truyen co tich

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẤM CÁM

Phần 1: Hai chị em gái

Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, trong một gia đình nọ, có hai người con gái cùng cha khác ông nội. Tấm là con của bà vợ cả, Cám là con của bà vợ lẽ. Người cha mất rồi, mẹ Tấm do lây bệnh từ ông nên cũng đi theo phụ bán muối. Mất cả cha mẹ, Tấm buồn quá tính ra ở riêng nhưng chưa đủ 18 tuổi nên luật không cho. Thành thử ra Tấm phải ở cùng với dì ghẻ là mẹ của Cám.

Chuyện không dừng lại ở đó. Dì ghẻ muốn Tấm vào Nam ở chung nhưng Tấm một mực một tấc không đi, nửa li không rời đất kinh Bắc. Sau khi tranh chấp đã đời, cuối cùng đi đến quyết định oẳn tù tì thì ba mẹ con ra miền Trung ở trọ nhà của dượng ghẻ đã mất là cha của Cám. Câu chuyện bi thương, bi thống, bi hài của chúng ta cũng bắt đầu từ miền Trung nắng cháy bão lũ này.

- Tấmm! Bầm đã cấm mày xào nấm với dấm rồi cơ maaaaà. Đầu mày có bị ấm không? Cẩn thận tao cho vài đấm!

- Tấmmmm! Mày hâm à, mày câm à. Sao mày đâm thủng cái mâm???

Hàng ngày, những lời đay nghiến, chửi bới Tấm xảy ra như cơm bữa, cho dù gì ghẻ đã đôi lần bị phê bình trước tổ dân phố vì vi phạm nếp sống văn minh gia đình văn hoá. Tấm làm gì cũng bị bà mắng; chẳng những mọi lúc mà còn mọi thể loại, đủ phong cách: từ la dân gian tới văng tục bằng tiếng Tàu, hết mắng theo điệu cải lương lại lấy tiếng Tây mà chửi rap. Trong khi Cám cũng đâm thủng mâm lúc chơi đùa với Tấm thì lại được mẹ khen là văn võ song toàn.

Một ngày nọ, dì ghẻ bỗng thèm ăn tép xào khế. Bà liền gọi hai cô đến và rằng:

- Hai con! Hai con hãy ra ngoài ao tắm rửa giặt giũ cho sạch, cho thơm. Nhân tiện lúc đi ngang qua đồng bắt cho mẹ ít tép. Đồng người ta nên hai đứa ráng bắt cho lẹ. Đứa nào bắt được nhiều tép về đây thì ta thưởng cho yếm đỏ. Bằng không ta đập cho tan nát.

Hai cô vâng lời mẹ và chạy đi. Tấm vốn không còn áo mới để bận, bộ đồ mới nhất vừa được Tấm tặng cho con bạn hôm kia. Ngay lập tức, trong đầu nàng nảy sinh một mưu kế. Cô bảo:

- Cám ơi, nhìn em xem. Tội nghiệp em chưa, xương em còn chưa lành sau vụ đâm thủng cái mâm kìa. Hôm nay đẹp giời, em cứ ngủ đi, để chị bắt tép cho. Bắt xong chị em mình cưa đôi.

- Thiệt dzị hả chị? Dzậy em ngủ đây. Tối qua chị ngủ mà cứ nói mớ sao mẹ độc ác làm em không chợp mắt được!

Thế là Cám tìm một gốc dừa đặt lưng xuống ngủ. Tấm nhảy ào xuống đồng làm tôm tép, cua đồng văng lên lũ lượt. Một tay nàng mò từng con tép, bắt từng con tôm bỏ vào giỏ. Còn tay kia bứt từng con đỉa đang bám chặt vào đùi, nhìn trước ngó sau rồi vứt mạnh về phía Cám đang say giấc trên bờ. Chẳng mấy chốc, giỏ tép đã đầy kín. Tấm tính cất tiếng gọi Cám đi về nhưng nỗi sung sướng thấy Cám bị mắng tức thì khép miệng Tấm lại.

Cám quan niệm: có sức ngủ mới có sức làm. Chỉ có điều ngủ chưa đủ sức thì bị kiến cắn. Choàng dậy, Cám giật mình khi nhìn thấy giỏ của mình trống rỗng. Như thế này thì mẹ sẽ đánh mất. Vừa mới hôm qua thôi, Cám còn chứng kiến cảnh mẹ mình đấm lia lịa vào mõm con chó becgie vì nó trót xơi trộm của bà củ khoai lang. Con chó dữ tợn là thế mà phải bỏ chạy, để lại bốn chiếc răng cửa ở bãi chiến trường. Nhớ đến cảnh đó, Cám bất giác đưa tay che lấy miệng mình…

Cám vội vàng len ra bờ ruộng, cất tiếng gọi: “Tép ơi, tôm à cua ơi, ốc hỡi, có con nào rảnh trôi vào đây cho chị bắt không mấy cưng?”. Nhưng tôm tép nào thoát khỏi bàn tay to bè Tấm, chỉ có những vỏ hộp thức ăn người ta vứt bừa là trôi về phía Cám. Cám vừa tức vừa thèm; cô bèn nghĩ ra một kế lừa Tấm để chiếm đoạt lấy giỏ tép đầy. Cô cất tiếng gọi:

- Chị Tấm ơi chị Tấm, sao đầu chị nhiều gàu thế? Về nhà dì thấy chị gải gàu khắp nhà là dì mắng cho đó.

- Ối giời ơi, làm seo bây chừ?

- Đó là do đầu chị thiếu lượng lipid thiết yếu, chị ngụp sâu dưới đồng là hết ngay í mà.

Cám không quên đế thêm: “Chị Tấm ơi, chị lặn thiệt sâu nha, để giỏ tép em coi cho.”; rồi nhân lúc Tấm chưa kịp ngoi lên để xem Cám có coi giùm không thì Cám đã kịp đánh tráo giỏ tép. Nghe Cám la lên “Em đi đây!” cộng với vẻ mặt hí hửng, Tấm lập tức hiểu ra âm mưu tày trời của đứa em gian trá. Chợt thấy chị Tấm đang nhìn mình như thể muốn ăn tươi nuốt chín, Cám vội cầm giỏ tép vọt lẹ, bỏ lại đằng sau vài con đỉa do Tấm ném với theo.

Về đến nhà, dì ghẻ đon đả ra đón Cám. Cám hớn hở nói:

- Má ơi, con cướp, à nhầm, xúc được giỏ tép đầy. Má thưởng cái yếm đỏ cho con liền đi!

- Ừ, con chờ chút, để bầm vào trong cởi ra đưa con.

Chợt thấy Tấm về, Cám nói to:

- Má, chị Tấm về rồi kìa.

- Để đó cho bầm!

- Sao mày về trễ mà còn không bắt được cả một con ruốc vậy? – dì ghẻ gằn giọng.

- Con...

- Đừng biện minh nữa. Tài nói dối của mình trạng Quỳnh còn chịu thua. Hôm nay bầm phải hầm mày nhừ tử.

Thấy mẹ giang tay sử Như Lai thần chưởng, Cám vội la lên:

- Đừng má, đau lắm đấy!

- Con để bầm dạy nó.

- Đau lắm, đừng đánh nữa! – Cám vừa nói vừa chìa tay ra – dùng cái roi này cho đỡ đau nè má.

- Chỉ có con gái ngoan là hiểu bầm thôi.

Trong khi mẹ đang quất Tấm như người ta đang hối một con ngựa chạy, Cám lê tấm thân đầm đìa máu do bị đỉa cắn vào phòng. Một mặt, cô tìm thuốc xức; mặt khác, độn gối vào người để lát nữa chị Tấm có trả thù thì cũng khỏi bại liệt.

Tấm sau khi bị đánh xong thì khóc tấm tức lủi thủi ra chiếc giếng sau nhà. Nàng thấy cuộc đời sau lắm trái ngang. Nàng đã bỏ ra bao nhiêu công sức và mưu trí để dụ Cám và bắt đầy giỏ tép mang về cho dì ghẻ. Vậy mà vào phút tám chín, nàng đã cả tin khi nghe Cám nói: “Chị Tấm ơi, chị Tấm. Đầu chị lấm chị ngụp cho sâu kẻo về má đấm”. Điều an ủi duy nhất lúc này là nàng đã kịp thảy con cá Bống chiến lược xuống dưới giếng. Riêng việc trừng phạt Cám, do quá mệt, Tấm chỉ còn biết lên giường ngủ trước khi bị dì giật dậy ăn cơm trưa.

Ngược trở về lúc ở ngoài đồng, Tấm uất ức vì không ngờ cao nhân tắc hữu cao nhân trị. Nàng đập thùm thụp hai tay xuống đất với tất cả nỗi bi thống; báo hại làm cả làng hoảng hốt một phen vì ngỡ động đất. Bất chợt từ phía sau lưng, một làn khói 7 màu tuôn ra cùng với tiếng kèn đám ma não nề, một ông già từ đâu xuất hiện bước ra khỏi đám khói và ho sặc sụ. Vừa nhìn thấy ông, Tấm không khỏi thảng thốt: “Gớm, đàn ông gì mà giâu thẳng mượt thế?! Giuỗi giâu chắc là kì công lắm đây!”. Với sự cảnh giác cao độ, Tấm cất tiếng hỏi:

- Lẻo già xấu xí kia, lão là ai? Bộ thấy ta khóc hay quá tính giở trò quay lén ghép vô “Vòng xoáy tình yêu” hả?

- Đâu có, ta đến để hỏi con: vì sao con khóc thôi mà :-<...

- Mày là ai?

- Ta là, e hèm – ông giở mắt kính đen lên và nói với giọng tự hào – Bụt một mắt .

Lần đầu tiên Tấm thấy người như thế trên đời, nàng nghĩ thầm: "Tên gì mà xấu tệ! Sao cha mẹ ông ấy không đặt tên gì nghe kêu hơn một chút? Ví như Độc nhãn tướng cướp chẳng hạn.”. Tuy nhiên, nàng đã trở nên có cảm tình khi nghe ông nhẹ nhàng hỏi lại: “Vì sao con T_T?”. Tấm kể lại mọi chuyện và thốt lên:

- Giời ơi, tức wé! Bụt, ông giúp tui lèm cho con Tấm này chạy nửa đường thì bị vấp té què giò được phỏng?

- Hổng chịu đâu ! Bởi giúp quá nhiều thân chủ có ước muốn như con nên giờ ta đang bị án treo nè, . Thôi, giờ ta cho con con cá Bống này. Con đem về nuôi, đợi khi nó lớn thì trét nhớt nó lên giầy Cám, hay nhét xương vào chai nước của nó cũng được. Kế ta hay hén > ?

Ông Bụt đưa Tấm con cá Bống này và dặn:

- Mỗi khi cho Bống ăn cơm, hãy nhớ cất giọng hò: “Bán bông bán hoa! Lên ăn cơm cháy cơm thiu nhà ta. Chớ ăn cơm đổi biến gen nhà người”. Câu này là 1 đoạn trong “Tình anh bán hoa” đó.

- Sao không bảo “Bống bống bang bang”?

- Câu đó bị đăng kí độc quyền rồi. Ta chưa có tiền mua lại .

Trước khi biến đi, Bụt không khỏi hớn hở đưa cho Tấm một tấm thiếp nhỏ và nói: “Đây là card visit của ta. Cần thì con cứ ” rồi biến mất trước khi con chó becgiê Cám mang theo kịp nhe răng ra cắn vì tưởng kẻ gian. Tấm cầm lên đọc ngay: Trung tâm giải quyết khúc mắc vô trách nhiệm. Giám đốc: Phật độc nhãn. Da hù ai đì: Bất đờ quan ai a móc da hu chấm com. Làm việc: 24/24, ngoài giờ phụ thu 50%. Liên hệ: hãy nhỏ một giọt nước mắt lên bưu thiếp này. Tấm tính ném đi nhưng chợt có người đi ngang. Sợ mình bị tố giác và phạt bồi thường do ăn cắp tài sản người khác và xả rác nơi công cộng nên nàng ngậm đắng nuốt cay dông lẹ về nhà.

Trở lại bữa cơm yên ắng lạ thường, Tấm cúi đầu ăn 5 bát mà không hề bóng gió xỏ xiên Cám. Sự dịu dàng của Tấm hôm đó thật sự làm Cám xúc động và đã ríu rít xin lỗi chị. Tấm nhìn Cám mỉm cười gian trá và thầm nghĩ: “Làm gì dễ bỏ qua vậy cưng!? Tao sẽ cho mày biết lợi hại của con cá Bống.” Nhưng ngoài mặt, Tấm lại bảo lúc nào cũng thương em và mong từ nay Cám sẽ nhường phần cho Tấm dọn cơm. Tất nhiên, đó chỉ là kế giương Đông kích Tây hòng qua mặt dì ghẻ để Tấm nuôi con cá Bống. Kể từ ngày đó, mỗi lần sau bữa ăn, Tấm đều vét toàn bộ số cơm mà nàng phải ráng nhịn cho vào trong yếm và nhảy tưng tưng ra ngoài giếng để cho Bống. Những lúc như vậy, Tấm phải tìm cách khiến hàng xóm gây gổ hoặc chó sủa để át tiếng gọi Bống. Nhưng cây kim trong bọc cuối cùng cũng lòi ra, vở kịch công phu của Tấm đã không qua được con mắt tinh đời của dì ghẻ…

Phần 2: Gia biến

“Không điên! Không dở hơi! Không thần kinh! Thế mà vừa ăn no xong lại nhảy chồm chồm như phải bỏng” – Dì ghẻ nghĩ thầm – “con này nó giảm béo nhanh thế rõ ràng là đem cơm cho ai đây…”. Mụ sai Cám rình Tấm mọi lúc, mọi nơi, ghi lại mọi diễn biến, việc làm thường ngày của Tấm. Cám ghi được tất, không bỏ sót bất kỳ một hành động nào, kể cả những câu chửi thầm Tấm dành cho hai mẹ con Cám mỗi khi nàng tủi phận. Và rồi Cám phát hiện ra chiếc giếng, nơi Tấm thường nhảy tưng tưng đến mỗi khi ăn cơm xong. Ngay sau đó, Cám về thưa với mẹ. Dì ghẻ uất lắm. Bà nghĩ Tấm mang cơm cho giai. Bất chợt, bà chặt lưỡi: “Dù Tấm có tiếp tục nhịn ăn thì thằng đó vẫn khó mà ôm trọn con ấy …”

Ngay sáng hôm sau, lúc con gà còn chưa kịp cất tiếng gáy vì chiều hôm trước bị Cám đá vào cổ họng trong lúc tập võ, dì ghẻ đã gọi Tấm dậy: “Con ơi con ơi. Đi chăn trâu phải chăn đồng xa. Chớ chăn đồng gần, làng biết trâu ta lở mồm long móng làng bắt mất con ạ”. Tấm ức lắm. Nàng vừa làu bàu, vừa mắt nhắm mắt mở nhảy lên lưng trâu. Làm sao mà không tức cho được, khi mới ba rưỡi sáng đã bị đánh thức; trong khi lịch ngủ thường ngày của nàng chỉ được bắt đầu vào lúc ba giờ mười lăm. Hôm qua đài khí tượng thông báo hôm nay có bão. Ôi, lại một ngày phải bứng dừa che đầu tránh mưa…

Tấm vừa đi khuất, dì ghẻ và Cám vội chạy lại gần chiếc giếng. Hai mẹ tìm đủ loại nhạc cho phù hợp với ca từ bài hát “Bống bống bang bang”. Nhưng dù là hard rock hay slow pop tới R&B đều không có tác dụng. Thế là từ đằng xa, hai mẹ con thi nhau nhặt gạch ném rào rào về phía đó. Họ chẳng biết dưới giếng là thứ gì nhưng quyết tâm giải phóng cho chàng trai nào đỏ bạc đen tình vớ phải con Tấm. Chẳng biết mẹ con Cám đã ném bao nhiêu viên, chỉ biết rằng chiều hôm đó cả làng phải nghe chửi vì nhà hàng xóm bên cạnh chỉ còn lại cái mái lá.

Tối đến, như thường ngày, Tấm lại mang cơm ra cho Bống ăn…“Bán bông bán hoa! Lên ăn cơm cháy cơm thiu nhà ta. Chớ ăn cơm đổi biến gen nhà người.” Tấm gọi mãi, gọi mãi, mà sao hàng xóm đã đánh nhau nhừ tử, chó sủa đến bở hơi tai mà con cá Bống chưa nổi lên. Tấm đâm bực bội và với mọi kìm nén do việc ăn bớt lại ¼ chén cơm, Tấm vận công đấm xuống nước. Người ta còn chưa khỏi giật mình vì tiếng nước văng và gạch bể, lại bàng hoàng nghe tiếng Tấm rú vang khi nàng thấy một cục máu nổi lên mặt nước.

Tấm oà khóc. Nàng tiếc cho bao nhiêu chén cơm mình đã nhịn mà chưa thu lại một tí nhớt nào. Nàng tự hỏi: “Ai đã đang tâm làm việc này? Không thể là mẹ con Cám được, chúng ngu thấy bà!” Nỗi bi phẫn cùng cái đói khiến Tấm không thể gằn được thói cục súc của mình. Thế là tối hôm đó, không biết lần thứ mấy trong ngày, cả làng lại một lần nữa phải nghe chửi, chỉ khác ở chỗ bài hịch chửi của Tấm thì rất giàu chất thơ trữ tình với cái tôi lãng mạn làm chủ thể trung tâm.

Nước mắt, nước mũi và nước miếng của Tấm văng lên tấm thiếp. Bụt hiện lên và hỏi: “Vì sao con chửi ?”. Sau khi nghe Tấm lải nhải sự tình, Bụt mới bảo Tấm tìm xương Bống về cho vào bốn cái lọ và chôn vào bốn góc giường.

- Sao không nhét xương vào chai nước của con Cám?

- Thôi con ạ, xương này nhỏ thí mồ – Bụt vừa nói vừa lấy khăn lau nước miếng dính đầy trên người – để làm việc khác có ích hơn >-.

Nghe lời Bụt, Tấm quay sang cái giếng tìm xương Bống. Tìm mãi mà không thấy, Tấm lại văng tục. Chợt có một tiếng nói the thé vang lên “Cục ta cục tác, cho ta nắm thóc ta bới xương cho”. Ngẩng đầu lên, Tấm nhận ra con gà trống ngày nào, nay chất giọng và tính nết đã hoàn toàn thay đổi vì di chứng của lần bị Cám đá vào cổ. Tấm tính ném thóc nhưng nghĩ thấy con gà này bị rối loạn thần kinh nên thảy cám cho gà ăn. Con gà đáng thương vừa bới vừa lầm bầm: “Khiếp, cái con này! Giờ này là lúc gà gáy báo sáng mà tiếng nó chửi át cả tiếng ta. Định giúp nó im một lúc mà nó trả công cho mình thế đấy!” Dù rất muốn làm nhơ nhuốc đám xương đã bới gần hết, nhưng cứ nhìn ánh mắt thèm thuồng của Tấm thì gà chỉ lo chạy cho toàn mạng. Tấm nhặt lấy xương bỏ vào lọ và đem chôn dưới bốn chân giường nơi mình nằm…

Phần 3: Cuộc gặp gỡ định mệnh

Ít lâu sau, Hoàng thượng mở hội. Mọi người dân trong kinh thành đều được mời tới dự bữa tiệc do vua chiêu đãi. Mẹ con Cám nghe tin dậy từ sáng sớm, chuẩn bị những bộ váy đẹp nhất, những đôi hài xinh xắn, và đặc biệt là bỏ qua thói quen kêu Tấm dậy ăn sáng hàng ngày. Báo hại Tấm phải ăn đồ hộp với xúc xích quệt phô mai với ba tê và dưa leo.

Tấm cũng muốn đi lắm. Gì thì gì, ăn uống free, không đi cũng phí. Nhưng dì ghẻ lại không đồng ý. Bà nghĩ ra kế. Ban đầu, bà lấy một lon sữa ông Thọ tính phục vụ kế hoạch. Nhưng thấy không ăn thua, bà kiếm một hộp sữa Cô gái Hà Lan loại 3kg, xúc đầy thóc, đầy gạo, sau đó đem đổ tất vào hộp và bảo Cám xay cho chúng trộn lẫn rồi sai đem đến bảo Tấm nhặt thóc gạo riêng ra, xong thì mới cho đi hội. Nhìn Tấm uất hận khi cầm hộp sữa, Cám nhẹ nhàng hỏi:

- Hay là để em giúp chị?

- Cảm ơn em, chị tự làm được rồi – chẳng là Tấm đang sĩ diện.

- Ờ , dzậy đi!

Nhìn Cám ngoe nguẩy bước đi, Tấm muốn bóp cổ đứa em cho hả giận. Nhưng khi thấy Cám vừa đi vừa thở phì phò vì chóng mặt do xay quá nhiều, lòng nhân từ đã khiến Tấm gạt phắt tư tưởng tội lỗi…

Mẹ con Cám đi rồi, Tấm bắt tay ngay vào công việc. Nhưng nhặt mãi, nhặt mãi mà vẫn không hết, Tấm lại khóc. Bụt hiện lên trong làn khói thất sắc trong tiếng nhạc đưa tang và hỏi: “Làm sao con mà không có nước mắt?”. Sau khi biết rõ câu chuyện, Bụt đăm chiêu suy nghĩ dữ lắm. Một hồi sau, Bụt mới đút vào miệng mút lấy mút để và reo lên:

- Xời, tưởng gì, chuyện nhỏ ! Ta sẽ cho chim của ta đến giúp con .

- Chim của Bụt ư? To không? Mà Bụt mút thứ gì mà nghĩ ra hay thế?

- Nhỏ thôi, xài hoài nó suy dinh dưỡng . À, con hỏi kẹo Starburst hả? 10000 ₫ một viên .

Trong lúc Bục và Tấm kì kèo ngã giá, chim của Bụt bay đến, sà vào hộp sữa. Tấm thích chí lắm. Có trong mơ nàng cũng chẳng hình dung ra nổi, chim của Bụt tuy nhỏ nhưng cổ dài có thể thụt ra thụt vào nhanh gắp thóc nhanh đến sợ. Tiện thể, Tấm bê cả thùng hạt dẻ, nhờ chim bóc vỏ hộ…

Trong chốc lát, mọi việc đã xong xuôi. Tấm hớn hở vì sắp được đi trẩy hội. Nhưng khi nhìn mình trong gương, Tấm lại đâm sầu. Bộ váy yếm ưng ý nhất mà cô mặc từ ngày này qua ngày khác, từ mùa đông sang mùa hè, giờ chẳng khác gì bikini hai mảnh. Và đôi guốc cao gót, giờ trông y hệt đôi dép Lào. Tấm tính khóc. Nhưng nước mắt nàng có hạn và đã cạn. Trong cái khó ló cái khôn. Tấm chuyển sang hát tân cổ giao duyên với giọng ca thống thiết đã từng lường gạt bao nhiêu chàng trai trả tiền ăn hàng giùm cô. Cô hát mùi mẫn phần nhỏ vì cô tủi, và phần nhiều cốt để cho Bụt nghe thấy.

Và Bụt đã nghe thấy thật!

Làm Bụt như làm dâu trăm họ, thấy có tiếng khóc ở đâu là phải xuất hiện nơi đó, trừ nhà hộ sinh. Bụt đến chỗ Tấm, và cố gắng cất giọng ngọt ngào: “Lại chuyện gì nữa đây ? Con có biết con suýt làm ta mất mặt trước bà thâu tiền nhà vệ sinh công cộng không ?”. Sau khi nghe Tấm lải nhải sự tình, Bụt mới bảo Tấm: "Con đào những cái lọ đã chôn ngày trước lên, thì muốn quần áo đẹp thế nào cũng có . Toàn hàng hiệu, rất hợp với dáng con !". Nói xong, Bụt biến mất luôn. Kể từ đó, không ai còn thấy Bụt một mắt xuất hiện lần nào trên giang hồ nữa và nghe đâu, ông đã nằng nặc đòi Thượng đế cho chuyển công tác khác an nhàn hơn…

Nghe lời Bụt, Tấm đào tung cả ngôi nhà vì chẳng nhớ lần trước đã chôn ở đâu. Cuối cùng, nàng cũng tìm thấy chúng bên cạnh cái giường bị gãy nửa thân. Nào thì áo hở lưng, nào thì quần trễ, nào thì bốt cao gót, và cả một con ngựa hí “pin pin”. Tấm đóng bộ gọn gàng, lên lưng ngựa và phi thần tốc đến hội đình, mặc kệ các quy định về an toàn giao thông.

Lúc đi ngang qua cầu, hấp tấp thúc ngựa chạy lẹ thế nào, Tấm đá rơi một chiếc bốt tấc hai trúng ngay đầu vị vua trẻ ham chơi đang ngồi câu cá ở dưới đó. Vua liền ngóc đầu lên chửi với theo: "Mẹ đứa nào ném giầy vào đầu ông!". Tấm sợ đến muộn giờ trẩy hội nên thúc ngựa phi nước đại nhưng không quên vứt lại câu chửi thề về phía vị vua trẻ đó "Sư cha đứa nào chửi bà!" và tiếp tục cuộc hành trình sẽ mở ra một trang mới trong cuộc đời nàng.

Đầu Hoàng thượng nổi u một cục mà không có dầu “Mẹ bồng con” xức nên nóng mặt. “Cả đời ta chưa thấy con bé nào chua ngoa như con này! Muốn tìm nó thì phải giăng mồi. Chà, làm sao đây?…”. Nhà vua đang suy mưu tính kế thì bị chiếc giầy làm trượt ngã. Một ý tưởng loé sáng trong đầu, anh vội ném toàn bộ nồi niêu xoong chảo câu được xuống hồ và phi đường tắt về cung điện.

Tấm đến nơi một lúc thì triều đình mở cuộc thi kén vợ cho vua. Ai ướm vừa chiếc giầy có sẵn, người đó sẽ là vợ của vua. Điều lệ cực kỳ đơn giản, dễ chơi, dễ trúng thưởng nên ai cũng muốn thử vận may, trong đó có cả mẹ con nhà Cám. Vậy mà lạ thay, chẳng ai ướm vừa. Người to nhất thì giầy vẫn còn rộng ngót một size.Trong khi đó nhà vua thầm nghĩ "Ông mà bắt được mày thì mày biết tay ông!".

Tấm len lỏi chen vào. Cô nhận ngay ra giầy của mình. Làm sao mà không nhận ra chiếc bốt quá khổ và cao ngất ngưởng! Tấm ngạc nhiên lắm. Tấm bèn xin ướm thử và vừa khít. Từ đó nàng trở thành vợ của nhà vua. Chẳng ai biết được vị vua trẻ đó đang toan tính điều gì chỉ thấy chàng ta nhếch mép cười mỉm trông vẻ rất gian xảo.

Tấm và vua kẻ tám lạng người nửa cân. Hai người suốt ngày cãi nhau chí chóe chẳng ai chịu nhường ai. Nhà vua ra sức hành hạ tấm thân ngọc ngà của Tấm: nào là làm bia cho vua tập bắn, nào là làm bao cát cho vua tập đánh quyền… Tấm cũng chẳng vừa, Tấm bắt ruồi muỗi bỏ vào mồm vua lúc vua ngủ gật, hay vừa xoa bóp vừa nhéo… Chính vì thế mà cả hai người rất tâm đầu ý hợp, Hoàng thượng thật sự rất sung sướng khi đã tìm được một ý trung nhân theo mong muốn của mình. Họ cãi nhau hạnh phúc, hành hạ nhau hạnh phúc ngày qua tháng lại…

Truyện Vui: Cây Khế ( Hay Cực )

Ngày xửa ngày xưa, xưa lắm ... để anh kể về cái xưa của nó. Nó xưa đến cái mức mà ông cố nội của anh kể lại cho ông nội anh nghe hồi thế kỉ 19 ( sau này anh tìm được cuốn băng ghi âm buổi kể chuyện ấy ) ông cũng đã bắt đầu bằng "Ngày xửa ngày xưa.. ."

Anh nhắc lại lần nữa là xưa lắm rồi. Ở một làng nọ có một gia đình khá giả. Nhà có hai anh em trai, mặc dù là người Việt Nam chính cống nhưng ông bà lại sính ngoại nên đặt tên một đứa là: Luân Đôn đứa còn lại gọi là Sinh Tơn. Một ngày xấu giời nọ hai ông bà lên hứng hồi xuân, rủ nhau lên đồi ôn lại "chuyện của chúng mình" Chẳng may hôm ấy có con hổ cụt chân đói quá mò về làng, đi ngang qua đồi, thấy hai cục thịt béo đang hú hí, ngứa mặt nó xơi béng mất. Đôn và Tơn kể từ ngày ấy được nhà trường miễn giảm học phí vì là trẻ mồ côi.

Thằng Tơn là thằng anh, tính tình không khác gì mấy thằng USA gian ngoan, xảo quyệt và thâm độc, còn thằng Đôn thì ngược lại, ngoan ngoãn hiền lành và Galant không khác gì một quý ông người England. Thấm thoắt đã mấy lần chủ tịch nước đọc điện mừng Xuân trên tivi. Đôn và Tơn cũng đã trên 18 tuổi bắt đầu tò mò các trang thienbong.com/thienthai.net .. nên bàn nhau chia tài sản để ra riêng cho thoải mái, dạo đó chưa có Luật Sư để chia tài sản hai ông bà để lại nên hai anh em tự phân chia. Để công bằng, hai anh em mua bộ bài về oánh. Mỗi lần thắng là được lấy một thứ trong nhà. Vốn gian xảo có thừa lại hay đú theo bọn trai làng đi đánh bạc các dịp Tết, Tơn nó làm bài thắng hết của cải trong nhà. Cuối cùng, đỏ cho Đôn, ván cuối bốc bài lên có đủ 3 phỏm ù luôn nên được một mảnh đất nhỏ ngoài đê, trên đó có một căn nhà cấp 4 xuống cấp và khu vườn có một cây Quất Quảng Bá rất sai quả.

Tơn sau đận ấy giàu to, nó bán đất mặt đường cho nước ngoài xây nhà nghỉ.Tiền như quân Nguyên, gái gú bia rượu cả ngày, sống như ông Vua con trong làng vậy. Còn phần Đôn,nhờ chăm chỉ đánh máy thuê với cả ghi lô đề cho chủ nên cũng chộp giật sống qua ngày được. Mỗi tội gái làng nó không thèm để ý vì không có tương lai gì. Đôn buồn lắm.

Chủ nhật ấy, đang dạo trong vườn nghĩ mưu cưa con ông chột đầu làng thì Đôn thấy có con chim to vật vã đang xực liên tục mấy quả đầu mùa chỗ cây Quất của chàng. Bực mình chàng vào xách con Rựa lâu nay thủ trong nhà, rón ra rón rén chạy lại chụp ngang cổ con chim, kề dao vào cổ chim chàng rít qua kẽ răng: "Chết cha mày, cây Quất ông mày trồng để Tết bán lấy tiền mua pháo hoa mà mày dám phá à, bó thịt!" Chim sợ vãi cả đ.., phều phào kêu "Ăn một quả giả cục vàng, may túi 3 gang, mang đi mà đựng". Rợn hết cả óc gáy, phim kinh dị Đôn xem cũng nhiều nhưng giờ mới thấy chim biết nói tiếng người, cho là sự lạ, lòng Đôn cũng nguôi giận, nhưng để chắc ăn chàng còn dứ thêm một câu "Được rồi, cho mày về, mai không qua chở ông đi lấy vàng ông tỉa chết con cụ mày!" Chim dạ vâng rối rít rồi bay mất hút. Đôn bần thần quay vào nhà ...

Sáng hôm sau chờ mỏi cả cổ không thấy chim cò đâu, Đôn lầm bầm tự rủa mình ngu như Lợn, "đến thằng anh mình nó còn lừa cả mình, nói dek gì đến Chim chóc ". Định bụng ra ngõ làm đĩa bún đậu mắm tôm thì bất thình lình Đôn thấy chim bay đến. Đôn cả mừng, xắn xuýt xun xoe đến hỏi chim :

- định cho tao leo cây hay sao mà lâu thế, con Vợ?

- đang điên hết cả đầu đây này, lắm mồm thế! Nãy bay ngang quán cà phê, có thằng nào hút xì gà thơm nức mũi, mình đang phê nhắm mắt bay, dính bố nó vào dây điện thằng chết dẫm nào căng ngang đường, tí chết.

- hề hề - Đôn hềnh hệch cười - Tớ biết đâu được í. Mà thôi, mình đi nhở.

- mang túi đi chưa?

- rồi, tối qua cắt hai cái ống quần cũ may rồi, vừa thành cái túi vừa có cái quần Ngố, trong cũng được, tí về tao mặc cho mà xem.

Đôn leo lên lưng chim ngồi, chim nói:

- chuyến bay bắt đầu khởi hành đến mỏ vàng, đề nghị quý khách thắt dây an toàn. Không hút thuốc trên lưng chim kẻo cháy lông.

- bố ông, rỗi hơi à!

Chim cười:

- lúc sáng cũng làm đôi quai, giờ hơi máu tí, thông cảm đê.

Đôn thò tay vào túi quần, móc ra hai quả cam xã Đoài tọng hẳn vào mồm chim, vừa nói:

- ăn đi rồi lướt.

Chim nuốt vội tí nghẹn, rùng mình cất cánh bay lên. Qua Vịnh bắc Bộ rồi qua Đảo trường sa Chim bay vào một khu vực sương mù dày đặc, tầm nhìn giảm xuống dưới 1km, sức gió mạnh cấp 10, cấp 11 giật lên cấp 12 khi chiều tối, biển dộng dữ dội. Dự báo trong 24 h tới ... (quên, đây là dự báo thời tiết hôm qua, he he ) Bất thình lình hạ cánh đột ngột xuống một hòn đảo hoang vu. Trên đảo vàng nhiều không kể xiết. Toàn loại 4 số 9 từng cục từng cụ to thôi rồi. Căn bản là cũng thích nhưng vì không tham lắm nên Đôn cũng chỉ lấy đâu khoảng dăm yến rồi lên lưng chim quay về.

Khi trở về, Đôn nhảy ngay lên Công ty vàng bạc đá quý đổi vàng lấy tiền mặt. Qua Nokia mua 2 con 9900 đời mới nhất thời bấy giờ. Tặng con chim một cái còn dặn thêm :

- bao giờ tao nháy, mày qua chỗ tao ăn Quất rồi chở tao đi nữa nhá!

Chim lặng lẽ gật đầu rồi thở dài. Nghĩ thầm, bố mày mà là người bố mày mua cả cái vườn Quất Quảng bá chứ tội gì cho mày hưởng lợi. Đoạn bay đi đâu không rõ.

Tin Đôn được chim thần giúp đỡ, nay giàu có hơn cả BillGate nhanh chóng lan đến tai của Tơn. Hắn tức lắm. Rắp tâm lừa Đôn thêm quả nữa mới đành lòng...

Một ngày nọ ... hình như là Chủ Nhật hay sao đó, thằng Tơn qua chỗ nhà Đôn. Chả vòng vo gì cả hắn vào thẳng vấn đề giọng ngọt như mía:

-chú Đôn này, lâu nay anh cứ canh cánh trong lòng chuyện đối xử tệ bạc với chú. Nay, anh cũng có tuổi rồi, chỉ thích vui thú điền viên. Anh dành lại cho chú tất cả, chú về chăm nom bàn thở tổ tiên hộ anh. Còn anh ra đây sống nốt quãng đời còn lại.

Đôn nghe và ngẫm nghĩ:

- Nó nói nghe cũng ngọt. Dù gì thì nó cũng thích cây Quất của mình, cho nó thì chả mất đi đâu, mình giàu phết rồi, bây giờ có thêm mấy cái Vila sống đến già cũng chẳng hết tiền. Còn ở đây với cây Quất, nhỡ con chim dở hơi không đến nữa thì cũng thế.

Xong xuôi , Đôn gật đầu đồng ý.

Tơn mừng nhảy cẫng lên, va cái độp vào cái đèn hoa kỳ, dầu tưới xuống, bắt lửa, đầu cháy không còn một cọng tóc. Nhưng vẫn cười hớn hở, lấy con D410 gọi ngay Thành Hưng chuyển đồ đến ở luôn. Càng tiện, chuyến về thì thằng Đôn cũng chuyển sang nhà Tơn ở hẳn.

Nhờ xin được số Mobile của chim thần, sáng thứ Hai Tơn gọi ngay cho chim. Vừa lúc chim đang thèm Quất, thế là bay đến. Tưởng là quen biết rồi, chim đậu xuống phát là chén quất ngay, ai ngờ thằng Tơn nó rình sẵn. Nó phang cho một phát quay cu lơ. Lúc tỉnh dậy thấy mình bị trói gô vào thành giường, chim cả kinh không hiểu chuyện gì xảy ra. Kịp lúc Tơn bước đến, hắn phì phèo điếu Vina, hất hàm nói:

- Con Chó, bây giờ tính sao?

- sao là thế nào? Đôn đâu? Mà tao là Chim chứ phải chó léo đâu!

- nó bán lại nhà cho tao rồi, mày ăn Quất phải giả vàng cho tao thì tao mới tha, hiểu chửa?

- à, chuyện nhỏ, thế thì việc dek gì mày trói tao như Lợn thế này, mai may túi ba gang tao đưa đi lấy.

- ***** phải nhắc, anh mua túi đây rồi, đi luôn.

Nói rồi hắn cởi trói cho Chim, cẩn thận leo lên lưng không quên mang theo cái balo 9 túi mới mua 60K ngoài chợ.

Chim chán nản nhưng sợ nó bóp cổ mình nên cũng đưa đến đảo lần trước. Thằng Tơn nhặt đầy một túi, rồi lại găm thêm mấy cục vào người. Chim biết nhưng kệ cha nó, nói với thằng mặt dày này chỉ tổ phí nhời.

Khi quay về, phần vì nặng, phần vì đói, chim vừa bay vừa ngủ gật. Một con Vietnam Airline bay ngang qua, chim không kịp tránh, nó táng cho một phát. Cả chim lẫn Tơn rơi tòm xuống biển, chết mất xác ... nghe đâu xác hai đứa dạt vào bãi biển Phukhet của Thái Lan trong trận Sóng Thần vừa rồi ...

Còn Đôn đã sống một cuộc đời vương giả từ đó ... Chỉ tiếc, vì nhiều tiền, hắn đâm ra chơi bời nghiện ngập. Sau chết vì dùng quá liều thuốc lắc. Nên bằng chứng về chuyện này không ai confirm hộ nữa.

Phần I: Sự tích Sơn Tinh và Thủy Tin

 Ngày xửa ngày xưa, Vua Hùng Vương thứ 18 có môt nàng con gái vô cùng  xinh đẹp nhìn trông rất là phê, tên là Mị Nương đến tuổi lấy chồng. Mị  Nương da trắng như da “con gái” mịn màng như da “ trẻ con “– do nàng  thường xuyên dùng Dove, mái tóc đen mượt thơm mùi Rejoy, thân hình rất  chi là mũm mĩm do uống sữa cô gái Hà Lan hơi nhiều, hàm răng trắng bong,  mỗi lần nàng cười là đến Giang Dong Gun tận Hàn Quốc xa xôi cũng va vào  cột điện.. he.. he…Sở thích của nàng ta là thích đến vũ trường, cuối  tuần cưỡi con Dylan vi vu, online chatting, thần tượng là David Beckham  và Bít ni sờ pia -chắc vì thế mà hay mặc áo hở rốn, nhảy tưng tưng. Do  ham chơi nên năm 18 tuối nàng mới tốt nghiệp …lớp mẫu giáo lớn. Vua cha  thấy thế ngứa mắt lắm muốn tống cổ đi cho khuất mắt trông coi bèn loan  truyền gần xa kén rể.

 Sau bao ngày tranh tài sôi nổi có 3 nguời lọt vào vòng chung kết Euro  2004 ‘í quên’ nhầm một tý - vòng cuối cuộc thi kén rể.

 Vua Hùng đích thân tự mình chọn rể và cho truyền gọi thí sinh mang số  báo danh thứ nhất:

 - Sơn Tinh đến từ đỉnh Everest………

 Vua Hùng trông ra thấy một chàng trai râu tóc trắng xoá, thời trang  Taczan, vai năm tấc rộng thân mưòi thước cao, thân hình ăn đứt Lý Đức -  làm Mị Nương ngồi trên xuýt xoa hoài nhấp nhỏm không yên, cưỡi chú voi  con ở bản Đôn ra mắt vua Hùng xin được cưới công chúa. Vua Hùng phán: -  “Nhà người có tài năng gì nói cho ta coi”

 Sơn Tinh thưa : Thần là vua của non xanh cai trị của muông thú, có thể  dời non lấp bể.

 Vua Hùng nghe vậy thích lắm nhớ đến bên Mỹ có hòn đảo Hawai xinh đẹp bãi  biển thoai thoải cát trắng, và các người mẫu Cindy, Naomi, Claudia  trong bộ đồ bikini nằm dài trên bãi biển trong ánh nắng vàng, “Đời chỉ  có thế mà thôi” Vua Hùng nuốt ực nước bọt lầm bầm. Ngài phán nói : Ngưoi  có thể dời non lấp bể vậy hãy làm cho ta hòn đảo giống đảo Hawai tại xứ  Văn Lang này cho ta coi.

 Sơn tinh nghe xong lập tức làm liền, giơ tay lên trời bắn Lục mạch thần  kiếm, thật là kinh khủng, trời đất tối sầm, đất đai rung chuyển - động  đất 8 độ rit te. Xong xuôi đâu đó, Vua Hùng thấy ôi thôi Cung điện nguy  nga của mình bị nó cho một đòn Lục mạch thần kiếm thế là tiêu. Vua tức  lắm thét lớn:

 - Sao ngươi dám phá lâu đài của ta .

 Sơn Tinh liền thưa : Tâu bệ hạ Thần đâu dám phá lâu đài của bệ hạ. Lâu  Đài bệ hạ xây dựng tiêu chuẩn ISO làm sao động đất có thể đổ được. Do  thằng Binladen nó khủng bố bệ hạ đấy ạ, nó lợi dụng hạ thần làm hòn đảo  Hawai cho bệ hạ để khủng bố đây ạ.

 “Thằng Binladen chết tiệt” Vua Hùng lầm bầm nhớ lại. Hồi thằng Mỹ nó  đánh Ap ga nít tan, thằng Binladen đến đây ăn xin trước cửa lâu đài bị  Hùng Vương quất cho 5 roi vào đít đuổi đi, “Thằng đó nó thù dai ghê, Mày  biết tay tao, dám khủng bố ah', tao sẽ gia nhập liên minh chống khủng  bố”. Tình thôi xót xa Vua Hùng hỏi : Hòn đảo của ta đâu?

 Sơn Tinh chỉ tay về phía biển Đông :

 Một hòn đảo xinh đẹp hiện ra như trong một cơn mơ, Hùng Vương thích lắm “  Thôi cung điện của ta không còn thì ta cùng tam cung lục viện ra ngoài  này an hường tuổi già cũng được, chậc ..đời có thế mà thôi, ta sẽ tổ  chức du lịch và tổ chức người đẹp bikini. Nghĩ thế Hùng Vương liếc mắt  về ban giám khảo và mỉm cười hài lòng . Chín, Chín phẩy năm, Chín phẩy  năm, mười, mười và mười. Sơn Tinh sung sướng chắc mẩm phen này cưới được  công chúa Mị Nương xinh đẹp.

 Số báo danh thứ 2 Thuỷ Tinh đến từ Pacific…

 Thuỷ Tinh cưõi con BMW hình bạch tuộc đời mới nhất, mắt kính thời trang ,  quả tóc Ronaldo, ra mắt vua Hùng. Mi Nương trông Thuỷ Tinh đẹp trai như  David Beckam thì mê liền. Vua Hùng hỏi: “Ngươi có tài cán gì để cưới  công chúa.”

 Thuỷ Tinh tâu: Thần là vua của biển cả thống lĩnh các loài thuỷ tộc, có  thể hô phong hoán vũ.

 Nhìn trời nắng chang chang, mùa hè oi ả, điều hoà thì không chạy có do  mất điện ( => thằng Binladen ) Vua Hùng liền nói, “ Ngươi hãy gọi mưa  cho ta xem thử”

 Thuỷ Tinh nghe xong liền tung ra một phát 18 chiêu Giáng Long Thập Bát  chưởng. Tức thì gió thổi mịt mù, mây đen kéo đến ùn ùn, sấm chớp đùng  đùng, mưa như trút nước.

 Sau cơn mưa trời lại sáng, Vua Hùng ngẫm nghĩ: " Nước ta mưa thuận gió  hoà, cần thằng gọi mưa gọi gió này làm chi ’ Hùng Vuơng liền hỏi “Ngươi  còn tài cán gì nữa không? "

 Thuỷ Tinh tâu :" Nếu thần cưới được công chúa Mi Nương thi' thần xin  tặng bệ hạ 2 vé đi du lịch 1 tháng Thái Lan "

 Hùng Vương nghe thấy thích thú trong lòng khi nghĩ đến những điều kỳ thú  ở Thái Lan... mà những đại thần đi công cán kể lại. Nghe bảo bên ý có  dịch vụ du lịch Mat sa ge . Lòng háo hức Vua mỉm cười hài lòng nhìn ban  giám khảo: Chín, Chín phẩy năm, Chín phẩy năm, mười, mười và mười

 Thấy vậy Thuỷ Tinh đứng sang một bên và sung sướng chờ đợi......

 Trời ơi, sao lại thế, hoà rồi, thế là tiêu mình rồi. Vua ôm ngực lảo đảo  ngồi bệt xuống đất. Thế là bây giờ ta đã trắng tay rồi. Ôi hòn đảo với  những cindi..với bikini. Ôi thai land''s sex tour giờ đã thành dĩ  vãng..Trời đã sinh ra ta! Sao còn sinh ra nó!

 Thì ra là Vua đã cá độ với quan Tể Tướng. Vua lấy cửa Sơn Tinh chấp Thuỷ  Tinh hoà cho được. Nếu Vua thua thì lễ vật ra mắt thuộc về quan tể  tướng, vua thắng sẽ được quyền..làm chồng 12 cô con gái đang tuổi  xinh..đẻ của quan tể tướng

 Phần 2: Sự tích Thạch Sanh

 Ngày xửa ngày xưa, có một chàng trai mồ côi cha mẹ sống ở một ngôi làng  nọ. Thuở bé, do gày gò ốm yếu, dân làng đặt tên cho chàng là Thạch Sùng.  Nhưng do lúc lớn ăn nhằm thuốc tăng trưởng dành cho bò húc nên chàng  bỗng vụt lớn, trở nên cường tráng hộ pháp. Dân làng âu yếm gọi chàng là  Ạc Nôn Thạch Sanh.

 Kể từ lúc lọt lòng, gia tài của Thạch Sanh chỉ vỏn vẹn gồm một cái rìu  ghẻ sắp long cán và một cái khố rách bươm, mặc vào nhìn giống hệt mấy  cái váy xẻ thời nay của các cô bé con. Chàng kiếm ăn bằng nghề chẻ củi.  Cứ một bó củi, đổi lấy một nắm cơm với vừng. Bọn buôn lậu nhiều lần tìm  đủ mọi cách thuê chàng chặt cây lấy gỗ phá rừng nhưng với bản tính ngay  thẳng, chất phác, Thạch Sanh không một lần ưng thuận.

 Thạch Sanh có một người bạn thân tên là Lý Thông. "Lý" là lý thú,  "thông" là thông dâm. Đây là một gã gian xảo, lắm mưu nhiều mẹo, có sở  thích đi chòng ghẹo các cô ả đã có chồng nhằm tìm những khoái lạc bẩn  thỉu. Mẹ hắn là một Mama khét tiếng, từng bị liệt vào danh sách đen của  đội phòng chống tệ nạn xã hội của làng. Thạch Sanh khù khờ coi hai con  người này như những người thân thiết nhất trong gia đình.

 Ở một ngôi miếu làng bên, có một con quái thú Rắn 3 đầu 6 đuôi rất ghê  sợ. Vốn là một con giun sắp sửa giãy chết, do uống phải thuốc tăng  trưởng mà Thạch Sanh xưa kia vô tình đổ xuống cống, Rắn ta vươn vai hoá  thân thành một con quái vật gây bao nỗi khiếp sợ cho loài người. Nhà vua  đã từng cử bao nhiêu phái đoàn quân sự, chi bao nhiêu tiền chế tạo xe  bọc thép, máy bay tàng hình, tên lửa đạn đạo đến nhằm tiêu diệt quái thú  nhưng vẫn không thành công. Cuối cùng, vua phải thương lượng với Rắn  rằng: cứ mỗi năm một lần, một mạng người phải được cống cho Rắn thì Rắn  mới thôi không hoành hành.

 Năm ấy, đến lượt nhà Lý Thông phải cống nạp. Hắn và mẹ bàn kế lừa Thạch  Sanh vào tròng để thế mạng. Tối đó, Lý Thông gọi Thạch Sanh đến nhậu. Bí  mật pha thuốc tăng trưởng vào vò rượu, Lý Thông vừa chuốc rượu cho  thằng em bịa ra rằng hôm nay đến phiên hắn phải đi trông miếu thần, mà  mẹ già thì đang trúng gió nằm vật vạ ra đấy, không biết làm thế nào.  Thạch Sanh uống rượu pha thuốc tăng trưởng, người nóng phừng phừng. Đầu  chàng xịt khói, thân hình phình ra suýt đứt cả khố, tay chân nổi bắp  cuồn cuộn, nhìn tổng thể giống hệt một con bò tót. Thạch Sanh lấy tay  chùi mép, vác rìu lên, quát:

 - Anh để em. Em đi canh cho anh. Thằng nào lìu tìu thích trộm miếu em  chẻ nó thành củi mang về cho anh bắc nồi nấu cháo cho cụ.

 Nói là làm, Thạch Sanh phóng vù ra miếu. Đến nơi, chưa kịp ngồi xuống  nghỉ thì ở đâu gió mạnh cấp 12 tràn về, cây cối nghiêng ngả. Một bóng  đen khổng lồ xuất hiện, lao vù về phía chàng trai trẻ. Rắn đã tới! Thạch  Sanh giật mình sợ quá ném rìu bỏ chạy. Ai ngờ chàng ném mạnh quá, rìu  long khỏi cán bay đến chặt đứt phăng cả đầu Rắn, rơi phịch xuống đất,  lăn lông lốc như bóng Động Lực. Thạch Sanh trấn tĩnh lại, nhặt đầu Rắn  lên, lắp lại rìu, rồi thiêu huỷ đống xác còn lại của Rắn. Từ trong đống  tro tàn, hiện lên một bộ cung tên bằng vàng lấp lánh, bóng loáng, vẫn  còn nguyên xi cả tem bảo hành. Thạch Sanh mang tất cả những thứ này về  nhà Lý Thông.

 Cả nhà Lý Thông nghe tiếng Thạch Sanh gọi cửa, thất thần sợ hãi vì tưởng  rằng hồn ma của chàng hiện về báo oán. Hai mẹ con nhà họ Lý quỳ lạy rối  rít, bà mẹ thì lắp bắp khấn và hứa nguyện sẽ đốt thật nhiều tiền vàng,  xe hơi, nhà cửa cho Thạch Sanh, trong khi Lý Thông thì hoảng loạn cuống  quít khai hết tất cả mọi chuyện đồi bại mà hắn đã làm trong quá khứ ra:  nào là ăn ngủ, ve vãn với vợ ông này, rồi nghịch ngợm vào các trang web  bậy bạ nọ kia. Thạch Sanh bấm bụng cười thầm, rồi trấn tĩnh hai mẹ con  họ lại và bảo rẳng Rắn đã bị giết chết. Sau khi nghe xong, Lý Thông nảy  ra một ý nữa để lừa Thạch Sanh, chiếm đoạt công trạng của chàng. Đoạn  hắn bảo:

 - Chết chú rồi. Đây là Rắn ngâm rượu của Liên hợp quốc đấy. Chú giết Rắn  thế này là phạm tội phá hoại của công. Thôi mau mau trốn đi.

 Thạch Sanh tin lời, liền trở lại vào rừng như xưa, nhằm trốn cái ông  Liên hợp quốc nào đó mà Lý Thông nói đến. Về phần Lý Thông, hắn mang đầu  Rắn đến trình nhà vua, nhận được rất nhiều khen thưởng và được phong  chức quan.

 Thuở đó, nhà vua chỉ có một đứa con gái độc nhất tên là Quỳnh Châu. Đã  đến tuổi cặp kê, Quỳnh Châu được các hào kiệt, siêu sao, diễn viên điện  ảnh nối tiếng từ khắp nơi tìm đến cầu hôn, nhưng nàng đều kiêu kì lắc  đầu quầy quậy như con bọ gậy.

 Một ngày kia, khi đang đi dạo trong vườn, Quỳnh Châu nối hứng bắt chước  Hoàn Châu Cách Cách phóng một phát lên mái nhà nhặt quả cầu. Ai ngờ vừa  phóng lên một cái thì nàng bị một con đại bàng to tổ chảng từ đâu bay ra  quắp đi bay mất luôn. Trước khi đại bàng bay đi xa, người ta còn nghe  được tiếng nàng the thé: "Con chim chết dẫm, mày quặp vào đâu không  quặp, sao lại quặp vào chỗ này????"

 Lại nói chuyện Thạch Sanh. Lúc này chàng đang đi đốn củi, thì thấy phía  đẳng xa có một con chim đang quắp một người con gái bay đi rất nhanh.  Chàng rút cung tên vàng, ngắm nghĩa một hồi rồi bắn một phát thật lực.  Đại bàng trúng tên, máu chảy ra, nhỏ ròng ròng trên mặt đất. Thạch Sanh  hối hả theo dấu máu lần đến một miệng hang sâu. Không có cách nào xuống  được, chàng lủi thủi ra về, buồn rầu vì mất dấu người đẹp.

 Nhà vua lúc này đang hối thúc "người hùng" Lý Thông đi tìm bằng được con  gái rượu về. Trong khi Lý Thông đang không biết phải làm sao thì hắn  nhận được SMS của Thạch Sanh, nói rằng đã biết dấu vết nơi ở của đại  bàng. Lý Thông lập tức kéo một đoàn xe tăng vận tải rồng rắn cùng Thạch  Sanh đến miệng hang.

 Khi tới miệng hang, Lý Thông buộc dây quanh người Thạch Sanh rồi đẩy  chàng xuống hố. Cả đoàn người hồi hộp xúm lại quanh miệng hố sâu hoắm,  chờ công chúa được đưa trở về.

 Ở dưới miệng hang sâu, Thạch Sanh mò mẫm một hồi đụng phải công chúa  đang nằm co quắp. Tưởng ma, cả hai hét ầm ĩ, rung chuyển cả hang. Thạch  Sanh trấn tĩnh lại rồi đưa công chúa men theo lối cũ, leo lên dây ra  ngoài. Lý Thông lại một lần nữa chơi bẩn: hắn đón lấy công chúa, nhét  giẻ lau bảng vào mồm nàng, rồi chặn nguyên cả cái xe tăng lên miệng hố,  bịt lại nhốt Thạch Sanh bên dưới.

 Chàng trai trẻ ở dưới hoảng sợ, rút cung tên vàng ra bắn tứ phía, múa  rìu loạn xạ vì sợ đại bàng còn đâu đó trong hang. Được một lúc, chàng  bật đuốc lên xem xét, thì hoá ra đại bàng nghe phải tiếng hét âm vang  trong hang của hai người ban nãy, đứt mạch máu não, loạn dây thần kinh,  đã lăn quay ra tắt thở từ bao giờ. Thạch Sanh nhổ toẹt vào xác đại bàng,  rồi mò mẫm tiếp để tìm được ra. Được một lúc, chàng cứu được một vị  thần bị nhốt trong lồng sắt. Vị thần than rằng ông chính là con trai của  vua Rồng, chồng của vua Cú, chú của vua Tê giác, bác của vua Khỉ, do  một lần trót dại vặt lông một con chim ưng khác là bồ của con đại bàng  này nên bị đại bàng bắt nhốt vào cũi, mất hết phép màu. Vị thần cảm tạ  Thạch Sanh, rồi tung phép, làm sập hang, cứu cả hai ra ngoài. Trước khi  trở về nhà, vị thần tặng cho Thạch Sanh một quả đàn điện Washburn KC-40V  mới toanh, kèm 1 dàn Crate Amp và một cái Mic ATR30 mua ở Bestbuy to  huỵch làm quà tặng.

 Lại nói về công chúa, sau khi được đưa về đến cung thì bị Lý Thông cho  uống thuốc cấm khẩu. Những ngày sau đó, công chúa chỉ biết "ứ ứ" mấy câu  vô nghĩa, không làm cách nào kể cho nhà vua nghe về người hùng trong  mộng đã cứu nàng thoát khỏi hang đại bàng là ai. Rất may, khi các hào  kiệt, siêu sao, hảo hán khác kéo đến bên nàng, họ cứ hỏi cầu hôn một câu  là nàng lại "ứ" một câu, nên Quỳnh Châu cho đến giờ vẫn chưa bị chàng  hào kiệt nào cưới mất.

 Thạch Sanh lúc này vác đàn, vác Amp đi biểu diễn tứ tung. Chẳng may đến  phủ Lý Thông, chàng bị bắt giam vào ngục. Tức mình, cắm Amp vào, cắm Mic  vào, chàng hát ầm ĩ cho bõ tức. Tiếng đàn có sức mạnh thần kì, cộng với  tiếng hét ầm ĩ quen thuộc thuở nào làm cho Quỳnh Châu bỗng bật dậy nói  được. Nàng kể hết với vua cha về người hùng Thạch Sanh và sự đểu cáng  của Lý Thông. Vua cha giận lắm, sai quân lính bắt mẹ con Lý Thông, lột  hết áo mũ quan, lột hết huy hiệu huy chương, và tống khứ về quê. Dọc  đường mẹ con nhà Lý gặp quả báo bị sét đánh cháy đen thui. Thạch Sanh  cưới công chúa, hưởng vinh hoa phú quý suốt đời, và vẫn không quên hàng  tháng uống thuốc tăng trưởng đều đặn nhằm tăng cường "sức khoẻ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro