi

“Anh ở Nha Trang. Anh vào Tphcm từ năm 1999. Mẹ anh mất sớm, chỉ còn ba anh ở quê. Học xong lớp 12 là anh vào đây thi đại học, anh đậu đại học Kiến trúc nhưng không có điều kiện để học nên anh chỉ học có 2 năm rồi nghỉ”

“Vậy sao anh lại làm vệ sĩ hả anh?”

“Anh có ông chú làm ở công ty Long Hải. Thấy anh tướng tá cao to, nên kêu anh đi thi tuyển, ai ngờ anh đậu, nên làm luôn đến giờ đấy em à!”

“Vậy anh có gia đình chưa?”

“Anh lập gia đình năm 2006. Đến năm 2008 thì có cháu trai đầu lòng. Giờ nó được 2 tuổi rồi”. Ánh mắt anh sáng hẳn lên khi tâm sự về gia đình mình.

“Anh giống em đó. Em cũng mất mẹ từ sớm, ba cũng ít quan tâm nên em đôi khi cũng hư hỏng. Nhưng em không nghiện ngập, hút sách gì đâu. Chỉ cùng lắm là đi bar, nhậu nhẹt thôi” Thằng Phúc gãi đầu

“Không sao, nhưng điều độ em nhé. Nhiều quá cũng không tốt”

“Dạ”.

Cả 2 anh em vẫn ngồi nói chuyện đến gần sáng. Mặt trời đã bắt đầu ló dạng qua những hàng cây, ánh nắng của buổi bình minh xuyên qua những đám mây còn mê ngủ. Phía chân trời, sớm mai đang chào đón một ngày mới yên bình và thanh thản

Thằng Phúc càng ngày càng trở nên thân thiết và gần gũi với anh Đông. Đi đâu, làm gì…cũng nhìn thấy 2 anh em đi chung. Khoảng cách chủ tớ càng ngày càng được thu dần lại. Thậm chí nó còn qua phòng anh Đông ngủ, rồi nằm nói chuyện với anh đến gần sáng. Nó bảo nó không có anh trai, nên nhận anh Đông làm anh của nó cho nó đỡ buồn. Nó còn tự nhiên đến mức xem phòng ngủ của anh như của nó. Nhưng trái với vẻ bề ngoài lạnh lùng kia, anh Đông lúc nào cũng tươi cười, lắc đầu vì những hành động hết sức con nít của thằng Phúc.

Lần đó, nó được nghỉ học nên về nhà sớm. Đi ngang phòng anh Đông, thấy cửa mở. Nó biết chắc hôm nay anh có ở nhà nên định rủ anh đi uống cà phê. Nó vừa đi vào thì anh cũng từ phòng tắm bước ra. Anh chỉ quấn ngang hông cái khăn tắm, còn quần áo thì anh đã để sẵn trên giường. Có lễ không biết nó đứng đằng sau nên anh tuột luôn cái khăn tắm xuống, để phơi ra 2 cái mông đít căng cứng và tròn trịa. Thằng Phúc buột miệng kêu: “Anh Đông”. Anh bất ngờ quay lại, 2 mắt trợn tròn khi thấy nó. Theo quán tính thì khi ta đứng trước một người trần truồng thì ta sẽ nhìn cái gì, hay che mắt? Thằng Phúc cũng ham hố và tò mò, nó nhìn ngay xuống “cái chỗ mà đàn ông nào cũng có”. Trời đất ơi! Nó không còn tin vào mắt mình, dù nó không có ý gì xấu hay động lòng với vẻ đẹp của anh Đông. Một khúc cây dài thẳng tắp và nở nang tròn đều, cái đầu đỏ hồng, dài chừng 1 gang tay, sừng sững chĩa ra trên 2 trái banh to tròn. Đám lông của anh cũng không nhiều lắm, nhưng nó đủ và vừa phải để tôn thêm sinh lực cho “hàng” của anh. Rõ ràng thì con c… của nó so với của anh vẫn còn thua xa nhiều lắm dù rằng của nó cũng đã thuộc hàng HERO rồi, thì chắc của anh là SUPER HERO.

Anh bối rối, lúng túng lấy tay bụm lại, rồi lại tìm cái khăn quấn lại, rồi lại che…Thằng Phúc cười hí ha hí hửng kiểu chọc quê anh. Rồi nó nói:

“Che cái gì, em thấy có sao, em không ham hố đâu”. Nó xua tay, hỏi tiếp:

“Tối anh rảnh không, đi cà phê với em nha”

“Ừ, tối anh rảnh mà”. Anh đáp lời

8h00 tối, anh Đông chở thằng Phúc chạy vòng quanh thành phố. Nó dẫn anh vào cà phê Diamond nhưng anh từ chối vì anh sợ ở đó giá cả cắt cổ. Thằng Phúc tặc lưỡi:

“Em trả chứ anh có trả đâu mà sợ, cứ vào đi”

“Thôi mình đi cà phê vỉa hè đi em, ở đây tốn tiền lắm”. Anh miễn cưỡng.

“Em đã nói là cứ vào đi mà”. Phúc làm mặt dữ

“Ừ thì vào”.

Cả 2 anh em mãi nói chuyện về những sở thích, kỷ niệm vui buồn trong đời, chuyện gia đình, bạn bè mà mãi cũng đã đến hơn 10 giờ. Tính tiền hơn trăm ngàn, anh Đông thấy nó trả mà anh tỏ vẻ tiếc đứt ruột. Một lúc sau, anh phân trần:

“Anh muốn tiết kiệm cho em thôi. Có 2 ly cà phê mà hết hơn trăm thì phí quá”

“Nhiêu đó có đáng là bao, 1 chai rượu ngoại 4 5 triệu là chuyện thường”

“Nhiêu đó mà ở dưới quê anh thì ăn được cả tuần đấy”

“Anh khác, em khác”.

Trời đêm đã bắt đầu trở lạnh hơn, những cơn gió se se cuối năm như cắt vào da thịt người ta. Thằng Phúc cảm thấy rùng mình, 2 hàm răng bắt đầu đánh nhau cầm cập. Thấy nó như vậy, anh Đông lên tiếng:

“Em lạnh hả Phúc?”

“Dạ, em hơi lạnh”

“Em lạnh thì ôm anh đi!”

“Ôm gì anh, em có phải vợ anh đâu mà ôm”. Phúc cười

“Anh có nhiệm vụ bảo vệ cho em, nên nếu em bệnh thì anh cũng sẽ bị phạt. Em muốn anh bị trừ lương hả? Nếu không thì ôm anh đi!”

Thằng Phúc vẫn còn ngại và chưa dám ôm thì anh Đông đưa tay ra phía sau, nắm lấy tay nó và đặt quanh eo của anh. Phúc miễn cưỡng làm theo nhưng cũng cảm thấy hơi khó chịu và kỳ cục. Nó không quen đụng chạm vào cơ thể người cùng phái nên thấy ngượng. Anh Đông vẫn không quan tâm, chạy vèo một mạch thật nhanh về nhà. Về gần đến nơi, anh hỏi nó:

“Em thích đi biển không?”

“Em thích chứ anh. Thích lắm lắm”

“Vậy cuối tuần anh chở em đi Vũng Tàu nhé. 2 anh em mình đi. Sáng đi chiều về nha”

“Ý hay đó anh. Vậy đi”. Thằng Phúc hoan nghênh.

Thằng Phúc cảm thấy yên bình, thanh thản và nhẹ nhàng khi đứng trước biển. Cứ làm như thế thì bao nhiêu buồn phiền, lo âu sẽ theo sóng biển mà bị cuốn đi hết. Nó nằm dài trên biển, tận hưởng những tia nắng sớm của buổi sáng và không khí trong lành mà ở thành phố hiếm khi nó có được. Anh Đông cũng nằm xuống cạnh bên nó, và nó lại được nhìn ngắm cơ thể quyến rũ của anh. Anh hoàn hảo đến từng chi tiết trên cơ thể, không chê vào đâu được. Có lẽ chính sự mặn mòi của người dân miền biển đã tôi luyện cho anh được như ngày hôm nay. Mãi nhìn anh mà nó không nghe anh nói:

“Em vẫn còn con nít lắm! Em cần có anh bên cạnh để quản giáo và chăm sóc thay ông chủ!”

Nó không nghe anh nói gì, đứng lên chạy một mạch ra biển, đập phá những cơn sóng đang xô bờ. Anh cũng đứng lên và chạy ra theo. Anh chấn nước nó, đùa giỡn với nó. Cả 2 anh em rất vô tư và vui vẻ, nhưng họ không biết là sau chuyến đi này, cuộc đời của họ sẽ bước qua trang khác.

Thằng Phúc đã chuẩn bị quà sinh nhật cho con Phương từ cả tuần nay. Nó chắc chắn con Phương sẽ bất ngờ. Một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp mà tưởng rằng chỉ có vua chúa thời xưa mới có thể mang nó. Vậy mà khi tặng quà, nó bị con nhỏ chơi cho 1 vố đau điếng. Con Phương nói thẳng là món quà của thằng Phúc quá xấu, không xứng với nó. Và nó lôi ra 1 chiếc nhẫn khác của 1 con “nai tơ” nào đấy với cái hột đính to chảng. Thằng Phúc giận điên người, nhưng vì không muốn mất mặt nên nó đành ra về. Nó buồn lắm! Nó không nghĩ mình lại bị đối xửa như vậy. Nó tạt vào quán bar, nốc liền 1 lúc 2 chai rượu mạnh mà vẫn còn ấm ức. Nó muốn khóc, nó cô đơn quá. Mọi người ai cũng chỉ có tiền, tiền và tiền thôi.

Nó lảo đảo đi về nhà. Lại cái căn nhà lạnh tanh, chán ngắt kia sao? Nó ngồi xuống bậc thềm, bắt đầu rơi nước mắt. Nó không biết vì sao nó lại khóc, có lẽ vì sự đơn độc hay vì cuộc đời khốn nạn với nó? Chợt nó cảm nhận được có ai đó cố gắng dìu nó đứng lên và dẫn nó đi lên phòng. Chắc là anh Đông vì ở nhà đâu còn ai khác.

Nó cảm nhận được mình đã nằm xuống giường, và nó mơ hồ tỉnh lại. Lim dim mắt, nó thấy bóng của một người đang đứng chần chừ trước cửa phòng nó. Cứ muốn đi vào, rồi lại đi ra, rồi đi vào, đi ra….Nó đã thấm mệt nên cũng không để ý đến. Nhưng rồi…………….

Nó cảm nhận được có 1 khuôn mặt đang tiến sát vào khuôn mặt của nó. Nó chồm dậy ôm lấy những gì nó nghĩ nó có thể với lấy để nguôi đi sự cô đơn. Khuôn mặt kia bắt đầu tiến sát đến môi nó. Và nó nhận thấy ai đó đang hôn mình. Nó quá mệt kèm theo men rượu nên nó hoàn toàn mất tự chủ. Cái lưỡi kia đã rê xuống cổ nó, nó đê mê trong khoái lạc.

Rẹt, rẹt……….cái áo sơ mi của nó đứt tung. Nó thấy 2 đầu vú căng cứng và ướt át. Tiếp đến là vùng dưới và cuối cùng là cái quần của nó cũng bị tháo tung ra. Ai đó kéo cái quần sịp của nó thật mạnh tưởng chừng muốn xé nát nó ra từng mảnh. Con cu của nó đã được cái gì đó ấm ấm, ướt ướt trùm vào. Nó khoan khoái ưỡn lên và bắt đầu rên lên những tiếng kêu dâm dục. Con cu của nó bị ai đó bú điên cuồng, man dại đến mức nó ướt sũng như con chuột lột. 2 chân của nó tiếp tục bị đẩy lên cao, và cái lưỡi kia đã từ từ rê dần xuống lỗ đít của nó. Rồi cái lỗ bé xíu bắt đầu bị khám phá. Từng cái liếm một là từng cái ưỡn người lên của nó. Sao mà thích thế kia? Nó chưa bao giờ có được cảm giác thế này. Chẳng những liếm, cái lưỡi kia còn ấn sâu vào trong làm nó kích thích cực độ. Nước bọt chảy ướt đầy cả giường mà cái lưỡi kia vẫn chưa tha cho lỗ đít của nó.

Cái lưỡi đó đã ngừng liếm, 2 chân nó được hạ xuống nhẹ nhàng. Nó nghĩ mình đã được buông tha bởi cái người “lạ mà quen, quen mà lạ” kia. Nhưng khác với suy nghĩ của nó, nó lại cảm thấy vật gì đó tròn tròn, nóng ấm đang chạm khẽ vào lỗ đít nó. Nó chưa hiểu ra điều gì thì cái vật kia nhanh chóng ấn vào đít nó. Nó bị đẩy lên một khúc, mặt nhăn nhó vì đau đớn. Nó chưa từng bị ai làm thế này bao giờ. Nó đã xem phim gay và thấy người ta quan hệ tình dục bằng lỗ đít. Không lẽ……..không lẽ………Nó chưa kịp suy nghĩ thêm, cái khúc cây kia lại nong thêm một tí nữa. Lần này nó đau điếng, nước mắt trào ra. Cái cây đó có vẻ quá khổ so với cái lỗ đít bé xíu của nó. Ấy vậy mà cái cây kia vẫn cố gắng tiến sâu vào, nó cảm nhận cơ đít của nó đang bị nong ra mỗi lúc một to hơn. Không lâu sau, cái cây kia đã nhét hết vào trong đít nó. Nó đã cảm thấy dễ chịu hơn lúc đầu, không còn đau nữa. Cái cây kia, mà chính xác là con cu đang nằm trong đít nó, bắt đầu thụt ra, đẩy vào rất nhịp nhàng và điêu luyện. Cơ thể nó cũng bị nhích lên, đẩy xuống theo từng cú đút của con cu. Nó không còn biết mình là ai, là thằng Phúc kiêu căng, ngạo mạn, hay là thằng Phúc yếu đuối, đang bị người ta hành hạ? Nó không nghĩ nó lại có thể nấc trong cuống họng những tiếng van xin dâm loàng

“Nữa, nữa……………..làm ơn……………….nữa……………..”

Con cu kia càng điên hơn, dập phát nào phát nấy như búa bổ. Cái vòng hậu môn của thằng Phúc bị kéo ra rồi lại đẩy vào làm nó phát điên. 2 tinh hoàn của cái cây đó thì phạch chan chát vào đít nó. Trong lúc sung sướng, nó đưa tay lên thì vô tình sờ trúng ngực của “ai đó” đang đụ nó. Nó nắm trúng cái thẻ bài móc trong sợi dây chuyền. Lẽ nào…………………………………………..

Nó lại càng bị đụ điên cuồng hơn nữa, tưởng như chỉ còn tí xíu nữa là cái lỗ đít nhỏ bé của nó rách ra vì con cu khổng lồ kia. Một lúc khá lâu sau, nó cũng đã đuối sức. Và “người đàn ông lạ” kia cũng sắp “nã đạn”. Hắn kẹp 2 chân thằng Phúc lên cao, đụ cuồng nhiệt những phát cuối cùng. Rồi thằng Phúc cũng cảm nhận được có thứ gì đó nóng nóng, nhớt nhao đang chảy tràn trong đít nó. Phụt………phụt………….từng đợt liên tục, liên tục như thế cho đến khi con cu kia được rút ra. Nó được đặt nằm xuống nhẹ nhàng, đắp chăn quanh mình, và cuối cùng là một nụ hôn khẽ trên vầng trán đẫm mồ hôi của nó. Nó cố gắng nhìn ra, vẫn bóng người đàn ông đó nhưng bây giờ đã trần truồng như nhộng, đang từ từ đi ra khỏi phòng nó

Nó mệt quá, ngủ thiếp đi.

Thằng Phúc từ từ tỉnh giấc. Nó cảm thấy mình mẩy ê ẩm và đau nhức, nhất là cái lỗ đít bé xíu và tội nghiệp kia. Nó nhớ rõ ràng là tối qua quần áo đã bị xé tan nát mà giờ đây nó đã mặc bộ đồ mới. Chắc ai đó đã thay cho nó. Leo xuống giường, nó chạy vội vào nhà tắm rồi nhìn trân trân vào gương. Vẫn cái khuôn mặt của nó, mà sao hôm nay nó thấy lạ quá. Cứ như vừa trải qua một cơn ác mộng tồi tệ vậy.

Bước ra sân, nó thấy anh Đông đang tưới cây. Nó định bụng là sẽ không hỏi nhưng cuối cùng nó cũng quyết định tiến lại gần anh:

“Tối qua em say quá hả anh?”

“Ừ. Em say quá rồi ngồi trên bậc đó. Anh đỡ em lên lầu mà, không nhớ hả? Mốt đừng say xỉn như thế nữa nhé”. Đông vẫn mải mê phun nước.

“Dạ. Nhưng mà………………”. Phúc ngập ngừng

“Sao hả em?”

“À không…………À dạ………..Nhưng mà tối qua…………tối qua có ai khác ở nhà không anh?”

“Chẳng ai cả. Chỉ có mình anh thôi”.

Nghe đến đó, thằng Phúc thấy buồn vô cùng. Lẽ nào anh Đông lại làm vậy với nó. Nó tốt với anh thế, anh cũng tốt với nó mà. Sao lại có chuyện đó xảy ra chứ. Không thể như vậy được. Cuối cùng, nó không thể dằn lòng được nữa:

“Anh. Có phải tối qua……………………”

Đông ngừng phun nước, chẳng dám quay mặt về phía thằng Phúc. 2 anh em im lặng một lúc lâu thì anh Đông mới nhỏ nhẹ:

“Anh xin lỗi em. Vì anh………..anh………anh nhớ vợ và gia đình anh quá, sẵn có tí xíu hơi men trong người nên anh………..anh……….anh biết làm gì đây. Bản năng của nam giới em ạ. Anh từ đây sẽ không dám nhìn mặt em nữa”

Thằng Phúc thở dài, không biết phải nói gì. Nó vừa định bước vào nhà thì anh Đông níu tay nó lại:

“Em đừng kể chuyện này với ai nhé. Kể cả ba em, và thằng Hoàng. Họ mà biết thì anh chết mất. Anh xin em đấy”

Phúc nhắm mắt, gật đầu rồi hất tay anh Đông ra. Lặng lẽ đi vào nhà, trong làn gió thổi ngược lại đã phảng phất một vài giọt nước.

Sau lần đó, nó và anh Đông không còn tự nhiên như trước. Nó cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ mỗi khi gặp anh. Và anh cũng thế, anh luôn tìm cách tránh mặt nó, chỉ trừ những lúc cần, còn lại thì cả 2 đều chia nhau 2 thế giới khác, không thân thiết gì nữa. Khoảng cách chủ tớ cũng đang dần định hình lại. Mỗi khi đi đâu cùng với 2 cha con, anh Đông vẫn lén lén nhìn nó nhưng nó đã phân định rõ khoảng cách với anh và cũng lơ đi mỗi khi anh cố gắng bắt chuyện. Nó vẫn chưa chấp nhận được cái điều kinh khủng mà anh đã làm với nó. Chưa, nó chưa thể tha thứ cho anh được.

Anh Đông xin nghỉ phép để về quê 1 tuần, nó sẽ níu chân anh lại và không cho đi nếu như anh và nó quay ngược trở lại tuần trước. Nó cũng không thấy gì là lạ lùng và chẳng thèm quan tâm chuyện anh đi hay ở. Bây giờ với nó, anh không còn là anh Đông trước kia nữa. Lúc anh thu dọn đồ đạc và ra xe, anh vẫn quay lại nhìn nó lần cuối, nó làm ngơ và im thin thít.

Anh đã đi được 2 ngày, và nó cũng bắt đầu có cảm giác lạ lùng khi nghĩ về anh. Hình như nó thấy nhớ anh, nó nhớ cái nụ cười hiền lành của anh, nhớ cái xỉ đầu của anh mỗi khi nó nói sai điều gì, nhớ những lúc 2 anh em đùa giỡn, nhớ những lúc anh ở bên nó khi nó buồn, và nó nhớ cả cái lúc anh làm nó đau đớn. Không, nó không được nhớ anh, nó không cho phép bản thân nó làm điều đó. Nó cố gắng xua đi cái ý nghĩ đó nhưng hình ảnh của anh cứ lởn vởn trong đầu nó. Nó chưa bao giờ, và nó nghĩ là không bao giờ, nó có cảm xúc với người cùng phái nhiều như vậy. Nó đã dẹp qua hết 1 bên cái sự kiêu căng, ngạo mạn, và hống hách. Trong trí óc của nó giờ chỉ có anh, anh, và anh. Nếu như anh trở lại, nó sẽ không giận anh nữa, nó sẽ yêu thương anh như anh trai. Không, tình cảm đó không dừng lại ở mức anh em trai. Nhưng rồi, nó lại chợn nghĩ, không biết tình cảm anh dành cho nó ra sao, có giống như nó đối với anh không. Hay anh chỉ dùng nó để làm công cụ khi anh thiếu vắng tình cảm gia đình. Nhiều suy nghĩ đan xen làm nó do dự, không dám cho anh biết tình cảm của nó. Nó nên che giấu điều đó thì có lẽ sẽ tốt hơn.

3 ngày, 4 ngày, 5 ngày, rồi 7 ngày. Cuối cùng cũng đến ngày anh vào lại Tphcm.

Phúc quên béng điều đó. Tối nay nó không đi bar, và ở nhà một mình. Đang ngồi coi tivi trên lầu thì nó nghe có tiếng mở cửa. Nó đi xuống thì không thấy ai, đi ra thì thấy cửa vẫn khóa trái. Chắc là nó nghe nhầm. Vừa bước vào phòng, nó thấy cái tivi đã tự tắt. Nó bắt đầu sợ hãi, chạy ra đến cầu thang thì nó nghe có tiếng gọi từ phòng bên kia.

“Phúc”

Nó quay lại, không tin vào mắt mình. Đúng là cái người nó đang nhớ, nhưng cũng đang giận. nó đứng im, nhìn vào mặt anh. Nó không nói được gì, chỉ được vài ba chữ:

“Sao….sao….vào……..được?”

Anh Đông giơ nắm chìa khóa lên, miệng cười tươi rói. Ba nó đã tin tưởng anh và giao cho anh chìa khóa dự phòng để ra vào nhà bất cứ lúc nào. Thấy nó không đáp lại, anh cũng buông cái giỏ xách xuống, nhìn nó chăm chăm.

Nước mắt tràn ra trên khuôn mặt của nó. Nó không tin anh đã quay trở lại, và nó cũng không biết làm gì bây giờ ngoài việc chỉ đứng nhìn anh. Cả 2 nhìn nhau, không nói một lời gì. Cuối cùng, chuyện gì đến cũng phải đến.

2 anh em lao vào nhau, môi quấn lấy môi. Anh Đông và Phúc hôn nhau ngấu nghiến. Anh nhấc nó lên để anh hôn nó được sâu hơn. 2 cái lưỡi quyện vào dòng nước bọt truyền giữa 2 người nghe sột soạt. Anh Đông ôm chặt lấy nó như không muốn buông nó ra. Nó cũng đưa tay xé bung hàng nút áo của anh và bấu víu vào cặp vú cứng ngắc và ngăm đen kia. Nó đưa môi ra, thở hổn hển:

“Anh ốm đi và ngăm đen hơn phải không anh?”

“Ừ. Nhưng nó không còn quan trọng bằng em nữa rồi”

“Là…………”

Chưa kịp nói hết câu. Cái môi thằng Phúc đã tiếp tục bị môi anh trám vào. Anh ôm nó vào phòng, vừa đi vừa hôn tới tấp. Vừa đặt nó xuống giường, anh nhẹ nhàng đưa tay cởi từng cái nút áo trên người nó. Anh cũng kịp đưa tay tuột nốt 2 cái quần của nó xuống. Anh vội vã tuột luôn 2 cái quần của anh, để bung ra con cu to tướng đang ngóc ngóc đầu, đã cương lên từ lúc nào không biết.

Anh Đông nhảy lên người thằng Phúc, anh tiến đến xuống phía dưới của nó, với con cu đang chĩa thẳng về phía trước của cậu bé chạm vào mặt anh. Anh chộp lấy nó hấp tấp, và bằng cả sinh lực trai trẻ, anh vuốt ve nó.

Phúc nhẹ nhàng xoa đều hai đầu vú của mình. Nó săn cứng lên, và anh Đông nghe tiếng Phúc rên ư ư. Anh thò tay xuống dái của Phúc, mân mê và chơi đùa với nó. Mỗi hòn dái của Phúc to như một cái trứng vịt. Anh dùng tay xoa đều và bóp nhẹ nó cho đến khi con cu của Phúc cương lên.

Anh Đông banh họng ra để đón con cu của Phúc. Nó to ngang ngửa cu anh, nó chui vào sâu tận trong cổ họng. Anh rất điêu luyện, những đường liếm, cú mút của anh đều làm thằng Phúc trân mình. Anh nút thằng nhóc như điên khùng, thụt đầu ra vào liên tục để nó có cảm giác đang được chơi miệng anh. Lưỡi anh đánh vòng liên tục. Nước bọt trào ra làm ướt cả cái gốc con cu thằng Phúc. Cậu bé không ngừng rên rỉ, lấy tay ôm đầu anh Đông. Hai tay còn lại, anh bóp nhẹ hai hòn dái của Phúc, vừa móc vào lỗ đít nó. Chắc Phúc sẽ xuất tinh vì trò chơi của anh mất.

Anh Đông chưa bao giờ thử tinh trùng của người cùng phái. Nhưng giờ đây, những gì của Phúc đều là của anh, anh không thèm quan tâm những điều khác. Thằng Phúc ưỡn người cong hết cỡ, 2 tay ghì chặt đầu anh Đông vào cu của nó. Nó la lớn, từng dòng tinh trùng mặn mặn, ấm nóng chảy vào cuống họng anh. Cứ từng đợt, từng đợt là con cu thằng Phúc căng lên, căng lên làm anh thích vô cùng.

Anh đã nuốt sạch và liếm hết tinh trùng của nó. Nó rút cu ra khỏi miệng anh, đẩy anh đứng lên rồi nó ngồi dậy. Ngay cái vị trí thuận tiện nhất để “làm việc”. Phúc sục cu anh vài cái thật nhanh và mạnh khiến anh sướng rên, rồi cậu bé đút đầu vào cu anh. Nó liếm đầu khất của anh, rồi tiến sâu vào nữa. Con cu của anh chạy ót vào họng nó. Nó rút ra và ho khan cả cổ:

“Em không quen hả Phúc?”

“Em chưa bú cu ai bao giờ anh à”

“Vậy thôi, để anh chăm sóc em nhé”

Anh hôn lên môi nó rồi đẩy nó nằm ngửa ra giường. Anh thoa đều nước bọt lên thân cu và gốc cu của mình. Rồi anh nhẹ nhàng nhấc 2 chân nó lên, đẩy đưa con cu của anh trườn lên trường xuống lỗ đít nó. Anh phun thêm 1 ít nước bọt nữa vào đít nó. Rồi bắt đầu phần quan trọng nhất của cuộc chơi.

Khi hậu môn của Phúc đã ướt đẫm nước bọt, anh chồm lên và đặt con cu mình ngay vào giữa hai cái mông tròn trịa đó. Anh bắt đầu đút con cu mình vào sâu bên trong. Nó không hề khó khăn như lần trước mà lại rất đơn giản. Con cu anh chỉ cần 1 phát đã chạy tọt sâu vào đít thằng Phúc.

Anh nằm sấp lên người Phúc, hai tay thằng Phúc ôm lấy anh. Đông cảm nhận được làn da lán mịn của Phúc và nó làm anh càng sung sướng. Thằng Phúc nghe rõ từng hơi thở mặn mà vị biển của anh đang phà vào mặt mình. Anh tiếp tục đút cu mình vào sâu trong người Phúc. Khi lớp lông của anh chạm tới cặp mông tròn lẳn của Phúc, anh ngã đầu ra sau để tận hưởng thú vui còn lại.

Đông nhấp người liên tục. Con cu anh ra vào nhanh nhẹn và nhịp nhàng trong lỗ đít bó sát của Phúc. Lỗ đít của Phúc bó sát thân dương vật của anh và Phúc cảm giác được đến từng thớ thịt, múi cơ, đường gân của anh chuyển động trong người mình. Mỗi khi anh ấn sâu vào 1 phát thì Phúc lại thấy xót. Nhưng những cảm giác mà anh đem lại cho nó thật tê dại.

Anh bấu chặt 2 cái đùi thằng Phúc, phang thật mãnh liệt. Nó cũng hít người lên xuống để kịp với những cú đụ của anh. Con cu của anh quá khổ, đôi khi nó thấy như ruột gan nó muốn nổ tung ra. Nhưng rồi lại thấy khoái lạc vì những gì nó chưa từng trải qua thế này. Anh Đông ngoáy 2 cái mông liên tục xuống giường. Còn thằng Phúc mân mê đưa 2 tay bóp thật mạnh 2 vú anh. Nếu vú anh có sữa thì với lực bóp của thằng Phúc, chắc sữa sẽ xịt ra mất.

Lúc sau, anh không đụ nó như thế nữa. Mà anh ẵm nó đứng dậy, 2 chân nó bắt chéo ngang hông anh. Anh bắt đầu dập lên điên cuồng, man dại như con chó thèm xương. Còn thằng Phúc bị nẫy lên liên hồi tưởng như nó sắp té nhào xuống đất vậy.

Anh bắt đầu rên hư hử. Từng bó cơ, thớ thịt co lại. Mắt nhắm nghiền, mặt đờ ra. Thằng Phúc biết anh sắp xuất tinh. Nó ấn đít nhanh hơn xuống cu anh, rồi bóp lỗ đít lại để cu anh ôm sát hơn.

Bỗng anh nấc lên một tiếng. Một dòng, mà chính xác là vài dòng tinh trùng nóng ấm phụt vào sâu trong người Phúc. Tinh trùng anh ra nhiều đến nỗi nó trào ra và chảy xuống giường. Anh rú lên ghê rợn, mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển, và cả 2 đều đã thấm mệt.

Anh nhẹ nhàng đặt nó nằm xuống, rồi anh cũng nằm cạnh nó. Anh ra hiệu cho nó nằm lên cánh tay của anh. Rồi anh hỏi:

“Em còn giận anh chuyện hôm bữa không?”

Nó vừa se đầu vú anh, vừa trả lời:

“Còn, giận điên máu”

“Giận hả, giận nè”

Anh chọt lét nó mấy cái, nó nhột quá nẫy người lên. Anh ôm chầm lấy nó, 2 khuôn mặt chạm vào nhau. Và anh thỏ thẻ:

“Phúc. Anh……………….yêu…………………em”

“Sao anh yêu em được. anh đã có gia đình rồi mà”

“Em có biết 7 ngày xa em, là 7 ngày anh sống như trong địa ngục không. Anh không về nhà, mà chỉ đi ngang qua Nha Trang thôi. Anh đi vì cảm thấy có lỗi với em. Nhưng nhớ em quá chịu không nổi nên anh đành quay về”

Thằng Phúc không biết nói gì, kê đầu nằm lên ngực anh. Anh vuốt nhẹ tóc nó:

“Hãy để anh chăm sóc và lo lắng cho em, nha em!”

Thằng Phúc không nói gì, nó cảm thấy vui vì có người đã thật lòng với nó. Nhưng lại cảm thấy lo lắng vì nó sợ nó và anh sẽ không có một kết thúc tốt đẹp, và nó sẽ làm rạn nứt mái ấm hạnh phúc anh đang có. Nó rầu rĩ!

Bên ngoài, tiết trời mùa đông se lạnh. Mấy cành cây khô trụi lá, những cơn gió khẽ rít qua những khe cửa sổ. Bên trong, thằng Phúc rúc vào ngực anh, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ ………….

Từ ngày anh Đông và Phúc yêu nhau, họ lại càng thân thiết nhiều hơn nữa. Dù nó vẫn cảm thấy có điều gì đó không bình thường nhưng với tình cảm anh dành cho nó và nó đối với anh, mọi thứ trở nên đơn giản. Địa vị cũng không còn, khoảng cách cũng mất hẳn. Anh với nó giờ đây như một. Anh đi đâu nó đi theo đó, anh làm gì nó cũng ở bên cạnh, mua cái gì cũng 2 phần, tất tần tật đều quan tâm đến nhau. Nhiều khi ba nó về khuya, nhìn thấy nó vào phòng anh Đông đến sáng mới trở ra, ba nó lại càng vui mừng vì nghĩ rằng nó có người bầu bạn. Nhưng ổng đâu biết rằng chính những lần đó là những cuộc tình ân ái nồng cháy giữa 2 anh em, mà lần nào anh cũng đưa nó đến đỉnh sung sướng và hoan lạc.

Yêu anh, thằng Phúc trưởng thành, chững chạc và chín chắn hẳn. Nó đã suy nghĩ điềm tĩnh hơn, không ngang tàng và kiêu ngạo như nó ngày xưa. Cũng đã ít đi chơi bời mà để thời gian cho những việc có ích, và có cả việc “chăm sóc” cho anh theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Mỗi khi đi học về, nó đều sà vào lòng anh, rúc vào ngực anh và kể anh nghe những niềm vui, nỗi buồn của nó. Và mỗi tối trước khi đi ngủ, anh đều hôn lên trán nó như lời chúc cho một giấc mơ đẹp và yên bình.

Anh Đông yêu nó nhiều, nhiều lắm. Nên anh cũng tỏ vẻ khó chịu và ghen tuông khi nó nói về ai đó nhiều quá mức hoặc khen ai đó trước mặt anh. Chuyện cũng chẳng có gì là to tát lắm nếu cả 2 biết nhường nhịn nhau một tiếng. Vậy mà đến một hôm…………..

Lớp nó có một nam sinh vừa mới chuyển vào, lại có vẻ bề ngoài khá là bắt mắt nên vừa về đến nhà, nó đã khen người ta ríu rít. Lúc đầu thì anh cũng ừ ừ cho qua chuyện, nhưng nó lại càng làm anh bực mình khi luôn miệng ca ngợi hắn. Anh dằn ly cà phê xuống bàn, mặt nhăn nhó:

“Em đã khen người ta đủ chưa? Em thích thì đi yêu người ta đi. Đừng quan tâm đến thằng nhà quê này nữa”

“Anh nói vậy là sao hả? Anh hiểu em mà, ai quan trọng bằng anh chứ. Bực mình”

Nói xong, nó đi lên lầu. Anh Đông cũng không thèm đuổi theo. Nó vừa tức lại vừa buồn, lẽ nào đã là của nhau rồi mà anh không chịu hiểu nó sao? Nó chỉ khen thôi chứ có ý gì khác nữa đâu mà anh phải làm vậy chứ?

Nó giận dỗi bước vào nhà tắm. Vừa cởi được bộ đồ, xoa xà phòng lên người và chà xát cơ thể được ít phút thì nó nghe có tiếng gõ cửa nhà tắm. Chưa kịp ra mở cửa thì nó đã nhìn thấy anh xông vào. Nó chưa kịp nói tiếng nào thì anh đẩy nó vào sát tường, nhấc 2 chân nó lên cao. Ấn nó vào sâu, hôn nó điên cuồng.

Nó đẩy ra, thở gấp:

“Anh làm gì vậy?”

“Để cho em không phải khen nó nữa”

Nói xong, anh tiếp tục đè nó vào tường. Hôn nó tới tấp làm nó không kịp thở. Theo quán tính, cuối cùng nó cũng đưa 2 tay bấu lấy vai anh. Rồi nó nút lưỡi anh say mê.

Anh đã tuột cái quần của mình xuống lúc nào không hay, để bắn ra con cu dài ngoằng đang chĩa lên gần chạm vào lỗ đít nó. Lỗ đít nó đã có 1 ít xà phòng bôi trơn, lại ngay tầm của anh. Nên anh chẳng cần suy nghĩ gì thêm, cầm lấy con rắn khổng lồ đó, ấn thật mạnh vào đít nó. Nó đang hôn anh, thì bị đâm đột ngột, nó đau quá, miệng la lớn:

“A…….Đau….quá anh ơi……..Em……em…..xin anh đừng…………đừng anh”

Theo bản năng tình dục, Đông trân người tận hưởng những khoái cảm tuyệt vời từ sự bó sát mà lỗ đít nhỏ gọn của Phúc đem lại cho anh. Khác với âm đạo của vợ anh rồi sẽ giãn rộng ra theo thời gian, lỗ đít của Phúc vẫn luôn giữ được kích thước của mình. Nó bị nong ra khủng khiếp, nhưng chẳng bao lâu sau nó lại trở lại hình dáng cũ. Đông rút cu ra gần hết, rồi lại đẩy vào. Khối thịt nóng trong người Phúc ôm chặc lấy cu của anh. Đầu dương vật bị kích thích dữ dội. Đông thở mạnh, tạm ngưng nắc mà cứ ngâm con cặc bên trong người Phúc. Anh dịu dàng bế Phúc vào bồn tắm, anh ngửa lưng ra còn nó thì ngồi vào lòng anh.

Lỗ đít của Phúc bây giờ tràn đầy sinh khí và sự sung mãn. Lớp thịt bên trong người nó căng lên nhiều hơn theo thời gian và theo mỗi cú nhấp người của Đông. Nó cảm thấy tê liệt toàn thân. Cậu bé muốn thêm, muốn nhiều, muốn hơn nữa. Nó cựa quậy thân thể, rên rỉ những âm thanh đầy dục vọng còn khuôn mặt thì đờ đẫn ra một cách đầy khoái cảm. Nó thấy rất thích những cú nhấp điếng người vào sâu tận bên trong của anh Đông và cậu bé bắt đầu chộp lấy con cu mình và sục nó lên xuống mãnh liệt.

Phúc sướng cực độ. Nó muốn ra thật nhanh. Cả người nó căng ra, toàn con cu tê dại và sướng âm ỉ. Anh Đông cũng bắt đầu vặn vẹo thân thể. Anh rên hừ hừ theo từng nhịp nhấp của mình cùng với bàn tay và con cu thằng Phúc. Anh với tay còn lại và nắn bóp bầu ngực săn chắc của Phúc. Chỉ sau vài phút, anh biết Phúc không thể khống kiềm chế nổi nữa. Cậu bé lấy cả hai tay vịn thành bồn tắm, miệng há rộng ra và la lên từng tiếng lớn. Anh chộp lấy con cu nó, cứ sục liên tục , cặc của Phúc nứng quá độ cho đến khi nó cứng lên hết cỡ, nóng hôi hổi như một khối xúc xích và bắt đầu bắn tinh lia lịa ra khắp sàn. Thứ dịch nhớt, trắng và trơn trượt này làm anh phấn khích. Chỉ chậm hơn thằng Phúc một vài khắc, anh bắn tinh vô số vào trong bụng cậu bé. Anh rú lên mấy tiếng, có lẽ vì cu anh căng ra, còn lỗ đít thằng Phúc thì bóp lại làm anh mê mẩn. Những giây phút sướng kinh khiếp đó cứ vang dội cho đến tận khi nó mệt quá và ngã vào ngực anh.

“Anh xin lỗi em nhưng anh yêu em quá, không kiềm chế được, và việc em khen thằng kia lại càng làm anh tức điên. Nên anh……………”

Phúc quay đầu qua anh:

“Em xin lỗi anh vì đã làm anh bực mình. Nhưng lần sau anh nhớ nhẹ nhàng hơn, anh làm em đau quá rồi này”

“Anh xin lỗi em, lần sau anh sẽ không dám nữa”

Anh cúi xuống hôn nó, nó cũng hôn anh. Cả 2 người tận hưởng sự sảng khoái và ấm áp của dòng nước nóng và tình yêu nồng cháy giữa họ mang đến.

Cuộc sống của nó có lẽ sẽ chỉ toàn là màu hồng, là tiền bạc, tình yêu, và tình dục nếu như không đến một ngày, ba nó bị tố giác vì tội rửa tiền và buôn lậu. Tất cả tài sản, nhà cửa, xe cộ đều bị tịch thu hết. Ba nó cũng bị kết án tù chung thân. Ngày ba nó bị kết án và bị dẫn về trại tạm giam, nó như người chết rồi, cảm thấy vô cùng hối hận vì đã không yêu thương, quan tâm ba nó nhiều hơn. Để giờ đây ba nó phải rơi vào cảnh tù tội như thế này thì nó cũng thật là đứa con bất hiếu.

Bước ra khỏi cổng trại giam, 2 mắt nó nhòa đi trong ánh nắng chiều vàng vọt. Nó không biết phải đi đâu, làm gì, đầu óc nó bây giờ trống rỗng. Nó lặng lẽ ngồi xuống, gục đầu vào gối, thẩn thờ nghĩ về tương lai sắp tới.

Và rồi có 1 bàn tay chạm nhẹ lên vai nó. Nó ngước lên, nắng chói quá nên nó vẫn chưa thấy được là ai. Đứng dậy, nó không ngạc nhiên mấy khi nhìn thấy anh. Anh cười:

“Em đừng lo. Còn có anh mà, anh sẽ chăm sóc cho em. Anh đã hứa là sẽ lo lắng cho em dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Chưa biết ngày mai ra sao, nhưng em hãy biết là ngày hôm nay, em vẫn còn có anh bên cạnh em”

Nó không nói được gì, khóc òa lên như đứa con nít. Anh phải dỗ mãi nó mới chịu nín. Anh mau chóng thu xếp đồ đạc cho nó, rồi chở nó về phòng trọ anh đang thuê ở quận 3.

“Ai vậy Đông?”. Bà chủ nhà hỏi lớn

“Dạ, đây là em của con vừa mới từ quê vào. Từ giờ nó xin ở chung với con để 2 anh em có bạn cho vui ạ”

“Ở chung thì tiền khác, điện nước cũng khác nghen con. Mà sao 2 anh em bây nhìn khác nhau xa qúa vậy”. Bà chủ nhà kia thắc mắc.

“Dạ, chỉ là em họ thôi ạ. Thôi con xin phép”. Anh cười.

Căn phòng không lớn lắm, chỉ vừa đủ cho 1 chỗ ngủ được 3 người nằm, 1 gian bếp nhỏ xíu, 1 tủ quần áo, 1 cái nhà tắm, 1 cây đàn ghi ta và….hết. Vừa thấy cây đàn, Phúc liền hỏi:

“Anh biết đánh đàn hả anh?”

“Biết em. Anh học chơi đàn với mấy đứa bạn ở vùng quê. Cây đàn này là kỷ niệm của tụi anh gom góp tiền mới mua được đấy. Giờ tụi nó đều là ông này bà kia cả rồi. Thế mà gặp nhau cũng chẳng nhớ mình. Thiệt là bạc bẽo mà”. Anh vừa buồn vừa nói tiếp:

“Thôi em ngồi chơi, anh đi mua cái gì cho em ăn nha”

Phúc vừa ngồi được 1 lúc thì anh đã về. Anh mua cho nó ổ bánh mì vì giá cả bây giờ đắt đỏ quá. Vừa cắn được miếng, nó nhả ra vì không chịu được mùi hành ngò. Ở nhà nó, nó cũng toàn ăn cơm tiệm nhưng đều là những thức ăn cao lương mỹ vị, mua từ các nhà hàng quán ăn sang trọng. Nó không tưởng tượng cuộc đời nó sẽ có ngày như thế này.

“Ăn không quen hả em. Thôi em đợi xíu đi, anh đi ra mua cho em tô phở hay cái gì đó có nước. Em ăn sẽ đỡ hơn”

Anh chưa kịp đi thì nó kéo anh lại:

“Thôi khỏi đi anh. Không sao đâu, để em ăn bánh mì cũng được”

Ăn xong, nó ngủ 1 giấc đến chiều tối, còn anh thì đi lên công ty vệ sĩ để xin vào 1 gia chủ mới. Tối đó, vừa về đến nhà, anh chạy ngay vào, 2 tay véo má nó, vui vẻ khoe:

“Anh đã xin được một nhà mới. Lương được 8 triệu tháng. Cũng sẽ không dư dả gì nhưng anh sẽ cố gắng lo lắng cho em. Em đừng suy nghĩ nhiều nữa nhé”

Nó cười, quay qua phía sau, chỉ vào cây đàn:

“Anh đi tắm, đi ăn gì đi rồi hát cho em nghe nha anh”

“Tuân lệnh”. Anh vui vẻ làm theo những gì nó nói.

Anh cởi luôn quần áo trước mặt nó, bước vào phòng tắm mà anh cũng không thèm đóng cửa. Nó để ý thấy anh đã ốm đi nhiều so với lúc vừa mới vào nhận việc ở nhà nó. Cũng được chứng kiến cơ thể trần truồng của anh. Nhưng tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa vì cuộc đời nó đã quá khác rồi. Nó đưa tay chắp lên trán, khẽ thở dài. Bạn bè nó cũng dần xa lánh nó, ngay cả thằng Hoàng, đứa bạn thân nhất cũng không thèm liên lạc hay hỏi thăm nó. Hóa ra, người nó đã từng thù ghét nhất lại là ân nhân của nó lúc này.

Tắm xong, anh chạy ra, hôn nó 1 cái, rồi cười rúc rích như đứa con nít. Ôm cây đàn lên, anh ngồi 1 góc, nó ngồi 1 góc, rồi anh bắt đầu cất tiếng hát:

“......bao nhiêu năm rồi, còn mãi ra đi…..rọi suốt trăm năm 1 cõi đi về……mây che trên đầu và nắng trên vai…….lại thấy trong ta hiện bóng con người……………”

Có lẽ, tận cùng của nghệ thuật không phải là sự xa hoa, mà đó chính là sự đơn giản, như chính anh bây giờ. Nó lại càng ngưỡng mộ và yêu anh nhiều hơn nữa. Nhưng cũng đau đáu suy nghĩ về chuyện cuộc đời của nó. Sau này nó sẽ ra sao nếu không còn anh?

Màn đêm lặng yên, chỉ còn tiếng đàn và tiếng hát của anh. Rồi anh cũng ngừng hát, đặt cây đàn xuống. Bước đến bên nó, nó vẫn mãi suy nghĩ nên không hay biết. Anh ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng cởi quần áo của nó, và 2 người lại rơi vào cuộc vui ái tình nhưng không còn chăn ấm nệm êm như xưa nữa.

Cuộc sống bây giờ đối với Phúc thật là bình yên và thanh thản. Nó đã nhận ra một điều là tiền bạc, danh vọng không hề quan trọng bằng tình cảm giữa người ta với nhau. Nó đã từng nghĩ có tiền sẽ mua được tất cả nhưng những điều đó giờ đây đối với nó đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Nó sống chung với anh Đông như là 1 gia đình nhỏ. Buổi sáng nó đi học còn anh đi làm. Hôm nào anh ở nhà thì anh tự tay nấu những bữa cơm ngon lành để thằng Phúc không phải cơm hàng cháo chợ. Anh dạy cho Phúc đàn, hát, dạy nó cách đối nhân xử thế, cách học làm người, cách xử lý những va chạm trong cuộc đời, và rất nhiều điều nó học được từ anh, thậm chí cả chuyện chăn gối. Cuộc sống của nó tuy không khá giả như trước, muốn gì có nấy, nhiều khi nó thức đến gần sáng, cứ ngồi suy nghĩ về ba nó, về anh, về đủ thứ chuyện. Nhưng chính tình yêu của anh đã sưởi ấm, dẫn dắt nó vượt qua những đau khổ, trở ngại để nó thấy cuộc đời vẫn còn đáng sống lắm. Những khi nó buồn, nó lại đến bên anh, anh lại đàn hát để nỗi buồn của nó vơi đi. Những đêm trời mưa tầm tã, anh đi làm về rất khuya. Nó không ngủ được, cứ ngồi ở cửa để đợi anh, có khi phát khóc vì sợ lỡ anh có chuyện gì. Anh cũng cố gắng không nhắc đến chuyện ba nó, để nó không dằn vặt bản thân mình. Còn nó vẫn chưa quen lắm với cuộc sống như thế này, nhưng nó vẫn cố gắng thích nghi để anh thấy vui mà yên tâm tiếp tục làm việc.

Nó ở với anh được hơn nửa năm, cuộc sống bây giờ cũng đã tạm ổn. Một hôm khi 2 anh em đang ngồi ăn sáng, nó khẽ hỏi anh:

“Còn vợ con anh ở ngoài Nha Trang thì sao hả anh? Lâu lắm anh chưa về thăm họ mà”

Đông buông đũa, uống ngụm nước rồi tiếp:

“Em đừng lo. Mỗi tháng anh vẫn gửi tiền về nhà để lo cho 2 mẹ con mà”

“Vậy mỗi tháng anh gửi bao nhiêu, có đủ sống không?”

“Ngày xưa khi còn làm cho ba em, mỗi tháng anh gửi đến 5 triệu vì ba em rất thoải mái. Mỗi tháng anh được nhận những 10 triệu. Bây giờ thì chỉ còn 8 triệu thôi. Anh giữ lại 4 triệu còn 4 triệu gửi về nhà”

“Vậy anh có định khi nào về thăm họ không?”

“Anh muốn lo cho em trước đã, khi nào em ổn định và bình thản trở lại thì anh sẽ tính tiếp”

Phúc nghẹn ngào không nói nên lời. Nó hỏi tiếp:

“Vậy…..có thêm em nữa. Anh có thấy khó khăn gì không?” Phúc áy náy.

Anh Đông đứng lên, xoa đầu nó, mắng yêu:

“Có. Em gây khó khăn cho anh nhiều lắm. Nhưng anh lại thích những cái khó khăn đó mời chết chứ”. Anh nháy mắt.

Anh đẩy xe ra, chuẩn bị đi làm. Phúc đi ra theo, hỏi nhỏ:

“Vậy……vậy…….anh có còn yêu người ta không anh?”

Anh Đông ngồi im trên xe, không quay mặt lại. Mãi lúc sau anh mới trả lời:

“Với anh bây giờ. Có 2 điều quan trọng, đó là gia đình, và em”

Vừa nói xong thì anh chạy xe vù đi mất. Thằng Phúc đứng nhìn theo bóng anh dần khuất ra xa con hẻm, lòng nghĩ thầm:

“Nếu một ngày nào đó. 1 trong 2 điều quan trọng trong cuộc đời anh không còn nữa, thì sẽ ra sao ? Em hy vọng điều đầu tiên sẽ mãi ở lại với anh. Còn em……………….”

Phúc không dám suy nghĩ thêm nữa. Nó rầu rĩ bước vào nhà. Gần đến cửa, bà chủ nhà cũng vừa đi tới, bả nhanh miệng:

“Cháu là gì của thằng Đông vậy?”

Thằng Phúc hết hồn, nó nói đại:

“Dạ mẹ của con là em của mẹ anh Đông”

“À vậy hả. Ôi trời, thằng Đông nó hiền lắm cháu à. Ở cả xóm này ai cũng yêu qúy nó, ai nhờ cái gì nó cũng làm, còn làm không công nữa chứ. Nhìn bề ngoài vậy chứ bên trong thật thà mà tính tình như con nít ấy!”

“Dạ dạ. Ảnh cũng qua nhà con chơi hoài. Ba con cũng qúy ảnh lắm”

“Thế hả. Ừ. Con nào vớ phải thằng này là may phước lắm”

Nghe đến đó, thằng Phúc nghĩ thầm, sao mà anh vĩ đại đến thế. Không biết ai ra sao nhưng đối với nó, được gặp anh, sống cùng với anh thì quả thật là may mắn.

Cuộc đời của nó cứ lặng lẽ và êm đềm trôi qua. Nó hạnh phúc trong vòng tay che chở của anh chàng vệ sĩ của nó. Đến một ngày, anh đi làm về rất sớm. Tối đó, anh chở nó đi ăn uống no nê, về đến nhà lại đàn hát đến khuya. Lúc chuẩn bị đi ngủ, nó thấy anh vẫn còn hí hoáy viết viết cái gì đó. Nó tiến đến gần thì anh lấy tay che lại, xua nó đi:

“Thằng nhóc này. Anh viết thư cho vợ mà cũng đòi đọc hả”

Phúc cười hà hà. Nó đòi xem nhưng anh nhất định không cho. Nó trề môi, không thèm đọc nữa. Nó nằm xuống chơi điện tử đến gần 1 giờ sáng thì anh cũng vừa viết xong. Anh cởi cáo áo thun 3 lỗ, treo lên rồi nằm xuống bên cạnh nó.

“Ngủ đi cậu bé”

“Dạ”

Nó tắt điện thoại, quay qua 1 bên rồi làm 1 lèo đến 3 giờ sáng. Đang mơ mơ màng màng, nó thấy cánh tay của anh bắt đầu sờ soạng 2 cái mông của nó. Nó hiểu anh muốn gì, nó cởi luôn cái quần ra rồi giả bộ ngủ tiếp. Anh đưa tay xoa xoa đít nó, rồi thọc nhẹ vào cái lỗ bé tí kia. Nó liền quay qua, thế là anh ngừng làm, giả bộ nhắm mắt. Nó se se 2 đầu vú của anh, rồi anh chộp tay nó, cười khà khà:

“Dám chọc anh hả. Cho cưng xem nè”

“Á………..á………Haha….Haha….Tha cho em………Haha………….”

2 anh em lại chìm vào những thú vui khoái lạc.

Sáng hôm sau, nó thức dậy lúc 10 giờ. Thấy anh đã mặc quần áo vào cho nó, và trên bàn cũng đã để sẵn phần ăn. Nó mỉm cười, nhìn quanh 1 vòng thì thấy có 1 lá thư trên bàn. Nó không biết có phải thư của anh viết cho vợ anh không. Nó nửa muốn xem, nửa lại không. Và cuối cùng nó đành mở ra xem.

“Phúc. Khi em đọc thư này thì anh đã không còn ở Tphcm với em nữa. Thời gian qua, anh cảm ơn em đã cho anh biết, thế nào là buồn, vui, đau, khổ, thương, nhớ. Cảm ơn em đã cho anh được quan tâm và chăm sóc cho em. Cuộc đời cứ mãi bị cuốn vào vòng luẩn quẩn cơm, áo, gạo tiền mà làm người ta quên mất đi những giá trị cao đẹp xung quanh mình. Cảm ơn em đã mang đến trong đời anh tình yêu, tình cảm cao đẹp đó. Nhưng có lẽ ngày hôm nay, em đến nông nỗi như vậy, 1 phần có lẽ là do lỗi của anh trong đó. Nếu như hôm đó anh kiềm chế được mình thì chắc sẽ không đến kết cục như thế này. Với tình yêu thương bao la vô bờ bến của anh dành cho em, và của em đối với anh, em hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho những lỗi lầm, những điều mà anh chưa làm được cho em, nha em.

Em vào nhà tắm, lấy tấm gương ra, phía sau có chiếc chìa khóa. Em mở tủ quần áo của anh, phía tay phải, ở dưới có cái tủ nhỏ màu đen. Trong đó có 60 triệu anh đã để dành suốt mấy năm làm việc. Anh đã lấy 1 phần và gửi về cho gia đình. Phần còn lại anh để cho em, tuy nó không đáng là bao nhưng em có thể dùng nó để xoay sở tạm thời trong lúc này. Rồi sau đó em tìm công việc gì để làm thêm nhé em, nhưng nhớ tuyệt đối là không được nghỉ học nghe chưa. Em cứ ở nhà của anh, anh đã gửi tiền nhà cho bà chủ 2 năm liên tiếp rồi. Em cứ ở đó, mỗi tháng nhín ra 1 ít trả tiền điện và tiền nước thôi. Còn lại thì em phải nhớ xài tiết kiệm, không được phung phí đó.

Anh chúc em hạnh phúc và tìm được người mình thương yêu thật sự. Anh cầu mong em yên vui, hãy quên anh đi và đừng tìm anh nữa. Anh Đông”

Thằng Phúc đánh rớt lá thư. Nước mắt từ đâu trào ra, nó không tin là anh Đông đã bỏ đi. Nó chạy ngay qua nhà của bà chủ, hỏi dồn:

“Bác ơi, anh con đi đâu vậy bác?”

“Ơ. Anh em chúng mày mà hỏi tao. Nó đi từ sớm hay sao đó. Xách theo cái túi to lắm. Chắc đi du lịch mà. Mày lo gì, bớt được tiền điện nước thôi”. Bả cười

“Còn tiền nhà, có phải anh đã trả 2 năm không bác?”

“Ừ, tuần trước nó đã trả cho bác 2 năm liên tiếp rồi. Nó dặn tao đừng cho mày biết, nó bảo mày vào đây học đại học nên ở lại 4 năm. Sau 2 năm nó sẽ trả thêm. Cứ yên tâm mà ở”

Nghe đến đây, thằng Phúc không còn tin vào tai mình nữa. Nó chạy ngay về nhà, lục hết tất cả những gì có liên quan đến anh, với hy vọng có gì còn sót lại để nó có thể đi tìm anh. Nhưng tất cả đều vô ích. Nó đứng lặng giữa nhà, hoang mang không biết phải làm gì. Nó cố liên lạc với anh nhưng anh đã tắt máy. Nó ngồi xuống, khóc ngất lên, nó vẫn còn là một đứa con nít to xác. Nó cần anh, cần lắm sự che chở và thương yêu của anh. Anh đi rồi, ai sẽ lo lắng, chăm sóc cho nó đây?

Nó cố thử liên lạc với anh nhưng không được. Gạt nước mắt, nó cố trấn an mình. Nghĩ đến những nơi anh có thể đến. Nó chỉ biết nhà nó, nhà anh, và quê anh ở Nha Trang. Nhưng ngặt nỗi là nó không biết địa chỉ nên đành bó tay. Ngay buổi chiều, nó gọi xe ôm lên công ty vệ sĩ của anh đang làm, hỏi thăm chú bảo vệ:

“Chú ơi hôm nay anh Đông có đi làm không chú?”

“Chú không biết. Con lên phòng nhân sự hỏi nha”. Chú bảo vệ chỉ tay lên lầu 2

“Nguyễn Minh Đông hả. Anh ấy đã nộp đơn thôi việc từ tháng trước rồi. Đến hôm qua đã là ngày cuối. Hôm nay chắc chắn sẽ không đến đâu”. Chị trưởng phòng cho biết.

“Vậy anh ấy còn người thân hay họ hàng gì khác không vậy chị?”

“Để chị xem. À………….Ừ…………..Đây, chú của Đông đã từng làm trưởng phòng ở đây. Bây giờ về hưu rồi. Để chị ghi cho em địa chỉ rồi em liên lạc nhé”

“Dạ em cám ơn chị”

Lần mò theo địa chỉ mà chị trưởng phòng cho, qua những con đường, khu phố, ngõ hẻm. Cuối cùng Phúc cũng tìm được đến nhà ông chú của anh Đông. Vừa bấm chuông xong là có người ra mở cửa ngay:

“Anh tìm ai?” 1 cậu bé chừng 16 17 tuổi nhanh nhẹn hỏi.

“Anh tìm ba em. Chú Minh, chú có nhà không em?”

“Dạ có. Em mời anh vào”

Vừa thấy chú Minh, một người đàn ông trạc 50 tuổi, thằng Phúc đã vội hỏi:

“Chú biết anh Đông đi đâu không chú?”

“Con cứ từ từ đã, ngồi xuống uống miếng nước đi con”

Thằng Phúc như ngồi trên đống lửa. Nó chỉ muốn biết thông tin về anh ngay bây giờ chứ nước nôi gì chẳng quan trọng.

“Con là gì của nó?” Chú Minh hỏi

“Dạ……con là……….À……..con là bạn ảnh”

“Con tìm nó có chuyện gì không?”

“À………..À……..Dạ con……..con……..À phải rồi. Con học chung với Đông từ cấp 3. Mới đi Singapore về. Bạn bè lâu năm không gặp nên con định hỏi thăm đó chú”

“Vậy con đến nhà nó ở quận 3 chưa, đường Lê Văn Sỹ đó con. Để chú cho con địa chỉ”

“Dạ. Con đã ghé qua đó và bà chủ nhà nói anh ấy đã về quê rồi chú ạ. Chú có thể cho con xin địa chỉ ở Nha Trang, để con đi du lịch rồi sẵn con thăm Đông luôn được không chú”. Phúc buồn rầu

“Nói thật với con chứ chú với ba nó tuy là 2 anh em nhưng không thân thiết với nhau lắm. Trước đây nhà nó ở số 29 đường Hoàng Văn Thụ nhưng từ khi nó lấy vợ thì đã dọn đi nơi khác. Cũng từ đó chú không liên lạc với gia đình nó nữa nên chú cũng không biết con à.”

Phúc thở dài, đứng lên chào hỏi ông chú rồi âm thầm ra về. Lê những bước chân nặng nề quanh khắp mấy con phố. Trời cũng đã sụp tối, nó cũng đã mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng đi, với hy vọng mong mang là sẽ được gặp lại anh. Nước mắt lại tiếp tục trào ra, nó nhắm mắt lại mà thấy sao cay quá. Nó về đến nhà, cũng chẳng thèm ăn uống gì, chỉ ngồi thẫn thờ như người mất hồn. Mắt lại tiếp tục ngấn lệ, miệng lảm nhảm:

“Anh ơi, anh ở đâu, anh về với em đi mà anh……….Anh ơi………..anh về với em đi……em xin anh đó. Hay ít nhất cũng cho em biết anh đang ở đâu đi. Em xin anh đó…..Anh……”

Nó cũng không ngủ, cứ ngồi chờ đợi với hy vọng anh sẽ quay về. Bao nhiêu suy nghĩ, cảm xúc cứ xen lẫn vào nhau trong đầu, nó chỉ biết bất lực, 2 mắt hốc hác nhìn vào khoảng không im lặng kia.

Chợt trong đầu nó vụt lên 1 ý nghĩ, nó phải đi tìm anh, nó sẽ đi tìm anh và tìm anh cho bằng được. Cho dù có khó khăn đến đâu thì nó sẽ tìm được anh và mang anh trở về với nó. Nó tin nó sẽ làm được điều đó.

Nó đứng phắt dậy. Ngoài kia, ánh mặt trời đã bừng sáng và tiếng chim chào ngày mới đã cất lên véo von……………………

Phúc cố gắng nán lại ở thành phố thêm 1 thời gian nữa xem có thông tin gì của anh không. Nhưng tất cả những gì liên quan đến anh đều chỉ là con số 0. Không địa chỉ, không điện thoại, không người thân, không bạn bè…..Anh giống như giọt nước, giọt nước đã tan biến khỏi cuộc đời của nó.

Cuối cùng nó cũng quyết định sẽ đi ra Nha Trang để tìm anh. Dù là không biết 1 tí thông tin gì cả nhưng nó tin nó sẽ tìm được. Định mệnh mang anh đến với nó thì cho dù anh có ở nơi chân trời góc bể, nó cũng quyết tâm tìm ra anh.

“Chuyến xe khởi hành đi Nha Trang sẽ bắt đầu trong 30 phút nữa. Đề nghị tất cả hành khách nhanh chóng thu xếp đồ đạc và hành lý, chuẩn bị lên tàu”

Thằng Phúc không mang nhiều hành lý lắm, chỉ xách theo 1 cái ba lô nhỏ. Nó chọn 1 chỗ ngồi gần cửa sổ. Con tàu chạy băng qua các cánh rừng, dãy núi, thành thị, nông thôn…Có lẽ nếu nó nhìn thấy anh đang đứng ở đâu đó, nó cũng bất chấp mạng sống để nhảy ra khỏi cửa sổ. Nó yêu anh quá rồi, chỉ mong thời gian trôi qua nhanh để nó đến Nha Trang và tìm lại được anh.

Cuối cùng con tàu cũng đỗ xịch xuống nhà ga. Vừa bước xuống, nó chẳng cần nghỉ ngơi mà gấp gáp đi tìm ngay 1 ông xe ôm.

“Chú chở con đến đường Hoàng Văn Thụ”

Đến trước căn nhà cũ của anh Đông, nó vừa gọi cửa thì 1 người đàn ông to lớn bước ra. Vừa thấy thằng Phúc, gã này quét 1 cái nhìn từ đầu đến chân nó, rồi hỏi:

“Em tìm ai?”

“Dạ anh cho em hỏi đây có phải nhà cũ của anh Đông không ạ?”

“Đúng rồi. Nhưng bây giờ đã chuyển đi chỗ khác”

“Vậy anh biết ảnh chuyển đi đâu không anh?”

“Cũng có nghe qua 1 vài người nói nhưng không nhớ chính xác”

Thằng Phúc chưa kịp cảm ơn thì hắn bỡn cợt:

“Có anh Đồng thay thế cho anh Đông được không cưng. Vào vui vẻ với anh tí đi rồi anh chỉ chỗ của anh Đông cho?”

Sẵn cái tính ngang tàng, nó hất hàm, chửi lớn:

“Đi mà vui vẻ với bố mày đấy!”. Rồi quay lưng đi

Gã kia nói với theo sau lưng nó:

“Làm gì mà nóng thế em. Khi nào cần hỏi anh Đông thì quay lại đây nhé. Haha”

Chưa kịp làm gì đã phải gặp hạng người chẳng ra gì, thằng Phúc tức sôi máu. Nhưng việc đó không quan trọng bằng phải tìm được địa chỉ của anh. Thế là nó tiếp tục dò hỏi những người xung quanh, nhưng xui xẻo cho nó là chẳng có ai biết gì về thông tin của anh cả. Mọi người đều chỉ nó vào hỏi thăm nhà của cái tên đê tiện kia. Nó đành bó tay, thẫn thờ đi lang thang dọc bãi biển.

Nó không biết phải làm gì bây giờ, phải tìm được anh càng sớm càng tốt. Nhưng chẳng ai biết thông tin gì về anh cả. Thành phố Nha Trang cũng không lớn lắm nhưng để tìm được anh mà không có gì trong tay thì cũng chẳng khác gì mò kim đáy bể. Sau vài ngày suy nghĩ, cuối cùng, nó chỉ còn cách duy nhất là quay lại nhà của gã xấu bụng kia.

Vừa thấy nó, hắn vui vẻ ra mở cửa:

“Cưng đồng ý rồi hả. Vào đây vào đây”

“Nhanh đi tôi không có thời gian đâu”. Phúc quay mặt đi chỗ khác

Thằng Phúc ngồi phịch xuống cái ghế sa lông trắng tinh, còn hắn ta thì đi lấy nước mời nó. Vừa bưng ly nước ra, hắn nuốt nước miếng ừng ực:

“Cha. Body như vậy chắc ăn ngon lắm đây”

“Tôi không có nhiều thời gian đùa giỡn. Làm gì làm đại đi rồi cho tôi địa chỉ nhà anh Đông. Tôi cần gấp”

Như được mở cờ trong bụng, hắn ta lao đến tuột ngay cái quần jeans và quần sịp của thằng Phúc xuống rồi ném qua 1 bên. 2 tay thì nhanh chóng cởi hàng nút áo của cậu bé ra. Phúc ngã đầu vào ghế, nhắm mắt lại, không dám nghĩ đến cái cảnh đang diễn ra trước mắt mình nữa.

Hắn bắt đầu đẩy 2 chân Phúc lên, liếm láp cái háng của nó. Rồi hắn tiếp tục liếm lỗ đít, vừa liếm hắn vừa thọt 2 ngón tay vào đó rồi ngoáy liên hồi. Cậu bé chỉ còn biết cắn răng chịu đựng, không dám phản ứng lại. Hắn liếm đến nỗi lỗ đít cậu bé ướt nhẹp, các bó cơ mềm ra, không còn cảm giác gì nữa. Hắn lại tiếp tục nhét 3 ngón tay vào trong, cậu bé oằn mình vì đau đớn.

Và cái điều cậu bé lo sợ nhất đã đến. Hắn đứng lên, banh 2 chân Phúc ra hết cỡ. Vừa đeo vội cái bao cao su, hắn ấn 1 phát thật dã man vào đít cậu bé. Cậu bé rú lên thảm thiết, 2 tay run rẩy siết lấy cái ghế. Con cu của hắn không thẳng như của anh Đông, nhưng to ngang ngửa anh và cong lên phía trên. Nên khi hắn nhấn vào, nó làm cho cậu bé vô cùng khó chịu. Nước mắt cậu bé túa ra, không phải khóc vì sung sướng. Mà cậu khóc vì đau đớn, vì nhục nhã. Nhưng cứ nghĩ đến việc hắn sẽ giúp mình tìm được anh Đông, cậu bé đành nhắm mắt, bặm môi mà im lặng cho nó chóng qua. Hắn ta phang cậu bé điên cuồng, điên đến nỗi cái ghế sa lông cũng di chuyển theo nhịp nắc của hắn. Còn cơ thể cậu bé thì run lên bần bật như muốn nổ tung. Tuy con cu của hắn làm cậu bé đau đớn tột độ, nhưng hắn không dai sức như anh Đông nên chỉ sau vài phút thì hắn đã nhanh chóng rút cu ra, vứt cái bao cao su, rồi sục liên tục đến khi tinh khí bắn đầy ra nền nhà. Cậu bé nghĩ mình đã được tha, nhưng rồi hắn lại ngồi xuống, áp mặt vào cu cậu bé.

Hắn ta bắt đầu bú cu cậu bé điên dại. Hắn bú lấy bú để, bú như chưa bao giờ được bú cu những chàng trai trẻ. Hắn le lưỡi liếm đầu khấc, nút 2 trứng dái, liếm xuống lỗ đít, liếm dọc thân cu, rồi lại ngoạm con cu cậu bé vào họng. 2 tay vừa xoa vừa se se đầu vú, lâu lâu hắn nhéo vú cậu bé làm nó đau điếng.

Hắn tiếp tục bú cu cậu bé. Bú càng lúc càng điên cuồng hơn. Bú đến nỗi con cu của Phúc sắp sửa gẫy làm đôi vì cái miệng thú tính của hắn. Lúc sau, Phúc không thể chịu đựng được nữa. Cậu bé gồng mình lại, miệng rên hư hử. Hắn thấy vậy liền rút ra, tay sục cu cậu bé liên hồi. Và rồi Phúc căng mình ra, từng đợt tinh trùng nóng hổi, nhớt nhao, phụt liên tục lên mặt hắn.

Phúc mở mắt ra, cậu bé vừa nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn, trắng đục của hắn dính đầy tinh trùng của mình thì muốn nôn ói ngay tại chỗ. Trước kia anh Đông cũng từng nuốt tinh của Phúc nhưng nó thấy sảng khoái và sung sướng, còn bây giờ thì thật là ghê tởm. Nó nhanh chóng đứng dậy, mặc lại quần áo rồi tiếp tục công việc. Vừa với lấy cái quần sịp, tên kia năn nỉ:

“Cho anh xin cái này”

Nói xong, hắn giựt phăng trên tay cậu bé. Rồi hắn dùng nó để lau những dòng tinh khí trên mặt mình, rồi dí vào mũi mà ngửi lấy ngửi để. Cậu bé hết chịu nổi, chỉ muốn bỏ chạy khỏi tên biến thái này.

“Xong việc rồi. Cho tôi địa chỉ nhà anh Đông đi chứ”

“Nhà mới dời về Hùng Vương, số 56. Đến đó mà hỏi thử, còn sau này thì không biết chắc”

Phúc đi thật nhanh ra khỏi nhà, ớn lạnh vì những gì vừa trải qua. Tên chủ nhà vẫn mải mê với cái quần sịp của nó. Nếu nó không phải đang đi tìm anh, nó sẽ cho tên này biết thế nào là lễ độ.

Đứng trước nhà số 56, nó ngỡ ngàng vì không nghĩ đây là nhà anh. Căn nhà khá rộng rãi, khang trang, và giàu có. Nó tần ngần không dám bấm chuông vì nó sợ anh sẽ hoảng hốt khi gặp lại nó. Đang mãi suy nghĩ thì nó nghe có tiếng nói từ phía sau vọng tới:

“Cháu tìm ai?”

Nó quay lại, một người phụ nữ chừng 40 tuổi, chạy chiếc AIR BLADE màu đỏ, vừa về tới.

“À……..Dạ……..à……….cháu tìm anh Đông. Anh Đông ở đây đúng không bác?”

“À. Cháu tìm Đông hả. Đông đã bán nha dọn đi chỗ khác rồi cháu à. Bây giờ nhà này của con gái bác”

Vậy là bao nhiêu hy vọng đã bị dập tắt hết. Nó muốn khóc ngay nhưng không dám. Nó buồn bã quay lưng đi thì người phụ nữ tốt bụng hỏi theo:

“Cháu đã tìm được địa chỉ nhà mới của cậu ấy chưa? Hình như con gái bác nó biết đấy”

Như người sắp chết mà vớ được phao. Nó mừng rỡ quay lại, và được người chủ nhà tốt bụng cho biết địa chỉ mới của anh, nằm ở đường Trần Phú.

Có lẽ đây là nơi cuối cùng nó tìm đến. Nếu vẫn không có, nó sẽ quay về thành phố và mãi mãi quên anh như anh đã viết. Nó đứng trước nhà, vẫn lặng lẽ không dám đi vào hỏi thăm. Căn nhà này nằm sát biển, có vài mẻ cá đang phơi trước sân, không rộng lắm. Nhưng chắc là đủ cho 3 người ở.

Vẫn đắn đo suy nghĩ không biết đây có phải là nhà của anh không? Càng không dám vào vì nó sợ nó sẽ buồn đến chết mất nếu như đây không phải nơi anh đang ở. Đứng khuất sau hàng dừa, nó nhìn thẳng vào nhà, và….

“Nhong nhong nhong ba làm con ngựa, để cho con cưỡi con chơi, nhong nhong nhong ba làm con ngựa………”.

Nó nhìn thấy anh, đúng rồi, đó chính là anh, là anh Đông của nó. Nó định chạy thẳng vào nhà để ôm anh, hôn anh, để thỏa nỗi nhớ trong lòng nó. Nhưng rồi nó khựng lại khi thấy anh đang vui vẻ chơi đùa cùng con trai anh. Anh cõng thằng bé trên lưng, đi xung quanh nhà, vừa đi vừa hát nghêu ngao. Theo sau đó là một người phụ nữ nhỏ nhắn, đáng yêu. Cả gia đình họ sum vầy thật là hạnh phúc.

Cậu bé đứng nép sau rặng dừa khá lâu, đắn đo không biết có nên vào hay không? Nó suy nghĩ mãi, nó nghĩ nếu nó vào thì anh sẽ cảm thấy ngượng ngùng, nếu nó vào thì nó sẽ phá tan không khí hạnh phúc của gia đình anh, nếu nó vào thì mặt mũi nào nó dám nhìn vợ anh……nhưng nó lặn lội đường sá xa xôi, chịu hành hạ đau đớn, là vì cái gì? Vì anh, và anh đang hiện hữu trước mặt nó. Lương tâm nó đang đấu tranh giữa tình yêu và lòng tự trọng, nó không biết sẽ phải làm gì nữa đây?

Cuối cùng, nó lặng lẽ nhắm mắt lại, và nhẹ nhàng đi ra khỏi nhà, nó không muốn nó là kẻ thứ 3, nó không muốn anh phải khó xử. Xen vào hạnh phúc của người khác cũng là 1 cái tội và nó không muốn anh là nạn nhân của nó. Nó quay lưng đi, bỏ lại phía sau tiếng cười giòn tan của cả 2 cha con anh.

Biển đêm thật là bao la và đáng sợ. Cứ tưởng tượng đến cảnh ai đó bị cuốn ra xa vào lúc này thì chắc là khó sống. Cậu bé ngồi bó gối 1 mình khuất sau rặng dừa, gió biển thổi càng lúc càng to làm cậu bé run lên. 2 mắt nhắm nghiền lại mà cổ họng thì nấc nghẹn. Nếu như những con sóng có thể cuốn trôi đi những đau khổ, cay đắng thì cậu bé sẽ đắm mình dưới đáy đại dương sâu thẳm kia. Cậu bé nghĩ thầm:

“Đời mình chắc đến đây là chấm dứt rồi!”

Chợt 1 cánh tay choàng qua vai cậu bé làm cậu thấy ấm hẳn. 1 người ngồi xuống cạnh bên, trăng chưa lên cao lắm nên cậu không nhìn rõ đó là ai. Rồi cậu nghe:

“Em đi ra đây 1 mình sao không rủ anh với. Anh đã có nhiệm vụ bảo vệ cho em mà. Em muốn anh bị trừ lương hả?”

Cậu bé không dám tin mình vừa nghe được điều gì, chỉ sợ đó là giấc mơ. Đúng là anh rồi, anh Đông, anh chàng vệ sĩ của nó đây mà. Nó chưa kịp nói gì thì anh tiếp:

“Lúc nãy đứng trước nhà anh sao không vào? Lại còn bỏ đi ra đây 1 mình nữa. Ở đây vắng vẻ lắm, lỡ ai bắt cóc thì sao anh biết mà cứu?”

Nó nhìn anh chằm chằm, không thốt lên được tiếng nào. Và anh ôm nó cứng ngắc:

“Phúc………..Anh…….xin lỗi………..Anh tệ quá…………………”

Cậu bé thấy vai áo của mình đã ướt. Và rồi cậu òa khóc như đứa trẻ, vừa khóc vừa mếu máo:

“Anh đi đâu mà biệt tăm như thế? Anh biết em nhớ anh lắm không? Huhuhu”

“Anh biết, anh tệ lắm. Anh rất tệ”

“Anh có biết em phải khó khăn, đau khổ thế nào mới tìm được anh không. Nhưng khi tìm được anh rồi thì em lại không đủ can đảm để đến với anh, để được anh che chở, chiều chuộng. Anh ơi………Huhu………….em nhớ anh lắm…………….”. Cậu bé vừa nói vừa nấc.

“Anh biết, anh biết vì anh mà em phải ra nông nỗi như thế này. Anh thật khốn nạn khi bỏ em bơ vơ như vậy. Anh không xứng đáng với em nữa”

Phúc lắc đầu, cậu bé đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của anh. Anh đã ốm và gầy hẳn đi, nhìn anh khác quá, chỉ mới xa nhau có 1 thời gian mà anh đã thay đổi nhiều vậy sao?

“Anh đừng bỏ em mà đi nữa anh nhé”

Anh nắm tay cậu bé, 2 mắt cũng đã ươn ướt:

“Anh hứa anh sẽ không để em bơ vơ nữa đâu”

Phúc khẽ cười, chồm lên hôn nhẹ vào môi anh. Gió biển không làm vơi đi lửa tình lại cháy lên trong tim của 2 chàng trai trẻ. Và rồi anh cởi quần áo của cậu bé ra, nhẹ nhàng đặt cậu nằm trên bãi cát.

Con cu của Phúc bây giờ đã chỉa thẳng lên trời. Anh chỉ việc đưa miệng của mình vào, thế là nó chạy tọt ngay vào cuống họng, chạm đến cả lưỡi gà của anh. Anh dùng hết sức mà bú, để bù lại những tháng ngày 2 người xa nhau. 2 mắt anh nhắm tịt lại, cả người anh dâng lên 1 xúc cảm khoái lạc. Anh cũng vừa cởi xong cái quần của mình, ném nó ra biển. Cả 2 người họ bây giờ trần như nhộng và đang tận hưởng những phút giây tuyệt vời trên bãi cát mịn màng của biển Nha Trang.

Anh mân mê 2 trứng dái của cậu bé, nút nó tọc tọc. Liếm lên liếm xuống làm cậu chết mê vì sướng. Cả 2 người giờ đây đã dính đầy cát. Anh nhấc người nó lên, tiếp tục lấy cái lưỡi của mình để chơi đùa với lỗ đít nó. Khác với cảm giác đau đớn của gã biến thái hôm trước, giờ đây nó thấy khoan khoái và nhẹ nhàng, giống như đang bay vậy. Anh liếm, anh ấn, mút, phun, nút…….anh làm đủ trò để nó được thỏa mãn. Cậu bé ấn đầu anh sâu vào đít mình, còn anh thì liên tục xoay xoay khuôn mặt để 2 gò má được cạ sâu hơn vào lỗ đít của nó.

Một lúc sau, anh trườn lên phía trước. Con cu dài thăm thẳm của anh đang chìa ra trước mặt cậu bé. Chẳng cần suy nghĩ, cậu há miệng ngậm ngay nó. Nhẹ nhàng trượt đầu ra vào con cu khổng lồ kia. Anh rên từng tiếng dâm dục, khẽ dùng tay ấn đầu nó sâu hơn vào cu mình. Tay thì se se 2 đầu vú, mắt trợn ngược lên. Cả bãi biển giờ đây chỉ còn cuộc vui ân ái của họ.

Anh rút cu ra khỏi miệng nó, xoay người nó lại. Và anh nhẹ nhàng đút cu vào trong lỗ đít của nó. Nó đã quen với việc chơi không bao cao su của anh nên khi có bao cao su, nó cảm thấy kỳ cục và không sung sướng bằng.

Anh kéo con cu ra, rồi lại đẩy vào trong khe đít của nó. 2 cái mép đít đã cứng lên, cả anh và nó khẽ rên trong tiếng sóng biển rì rào. Trăng đã lên rất cao, gió thổi mạnh nhưng cả 2 đã lấm tấm mồ hôi. Cậu bé cũng đã đuối sức nên chổng mông lên cao hơn và mặt thì áp sát vào bãi cát. Anh đứng lên, mông cũng chổng lên. Rồi từ phía sau anh chơi tới, 2 trứng dái lòng thòng của anh đập bụp bụp vào 2 mông đít của cậu bé.

Một lúc sau, anh đã mỏi chân và nằm dài trên bãi cát. Nó hôn anh rồi nhẹ nhàng ngồi lên người anh, cầm con cu của anh rồi tra vào đít của mình. Lỗ đít nó căng ra hơn nữa, cu anh càng nứng hơn nữa. Ánh trăng in bóng đôi tình nhân trên bãi cát vàng cứ như là bức tranh tuyệt đẹp. Nó ấn đít xuống, anh đẩy người lên. Cái đít nó và cái hông của anh chạm nhau chan chát. Anh đưa tay sục điên dại con cu của nó cho đến khi cu anh tự động tuột ra khỏi đít nó.

Nó không sợ dơ mà đưa miệng ngậm ngay con cu của anh, sục điên cuồng. Anh oằn mình tận hưởng cảm giác cực khoái tột cùng. Không lâu sau, anh xuất tinh, những cú bắn của người đàn ông trưởng thành thật tuyệt vời. Nó tràn đầy trong họng Phúc, trào xuống cổ họng, tràn ra ngoài…Cậu bè nuốt hết dòng sữa thơm ngon đó mà không hề cảm thấy ghê sợ. Rồi cậu nhổm dậy, cầm tay anh đặt lên cu mình và anh bắt đầu sục nó. Cậu bé rít lên, 2 tay bấu chặt ngực anh, tinh khí phụt đầy trên cơ thể cường tráng của anh. Nhiều đến nỗi chảy cả xuống bãi cát, lan ra khắp người anh.

Nó đã mệt, nằm đè lên anh. Cả 2 anh em trần truồng, ôm nhau ngủ. Ngoài kia, biển vẫn rì rào.

Những con sóng đầu ngày vỗ về lên bãi cát, gió nhè nhẹ thổi và buổi sáng trên biển thật là bình yên. Phúc tỉnh giấc, thấy mình đang nằm dưới hàng dừa xanh mướt. Phía ngoài khơi xa, mặt trời đỏ rực nhô lên, những cánh chim hải âu chao lượn trên mặt nước. Không khí trong lành làm cho cậu bé cảm thấy dễ chịu.

Nó nhìn xung quanh, không thấy anh đâu, chỉ thấy duy nhất dòng chữa nhỏ viết trên bãi cát:

“Em yêu. Thức dậy rồi thì về nhà anh nhé. Đừng đi đâu nữa, em đã cực khổ nhiều rồi, anh không muốn em cực khổ thêm nữa”

Nó mỉm cười, hóa ra anh cũng ngây thơ ghê. Anh không sợ nếu anh viết lên đây, nước biển sẽ cuốn đi mất sao. Rồi em sẽ lại đi tìm anh nữa cho mà xem!

Nó thong thả đi về nhà, vừa đi vừa tận hưởng buổi bình minh trên biển. Về đến, nó thấy anh đang chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả gia đình. Vừa nhìn thấy nó, anh liền chạy vội ra sân.

“Em thức dậy rồi hả. Vào nhà ăn sáng đi, anh vừa mới dọn ra đây”

Anh nhìn xung quanh, thấy không có ai để ý, anh nhanh nhảu hôn lên má nó. Nó xấu hổ, mặt đỏ bừng lên

“Chết! Ai thấy thì sao anh”

“Ai thấy mặc kệ. Chỉ cần anh yêu em là đủ rồi nhé”

Anh nấu ăn cũng ngon thật, thế mà hồi đó ở nhà lại toàn là mua về nhà ăn. Nếu biết thế này thì nó trả thêm tiền để anh nấu cho nó rồi.

“Sao có mình anh ở nhà vậy?”

“Vợ anh đi về nhà bà ngoại từ sớm, dẫn cả thằng bé đi theo rồi. Hôm nay bên ấy đám giỗ, chắc đến chiều mới về”

“Vậy em ở đây đến chiều rồi đi mướn khách sạn ở cũng được nha anh?”

“Cái gì khách sạn, em cứ ở đây”

“Nhưng…….em với anh……..còn vợ anh nữa….rồi………..”

“Cứ ở đây, anh cho phép. Không cãi chày cãi cối gì hết”

Phúc đành phải chấp nhận vì cậu bé sợ anh buồn, chắc nó sẽ chỉ ở vài ba ngày rồi sẽ cố gắng tìm khách sạn để ở chứ ở chung với anh và gia đình anh, nó thấy ngại vô cùng.

Đang mải mê nhìn ra biển thì anh ôm cậu bé từ phía sau tới, miệng thì thầm:

“Em ơi. Anh muốn em…………………….”

Cậu bé định từ chối nhưng nó yêu anh quá nên nó không thể. Rồi anh nhẹ nhàng đóng các cửa lại, bế nó vào phòng ngủ. Anh chơi nó ngay trên chiếc giường của vợ chồng anh. Cậu bé có chút cảm thấy tội lỗi, nhưng với sinh lực mạnh mẽ và tràn trề của anh, nó đành nhắm mắt tận hưởng mà quên đi những suy nghĩ đó.

Sau khi xuất tinh trong đít cậu bé xong, cả 2 người mặc vội 2 cái quần sịp rồi chạy ra bãi biển đùa giỡn với sóng, với cát. Cậu bé cảm thấy thật hạnh phúc vì giờ đây nó lại được có anh, được chìm đắm trong tình yêu thương bao la của anh. Nó yêu anh quá đi thôi!

Vừa vào nhà, nhìn thấy nó, vợ anh hỏi:

“Ai vậy anh?”

“Đây là Phúc. Con trai của ông chủ anh. Đi du lịch ở Nha Trang sẵn ghé chơi đó em”

“À. Chị nghe nói ba của Phúc tốt lắm, đối đãi anh Đông như con cháu trong nhà. Chị gửi lời cảm ơn ba em nha. Hoàng ơi, con đâu rồi? Vào đây chào chú đi con”

Thằng nhóc chạy vào, nhảy phóc lên người Phúc. Nó nựng 2 má thằng nhóc, hôn lấy hôn để.

“Con anh giống anh như đúc, nhưng đẹp hơn ba nó, và trắng hơn nữa. Ba nó đen thui à. Haha”

Cả gia đình cười phá lên, không khí vui vẻ kéo dài được 1 lúc thì anh ngắt ngang:

“Từ giờ tạm thời Phúc sẽ ở đây với gia đình mình nha em”

Vợ anh lấy làm lạ, chị hỏi:

“Không phải anh nói Phúc đi du lịch sao? Mà sao lại ở nhà mình”

“Anh định rủ Phúc ở chung cho vui. Với đỡ tốn tiền mướn khách sạn mà”

Chị im lặng 1 hồi, rồi quay sang Phúc:

“Chị sợ nhà chật, em ở không thoải mái chứ dân ở đây mình hiếu khách. Nếu em không chê, cứ ở luôn cũng được”

“Dạ thôi nếu chị thấy ngại thì em ở khách sạn cũng được mà, không sao đâu chị”

Chị chưa kịp nói gì, anh đã lên tiếng tiếp:

“Đã nói cứ ở đây đi mà”

Phúc không dám nói gì thêm. Sợ anh lại giận rồi lại bỏ đi, nên nó đành phải nghe lời anh và ở lại nhà anh.

Vợ anh và con anh rất tốt với nó. Cả 2 hay trò chuyện, tâm sự và chơi đùa cùng với Phúc. Nó cảm thấy thật hạnh phúc khi có được 1 mái ấm gia đình như vậy. Chỉ có điều là không được “mây mưa” với anh đều đặn như xưa. Nhưng nó không quan trọng bằng việc cậu bé được ở cạnh anh mỗi ngày.

Ở nhà anh được cỡ 10 ngày, một buổi tối, khi bế cháu bé vào phòng cho nó ngủ. Phúc nghe được cuộc trò chuyện của 2 vợ chồng anh:

“Anh quyết định vào thành phố lại hả? Anh đã nói sẽ không vào nữa, sẽ ở luôn với mẹ con em mà”. Rồi nó nghe tiếng chị khóc

“Anh phải vào để lo cho ông chủ. Ba của Phúc bệnh, nhà không có ai. Anh ăn lương của người ta, người ta tốt với anh, thì mình phải làm sao cho coi được em à”

Gạt nước mắt, chị tiếp:

“Chừng nào anh đi?”

“Chắc ngay sáng mai anh đi. Em à, em đừng có khóc, đừng xúc động, bác sĩ bảo nếu em xúc động quá sẽ không tốt cho căn bệnh của em đâu”

Sao? Chị bị bệnh à? Mà bị bệnh gì? Nó ghé tai sát thêm tí xíu nữa.

“Hôm nay em có đi khám không?”

“Có. Em có ghé qua chị Thu, chỉ nói tình hình của em không mấy khả quan. Không được làm việc nặng, không được xúc động quá”

“Khổ cho em quá. Em yên tâm, nếu ở đây chữa trị không được thì anh đưa em vào thành phố mà chữa. Ở đó bác sĩ giỏi nhiều lắm, chắc bệnh tim của em cũng không thành vấn đề đâu”

Vậy là chị bị bệnh tim, bác sĩ dặn không được xúc động quá. Nếu lỡ chị biết được chuyện của anh và nó thì chị sẽ ra sao? Nếu chị có chuyện gì thì nó sẽ ân hận suốt đời. Bé Hoàng còn quá nhỏ, không thể mất mẹ được. Nó đã mồ côi mẹ nên nó hiểu cái cảm giác thiếu đi tình mẫu tử sẽ đau khổ thế nào. Tự dưng nó lại không muốn anh vào thành phố, nó muốn anh ở lại chăm sóc cho 2 mẹ con. Nó im lặng đi vào phòng

Lúc sau, anh gõ cửa, vừa bước ra, anh nói 1 câu rồi quay lưng đi ngay lập tức:

“Em thu dọn đồ đạc mai về thành phố với anh”

Cả 2 mẹ con lưu luyến không muốn chia tay với anh. Xe sắp lăn bánh, chị đứng nhìn theo anh mà nước mắt lăn dài trên 2 gò má gầy gò, tiều tụy.

“A, Đông hả, mày đi đâu về đấy. Thằng em mày nó tìm mày riết”. Bà chủ nhà mừng rỡ

“Dạ 2 anh em con đi du lịch mới về”

“Ôi chao sướng nhỉ. Thế có mua quà gì cho bác không?”

“Dạ có đây”

Anh đưa cho bà chủ nhà 1 cái bịch to tướng. Bả vội vã kêu mấy đứa con ra khiêng vào nhà, miệng cảm ơn rối rít.

Đúng là không ở đâu bằng về nhà, cả 2 người nằm dài ra, đã quá mệt mỏi sau chuyến đi dài. Tự nhiên anh gác chân qua, trúng ngay con cu của nó. Theo phản xạ, con cu cựa quậy 1 lúc. Anh chồm qua ôm nó. Nó đẩy anh ra:

“Từ từ anh. Để đi tắm rửa đi đã”

“Không, không cho tắm. Nhịn hết nổi rồi”

“Lại nữa!”. Nó nghĩ thầm

Và 2 người lại “vui vẻ”.

Anh đã xin được việc làm mới, tiếp tục công việc vệ sĩ của mình. Phúc cũng đã trở lại trường, tiếp tục việc học. Cuộc sống lại vẫn cứ tiếp tục êm đềm trôi qua cho đến một ngày, đang sắp bước vào cửa, Phúc khựng lại.

“Anh à, con bị bệnh. Em phải lặn lội vào đây để tìm anh. Hay anh xin phép ông chủ về nhà 1 thời gian đến khi nào ổn định rồi vào thành phố. Em và con không muốn xa anh”

“Không được đâu em à. Anh phải chăm sóc cho Phúc nữa, cậu bé không có mẹ, ba lại đang bệnh. Anh làm sao bỏ đi được. Anh biết con bệnh, nhưng cũng còn có em bên cạnh nó. Nếu anh đi rồi, ai lo cho Phúc. Lần trước nếu không có anh là cậu bé bị giang hồ xử rồi”

Cả 2 im lặng 1 lúc. Phúc đứng bên ngoài, xúc động đến rơi lệ. Không lẽ mình quan trọng với anh đến thế sao, không lẽ vì mình mà anh từ bỏ cả gia đình sao. Vì bước lỡ trớn nên cậu bé không thể đứng thêm được nữa.

“A. Phúc đến chơi hả em” Anh nháy mắt

“À………….À………..Dạ…..Em đi học sẵn ghé ngang chơi. Có chị vào thăm anh hả”

“Ừ. Chị mới vào được một lúc. Chị nghe anh Đông nói em hay sang đây chơi, có khi còn ngủ lại nữa. 2 anh em có bạn có bè chị cũng mừng”

Phúc không dám nói gì. Nhưng thật sự thì chị đâu biết là 2 chàng trai trẻ đã đi quá xa ranh giới anh em, bạn bè đâu. Ngồi 1 tí, chị đứng lên:

“Thôi em qua nhà chú đây. Anh suy nghĩ lời em nói rồi cho em biết nhé, để em liệu mà tính nữa”

“Ừ”

Chị đã đi khỏi, anh liền nắm lấy tay Phúc.

“Anh vào đây là vì em, cho nên anh sẽ không đi đâu hết. Nếu phải đi thì cả 2 mẹ con sẽ vào đây, chứ anh nhất quyết không bỏ em lần nữa đâu”

“Anh”

Cậu bé ôm chầm lấy anh, lại tiếp tục khóc. Chưa ai tốt với nó, chưa ai thương nó nhiều như vậy cả. Nó quá đỗi hạnh phúc. Nó không tin và không thể tin đây là sự thật. Cuối cùng những gì nó bỏ ra đã được tưởng thưởng xứng đáng. Nhưng cũng cảm thấy mình giống như kẻ tội đồ, kẻ phá hạnh phúc gia đình người khác. Nó không dám nói với anh điều đó nhưng lương tâm nó cứ dằn vặt mãi. Giá như không có nó, thì chắc anh sẽ không vướng bận chuyện tình cảm, chuyện gia đình mà làm anh khó xử thế này.

Tối hôm đó, chị quay lại, hỏi ý kiến anh lần nữa.

“Anh quyết định thế nào hả anh?”

“Anh sẽ không đi đâu. Dù gì ở ngoài đó cũng còn ông bà và mấy dì. Nhưng nếu em cảm thấy lo lắng, em và con vào ở chung với anh cũng được”

“Vậy là anh nhất định không về hả?”. Chị thở dài

“Ừ”

Chị ra về mà mắt cũng rơm rớm. Nỗi đau thiếu vắng 1 trụ cột trong gia đình thật quá lớn.

Phúc nằm trằn trọc suy nghĩ mãi, nó không biết mình phải làm gì. Bây giờ anh đã quyết là sẽ không về, hay là nó đi theo anh? Như thế lại càng không thể được. Đến gần 3 giờ sáng mà nó vẫn chưa ngủ. Cuối cùng, nó đã biết điều nó sẽ làm là gì.

“Ba ơi, con nhớ ba quá”. Cậu bé nắm lấy đôi bàn tay gầy của ba nó.

“Con có khỏe không? Cuộc sống thế nào? Vẫn tốt chứ hả con?” Ông Tuấn khóc.

“Dạ. Vẫn tốt cả ba à. Ba yên tâm, con tự biết lo cho mình mà ba”

Quẹt nước mắt, cậu bé tiếp:

“Ba ơi, có phải ba còn 1 tài khoản trong ngân hàng đúng không ba?”

“Đúng rồi. Ba định để dành sau này cho con. Đó là tiền làm ăn chân chính lúc ba còn trai trẻ. Ba để dành được 600 triệu. Bây giờ, con hãy lấy số tiền đó, đi du học nước ngoài, rồi định cư luôn ở bển, làm lại cuộc đời mới nghe con. Ba có người bạn bên Thụy Sĩ, ông ấy không có con, con hãy liên lạc với người ta, rồi qua bển sống chung, giúp đỡ họ con nhé!”

“Nhưng con không thể bỏ ba được ba à”. Cậu bé nấc lên

“Ba sẽ không sao đâu con. Ngày tháng còn dài, ngồi sau song sắt mới thấy ngày xưa mình thật là ngu dại. Giá như ba biết dừng lại đúng lúc thì đâu đến nỗi. Con hãy đi thật xa, đừng để vết nhơ của ba bôi nhọ danh dự cuộc đời của con, con trai ạ. Nếu con thương ba thì con hãy làm theo lời ba dặn………………À, còn anh Đông, anh ấy thế nào rồi?”

“Anh Đông vẫn thế ba à. Anh ấy đã xin được việc ở nhà khác rồi. Vẫn liên lạc và ghé thăm con”

“Thế con ở đâu? Ở nhà thằng Hoàng hả?”

“Không ba à. Con ở chung nhà với anh Đông. Anh ấy tốt lắm, lo lắng cho con như em trai của ảnh vậy”

“Ừ, vậy thì ba yên lòng vì dù sao con cũng đã gặp được người tốt”

Những giây phút trùng phùng ngắn ngủi của 2 cha con sao mà nhanh quá. Cậu bé cứ níu lấy tay ba nó, không muốn xa ông. Ông lảo đảo khuất dần sau xà lim u tối, để lại bao nỗi nhớ thương của cậu con trai trẻ.

Cậu bé cứ đắn đo suy nghĩ mãi, suy nghĩ về hình ảnh tiều tụy, xơ xác của ba nó, và hình ảnh yêu thương, gắn bó của anh. Nó không biết phải nghe theo ai, phải làm sao để vun vén được hạnh phúc cho cả đôi đường. Nhiều đêm liền, anh thấy nó thao thức không ngủ được. Anh gặng hỏi thì nó chỉ nói do nhớ ba nó chứ không dám cho anh biết điều nó đang nghĩ. Và lần cuối cùng, khi nghe anh điện thoại cho vợ anh và anh muốn cả 2 mẹ con vào sống chung, nó đã quyết định đi đến nước cờ cuối.

Cậu bé bỡ ngỡ bước vào ngân hàng, trước đây chỉ biết xài tiền như nước từ tay người khác chứ chưa bao giờ biết rút hay gửi tiền. Theo những thủ tục và hướng dẫn của nhân viên, cuối cùng số tiền cũng nằm trong tay cậu. Không phải 600 triệu như ba cậu nhớ mà đến những 750 triệu.

Cậu bé tiếp tục vào công ty tư vấn du học để làm hồ sơ đi du học Thụy Sĩ. Với vốn tiếng Anh rất khá, không khó khăn để cậu hoàn tất hồ sơ nhanh chóng. Và chỉ còn 1 bước cuối cùng nữa là cậu phải bay ra Hà Nội, đến đại sứ quán Thụy Sĩ phỏng vấn xin VISA. Nhưng ngặt nỗi VISA xin bằng tiếng Pháp, nên cậu phải nán lại Tphcm học thêm 1 khoá tiếng Pháp.

Trong suốt thời gian đó, Phúc luôn tỏ ra vui vẻ, thương yêu và chiều chuộng anh hết mực. Kể cả những lúc nó rất buồn và rất mệt, anh muốn chở nó đi đâu, muốn làm gì, nó đều gật đầu đồng ý rất nhiệt tình. Nhiều khi thấy anh tốt với nó quá, nó nghĩ nếu nó dừng lại, hủy bỏ tất cả thì vẫn có thể được ở bên anh như ngày xưa mà. Nhưng hình ảnh 2 mẹ con anh, gia đình hạnh phúc của anh lại chắn ngang suy nghĩ đó, và nó quyết tâm thực hiện những gì ba nó dặn.

Nó nói dối anh nó muốn đi Hà Nội du lịch. Anh rất vui vẻ và nhiệt liệt hoan nghênh vì anh nghĩ nó đi chơi cho khuây khỏa. Nhưng anh đâu biết……..

Và cái ngày cậu bé lên máy bay cũng đã đến. Cuối hôm đó, anh và cậu trở lại căn nhà cũ. Chỉ có thể đứng trước cửa mà nhìn vào, anh hỏi nó:

“Em còn nhớ nơi đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Khi đó anh cũng rất ghét em, anh ghét cái tính ngang bướng và hống hách của em. Nhưng cũng chính nó lại lay chuyển anh, và làm anh càng yêu em hơn đó cậu bé à”

Nó im lặng, cười buồn. Và rồi anh chở nó đi qua những con đường, qua những kỷ niệm của 2 người mà không hề biết là chỉ vài giờ nữa thôi, nó sẽ rời xa anh mãi mãi.

Tối hôm đó, nó cứ nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được. Nó quay qua ôm anh thì anh đẩy tay nó ra:

“Giận em rồi!”

“Em làm gì đâu mà anh giận?”. Nó thắc mắc.

“Em giấu anh”

“Chết rồi, không lẽ anh biết”. Nó nghĩ thầm, hoảng hốt.

“Không không, em có giấu gì anh đâu”

“Nói dối, hôm nay đi chơi với anh mà em không vui. Có phải em có người khác rồi không, đừng giấu anh”

Nó hết hồn, mỉm cười, vuốt cái đầu đinh trọc lóc của anh:

“Anh ngốc à. Em còn ai khác ngoài anh, anh chàng vệ sĩ của em chứ”

Nghe xong, anh cười to. Ngồi phắt dậy, đè cậu bé ra sàn:

“Ngốc! Anh dụ em đó thôi………Haha”

Và rồi 2 người lại cuốn theo ngọn lửa nhục dục. Lần này, nó không nhắm mắt để tận hưởng khoái lạc mà cứ mở mắt nhìn anh, để được thấy anh lần cuối trong khi anh thì mắt nhắm tít, miệng há hốc theo từng cú đớp của con cu mình.

Buổi chiều chủ nhật cuối cùng ấy, anh thức dậy lúc 1 giờ. Thấy Phúc đang thu xếp đồ đạc, anh giật mình ngồi dậy:

“Em đi đâu nữa hả?”

Nó quay sang anh, cười:

“À không. Em xếp đồ này để đem đi cho người ta. Em định mua quần áo mới, mấy cái này cũ rồi, em không mặc nữa”

“À, thế mà anh cứ tưởng. Để chiều tối anh chở em đi mua vài bộ mới, rồi đi đâu đó ăn nhé. Tối nay anh thưởng cho em đấy”. Anh nháy mắt

“Dạ”

Rồi anh nằm xuống ngủ tiếp, Phúc quay mặt đi, cố giấu đi vẻ xúc động. Nó phải kiềm nén dữ lắm mới không nấc lên thành tiếng.

Nó bước ra cửa, mỉm cười nhìn anh lần cuối, nhìn lại cái anh chàng vệ sĩ của nó. Anh chàng đã từng làm nó căm giận, đau đớn, rồi thương, nhớ, rồi yêu…………Nhưng tất cả rồi sẽ chỉ còn là kỷ niệm, 1 kỷ niệm đẹp mà có lẽ suốt cả cuộc đời này, nó sẽ không bao giờ quên.

Nó nhẹ nhàng khép cửa lại, nhanh chóng đi ra đường vì nó sợ anh sẽ thức giấc. Nhưng cũng mong anh sẽ thức giấc vì biết đâu nếu anh thức giấc, nó sẽ thay đổi suy nghĩ và ở lại cùng với anh. Nhưng cái số, cái duyên nó đến mà không trọn thì muốn giữ cũng không được. Cậu bé mất dần vào dòng người đông đúc kia.

Anh tỉnh dậy lần nữa lúc 4 giờ chiều, không thấy Phúc đâu, anh vội bấm điện thoại gọi cho nó, nhưng tắt máy. Anh chợt nghĩ đến cái vali hồi nãy, linh cảm có chuyện chẳng lành, anh chạy qua nhà bà chủ:

“Bác ơi, em con đi đâu vậy bác?”

“Lại nữa. Hết thằng em rồi thằng anh. 2 anh em mày đi đâu, làm gì sao tao biết!”

Anh chạy về nhà, nhìn xung quanh. Và anh cũng nhìn thấy lá thư đặt trên góc bàn. Không 1 chút do dự, anh mở ra xem ngay:

“Anh Đông!

Khi anh đọc được mấy dòng cuối này thì chắc em không còn ở bên cạnh anh nữa. Cũng như anh nói đó, cuộc đời bị cuốn vào vòng xoay cơm, áo, gạo, tiền mà quên đi những giá trị cao đẹp giữa người ta với nhau. Em cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em tìm lại được cái hạnh phúc gọi là được quan tâm, thương yêu mà em đã mất dần từ bao nhiêu năm nay. Em cảm ơn anh đã làm thức tỉnh lại tâm hồn em, tâm hồn còn con nít của 1 thằng bé to xác đang từ từ lớn lên, và dĩ nhiên, nó cần sự che chở, bao bọc của anh. Đúng không anh?

Số tiền của anh, em đã cất lại vào chỗ cũ. Em chỉ dùng có 5 triệu thôi, nhưng ba em có dặn là sẽ chia cho anh 1 ít tiền trong tài khoản của ba. Nên em đã để lại trong đó 150 triệu, cộng với tiền của anh cũng được 200. Anh hãy dùng số tiền đó, rời xa thành phố này, về lại vùng quê yên tĩnh, tận hưởng mái ấm gia đình hạnh phúc. Lo cho vợ con, và cố gắng tiếp tục làm việc. Em tin với sự siêng năng và chịu khó của anh, anh sẽ thành công mà.

Cuộc đời thật là trớ trêu, anh đọc xong chắc cũng sẽ giận em lắm. Giận em vì sao bỏ đi đột ngột như vậy. Nhưng nếu em nói cho anh biết thì chắc gì anh sẽ để em đi? Nhưng nếu em không đi thì sẽ có bao nhiêu chuyện nữa xảy ra? Nên anh hãy để em ra đi, xem đó như là sự giải thoát cho em nha anh. Qua biết bao nhiêu chuyện vừa rồi, em nhận ra 1 điều là chính cái điều đẹp đã và đáng qúy trong đời người là tha thứ. Nên anh hãy tha thứ cho em, tha thứ cho những gì em đã làm ngày hôm qua, và cả hôm nay nữa anh nhé.

Em mong anh yên vui, hạnh phúc. Ở nơi xa, em sẽ luôn chúc phúc và cầu nguyện cho anh.

Em yêu anh.

Phúc”

Anh thừ người ra, 2 mắt nhắm lại mà tờ giấy cũng đã thấm vài giọt nước mắt. Phúc đi đâu? Đi đâu được chứ? Chợt anh nghĩ đến cái vali và Hà Nội gì gì đó. Đúng rồi, đúng rồi, sân bay, sân bay Tân Sơn Nhất.

Vừa mặc xong cái áo sơ mi vào thì điện thoại reo lên. Anh nhấc máy, là vợ anh gọi:

“Em và con đã vào đến nơi rồi. Anh ra đón em không thì em đi xe ôm vào nha anh?”

“Anh đang bận”. Anh nói cụt ngủn rồi tắt điện thoại, leo lên xe, chạy như điên ra sân bay Tân Sơn Nhất.

Sân bay lúc này thật là đông người, ánh nắng chiều hắt hiu còn anh thì tìm kiếm cậu bé trong hy vọng.

Anh không thấy cậu bé đâu cả.

Anh biết cậu bé vẫn còn, còn đâu đó ở xung quanh anh, và vẫn đang nhớ thương anh, và anh cũng vậy.

Anh chạy lẫn vào đám người đông đúc. Anh cứ chạy như thế, không định rõ là chạy về đâu và chạy để làm gì. Anh vô tình chạy lướt qua nó, khi nó quay sang, anh đã chạy đi mất. Có lẽ họ có duyên, nhưng không có nợ.

Anh để trái tim mình mách bảo cho lý trí tìm ra con đường hạnh phúc.

Có thể hôm nay anh sẽ không tìm được Phúc.

Nhưng ngày mai, cậu bé sẽ trở về, ngày mốt, ngày tới nữa, và mãi mãi.

Với hy vọng trong tim, anh lặng lẽ ra về.

Phía sau lưng, máy bay đã cất cánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro