Chương 71-75 (Kinh mã - Bị lễ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 71: Ngựa kinh hoảng

Mà một bên, trong lòng Triệu thị quả thực hận Tô Khanh Bình đến cực điểm, cảm thấy nếu không phải Tô Khanh Bình làm ra nhiều chuyện như vậy, nhà mình cũng sẽ không chọn ngày này tới chùa Bạch Long, càng không đến mức chọc phải Minh Nguyệt quận chúa!

Trong mắt Triệu thị hiện lên một tia hung ác, đột nhiên đề nghị nói: "Bình biểu muội, ta nghe nói ngươi gần đây, đến ăn cũng không ăn được, ngủ cũng ngủ không ngon, không bằng ở lại chùa Bạch Long đây mấy ngày đi?"

Tô Khanh Bình biến sắc, nhanh đến cơ hồ không ai nhìn thấy, lập tức khôi phục thái độ bình thường, nói: "Đa tạ biểu tẩu quan tâm, Khanh Bình......"

Nàng nói còn chưa xong, đã bị Triệu thị đánh gãy: "Bình biểu muội, chỉ sợ là ngươi không biết, chùa Bạch Long này là ngôi chùa vô cùng nổi danh, là nơi thanh tu, hơn nữa dược thiện của chùa Bạch Long càng là số một số hai. Bình biểu muội ngươi ở lại đây mấy ngày, cũng có thể tu thân dưỡng tính, điều trị thân mình cho tốt."

Tô thị ý vị thâm trường mà nhìn liếc Triệu thị, nàng đương nhiên biết Triệu thị vì chuyện mấy ngày trước mà ghi hận Tô Khanh Bình, cũng biết việc này liên quan đến Tranh nhi, nếu không cho Triệu thị xả giận, chỉ sợ là còn tiếp diễn không ngừng nghỉ. Mà chất nữ này của mình cũng thật biết làm việc, Triệu thị tuy rằng ở vụ thức ăn có khó xử nàng một chút, chất nữ liền nháo thành ác mộng rồi té xỉu...... khiến cả nhà không an bình.

Tô thị trầm ngâm một chút, cân nhắc lợi hại, gật gật đầu: "Bình nhi, Đại biểu tẩu ngươi nói không sai, dược thiện chùa Bạch Long xác thật không tồi. Ngươi hãy ở tạm chỗ này ba ngày, điều dưỡng một chút cho tốt."

Mặt Tô Khanh Bình tức khắc như màu đất, Tô thị nếu đã nói như vậy, mình làm sao có thể cự tuyệt đâu? Nghĩ lại, chuyện này cũng không có gì là không tốt, có thể tới chùa Bạch Long dâng hương lễ Phật đều không phải gia đình bình thường, biết đâu mình lại có cơ hội ở chỗ này gặp gỡ quen biết đại quan quý nhân!

Nghĩ đến đây, nàng cúi đầu hành lễ, "Đa tạ cô mẫu quan ái!"

"Biểu muội an tâm ở lại, chờ ta hồi phủ, liền lập tức phái người đưa vật phẩm lại đây cho ngươi!" Triệu thị biểu hiện đến vô cùng hoà ái thân thiết, trong lòng lại lạnh lùng nghĩ: Hừ, nếu ngại trong phủ ăn không ngon, vậy để ngươi nếm thử cái gì mới là chân chính cơm canh đạm bạc; nếu ngại trong phủ ngủ không tốt, vậy làm ngươi thử xem tiếng chuông giờ mão mỗi sớm có bao nhiêu dễ nghe!

Hai người này hai tâm tư khác nhau, Nam Cung Nguyệt ở một bên xem đến buồn cười, khiến cho các nàng chó cắn chó cũng tốt.

Dùng bữa trưa lại nghỉ ngơi một lát xong, mọi người chuẩn bị khởi hành hồi phủ, chỉ để lại Tô Khanh Bình cùng nha hoàn Sáu Dung ở lại đây.

Bốn chiếc xe ngựa vẫn luôn dừng ở ngoài chùa Bạch Long cách đó không xa, hộ vệ, bà tử chờ ở bên ngoài, vừa thấy các chủ tử ra tới, đã sớm chuẩn bị tốt ghế dẫm lên xe ngựa.

Nam Cung Tranh đi theo lên chiếc xe ngựa đầu tiên của Tô thị, thấy vậy, Triệu thị vui mừng khôn xiết, đương nhiên sẽ không phản đối. Ở trong nhà này, Tô thị yêu thương liền đại biểu cho địa vị trong gia tộc.

Triệu thị đè lại góc váy, đang muốn lên chiếc xe ngựa thứ hai, đột nhiên động tác cứng lại, nghĩ đến Trần Lâm cùng huynh trưởng Lâm thị là bạn quen biết nhiều năm, nghĩ muốn tới chỗ Lâm thị hỏi thăm một chút, người của Trần gia rốt cuộc như thế nào, vì thế liền quay đầu hướng chiếc xe ngựa thứ ba chỗ Lâm thị: "Nhị đệ muội, thỉnh chờ một lát."

Lâm thị dừng bước chân, đang muốn đặt câu hỏi, lại thấy Triệu thị cười đi tới giữ chặt tay nàng. Bởi vì có việc cầu người, ngữ khí của Triệu thị so với ngày thường lại hòa khí vài phần, vẻ mặt thân mật nói: "Nhị đệ muội, ta có chút chuyện riêng tư muốn nói với ngươi, ngươi cùng ta nói một chút có được không?"

Lâm thị có chút chần chờ, quay đầu nhìn nhìn nữ nhi, thấy nữ nhi cổ vũ và gật gật đầu với mình, lúc này mới cười, quay đầu nói với Triệu thị: "Được, Đại tẩu."

"Chúng ta lên xe ngựa đi." Triệu thị tức khắc vui vẻ, thân thiết kéo tay Lâm thị, liền lôi kéo nàng hướng chiếc xe ngựa thứ hai đi đến.

Vì vậy, chỉ còn lại Nam Cung Nguyệt cùng Ý Mai, hai người một chiếc xe ngựa.

Đợi mọi người đều lên xe ngựa xong, xa phu lúc này mới huy động roi ngựa, bánh xe ngựa nhanh như chớp lăn trên đường. Trong hàng ngựa xe ấy, lấy Tô thị làm chủ, xe ngựa của nàng tất nhiên đi đằng trước, an bài hộ vệ cũng nhiều nhất, vẻ đầy long trọng; mà xe ngựa Triệu thị đi ở giữa, bên cạnh an bài tám hộ vệ; Nam Cung Nguyệt trên xe ngựa cuối cùng, hộ vệ bên người cũng ít nhất.

Sau một thời gian đi, một đường đều đặc biệt thuận lợi, nhưng khi vừa mới vào cửa thành, lại phát hiện dòng người trên phố đang điên cuồng kích động, xe ngựa không cẩn thận đã bị đám người tách ra.

Phố này vốn không tính là rộng, một hàng chỉ có thể chứa hai chiếc xe ngựa đồng hành. Suy xét đến người qua đường hai bên, quán xá khá nhiều, xe ngựa Nam Cung gia là một chiếc đi trước, một chiếc theo sau. Mà hiện giờ, đám người đột nhiên nổi lên xôn xao, e sợ đụng vào người đi đường nên xa phu liền thả chậm tốc độ.

Cảm giác tốc độ xe càng ngày càng chậm, Nam Cung Nguyệt không khỏi khẽ nhíu mày. Ý Mai vội vàng xốc lên màn trước xe ngựa, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy xung quanh xe ngựa, người kín hết chỗ, phía trước đã nhìn không tới những xe khác của Nam Cung gia, hiển nhiên các nàng ngồi chiếc xe ngựa này đã cách rất xa so với xe ngựa phía trước.

"Tam tiểu thư, xe ngựa của chúng ta cùng những xe ngựa khác cách rất xa."

Nghe vậy, Nam Cung Nguyệt khẽ nhíu mày, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến từng tiếng kêu sợ hãi, hết đợt này đến đợt khác, còn có thanh âm hỗn tạp, tiếng mắng, tiếng khóc của tiểu hài tử...... Ngựa hiển nhiên đã chịu kinh hách, đạp chân hí vang không thôi, xa phu vội vàng kéo chặt dây cương, trấn an con ngựa.

Tình huống tựa hồ có chút mất khống chế...... Nam Cung Nguyệt cũng vén lên bức màn, cẩn thận nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy đường phố bên ngoài đã gà bay chó sủa, loạn thành một đoàn, cách đó vài chục trượng, một thiếu niên mặc thanh y che mặt đang phóng ngựa theo phương hướng nàng mà đến, ngồi trước thiếu niên còn có một nam tử khoác áo choàng đen, nam tử kia ngồi trên ngựa mà nhìn như lung lay sắp đổ, không biết có phải do bị trọng thương, hay là......

Phía sau hai người là một đội Cẩm Y Vệ cưỡi ngựa đuổi theo. Thực hiển nhiên, ngọn nguồn xôn xao trên đường phố là từ bọn họ.

Mắt thấy hai người kia trên một con ngựa vẫn đang chạy tới hướng các nàng bên này, hơn nữa khoảng cách càng ngày càng gần, trong lòng Nam Cung Nguyệt có một loại dự cảm không tốt, vừa định kêu xa phu dựa xe vào ven đường, lại nghe thấy tiếng phẫn nộ bén nhọn chói tai: "A, ai đánh vào ta vậy......"

Người kéo xe ngựa vốn còn chưa hết kinh hoảng, lần bị dọa này, hoàn toàn mất khống chế, lôi kéo thùng xe điên cuồng mà chạy băng băng...... Trên đường phố lập tức càng trở nên hỗn loạn, tiếng kêu sợ hãi không ngừng.

Theo sự xóc nảy đong đưa kịch liệt của xe ngựa, Ý Mai ngồi trong thùng xe cũng bất thình lình bị tình huống làm cho sợ tới mức thét chói tai, cả người không biết làm sao. Nam Cung Nguyệt bám lấy cửa sổ, cực lực ổn định thân hình, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại.

Xe ngựa điên cuồng chạy về phía trước một hồi lâu, tốc độ xe rốt cuộc dần dần chậm lại. Nam Cung Nguyệt cùng Ý Mai mới thở được một nửa, lại không nghĩ, đột nhiên màn xe ngựa bị người ta vén lên, một thân ảnh màu xanh lá dắt theo một thân ảnh màu đen lưu loát nhảy vào trong xe, lập tức ổn định thân thể, tay phải cầm kiếm ngân quang lấp lánh, chĩa thẳng tắp vào các nàng......

Chỉ thấy thân hình thiếu niên gầy nhưng rắn chắc, mái tóc đen nhánh dùng dây cột tóc màu xanh lá buộc gọn ở sau đầu, hắn lấy một chiếc khăn màu xanh lá che nửa mặt, đôi mắt đen nhánh thâm thúy sắc bén, như sói nhìn chằm chằm hai người. Mà thiếu niên khoác áo choàng đen kia dựa vào khuỷu tay người nọ, vẫn không nhúc nhích, chỉ có ngực hô hấp mỏng manh còn thể hiện đây không phải là một người chết......

Hai người này đúng là đối tượng vừa mới bị Cẩm Y Vệ đuổi theo!

Chương 72: Điều tra

"A ——" Ý Mai không khỏi mặt mày hoảng sợ, há mồm kêu cứu.

Nam Cung Nguyệt lại không thể hiện gì. Kiếp trước, nàng từ Thái Tử Phi một đường đến thẳng ngôi vị Hoàng Hậu, cũng không phải là xuôi gió xuôi nước, trước sau đếm rõ số lượng mười lần ám sát, tâm thái sớm không phải nữ tử bình thường có thể sánh bằng. Nàng thực mau trấn định lại, đối với Ý Mai thấp giọng quát: "Đừng lên tiếng."

Ý Mai vốn đang sợ, nghe vậy, lập tức không dám phát ra thanh âm gì nữa, mà xa phu bên ngoài đã cảm giác được khác thường, vội hỏi nói: "Tam tiểu thư, Ý Mai cô nương, các ngươi không có việc gì đi?"

Nam Cung Nguyệt cho Ý Mai một ánh mắt trấn an, nhẹ giọng nói: "Nói cho hắn chúng ta không có việc gì."

Sắc mặt Ý Mai trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn hít sâu một hơi, nỗ lực trấn định, "Tới Phúc thúc, ta cùng Tam tiểu thư không có việc gì." Thanh âm nàng vẫn có chút phát run, nhưng do xe ngựa hơi xóc nảy nên nghe không rõ ràng lắm.

Thiếu niên che mặt kia không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hai nàng, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.

Thiếu niên mặc áo choàng đen kia, trên người tản ra nhàn nhạt mùi máu tươi, Nam Cung Nguyệt làm thầy thuốc, khứu giác cực kỳ nhạy bén, không khỏi nhăn mày lại. Nàng lấy từ trong lòng ra một cây ngân châm, quyết đoán mà châm vào huyệt trung của đối phương, vì hắn cầm máu.

Ngân châm này từ lúc lấy về, đây vẫn là lần đầu tiên dùng tới, không nghĩ lại là dùng trên người một tên kẻ cắp không rõ lai lịch, là vì cầm máu cho hắn!

Thiếu niên che mặt sửng sốt, hắn vốn tưởng rằng Nam Cung Nguyệt cùng nha hoàn của nàng cùng lắm chỉ là nữ tử nhu nhược bình thường, lại không nghĩ Nam Cung Nguyệt ra tay lại nhanh như vậy, lúc mình còn chưa kịp phản ứng lại, thì chủ tử đã bị trát một châm......

"Ngươi làm gì?"

Mắt đen của thiếu niên càng trở nên u ám bén nhọn, kiếm phong lấp lánh hàn quang lập tức hướng về phía yết hầu của Nam Cung Nguyệt, lại bị một thanh âm suy yếu vô lực ngăn cản: "Tiểu tứ...... Không cần......"

"Công tử, ngươi thế nào?" Thiếu niên vội vàng nhìn áo choàng đen.

Áo choàng đen miễn cưỡng đứng dậy, theo đó mũ áo choàng thuận thế rơi xuống, đó là một vị công tử trẻ tuổi, tầm mười bảy mười tám tuổi, xem tướng mạo hắn cực kỳ tuấn mỹ, ngũ quan hoàn mỹ như kiệt tác của tạo hoá, sắc mặt lại lúc xanh lúc trắng như người chết đến nơi, ngay cả hô hấp đều cực kỳ mỏng manh, nếu không nhìn kỹ, cơ hồ cho rằng hắn đã đình chỉ hô hấp. Tay phải hắn lộ ra một nửa phía sau áo choàng, chỉ thấy mười ngón kia tiều tụy, móng tay đen nhánh, khớp xương sưng đến biến hình.

Càng làm cho người ta kinh hoảng chính là từ cổ tới khuôn mặt đều kín những vết thương vừa mới kết vảy, nhìn trông thật ghê người.

Công tử kia gian nan nói: "Tiểu tứ, vị này...... Cô nương có lòng tốt giúp ta cầm máu!"

Nghe vậy, thiếu niên không những không an tâm, ngược lại càng thêm cảnh giác nhìn Nam Cung Nguyệt.

Vừa một châm kia, nếu nàng thực sự muốn giết công tử, thì nơi thi châm phải là tử huyệt, nói như vậy......

Mắt đen thiếu niên càng trở nên u ám bén nhọn, băn khoăn cầm kiếm, như muốn đâm thủng Nam Cung Nguyệt. "Ngươi vì cái gì lại giúp công tử nhà ta cầm máu?"

Nếu là Nam Cung Nguyệt mảnh mai, sợ đã bị dọa hôn mê, nhưng nàng dù sao cũng là Nam Cung Nguyệt, không hề sợ hãi mà cùng đối phương đối diện, chậm rãi nói: "Mùi máu trên người công tử nhà ngươi thực nồng." Nàng cũng không thể không làm! Tuy rằng nàng không biết thiếu niên che mặt này cùng chủ tử hắn, rốt cuộc vì sao bị Cẩm Y Vệ lùng bắt, nhưng nếu Cẩm Y Vệ đã ra quân, tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ, nói cách khác, chờ một chút nữa, Cẩm Y Vệ rất có thể sẽ đuổi theo rồi điều tra thùng xe các nàng, đến lúc đó, nếu mùi máu tươi đều tràn ngập toàn bộ xe, cho dù bọn họ đi rồi, sự trong sạch của nàng cũng khó nói rõ...... Nếu không vì vậy, nàng cũng không phải người tốt, cần gì cầm máu cho kẻ cắp không rõ lai lịch!

Thiếu niên sửng sốt, cũng suy nghĩ cẩn thận. Mà công tử bị thương kia lại vẫn cười được, chân thành mà nói: "Đa tạ."

"Tam tiểu thư......"

Ý Mai sắp khóc ra tới nơi, mà nhìn Nam Cung Nguyệt, định bò đến bên người nàng, nhưng vừa mới giật mình, kiếm của thiếu niên kia liền chỉ thẳng về phía nàng. "Không được nhúc nhích!"

Nam Cung Nguyệt đương nhiên biết hai người này ở lại đây càng lâu, đối với mình càng bất lợi, liền không chút động dung nói: "Các ngươi nên biết ta sẽ không tố giác các ngươi, các ngươi muốn thế nào?"

Thiếu niên vừa thấy Nam Cung Nguyệt, liền biết nàng là tiểu thư khuê các, danh dự đối với nàng mà nói, khả năng còn quan trọng hơn tính mạng, nhưng mệnh công tử quá trọng yếu, quyết không thể có một chút sơ xuất...... Hắn còn đang chần chờ, liền thấy công tử gật gật đầu với mình.

Thiếu niên không hề chần chờ, nhẹ giọng nói: "Đưa chúng ta đến trà trang Thanh Việt ở thành đông." Nói xong, mũi kiếm hắn đã tới gần Ý Mai thêm một phân, trong mắt ẩn chứa tia sắc bén, "Nếu không, ta liền giết nàng."

Một câu cuối cùng của hắn cực lạnh, trong thanh âm như ẩn dấu vạn kiếm, hàn ý bốn phía, khiến con người ta khiếp sợ.

Ý Mai co rúm lại một chút, nhưng vẫn dũng cảm nói: "Tam tiểu thư, đừng nghe......"

Thiếu niên không nói gì, chỉ là thanh kiếm kia lại tới gần Ý Mai một ít...... Thấy thế, Nam Cung Nguyệt chặn lại nói: "Không cần thương tổn nàng. Ta sẽ giúp ngươi." Nàng yên lặng nhìn Ý Mai, lại lần nữa trấn an nàng, "Ý Mai, nghe lời hắn, chúng ta sẽ không có việc gì."

Ý Mai như được tiếp thêm sức mạnh, hơi chút trấn định, hít sâu một hơi, giương giọng nói: "Tới Phúc thúc, Tam tiểu thư muốn đi mua ít trà để biếu Nhị lão gia, ngươi dẫn chúng ta đi một chuyến đến trà trang Thanh Việt ở thành đông đi."

Xa phu nghe tiếng, liền thay đổi phương hướng xe ngựa, đi về hướng thành đông.

Tiếp theo, trong xe không còn phát ra thanh âm gì, chỉ có tiếng bánh xe nghiền trên mặt đất cùng tiếng xa phu quất roi phát ra âm thanh bạch bạch.

Đi được một nửa, thiếu niên che mặt đột nhiên biến đổi sắc mặt, thanh âm cũng trở nên căng chặt lên, "Mau bảo xa phu chạy nhanh hơn đi!"

Mày Nam Cung Nguyệt nhăn lại, lập tức nghĩ tới khả năng nào đó, "Cẩm Y Vệ đuổi tới?"

Nàng hiển nhiên đã đoán đúng rồi, thiếu niên che mặt nhíu mắt lại, vốn định thu liễm sát khí, trong nháy mắt lại phóng xuất ra, khiến Ý Mai sợ tới mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã xuống.

"Tốc độ xe không thể nhanh hơn, như vậy quá lộ liễu." Nam Cung Nguyệt vội vàng nói, "Hiện tại chúng ta cùng chung ích lợi, nếu ngươi và bằng hữu ngươi muốn thoát thân, tốt nhất hãy nghe ta!"

Thiếu niên không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, dường như muốn nhìn đến chỗ sâu nhất trong linh hồn nàng, mà Nam Cung Nguyệt không chút nào lùi bước, công tử bị thương bất đắc dĩ thở dài......

Chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa phía sau càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng vang dội, cùng với tiếng kêu bá đạo tàn nhẫn của Cẩm Y vệ: "Xe ngựa phía trước, mau dừng lại cho ta!"

Xa phu tuy không rõ lắm là chuyện như thế nào, nhưng cũng biết Cẩm Y Vệ cũng không dễ dàng đắc tội, vội vàng "Hu" rồi hoãn lại tốc độ xe. Cùng lúc đó, những Cẩm Y Vệ kia đã phóng ngựa đuổi theo, nhanh chóng vây quanh xe ngựa.

"Các ngươi là nhà nào?" Tên Cẩm Y Vệ đi đầu quăng một chút roi ngựa, vênh mặt hất hàm sai khiến hỏi.

Xa phu rất khẩn trương, nhưng vẫn đáp: "Ta...... Chúng ta là Nam Cung phủ."

"Thì ra là người nhà Nam Cung đại nhân a." Tên Cẩm Y Vệ đi đầu ngữ khí khinh mạn nói, "Cẩm Y Vệ làm việc, hiện tại chúng ta muốn điều tra xe ngựa nhà các ngươi."

"Vài vị đại nhân, bên trong ngồi chỉ là......" Xa phu muốn ngăn cản, nhưng ngôn ngữ hắn cũng vô lực, một tên Cẩm Y Vệ đã thô lỗ xốc lên mành xe ngựa.

Chương 73: Thoát thân

Một mùi hương thanh nhã nhàn nhạt xông vào mũi, trong thùng xe, một tiểu cô nương nhỏ tuổi cùng một nha hoàn mười bốn mười lăm tuổi đang ngồi ngay ngắn, trên mặt có chút kinh hoảng, tựa hồ là do bị hắn dọa. Thùng xe bố trí thật sự thoải mái, phía dưới bày thảm dày, mặt bên cùng đỉnh chóp cũng dùng lụa bố trang trí cẩn thận, bàn nhỏ cố định ở đáy thùng, bên trên đặt hộp đồ ăn...... Hết thảy trông ngay ngắn trật tự, không giống như có kẻ cắp đột nhập qua.

Nhưng bởi vì chức trách, hắn vẫn phải ôm hạ quyền, còn khách khí nói với Nam Cung Nguyệt: "Vị Nam Cung tiểu thư này, đắc tội, chúng ta đang điều tra một người thích khách, trên đường cái phía nam, chúng ta hình như có nhìn thấy xe ngựa nhà các ngươi, các ngươi có bắt gặp tên thích khách kia không?"

Nam Cung Nguyệt tỏ vẻ có chút sợ hãi, rồi lại cố gắng trấn định, nói: "Vị đại nhân này, ta chưa từng nhìn thấy có thích khách nào."

Cẩm Y Vệ kia căn bản không để ý Nam Cung Nguyệt nói gì, ánh mắt cố định ở trên ghế ngồi của Nam Cung Nguyệt...... Theo hắn biết, trong loại xe này, rương ghế ngồi thường còn có chức năng dự trữ đồ vật. Trong mắt hắn hiện lên một tia lạnh lẽo, ánh mắt cố định ở khối vải dệt màu xanh chỗ góc váy Nam Cung Nguyệt, lạnh lùng nói: "Nam Cung tiểu thư, phiền ngươi đứng dậy! Cẩm Y Vệ chúng ta đang điều tra thích khách, thỉnh tiểu thư phối hợp, tránh đến lúc đó tiểu thư phải thương tổn, như vậy cũng không tốt đẹp gì." Hắn nói như có lòng tốt nhắc nhở, nhưng mặt mày lại lộ ra nồng đậm nhuệ khí, ngữ khí cũng lạnh như băng.

"Nếu là Cẩm Y Vệ làm việc, phối hợp là phải." Nam Cung Nguyệt vội vàng đứng dậy, "Ý Mai, chúng ta xuống xe để Cẩm Y Vệ điều tra." Tiếp theo, nàng liền để Ý Mai nâng xuống xe ngựa.

Cẩm Y Vệ kia cẩn thận đi lên trước một bước, rút ra kiếm bạc bên hông, dùng mũi kiếm nhắm ngay khe hở giữa ghế rồi đâm, sau đó đem cái nắp mở ra...... Hắn cảnh giác lui về phía sau một bước, lại thấy bên trong ghế trữ đồ căn bản không cất giấu người nào, chỉ có một bộ chăn mỏng, vài món xiêm y tắm rửa, mấy chiếc khăn tay, còn có một cái sọt thêu hoa, mà thứ vải dệt màu xanh lá mà hắn vừa mới nhìn thấy, đúng là một chiếc khăn trong đó. Nhìn khoảng không trong ghế liền hiểu ngay, căn bản giấu không được một nam nhân lớn.

Cẩm Y Vệ kia tức khắc có chút xấu hổ, vội vàng xuống xe ngựa, lại lần nữa nói xin lỗi với Nam Cung Nguyệt: "Nam Cung tiểu thư, đã quấy rầy, ngươi có thể đi rồi."

Nam Cung Nguyệt để Ý Mai nâng lên xe ngựa, chỉ nghe thấy tên Cẩm Y Vệ kia hô lớn: "Đi, tiếp tục tìm!"

Sau đó là thanh âm một trận vó ngựa "Đạp đạp" chạy băng băng, đợi thanh âm xa chút, xa phu bên ngoài khẩn trương dò hỏi: "Ý Mai cô nương, Tam tiểu thư có bị chấn kinh?"

"Không có việc gì, Tới Phúc thúc." Ý Mai thở dài nhẹ nhõm, cả người như thoát lực, toàn thân không còn sức, "Tiếp tục đi trà trang."

"Được rồi! Giá!"

Xe ngựa nhanh như chớp tiếp tục đi, Nam Cung Nguyệt cùng Ý Mai lại lần nữa mở ra hộp trữ đồ, đem đồ vật bên trong lần lượt lấy ra, lấy ra tấm ngăn, dưới tấm ngăn đó chính là thiếu niên che mặt cùng công tử bị thương, thân thể họ cuộn lại, kề sát nhau, hai người đều đã nghẹn đến mức mồ hôi đầy đầu.

Thiếu niên kia thì còn tốt, thể lực niên tráng, nhưng công tử bị thương thiếu khí, hơi thở thoi thóp, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.

Thiếu niên bò ra trước, tiếp theo lại ôm công tử bị thương bệnh ra, khẩn trương gọi: "Công tử!"

Công tử bị thương bệnh suy yếu, cười cười nói: "Tiểu...... Tứ, ta không sao......"

Nam Cung Nguyệt thật sự nhìn không nổi bộ dáng mạnh miệng của hắn, một bên lạnh lùng nói: "Ngươi không sao, chỉ là trúng kỳ độc đệ nhất thiên hạ mà thôi!"

"Ngươi......" Thiếu niên trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn Nam Cung Nguyệt.

"Không cần nhìn ta, ta cũng không có cách nào giúp hắn giải độc." Nam Cung Nguyệt lại lấy ra bao ngân châm, tay phải ưu nhã đưa lên, trong chớp mắt liền trát mười châm trên người vị công tử, "Việc ta có thể làm cũng chỉ là trì hoãn độc tính phát tác......" Trong lòng lại nghĩ, nếu ma ốm này chết ở trên xe ngựa mình, thiếu niên sói con này sợ rằng không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Trên mặt nàng không thể hiện gì, chỉ làm bộ thần y cao thâm khó đoán, ra vẻ tiếc hận nói: "Đáng tiếc, độc dược đã hoàn toàn tổn thương nội phủ hắn, cho dù tương lai có cơ hội giải độc, hắn cũng không thể khôi phục như trước đó......"

"Ngươi nói bậy gì đó!" Thiếu niên kích động muốn tiến lên phía trước, lại bị công tử kia ngăn cản: "Tiểu Tứ, người ta có lòng tốt giúp chúng ta, không cần lỗ mãng!" Tiếp theo, tràn ngập lòng biết ơn nhìn Nam Cung Nguyệt, "Vô luận cô nương là vì gì, hôm nay đa tạ cô nương ra tay tương trợ!" Nghe ngữ khí hắn, hiển nhiên đã nhìn rõ tâm tư Nam Cung Nguyệt.

Nam Cung Nguyệt ở trong lòng không thú vị bĩu môi, cùng loại người nặng tâm tư như vậy giao tiếp, thật là không thú vị.

Lúc sau, hai bên không còn nói chuyện với nhau...... Thẳng đến khi xe ngựa rốt cuộc đến trà trang Thanh Việt ở thành đông.

Vì dấu tai mắt người khác, Nam Cung Nguyệt cùng Ý Mai xuống xe ngựa, cố ý mua hai hộp lá trà trở về...... Chờ nàng lại lần nữa trở lại xe ngựa, trong thùng xe đã không có một bóng người.

Nam Cung Nguyệt và Ý Mai liếc nhau, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rơi xuống.

"Ý Mai, việc này trọng đại, ngàn vạn không thể nói cho bất luận kẻ nào, cho dù là nhũ mẫu!"

"Tam tiểu thư, nô tỳ biết." Ý Mai tất nhiên là đồng ý.

**◆**

Trở lại Nam Cung phủ, Lâm thị cùng Nam Cung Hân đã ở cửa phòng Nam Cung Nguyệt, nôn nóng đợi thật lâu, thấy nữ nhi trở về, kích động tiến lên, đang muốn ôm lấy nàng, lại bị Nam Cung Hân chạy tới trước.

"Muội muội, muội muội...... Ngươi thật làm ta sợ muốn chết!" Nam Cung Hân hồng con mắt ôm chặt Nam Cung Nguyệt, hốc mắt ướt dầm dề, hối hận nói, "Ta hẳn nên cùng đi với muội!" Lâm thị cũng lệ quang lập loè.

Nam Cung Nguyệt cũng ôm lấy ca ca, ôn nhu an ủi nói: "Ca ca, mẫu thân, ta không có việc gì, chỉ là lúc ấy trên đường nhiều người, ngựa có chút kinh hách, liền chạy loạn khắp nơi, cho nên mới trở về có chút chậm. Hai người xem, không phải ta đã trở lại sao?"

Nam Cung Hân vẫn gắt gao ôm Nam Cung Nguyệt, thậm chí thân mình có chút run rẩy, tính trẻ con nói: "Muội muội, ta sẽ không bao giờ rời khỏi muội! Chúng ta sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn ở bên nhau!"

"Ân! Ca ca, ta cũng sẽ không rời khỏi huynh!" Nam Cung Nguyệt cũng tính trẻ con nói, càng dùng sức ôm lấy ca ca, lòng bàn tay cũng một chút lại một chút vỗ nhẹ sống lưng hắn......

Nghe vậy, Lâm thị không khỏi phụt bật cười: "Nam nữ có khác biệt, đừng hồ nháo!...... Được rồi, Hân nhi, buông muội muội ra." Nàng một phen kéo Nam Cung Hân ra, cẩn thận đánh giá Nam Cung Nguyệt, rốt cuộc yên lòng, "Nguyệt nhi, thật tốt quá, con không có việc gì. Nương còn tưởng rằng...... Còn tưởng rằng ngươi bị người bắt đi......"

Vừa nói, cảm xúc của Lâm thị lại có chút kích động, khụt khịt lên, khiến Nam Cung Nguyệt cũng không khỏi có chút cay sống mũi. Trải qua một phen mạo hiểm đến cực điểm kia, nếu nàng nói một chút cũng không sợ hãi thì đó là giả, hiện giờ được mẫu thân lo lắng, yêu thương như vậy, Nam Cung Nguyệt đã từng trải qua bách luyện cương tâm cũng nháy mắt hóa thành nhu thuận, khẽ cười, nói: "Nương, ta không có việc gì."

"A!" Lâm thị như đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nói, "Cha con hôm nay đi cùng trường gia, trước đó khi ta hồi phủ biết được con bị đám người tách ra, đã cố ý phái người đi báo tin cho cha con, chỉ sợ lúc này hắn cũng sốt ruột đi tìm, ta phải bảo người đi báo bình an cho hắn." Nói xong, nàng gọi nha hoàn Linh Lung đi báo bình an cho Nam Cung Mục, sau đó lại lôi kéo đôi nhi nữ vào phòng.

Nam Cung Nguyệt an tĩnh tuỳ ý theo Lâm thị cùng Nam Cung Hân vào nhà, trong lòng lại hiện lên muôn vàn tâm tư. Nàng không biết hôm nay cái tên thiếu niên che mặt cùng chủ tử hắn rốt cuộc là ai...... Vấn đề là, dù nàng phái nha hoàn đi ra ngoài hỏi thăm, cũng hỏi thăm không được gì.

Nhớ tới hôm nay, mười mấy tên Cẩm Y Vệ khí thế bức người kia, lại nhớ tới thiếu niên che mặt có thân thủ hơn người, Nam Cung Nguyệt liền cảm thấy hai người này hẳn không phải là kẻ cắp bình thường. Những Cẩm Y Vệ đó, trên người mặc y phục phi ngư, cổ tay áo thêu hình mây lửa...... Hoả Vân vệ?! Hoả Vân vệ tuy rằng cũng là Cẩm Y Vệ, nhưng lại gần hoàng đế hơn.

Đột nhiên, hình ảnh vị công tử kia khắp người vết thương hiện lên trong đầu Nam Cung Nguyệt, Nam Cung Nguyệt đột nhiên nảy sinh ý tưởng nào đó, chẳng lẽ nói, vị công tử kia là phạm nhân trong ngục, thiếu niên che mặt đi cướp thiên lao hoặc là pháp trường?

Lúc này, Yến Nương bưng một khay gỗ đi đến, mặt trên đặt một chén sứ thanh hoa đế trắng, vẫn còn hơi khói trắng.

"Nguyệt nhi," Lâm thị lôi kéo nữ nhi ngồi xuống, vẫy vẫy tay với Yến Nương, "Mẫu thân bảo phòng bếp làm cho ngươi trà an ủi, thừa dịp còn nóng, mau uống xong."

Cái gọi là trà an ủi, là dùng cỏ thảnh thơi tạo nên, mà cỏ thảnh thơi có tên như công dụng, có thể làm tim đập chậm lại, hơn nữa có thể thư giãn thần kinh.

Nam Cung Nguyệt tuy rằng cảm thấy bản thân cũng không cần, nhưng nhìn Nam Cung Hân ở một bên hai mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm nàng, an ủi nói: "Muội muội, trà an ủi có chút đắng, nhưng ta đã chuẩn bị cho muội kẹo đậu phộng a." Nói xong, hắn lấy từ trong lồng ngực một cái túi, thận trọng đem toàn bộ túi đưa cho Nam Cung Nguyệt, "Mẫu thân chỉ cho ta ăn hai viên kẹo đậu phộng một ngày, đây chính là phần ta tồn được nửa tháng, đều cho muội!"

Nam Cung Nguyệt không khỏi bật cười, căng da đầu đem trà an ủi uống từng ngụm, sau đó biết nghe lời mà nhận lấy túi kẹo đậu phộng kia. "Cảm ơn ca ca!" Nàng buồn cười nhìn ca ca lộ ra biểu tình đau lòng, từ túi lấy ra hai viên đường, một viên cho chính mình, một viên thì nhét vào trong miệng hắn.

"Muội muội, muội thật tốt......"

Lời còn chưa nói hết, liền nghe ngoài phòng truyền đến thanh âm Thước Nhi: "Tham kiến Nhị lão gia."

Nam Cung Mục bước vào nhà, vừa thấy Nam Cung Nguyệt, thoải mái mà thở phào một hơi, "Nguyệt nhi, còn tốt ngươi không có việc gì."

Hắn nghĩ mà sợ: Còn may Nguyệt nhi đã trở lại, vạn nhất thật sự gặp phải thích khách kia, xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ!

Cha con bốn mắt giao thoa, trong mắt Nam Cung Mục có cảm xúc phức tạp, một chút cũng không thoát khỏi ánh mắt Nam Cung Nguyệt, trong đó có sự thân thiết, khẩn trương, sợ hãi, sau đó là thoải mái, vui sướng, nghĩ mà sợ......

Phụ thân là thật sự quan tâm chính mình đi. Nam Cung Nguyệt không khỏi trong lòng căng thẳng, hốc mắt đau xót, mềm nhẹ trấn an nói: "Cha, ta không có việc gì, hôm nay chỉ là bị đám người tách ra, con ngựa cũng bị kinh hách chút mà thôi, không tin ngươi xem."

Nàng ra vẻ nhẹ nhàng đứng dậy, xoay vòng tại chỗ, góc váy nhẹ nhàng như múa, trông đặc biệt nghịch ngợm đáng yêu. Phu thê Nam Cung Mục không khỏi nhìn nhau cười, Nam Cung Hân còn vỗ tay cổ vũ muội muội: "Muội muội thật xinh đẹp."

"Cha," Nam Cung Nguyệt ngồi xuống bên người Nam Cung Mục, tò mò hỏi, "Hôm nay trên đường cái phía nam rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta hình như thấy được Cẩm Y Vệ......"
———
Từ giờ, mỗi chương hơn 3000 chữ nhé cả nhà!

Chương 74: Thiệp mời

Nam Cung Hân kỳ thật không biết Cẩm Y Vệ là gì, cũng tò mò mà mở mắt to nhìn xung quanh.

Sắc mặt Nam Cung Mục rùng mình, đem nha hoàn trong phòng đều đi ra ngoài, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Nam Cung Hân. Nam Cung Hân e sợ mình cũng bị đuổi đi, lập tức che miệng lời thề son sắt nói: "Cha, để ta lưu lại đi! Ta nhất định sẽ không nói cho người khác!"

Nam Cung Mục không khỏi bật cười. Hắn nghĩ nghĩ tìm từ, lúc này mới mở miệng nói: "Các ngươi có biết tướng quân Quan Như Diễm?"

Mày Nam Cung Nguyệt vừa động, trong nháy mắt mọi thứ đều minh bạch.

Tướng quân Quan Như Diễm, phụ thân là Quan lão tướng quân đi theo tiên đế Hàn Cưu vào sinh ra tử, lập không ít công lao, cuối cùng mới có được hoàng triều Đại Dụ này, đến thế hệ của tướng quân Quan Như Diễm, cũng được đương kim hoàng đế trọng dụng, phái hắn trấn thủ trọng địa Tây Bắc. Nhưng ai biết nửa năm trước, Quan Như Diễm tướng quân bị tra ra thiếu hụt quân lương, cấu kết ngoại tộc, làm cho trận chiến với Tây Nhung đại bại, Quan gia quân cơ hồ bị diệt. Quan gia bị đưa ra trảm, mà tướng quân Quan Như Diễm cùng con trai Quan Ngữ Bạch bị áp giải đến vương đô thẩm vấn, ai ngờ trên đường đi, Quan Như Diễm bị trọng thương không được trị mà chết, chỉ còn Quan Ngữ Bạch bị giam giữ ở thiên lao......

Nam Cung Mục tất nhiên không biết mọi chuyện hôm nay đều phát sinh trên xe ngựa Nam Cung Nguyệt, dừng một chút, thở dài lại nói: "Thiên lao canh giữ nghiêm ngặt, nhưng sáng nay lại có người một mình xông vào thiên lao, rồi cướp đi Quan Ngữ Bạch, thánh thượng giận dữ, ngay cả Cẩm Y Vệ bên người đều phái đi đuổi theo......"

Nam Cung Nguyệt nhíu mày không nói, nàng đã có thể xác nhận, hôm nay vị công tử bị thương xông vào xe ngựa mình chính là Quan Ngữ Bạch!

Kiếp trước, thời điểm này cũng xảy ra chuyện như vậy, Nam Cung Nguyệt chỉ biết đại khái. Cho dù không có chính mình, Quan Ngữ Bạch kiếp trước vẫn đào thoát được...... Từ đó về sau, mười mấy năm bặt vô âm tín, thẳng đến khi Trấn Nam Vương Tiêu Dịch khởi quân phản nghịch, Quan Ngữ Bạch mới lại lần nữa xuất hiện trong mắt thế nhân. Quan Ngữ Bạch không biết từ khi nào đã tập hợp được tàn quân của Quan gia, lấy thân phận quân sư đầu phục Tiêu Dịch. Tiêu-Quan hai người hợp tác, như hổ thêm cánh, cuối cùng khi Tiêu Dịch nguy cấp, công phá vương đô......

Chỉ là mệnh của Quan Ngữ Bạch này lại không tốt lắm, trước lúc Tiêu Dịch công phá vương đô, nghe nói vết thương cũ của hắn tái phát, đột nhiên bỏ mình.

Hiện giờ nghĩ đến, đó là do kịch độc của Quan Ngữ Bạch vẫn luôn chưa được hóa giải, mới dẫn đến thân thể hắn suy nhược đến tận lúc đó!

Kiếp trước, Nam Cung Nguyệt cũng không gặp qua Quan Ngữ Bạch, chỉ được nghe tin đồn về hắn, nghe nói hắn thời niên thiếu có võ nghệ cao cường, khí phách hăng hái, từng là tân binh tiềm năng nhất vương đô, nhưng chờ đến mười mấy năm sau lại lần nữa hiện thân, thân thể hắn trở nên cực kỳ yếu nhược, vô luận là bề ngoài hay là tính cách, dường như là hai con người bất đồng! Thân là quân sự của Tiêu Dịch, Quan Ngữ Bạch có tâm tư thâm trầm, trí kế vô song, tính không bỏ sót, đã từng không tốn một binh một tốt mà bắt lấy 3 thành trì lớn của Giang Nam!

Có thể nói, kiếp trước nếu không có Quan Ngữ Bạch, Tiêu Dịch dù có được việc, chỉ sợ cũng phải lãng phí nhiều thời giờ, tâm lực, binh lực......

Nghĩ đến Tiêu Dịch, Nam Cung Nguyệt lại một trận đau đầu. Kiếp trước, khi Tiêu Dịch thời niên thiếu ăn chơi trác táng nàng chưa thấy qua, nhưng sau, hắn âm ngoan thô bạo nàng lại nhìn hết tột đỉnh, lại không nghĩ rằng từ sau khi trọng sinh, thế nhưng lại đụng phải cái tên lưu manh không đứng đắn Tiêu Dịch!

Nam Cung Nguyệt không biết Tiêu Dịch đã trải qua cái gì, mới có thể khiến cái tên có bộ dáng không đứng đắn lại lột xác thành tên giết người không chớp mắt, tính cách máu lạnh vô tình như vậy...... Bất quá, có quan hệ gì đến chính mình đâu?

Tiêu Dịch cũng được, Quan Ngữ Bạch cũng thế!

Nam Cung Nguyệt là không rảnh lo chuyện nhàn rỗi của bọn họ...... Hiện giờ, chuyện quan trọng nhất của nàng, đó là bảo hộ mẫu thân cùng ca ca hạnh phúc, quyết không cho bi kịch kiếp trước lại tái diễn lần nữa!

Ba ngày sau, Tô Khanh Bình liền từ chùa Bạch Long trở về Nam Cung phủ. Tô thị đại khái cũng muốn đền bù Tô Khanh Bình, cố ý ban nàng thật nhiều đồ bổ, trang sức, làm Tô Khanh Bình cảm ơn không thôi.

Thấy vậy, trong lòng Triệu thị lại càng chán ghét Tô Khanh Bình, chỉ cảm thấy nàng đoạt ân sủng thuộc về nữ nhi.

Hai người ở dưới mặt bàn tranh phong tương đối, Nam Cung Nguyệt lại thờ ơ lạnh nhạt, đắc tội với đương gia chủ mẫu trong nhà, Tô Khanh Bình chịu được! Bất quá, đương nhiên mình sẽ không đơn giản bỏ qua như vậy, về sau còn có rất nhiều cơ hội...... Chúng ta cứ từ từ!

Từng ngày bình đạm như nước đã qua nửa tháng...... Ngày này, sau khi tan khuê học, mấy tiểu thư vừa ra khỏi Kinh Trập cư, liền thấy đại nha hoàn bên người Tô thị, Đông Nhi đang đứng chờ các nàng.

"Gặp qua vài vị tiểu thư!" Đông Nhi vừa thấy các nàng, lập tức đi lên trước hành lễ.

"Đông Nhi tỷ tỷ, không cần đa lễ." Nam Cung Tranh vội vàng hỏi, "Ngươi tới nơi này, là Tổ mẫu có phân phó cái gì ư?"

Đông Nhi cung kính  đáp: "Lão phu nhân thỉnh vài vị tiểu thư sau khi tan học, thì theo nô tỳ đến Vinh An Đường."

Tô thị cho mời, các tiểu thư ai cũng không dám từ chối, liền theo Đông Nhi cùng đi Vinh An Đường.

Tiến vào Đông Thứ gian của Vinh An Đường, đã thấy Tô thị đang ngồi trên giường, trong tay cầm hai tờ thiệp màu đỏ thiếp vàng, có vẻ tâm tình thực tốt.

Ngồi dưới là Triệu thị cùng Lâm thị, nhìn đến đoàn người Nam Cung Nguyệt đi đến, đều cười hướng các nàng gật gật đầu.

Thấy vậy, trong lòng Nam Cung Nguyệt hiểu rõ, xem ra là có chuyện tốt gì muốn thông tri.

Quả nhiên chờ các tiểu thư thỉnh an xong, Tô thị liền vẻ mặt vui mừng nói: "Ân Quốc công phủ vừa mới phái người tới đưa thiệp, mời Tranh nhi cùng Nguyệt nhi đi tham gia yến hội ngắm hoa do phủ bọn họ tổ chức."

Ân Quốc công phủ!?

Cho dù luôn nhất quán trầm ổn như Nam Cung Tranh cũng không khỏi lộ ra tia kinh hỉ, đó chính là nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu nương nương, mà Ân quốc công lại là phụ thân của Hoàng Hậu nương nương!

Nam Cung Nguyệt chỉ cười không nói, trong lòng lại hoài nghi, cái gọi là yến hội ngắm hoa liệu có phải là Hoàng Hậu ngụy trang, mục đích là vì bệnh của Ngũ hoàng tử hay không?

Mà Nam Cung Lâm cùng Tô Khanh Bình đều đố kị nhìn chằm chằm Nam Cung Tranh cùng Nam Cung Nguyệt, chỉ là người sau càng cẩn thận, thực mau dùng nụ cười mỉm che lại ghen tỵ trong mắt; chỉ có Nam Cung Diễm cúi xuống, thấy không rõ biểu tình.

"Thê tử của lão Đại," Tô thị quay đầu phân phó Triệu thị, "Đến lúc đó, đi Ân Quốc công phủ tham gia hội ngắm hoa, quý nữ nhất định không ít, Tranh nhi cùng Nguyệt nhi lần này đi đại biểu cho thể diện Nam Cung phủ, ăn mặc không thể làm lỗi, ngươi phải hảo hảo chuẩn bị đi. Ngày hội ngắm hoa lần này, ta muốn thấy các nàng ăn mặc xinh đẹp mà ra cửa. Nhưng ta không hy vọng trong đó xảy ra bất cứ sai lầm gì! Ngươi có minh bạch?" Tô thị hơi hơi híp mắt nhìn Triệu thị, trong mắt lóe một tia tinh quang không tên, tựa hồ ý có ý tứ.

"Vâng, lão phu nhân." Triệu thị trên mặt cung kính, trong lòng lại rùng mình, thầm nghĩ: Chẳng lẽ lão phu nhân là đang cảnh cáo chính mình?

Gần đây, người duy nhất liên quan đến chuyện Triệu thị đắc tội với bà mẫu cũng chỉ có vị Tô biểu muội kia. Mấy ngày qua, mình có ám chỉ phòng bếp chậm trễ Tô Khanh Bình vài phần...... Tô thị vẫn luôn không tỏ vẻ gì, lại không nghĩ hôm nay nghe khẩu khí này của Tô thị, như cố ý cảnh cáo: đừng duỗi quá dài tay.

Tô thị nhìn ra bất an của Triệu thị, hơi hơi híp híp mắt, tiếp theo nói với Vương ma ma bên người: "Ngươi giúp đỡ Triệu thị cùng nhau chuẩn bị!"

"Vâng, lão phu nhân!" Vương ma ma vội khom người đáp ứng.

Trong lòng Triệu thị càng thêm lo sợ bất an.

Tô thị nhàn nhạt liếc Triệu thị, sau đó phân phó nha hoàn bên tay trái: "Ngọc Khấu, đem đồ ta đã chuẩn bị tốt lúc trước ra đi."

Ngọc Khấu lên tiếng, vào phòng trong, sau đó trên tay bưng hai hộp gấm đi ra. Chỉ thấy hộp gấm kia được chế thành từ loại gỗ lê tốt nhất, mặt trên khảm bảo khắc hoa, nhìn rất tinh xảo đẹp đẽ quý giá.

"Tranh nhi, Nguyệt nhi, các ngươi lại đây." Tô thị từ ái vẫy vẫy tay với Nam Cung Tranh cùng Nam Cung Nguyệt.

Nam Cung Tranh cùng Nam Cung Nguyệt song song đi đến trước mặt Tô thị.

Tô thị đem hai hộp gấm lần lượt đặt trên tay hai người, lời nói thấm thía: "Các ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ, các ngươi là nữ nhi Nam Cung gia, nhất định phải làm vẻ vang gia tộc, ngàn vạn không thể làm xấu thanh danh gia tộc."

Nam Cung Tranh trịnh trọng gật gật đầu, "Tổ mẫu yên tâm, cháu gái cùng Nguyệt nhi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng."

Tô thị vừa lòng gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Nguyệt, vẻ mặt ôn hoà nói: "Nguyệt nhi, hiện giờ xem thân thể ngươi so với trước kia khoẻ mạnh không ít, tổ mẫu thực vui mừng, về sau thường tới chỗ tổ mẫu, cùng tổ mẫu trò chuyện."

"Vâng, tổ mẫu." Nam Cung Nguyệt dịu ngoan, "Chỉ sợ cháu gái làm phiền tổ mẫu thanh tĩnh."

Nam Cung Lâm hơi hơi cúi đầu, sắc mặt rất khó coi, hàm răng hung hăng cắn ở bên nhau, thầm nghĩ: Mình tuy là đích nữ, đáng tiếc là thứ phòng, chuyện lấy lòng tổ mẫu, cũng so ra kém Nam Cung Tranh cùng Nam Cung Nguyệt, hiện giờ mẫu thân và mình lại bị tổ mẫu ghét bỏ, về sau muốn xuất đầu chỉ sợ càng khó.

Ánh mắt Tô Khanh Bình tham lam dừng trên hai cái hộp gấm một chút, rồi lập tức nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Trong lòng nàng ghen ghét đến cơ hồ muốn phát cuồng, trong lòng có một thanh âm tức giận bất bình hò hét: Vì cái gì? Vì cái gì chính mình không phải nữ nhi Nam Cung phủ?! Nói cách khác, chính mình đã có thể đi hội ngắm hoa của Ân Quốc công phủ!

Nam Cung Nguyệt nhạy bén nhận thấy một ánh mắt, quay đầu nhìn Tô Khanh Bình liếc mắt một cái, chỉ thấy ánh mắt đối phương ghen ghét muốn điên, đôi tay dùng sức vò khăn, một đôi vòng tay bạch ngọc ở cổ tay nàng đong đưa......

Tầm mắt Nam Cung Nguyệt không khỏi tạm dừng ở vòng ngọc kia một chút, trong lòng không khỏi nghi hoặc: Tô Khanh Bình từ khi nào có một đôi vòng tay bạch ngọc chất tốt như vậy? Tô gia sa sút, hiện tại những đồ mặc trên người Tô Khanh Bình, phàm là những đồ tốt, đều là do Tô thị phái người đặt mua.

Đôi vòng tay bạch ngọc này ít nhất giá trị thiên kim, Tô thị tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ mà đưa Tô Khanh Bình vòng tay bạch ngọc tốt vậy, như vậy người đưa vòng tay bạch ngọc này hẳn là một người khác.

Nghĩ vậy, trong mắt Nam Cung Nguyệt hiện lên một tia ý cười, như suy tư mà cong cong khóe môi. Như vậy người đưa vòng tay, rất có thể chính là người kia......

Đêm đó, Nam Cung Nguyệt cùng Lâm thị dùng cơm tối ở Thiển Vân Viện, rồi mang theo Ý Mai vừa mới trở lại Mặc Trúc viện, nha hoàn Nhạn Nhi liền tới báo rằng Nam Cung Tranh đột nhiên tới chơi.

Nam Cung Nguyệt tuy trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn vội vàng dón nàng đi vào.

Nam Cung Tranh vừa vào, đã nói thẳng ý đồ đến: "Nguyệt nhi, ta riêng tới tìm ngươi, là muốn thương lượng với ngươi một chút, khi đi Ân Quốc công phủ, chúng ta hẳn nên chuẩn bị chút lễ vật gì."

Lễ vật thì trong phủ tất nhiên sẽ giúp đỡ chuẩn bị một phần, nhưng vì biểu lộ tâm ý, các tiểu thư cũng sẽ tự mình chuẩn bị một ít lễ vật, hiện giờ Ân Quốc công phủ có một đích nữ, hai thứ nữ. Đích thứ có khác, lễ vật này tự nhiên cũng phải tỉ mỉ suy xét. Mà Nam Cung Tranh cùng Nam Cung Nguyệt đại biểu cho Nam Cung gia, hai người đưa ra lễ vật khác biệt quá lớn, cũng không ổn. (.. )

Chương 75: Chuẩn bị lễ vật

Nam Cung Tranh là lần đầu tiên tham gia một hoạt động xã giao chính thức như vậy, có chút thấp thỏm cũng khó tránh khỏi, mà Nam Cung Nguyệt dựa vào kinh nghiệm kiếp trước, đối với những việc này đã sớm nằm trong lòng bàn tay, lập tức cười đề nghị nói: "Đại tỷ tỷ, ta nhớ rõ ngươi thực am hiểu thêu hoa, mà ta mới học điều chế huân hương. Không bằng ngươi tự tay thêu một cái túi thơm, ở bên trong để ta điều chế an thần hương, đưa cho Tưởng gia tiểu thư, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Nam Cung Tranh tức khắc hai mắt sáng ngời, hơi kích động bắt lấy tay Nam Cung Nguyệt, kinh hỉ mà nói: "Nguyệt nhi, chủ ý này của ngươi thật hay! Vô luận là túi thơm hay là huân hương, đều là chúng ta tự tay chế tác, vừa lúc đại biểu tâm ý chúng ta, lại không mất đi hào phóng!" Nói xong, nàng không khỏi dùng một loại ánh mắt vi diệu đánh giá Nam Cung Nguyệt, trong lòng có một tia sáp ý. Tam muội muội này của nàng gần đây dường như đã thông suốt, càng ngày càng xuất sắc. Nhưng thực mau nàng lại ở trong lòng trách cứ chính mình: Tổ mẫu nói không sai, chính mình cùng Tam muội muội đại biểu cho Nam Cung gia, một vinh đều vinh, chính mình hẳn nên vì Tam muội muội cảm thấy cao hứng mới phải.

Nam Cung Nguyệt cười như không cười nhìn Nam Cung Tranh, nhìn ra tâm tư đối phương. Vị Đại tỷ tỷ này của nàng mỹ lệ thông tuệ, nhưng mắt nhìn quá hẹp, có lẽ đây là lý do nàng kiếp trước càng đi càng xa, cuối cùng gia tộc cũng vì chính nàng đưa tới tai họa ngập đầu......

Nam Cung Nguyệt mặt mày hơi lóe, dường như không có việc gì nói: "Đáng tiếc ta tay vụng, chỉ biết dựa theo sách vở làm chút huân hương, chuyện thêu hoa tinh tế đành phải phiền Đại tỷ tỷ......"

Lúc này, Nam Cung Tranh đã khôi phục lại, cười nói: "Ý kiến hay! Nguyệt nhi, chúng ta cùng làm đi. Chỉ là cái đưa cho Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư Tưởng gia, cùng với cái đưa cho Đại tiểu thư Tưởng gia phải có chút khác nhau mới được, không bằng chúng ta tự tay chế tác mấy đóa châu hoa, như thế nào?"

"Vẫn là Đại tỷ tỷ suy xét chu đáo!"

Định ra lễ vật muốn đưa, Nam Cung Tranh cũng coi như nhẹ nhàng thở ra, hai người bàn luận hình dạng túi thơm, màu sắc và hoa văn, cùng với châu hoa, bất tri bất giác liền nói đến công phu thêu thùa.

"Công phu thêu thùa của mấy tỷ muội chúng ta vẫn thiếu một chút, nhưng thật ra Bình biểu cô lại có công phu thêu thùa bất phàm, có lẽ chúng ta......" Nam Cung Tranh tựa hồ nghĩ tới cái gì, nói một nửa, lại đột nhiên nghẹn họng.

Nam Cung Nguyệt không khỏi tò mò hỏi: "Đại tỷ tỷ, có cái gì không đúng?"

Nam Cung Tranh nhăn nhăn mày, chần chờ hồi lâu, mới thử nói: "Nguyệt nhi, ngươi có cảm thấy gần đây Bình biểu cô có chút kỳ quái hay không?"

Chẳng lẽ Nam Cung Tranh đã phát hiện cái gì? Trong lòng Nam Cung Nguyệt thật ra cảm thấy thú vị lên, nhưng mặt ngoài lại ra vẻ khó hiểu hỏi: "Đại tỷ tỷ, Bình biểu cô làm sao vậy?"

Sắc mặt Nam Cung Tranh có chút cổ quái, do dự mở miệng: "Trước đó vài ngày, ta đến Vinh An Đường thỉnh an tổ mẫu, tiện đường đi tìm Bình biểu cô nói chuyện giải buồn, vừa vặn nhìn thấy Bình biểu cô đang thêu một cái túi tiền......" Dừng một chút sau, nàng nói tiếp, "Vốn dĩ cô nương gia không có việc gì làm, đi luyện thêu cái túi tiền nữ hồng cũng là chuyện bình thường, nhưng...... Nhưng sáng hôm nay, lúc ta ở Vinh An Đường thỉnh an, nhìn thấy trên người Tứ thúc treo túi tiền tương tự với cái mà Bình biểu cô đã thêu trước đó vài ngày......" Nàng xấu hổ không dám nói tiếp nữa, mặt đẹp trướng đến đỏ bừng.

Nam Cung Nguyệt nghe vậy, không khỏi nhớ tới trên cổ tay Tô Khanh Bình là vòng tay bạch ngọc tốt nhất. Hay là vòng tay kia cùng túi tiền chính là tín vật đính ước của Tô Khanh Bình cùng Tứ thúc?

Nam Cung Nguyệt châm chọc gợi lên khóe miệng, dường như không có việc gì mà nói với Nam Cung Tranh: "Đại tỷ tỷ, Bình biểu cô là đại gia khuê học, lại như thế nào sẽ cùng, cùng......" Nàng làm ra bộ dáng không đành lòng mở miệng, nhanh chóng chuyển đề tài, "Có lẽ là túi tiền kia vừa khéo tương tự đi."

Nam Cung Tranh há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi. Nếu không phải vị Bình biểu cô này họ Tô, nàng sớm đã đem việc này bẩm báo tổ mẫu, nhưng Bình biểu cô cố tình lại họ Tô, việc này nếu xử lý không tốt, sẽ khiến tổ mẫu cho rằng mình coi nhẹ Tô gia, chỉ biết chọc tổ mẫu không vui.

Có lẽ thật là có chuyện vừa khéo đi?

**◆**

Hội hoa ngày đó đến, trong phủ đã chuẩn bị sẵn xe ngựa cho hai vị tiểu thư, đúng giờ đem hai nàng cùng mấy nha hoàn bên người đến Ân Quốc công phủ.

Vừa đến Ân Quốc công phủ, xuống xe ngựa, liền có hai nha hoàn y phục xanh thiên thanh, mỉm cười lại đây chỉ đường cho các nàng, đưa các nàng đi mãi cho đến phòng khách.

Đại sảnh đặt một bàn gỗ lớn tứ phương, trên bàn dùng đồ sứ trắng cùng loại bày các loại trái cây, góc bàn bày các kiểu bồn cảnh, bình hoa, đèn lưu li bát giác sáng ngời, đem thính đường chiếu đến càng sáng thêm.

Phu nhân Ân quốc công cùng phu nhân thế tử Ân quốc công đều ở đây, người trước hơn sáu mươi tuổi, mặc một áo ngoài dệt hoa văn tiên hạc sắc xanh lá cây, trên đầu đeo một chiếc khăn ngạch nạm hồng bảo thạch, giờ phút này tươi cười đầy mặt mà ngồi trên một chiếc ghế bành gỗ đỏ. Bên cạnh, vị trí tiếp theo đúng là phu nhân thế tử, nàng trông ngoài ba mươi tuổi, mặc một bộ váy áo hoa hồng hồng, khóe miệng ý cười doanh doanh, xem ra rất là hiền lành. Bên cạnh có bốn nha hoàn mặc áo ngoài màu xanh lá ở một bên hầu hạ.

"Gặp qua phu nhân, phu nhân thế tử!" Nam Cung Tranh cùng Nam Cung Nguyệt cùng thỉnh an các nàng.

Hai vị phu nhân lưu hai người lại, nói chuyện trong chốc lát, rồi phân phó nha hoàn mang hai nàng đến hoa viên.

Hoa viên của Ân Quốc công phủ quả nhiên bất phàm, nhà thuỷ tạ, đá Thái Hồ xây thành núi giả, sơn động, hồ nước, các loại hoa tươi...... Người xem không kịp nhìn.

Lúc này hoa viên còn hơi quạnh quẽ, các vị tiểu thư phủ khác hiển nhiên còn chưa tiến đến, chỉ có 3 vị tiểu thư diện mạo có vài phần tương tự đang ngồi trong nhà thuỷ tạ.

Trước khi tới đây, Triệu thị đã cùng hai người cẩn thận giới thiệu qua về Ân Quốc công phủ, trong phủ hiện tại có ba vị khuê nữ: Đích trưởng nữ Tưởng Dật Hi mười ba tuổi, hai vị thứ nữ Tưởng Dật Vân, Tưởng Dật Du lần lượt là mười một tuổi cùng mười tuổi, 3 tỷ muội, một người tú dật, một người tươi đẹp, một người đáng yêu, đúng là mỗi người mỗi vẻ.

Vừa thấy Nam Cung Nguyệt cùng Nam Cung Tranh đã đến, ba vị Tưởng tiểu thư lập tức đứng dậy đón tiếp, tất nhiên là Tưởng Dật Hi đi đầu.

Nhìn vị Tưởng đại tiểu thư này......Trong lòng Nam Cung Nguyệt có chút thổn thức, Tưởng đại tiểu thư thân là đích trưởng nữ của Ân Quốc công phủ, có ai không hâm mộ, lại có ai biết kiếp trước Tưởng đại tiểu thư sau này bị hoàng đế hạ chỉ hòa thân với bắc địch, lúc đó bao nhiêu người đồng cảm nàng, lại có bao nhiêu người vui sướng khi người gặp họa. Lại không nghĩ rằng, vị Tưởng đại tiểu thư này thế nhưng cuối cùng ở bắc địch trở thành hoàng hậu một nước,  dưới một người trên vạn người! Tuy rằng Ân Quốc công phủ xuống dốc, chỉ có nàng sừng sững không ngã, có một mảnh bầu trời riêng của chính mình......

"Các ngươi chính là hai vị tiểu thư của Nam Cung phủ đi?" Tưởng Dật Hi khéo léo thi lễ, cũng tự giới thiệu nói, "Ta gọi là Tưởng Dật Hi, đây là Nhị muội muội ta Tưởng Dật Vân, Tam muội muội Tưởng Dật Du."

Nam Cung Nguyệt, Nam Cung Tranh cũng tự giới thiệu bản thân một phen, tiếp theo liền đưa lên lễ vật mà các nàng chuẩn bị.

Đưa cho Tưởng Dật Hi chính là một túi thêu tiểu xảo hình tròn, là hình dáng được các tiểu thư khuê tú đương thời yêu thích nhất, không chỉ có hình thức tiểu xảo, đeo lên lại càng đẹp hơn, còn mang theo một cảm giác nữ tử độc hữu kiều tiếu. Nam Cung Tranh nghe nói vị đích nữ của Ân Quốc công phủ đặc biệt thích mẫu đơn, nên cố ý thêu lên túi một đóa mẫu đơn màu đỏ tinh xảo, bên cạnh dùng tơ vàng điểm thêm một lần, thoạt nhìn càng kiều tiếu lại mỹ lệ, hiển nhiên là tốn không ít tâm tư.

Đưa cho Tưởng Dật Vân, Tưởng Dật Du là một đôi châu hoa thủ công, hạt châu tuyển chọn chính là lưu li châu, cố ý thỉnh sư phó ở mỗi hạt châu điêu khắc hoa văn, tô màu, trình tự làm việc đều làm cực kỳ tinh tế, cho nên bề ngoài thoạt nhìn dị thường tinh mỹ tiểu xảo.

Ba vị tiểu thư Ân Quốc công phủ xem xong đều cực kỳ thích, vốn khách sáo tươi cười đều tự nhiên lên một ít.

Tưởng Dật Hi đầy mặt kinh hỉ cười nói: "Hai vị tiểu thư Nam Cung, lễ vật thực độc đáo, thật là đa tạ các ngươi."

"Các ngươi thích là tốt."

Lúc sau, năm vị tiểu thư có túi thơm cùng châu hoa cũng coi như nhiều thêm một đề tài, nói chuyện cũng thân thiện lên nhiều.

Sau đó, các tiểu thư phủ khác cũng lục tục tới, mỗi vị tiểu thư rõ ràng đều tỉ mỉ trang điểm, ăn mặc rực rỡ, trang dung tinh xảo, phối sức đẹp đẽ quý giá, chỉ một thoáng, toàn bộ hoa viên một mảnh oanh yến nói cười.

Nhìn thấy Nam Cung Tranh cùng Nam Cung Nguyệt đã tới từ sớm, một tiểu thư mặc váy vàng cười nói: "Hai vị tiểu thư Nam Cung phủ tới thật sớm a, có vẻ chúng ta đến chậm." Vị tiểu thư này họ Trương, là tiểu thư của phủ Hoài Hóa Đại tướng quân, khuê danh Dục Sanh.

Ân Quốc công phủ lần này tổ chức hội hoa tuy không mời nhiều người, nhưng mỗi người đều là nữ nhi đại thần tam phẩm, mà Nam Cung phủ không thực quyền như vậy, từ tam phẩm đại thần vốn không có vài người để mắt, liền cũng không sợ, khi nói cũng tùy ý vài phần.

Nam Cung Tranh ngẩn ra, không nghĩ tới mới lúc này đã phải chịu công kích, nàng ngẩn người chút rồi khôi phục lại, dường như không có việc gì cười nói: "Nơi nào, bất quá là đường từ Nam Cung phủ đến Ân Quốc công phủ tương đối gần mà thôi."

Tiểu thư váy vàng Trương Dục Sanh kia nháy mắt nghẹn họng. Đã từng, Nam Cung gia là thế gia nổi danh nhất, cho nên phủ đệ tại vương đô có vị trí cực tốt, phụ cận đều là vương cung hậu duệ quý tộc, danh môn thế gia, khoảng cách từ Nam Cung phủ đến Ân Quốc công phủ bất quá chỉ có một cái phố, đích xác so với đại bộ phận các nàng đều gần gũi hơn nhiều, cho nên Nam Cung Tranh cùng Nam Cung Nguyệt tới sớm so với các nàng cũng không có gì đáng trách.

Trên mặt nàng có chút không xong, đang muốn lần thứ hai làm khó dễ, lại thấy một tiểu nha hoàn bước nhanh đi tới, hành lễ với Tưởng Dật Hi, bẩm báo nói: "Đại tiểu thư, Minh Nguyệt quận chúa tới!"

Một câu giống như một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, Minh Nguyệt quận chúa Khúc Gia Nguyệt là nữ nhi của biểu đệ hoàng đế Bình Dương Hầu cùng muội muội của Liễu phi, không chỉ có thân phận tôn quý, hơn nữa lại được hoàng đế yêu thích, tự nhiên là đối tượng mà các quý nữ vương đô luôn muốn kết giao, nịnh bợ.

Mà trong lòng Nam Cung Tranh có chút phức tạp, không khỏi nhớ tới chuyện không lâu trước đây cùng Minh Nguyệt quận chúa ở chùa Bạch Long gặp mặt...... Kia tuyệt đối không thể gọi là có bao nhiêu vui vẻ. Nhưng nàng được giáo dưỡng cất giấu đi sự bất an cùng thấp thỏm, bất động thanh sắc.

Thực mau, một cô nương mạo mĩ như mẫu đơn nở rộ dưới sự chỉ dẫn của nha hoàn, chậm rãi hướng hoa viên bên này đi tới. Chỉ thấy nàng mặc một bộ váy hoa mai trăm thuỷ dài chấm đất, áo khoác ám hoa thêu tơ vàng bướm sa, ba ngàn tóc đen được búi thành đôi hoàn, lấy châu hoa màu hồng phỉ tích phù dung trang trí, cổ mang chuỗi vòng ngọc vàng ròng bàn li, hoa tai hồng bảo thạch trân châu, cổ tay mang vòng tay hồng bảo thạch giảo ti. Xứng với khuôn mặt minh diễm của nàng, cả người thoạt nhìn đẹp đẽ quý giá hào phóng, da trắng như ngọc, thanh lệ cao quý.

Nam Cung Tranh tinh tế đánh giá đối phương, tuy rằng mới nhìn qua, đối phương tựa hồ cùng bộ dáng thiếu niên ngày đó bất đồng, nhưng chỉ cần nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện hai người xác thật là cùng một người. Vô luận nam trang hay là nữ trang, vị quận chúa này đều dị thường đoạt tròng mắt người. Mỹ nhân như vậy, lại có danh vọng gia thế như vậy, xác thật xứng với danh mỹ nhân đệ nhất vương đô. (.. )
——— 🔹 ———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro