Truyen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ Lộc hay các ngày nghỉ, những dịp mà đôi lứa yêu nhau tụi nó có cơ hội cặp rặp, đàn đúm, lượn lờ với nhau là lúc mà tôi ghét cay, ghét đắng nhất. Đơn giản chỉ vì khi ấy một thằng lẻ loi như tôi sẽ cảm thấy vô cùng trống trãi và quạnh hiu. Mà mấy cái ngày quỷ sứ ấy cứ xô nhau đi qua cuộc đời khốn khổ của tôi như những cực hình khủng khiếp nhất. Để đối phó với những nổi đau thầm kín ấy tôi lao vào kiếm chuyện gì đó để tìm quên nhân tình thế thái, cho đầu óc không còn rãnh rang, cho con tim không còn thổn thức nữa.

Tết: cái thời khắc dài nhất và được tôi căm thù nhiều nhất lại đến nữa rồi, và thiệt là sai lầm hết sức khi chọn cho mình công việc "bán hàng la" ngoài chợ để chôn đi những rạo rực và nỗi niềm sâu kín nhất xuống tận sâu. Nhìn trai trẻ nó dập dìu qua lại khiến sự tập trung cao độ của tôi vào công việc buôn buôn bán bán bị chi phối nặng nề. Cả cái thị tứ nhỏ bé này có hộ khẩu của thằng trai đẹp nào mà tôi không nắm chứ? Thằng nhóc Việt con cô Tâm bán đồ lưu niệm trong chợ năm nay vừa tròn mười tám tuổi, vừa menly vừa đằm thắm lại trắng trẻo, cao ráo, đẹp trai má ơi. Nó vừa học trường gì đó bự lắm tuốt trên xì phố vừa mới đáp máy bay BUS xuống nhà tức thì. Chỗ anh chự ngồi bán thú nhồi bông ngay boong tầm ngắm của tôi luôn mới đau. Chu choa mèn đéc ơi, ba má nó cao, ráo đẹp đẽ bao nhiêu thì nó... còn khủng khiếp bấy nhiêu. Nội cái sóng mũi cao vót có cặp kiếng đen uy nghiêm trên đó cũng đã đủ khiến tôi phát rồ.

Sau mấy lượt tin nhắn đưa đẩy, gài hàng bắt thằng nhỏ dẫn tôi đi ăn vì mấy lần trước nó nhờ vả tôi làm cái video kỷ niệm cho lớp nó OK cái rụp khiến tôi sướng như lên mây. Chưa kịp rú lên vì mừng rỡ thì nhận thêm được một tin nhắn sét đánh của nó: "Cái clip anh làm bạn gái em khen quá trời, nó đòi gặp mặt anh cho bằng được đó!". Xong phim. Đúng là trai đẹp như nó thì dễ gì... ở không. Mà nói thiệt tôi mê mẫn vẻ đẹp nó từ khi nó còn là một chú nhóc lớp 2 cơ. Đẹp trai lắm. Nói hoài không biết chán luôn.

Mà thôi đành phải bỏ qua một bên đi. Hụt trai này ta mồi chài trai khác, khó gì, cả chợ lận mà, tha hồ mà lựa. Úi chà chà, thằng nhóc cháu nội bà Bảy mới năm nảo năm nao còn chút ét bây giờ hình như... mới dậy thì thì phải, cao ráo, trắng trẻo đờn ông phát khiếp nha! Tôi liếc nhìn nhỏ em gái của mình hỏi:

- Êh! Thoa, thằng đó có học chung Thoa không?

Con em giãy nãy lên:

- Trời, thằng đó nhỏ xíu hà anh Hai ơi, mới lớp 8, lớp 9 gì hà...

Tôi chắc lưỡi tiếc rẽ:

- Ừ... vậy hả? Tưởng học cấp 3 chung Thoa chứ!

...

Sạp quần áo của mợ tôi nằm khuất trong đầu chợ nhưng mà bán cũng đắt lắm. Phần bả làm giáo viên, phần... tôi cũng có mối quen biết khá nhiều ở địa phương (Chưa có xì căng đan hay tai tiếng nào nha!). Đang chán nản tính buông xuôi tất cả thì ố là la một em nhóc cực kool xuất hiện khiến tôi ngỡ ngàng...

Đầu em ấy đỏ đỏ, tóc lổm chổm thành từng múi nhọn nhọn tua tủa như cái ban nhạc H.K.T ấy. Quần jean áo thun, giày hiệu nhìn cực kỳ đúng mốt. Chân mày rậm rạp, đôi mắt thì đưa tình còn đôi môi thì khêu gợi muốn chết. Sau một thoáng nhìn nhau bối rối (chắc có mình tôi) nó tự nhiên kéo tay tôi vô một góc hỏi tỉnh bơ:

- Anh ơi! Anh có bán quần lót loại này không anh?

Oh! Men! Thằng nhóc này hết thứ để hỏi hay sao mà quất ngay cái chuyện nhạy cảm này hả trời. Tôi ngơ ngác, ú ớ:

- Quần loại nào em?

Tôi vừa nói xong nó kéo áo lên, tuột cái quần jean xuống, để lộ cái quần lót ra và chỉ vào đó, vào cái quần lót ấy:

- Cái bản nó giống như vầy nè anh?

Tôi tím tái cả mặt, bối rối:

- Ờ, ờ...

- Anh đụng thử coi!

Trời ơi! Thằng này muốn chết! Thôi thì để chiều lòng mong muốn của nó tôi cắn răng đưa tay sờ cái lưng quần lót của nó một cái. Hic hic, da gà của tôi thay phiên nổi lên từng cục, từng cục chứ chẳng chơi! Mắt không muốn nhìn xuống đó nhưng sợ bàn tay dẫn dắt mình đụng bậy bạ nên tôi phải ti hí khẽ nhìn xuống đó một cái. Úi má ơi, trắng gì mà sáng thế..... thôi không dám nhìn tiếp, không dám nói thì thêm. Tôi lôi mớ quần lót trong sạp ra đưa nó lựa.... tôi thề rằng dù có sờ nắn cái quần trong người nhóc ấy bao nhiêu lâu đi nữa mà tôi biết quần đó là loại quần gì tôi chết liền.

Nhóc ấy lựa cả buổi chứ chẳng chơi hay do tôi thấy thời gian trôi qua nhanh quá í lộn lâu quá? Còn tôi cứ mê đắm nhìn em ấy lựa. Những khung hình từ lúc em ấy kéo áo lên tuột quần xuống cứ vần vũ ngập tràn trong nảo bộ của tôi thật là khó chịu:

- Anh! Anh.... mấy cái này nhiêu tiền vậy anh?

Nó vỗ vai tôi một cái tôi mới lọng ngọng:

- Hả? Cái gì? Mấy cái đó hả? Ờ... nhiêu cũng được!

Thằng nhóc ngước mặt lên nhìn tôi mỉm cười thật tươi, tôi tin là vừa có sét đánh ngang qua tai trong khoảnh khắc đó!

- Trời, bao nhiêu là bao nhiêu chứ nhiêu cũng được là sao anh?

Thấy mình... lộ quá tôi cười hì hì:

- Mấy cái vậy em?

- Dạ năm cái!

Tôi phán đại:

- Ừh! Năm chục!

- Hả?

Nó bất ngờ còn tôi thì bắt đầu tự tin trở lại nhìn nó:

- Ừh thì năm chục! Chê mắc àh?

Nó do dự:

- Hàng này là hàng nhái hả anh? Sao em thấy...

Tôi nhanh tay bỏ mấy cái quần vào hộp rồi đưa nó một cái bịch:

- Sờ vào vải đi rồi biết là hàng thiệt hay giả chứ gì!

Em ấy bối rối trả tiền rồi xách cái bịch và te te bước đi:

- Dạ! Em đi! Ăn Tết vui vẻ nha anh!

Ôi má ơi! Phen này con chết mất rồi! Tôi quay qua dì Bảy hỏi:

- Dì Bảy mấy cái quần loại này nhiêu một cái vậy?

Bả bận bịu với khách túi bụi, chỉ kịp nhìn sơ cái quần rồi phán:

- Sáu chục, khách trả năm lăm bán luôn!

Tôi ngậm ngùi cầm tờ năm chục em vừa đưa móc thêm... 5 ngàn nữa trong túi của mình đưa cho bả, giọng buồn so:

- Con vừa mới bán được 1 cái nè!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro