Quyển 1: Chương 1-5 (Kiếp trước - Trừng trị)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Kiếp trước

Húc Hoà năm thứ 10, đang vào đầu thu, mưa dầm kéo dài. Trên không trung trầm trầm, mưa gió kéo đến như báo hiệu sắp có chuyện không hay xảy ra.

Gió xương lạnh từng đợt kéo tới, cùng tiếng gào rống tuyệt vọng, xa xa là tiếng đao kiếm, tiếng đánh nhau. Trong không khí tràn lan một mùi máu tươi nồng đậm, tràn ngập cả hoàng cung.
Không còn vương đô phồn hoa, hoàng cung cũng không còn vẻ kim bích huy hoàng, trước sau cửa cung là thi thể chất đầy đất.

Tiếng kèn thắng lợi truyền đi rất xa, một đoàn những binh lính tinh nhuệ tràn vào hoàng cung, trường kiếm nhiễm máu đến nỗi nhìn không ra màu sắc ban đầu. Từng trận chém giết, công kích đến cả những chỗ sâu nhất trong hoàng cung. Lúc này, Trấn Nam Vương đã dẹp xong vương đô, đang thẳng tiến vào Kim Loan Điện.

Cung nữ thái giám phi tần loạn thành một đám, vội thu dọn hành lý chuẩn bị chạy trốn. Khắp nơi vang lên tiếng quần áo đồ đạc rơi vãi, tiếng thét không dứt bên tai.

Khắp nơi nào thi thể, nào máu tươi róc rách chảy nhiễm đầy đất, tựa như đoá mạn châu sa hoa yêu dã chói mắt, là tượng trưng cho cái chết.

Trong âm vang tiếng chém giết thê lương, âm thanh của tiếng đàn du dương uyển chuyển từ hoàng cung Tây Bắc phát ra. Tiếng đàn ưu nhã như núi cao nước chảy, làn điệu thanh lãnh lộ ra sự bình tĩnh, dường như không bị ảnh hưởng bởi cảnh huyết tinh tàn khốc, nguy cơ tứ phía bao quanh.

Đó là một góc bị bỏ quên trong hoàng cung, không mấy cung nhân còn nhớ rõ, tám năm trước, một vị Hoàng Hậu nổi danh nhất Nam Cung gia - Nam Cung Nguyệt đã bị cầm tù ở nơi đây.

Bên trong lãnh cung cũ nát hoang vắng, tường viện đã phai màu, lá rụng đầy đất, phòng ốc giăng kín mạng nhện, cửa sổ rách tươm, không còn thứ gì nguyên vẹn.

Không biết từ khi nào, mưa phùn đã dừng lại, ánh trăng bàng bạc trên bầu trời đêm như xua tan cái u ám vừa rồi.

Trên bậc đá lạnh băng, một bóng trắng đơn bạc ngồi xếp bằng, sau lưng là gốc cổ thụ đã chết khô, trước người là chiếc đàn cổ chạm rỗng khắc hoa. Mười ngón tay nàng uyển chuyển theo mặt cầm huyền, hoá ra đây là nơi tiếng đàn phát ra.

Eo nhỏ thẳng tắp ngồi đối diện trăng đánh đàn, thân thể Nam Cung Nguyệt gầy nhỏ, yếu ớt như trang giấy, cảm tưởng chỉ một cơn gió thổi qua cũng đủ khiến nàng ngã xuống. Nhưng nàng lại cứng cỏi như thế, đôi mắt đen nhánh, sâu như biển rộng. Trong hoàn cảnh loạn lạc như vậy, nàng lại cao quý khí chất như không nhiễm bụi trần.

Nàng nhắm hai mắt, nghe từng tiếng thét văng vẳng bên tai, khoé miệng không khỏi nở nụ cười tuyệt mỹ, động tác trên tay đột nhiên nhanh hơn. Trong giây lát, toàn bộ làn điệu thay đổi, từ nhu hoà như mưa phùn biến thành bàng bạc mưa to...

Tiếng đàn lúc này như nội tâm đang trào dâng của nàng, trong không khí kia tràn ngập mùi máu tươi lại càng khiến nàng hưng phấn.

Nợ máu phải trả bằng máu! Trong mơ hồ, phảng phất như thấy lại cảnh từng người trong gia tộc bị giết, cũng là mùi máu này, là tuyệt vọng như vậy khắc sâu trong nàng. Một đời khó quên!

Mười ngón tay thon dài trắng nõn đang lướt nhanh trên huyền cầm như vạn ngựa lao nhanh. Càng truyền càng xa, mà trên mặt nàng vẫn mỉm cười nhàn nhạt.

Hoàng cung nay đã trống vắng, ai có thể chạy đều đã sớm đào tẩu, hơn phân nửa hoàng cung bị vây hãm, giờ khắc này rốt cuộc...

"Phanh!"

Cửa cung vốn đã lung lay sắp đổ, nay lại bị người một cước đá văng. Từng tiếng bước chân hỗn độn bước vào trong lãnh cung. Tên nam tử cầm đầu, trên người mặc long bào hoàng sắc, trong ngực đang ôm lấy một vị nữ tử mỹ lệ nhu nhược. Phía sau đi theo mấy tên hộ vệ cầm kiếm.

Hàn Lăng Phú nghe tiếng đàn mà đến. Nhìn thấy thân ảnh tuyệt mỹ kia lại đạm nhiên như thế, đáy mắt hắn càng lạnh băng phẫn nộ. Trong tay hắn, trường kiếm còn nhỏ từng giọt máu, giọt giọt nhỏ xuống đất, mang theo màu đỏ tươi.

Nam Cung Nguyệt mở mắt ra, nhìn quét qua từng người tới, khoé miệng gợn thêm độ cong càng rõ ràng. Trong lúc nguy cấp thế này, so sánh với họ, nàng lại bình tĩnh thong dong như thế.

"Đăng cơ đã 10 năm nay, ngươi có thoả mãn với vị trí tôn quý quân lâm thiên hạ này?" Môi mỏng nàng đạm nhiên mà mang theo trào phúng, cùng tiếng đàn phiêu tán càng sâu.

Dung nhan tuấn lãng của Hàn Lăng Phú trầm xuống, trong mắt lắng động bão táp cùng tia hung ác nham hiểm.

"Vương đô bị công phá, có phải vừa hay đúng với ý muốn của ngươi?" Hắn trầm giọng như hàn băng vạn năm.

Tiếng đàn hơi dừng, một lát lại khôi phục như thường, làn điệu kích liệt lộ ra sát ý.

"Đây là ta đã thành toàn đế vị cho ngươi, ngươi cần gì phải lưu luyến!" Tiếng Nam Cung Nguyệt nhẹ tựa như nói cho chính mình nghe. Nhìn nam nhân trước mặt sớm trở thành người xa lạ, trải qua mười mấy năm nay, trong đầu nàng chậm rãi hồi tưởng...

Tay Hàn Lăng Phú tức khắc nắm chặt lại, gân xanh nổi lên, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, rồi lãnh khốc ra mệnh lệnh: "Hôm nay dù ta khó thoát kiếp nạn này, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ sống yên!"

"Ha ha! Ha ha!" Nam Cung Nguyệt đột nhiên cười to ra tiếng, phảng phất như đang nghe một truyện cười. Nàng ngước mắt nhìn hắn, cười lạnh nói: "Sống yên? Những năm gần đây, ta đã sớm sống không bằng chết! Nếu có ngươi chôn cùng, ta cũng không còn gì tiếc nuối".

Hàn Lăng Phú hung hăng trừng mắt nhìn nàng, mỹ nhân tuyệt sắc bên cạnh tiến lên một bước, mặc dù tóc hơi hỗn độn, mồ hôi đầm đìa, lại eo thẳng tắp.

"Nguyệt biểu tỷ, Hoàng Thượng tha cho ngươi một mạng, đối với ngươi cũng coi như tận tình tận nghĩa, không nghĩ tới nhiều năm như vậy, ngươi còn không nghĩ thông suốt. Tỷ thực sự đã nhập ma chướng rồi!" Tới giờ phút này, Bạch Mộ Tiêu vẫn cứ dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Nam Cung Nguyệt, trong ánh mắt đó không biết là thương hại hay khinh thường.

"Ma chướng?" Nam Cung Nguyệt hơi nâng mày liễu, châm chọc mà cong cong khoé miệng: "Cho dù ta nhập ma chướng cũng tốt hơn so với loại người lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa như ngươi!"

"Tranh..."

Dây đàn phát ra tiếng vang chói tai, đột nhiên trên ngón tay mảnh khảnh của nàng tích ra một đường máu đỏ tươi. Tiếng đàn đột nhiên im bặt. Nam Cung Nguyệt đối với việc này dường như không hề phát hiện ra, nàng ngước mắt trừng Bạch Mộ Tiêu, mắt đẹp tràn đầy phẫn nộ.

"Bạch Mộ Tiêu, lương tâm của ngươi đã bị chó tha đi rồi!" Nam Cung Nguyệt cao giọng, mang theo sự uy nghiêm phát ra từ bản năng, hơi thở của người có địa vị cao chân chính. "Từ nhỏ, ngươi theo đại cô mẫu vào Nam Cung gia ta. Nam Cung Gia có điểm nào đối với ngươi không tốt, nào có để ngươi thiếu thốn bao giờ? Mà ngươi lại lòng lang dạ thú, lấy oán trả ơn, ngang nhiên tư thông cùng Hàn Lăng Phú. Thậm chí khiến Nam Cung Gia gặp hoạ diệt môn!"

Bạch Mộ Tiêu càng nghe, sắc mặt càng khó coi, đáy mắt nàng ta lộ ra vẻ phẫn hận cùng tàn nhẫn, thật chẳng ăn nhập gì với khuôn mặt nhu mì kia. "Hừ! Nam Cung gia các ngươi chẳng qua là mua danh chuộc lợi. Người ngoài cho rằng mẹ con chúng ta ở Nam Cung gia cẩm y ngọc thực, nhưng có ai biết chúng ta phải chịu uỷ khuất, ăn nhờ ở đậu, mặc người bắt nạt!" Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói tiếp. "Mà ngươi, biểu tỷ tốt của ta, ngươi làm hại ta không thể sinh con, giờ còn dám tới giáo huấn ta?"

"Phải không?" Nam Cung Nguyệt không khỏi bật cười, cảm thấy chính mình thật ngốc, cư nhiên cùng loại người đổi trắng thay đen, lòng dạ hẹp hòi này nói qua nói lại. Nàng bình tĩnh lại, nở một nụ cười xinh đẹp. "Vậy trên đường tới hoàng tuyền, đi mà tái sinh lại nghiệt chủng của ngươi đi!"

"Ngươi..." Nghĩ lại chính mình không có duyên với đứa con yêu, Bạch Mộ Tiêu thương tâm muốn chết, trong mắt phát ra sát ý nồng đậm.

"Tiêu Nhi!" Hàn Lăng Phú gắt gao ôm chặt Bạch Mộ Tiêu, hay cho một cảnh an ủi ôn nhu.

"Hàn Lăng Phú, ngươi không nên trêu chọc ta, cho dù là mười mấy năm trước, hay là hiện tại...." Nhìn một màn chói mắt này, Nam Cung Nguyệt rũ mắt nhìn xuống dây đàn, quên đi kẻ mà nàng đã từng yêu say đắm thay bằng ánh mắt phục thù sáng đãng, bộ dáng động lòng người, váy trắng tóc đen, xuất trần mà thoát tục.

"Hừ!" Trong mắt Hàn Lăng Phú hiện lên một màu đen tối, hung hăng nói: "Nam Cung gia ngươi, tự cho mình là thế gia trăm năm, kỳ thật cổ hủ đến cực điểm! Hàn gia ta xuất thân chỉ như lùm cỏ thì như thế nào, chỉ cần bước lên vị trí kia, các ngươi nên vì ta mà phục tùng! Chính tổ phụ ngươi tự cho là thanh liêm, thà chết không chịu vào triều, các ngươi không đem hoàng tộc vào trong mắt, đã sớm nên thiên đao vạn quả!" Hắn là tên nam nhân kiêu ngạo, tại thời điểm sống chết như thế, hắn vẫn cứ cao ngạo.

Thanh âm lạnh băng tàn khốc của hắn như nhắc nhở nàng, người thân của nàng, bạn tốt của nàng, gia tộc nàng, hết thảy đều do một tay nam nhân này định tột danh mà huỷ diệt.

Nàng mang danh phế hậu, thân hãm lãnh cung, chỉ có thể mặc hắn tra tấn, đối mặt với tộc nhân chết thảm, đối mặt với tội danh vu khống kia, lại chỉ có thể cắn răng nhẫn nại.

Thật là buồn cười cỡ nào, tên nam nhân trước mặt luôn miệng nói yêu nàng, chính là "Yêu" nàng như vậy sao, "Yêu" đến thấu xương, thâm nhập cốt tuỷ. Nàng vĩnh viễn không bao giờ quên!

"Phải không?" Nam Cung Nguyệt đạm nhiên, cong khoé miệng ngước nhìn, trong mắt không có yêu say đắm, không có thù hận hay oán giận. Chỉ là đạm nhiên cùng nhẹ nhàng.

"Ta đã có thể thành toàn cho ngươi, cũng có thể huỷ diệt ngươi!" Nam Cung Nguyệt nhàn nhạt cười, từ sâu trong đáy mắt phát ra sự ngoan tuyệt cùng khiêu khích.

"Ngươi!" Hàn Lăng Phú trừng lớn mắt đen, sắc mặt trầm xuống, cả người toát ra hơi thở tàn nhẫn lạnh băng như chính bản tính của hắn.

Hắn tiến lên, từ trên cao nhìn xuống nàng, trước mắt là phẫn nộ cùng không dám tin, lại không có chỗ phát tiết khuất nhục: "Là ngươi?" Hắn nhìn như dò hỏi, nhưng ánh mắt đã vô cùng khẳng định. Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì Nam Cung Nguyệt đã sớm bị thiên đao vạn quả.

Khoé miệng Nam Cung Nguyệt càng cười tươi thêm vài phần, trong lòng cảm thấy khoan khoái. Nàng không nói gì, chỉ dùng tiếng cười trần thuật tất cả sự thật.

Là nàng, gây xích mích khiến Trấn Nam Vương dã tâm bừng bừng phát động chinh chiến. Là nàng, trộm đi ấn tín phòng thủ vương đô giao cho Trấn Nam Vương. Là nàng, huỷ hoại đi thiên hạ mà nàng đã thành toàn cho nam nhân này.

Bên ngoài, tiếng kêu thảm thiết đã ngày càng gần, tiếng bước chân hỗn độn dần đến, tiếng binh lính gầm nhẹ, tiếng đao kiếm càng ngày càng gần...

Mùi máu tươi tựa như càng ngày càng đậm.

"Ngô..." Nam Cung Nguyệt nôn ra một ngụm máu đỏ tươi, trên da thịt tuyết trắng của nàng, nhìn có vẻ ghê người. Nhưng nàng chẳng hề để ý, nàng biết chính mình đã sớm dầu hết đèn tắt. Chẳng qua vì ngày này mới đau khổ chống đỡ đến bây giờ.

Nàng ngã vào mặt đàn, con ngươi vô lực hơi hơi khép lại.

Mười mấy năm qua, từng màn như hiển hiện ngay trước mắt, ân oán tình thù, tại đây một giây, toàn bộ biến thành cảm giác báo thù thống khoái.

Cả đời này, quá uất ức, tận mắt trông thấy người thân, tộc nhân chết đi, chỉ hận lúc trước nàng mắt mù, không màng tất cả yêu tên tàn nhẫn độc ác Hàn Lăng Phú, mới tạo thành kết cục như hôm nay.

Báo thù rồi, nàng không còn gì tiếc nuối.

Nàng miễn cưỡng gợi lên một nụ cười, xuyên qua tầm mắt mông lung, nàng thấy vô số những binh lính thân mang giáp sắt đen xông vào, đem bọn Hàn Lăng Phú vây quanh...

Hắn trốn không thoát!

Hiện tại, nàng rốt cục có thể mỉm cười rời đi thế giới này. Cha, nương, ngoại tổ phụ, ca ca, còn có.... Nguyệt Nhi rốt cuộc vì Nam Cung gia cùng Lâm gia báo thù rửa hận.

Cứ như vậy đi, Nam Cung Nguyệt chậm rãi nhắm lại tròng mắt.

Nếu có kiếp sau, ta nhất định phải làm người vô tình tàn nhẫn!
— 🔹—

Sử sách Hoàng triều Đại Dụ viết: "Húc Hoà năm thứ 10, Trấn Nam Vương Tiêu Dịch lấy "thanh quân trắc, trừ gian nịnh" làm danh nghĩa đánh thẳng vào vương đô, phế hậu Nam Cung Nguyệt chết trong lãnh cung. Húc Hoà đế bị cầm tù, cửu hoàng tử năm tuổi lên kế vị. Tiêu Dịch lên làm Nhiếp Chính Vương phò tá ấu chủ, quyền khuynh thiên hạ".

Chương 2: Trọng sinh

Đau quá! Nóng quá! Thật là khó chịu!

Thì ra chết đi lại dày vò như vậy. Nam Cung Nguyệt trằn trọc, cảm giác thân thể như bị lửa đốt dày vò, giống như sắp bị thiêu cháy.

Nàng gian nan mà thở phì phò, tưởng như phải hít thật nhiều khí, đúng lúc này, lửa đột nhiên dập tắt, sau đó càng ngày càng lạnh, cứ như cả người đặt trong hàn băng vạn năm. Một lát lại nóng lên, khi nóng khi lạnh, khiến nàng run lên như lá rụng trước gió...

"Ngô..."

Nàng định phát ra âm thanh, mới nhận ra thân thể như từ trên không rơi xuống, rơi xuống.... Cảm giác ngày một nặng, theo bản năng mà mở 2 mắt.

Lọt vào trong tầm mắt chính là trướng hồng phía trên, thêu đoá hoa mai tỉ mỉ, tựa như có chút quen thuộc.

Nàng có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải là lãnh cung, nơi mà nàng đã ngây người suốt 8 năm.

Nàng không khỏi nhìn lại, đây là gian phòng của nữ tử khuê các, cách bố trí tao nhã, bàn trang điểm gỗ đỏ, mặt trên đặt hộp trang sức khắc hoa mai cùng mặt gương đồng, ánh nắng tươi đẹp xuyên qua ô cửa sổ từ giấy Cao Ly như rắc một lớp quang mang màu cam vào căn phòng. Đem đến vẻ yên tĩnh mà ấm áp.

Hình như có gì đó không đúng...

Nàng hơi nhíu mày, da đầu trong nháy mắt căng thẳng, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Nàng theo bản năng xoa xoa cái trán, lại phát hiện bàn tay như thu nhỏ đi rất nhiều, còn mang theo chút phì nộn của trẻ con...

Phải chăng nàng đang nằm mơ...

"Kẽo kẹt..." Cửa phòng đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra.

Người tới mặc áo bông xanh thẫm cùng váy thêu hoa, khuôn mặt bởi vì ngược sáng mà có chút không rõ. Tuy vậy, nhìn hình dáng quen thuộc này lại làm đồng tử Nam Cung Nguyệt co lại, không dám tin.

Chẳng lẽ là...

"Tam tiểu thư, người rốt cuộc tỉnh, nhũ mẫu đem dược bưng tới, thừa dịp còn nóng người mau uống đi". Người tới vui sướng nói, vội vàng đem chén thuốc đưa cho nha hoàn phía sau, sau đó bước nhanh đến cạnh giường, đỡ Nam Cung Nguyệt dậy.

Nam Cung Nguyệt gắt gao nhìn đối phương, một chút cũng không rời, chỉ thấy người tới cùng lắm mới 30 tuổi, khuôn mặt tròn, hết sức thân thiết, đôi mắt ngăm đen quan tâm nhìn chính mình.

Âm thanh quen thuộc, khuôn mặt trẻ, hơi thở ôn hoà chưa từng thay đổi, trong trí nhớ của nàng, tất cả như một giấc mơ không chân thật

An Nương, thật là An Nương sao?

"... Nhũ mẫu?" Nam Cung Nguyệt thật cẩn thận gọi một tiếng. Thanh âm mang theo run rẩy mà chính mình không phát hiện, nàng sợ nói lớn quá sẽ khiến cảnh trong mơ tan biến, hết thảy phiêu tán, vậy sẽ càng đau.

"Tam tiểu thư, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Đừng sợ, có nhũ mẫu ở đây." An Nương ôn nhu đỡ Nam Cung Nguyệt, sốt ruột nhìn nàng một lượt, lại giơ tay thăm dò trán của nàng.

Lòng bàn tay An Nương ấm áp, giống như trước kia, bởi vì làm việc nhiều mà hơi thô, lại khiến đáy lòng nàng ấm áp, chân thật.

"Ta, ta..." Một tay Nam Cung Nguyệt đặt trên cánh tay trái An Nương, tay chân luống cuống, muốn ôm đối phương lại sợ hãi giây tiếp theo sẽ là cảnh trong mơ tan biến. Rõ ràng một khắc trước, nàng còn trong lãnh cung tuyệt vọng chờ chết, hiện tại lại trở về thời điểm nàng còn nhỏ, chẳng lẽ nàng đang nằm mơ? Rốt cuộc đâu mới là thật...?

"Tam tiểu thư, đừng sợ, chờ người uống dược xong, thân thể liền sẽ tốt lên." An Nương từ ái vỗ về tóc Nam Cung Nguyệt, một chút lại một chút, một tay vẫy vẫy tiểu nha đầu, ý bảo bưng thuốc tới đây.

An Nương chân thành quan tâm, như rót vào trái tim lạnh băng của Nam Cung Nguyệt một dòng nước ấm. An Nương, thật là An Nương! Từ nhỏ đến lớn, An Nương vẫn trung thành và tận tâm đi theo bên người nàng, từ lúc xuất giá, tiến cung cho đến khi bị nhốt vào lãnh cung... Trong đầu nàng hiện lên nhanh từng màn: Tiên đế băng hà, Thái Tử đăng cơ, nàng một sớm vinh hoa, nháy mắt rơi vào đáy cốc, bị biếm vào lãnh cung. Cho dù như thế, Bạch Mộ Tiêu vẫn không cam lòng, liên tiếp tới lãnh cung nhục nhã, tra tấn nàng.... Nàng vĩnh viễn sẽ không quên, An Nương vì bảo vệ nàng mà không tiếc hy sinh sinh mạng.

Hốc mắt Nam Cung Nguyệt đau xót, kích động nhào vào lồng ngực An Nương.

"Nhũ mẫu, hu hu hu, nhũ mẫu.." Mặc kệ đây là mơ hay là thật, hiện tại Nam Cung Nguyệt chỉ muốn khóc thật to, nàng đã cô đơn một mình lâu lắm rồi.

Nam Cung Nguyệt khụt khịt, khuôn mặt dán lên cổ An Nương, ngón tay gắt gao nắm lấy quần áo, nước mắt rơi như mưa.

An Nương bị động tác bất thình lình của nàng làm cho hoảng sợ, ôm lấy Nam Cung Nguyệt, trấn an vỗ nhẹ tóc nàng.

Hồi lâu sau, Nam Cung Nguyệt bình tĩnh trở lại. Nàng mới nhận ra, da thịt mình chạm vào chân thật đến thế, hơi thở của An Nương ấm áp quen thuộc đến vậy, chặt chẽ mà đem nàng bao quanh...

Chẳng lẽ nói...

Nàng dùng sức nhéo mặt mình một phen, cảm giác đau đớn làm nàng suýt nữa kêu lên. Chính nàng lại cười, cười đến nước mắt lăn dài hai má.

Không phải là mơ, nàng đã sống lại, nàng thế nhưng đã sống lại!

Là mệnh nàng chưa nên dứt, hay là trời cao có mắt đã thấy nàng đời trước oán khí quá nặng mới khiến nàng lấy thân phận Nam Cung Nguyệt sống lại lần nữa?

Nước mắt không ngừng trào ra, Nam Cung Nguyệt rối rắm trong lòng. Đời trước như cơn ác mộng phảng phất, mỗi lần nhớ tới tâm lại đau như ai cắt. Tám năm ẩn nhẫn, rốt cuộc đại thù đã báo, nàng không nghĩ rằng lại lần nữa mở mắt, lại biến thành hình hài hồi nhỏ, đây là may mắn cỡ nào!

Người nhà nàng, người quan trọng nhất của nàng vẫn còn sống, vận mệnh cho nàng cơ hội vãn hồi hết thảy, như vậy là đủ rồi!

Sau khi khóc lớn một hồi, Nam Cung Nguyệt dần bình phục nỗi lòng, một bên lau khô nước mắt, một bên vội vàng hỏi: "Nhũ mẫu, mẫu thân ta đâu?" Đối với xưng hô mẫu thân đã có chút xa lạ, nàng kêu thật cẩn thận, có chút mới lạ, nhưng hơn cả là quý trọng. Thật vất vả mới trọng sinh, nàng tất nhiên càng quyết tâm mong muốn bảo vệ những thứ quý trọng nhất của mình.

"Nhị phu nhân nàng..." An Nương dừng một chút, thở dài một tiếng nói, "Nàng ở Vinh An Đường, nhị phu nhân lo lắng tam tiểu thư bệnh, nhân tiện lão phu nhân ở đó mà cầu lấy Huyền hoàng linh lung". Vinh An Đường là nơi ở của lão phu nhân Tô thị.

Huyền hoàng linh lung.... Nam Cung Nguyệt tức khắc biến sắc mặt, đồng tử hơi co lại. Chẳng lẽ mình đã trở về năm 9 tuổi?

Nàng đột nhiên từ trong lồng ngực An Nương ngẩng đầu lên, không buồn lau khô nước mắt, vội hỏi: "Nhũ mẫu, hôm nay là ngày nào tháng nào vậy?"

An Nương sửng sốt 1 chút, cho rằng Nam Cung Nguyệt mới bệnh nên mơ hồ, liền đáp: "Hôm nay là ngày Mậu Tử"

Ngày Mậu Tử? Sắc mặt Nam Cung Nguyệt trắng bệch, vội vàng hỏi: "Ngày Mậu Tử tháng Giáp Ngọ?" Nói xong, nàng liền xốc chăn lên, liền nhớ tới mình vẫn còn nằm trên giường, mà cảm giác cơ thể mềm như bông, chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng đủ khiến nàng thở hổn hển.

"Vâng, là ngày Mậu tử tháng Giáp ngọ" An Nương vội vàng đè lại Nam Cung Nguyệt, ngăn nàng xuống giường, "Tam tiểu thư, người còn bệnh đấy, mau nằm xuống".

Chương 3: Chết đuối

Nhưng Nam Cung Nguyệt không thể nào an tâm nằm xuống, một bên xỏ giày, một bên lôi kéo tay áo An Nương: "Ca ca đâu? Ca ca ở nơi nào?" Nam Cung Nguyệt vốn có 1 ca ca, năm nay mười một tuổi,  tên một chữ Hân. Ca ca lúc 5 tuổi, bởi vì ngã từ trên núi giả xuống, đụng trúng đầu mà từ đó tâm trí chỉ dừng ở đứa trẻ 5 tuổi, làm mẫu thân bi thương không thôi. Ngoại tổ phụ vẫn luôn mong chữa khỏi cho ca ca, vì thế vân du thiên hạ, hy vọng tìm được phương pháp trị bệnh cho ca ca, lại không thể chờ được đến ngày này...

Kiếp trước, chính là ngày hôm nay, ca ca bị chết đuối! Từ đó, một nhà bọn họ liền tan nát, mẫu thân cảm thấy do bản thân không chăm sóc tốt cho ca ca, lại chịu đả kích lớn, bởi vậy mới cùng phụ thân ta... Làm cho nữ nhân khác có cơ hội thừa cơ!

An Nương cho rằng Nam Cung Nguyệt đang nhớ tới huynh trưởng, liền vội vàng trấn an nói: "Tam tiểu thư, lúc này hẳn Nhị thiếu gia đã theo Vân Nương đi hoa viên chơi. Người nếu muốn gặp Nhị thiếu gia, nhũ mẫu liền giúp người đi mời Nhị thiếu gia lại đây, như vậy có được không?" Vân Nương đúng là nhũ mẫu của nhị thiếu gia Nam Cung Hân.

Lại không nghĩ tới, Nam Cung Nguyệt quả quyết nói: "Nhũ mẫu, mang ta đi hoa viên." Nói xong, nàng quay đầu ra lệnh cho tiểu nha hoàn, "Mau giúp ta lấy áo choàng lại đây."

Tiểu nha hoàn vội buông chén thuốc trong tay, đem một chiếc áo choàng lông thỏ sắc đào cầm lại đây, hầu hạ Nam Cung Nguyệt mặc vào.

"Tam tiểu thư, thân thể người còn yếu, không nên ra gió..." An Nương còn định khuyên nàng, nhưng Nam Cung Nguyệt không màng lời khuyên can của nàng, đi nhanh về phía cửa. Thấy vậy, An Nương chỉ có thể sửa lời, "Tam tiểu thư, chậm chút, để nhũ mẫu đi cùng người."

Giờ phút này, Nam Cung Nguyệt như không nghe thấy tiếng An Nương nói, nhanh chân chạy ra khỏi cửa viện.

Bên ngoài khuê các nhỏ hẹp là không gian rộng mở, nháy mắt toàn cảnh đất trời như đập vào mắt, bốn phía đều quen thuộc như vậy, cứ như vừa mới ngày hôm qua.

Nơi này là phủ đệ của Nam Cung gia ở vương đô.

Nàng còn nhớ rõ 1 năm này, đại bá phụ Nam Cung Tần vừa mới tiếp nhận sắc phong của tân hoàng, trở thành tam phẩm ngự sử đại phu, người một nhà từ nhà cũ di dời đến vương đô. Giờ lại lần nữa trở về nơi đã mười mấy năm bỏ đó tại vương đô này.

Phủ đệ tại vương đô lớn đến kinh người, trước là sân, hai bên hành lang, trước cửa phòng, sau cửa viện, trung gian hoặc bố trí núi giả, hoặc trồng hoa sen nuôi cá, thoạt nhìn thật thanh u tao nhã... Hết thảy đều là hình dáng trong trí nhớ, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ xa xôi. Nàng cùng nơi này không hợp nhau, mà trời sinh lại thuộc về nơi này.

Nam Cung Nguyệt không có tâm trạng nhìn ngắm phong cảnh nơi phủ đệ, nhanh chân đi về phía trước, trước mắt một mảnh mông lung. Những thứ kiếp trước phát sinh nhanh chóng hiện lên.

Đúng là tất cả bắt đầu từ Huyền hoàng linh lung!

Huyền hoàng linh lung có khả năng khởi tử hồi sinh, có thể nói là linh dược hiếm có trên đời. Đây là vật hồi môn của mẫu thân. Những năm gần đây, mẫu thân vẫn luôn cẩn thận trân quý, cũng không lấy ra dùng qua bao giờ. Cho đến mấy ngày trước, ái phi Liễu Phi của Hoàng đế đột nhiên gặp bệnh lạ, để càng lâu bệnh càng nặng, đại cô mẫu Nam Cung Vân liền gợi ý cho tổ mẫu Tô thị, lấy từ chỗ mẫu thân Huyền hoàng linh lung, tính dâng cho Hoàng đế để tỏ lòng trung thành.

Lâm thị dâng ra Huyền hoàng linh lung, vốn dĩ không để lại gì, nhưng ai biết vài ngày sau, Nam Cung Nguyệt bỗng nhiên phát sốt cao, liền bệnh mấy ngày. Đúng lúc phụ thân Nam Cung Mục cùng đại bá phụ Nam Cung Tần đã ra ngoài, sốt ruột thay cho con gái yêu, Lâm thị chỉ có thể tự mình đi cầu lão phu nhân ban cho ít Huyền hoàng linh lung....

Cây Huyền hoàng linh lung kia là thứ tổ mẫu tính mang đi dâng Hoàng đế, mà nàng, dù sao cũng chỉ là con ma ốm không được tổ mẫu sủng ái mà thôi, so sánh với lợi ích gia tộc, cái nào nặng cái nào nhẹ, căn bản không cần nghĩ nhiều.

Tuy đã nhiều năm trôi qua, Nam Cung Nguyệt vẫn nhớ rõ như cũ. Ngày này kiếp trước, mẫu thân ở chỗ tổ mẫu đau khổ cầu xin, mà ca ca Nam Cung Hân lại ngoài ý muốn chết đuối...

Nghĩ đến đây, Nam Cung Nguyệt chạy với tốc độ càng mau.

An Nương ở phía sau, một bên đuổi theo, một bên tiếp tục khuyên: "Tam tiểu thư, chậm một chút, thân thể ngài còn chưa khỏi hẳn đâu..."

Thật nhanh, Nam Cung Nguyệt dựa theo con đường trong trí nhớ, đi tới hậu hoa viên trong phủ. Hiện giờ là đầu Xuân, nhìn khắp hậu hoa viên, trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, còn có núi giả với bướm vờn quanh, nước chảy róc rách, thiết kế đặc biệt tinh xảo.

Đi vào hậu hoa viên, Nam Cung Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn ra mấy nha hoàn lạ mắt, mấy bà tử nôn nóng canh giữ núi giả bên cạnh cái ao, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào trong ao nhìn lại.

Trong lòng nàng tức khắc lộp bộp một chút, không ổn rồi! Nàng vẫn là tới chậm!

"Ca ca! Ca ca!" Nam Cung Nguyệt đẩy mọi người ra, hướng bờ hồ chạy lại, khoé mắt nhìn đến một thân ảnh đang không ngừng lùi về phía sau, cuối cùng ẩn sau núi giả, không còn thấy bóng người.

Là "Nàng"!

Chỉ liếc mắt một cái, Nam Cung Nguyệt đã nhận ra đối phương, ý nghĩ thứ hai là: "Nàng" tại sao lại ở chỗ này?

Nàng và An Nương, cùng một bà tử cuống quýt tiếp nhận thiếu niên, đặt hắn nằm ngay ngắn trên mặt đất.

"Nhị thiếu gia!" An Nương thật cẩn thận nâng bờ vai của hắn, "Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia!"

Bà tử kia sợ hãi đưa ngón tay lại gần mũi thiếu niên, sắc mặt tức khắc trắng bệch như tờ giấy, thân thể run rẩy, "Nhị, nhị thiếu gia không thở..." Nói xong, dưới chân nàng mềm nhũn, cả người nằm liệt dưới đất.

"Mau, mau đi kêu đại phu!" Không biết là ai kêu một tiếng, một nha hoàn cùng một bà tử hoang mang chạy ra.

Nam Cung Nguyệt căn bản không để ý đến các nàng, tất cả lực chú ý của nàng đều đặt trên người thiếu niên đang nằm trong lòng An Nương. Thiếu niên 11 tuổi được thừa hưởng dung mạo từ phụ mẫu, lớn lên môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú. Chính giờ phút này, gương mặt vốn trắng như ngọc đã trướng đến phát tím, lộ ra bên ngoài đôi tay cùng cổ do ngấm nước lâu mà trắng bệch, bụng hơi hơi trướng, tay phải gắt gao nắm thành quyền tựa như đang nắm chặt cái gì...

"Tam tiểu thư!" Sắc mặt An Nương càng thêm khó coi, thân mình run rẩy nói, "Nhị thiếu gia hắn, hắn..."

Ca ca! Nam Cung Nguyệt gắt gao nhìn Nam Cung Hân, lệ nóng doanh tròng mà quỳ gối bên người hắn. Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã nhìn ra, hô hấp của ca ca xác thực đã đình chỉ.

Nam Cung Nguyệt biết chính mình lúc này không thể hoảng, theo nàng biết, người chết đuối nhất thời không có hô hấp, không có mạch đập, nhưng vẫn còn cơ hội cứu chữa. Càng sớm cứu, tỷ lệ sống càng lớn! Nàng vội vàng hướng cổ tay phải của Nam Cung Hân xem xét, tức khắc hai mắt sáng ngời, "Còn có mạch đập, hắn còn có mạch đập!"

An Nương vừa nghe Nam Cung Hân còn có mạch đập, trên mặt liền vui vẻ, "Đại phu đâu? Đại phu như thế nào còn chưa tới?"

Nam Cung Nguyệt thầm nghĩ: Chờ đại phu tới thì đã chậm mất!

Nàng nhanh tay lấy ra một tấm khăn, dùng tốc độ nhanh nhất lau nước, bùn, rong trong mũi miệng của Nam Cung Hân. Lại đem đầu lưỡi của hắn lôi ra khỏi khoang miệng, nới lỏng cổ áo vạt áo của hắn. Sau đó, lại chỉ An Nương uốn gối đùi, phân phó bà tử: "Mau giúp ta lật người ca ca lại! Đem bụng hắn đặt trên đùi An Nương, trên thấp chút, đầu rũ xuống!"

Chương 4: Cứu người sắp chết

Bà tử sửng sốt một chút, còn đang chần chừ, lại thấy ánh mắt của Nam Cung Nguyệt quét tới, đáy mắt sắc bén như hàn quang bảo kiếm, lạnh lùng mà phóng lại đây, mang theo lôi đình chỉ uy.

Bà tử đành phải làm theo lời Nam Cung Nguyệt phân phó. Các nha hoàn, bà tử khác thấy thế, đều châu đầu ghé tai nói nhỏ:

"Tam tiểu thư đang làm gì vậy a?"

"Đại phu như thế nào còn chưa thấy tới? Hiện tại chờ đại phu tới mới là đúng"

"Tam tiểu thư làm bậy như vậy, liệu có thể..."

"...."

Nam Cung Nguyệt mắt điếc tai ngơ, hết sức chăm chú vào người ca ca, không ngừng dùng tay áp, ấn huyệt đạo phần lưng của hắn, hy vọng đem nước từng giọt trào ra...

Một chút lại một chút.....Chỉ có An Nương dùng cả cõi lòng mong đợi nhìn nàng.

"Khụ!"

Đột nhiên, một tiếng ho khan rất nhỏ vang lên, tức khắc mọi người sáng ngời, không dám tin nhìn Nam Cung Hân.

"Khụ khụ!"

Ngay sau đó, Nam Cung Hân lại ho khan kịch liệt, tựa như đến cả phổi cũng sắp ho ra đến nơi, rồi nôn ra một bãi nước bẩn thật lớn.

Nam Cung Nguyệt cùng bà tử hợp lực vội vàng đem hắn lại đây, chỉ thấy Nam Cung Hân gian nan mở đôi mắt hắc bạch phân minh. Vốn đôi mắt có chút mê man, lúc nhìn thấy Nam Cung Nguyệt lại lộ ra tươi cười sáng lạn. Khuôn mặt vốn tuấn mỹ cũng  bởi vậy mà thêm một phần thơ ngây. Miệng hắn giật giật, lại y y a a mà nói không ra lời. Xem khẩu hình, tựa hồ muốn gọi muội muội.

Nam Cung Nguyệt gắt gao bắt lấy cánh tay phải Nam Cung Hân. Cảm giác thân mình hắn lại tản mác ra sinh mệnh, lẩm bẩm nói: "Ca ca, không sao nữa rồi, không sao nữa rồi..." Ca ca nàng tuy không thông minh, nhưng lại đối với nàng tốt nhất, có đồ gì ngon đều nghĩ tới muội muội đầu tiên! Tuy rằng người khác đều ngầm khinh thường ca ca, nhưng trong lòng nàng, ca ca chính là ca ca tốt nhất trên đời.

Thấy thế, An Nương không khỏi vui vẻ ra mặt: "Tốt! Tốt quá! Nhị thiếu gia sống rồi!"

Trái tim treo cao của Nam Cung Nguyệt đến giờ phút này mới yên tâm thả xuống. Thân mình mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi. Cũng may phía sau này có nha hoàn nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đem nàng đỡ lấy. Nam Cung Nguyệt hít sâu một hơi, đem tâm thần ổn định, nàng nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên nhíu mày: "Vân Nương đâu?" Vân Nương là nhũ mẫu của Nam Cung Hân, theo lý thì bà ta phải hầu hạ ở bên người.

Nàng vừa nói xong, đám nha hoàn, bà tử xung quanh cũng phát hiện, lúc Nhị thiếu gia đuối nước, đến cả một bà vú hay nha hoàn đều không có bên người. Xem ra có trò hay rồi!

"Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia!" Lúc này, một người phụ nữ hơn 40 tuổi mặc áo xanh cùng một nha hoàn mặc váy lụa trắng chạy tới bên này.

Nam Cung Nguyệt lạnh mắt nhìn, người đến đúng là nhũ mẫu Vân Nương của Nam Cung Hân và nha hoàn nhất đẳng Quyển Bích.

"Nhị thiếu gia!" Vân Nương gục xuống bên người Nam Cung Hân, vừa khóc vừa kêu như khóc tang, "Sao người lại chạy đến nơi này a? Làm nhũ mẫu..."

Nam Cung Nguyệt căn bản không muốn nghe lời vô nghĩa của nàng ta, kéo cánh tay phải rồi giáng thật mạnh một cái tát lên mặt Vân Nương.

Cơ hồ cái tát này như trút xuống mọi oán hận của Nam Cung Nguyệt kiếp trước, Vân Nương hoàn toàn bị đánh cho phát ngốc, thân thể lảo đảo lùi về sau, đầu nặng nề va vào khung bảo vệ phía sau.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người bị một cái tát này làm cho kinh sợ. Tính tình Tam tiểu thư nổi danh mềm nhẹ, dễ nói chuyện, ai nghĩ rằng con thỏ nhỏ khi nóng nảy cũng cắn người!

Vân Nương không rõ là bị đánh ngốc hay doạ ngốc, hồi lâu rồi mà vẫn chưa phục hồi tinh thần. Quyển Bích biết sắp đến phiên mình, vội vàng xin tha nói: "Tam tiểu thư, xin người tha cho nô tỳ. Là Nhị thiếu gia nhất định đòi nô tỳ cùng chơi trò trốn tìm, nô tỳ nhất thời tìm..."

"Không chăm sóc tốt cho Nhị thiếu gia, nô tỳ ngươi còn nói đạo lý?" Nam Cung Nguyệt lạnh lùng nói, nếu không phải thân thể mình còn yếu, nàng thật sự muốn tự mình giáo huấn hai tiện tì này! Nàng tuỳ ý mệnh lệnh cho mấy bà tử: "Còn không mau thay ta giáo huấn hai tiện tì bỏ bê nhiệm vụ này, ta sẽ có thưởng!"

"Các ngươi dám!" Vân Nương rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, ưỡn ngực, ngạo nghễ nhìn mấy bà tử.

Các bà tử còn do dự không quyết, bọn họ đều biết Vân Nương là người có lai lịch không đơn giản, mà các nàng cùng lắm chỉ là nha hoàn tam đẳng, còn không bằng mấy bà tử thô dã.

Thấy vậy, Vân Nương thoáng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm: Mình chính là người của lão phu nhân, có ai lại dám vì một Tam tiểu thư không được sủng ái mà đánh mình!

Nam Cung Nguyệt lạnh lùng cười, đột nhiên tháo xuống vòng vàng trên cổ, sau đó giơ cao lên nói: "Ai đánh cho ta, vòng cổ vàng này chính là của người đó!" Lời còn chưa dứt, nàng đã đem vòng cổ vàng kia giơ lên cao, những bà tử đó vừa thấy bảo bối đã giống như mèo thấy cá, hai mắt sáng lên.

Một bà tử thô tráng đẩy hết mọi người ra, tiến đến bắt lấy vòng cổ vàng, giấu vào trong ngực. Sau đó nắm lấy vạt áo Vân Nương mà thẳng tay giáng mấy cái tát xuống, tay bà tử thô lực đạo mạnh, mới mấy bàn tay đã khiến mặt Vân Nương sưng đỏ chẳng khác gì cái đầu heo.

"Oan uổng! Nô tỳ oan uổng quá!" Vân Nương kêu khóc như gặp phải nỗi oan thấu trời, Nam Cung Nguyệt vẫn là mắt điếc tai ngơ.

Đúng lúc này, lại nghe thấy từ bên phải truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Hân nhi, Nguyệt nhi!"

Thân thể Nam Cung Nguyệt cứng đờ, chậm rãi theo tiếng gọi nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh mảnh khảnh đơn bạc đang đứng ở lối vào hoa viên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn các nàng.

Là mẫu thân!

"Hân nhi! Nguyệt nhi!" Lâm thị lo lắng, kích động chạy tới chỗ hai đứa con.

Nguyệt nhi.... Từ trước, mẫu thân chính là dùng thanh âm từ ái ấm áp kia gọi tên nàng. Hồi ức cùng hiện tại đan chéo vào nhau, hốc mắt Nam Cung Nguyệt đau xót, tức khắc tràn ngập nước mắt.

Kiếp trước, mẫu thân liên tiếp chịu đả kích, đầu tiên là ca ca Nam Cung Hân vì đuối nước mà chết, rồi đến phụ thân phản bội lại nàng, lúc sau vì quá độ bi thương, thần trí mẫu thân dần thất thường. Cuối cùng rơi vào điên cuồng vô tận, bị cầm tù bên trong thiền viện, sau lại sau lại.... Mấy năm nay, mỗi khi nghĩ đến một khắc kia, tâm nàng liền đau như cắt, tự trách mình không đủ chú ý mẫu thân, tự trách mình không thể cứu được mẫu thân... Nàng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ còn gặp lại thân ảnh ôn nhu ấy, một loại cảm giác may mắn vì mất đi rồi giờ tìm lại được, gần như nghẹn ngào.

Mẫu thân xinh đẹp, dung nhan quen thuộc mà xa lạ, làm trong lòng Nam Cung Nguyệt hết sức chua xót.

Nàng giật mình, thanh âm có chút run rẩy gọi: "Mẫu thân." Nàng tham lam nhìn ngắm khuôn mặt kiều mỹ của mẫu thân, trong lòng không khỏi thốt lên: Mẫu thân, thật là mẫu thân!

Lúc này, mẫu thân mới 27, 28, mặt trắng nõn như trứng ngỗng, mắt hạnh đen nhánh, môi anh đào, nàng đang ở giai đoạn đẹp nhất của nữ tử, như đoá hoa xinh đẹp đúng độ nở rộ, vậy mà mới chỉ nửa năm sau đã điêu tàn, thần trí điên khùng,...

Chương 5: Trừng trị

Ánh mắt Nam Cung Nguyệt buồn bã, nhớ tới kiếp trước: Nàng nhớ mẫu thân, nhờ sự giúp sức của An Nương mà lẻn vào trong thiền viện, lại thấy được một màn nàng cả đời khó quên.... Mẫu thân dường như già đi mấy chục tuổi, những sợi tóc đen như mực đã trở thành hoa râm khô khốc, làn da không còn sáng, môi tím khô nứt, khiến cho người ta kinh hãi nhất là cặp mắt kia, vẩn đục, trống rỗng, u ám.... Nàng khi thì an tĩnh, khi lại điên cuồng, khi an tĩnh thì như đứa trẻ mới sinh, khi điên cuồng chẳng khác nào bị ác quỷ ám vào người. Nàng đã hoàn toàn không còn là Lâm thị ưu nhã xinh đẹp kia.

Chuyện cũ đã qua không thể quay lại, Nam Cung Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới trời cao lại rủ lòng thương cho mình như thế, bản thân lại có phúc sống thêm một lần, lúc này đây, nàng tuyệt đối sẽ không để bi kịch tái diễn lần nữa.

Nhìn mẫu thân xuất hiện, Nam Cung Nguyệt cuối cùng cũng thả lỏng người, một trận choáng váng bao phủ lấy nàng. Thân thể nàng vốn đặc biệt suy yếu, chỉ vì ca ca mà cố gắng gượng tinh thần, vừa lại trải qua một phen lăn lộn, thể lực sớm đã tới cực hạn, có thể chống được đến bây giờ hoàn toàn là nhờ vào sự kiên cường. Mà tới lúc này, rốt cuộc nàng chống đỡ không nổi nữa, thân thể dần ngã xuống....

"Nguyệt nhi!" Lúc này, Lâm Thị đã chạy tới bên người Nam Cung Nguyệt, nhanh tay bắt được thân thể nàng, mà trong lòng lo lắng không thôi. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của nàng tái nhợt đến không còn chút huyết sắc, môi trắng có chút doạ người, hơi thở mong manh như trên bờ vực cái chết, đến ngay cả Nam Cung Hân bên cạnh trông cũng còn tốt hơn so với nàng.

"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, con làm sao vậy?" Lâm Thị lo lắng liên tục kêu tên nàng, rồi nói với các nha hoàn, bà tử xung quanh, "Còn không mau đưa Nhị thiếu gia với Tam tiểu thư về Thiển Vân viện!" Hiện tại vẫn là đầu xuân, thời tiết còn se lạnh, mặc chiếc áo khoác còn ướt lạnh, rất dễ bị cảm.

"Nương..." Nam Cung Nguyệt cố hết sức nâng tay, ý nói cho mẫu thân mình không có việc gì, nhưng làm thế nào cũng không nói nên lời.

"Vâng, Nhị phu nhân"

"Nô tỳ tới đỡ Nhị thiếu gia...."

"...."

Âm thanh đối thoại, tiếng bước chân, thanh âm nhỏ to hết đợt này đến đợt khác truyền đến, nhưng Nam Cung Nguyệt đã không cách nào phán đoán, hai mắt nàng là một mảnh mông lung. trong đầu mê man, chỉ ẩn ẩn cảm giác mình được một bà tử eo lớn bế lên, xóc nảy mà đưa đến một cái sân, sau đó đặt tới trên giường, lại tựa hồ được đút chén thuốc, tiếng mẫu thân ôn nhu nỉ non bên tai, mang theo ý thức nàng ngày càng xa dần, cái gì cũng không còn biết nữa,...

Một giấc này, Nam Cung Nguyệt ngủ thực sự không yên ổn, nàng không ngừng mơ, trong chốc lát mơ thấy mẫu thân nổi điên. Lát sau lại thấy bộ dáng mình trong bộ áo cưới. Chốc lát lại là cảnh đao kia rơi xuống, máu tươi đầy đất. Trong chốc lát lại nhìn đến đôi cẩu nam nữ Hàn Lăng Phú cùng Bạch Mộ Tiêu kia tình chàng ý thiếp. Trong chốc lát nàng lại phát hiện mình đang ở trong lãnh cung lạnh lẽo, cô đơn....

"....."

"Hô —- Hô ——"

Nam Cung Nguyệt đổ một thân mồ hôi lạnh, lập tức từ trên giường ngồi dậy, nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào, ... Cho đến khi nhìn đến thân mình nhỏ xinh, bàn tay nhỏ nhỏ thì mới có phản ứng lại.

Không phải mơ! Tất cả đều là sự thật! Nàng nói với chính mình, nàng thật sự đã trọng sinh!

"Tam tiểu thư, ngài tỉnh rồi, thật tốt quá!" Một nha hoàn 15, 16 tuổi kinh hỷ tiến vào, trong tay cầm một chén thuốc còn nóng hổi, "Y thuật của Vương đại phu quả nhiên tài giỏi, nô tỳ mới cho tiểu thư uống nửa chén thuốc, mà khí sắc hiện tại của tiểu thư đã tốt lên nhiều rồi. Chờ tiểu thư uống nốt chén này, khẳng định liền khoẻ".

Nam Cung Nguyệt chớp chớp mắt, hồi lâu ngẩn ra, rốt cuộc nhớ tới đây là Ý Mai, nha hoàn nhất đẳng của nàng. Kiếp trước, khi mình rời phủ đến nhà ngoại tổ phụ, bên người chỉ dẫn theo An Nương, chờ đến khi nàng hồi phủ, Ý Mai đã xuất giá, từ đó không còn gặp qua.

Nàng vội vàng bắt lấy cánh tay Ý Mai, "Ca ca đâu? Ca ca không có việc gì có phải không?"

"Tam tiểu thư, Nhị thiếu gia không sao, người đang ở sương phòng cách vách. Vương đại phu đã xem qua, có kê mấy phương thuốc." Ý Mai vội trấn an nàng, "Tam tiểu thư, mau uống thuốc đi ạ" Nói xong, lại đem chén thuốc trên tay kia hướng Nam Cung Nguyệt.

Nam Cung Nguyệt duỗi tay nhận lấy, vị thuốc quen thuộc theo hơi nóng xông vào mũi. Nàng hơi nhíu mày, lấy tinh thần hăng hái mà đem chén thuốc uống cạn.

"Ý Mai, ta muốn đi xem ca ca." Nàng từ trên giường nhảy xuống, Ý Mai lập tức hầu hạ nàng mặc quần áo.

Hai người vừa mới bước tới sương phòng, liền nghe được đoạn đối thoại phía sau tấm rèm, làm Nam Cung Nguyệt không khỏi dừng bước chân.

"Nhị phu nhân, thật sự không liên quan đến nô tỳ a" Vân Nương một bên khóc, một bên nói, "Thật sự là vì Nhị thiếu gia muốn chơi trốn tìm, nô tỳ cùng Quyển Bích nhất thời không tìm thấy hắn..."

"Lách cách!" Chỉ nghe thấy một tiếng vỡ thanh thuý vang lên, hiển nhiên là có người ném chén trà hoặc chén rơi trên mặt đất.

"Im miệng!" Lâm thị tức giận đến nhịn không được, cất cao giọng, "Ngày thường, ta đối đãi với các ngươi không tệ, chỉ hy vọng các ngươi tận tâm hầu hạ Nhị thiếu gia, không nghĩ tới các ngươi lại hầu hạ Nhị thiếu gia như vậy..."

"Nô tỳ oan uổng quá! Xin Nhị phu nhân thứ tội!" Thanh âm xin tha cùng tiếng dập đầu vang lên.

"Hay lắm!" Lâm thị lạnh lùng nói, "Ta cho các ngươi một cơ hội, nếu như các ngươi nói rõ tại sao Nhị thiếu gia rơi xuống nước, ta sẽ xử lý nhẹ tay!"

"Nhị phu nhân." Quyển Bích vội cướp lời, "Nhị thiếu gia là không cẩn thận nên mới..."

"Bang!" Một cái tát thật mạnh đánh gãy lời nói của nàng ta.

Lâm thị lại nói: "Bạch Lộ, ngươi hãy nói những gì ngươi thấy."

Một âm thanh nữ tử xa lạ trẻ tuổi có chút khẩn trương nói, "Nửa, nửa canh giờ trước, như thường lệ, nô tỳ tới hoa viên làm cỏ, thấy một mình Nhị thiếu gia ở bên hồ chơi đùa. Sau đó biểu tiểu thư cùng nha hoàn của nàng đột nhiên tới, mới đầu đối với Nhị thiếu gia vẫn còn tốt, sau đó hai người đó đột nhiên nhào đến, biểu tiểu thư liền đẩy Nhị thiếu gia xuống...." Nàng nói càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng ngay cả thanh âm cũng không nghe thấy.

Biểu tiểu thư?! Bạch Mộ Tiêu! Nam Cung Nguyệt nhíu mày, không khỏi nhớ tới từng thấy thân ảnh của Bạch Mộ Tiêu trong hoa viên. Lúc ấy nàng đang mải nghĩ đến ca ca, không còn hơi sức chú ý tới nàng ta, không nghĩ tới thế nhưng lại là nàng! Thế nhưng lại là nàng!

Vậy còn kiếp trước thì sao?

Nam Cung Nguyệt hung hăng nắm tay, ký ức kiếp trước lại lần nữa thoáng hiện trong đầu. Nàng còn nhớ rõ, kiếp trước khi mẫu thân biết tin ca ca chết đuối, liền hôn mê bất tỉnh. Đến lúc mẫu thân tỉnh lại, tổ mẫu đã trừng trị Vân Nương cùng nha hoàn của ca ca, đánh mỗi người khoảng 30 đại bản, những thân thể mảnh mai đó sống sinh hoạt trong phủ như tiểu thư, nào có thể chống chịu nổi, một đêm liền không qua khỏi. Cuối cùng vụ ca ca chết đuối lấy việc nhũ mẫu già hầu hạ không chu toàn mà chấm dứt!

Lại không nghĩ tới, hoá ra vốn tổ mẫu vì bảo vệ Bạch Mộ Tiêu! Vậy mà chính mình kiếp trước còn ngốc nghếch coi nàng ta như muội muội ruột.

Nghĩ đến đây, cả người Nam Cung Nguyệt hơi run lên, hai hàm răng ngọc gắt gao cắn lại.

Tiếng bước chân đột nhiên vang lên, theo sau là thanh âm có vài phần quen tai: "Nhị phu nhân, lão phu nhân cho mời!" Nghe thanh âm này, chính là Đông Nhi, nha hoàn nhất đẳng bên người Tô thị.

———— 🔹 ————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro