Chương 46-50 (Khẩu dụ - Giả trang)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46: Khẩu dụ

Trùng hợp cả 3 nhà đều là lễ đến mà không thấy người đến, ý cười nơi khóe miệng Tô thị vừa thu lại, ánh mắt phức tạp lên. Tiệc mừng thọ lần này, nàng đã phát thiệp mời đến hơn phân nửa các nhà quyền quý của vương đô, cũng coi như một lần ám chỉ và thử. Lại không nghĩ rằng, ba nhà này chỉ là nhà quyền quý mới nổi, cũng dám chậm trễ Nam Cung gia! Quả thật là tiểu nhân đắc chí, kiến thức hạn hẹp!

Trong lòng phẫn nộ, Tô thị lại e ngại thể diện, không muốn biểu hiện ra ngoài để những người khác biết được, vì thế lại làm bộ dáng như không có việc gì, tiếp tục cùng mọi người nói việc nhà.

Trong lòng Triệu thị cũng ẩn ẩn hiểu rõ, biểu tình không quá tự nhiên, mà Nam Cung Vân, Nam Cung Sương cùng với bọn tiểu bối lại không biết khúc mắc gì ở giữa, nên cũng không thấy được dị thường. Chỉ có trong lòng Nam Cung Nguyệt rõ ràng, kiếp trước, tiệc mừng thọ của Tô thị cũng phát thiệp mời tới phần lớn các gia đình quyền quý nơi vương đô, nhưng đến cuối cùng, người đích thân đến lại không có mấy nhà......

Sau tiệc mừng thọ, Tô thị nổi trận lôi đình, đến nỗi nhóm con cháu con dâu cũng gặp vạ lây.

Ngẫm lại cũng phải, Nam Cung phủ hiện giờ mới trở lại vương đô chưa đến một tháng, còn chưa đứng vững gót chân ở trong triều, hơn nữa đương kim thánh thượng đối Nam Cung phủ bọn họ, thái độ cực kỳ ái muội, cho Nam Cung Tần một cái chức vị không cao không thấp lại không có thực quyền gì, sau đó đối với Nam Cung phủ chẳng quan tâm.

Những đại thần quyền quý đó đều là những người cực thông minh, tất nhiên sẽ rõ ràng ý tứ thánh thượng, đều quan sát, muốn nhìn một chút thánh thượng đối với Nam Cung gia rốt cuộc có thái độ như thế nào, để tránh không cẩn thận xúc phạm thánh ý.

Lại qua nửa nén hương, cuối cùng có một ít nữ khách lục tục tới, tuy rằng phần nhiều là đồng liêu hoặc nữ quyến cấp dưới của Nam Cung Tần...... Nhưng có chút ít còn hơn không, sắc mặt Tô thị lúc này mới hơi tốt lên chút.

Gần trưa, Tô thị liền đưa nữ khách đến phòng khách dùng bữa.

Phòng khách được Lâm thị bố trí đến thanh u lịch sự tao nhã, vừa vào cửa, đã ngửi được mùi hương lan nhàn nhạt, quanh quẩn bên chóp mũi.

Nam Cung Vân chậm rãi nhìn một vòng, tạm dừng lại trước từng loại "Lan", bức hoạ cuộn tròn, hình khắc trên bình hoa lớn nhỏ, hoa trong bình, huân lò...... Thậm chí bàn điêu khắc hoa lan lê. Trong mắt nàng không khỏi nhớ lại ký ức xưa, nghĩ tới tiên phụ đã mất, rồi nhìn lại Triệu thị, "Đại tẩu, phòng khách này tẩu bố trí thật đúng là thanh nhã độc đáo."

Trong mắt Triệu thị hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, hướng mắt nhìn Lâm thị cùng Nam Cung Nguyệt, nhìn như thản nhiên cười nói: "Đại cô nãi nãi, ngươi hiểu lầm rồi, phòng khách này là do Nhị tẩu ngươi và Nguyệt nhi bố trí."

Trong lòng Nam Cung Vân trước nay chỉ cảm thấy mẹ con Nhị tẩu rất là mềm yếu, không có chủ kiến gì, càng không có ưu điểm gì xuất sắc, lại không nghĩ rằng hiện tại làm được tới như vậy, thật ra dáng ra hình.

"Thật sự không tồi." Bạch Mộ Tiêu ở một bên không chút nào bủn xỉn khích lệ nói, "Không nghĩ tới Nhị mợ cùng Nguyệt nhi lại tốn nhiều tâm tư như vậy, đem phòng khách bố trí đến thú vị đan xen như thế, tú trí thanh nhã."

"Quân tử như lan, không cốc u hương."

Một vị phu nhân khoảng bốn mươi tuổi đột nhiên cảm khái nói ra, cũng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt đồng cảm, nhớ tới lão thái gia Nam Cung Hạo đã quy tiên, năm đó chính là nhân vật tuyệt luân khiến người trong vương đô kinh diễm. Có người cho dù chết, hắn cũng vĩnh viễn sống ở trong lòng người khác, lão thái gia Nam Cung Hạo chính là người như vậy!

Nói đến Nam Cung Hạo, lại mở ra đề tài câu chuyện, liên tiếp sắc mặt mọi người đều thay đổi một ít, dường như tất cả mọi người đều từ mới lạ trở nên thân cận một ít.

Phòng khách mở ba bàn tiệc, Tô thị và những lão phu nhân cùng thế hệ ngồi một bàn; Triệu thị, Lâm thị và đương gia các phu nhân lại là một bàn; mà các tiểu thư tiểu bối lại ngồi một bàn khác.

Nam Cung Tranh là đích trưởng nữ của Nam Cung gia thế hệ này, nên việc tiếp đón các tiểu thư cùng tuổi tất nhiên rơi xuống trên người nàng. Nam Cung Tranh tri thư đạt lý, được Tô thị, Triệu thị tỉ mỉ bồi dưỡng, đối với những trường hợp này mà nói, rất là thuận buồm xuôi gió, đem các khách nhân chiếu cố đến chu chu đáo đáo.

"Đại biểu tỷ," Bạch Mộ Tiêu ân cần ngồi ở bên tay phải Nam Cung Tranh, "Hôm nay tỷ trang điểm thật sự xinh đẹp."

Lời này của Bạch Mộ Tiêu ngược lại không xem như khen tặng, hôm nay Nam Cung Tranh xác thực thật xinh đẹp, thậm chí là có vài phần minh diễm. Nàng mặc áo ngoài màu hồng đào nạm hoa văn liên châu,  trên búi tóc song nha là mấy đóa châu hoa nạm bảo thạch hồng, trên vành tai đeo một đôi hoa tai hồng phỉ thúy tích châu, váy nạm đá quý. Những thứ này cũng không tính là đặc biệt xa hoa, nhưng lại vì ngũ quan nàng tinh xảo mỹ lệ cùng khí độ tự nhiên hào phóng nên trông có phần phá lệ hơn.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của các tiểu thư ngồi cùng bàn đều tập trung trên người Nam Cung Tranh, mang theo vài phần hâm mộ, vài phần ghen ghét.

Vẻ mặt Bạch Mộ Tiêu khờ dại lại nói: "Đại biểu tỷ, khó trách ta nghe nói Nhị hoàng tử nhìn thấy tỷ, nói tỷ là mỹ nhân đệ nhất vương đô, ta cảm thấy Đại biểu tỷ thật sự hoàn toàn xứng đáng."

Nam Cung Tranh bị Bạch Mộ Tiêu nói đến ửng đỏ mặt đẹp, ngượng ngùng tiếp lời: "Tiêu biểu muội, ngươi chớ nên nói vậy, ta nào xưng được với mỹ nhân đệ nhất vương đô. Bên trong vương đô này, giai lệ khuê phòng vô số, so với mạo mĩ ta, chỗ nào cũng có."

Ở một bên, Nam Cung Nguyệt không nói một lời, chỉ đang xem kịch vui, cảm thấy bản thân kiếp trước quả nhiên ánh mắt vụng về, xứng đáng bị hại chết!

Các khách nhân lần lượt ngồi xuống, Triệu thị xem thời gian không sai biệt lắm, đang muốn gọi phòng bếp mang đồ ăn lên, lại không nghĩ rằng, một nha hoàn luống cuống tay chân tiến vào phòng khách bẩm báo:

"Lão phu nhân, khẩu dụ của Hoàng Hậu nương nương tới rồi!"

Trong lúc nhất thời, trong phòng khách yên tĩnh không một tiếng động, tiếp theo, nhóm nữ khách đều hai mặt nhìn nhau.

Khẩu dụ của Hoàng Hậu nương nương tới?

Lão phu nhân Nam Cung phủ mừng thọ, Hoàng Hậu nương nương cố ý truyền khẩu dụ, đó có phải hay không nghĩa là......

Trong lòng nữ quyến các phủ, mỗi người tâm tư khác nhau, lại đều minh bạch, hướng gió hoàng gia sợ là muốn thay đổi. Chẳng lẽ nói Nam Cung gia thật sự có thể phục khởi......

Nghe vậy, Tô thị vội nói với vài vị lão phu nhân ngồi cùng bàn: "Thất lễ, liền thỉnh các vị ngồi tại phòng khách đây trong chốc lát. Lão thân đi trước tiếp ý chỉ nương nương."

Tô thị đưa nữ quyến trong nhà kéo nhau tới cửa chính sân trước, đại lão gia Nam Cung Tần cùng nam đinh cũng đều tới rồi. Tới truyền khẩu dụ đúng là người mà Nam Cung Nguyệt đã gặp qua ở trong cung, Lý ma ma, bên cạnh nàng còn có hai nội thị đi theo.

"Lý ma ma." Tô thị lập tức đón nhận, trên mặt nhàn nhạt cười, cung kính lại không ân cần.

Lý ma ma nhàn nhạt gật gật đầu, "Nếu mọi người đã đến đủ, vậy lão nô liền tới truyền khẩu dụ của Hoàng Hậu nương nương."

"Làm phiền ma ma." Bắt đầu từ Nam Cung Tần, một đám người đều cùng quỳ gối tại phiến đá xanh trên mặt đất.

Lý ma ma thanh thanh giọng nói, liền bắt đầu thuật lại khẩu ngữ của Hoàng Hậu nương nương: "Truyền khẩu dụ của Hoàng Hậu nương nương, hôm nay nhân đại thọ của Tô lão phu nhân, ban kim ngọc như ý một thanh, lụa mười hai tấm, kim thọ tinh một cái, già nam châu một chuỗi, phúc thọ hương một hộp, kim thỏi một đôi, nén bạc bốn đối, ngọc ly bốn con. Cũng làm lão nô truyền một câu cho Tô lão phu nhân, chúc lão phu nhân sống lâu trăm tuổi, thân thể khoẻ mạnh."

"Tạ Hoàng Hậu nương nương ân điển." Tô thị lập tức cung kính dập đầu hành lễ.

Lý ma ma nhàn nhạt gật gật đầu, bộ dáng vinh nhục không kinh. Đột nhiên nhìn về phía Nam Cung Nguyệt nói: "Nguyệt tiểu thư, nương nương bảo lão nô cũng truyền câu nói cho ngươi, hy vọng ngươi có thể tiến cung nhiều hơn để trò chuyện cùng nương nương."

Chương 47: Tam hiện

"Thần nữ tạ Hoàng Hậu nương nương ân điển." Nam Cung Nguyệt cũng cung kính dập đầu hành lễ, đồng thời cảm thấy vô số ánh mắt phức tạp phóng tới trên người mình, trong đó có hâm mộ, ghen ghét, nghi hoặc, phẫn uất...... Mà nàng, hoàn toàn không thèm để ý.

Lý ma ma truyền xong khẩu dụ, liền đi rồi. Chờ đến khi Tô thị đưa mọi người lại lần nữa trở lại phòng khách, mỗi người đều cảm giác được người nhà Nam Cung gia có chút thay đổi. Hoàng Hậu nương nương ban trọng thưởng, nói vậy các thế gia phu nhân đều đã biết, bên trong ánh mắt các nàng cũng trở nên thân thiện ân cần lên, đồng thời trong lòng các nàng suy nghĩ: Vậy cuối cùng là ý tứ của Hoàng Thượng, hay chỉ là ý tứ của riêng Hoàng Hậu?

Mặc kệ là ý tứ của ai, tất cả mọi người đều biết, lúc này đây, chỉ sợ Nam Cung phủ là thật sự muốn phục hồi!

Kế tiếp tiệc mừng thọ trở nên thân thiện, thuận lợi lên, trên bàn tiệc hoà thuận vui vẻ, thậm chí vốn không có người để ý tới Nam Cung Diễm cùng Nam Cung Lâm, giờ đây cũng được nhiều đối tượng tới bắt chuyện.

Sau bữa tiệc, Tô thị cùng những lão phu nhân lớn tuổi trở lại chính đường nghỉ ngơi, lệnh cho Triệu thị mang theo các khách nhân đi hoa viên dạo tiêu thực...... Đợi khi mặt trời chiều ngã về tây, liền thỉnh các vị phu nhân, các tiểu thư đi diễn lâu phía trước để nghe hát.

Nhóm nữ khách đã sớm nghe nói Nam Cung phủ thỉnh được gánh hát tốt nhất toàn vương đô tới hát tuồng, mỗi người liên thanh nói tốt.

Diễn lâu của Nam Cung phủ có hai tòa thính đường trước sau, trung gian có phòng ngoài tương liên, hình thành kết cấu chữ công. Phía trước thính đường, đối diện là một đình viện. Đài cơ dùng gạch đá xây nên, hình vuông, chung quanh có lan can đầu gỗ, tạo thành mười hai căn. Trên sân khấu kịch có một gác mái nhỏ, trên trần nhà thiết kế giếng trời, có thể phóng giàn khoan ròng rọc kéo nước cùng máy móc thiết bị, dùng cho kịch cung thần tiên.

"Nghe nói toà diễn lâu của Nam Cung phủ này có thể xem như diễn lâu lớn nhất vương đô, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền." Một vị phu nhân hơn hai mươi tuổi kinh ngạc cảm thán.

Nghe vậy, Nam Cung Lâm ân cần tiếp nhận lời, cười giới thiệu không ngừng cho các vị phu nhân tiểu thư.

Nam Cung Nguyệt mắt lạnh nhìn, theo mọi người vào thính đường của diễn lâu.

Thính đường được bố trí đầy điểm tâm trái cây trên bàn, chỉ chốc lát sau, Tô thị cùng vài vị lão phu nhân ngồi xuống ghế mềm được các bà tử nâng lại đây.

Thẳng đến khi Tô thị cùng mấy vị lão phu nhân ngồi xuống, Nam Cung Nguyệt mới từ giữa các tiểu thư tìm vị trí hẻo lánh ngồi xuống.

Lúc này, có người trình lên danh sách tiết mục diễn cho Tô thị chọn kịch, Tô thị cùng mấy vị lão phu nhân thương lượng tiết mục diễn.

Thực mau liền bắt đầu diễn, xướng chính là 《 bát tiên mừng thọ 》, Nam Cung Nguyệt nghe được nhưng không chút để ý.

Nghe xong hai tràng, Nam Cung Nguyệt mới đứng dậy, nói với Nam Cung Diễm bên cạnh một tiếng: "Nhị tỷ tỷ, ta đi thay quần áo, một lát liền trở về."

Mấy tiểu thư ngồi cùng bàn nghe hát đến mê mẩn, bao gồm cả Nam Cung Diễm, nàng thuận miệng lên tiếng đáp lại.

Nam Cung Nguyệt mang theo Ý Mai ra khỏi thính đường, thẳng hướng ra mặt sân sau tịnh phòng mà đi, khi đi được quá một đoạn hành lang dài, lại nghe thấy phía trước truyền đến một trận thanh âm sột sột soạt soạt.

"Tam tiểu thư......" Ý Mai sợ tới mức thân thể run lên, khẩn trương nắm chặt cánh tay Nam Cung Nguyệt.

Lá gan của nha đầu này cũng thật quá nhỏ. Nam Cung Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay Ý Mai, trấn an nói: "Ý Mai, đừng sợ, không có việc gì."

Tam tiểu thư còn nhỏ hơn so với mình, lại trấn định như thế, nhưng mình thì...... Ý Mai hổ thẹn đỏ mặt, vốn khẩn trương nắm chặt cánh tay Nam Cung Nguyệt, sau lại hơi thả ra.

"Ý Mai, ta qua đi nhìn xem, ngươi ở chỗ này chờ." Nam Cung Nguyệt nói xong liền muốn tiến lên, lại bị Ý Mai gắt gao giữ chặt.

Chỉ nghe nàng lạnh run nói: "Tam tiểu thư, đừng đi, nguy hiểm, vạn nhất nơi đó có kẻ cắp đang trốn thì làm sao bây giờ? Ngài cũng không thể xảy ra chuyện!" Nàng cắn cắn môi, lại đề nghị nói, "Chúng ta vẫn nên gọi người đến đây đi."

Nam Cung Nguyệt hơi có chút bất đắc dĩ, lá gan của nha đầu này thật đúng là nhỏ. Vỗ vỗ tay nàng, Nam Cung Nguyệt bình tĩnh nói: "Không có việc gì, ta đi xem. Ý Mai, buông tay."

Ý Mai còn muốn nói gì, lại bị ánh mắt kiên định của Nam Cung Nguyệt nhìn đến không tự giác mà buông lỏng tay ra, lấy hết can đảm nói: "Tam tiểu thư, nô tỳ đi cùng người đi."

Nam Cung Nguyệt gật gật đầu.

Hai người đi về phía trước vài bước, từ giữa những nhánh cây xem xét, lại phát hiện trên tường có một bóng lưng màu đen, lưu loát xoay người nhảy xuống...... Xem hình dáng kia như là......

Thật sự có kẻ trộm cắp trèo tường mà vào! Ý Mai sợ tới mức cả người phát run, lập tức khẩn trương, há mồm liền kêu: "Người tới a, có......"

Ý Mai rốt cuộc chưa thể nói hết lời, đã thấy một thân ảnh màu đen hiện lên, bóng người như quỷ mị xuất hiện ở phía sau, một chưởng đánh ngay vào gáy nàng...... Ý Mai đến tiếng rên rỉ cũng không kịp phát ra, liền mềm mại ngã xuống.

Mà lúc này, Nam Cung Nguyệt đã thấy rõ người tới, nhíu mày, lại không có kêu to.

Tiêu Dịch! Như thế nào lại là hắn!

Nhìn một thân ảnh đồ đen trước mắt này lại dấu không được vẻ xinh đẹp như hoa của thiếu niên, Nam Cung Nguyệt tức khắc cảm thấy huyệt Thái Dương nhăn lại, thầm nghĩ: Ngươi không phải sát thần Tiêu Dịch sao? Ở chỗ này trèo tường làm tiểu tặc, thật sự thích hợp sao?

"Nha đầu thúi!"

Tiêu Dịch đương nhiên cũng nhận ra nàng, chỉ vào cái mũi nàng rồi buột miệng thốt ra. Lần trước để nàng ở hoàng cung chạy thoát, không nghĩ tới lần này thế nhưng lại đụng phải ở chỗ này.

Đời người có nơi nào không gặp lại, những lời này thật đúng là chưa bao giờ sai a.

Vẻ mặt hắn nghiền ngẫm nhìn tiểu cô nương trấn định đến không giống người thường ở trước mắt này, ôm ngực trêu đùa: "Uy, nha đầu thúi, ngươi tên là gì?" Nói xong, hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, "Ta đã biết, ngươi là người của Nam Cung gia đi. Ta nhớ rõ lần trước nghe nội thị nói Hoàng Hậu nương nương triệu nữ quyến Nam Cung gia tiến cung......" Hắn thoạt nhìn thảnh thơi tự tại, giống như hoàn toàn không ý thức được chính mình hiện tại chính là một tên tiểu tặc không nên để người phát hiện.

"Ngươi tới nơi này làm gì?" Nam Cung Nguyệt không đáp mà hỏi, nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện ở kiếp này, khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Dịch, đột nhiên linh quang chợt lóe, buột miệng thốt ra, "Hay là ngươi lại cùng người ta đánh cược?"

"Ngươi như thế nào biết?" Tiêu Dịch phản xạ theo bản năng mà đáp, tiếp theo ảo não nhăn mặt. Hắn cư nhiên lại tự thừa nhận.

Nam Cung Nguyệt thiếu chút nữa liền trợn trắng mắt, nàng cư nhiên đoán đúng rồi. Lại cùng người trước mắt này nói tiếp, nàng cảm thấy bản thân đã từng kính sợ đối với sát thần Tiêu Dịch, giờ thì biến mất đến không còn một mảnh. Nam Cung Nguyệt vô lực đỡ trán, quyết định sẽ trở về Mặc Trúc viện lặng lẽ gọi người đem Ý Mai mang trở về.

Thấy Nam Cung Nguyệt xoay người muốn đi, Tiêu Dịch không khỏi có chút ảo não, thầm nghĩ: Kỳ lạ từ lúc tới vương đô, mị lực của mình đã tụt dốc không phanh vậy sao? Hiện giờ thế mà đến một tiểu cô nương cũng không muốn đứng cùng mình. Phải biết rằng ở Nam Cương, dựa vào bộ dáng tuấn tú này của hắn, từ lão thái 80 tuổi, cho đến đứa bé dưới ba tuổi đều bị hấp dẫn!

Mắt thấy Nam Cung Nguyệt càng đi càng xa, Tiêu Dịch vội đuổi theo, "Ây ây ây, nha đầu thúi, nếu ngươi đã đoán được ta tới là vì đánh đố, ta liền đại phát từ bi mà nói cho ngươi nội dung cuộc đánh cược này."

"......"

"Chính là tên Trần Cừ Anh kia, một hai nhất định phải đánh cược với ta, nói xem ta có lá gan đến nhìn vị mỹ nhân đệ nhất vương đô, Nam Cung Tranh hay không."

"......"

"Ây, nha đầu thúi, ngươi hẳn cũng là họ Nam Cung, sẽ không phải ngươi chính là Nam Cung Tranh kia đấy chứ?"

"......"

"Nha đầu thúi, ngươi muốn tiếp tục không nói gì sao?"

"......"

"Nha đầu thúi, ngươi có thể không thèm để ý tới ta, nhưng ngươi có thể nói cho ta biết cách ngươi đã dẫn ong mật tới được không?"

----------------------------- Lời tác giả ---------------------------

Ai có thể đem cái tên Tiêu thế tử nửa điên này cất đi được không a ~~

Chương 48: Phiền toái

Tuy rằng Nam Cung Nguyệt không thèm nhìn hắn, nhưng Tiêu Dịch vẫn dây dưa không thôi, cuối cùng thậm chí quyết định phóng chiêu lớn.

Hừ hừ, tiểu nha đầu, đây là ngươi bức ta!

Hắn tặc tặc cong cong khóe miệng, chậm lại bước chân, gọi với Nam Cung Nguyệt đi đằng trước: "Nha đầu thúi, nếu ngươi không nói cho ta, ta liền đem chuyện lần trước ngươi dẫn ong mật tới nói cho Hàn Lăng Phú biết!" Hắn cũng không tin, hắn nói như vậy, tiểu nha đầu kia còn không dừng!

Nghe vậy, Nam Cung Nguyệt quả nhiên ngừng lại. Nàng quay đầu, phẫn nộ nhìn Tiêu Dịch.

Thấy vậy, Tiêu Dịch đắc ý cười, tuấn tiếu trên mặt, cười đến đáng đánh đòn, vẻ mặt như muốn nói ngươi làm khó dễ được ta sao, nhìn vậy khiến Nam Cung Nguyệt cảm thấy ngứa hết cả răng.

Tuy rằng Nam Cung Nguyệt không cảm thấy cái tên Tiêu Dịch ăn chơi trác táng hiện tại có chỗ nào đáng giá để mình kính sợ, nhưng vẫn phải cho tên sát thần tương lai này chút mặt mũi, ở kiếp trước, có ai không biết Trấn Nam Vương Tiêu Dịch chẳng những có thù tất báo, lại càng thờ phụng nguyên tắc "Ăn miếng trả miếng, trả lại gấp mười lần", bên trong vương đô này, nếu có hài tử không nghe lời, mẹ nó liền lấy hắn hù dọa, lại nháo ư, cẩn thận ta đem ngươi đưa đến Nam Cương chỗ Trấn Nam Vương tham gia quân ngũ đấy......

Nghĩ đến đây, Nam Cung Nguyệt đè nén xuống xúc động muốn đánh người, ngữ khí có chút đông cứng nói: "Biện pháp gọi ong mật này thật không thể......"

Nàng còn chưa nói xong, Tiêu Dịch đã hô to gọi nhỏ đánh gãy lời nàng: "Uy, nha đầu thúi, ngươi ăn gan hùm mật gấu sao? Sẽ không sợ ta đi nói cho Hàn Lăng Phú!?"

Nam Cung Nguyệt cảm thấy đầu mình càng đau, trong lòng càng thêm cảm thấy quyết định của mình là đúng. Lấy cá tính Tiêu Dịch hiện tại không đáng tin cậy, nếu thật sự muốn dùng biện pháp này, cuối cùng sẽ chỉ rước lấy phiền toái cho chính mình. Nàng chịu đựng một hơi, lấy ngữ khí thương lượng nói, "Không bằng như vậy đi, ta nói cho ngươi một phương pháp, làm sao để có thể dẫn chuột tới, như thế nào?"

"Dường như cũng rất thú vị." Tiêu Dịch rất có hứng thú mở to hai mắt nhìn, "Nhưng dẫn ong mật cũng rất thú vị......" Hắn không nghĩ tới nha đầu thúi này vậy mà lại biết nhiều thứ thú vị như vậy, lần trước là dẫn ong mật, lần này lại là dẫn chuột, vậy lần tới thì sao? Sẽ còn có cái gì?

Xem vẻ mặt cùng bộ dáng rối rắm của hắn, khoé miệng Nam Cung Nguyệt không khỏi giật giật, đang định dùng lời hay trước khuyên nhủ hắn, lại nghe thấy một giọng nữ từ hướng diễn lâu truyền đến, thanh âm dường như cố ý đè thấp, mang theo vài phần thật cẩn thận.

"Nguyệt nhi, là ngươi sao?"

Là Tô Khanh Bình! Nam Cung Nguyệt lập tức liền nghe ra thanh âm người tới.

Nhưng này không ổn a. Nam Cung Nguyệt nhìn Tiêu Dịch bên cạnh, liếc mắt một cái, lại nhìn Ý Mai đang hôn mê trên mặt đất, liếc mắt một cái, tình cảnh này nếu như bị Tô Khanh Bình kia nhìn thấy, còn không định ngay tội danh cùng nam nhân bên ngoài lén lút trao nhận ư. Nàng nhanh chóng quét qua bốn phía nửa vòng, ánh mắt ngừng ở phía bên trái ngay sau núi giả, chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ từ Tiêu Dịch bên cạnh: "Tiêu Dịch, giúp ta đem Ý Mai tạm đặt sau núi giả." Núi giả này giống như một ngọn núi nhỏ, phía dưới tạc một cái sơn động sâu thẳm, liếc mắt nhìn lại, có chút âm khí dày đặc.

"Nguyệt nhi!" Cùng lúc đó, Tô Khanh Bình còn tiếp tục hướng chỗ bọn họ tới gần, nếu không nhờ có bóng cây thật lớn, đá trên núi giả lởm chởm, Nam Cung Nguyệt cùng Tiêu Dịch chỉ sợ đã bị nàng phát hiện.

Nghe thanh âm kêu to kia càng ngày càng gần, mày Nam Cung Nguyệt nhăn lại, lại nghe Tiêu Dịch nghi hoặc hỏi: "Nha đầu thúi, sao ngươi biết ta gọi là Tiêu Dịch?"

Làm ơn đi, ngài chú ý sai trọng điểm rồi! Nam Cung Nguyệt vội vàng thúc giục nói: "Tiêu Dịch, nhanh lên!"

Ngược lại, Tiêu Dịch thì vẻ mặt bình tĩnh cười, nhướng mày, thấp giọng nói: "Nha đầu thúi, ngươi như này là xem như cầu xin ta sao?......"

Đáng chết, tên gia hỏa này là định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, có phải không? Nam Cung Nguyệt cắn chặt răng, hung hăng nói: "Đừng nhiều lời, nếu bị phát hiện, chúng ta ai cũng không tốt đẹp gì đâu."

Tiêu Dịch lại nhẹ nhàng cười, vẻ mặt vô lại nói: "Đừng nói là ' chúng ta ', là ' ngươi ' không ổn, không phải ta. Nha đầu thúi, lần này ta giúp ngươi, liền tính như ngươi thiếu nợ ta một ân tình, thế nào?"

Còn có thể thế nào? Tên đã trên dây, cũng không phải do Nam Cung Nguyệt nói không được là có thể. Nàng đành gật đầu đáp ứng, chỉ nghe thấy Tiêu Dịch đắc ý phát ra một tiếng cười nhẹ, cánh tay lớn chụp tới, liền đem Ý Mai khiêng trên vai, nhẹ nhàng khiêng vào phía trong sơn động dưới núi giả......

Nam Cung Nguyệt cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thầm mắng Tiêu Dịch. Nàng sửa sang lại quần áo, hướng chỗ Tô Khanh Bình cách vài bước, "Bên kia chính là Bình biểu cô?"

"Là ta, Nguyệt nhi!" Tô Khanh Bình hơi hơi tăng ngưỡng âm lượng, theo tiếng đi tới. Lúc này, Nam Cung Nguyệt đã ngồi ở bên ao nhỏ gần núi giả, giống như nhàn nhã nhìn ngắm ánh trăng trong ao.

"Nguyệt nhi, có một mình ngươi thôi sao?" Tô Khanh Bình một bên hỏi, một bên đánh giá mọi nơi xung quanh, "Mới vừa rồi, ta nghe như có thêm tiếng người khác......"

Vẻ mặt Nam Cung Nguyệt nghi hoặc nhìn Tô Khanh Bình, ánh mắt trong trẻo như nước, "Đúng vậy, ta đi một người, nơi nào còn có người thứ hai, Bình biểu cô sợ là nghe lầm đi."

Thật vậy chăng? Tô Khanh Bình tinh tế đánh giá Nam Cung Nguyệt, ý đồ từ trên mặt đối phương nhìn ra chút manh mối. Mới vừa rồi, nàng rõ ràng nghe được thanh âm đối thoại...... Người cùng đối thoại với Nam Cung Nguyệt hình như còn là một nam tử! Chẳng lẽ nói Nam Cung Nguyệt nàng......

Nghĩ đến khả năng nào đó, biểu tình Tô Khanh Bình trở nên có chút quái dị, vừa kinh ngạc cảm thán vừa khinh bỉ lại vừa hứng thú, nhưng những cảm xúc đó thực mau bị nàng đè ép xuống, trên mặt làm bộ quan tâm hỏi: "Nguyệt nhi, ngươi như thế nào một người ngồi tại đây?" Một bên hỏi, tầm mắt nàng thực mau định ở trên núi giả phía sau Nam Cung Nguyệt, ánh mắt lập loè một chút.

Nam Cung Nguyệt lập tức phát hiện ý đồ của nàng, liền chủ động đứng dậy đi đến bên người Tô Khanh Bình, nói: "Bình biểu cô, nếu người cũng ở đây, vậy người liền tản bộ cùng ta đi."

Tô Khanh Bình cười như không cười mà gợi một chút khóe miệng, cảm giác Nam Cung Nguyệt có ý định không cho mình đi đến chỗ núi giả. Thoạt nhìn trong đó quả nhiên có quỷ!

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Khanh Bình thậm chí bắt đầu ẩn ẩn hưng phấn, xem ra mình suy đoán không sai, Nam Cung Nguyệt này quả nhiên có cái bí mật gì không thể cho ai biết...... Thật đúng là không nghĩ tới a. Nam Cung Nguyệt mới nhỏ như vậy, lại đi thông đồng với nam nhân? Nghĩ đến trước đó Nam Cung Nguyệt khiến mình bị nhục nhã, hôm nay rốt cuộc mình đã có cơ hội dâng trả gấp mười lần gấp trăm lần, nàng không khỏi kích động đắc ý đến mức tay đều run rẩy lên.

"Được, Nguyệt nhi, chúng ta tản bộ cùng nhau." Tô Khanh Bình trước hết cố ý đồng ý, nhưng mới xoay được nửa người, nàng đột nhiên kinh ngạc chỉ vào hướng sơn động kinh hô, "A! Nguyệt nhi, nơi đó hình như có thứ gì?" Nói xong, nàng tiến nhanh, ba bước vọt vào trong sơn động của núi giả.

Bên trong sơn động tối đen, chỉ có ánh trăng chiếu vào một chút, tuy rằng không sáng lắm, vẫn có thể nhìn thấy trong đó trống rỗng, cũng không có vật gì.

Chẳng lẽ mình thật sự nhầm? Tô Khanh Bình kinh ngạc một chút, nhưng ánh mắt ngay sau đó hướng chỗ sâu trong sơn động nhìn lại, nơi đó cơ hồ ánh trắng chiếu không tới, đó là một mảng đen thuần túy, dường như tùy thời sẽ nhảy ra cái quỷ quái gì đó. Tô Khanh Bình dù sao cũng là cô nương, không khỏi có chút do dự.

Chương 49: Dây dưa

Lúc này, nàng đột nhiên phát hiện bên trong núi giả càng ngày càng sáng, chỉ thấy trong tay Nam Cung Nguyệt cầm một viên minh châu lớn bằng ngón cái, trong bóng đêm, hạt châu kia giống như bản thu nhỏ của trăng tròn, ôn nhuận sáng ngời, phát ra quang huy oánh oánh.

"Này...... Đây là dạ minh châu?" Tô Khanh Bình không dám tin nhìn minh châu trong tay Nam Cung Nguyệt, trong nháy mắt, dấu không được tia ghen ghét. Rõ ràng các nàng đều là đích nữ thế gia, vậy mà vận mệnh lại khác nhau một trời một vực......

"Bình biểu cô, nơi này không có gì a." Vẻ mặt Nam Cung Nguyệt nghi hoặc nhìn nàng, cố ý đem dạ minh châu trong tay hướng tới chỗ sâu nhất trong sơn động, "Bình biểu cô, nếu người không yên tâm, chúng ta lại vào bên trong xem đi."

Nam Cung Nguyệt trông vẫn thật thản nhiên, không khỏi làm Tô Khanh Bình trong nháy mắt lại hoài nghi chính mình có phải hay không nghe lầm. Nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, gật đầu đồng ý, "Phiền Nguyệt nhi đi xem cùng ta, nếu không trong lòng ta lại không an tâm."

Hai người mặt ngoài hài hòa, lại tâm tư khác nhau, chậm rãi hướng chỗ sâu nhất trong sơn động đi đến...... Nhưng, đi thẳng đến đầu kia sơn động, cũng không phát hiện ra dị trạng gì.

Nam Cung Nguyệt ở góc độ Tô Khanh Bình nhìn không tới, hơi hơi gợi lên khóe miệng, thầm nghĩ: Rốt cuộc Tiêu Dịch này cũng không quá ngốc.

Mà Tô Khanh Bình lại hơi có chút mất mát, đang muốn dẹp đường hồi phủ, nàng đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, hỏi: "Nguyệt nhi, ta nhớ rõ ngươi đáng lẽ phải ở cùng Ý Mai, nhưng nàng đâu rồi?"

Nam Cung Nguyệt mím môi, dường như không có việc gì đáp: "Ta thấy đêm nay ánh trăng cực đẹp, liền muốn lẳng lặng một mình xem ánh trăng, nên bảo Ý Mai đi về trước."

Lãng phí hơn phân nửa thời gian, lại không hề có thu hoạch gì. Trong lòng Tô Khanh Bình vẫn có chút không cam lòng, nàng nghĩ tới nghĩ lui, tổng cảm thấy Nam Cung Nguyệt hẳn vẫn che giấu cái gì, liền thân thiết nắm cánh tay nàng, nói: "Nguyệt nhi, vậy chúng ta cùng tản bộ tâm sự chuyện trên trời dưới đất đi. Ta đến trong phủ nhiều ngày thế này, cũng chưa cơ hội cùng ngươi hảo hảo trò chuyện......"

Nam Cung Nguyệt tất nhiên là vui vẻ đáp ứng, trong lòng lại âm thầm đem 18 đời tổ tông Tiêu Dịch hỏi thăm một lần.

Hai người đi một hồi lâu, nhưng Tô Khanh Bình vẫn không hề có ý định rời đi. Nam Cung Nguyệt không khỏi có chút sốt ruột trong lòng, cũng không biết Tiêu Dịch cùng Ý Mai làm sao rồi......

Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc đột nhiên từ phía sau truyền đến: "Tam tiểu thư!" Nam Cung Nguyệt hơi nâng mày, theo tiếng gọi nhìn lại, chỉ thấy trong tay Ý Mai cầm theo chiếc áo choàng nạm vàng tuyến thêu xuân hoa, vội vã đi tới chỗ nàng.

Vừa thấy đến bên người Nam Cung Nguyệt là Tô Khanh Bình, Ý Mai liền hành lễ, "Biểu tiểu thư, ngài cũng ở chỗ này a." Nói xong, vẻ mặt nàng lo lắng nhìn về phía Nam Cung Nguyệt, "Tam tiểu thư, trời lạnh, nô tỳ mang cho ngài cái áo choàng này, cẩn thận cảm lạnh."

Nam Cung Nguyệt nhìn Ý Mai, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc. Nàng nhanh chóng che dấu tia kinh ngạc đi, đạm cười tiếp nhận áo choàng, lại nói với Tô Khanh Bình: "Bình biểu cô, ngươi cũng không mang áo choàng, không bằng trước dùng cái này của ta đi. Ta đi gọi Ý Mai lấy một cái khác lại đây."

Ý Mai vừa xuất hiện, Tô Khanh Bình đã cảm thấy hứng thú rã rời, chỉ có thể tự trách mình suy nghĩ nhiều quá, mới khiến bản thân ở chỗ này chịu gió lạnh thổi lâu như vậy. Nàng miễn cưỡng nhấc lên tinh thần cười cười, "Nguyệt nhi, không cần. Ta còn phải về diễn lâu trước đây."

"Bình biểu cô đi thong thả." Nam Cung Nguyệt tất nhiên cũng không muốn lưu nàng lại, đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng Tô Khanh Bình dần dần đi xa, trong mắt càng thêm ám trầm xuống...... Bả vai thình lình bị người dùng lực chụp một chút, Nam Cung Nguyệt hoảng sợ. Nàng hơi hơi nhăn mày lại, quay đầu nhìn về phía người nọ, quả nhiên là Tiêu Dịch!

Hắn cư nhiên còn chưa đi!

Ý Mai nhìn thấy hắn, như mèo dẫm phải đuôi mà xù lông, miệng cọp gan thỏ nói: "Uy, ngươi như thế nào còn không đi a? Nếu ngươi không đi, ta gọi người tới."

Tiêu Dịch thật ra không tức giận, cà lơ phất phơ nói với Ý Mai: "Ngươi cái tiểu nha đầu này, đây chính là cách mà ngươi đối đãi với ân nhân của chủ tử ngươi sao? Nếu không phải có ta giúp các ngươi, các ngươi đã sớm bị phát hiện!"

Cái tên gia hoả da mặt dày này. Nam Cung Nguyệt quả thực bị chọc tức đến không cười nổi, hắn giống như đã hoàn toàn quên, hắn mới chính là tên đầu sỏ gây nên chuyện này.

Mà Tiêu Dịch lúc này, tâm tình cực độ sung sướng, vì thế tự động đem sự phẫn nộ trong mắt Nam Cung Nguyệt làm lơ đi. Hắn hưng phấn vỗ tay nói: "Ha ha, nha đầu thúi, cho dù ngươi không nói cho ta tên của ngươi, ta hiện tại cũng biết. Lúc này ngươi cuối cùng cũng trốn không thoát, cho dù ngươi muốn chạy thoát, cũng là hòa thượng trốn không nổi cái miếu." Thấy Nam Cung Nguyệt hoàn toàn không để ý tới hắn, hắn cũng không tức giận, "Nam Cung Nguyệt, tên này cũng không quá xấu, chỉ so với tên ta kém một chút. Bất quá còn tốt, ngươi không phải Nam Cung Tranh, bằng không ta thật sự sẽ hoài nghi  ánh mắt của Nhị hoàng tử...... Còn tốt còn tốt, thẩm mĩ quan của ta hiển nhiên không có vấn đề gì."

Nam Cung Nguyệt càng nghe, lửa giận càng bùng phát hơn, cái gì gọi là còn tốt nàng không phải Nam Cung Tranh, cái gì gọi là thẩm mĩ quan hắn không có vấn đề...... Nàng thật hận không thể trát mấy châm lên đầu tên hài tử này, nhưng vẫn cố gắng hít sâu một hơi nhịn xuống, chậm rãi nói: "Tiêu thế tử, ngươi có thể rời đi chưa?"

Nghe vậy, Tiêu Dịch lập tức lắc đầu cự tuyệt, "Không được không được, ta còn chưa có nhìn đến Nam Cung Tranh đâu, trước đó ngươi hại ta bị bại dưới tay Trần Cừ Anh ở hiệu thuốc Lý gia, lần này ta cũng không thể thua nữa." Một lần kia hại hắn lần thứ 51 bị Trần Cừ Anh dẫn đầu, đáng giận thật sự!

Nam Cung Nguyệt lại hít sâu một hơi, dùng lời hay nói: "Ta đây hiện tại liền đem phương pháp dẫn chuột nói cho ngươi, ngươi phải mau chóng rời đi nơi này, được không?"

"Cũng không phải không thể......" Tròng mắt Tiêu Dịch quay tròn vừa chuyển, cười hì hì nói, "Bất quá, chỉ là vụ trong hoàng cung lần trước, tính thêm một lần ở hiệu thuốc Lý gia, cùng với việc hôm nay ngươi vừa mới thiếu ta nhân tình, tương đương ngươi còn thiếu ta hai lần."

Nam Cung Nguyệt thật muốn tìm dược độc chết Tiêu Dịch, sau đó tính toán hủy thi diệt tích...... Sau một hồi khó thở, nàng đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ đến một chủ ý có thể làm Tiêu Dịch biết khó mà lui. Trong mắt nàng ẩn hiện lên một tia hưng phấn, khẽ cười, "Tiêu thế tử, ngươi thật sự muốn nhìn thấy mỹ nhân đệ nhất vương đô - Nam Cung Tranh sao?"

"Sai rồi sai rồi." Tiêu Dịch không chút để ý lắc lắc ngón trỏ, "Không nhất định ta phải thấy được mỹ nhân đệ nhất vương đô, mà là nhất định phải thắng vụ đánh cuộc này!"

"Được." Nam Cung Nguyệt gật gật đầu, "Ta hiểu được. Ta có biện pháp giúp ngươi nhìn thấy Nam Cung Tranh...... Chẳng qua......"

"Chẳng qua cái gì?" Tiêu dịch vội vàng hỏi.

"Chẳng qua không biết ngươi nguyện ý hy sinh tới trình độ nào," Nam Cung Nguyệt khiêu khích nhìn hắn một cái, "Phương pháp kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần ngươi nam giả nữ trang, tự nhiên sẽ có thể nhìn thấy mỹ nhân đệ nhất vương đô."

Nam Cung Nguyệt cho rằng như vậy là có thể đánh mất ý niệm của Tiêu Dịch, lại không nghĩ hai mắt Tiêu Dịch sáng ngời, giống như nghe được chuyện thú vị gì.

"Thú vị thú vị, thật là thú vị!" Tiêu Dịch liên tục gật đầu, "Nha đầu thúi, ta không nhìn lầm ngươi, vẫn là ngươi có biện pháp. Mau mau mau, nhanh giúp ta tìm một bộ nữ trang tới!" Hắn xem ra còn có chút gấp không chờ nổi.

Chương 50: Giả trang

Chẳng lẽ hắn không cảm thấy đây là một loại vũ nhục lớn lao sao? Nam Cung Nguyệt run rẩy mày, có chút không còn từ gì để nói. Được a, so với tâm tư ăn chơi trác táng kia, nàng làm sao mà đoán được.

Lời nếu đã nói ra, liền không chấp nhận được bản thân lại đổi ý. Nam Cung Nguyệt lập tức quay đầu nói với Ý Mai: "Ý Mai, ngươi đi lấy một bộ nữ trang thích hợp với Tiêu thế tử tới đây."

Ý Mai không dám tin nhìn Nam Cung Nguyệt, các nàng thật sự muốn giúp thiếu niên trước mắt này nam giả nữ trang sao? Như vậy...... Không tốt lắm đâu. Tư tàng nam nhân bên ngoài, nếu như bị người ta phát hiện, đời này của Tam tiểu thư có thể sẽ bị huỷ hoại!

Trong lòng Ý Mai rối rắm vạn phần, một mặt muốn vâng theo mệnh lệnh của Tam tiểu thư, mặt khác lại sợ chuyện phiền phức gây bất lợi đối với Tam tiểu thư. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng, Ý Mai cắn chặt răng, quyết định đồng ý.

"Vâng, Tam tiểu thư!"

Nếu nàng thành tâm nhận Tam tiểu thư là chủ, liền phải tin tưởng quyết định của Tam tiểu thư!

Tuy rằng Ý Mai đã dùng tốc độ nhanh nhất mang nữ trang cùng tất cả vật phẩm liên quan, nhưng Tiêu Dịch vẫn có chút không kiên nhẫn nổi. Vừa thấy Ý Mai tới, liền lập tức đoạt lấy nữ trang trong tay nàng, đi đến sơn động trong núi giả để thay quần áo.

Ý Mai trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, không biết nên nói gì cho tốt.

Ý Mai mang đến một bộ váy màu lam nhạt hình đuôi phượng trăm nếp gấp, dài đến chạm đất, được Tiêu Dịch mặc vào vừa như in, eo thon của hắn bị ẩn sau lớp lụa màu lam nhạt, áo khoác dệt sợi mỏng tạo thành hình hoa lan, lại che được bả vai hắn. Mái tóc đen nhánh của hắn hơi rối, sợi tóc nhẹ bay theo gió, lất phất trên gò má không cần trang điểm cũng đủ trắng nõn như ngọc, nhìn như một tiên tử xinh đẹp.

Nam Cung Nguyệt cùng Ý Mai nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, Tiêu Dịch này mặc nữ trang vào, thế mà còn đẹp hơn so với nữ tử rất nhiều.

Mỗi tội khi hắn mở miệng, liền đem hình ảnh hoàn mỹ kia phá hư không còn một mảnh, "Tiểu nha đầu," Hắn chỉ vào Ý Mai, vênh mặt hất hàm sai khiến nói, "Mau tới giúp ta chải đầu." Hắn nắm lên một lọn tóc, không kiên nhẫn oán trách, "Thứ phiền toái nhất của mấy cô nương gia các ngươi chính là kiểu tóc. Đâu cần làm phức tạp như vậy làm gì......"

Nam Cung Nguyệt căn bản không muốn nghe hắn lải nhải dài dòng, cho Ý Mai một cái ánh mắt, Ý Mai lập tức tiến lên, bảo Tiêu Dịch ngồi trên một cục đá lớn, tiếp theo, liền thuần thục chải đầu cho hắn.

Ý Mai tay chân cực nhanh, chẳng mấy chốc đã làm cho hắn một kiểu tóc tùng tùng toản nhi, điểm lên mấy đóa châu hoa, lại tô son phấn trang điểm cho hắn...... Vài nét bút, dường như lại làm hắn thay đổi sang phong cách diễm lệ, liếc mắt một cái nhìn lại, chỉ cảm thấy hắn xinh đẹp, mắt đào hoa khẽ nhếch, bên môi đỏ thắm gợi lên một độ cung mị hoặc thiên thành, đẹp giống như một bức hoạ khuynh thế cuộn tròn.

Nam Cung Nguyệt nhìn ngắm đến ngẩn ngơ, che dấu mà khụ khụ nói: "Ý Mai, điểm thêm chút vào khoé môi cho hắn."

Ý Mai tuy rằng không rõ tại vì sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Nam Cung Nguyệt lại quan sát hắn một phen, làm bộ có chút miễn cưỡng, nói: "Còn tạm đi. Chúng ta có thể đi rồi."

"Cái gì là còn tạm?" Tiêu Dịch ôm kính tự thưởng, tự biên tự diễn nói, "Rõ ràng là đẹp kinh diễm không gì sánh được! Đó cũng là đương nhiên, nhớ năm đó nương ta chính là mỹ nhân đệ nhất Nam Cương, bổn thế tử cùng nương ta giống nhau đến tám phần, ở Nam Cương kia, chính là người gặp người thích, từ bà lão tám mươi, cho đến đứa trẻ ba tuổi, đều bị mỹ mão tuyệt thế của ta khuynh đảo......"

Hắn thao thao bất tuyệt nói, càng nói càng hăng say. Nam Cung Nguyệt khi nghe hắn nói, lại là nghe vào tai nọ, đi ra tai kia. Đợi hắn nói đủ rồi, lúc này mới nói: "Đợi lát nữa ta mang ngươi qua đó, phải nói ngươi là người của gánh hát, đến lúc đó ngươi ngàn vạn đừng nói chuyện, tránh tự bại lộ chính mình."

"Bại lộ? Ngươi cũng quá coi thường bổn thế tử?" Tiêu Dịch bất mãn trừng mắt nhìn Nam Cung Nguyệt, đột nhiên hắng giọng, đôi tay đặt bên hông, giống như đang hành lễ, "Nô gia Tiểu Ngư gặp qua các vị tiểu thư."

Thanh âm nói ra nhu mỹ dễ nghe, giống y như nữ tử,  lại không lộ ra một chút khô khốc, thật sự là tự nhiên đến cực điểm.

Nam Cung Nguyệt cùng Ý Mai giật nảy mình, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tiêu Dịch.

Tiêu Dịch lại dùng vẻ mặt đắc chí nói: "Thế nào? Bị tài hoa của bổn thế tử thuyết phục đi? Nói cho ngươi biết, bổn thế tử chính là thiên tài, trước kia từng học qua kỹ năng đổi giọng nói, đến chín chín tám mươi mốt loại thanh âm đều không làm khó được ta, huống chi chỉ là nữ âm đơn giản, cho nên ngươi cũng đừng nhọc lòng." Hắn vung bàn tay lên, nói đến lý tưởng hào hùng.

Nam Cung Nguyệt tuy ngoài ý muốn, nhưng cũng bởi vậy mà yên lòng, chỉ nghĩ tốc chiến tốc thắng, cảm giác đem tên sát tinh này đuổi ra sau đầu rồi.

Đợi đến khi Nam Cung Nguyệt đưa Tiêu Dịch cùng Ý Mai trở lại chính đường diễn lâu, trên đài, suất diễn chính tới rồi, dưới đài người chờ xem diễn đến không thể dời mắt.

Nam Cung Nguyệt đang muốn để Tiêu Dịch chờ ở cửa, lại thấy Tô Khanh Bình lập tức đến tiếp đón, nhiệt tình nói: "Nguyệt nhi, ngươi đã trở lại a." Vừa nói, ánh mắt dừng ở trên người Tiêu Dịch bên cạnh Nam Cung Nguyệt, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm nồng đậm, "Vị cô nương này là......"

Trong lời nói, ánh mắt nàng hơi lóe, lại đem Tiêu Dịch đánh giá một phen, liền phát hiện có mấy chỗ đáng ngờ, trong lòng chỉ cảm thấy vóc dáng nữ tử này hơi cao, bả vai cũng hơi rộng...... Nàng lập tức nhớ tới vừa rồi ở núi giả gần đó nghe được thanh âm nam nhân, trong lòng đã có vài phần hoài nghi.

Lấy lại bình tĩnh, Tô Khanh Bình cười thử nói: "Nguyệt nhi, vị cô nương này lạ mắt thật sự, hình như trước kia chưa từng gặp qua ở trong phủ?"

Trong lòng Nam Cung Nguyệt cũng biết Tô Khanh Bình đang hoài nghi cái gì, lại trấn định tự nhiên, tùy ý giới thiệu nói: "Bình biểu cô, vị cô nương này là đệ tử ở gánh hát, chỉ là hiện tại chưa xuất sư, nên còn không có tư cách lên đài biểu diễn."

Tô Khanh Bình đối với lời nói của Nam Cung Nguyệt là nửa tin nửa ngờ, lại cười nói: "Ồ? Phải không?" Nàng lại đem đầu chuyển hướng Tiêu Dịch, "Ngươi tên là gì?"

Tiêu đại mỹ nhân lại làm bộ làm tịch hạ thấp người, "Nô gia Tiểu Ngư."

Thanh âm này, thật đúng là của cô nương a. Tô Khanh Bình sửng sốt một chút, cười đến thiên chân lại nhiệt tình, "Tiểu Ngư? Thật là cái tên đáng yêu." Cho đến lúc này, sự nghi ngờ lúc trước của nàng ta cuối cùng cũng biến mất hầu như không còn.

"Nô gia tạ tiểu thư khích lệ." Tiêu Dịch càng diễn càng hăng say, nụ cười tươi sáng lạn làm khuôn mặt mỹ lệ của hắn nháy mắt tăng thêm sắc tươi đẹp, trông rất đẹp mắt.

Hai người khách sáo nói vài câu, không có hàm ý gì bên trong, Tô Khanh Bình đã không còn gì thú vị liền tránh ra.

Thấy nàng vừa đi, Tiêu Dịch lật mặt nhanh hơn lật giấy, thu lại gương mặt tươi cười, ghé sát vào tai Nam Cung Nguyệt, thấp giọng nói: "Nha đầu thúi, Nam Cung Tranh đâu? Ta là tới xem Nam Cung Tranh."

Hắn cố ý đè thấp thanh âm, hơi thở thiếu niên hơi đặc, mang tiếng nói từ tính lởn vởn bên tai Nam Cung Nguyệt, có chút ngứa, còn có chút nóng, cùng với mùi hương nhàn nhạt trên người Tiêu Dịch...... Nam Cung Nguyệt cảm thấy có chút xấu hổ, liền xoay người, động tác tự nhiên tránh hắn đi, "Ngươi ở chỗ này đừng loạn, ta liền đi tìm Đại tỷ tỷ ta."

Nam Cung Nguyệt thực mau đem Nam Cung Tranh dẫn lại đây, Nam Cung Tranh nhìn thấy Tiêu Dịch, cũng sửng sốt. Nàng luôn luôn tự cao với diện mạo xinh đẹp của mình, chợt vừa thấy một nữ tử xa lạ thế nhưng có thể sánh cùng chính mình, ánh mắt lộ ra một tia ngạc nhiên.
——— 🔹———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro