Phần 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sống độc thân nên cô không mấy khi đi chợ, cơm nước, hầu hết đều giải quyết nhanh gọn tại nhà ăn của cơ quan. Lúc cuối giờ, Tần Tấn có gọi điện mời cô dự tiệc liên hoan, nhưng cô đã từ chối khéo.

Nhịp sống gấp gáp, các buổi tiệc tùng và các buổi xem mặt khiến cho tình cảm dường như cũng trở thành đồ ăn nhanh. Đồ ăn nhanh giúp người ta no bụng, nhưng không khiến người ta thấy ngon miệng.

Thanh Hoành làm thêm khoảng một tiếng sau đó tắt đèn, tắt máy tính, chuẩn bị ra về. Đang khóa cửa thì trông thấy Nhã Ca từ xa chạy lại, chỉnh trang lại mái tóc ngắn rối bời, rồi nắm chặt tay cô:

– Biết ngay tôi mà không đích thân đến, cậu sẽ lẳng lặng bỏ về!

Không cho Thanh Hoành cơ hội giải thích, Nhã Ca đẩy cô đi, vừa đẩy vừa giục:

– Làm ơn đi mà, làm ơn đi mà! Cậu là nhân vật chính, không thể vắng mặt. Đi nhanh lên, nhanh lên!

Nhã Ca cao 1m75, cao hơn rất nhiều đồng nghiệp nam ở cơ quan, hai chân cô ấy rất dài, vì thế Thanh Hoành có cảm giác không phải Nhã Ca kéo mình đi mà đang kéo mình chạy.

Địa điểm tiệc tùng là một quán Karaoke trên phố đi bộ đằng sau Sở cảnh sát. Thanh Hoành bị kéo vào một phòng VIP, âm thanh ồn ào, náo nhiệt vây lấy cô.

Ghế sô-pha trong phòng VIP gần như chật cứng, chỉ còn duy nhất một chỗ trống ở bàn của Cửu Thiều.

Bốn mắt giao nhau, ánh sáng màn hình tivi nhảy múa trên gương mặt anh, khiến đôi đồng tử của anh càng thêm thẳm sâu. Thanh Hoành ngượng ngùng ngồi xuống cạnh anh.

Nhã Ca nhanh nhẹn đến giải vây cho cô:

– Tốt rồi, cuối cùng cũng rước được “hoa đẹp trên đỉnh núi” đến đây. Khi nãy cô ấy còn định trốn về, may mà tôi chạy tới kịp.

Mấy chàng trai vừa chân ướt chân ráo vào đội điều tra lập tức hô hào:

– Đến muộn chịu phạt một ly!

 Đám thiếu nữ dồn dập hỏi:

– Sếp Cửu Thiều, đã có ai cầu hôn anh chưa? Anh từng cầu hôn ai chưa?

– Sếp Cửu Thiều, anh vẫn còn độc thân hay đã có bạn gái rồi?

– Đẹp trai như anh chắc chắn không thể độc thân, huống hồ nghề pháp y của anh hoàng tráng biết bao!

Thanh Hoành cười buồn, bác sỹ pháp y cũng là người thường thôi mà, đâu như mấy bộ phim truyền hình. Thậm chí, cô thấy nghề này còn không bằng nhiều nghề khác, bởi vì họ thường xuyên phải tiếp xúc với người chết, nên thường bị mọi người kiêng kị, tránh xa.

Tần Tấn khoác vai Cửu Thiều:

– Mấy cô vừa vào Sở nên không biết rồi, tuần sau cậu ấy chính thức được điều về đội điều tra của chúng tôi. Từ nay cậu ấy sống là người của đội điều tra, chết… à không, nói chung là, dù thế nào cũng vẫn là người của đội chúng tôi.

Cửu Thiều uống cạn cốc bia, thản nhiên đáp:

– Tôi đã cầu hôn nhưng bị từ chối.

Không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy. Thanh Hoành liếc nhìn anh, dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu lại. Vừa đúng lúc đến lượt Thanh Hoành, cô ngẫm ngợi một lát, nói:

– Tôi không sống cùng người thân hay bạn bè.

Nhã Ca giơ tay lên, cười ha hả:

– Cậu chọn chủ đề thú vị lắm, đánh trúng tâm lý của chúng ta.

Tiếp theo đến lượt Cửu Thiều. Thanh Hoành đoán tám, chín phần anh sẽ nói những câu đại loại như, anh chưa bao giờ nhận điểm số dưới bao nhiêu, sau đó, trò chơi sẽ kết thúc mỹ mãn: tất cả mọi người đều phải uống rượu. Nhưng không ngờ, sau một thoáng suy nghĩ, anh nói:

– Chưa bao giờ kết bạn với phụ nữ được quá ba tháng.

Gương mặt Nhuế Vân tròn xoe, thoáng hơi men, cô bật cười:

– Sếp Cửu Thiều, điều anh vừa nói…. Nếu anh chưa từng yêu thì chuyện đó có gì lạ đâu.

Thêm vài vòng nữa, đêm đã khuya, mấy cô gái bắt đầu ngáp lia lịa, ai nấy đều đã biêng biêng. Thanh Hoành cảm thấy cánh tay của Nhã Ca đặt trên vai mình, giọng cô bông đùa:

– Tôi nói nốt câu cuối, sau đó chúng ta sẽ về nghỉ. Tôi chưa từng thầm thương trộm nhớ Thanh Hoành.

Thanh Hoành kiên quyết phản đối:

– Câu này không tính.

– Sao không?

Tần Tấn say khướt, ngồi xuống sát bên Cửu Thiều:

– Nào nào, mọi người thành thật khai báo đi.

Ánh sáng trong phòng VIP vốn yếu ớt, không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt mọi người. Thanh Hoành chỉ lờ mờ thấy ai đó giơ tay, là người của đội điều tra, nhưng cô không nhìn rõ là ai. Cô nghĩ chắc chắn sắc mặt của cô đã tố cáo vẻ bối rối, ngượng ngập cực hạn của cô. Cô thấy mình thật sai lầm khi nhận lời tham gia buổi liên hoan này.

Đột nhiên, Nhuế Vân cất giọng run run:

– … Sếp Cửu Thiều, có phải anh say rồi không?

Thanh Hoành kinh ngạc ngoảnh lại, cô thấy anh ngồi trên ghế sô-pha, mắt nhắm nghiền, cánh tay đột ngột giơ cao.

Kết thúc buổi liên hoan, Thanh Hoành vẫy taxi về nhà. Nhã Ca dìu Cửu Thiều tới, đẩy anh vào ghế sau:

– Niệm tình cậu ấy thầm thương trộm nhớ cậu đã lâu, đưa cậu ấy về nhà giúp tôi nhé.

Thanh Hoành đâu phải kẻ ngốc, ý đồ của Nhã Ca rõ ràng như thế mà cô không nhận ra thì thật đần độn. Nhã Ca nói muốn giới thiệu cho cô một anh chàng rất được, rồi kéo cô đến tham gia buổi liên hoan, chơi trò chơi, rõ ràng Nhã Ca đã sắp đặt đâu vào đấy. Sự cố duy nhất là: không ngờ Cửu Thiều lại thẳng thắn và thành thật đến thế, chỉ là chơi trò chơi, vậy mà anh thật thà giơ tay hết lần này đến lần khác, bị phạt uống không biết bao nhiêu bia. Trong khi, tửu lượng của Thanh Hoành rất khá, thành ra, cô lại là người phải đưa anh về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro