Chương 16-20 (Đánh đố - Châm cứu)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Đánh đố

Tuy rằng hiện tại hắn vẫn là một thiếu niên ngây ngô, dung mạo cùng thân hình chưa trưởng thành, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Nam Cung Nguyệt vẫn nhận ra hắn. Tiêu Dịch này có một khuôn mặt bất nam bất nữ, mày kiếm tứ tung, một đôi mắt xinh đẹp như đá hắc diệu, lúc này tràn đầy hứng thú dạt dào. Mũi hắn cao thẳng, môi mỏng hồng nhuận hơi cười, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ như đao khắc tinh xảo.

Nam Cung Nguyệt còn đang ngây ra, thì Tiêu Dịch đã đem khuôn mặt tiến gần đến trước mặt nàng, mày đẹp hơi nhíu, thúc giục nói: "Tiểu nha đầu, ngươi ách... Ngươi rốt cuộc có vào hay không a?"

"A Dịch, tiểu muội muội nhà người ta có vào hay không thì liên quan gì đến ngươi a?" Bên cạnh Tiêu Dịch là một thiếu niên lớn hơn hắn 2-3 tuổi, dung mạo tuấn lãng, khí vũ hiên ngang, xem ra cũng là người xuất thân bất phàm.

Nam Cung Nguyệt cũng nhận ra được người này, chính là con thứ của Binh bộ Thượng thư, Trần Cừ Anh, là bạn tốt của Tiêu Dịch.

"Nàng đứng chắn ở chỗ này liền liên quan tới chuyện của ta." Tiêu Dịch tức giận nói, những người nghe xung quanh cũng không hiểu ra sao.

Tiểu Lý đại phu cho rằng hắn muốn tới lấy dược, liền chặn lại nói, "Vị công tử này, nếu là tới bốc thuốc, thỉnh vào bên trong."

Hắn lễ phép làm cái tư thế thỉnh, ai ngờ đối phương làm như đúng lý hợp tình đáp, "Ta không phải tới lấy dược."

Nam Cung Nguyệt một chút cũng không hề muốn biết Tiêu Dịch đến nơi này làm gì, càng không nghĩ cùng cái tên gia hoả trên đỉnh đầu viết 2 chữ "Phiền toái" này ở bên nhau, chỉ có thể trách mình lúc ra cửa không xem ngày hoàng đạo. Vẫn là tránh đi tên sát tinh này mới tốt.

Nam Cung Nguyệt thực nhanh làm ra quyết định, đang muốn rời đi, lại bị Tiêu Dịch ngăn lại: "Không được đi, không phải ngươi muốn vào sao?"

"Ai nói ta muốn vào?" Nam Nguyệt đi phía trước, lại dừng chút, xoay người và vòng qua người hắn, đồng thời ý bảo An Nương đuổi kịp, "An dì, chúng ta đi!"

Nhưng Tiểu Lý đại phu lại không có ý định để nàng đi như vậy, đứng chắn phía trước nói, "Không được! Ngươi không thể đi! Nếu ngươi không nói rõ phương thuốc này có chỗ nào không ổn, thì chính là ngươi cố ý phá hoại thanh danh hiệu thuốc chúng ta, ngươi phải xin lỗi mới được!"

Nam Cung Nguyệt cười như không cười, mang theo vài phần ngạo khí, "Cho dù ta có nói, thì ngươi chắc gì đã hiểu."

"Ngươi..." Tiểu Lý đại phu tức giận đến đỏ bừng hai mắt: "Ngươi rõ ràng là tới càn quấy!"

Mấy người tranh chấp thu hút càng nhiều bá tánh tò mò đến xem, nhìn cũng rất chi là đồ sộ. Lúc này, từ ngoài hiệu thuốc đi vào một lão giả, trên người mặc bộ áo bào tro vải mịn, râu cùng tóc trắng hoa râm, mặt kín những nếp nhăn, khoé miệng treo nụ cười, nhìn đặc biệt hiền từ.

"Văn Thành, đây là có chuyện gì?" Lão giả chậm rãi đi vào, đạm nhiên nhìn quét qua một vòng, ánh mắt dừng tại trên người Tiểu Lý đại phu.

Lão giả hiển nhiên có tầm ảnh hưởng rất lớn, hắn vừa xuất hiện, khí thế tiểu Lý đại phu kia liền biến mất, thẹn thùng lui xuống 1 bước, cung kính nói, "Gia gia, cô nương này nói tôn nhi kê phương thuốc không ổn." Hắn càng nói càng bất mãn, y thuật của hắn kế thừa từ tổ phụ, sao có thể chấp nhận việc người khác nghi ngờ!

So với Tiểu Lý đại phu, lão giả bình tĩnh hơn nhiều, hứng thú đánh giá Nam Cung Nguyệt, lại thấy Nam Cung Nguyệt không kiêu ngạo không xiểm nịnh mà nhìn lại hắn, khuôn mặt tinh xảo có vài phần đạm nhiên không phù hợp với lứa tuổi.

Đáy mắt lão giả càng thêm hứng thú, nói: "Văn Thành, đem phương thuốc đến đây cho ta xem."

Tiểu Lý đại phu lập tức đem phương thuốc kia đến tay lão giả, lão giả chỉ tuỳ ý liếc mắt một cái, trong lòng đã rõ.

"Phương thuốc này kê đúng theo quy củ." Lão giả cười cười, ý vị thâm trường gật đầu, hướng Nam Cung Nguyệt nhìn lại, cười nói, "Tiểu cô nương, nếu như ngươi có thể kê một phương thuốc tốt hơn, ta sẽ bốc thuốc miễn phí cho ngươi, như thế nào?"

Lời này vừa nói ra, khiến mọi người vây xem kinh ngạc không thôi, có thật là tiểu cô nương này có thể kê ra phương thuốc tốt hơn?

Mà Nam Cung Nguyệt cũng có vài phần hứng thú, thầm nghĩ: Này thật đúng là buồn ngủ tới, liền có người đưa gối kê đầu. Lão giả này có chút ý tứ. Nếu mình còn không phối hợp, thì thật là không biết điều a.

Vì thế, nàng cũng không chần chừ, há miệng nói, "Ánh mắt người bệnh này rã rời, môi trắng, trên trán nổi vài chấm đỏ, đây chính là triệu chứng của người mắc bệnh tả."

"Cái này ta đã nói qua rồi." Tiểu Lý đại phu tức giận xen miệng vào, ý tứ là nàng rõ ràng đang bắt chước lời người khác.

Nam Cung Nguyệt căn bản mặc kệ hắn, nói tiếp, "Dùng hoàng thì, xào bạch thược, cam thảo nướng, phụ tử, gừng khô, cùng bạch phục linh, ba chén nước nấu thành nửa chén, chỉ cần 3 lần uống liền khỏi."

Lão giả vuốt chòm râu dài, ý cười gật đầu.

Tiểu Lý đại phu thấy vậy, sắc mặt biến đổi, mười phần không vui, chỉ trích nói, "Cứ coi như phương thuốc này của ngươi có thể trị bệnh được, nhưng ngươi dựa vào cái gì nói phương thuốc của ta không ổn?"

Nam Cung Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói: "Phương thuốc ngươi kê có vị thuốc địa âm quyết, loại dược thảo này sinh trưởng nơi góc tối âm u, quanh năm không phơi ngoài ánh mặt trời, tính hàn, mà người bệnh có lưỡi đạm rêu bạch hoạt, hiển nhiên thuộc dạng người có di chứng dạ dày lạnh. Trong khi phương thuốc của ngươi lại không có thảo dược khắc chế tính hàn. Người bệnh nếu uống phương thuốc này của ngươi, bệnh tả có thể trị, nhưng sẽ lưu lại nguy cơ ngầm đối với dạ dày."

Tiểu Lý đại phu nghe vậy, cả kinh, theo bản năng nhìn đại phu trung niên, lập tức hiểu chỗ mình đã sai, hắn thật sơ suất quá.

Tiểu Lý đại phu mím môi, không nói gì nữa, biểu tình trên mặt chứng minh, hắn chịu thua.

Vào lúc này, lão giả lại cười to ra tiếng, khiến người khác thật nghi hoặc khó hiểu.

"Văn Thành, ngươi dựa theo phương thuốc của tiểu cô nương này mà bốc thuốc đi." Lão giả sảng khoái cười, hướng Nam Cung Nguyệt nói, "Tiểu cô nương, ngươi cùng lão phu tiến vào, ngươi cần thảo dược nào, cứ tuỳ tiện mà lấy."

Dứt lời, hắn đưa Nam Cung Nguyệt tiến vào hiệu thuốc, để lại mọi người bên ngoài còn đang ngây ngốc, ai cũng không nghĩ tới, cùng lắm chỉ là một tiểu cô nương nhỏ tuổi, thế nhưng so với đại phu có chút danh tiếng này còn tài giỏi hơn, thật làm người ta không thể không tán dương: Từ xưa, anh hùng xuất từ thiếu niên.

Tiêu Dịch nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ xinh của Nam Cung Nguyệt, đáy mắt có tia hứng thú: Tiểu cô nương này thật quá thú vị!

Hắn đang muốn đuổi theo, lại nghe Trần Cừ Anh ra vẻ văn nhã, ở một bên phẩy quạt giấy nói: "A Dịch, thật đáng tiếc, hôm nay đánh cuộc, vi huynh thắng." Nói xong, dẫn đầu đi vào trong hiệu thuốc.

Tiêu Dịch có chút sửng sốt, tức muốn hộc máu rồi đuổi theo: "Không tính! Cừ Anh, hiệu thuốc này là nhà của lão nhân kia, không thể tính là người thứ một trăm."

Trần Cừ Anh khí định thần nhàn thu hồi quạt giấy, "A Dịch, ngươi nói không đúng rồi, chúng ta đánh cược người thứ 100 tiến vào hiệu thuốc này là nam hay nữ, nhưng chưa nói người trong hiệu thuốc này không tính. Nếu lão đại phu này là người tiến vào hiệu thuốc thứ 100, thì tính là ta thắng."

Nam Cung Nguyệt tuy không có hứng thú với việc họ đánh cược, nhưng hiệu thuốc này không quá lớn, khó tránh khỏi mọi người nghe xong đều đi vào. Hoá ra, ngày thường họ quá rảnh rỗi, liền đánh cược, Tiêu Dịch đoán người thứ 100 đi vào hiệu thuốc là nữ, mà Trần Cừ Anh đoán là nam....

Chương 17: Bảo bối

"Hừ." Tiêu Dịch tức giận hừ lạnh một tiếng, "99 thắng, 100 thua, 108 hoà, hiện tại ngươi mới thắng 1 ván, đã đắc ý gì chứ!" Nói xong, hắn hung tợn trừng mắt với Nam Cung Nguyệt, đáng tiếc dung mạo này không có một tia nhuệ khí, chỉ làm người ta cảm thấy mỹ nhân này khi tức giận lại có loại phong tình riêng, "Nha đầu thúi, đều tại ngươi! Ngươi nhớ kỹ cho ta." Hắn thật không có trách sai người, nếu không phải có Nam Cung Nguyệt xuất hiện thì người phụ nữ mắc bệnh kia chính là người thứ 100, nếu Nam Cung Nguyệt không khoa tay múa chân với Tiểu Lý đại phu, thì nàng chính là người thứ 100 tiến vào hiệu thuốc. Vô luận là tình huống nào, thì người thắng đáng lẽ vẫn là Tiêu Dịch.

Nam Cung Nguyệt không khỏi hắc tuyến đầy mặt, cơ hồ hoài nghi mình nhận sai người. Cái tên ăn chơi trác táng trước mắt này cùng người mà nàng biết - Trấn Nam Vương hiển hách, thật sự kém quá xa. Cái tên này máu lạnh, tâm cơ thâm trầm ở chỗ nào vậy?

"A Dịch, đã đánh cược thì phải chịu thua, còn phải xem thời điểm tốt hay không tốt sao? Đừng đe doạ muội muội nhà người ta, khiến tiểu muội muội sợ tới mức..." Trần Cừ Anh đang phe phẩy quạt giấy, ở một bên nói mát, "Đúng rồi, cũng đừng quên tiền cược ta với ngươi đã đặt."

Hai người này ồn ào đến náo nhiệt, lão giả đột nhiên chắp tay thi lễ với Tiêu Dịch, nói, "Vị công tử này, không biết công tử đặt cược bao nhiêu tiền? Nếu là vì lão phu mới thua cuộc, vậy thì để lão phu..."

"Ngươi cho rằng ta chịu thua không nổi sao?" Tiêu Dịch ác thanh ác khí mà đánh gãy lời đối phương, "Đây là ta cùng Cừ Anh đánh cược, không liên quan đến lão nhân ngươi! Hừ, thật không thú vị, ta đây đi trước." Hắn thở phì phì lắc tay áo, vỗ mông chạy lấy người.

Nhưng Trần Cừ Anh cũng không vội đuổi theo, bình tĩnh cười nói, "Vị Tiêu huynh đệ kia của ta tính tình vẫn trẻ con, để các vị chê cười rồi!" Hắn phe phẩy quạt, hướng mọi người, "Ta tuỳ tiện nhìn xem, các vị không cần để ý đến ta." Bên trong hiệu thuốc thật rộng, từng quầy dược chỉnh tề được kê đứng sát tường, cao đến mức như dán vào nóc nhà. Bên trong quầy dược có cây thang di động, bọn tiểu nhị ngay ngắn trật tự, không hổ danh là hiệu thuốc trăm năm nổi danh tại vương đô.

"Tiểu cô nương." Lão giả lại hướng Nam Cung Nguyệt nhìn lại lần nữa, vẻ mặt hoà ái, "Ngươi cần vị thuốc gì, xin cứ nói."

Nam Cung Nguyệt hướng mắt nhìn quầy dược một vòng, báo liên tiếp tên thuốc: "Ta muốn cây ích mẫu, mộc tặc thảo, hạ cô thảo, đại thanh diệp, nấm hàn sam tử, thủ ô đằng." Dừng một chút rồi nói thêm. "Ta muốn tự mình lựa chọn."

"Ngươi..." Trong lòng tiểu Lý đại phu cảm thấy vị cô nương này quá khó hầu hạ, đang muốn nói, lại bị tổ phụ giơ tay ngăn cản.

"Vậy cứ theo ý của tiểu cô nương đi."

Lão giả vừa nói xong, mấy quầy dược đã được đưa tới trước mặt Nam Cung Nguyệt.

Nam Cung Nguyệt bất động thanh sắc mà chọn tới chọn lui, đem mấy vị thuốc để riêng từng túi. Cho đến khi đứng trước quầy thuốc ghi "Nấm hàn sam tử", khoé miệng hơi nhếch lên.

Tìm được rồi!

Qua một tấm khăn hồng nhạt, nàng cẩn thận lấy ra một khóm nấm hàn sam tử.

Chỉ thấy nó trông như một gốc cây nấm đỏ tía, lớn bằng bàn tay, phía trên là ô nấm đang xoè ra, mặt ngoài lồi lõm gồ ghề, nhìn qua dáng vẻ không được tốt.

Điểm này, đừng nói là tiểu Lý đại phu, ngay cả bá tánh bình thường không hiểu y thuật cũng nhìn ra, không khỏi châu đầu ghé tai nói nhỏ. Tiểu Lý đại phu cảm giác như mình bắt nạt trẻ con, nhịn không được nói: "Tiểu..."

Nói còn chưa dứt lời, đã bị tổ phụ đánh gãy lời: "Văn Thành, không cần nhiều lời."

Trần Cừ Anh xem đến có chút thú vị, tinh tế đánh giá Nam Cung Nguyệt vài lần, thầm nghĩ: Tiểu cô nương này nhìn không giống đứa ngốc, rốt cuộc có mưu đồ gì đây? Thật là thú vị...

Nam Cung Nguyệt bị nhìn đến nổi da gà, chỉ là nghĩ đến mục đích chuyến đi này đã thành công, tâm tình rất tốt, liền thi lễ với lão giả: "Vậy đa tạ ngài." Cái thi lễ này, không vì gì khác, mà là vì lòng tin của vị lão giả này. Nàng tin tưởng cho dù ban đầu đối phương không biết, thì giờ phút này cũng nhìn ra...

"Cô nương khách khí, tôn nhi này của ta còn kém cỏi, xác thật không bằng cô nương." Lão giả thản nhiên cười, làm mặt Tiểu Lý đại phu đỏ bừng bừng.

Nam Cung Nguyệt nâng mày, dường như nghĩ tới cái gì, lại hỏi, "Lão đại phu, nơi này của ngươi có bán ngân châm không?" Tuy mới tìm được một số dược, nhưng còn thiếu vài vị, nhưng có ngân châm, nàng liền có thể bắt đầu trị liệu cho ca ca... Người có não bộ yếu ớt phức tạp, sẽ phải là một quá trình gian nan trị liệu lâu dài.

Tiểu Lý đại phu như mèo bị dẫm phải đuôi, lớn tiếng nói, "Này, ngươi cho rằng chỗ chúng ta là nơi..."

"Văn Thành, đem một bộ ngân châm của ta lại đây." Lão giả quyết đoán nói, khiến Tiểu Lý đại phu chỉ có thể như lá héo mà tuân mệnh, thực nhanh lấy từ trong hậu viện một chiếc hộp lại đây.

Nam Cung Nguyệt mở hộp ra, liền thấy mấy chục ngân châm đặt chỉnh tề ở bên trong, nhìn ánh sáng kia cũng biết là loại không tồi. Nàng vừa lòng gật đầu, lấy một tập ngân phiếu đưa cho Tiểu Lý đại phu.

"Đây là tiền ngân châm." Cũng không đợi đối phương phản ứng, nàng lại chắp tay thi lễ với lão giả, "Lão tiền bối, xin cáo từ." Nói xong, liền dẫn An Nương ra khỏi hiệu thuốc. Đi qua bên người Trần Cừ Anh, nàng như không chút để ý nhìn hắn một cái, sau đi vào trong đám người, thực nhanh liền biến mất.

"Tổ phụ." Tiểu Lý đại phu nhìn tập ngân phiếu trong tay liếc mắt một cái, này 100 lượng, đến tiền thuốc cũng còn dư. Hắn do dự một hồi, nhịn không được hỏi: "Khóm nấm hàn sam tử kia nhìn qua không có nhiều tác dụng, vì sao tiểu cô nương kia lại chọn?"

Lão giả bất đắc dĩ nhìn tôn nhi, than thở nói, "Văn Thành, ngươi vẫn còn kém vài phần, xem ra tổ phụ còn phải thay ngươi đảm đương hiệu thuốc vài năm nữa." Một năm trước, lão giả đã đem hiệu thuốc giao lại cho tôn nhi Tiểu Lý đại phu, còn mình thì ở nhà ngậm kẹo đùa cháu, mà nghe ý tứ vừa rồi, xem ra lại phải rời núi lần nữa.

"Tổ phụ..." Tiểu Lý đại phu càng thêm hổ thẹn.

"Văn Thành..." Lão giả không nhanh không chậm nói, "Ngươi a, nhìn lầm rồi."

Hắn có thâm ý khác lắc đầu, nói tiếp: "Vị thuốc kia căn bản không phải là Nấm hàn sam tử, mà là Băng Tâm tử chi."

"Băng Tâm tử chi?" Tiểu Lý đại phu không khỏi hô nhỏ một tiếng, "Băng Tâm tử chi trăm năm khó gặp, nghe nói giải trăm độc, chữa bách bệnh, lại có tác dụng kéo dài tuổi thọ."

Mọi người vây xem vừa nghe, tức khắc như nước sôi trào, châu đầu ghé tai.

"Lão nhân gia, nếu đã là vật quý như vậy, tại sao ngài lại chắp tay dâng tặng?" Trần Cừ Anh tò mò lại gần gian của tổ phụ, hai mắt sáng ngời có thần, vẫn là bộ dạng ăn chơi trác táng.

Lão giả xoa xoa chòm râu, ý cười nói, "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."

Nghe vậy, mọi người không khỏi tâm sinh kính trọng. Lão giả này ở vương đô hành y nhiều năm nay, vốn dĩ thanh danh vang xa, trải qua chuyện này, càng thêm người người kính trọng. Hiệu thuốc Lý gia buôn bán càng thêm phát đạt. Đây là chuyện sau này.

Lúc này, lão giả đột nhiên thở dài nói, "Aizz, tiểu cô nương kia cũng thật là đáng thương, tuổi còn nhỏ mà khí huyết thiếu hụt, nếu không trải qua điều trị, sợ rằng sống không quá năm 20 tuổi. Hy vọng Băng Tâm tử chi có thể giúp được nàng."

Trần Cừ Anh nghe xong lời này, thân thể chấn động, trong đầu hiện lên khuôn mặt tinh xảo đáng yêu của Nam Cung Nguyệt, xinh đẹp như búp bê, không nghĩ tới lại....

Tiểu cô nương kia tuổi còn nhỏ mà y thuật cao minh vậy, nhìn cách ăn mặc như nha hoàn bình thường, nhưng lời nói việc làm lại không giống như vậy. Mà vị phụ nhân bên người nàng gọi là An dì, lại không giống trưởng bối của nàng, mà đảo ngược lại như chủ tớ. Rốt cuộc nàng là ai?

Trần Cừ Anh suy tư, không khỏi hướng nơi Nam Cung Nguyệt rời đi nhìn lại.

Chương 18: Phụ huấn

Mà tất cả việc này, Nam Cung Nguyệt đều không biết nội tình. Tâm tình nàng rất tốt mà hướng trên đường hồi phủ, khoé miệng dấu không được ý cười, hai mắt lấp lánh toả sáng.

Không nghĩ tới chuyến đi này lại thuận lợi như thế, dễ dàng như thế, cuối cùng cũng lấy được Băng Tâm tử chi giá trị liên thành.

Kiếp trước, Băng Tâm tử chi này như minh châu phủ bụi trần, bị bỏ trong quầy dược, chờ người phát hiện ra thì vị thuốc cũng đã hỏng rồi.

Việc này bị coi như đề tài bàn luận nơi trà lâu, chỉ một đêm truyền khắp vương đô, lúc đó biết được khiến Nam Cung Nguyệt thật tiếc hận.

Chỉ tiếc, đến khi Nam Cung Nguyệt trở lại phủ, tâm tình tốt biến mất dường như không còn. Chỉ thấy Ý Mai bất an canh giữ ở cửa khuê phòng nàng, ánh mắt dao động không dừng.

Ánh mắt Nam Cung Nguyệt ngưng đọng, nhàn nhạt như tuỳ ý liếc nhìn Ý Mai, mang theo lôi đình uy nghiêm.

Thân thể Ý Mai run rẩy, trong nháy mắt như nhìn thấy lão phu nhân, không, Tam tiểu thư so với lão phu nhân còn đáng sợ hơn.

"Nguyệt nhi."

Một thanh âm quen thuộc làm Nam Cung Nguyệt chấn động, nhìn lại thì thấy một thân ảnh thon dài đứng bên cửa sổ, yên lặng nhìn nàng, trên gương mặt tuấn lãng hiếm thấy sự nghiêm nghị như vậy.

Nam Cung Nguyệt tức khắc sửng sốt, nhanh chóng phục hồi tinh thần, miễn cưỡng cười, làm như không có việc gì, đi vào phòng nói, "Cha, sao cha lại tới đây vậy ạ?"

Nam Cung Mục không dễ bị Nam Cung Nguyệt lừa dối như vậy, tiến lên một bước, vẻ mặt thất vọng hỏi: "Nguyệt nhi, ngươi từ nhỏ luôn theo khuôn phép, vậy mà lớn lên, tại sao lại không hiểu chuyện vậy? Ngươi vì sao lại trộm chốn ra khỏi phủ?" Vừa nói, ánh mắt xuyên qua bên người Nam Cung Nguyệt, nói với An Nương, "An Nương, ngươi thật làm ta quá thất vọng rồi, lại để Nguyệt nhi làm bậy."

Tươi cười của Nam Cung Nguyệt cứng đờ, làm nũng nói, "Cha, nhũ mẫu đều là nghe theo ta, mọi chuyện là Nguyệt nhi sai, Nguyệt nhi ở trong phủ mãi có chút buồn, chỉ là muốn đi giải sầu."

"Giải sầu?" Nam Cung Mục nhướng mày, trong mắt có tia thương tiếc, nhưng thực mau bị lý trí ấn xuống, "Nếu ngươi muốn xuất phủ, sao không nói với mẫu thân ngươi, quang minh chính đại mà ra ngoài. Ngươi lại tự ý xuất phủ, nếu để tổ mẫu ngươi biết, thì hậu quả như thế nào?"

Nam Cung Nguyệt trầm mặc cúi đầu, lông mi hơi rũ, che lại tâm tư.

"Nguyệt nhi, ngươi đã chín tuổi, cũng học dần hiểu chuyện, nên ngẫm lại cho tốt đi." Nam Cung Mục tận tình khuyên bảo, mà Nam Cung Nguyệt chỉ thấy châm chọc, rõ ràng người phụ thân này chưa từng để ý đến mình.

Nàng mím môi, đột nhiên nói, "Ta biết Tổ mẫu trong khoảng thời gian này đang ở Phật đường." Ngụ ý nói, Tổ mẫu sẽ không biết.

Hơn nữa, tổ mẫu với nàng, trước nay không thân cận, cũng ít nghĩ đến nàng, nên nàng mới chọn thời điểm này mà lớn mật ra khỏi phủ.

Nghe ra ý phản nghịch trong giọng nói của nữ nhi, Nam Cung Mục có chút ngoài ý muốn đánh giá nữ nhi, đột nhiên cảm thấy chính mình biết quá ít về nữ nhi, trong lòng liền hạ quyết tâm. Hắn trầm ngâm chút, nghiêm túc nói: "Nguyệt nhi, ngươi nói thật không sai. Nhưng ngươi có nghĩ tới không có gì là tuyệt đối, không phải nghìn bài một điệu, không thể thay đổi, ví như hôm nay, ngươi cảm thấy vì sao vi phụ lại ở đây chờ ngươi?"

Vẻ mặt đến ngữ khí của hắn đều cho thấy sự quan tâm.

Ý niệm này rõ ràng hiện lên trong đầu Nam Cung Nguyệt, nhớ tới hôm qua, phụ thân cũng ân cần như vậy mà dạy dỗ mình, một cảm xúc khác thường dưới đáy lòng nảy sinh. Trong mắt nàng hiện lên tia phức tạp, nàng không rõ nếu như phụ thân thật sự để ý đến nàng, vậy thì tại sao kiếp trước, lúc nàng rời nhà, phụ thân chưa từng đến thăm nàng, thậm chí đến một lá thư cũng không có....

Nghĩ đến đây, tâm nàng lại lạnh xuống, nhắc nhở chính mình không thể vì một sự ôn nhu mà mất cảnh giác.

Người nam nhân này, đối với mẫu thân vô tình, đối với mình vô nghĩa, loại người vô tình vô nghĩa như vậy, sao có thể tin tưởng đây!

Thấy Nam Cung Nguyệt thật lâu không nói gì, Nam Cung Mục cho rằng mình nói quá nặng lời, liền chuyển ngữ nói, "Nguyệt nhi, ngươi có biết hôm nay trong cung truyền ra tin tức, cho nên Tổ mẫu không có đi Phật đường, người muốn gặp ngươi."

Nam Cung Nguyệt nghe vậy cả kinh, giương mắt nhìn lại phụ thân, hiện tại thật ra cũng sợ. Nếu để vừa hay bắt gặp, trừng phạt chính mình cũng không sao, chỉ sợ liên luỵ mẫu thân. Chỉ là trong cung truyền đạt tin tức, có liên hệ gì với mình được?

"May mắn vừa đúng lúc vi phụ tới đây thăm ngươi, liền mời Tổ mẫu ngươi tạm thời đi rồi." Nam Cung Mục nhíu mày nhìn cách ăn mặc của Nam Cung Nguyệt, "Ngươi mặc xiêm y này là sao, còn không mau đi đổi quần áo." Nói xong, liền đi ra khỏi khuê phòng nữ nhi.

"Vâng, cha" Đuối lý, Nam Cung Nguyệt cũng không dám nói thêm cái gì nữa, vội vàng để An Nương cùng Ý Mai hầu hạ đổi y phục.

Nam Cung Mục ở ngoài sân đợi nàng, ôn nhu nói, "Đợi lát nữa, Tổ mẫu ngươi tới hỏi, liền nói vừa rồi ngươi ngủ, vi phụ không đành lòng đánh thức, cho nên mới chậm trễ. Đi thôi!"

Nam Cung Nguyệt ngẩn ra một chút, chậm rãi gật đầu. Đợi đến khi nàng đi vào Vinh An Đường, trong Đông Thứ gian tràn ngập náo nhiệt, ngoài nữ quyến của đại phòng, nhị phòng, tam phòng, thì cả những nam đinh như con vợ cả đại phòng là Nam Cung Thịnh, con vợ cả tam phòng là Nam Cung Hạo đều tới rồi. Không chỉ thế, đại cô mẫu Nam Cung Vân và biểu muội Bạch Mộ Tiêu cũng đến.

Mọi người đều vây quanh Tô thị, ngươi một lời ta một lời, tiếng cười thường xuyên truyền đến, ngay cả Tô thị cũng bị chọc cười, làm không khí trở nên thân thiện.

Nam Cung Nguyệt đến lập tức thu hút mọi ánh mắt, tiếng cười tạm ngưng.

"Nguyệt nhi." Lâm thị yêu thương gọi, lại bị Nam Cung Lâm đè ép qua.

"Tam tỷ tỷ, tỷ cuối cùng cũng tới, khiến Tổ mẫu phải chờ thật lâu a." Nam Cung Lâm dùng ngữ khí trêu đùa tức giận, lại định cho Nam Cung Nguyệt tội bất kính với Tổ mẫu.

Nam Cung Nguyệt căn bản lười nhìn đến nàng, lập tức đi đến trước mặt Tổ mẫu, cúi người nói, "Tổ mẫu thứ tội, cháu gái vừa rồi nghỉ ngơi một lúc..."

"Không cần nhiều lời, thân thể ngươi không khoẻ, nên nghỉ ngơi nhiều hơn." Ngồi trên giường La Hán, Tổ mẫu vẫy tay rộng lượng nói, "Nguyệt nhi, mau đến ngồi cạnh Tổ mẫu." Ở trong lòng Tô thị, đứa cháu gái thứ 3 này ngày xưa có chút không phóng khoáng, gần đây có chút thức thời, biết lấy lợi ích gia tộc làm trọng, mà dâng lên Huyền hoàng linh lung. Nếu đứa cháu này biết vì gia tộc hy sinh, nàng làm Tổ mẫu cũng sẽ không ngại cho chút thể diện, cũng để cho người khác biết, chỉ cần cống hiến cho gia tộc, nàng nhất định sẽ không bạc đãi.

Nghe vậy, sắc mặt Nam Cung Lâm trầm xuống. Ngày thường, nàng luôn cảm thấy Nam Cung Nguyệt ngu dốt bất kham, không được Tổ mẫu yêu thương. Trong bối phận mấy cháu gái, trừ bỏ đại tỷ Nam Cung Tranh, thì mình chính là nhân tài kiệt xuất. Ai ngờ, hôm nay Tổ mẫu lại...

Nàng không cam lòng cắn môi, thầm nghĩ: Tam tỷ, ngươi đừng vội đắc ý. Nếu không nhờ Huyền hoàng linh lung kia, làm sao ngươi có thể khiến Tổ mẫu vui như vậy!

"Aizzz, có Nguyệt biểu tỷ, ngoại tổ mẫu liền không thương ta." Bạch Mộ Tiêu ra vẻ khổ sở mà oán giận nói. Nàng vốn ngồi bên phải Tô thị, lúc này chỉ có thể ngồi lui ra sau một chút.

Chương 19: Ý chỉ

Nam Cung Nguyệt ý vị thâm trường nhìn thoáng qua chỗ Bạch Mộ Tiêu cùng đại cô mẫu Nam Cung Vân, nghĩ thầm: Đại cô mẫu cùng biểu muội quả nhiên nhanh nhạy tin tức, vừa nghe trong cung có ý chỉ, đã nhanh chân chạy tới. Còn có biểu muội này của nàng, da mặt thật quá dày, bộ dáng thản nhiên này như đã quên sự kiện mới xảy ra nửa tháng trước, quên đi không còn một mảnh. Này đúng là một loại bản lĩnh!

Nam Cung Nguyệt phảng phất như không nghe thấy, lại cúi người nói với Tô thị, "Tạ Tổ mẫu ban ngồi." Tiếp theo, liền thản bước tới bên người Tô thị ngồi xuống.

"Nha đầu ngoan." Tô thị vỗ vỗ mu bàn tay Nam Cung Nguyệt, bộ dáng từ ái. Trong lúc nhất thời, mỗi người một ánh mắt khác nhau, chỉ có Lâm thị lộ ra tươi cười, vui sướng vì nữ nhi được Tổ mẫu ưu ái.

Nam Cung Nguyệt tuy trong lòng có khúc mắc, nhưng sẽ không ngu ngốc mà ở trước mặt mọi người cự tuyệt sự thân mật của Tô thị, ngược lại ngoan ngoãn ngồi xuống, bộ dáng thụ sủng nhược kinh. Muốn được coi trọng trong nhà này, muốn có địa vị, thì việc được Tô thị "yêu thích" cũng là cần thiết.

Tô thị vừa lòng cười nói, "Nếu Nguyệt nhi đã tới, ta cũng có chuyện muốn nói."

Mọi người đều đoán được Tô thị muốn nói tới chuyện vào cung, đều nghiêm nghị lắng nghe.

"Sáng nay, trong cung Hoàng hậu nương nương truyền đạt ý chỉ." Tô thị chậm rãi nói, trong giọng nói không dấu được sự kiêu ngạo, "Nương nương có ân điển, tuyên nữ quyến Nam Cung gia tiến cung." Nói xong, nàng vỗ vỗ hai đứa cháu ngồi bên cạnh là Nam Cung Tranh và Nam Cung Nguyệt, "Tranh nhi, Nguyệt nhi, ba ngày sau, 2 cháu cùng ta và Triệu thị cùng nhau vào cung."

Ngữ khí Tô thị nghe hiền lành, lại chân thật đáng tin. Trong mắt nàng, đây là vinh quang lớn lao, sao có thể chấp nhận người khác cự tuyệt!

"Tạ Tổ mẫu" Nam Cung Tranh ưu nhã cúi người, trên mặt cười nhẹ, vinh nhục không khinh, lộ ra vẻ cao quý đoan trang của tiểu thư đại gia.

Sắc mặt những người khác không quá đẹp, bao gồm cả người đoán được sắc mặt người khác như Bạch Mộ Tiêu.

Nam Cung Nguyệt không khỏi châm chọc mà cong cong môi, nghĩ thầm: Biểu muội của ta còn tưởng Tổ mẫu sẽ đem ngoại tôn nữ tiến cung sao?

"Đa tạ Tổ mẫu." Nam Cung Nguyệt cố ý làm ra bộ dáng vui vẻ nói, "Có thể tiến cung nhìn xem, thật là phúc khí của cháu gái." Trên thực tế, việc Tô thị đem mình tiến cung, khiến Nam Cung Nguyệt không khỏi kinh ngạc. Kiếp trước, Tô thị tiến cung cũng chỉ dẫn theo Triệu thị cùng Nam Cung Tranh, lại không nghĩ, kiếp này, nhờ Huyền hoàng linh lung mà có cơ hội ngoài ý muốn này. Còn nữa, nàng nhớ rõ kiếp trước, phải nửa tháng sau mới truyền Tô thị tiến cung, mà nay lại sớm như vậy. Xem ra Huyền hoàng linh lung kia đã mang lại hiệu quả.

Nam Cung Nguyệt nhấp miệng cười cười, trong nụ cười cất giấu sự lạnh lẽo mà chính nàng mới biết.

Tổ mẫu, chẳng lẽ chỉ vì một chút ơn huệ nhỏ là có thể làm mình mang ơn đội nghĩa sao? Mình cũng sẽ không quên trước kia Tổ mẫu đã bỏ lơ chính mình bệnh nặng trên giường, vậy mà không đem Huyền hoàng linh lung trả lại. Ở cái gia tộc này, có thứ tình cảm tổ tôn sao, có chăng chỉ là ích lợi.

"Tổ mẫu, tổ mẫu." Con vợ cả tam phòng là Nam Cung Hạo, mới 5 tuổi, đột nhiên giơ hai cẳng chân chạy tới trước mặt Tô thị, ngây thơ đáng yêu nói, "Hoàng cung trông như thế nào? Có thể đem Hạo nhi cùng Tứ tỷ tỷ đi cùng không?"

Tô thị không nói gì, chỉ cười như không cười nhìn Hoàng thị một cái.

"Hạo nhi, chớ có bướng bỉnh." Một thanh âm nam nhân ôn nhuận lên tiếng, đúng là đích trưởng tử đại phòng, Nam Cung Thịnh. Hắn đã 13 tuổi, mặt như quan ngọc, ôn tồn lễ độ, mặc bộ trường bào nguyệt bạch, trông như một vị giai công tử phiên phiên, "Hậu cung quy củ nghiêm ngặt, Hoàng hậu nương nương truyền Tổ mẫu cùng nữ quyến vào cung, ngươi là nam hài tử, tất nhiên không thể đi được." Nói xong, hắn nhìn lại Nam Cung Tranh cùng Nam Cung Nguyệt, lấy tư thái huynh trưởng ân cần dạy bảo nói, "Tranh nhi, Nguyệt nhi, các ngươi may mắn được cùng Tổ mẫu vào cung, liền phải thật cẩn thận, ngàn vạn không thể khiến Nam Cung gia ta hổ thẹn."

"Tạ huynh trưởng dạy bảo." Nam Cung Tranh cùng Nam Cung Nguyệt cung kính cùng hành lễ.

"Nhưng mà..."

Nam Cung Hạo vốn còn muốn nói nữa, lại rất nhanh bị tỷ tỷ Nam Cung Lâm đánh gãy, chỉ thấy nàng áp xuống sự không cam lòng nơi đáy mắt, ra vẻ quan tâm tới Nam Cung Nguyệt, "Tam tỷ tỷ, tỷ bệnh nặng mới khỏi, vì để điều dưỡng thân thể nên đến cả khuê học cũng không thể đi. Nếu không cẩn thận ở trong cung mắc lỗi, như vậy thì không ổn rồi." Nàng nghịch ngợm chớp chớp mắt, bộ dáng đơn thuần, tưởng như nàng chỉ vì gia tộc suy nghĩ, mà không phải nhằm vào cá nhân Nam Cung Nguyệt.

"Lâm biểu tỷ nói phải." Bạch Mộ Tiêu nói tiếp lời của Nam Cung Lâm, cười đến 10 phần hiểu lòng người, hoàn toàn là bộ dáng quan tâm tỷ tỷ, "Nguyệt tỷ, tỷ phải điều dưỡng thân thể cho tốt mới phải."

"Đa tạ Tiêu biểu muội quan tâm." Nam Cung Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt đánh giá Bạch Mộ Tiêu, khuôn mặt non nớt của đối phương hoà cùng khuôn mặt kiều mị ác độc kiếp trước. Mới tám tuổi đã nguỵ trang tốt như vậy, chính mình kiếp trước thật là ngu ngốc. Nàng phải tốn nhiều năm như vậy mới biết được bộ mặt thật dưới lớp nguỵ trang kia, hoá ra chỉ là sói đội lốt người, thật đáng sợ!

Những người khác còn nói gì, Nam Cung Nguyệt đã không còn nghe vào. Mọi người quay chung quanh Tô thị bàn chút việc nhà, rồi cũng tan đi.

Lâm thị nắm tay Nam Cung Nguyệt, dấu không được sự vui mừng. Đưa nữ nhi về tận phòng, mới buông tay rời đi.

Nam Cung Nguyệt nhìn chằm chằm bóng dáng của Lâm thị, sắc mặt có chút phức tạp.

Kiếp trước, thẳng đến năm nàng 14 tuổi mới định là Tam hoàng tử phi, mới lần đầu tiến cung, không nghĩ kiếp này, chỉ vì Huyền hoàng linh lung mà mọi sự thay đổi!

Hoàng cung, đối với nàng, chỉ như Hàn Lăng Phú!

Nam Cung Nguyệt không khỏi gắt gao nắm chặt hai đấm tay, cho dù con đường phía trước có như thế nào, nàng đều không sợ hãi.

Kiếp này, Nam Cung Nguyệt ta nhất định sẽ không giẫm vào vết xe đổ!

**
Ngày thứ hai, sau khi thỉnh an Tô thị, Nam Cung Nguyệt đến phòng Nam Cung Hân, để bọn nha hoàn ngoài cửa.

Tuy nói nam nữ bảy tuổi có bất đồng, nhưng đây là sân bên chỗ Lâm thị, mà Nam Cung Hân tâm trí mới có 5 tuổi, cho nên bọn nha hoàn cũng lựa chọn nhìn như không thấy.

Nam Cung Nguyệt khép lại cửa sau, kéo ca ca đến bên bàn ngồi xuống, sau đó lấy ra từ trong lồng ngực một cái bao bố, lưu loát mở ra, trong đó đúng là mấy chục cái ngân châm mà nàng mua được từ hiệu thuốc Lý gia. Hôm qua, nàng đã đem từng cái ngân châm cẩn thận tiêu độc qua.

Nam Cung Hân tò mò đánh giá qua những cái ngân châm, đơn thuần hỏi, "Muội muội, ngươi chuẩn bị nhiều kim thêu hoa như vậy, là muốn học thêu sao?"

Nam Cung Nguyệt mắt lé nhìn Nam Cung Hân, không biết vì sao Nam Cung Hân thấy rùng mình, tổng cảm giác ánh mắt muội muội thật.... xấu xa!

Nam Cung Nguyệt lấy ra một chiếc khăn, tinh tế lau tay, rồi lấy từ trong đó ra một cái ngân châm, "Ca ca, ta tới giúp ngươi trát mấy châm được không?"

Nam Cung Hân tưởng chừng như gặp đại kinh hách, suýt chút nữa nhảy dựng lên, đáng thương hề hề mà nhìn Nam Cung Nguyệt, đôi mắt như nai con ướt dầm dề, sợ hãi nói, "Muội muội, ta có nơi nào chọc giận muội, khiến muội không cao hứng sao?" Ánh mắt hắn như đang nói, muội muội, nếu ta có sai, ta nhất định sửa a!

Chương 20: Châm cứu

"Ca ca, ngươi có muốn thông minh lên không?" Nam Cung Nguyệt không vội mà nhìn Nam Cung Hân, nghiêm túc hỏi.

Nam Cung Hân dùng sức gật đầu, hắn biết hắn từ lúc 5 tuổi bị ngã, liền cùng người khác không giống nhau. Những người khác mặt ngoài là cười, nhưng trong lòng lại khinh thường hắn.

Hắn nhìn nhìn ngân châm trong tay Nam Cung Nguyệt, không ý thức mà rụt lại thân thể, đôi mắt mờ hơi sương hỏi, "Trát châm xong liền sẽ thông minh sao?"

"Phải!" Nam Cung Nguyệt kiên định đáp, "Tuy rằng phải tốn mấy tháng, thậm chí lâu hơn. Nhưng mà, ca ca nhất định sẽ càng ngày càng thông minh."

Nam Cung Hân đặc biệt tin tưởng muội muội, nhưng cũng đặc biệt sợ đau. Hắn nhìn ngân châm kia, nuốt nước miếng: "Hẳn là sẽ rất đau đi?"

"Không đau!" Nam Cung Nguyệt nói.

Nam Cung Hân hơi do dự chút, giơ ngón trỏ, "Chỉ một châm?"

Nam Cung Nguyệt lắc đầu, "Phải trát hơn 10 châm mới được!" Nàng biết nếu cứ để như vậy, ca ca sẽ còn lo sợ thật lâu, dứt khoát quyết đoán đem ngân châm trên tay kia, bắt đầu trát một châm lên đầu mình, "Như vậy được không? Muội trát một châm, ca cũng trát một châm?"

"Muội muội" Nam Cung Hân kích động kêu lên, vội xua tay, "Không muốn không muốn! Mau rút ra!" Nói xong, miệng đáng thương nói tiếp, "Muội muội, muội đừng trát chính mình, trát ta là được rồi!" Hắn nhắm mắt tay, duỗi cổ, vẻ mặt anh dũng hy sinh.

Nam Cung Nguyệt cảm động đến cười ra nước mắt, đây là ca ca nàng, ca ca thương yêu nàng nhất, chẳng sợ hắn chịu đau, cũng nhất định không làm nàng khó chịu.

Nam Cung Nguyệt không hề do dự, lại lấy từ trong bao ra thêm một cây ngân châm, nhanh tay trát huyệt Ngọc Chẩm, sau đó là huyệt Thừa Linh, huyệt Phong Phủ, rồi đến huyệt Đầu Khiếu Âm... Tổng cộng 15 huyệt đạo. Nếu giờ phút này có ai khác, liền nhìn thấy được động tác nước chảy mây trôi đầy ưu nhã này, nhẹ nhàng như nàng vũ cơ tuyệt thế đang nhảy múa, đẹp đến không tưởng.

Trát xuống châm cuối cùng, Nam Cung Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, "Ca ca, tốt rồi, ca có thể mở mắt"

"Xong rồi? Nhanh như vậy?" Nam Cung Hân không dám tin trợn mắt, theo bản năng duỗi tay sờ đầu, "Một chút cũng không đau a."

"Đừng nhúc nhích!" Nam Cung Nguyệt vội vàng ngăn lại tay hắn, giúp hắn đem gương đồng lại đây, phóng lại gần mặt hắn.

"Oa!" Nam Cung Hân không dám tin mà đánh giá chính mình trong gương, "Ta nhìn như con nhím! Ha ha, muội muội, muội quá lợi hại! Thật sự một chút cũng không đau!"

"Muội không lừa ca ca đi." Nam Cung Nguyệt cười hì hì, "Mười ngày trát một lần châm, ca ca sẽ càng ngày càng tốt lên." Nàng nói với chính mình, về thuốc dẫn, nàng phải nghĩ cách mới được!

Hai huynh muội vui sướng nói chuyện với nhau, thời gian bất tri bất giác trôi đi....

**
Hai ngày chớp mắt đã qua đi, đã đến ngày tiến cung.

Tiến trình tiến cung rườm rà, sáng sớm canh năm đã phải ra cửa. Trời còn chưa sáng, Lâm thị liền mang theo hạ nhân cùng hộp trang sức và bộ y phục mới, tiến vào phòng Nam Cung Nguyệt.

Thấy Nam Cung Nguyệt vẫn còn bộ dáng buồn ngủ, Lâm thị yêu thương sờ đầu nàng, cười nói, "Hài tử ngoan, hôm nay là lần đầu tiên con theo Tổ mẫu tiến cung, nương nhất định đem con trang điểm lên thật xinh đẹp, mau đến xem, nương đã chuẩn bị cho con ít trang sức, đều là của hồi môn lúc trước nương mang về đây, Nguyệt nhi của chúng ta đeo vào, khẳng định đẹp!"

Nam Cung Nguyệt gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trước gương trang điểm, an tĩnh để Lâm thị đem mặt mình trang điểm, mới chốc đã qua nửa canh giờ.

"Tốt rồi"

Lâm thị vừa lòng tán thưởng, Nam Cung Nguyệt nâng mắt lên, lặng ngắm mình trong gương.

Trong gương nho nhỏ là một thiếu nữ 9 tuổi, dấu không được tính trẻ con, chỉ có đôi mắt thành thục vượt quá tuổi tác. Trải qua quãng thời gian điều dưỡng, màu da đã khoẻ lên, da trắng như tuyết, nõn nà tinh tế, tóc đen ba ngàn sợi được Lâm thị biến thành búi tóc trái đào đáng yêu, xứng với đôi kim ti khảm đá quý thanh ngọc, chạm rỗng khắc hoa mẫu đơn, tai đeo đôi khuyên tai đá quý khảm hoa văn kim, cùng đôi với vòng tay, giơ tay nhấc chân mang theo phong phạm đẹp đẽ quý giá mà đáng yêu.

Trang điểm như vậy, có phải hay không quá rêu rao? Nam Cung Nguyệt chần chờ nhíu mày, nhưng vừa thấy đến vẻ mặt của Lâm thị phía sau gương "Nhà ta có con gái mới lớn" đầy bộ dáng vui mừng, mày nàng lại giãn ra.

Nếu là kiếp trước, nàng tuyệt đối sẽ không đi đoạt ánh hào quang nổi bật của đại tỷ Nam Cung Tranh, nhưng kiếp này... Chỉ cần mẫu thân vui vẻ là được.

Nam Cung Nguyệt gợi lên khoé môi, lúm đồng tiền như hoa.

"Tam tiểu thư, hôm nay ngài đẹp quá, ta thấy so với Đại tiểu thư thì hoàn toàn không thua kém đâu." Nha hoàn Ý Mai phía sau nhịn không được mà khen.

Nghe được lời này, vốn trên mặt Lâm thị còn cười, lại nghĩ tới cái gì, ý cười bỗng dưng cương trên mặt.

"Đó là đương nhiên!" Lúc này, một thanh âm quen thuộc vang lên, phụ hoạ nói, "Muội muội ta đương nhiên là xinh đẹp nhất!" Nam Cung Hân xoa đôi mắt cũng đi vào phòng. Canh giờ này vốn hắn đang ngủ, nhưng nghĩ tới muội muội hôm nay vào cung, liền cố gắng rời giường rồi chạy đến.

"Hân nhi!"

"Ca ca"

Lâm thị cùng Nam Cung Nguyệt lập tức di dời sự chú ý.

"Nương." Nam Cung Hân oán trách nhìn Lâm thi một cái, "Tối qua nương nói sẽ gọi ta dậy." Nói xong, thở phì phò chu miệng, "Nương nói không giữ lời."

"Là nương sai rồi!" Lâm thị bất đắc dĩ nhận sai.

Xem bộ dáng ca ca vẫn tức giận, Nam Cung Nguyệt vội vàng nói lảng sang chuyện khác, nàng từ trên ghế đứng lên nói, "Mẫu thân, thời gian cũng không còn sớm, chắc bá mẫu cùng Đại tỷ tỷ đã chuẩn bị xong."

Lâm thị cùng Nam Cung Hân đi cùng, Nam Cung Nguyệt tới Vinh An Đường, đúng lúc Triệu thị cùng Nam Cung Tranh cũng vừa đến, năm người cứ như vậy đối mặt.

Vừa thấy Nam Cung Nguyệt trang điểm, sắc mặt Triệu thị liền thay đổi chút, không thể tưởng tượng khi Nam Cung Nguyệt trang điểm lên, lại có thể đoạt đi sự nổi bật của nữ nhi mình. Nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Nguyệt nhi trang điểm lên thật đẹp..."

"Thật xinh đẹp!" Nam Cung Tranh xảo diệu đánh gãy lời Triệu thị, cười tiến lên giữ chặt tay Nam Cung Nguyệt, khen không dứt miệng, "Nguyệt nhi hôm nay thật xinh đẹp a" Nam Cung Tranh hiển nhiên cũng trang điểm tỉ mỉ, nàng hôm nay mặc một bộ váy hồng phấn, tóc đen vấn lên cùng vàng bạc hạnh châu hoa, hoa tai bảo thạch nạm hình hoa, hợp với vòng tay mã não hồng, khiến dung nhan vốn tuyệt mỹ giờ càng thêm kiều diễm như hoa. Nàng dùng trang sức hiển nhiên không đẹp bằng Nam Cung Nguyệt, nhưng dung nhan thì hơn đến 3 phần, cô nương 12 tuổi đã có tư thái của một thiếu nữ lả lướt, có vẻ duyên dáng yêu kiều.

Kiếp trước, Nam Cung Nguyệt cũng từng hâm mộ mỹ mạo của Nam Cung Tranh. Nhưng trải qua 2 đời, đối với nàng hiện tại mà nói, dung mạo cùng lắm chỉ là thứ vỏ ngoài hư vô.

Nàng hơi mỉm cười, bình tĩnh thong dong nói, "Đại bá mẫu, Đại tỷ tỷ, Nguyệt nhi may mắn được cùng Tổ mẫu tiến cung thỉnh an Hoàng hậu, tất nhiên không thể làm mất mặt mũi Nam Cung gia."

Triệu thị còn đang muốn nói, lại thấy Tô thị đã được Vương ma ma đỡ đi ra, "Tốt, nếu đã đến đông đủ, vậy xuất phát đi thôi!"

"Vâng, mẫu thân (tổ mẫu)"
——— 🔹———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro