Chương 5.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau hoàn toàn ko sáng sủa hơn chút nào,cô vẫn chỉ im lặng.Dù cho Minh nhìn rõ sự nỗ lực của gã xã hội đen trước mặt nhưng tất cả ko bù đắp lại được những gì cô đã mất.Ko bao giờ.Minh tiếp tục cuộc chiến im lặng của mình trong suốt mấy ngày sau đó.Tuy rằng cuộc chiến này là do cô khởi xướng nhưng nó cũng làm cho cô mệt mỏi ko kém gì kẻ còn lại.Mỗi ngày công việc của cô duy nhất chỉ là ngủ,thức dậy,ăn và im lặng..Thật sự khá là mệt mỏi.Minh bắt đầu thấy chán ghét cái cuộc sống ko có chút bận rộn nào của mình.Công việc duy nhất mà cô làm là ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài và hy vọng mình ko phải ngồi trong căn phòng này.Cô nhớ căn phòng nhỏ ở dãy nhà của các cô gái,nhớ mỗi sáng thức dậy bắt đầu với công việc bưng bữa sáng và tiếp đó là giặt đồ.Cô thích cảm giác mình co việc làm ở 1 nơi như thế này.Ít ra nó giúp cô ko nghĩ ngợi lung tung như lúc này.Cứ mỗi lần ngồi ở đây và suy nghĩ,cô lại càng thấy nỗi sợ hãi trong mình lớn dần lên.Ko phải gã ta đối xử tệ bạc gì với cô.Thật sự là bị giam trong phòng này,ti vi có,máy lạnh có.Bữa nào hắn cũng cho cô ăn những món ngon,ngon hơn nhiều so với bữa cơm dành cho người làm,cũng ngon hơn nhiều bữa cơm dành cho các cô gái.Nhưng cứ ăn mãi cũng khiến cô phát bệnh.Minh ko phải là người ăn nhiều,nhìn cái tướng cô là biết,cô khá kén ăn và chỉ ăn những món ăn mà mình thích,nhưng từ lúc bị đầy ải trong cái phòng tối đó ra và hứng chịu khá nhiều bạo hành thì cô ko dám kén chọn những thứ người ta bắt cô ăn nữa.Cũng may rằng đó là những món cô ko ghét.Đó là phần cô cảm thấy mình còn may mắn chán.Nhưng có 1 điều làm cho cô cảm thấy ko vui,đó là cô luôn bị gã ta nhốt trong phòng,thậm trí hắn ko bao giờ mở to cửa mỗi khi có người tới tìm hắn,cứ như hắn đang cố ý ko muốn cô tiếp xúc với vậy.Cô thường ngối 1 mình trên bậu cửa sổ nơi đầu giường nhìn ra những tán cây xanh vẫy gọi ở ngoài kia,mơ ước rằng giá như mình ko bị bắt tới đây và thật sự cô rất nhớ nhà.Nhớ những bữa cơm bình thường mà cô ngồi ăn với chị cô,nhớ cái nhà nhỏ nhưng ấm cúng của mình.Ko phải căn phòng sang trọng tiện nghi ở giữa rừng,càng ko phải những bữa cơm đồ ăn thừa thãi nhưng phải ngồi cạnh 1 tên mà cô căm ghét nhất trên đời.Cô hy vọng rằng mình có thể thoát ra khỏi đây,bằng cách nào cũng được nhưng phải ra khỏi đây.. Thậm trí đôi lúc cô đã từng nghĩ có lẽ nếu hắn ta đem bán cô thì có thể cô sẽ trốn được chăng.Nhưng càng nghĩ cô lại càng sợ.Cô gạt bỏ những ý nghĩ đó ra khỏi đầu,vì giờ cô biết điều đó ko hề dễ dàng 1 chút nào..Thế giới ko phải là 1 câu chuyện cổ tích để có những chàng hoàng tử đến giải cứu.Thế giới thực sự là 1 mớ hỗn độn tối tăm,lang sói thì nhiều còn hoàng tử thì chưa bao giờ có. Nhìn Minh ngồi thần người ra bên cửa sổ như vậy,Tú Triết đột nhiên muốn thở dài.Cũng đã 2 ngày rồi anh hoàn toàn ko nghe được 1 tiếng động nhỏ từ cô.Đôi khi anh cảm thấy sợ,hay cô đã bị câm rồi.Điều đó càng làm cho anh lo lắng hơn.Cô gái với đôi mắt đen lánh thông minh,và 1 giọng nói trong trẻo như 1 đứa trẻ,nếu như ko nói được thì..Bất giác anh cảm thấy lo sợ.Nhưng tự trấn an mình,ko cô ấy chỉ đang giận dữ mà thôi..Nhưng bất lực với cơn giận dữ của Minh,quả thật con gái là sinh vật rất đáng sợ.Anh chỉ có thể hy vọng rằng đột nhiên cô sẽ nói điều gì đó.Nhưng càng hy vọng thì hình như thời gian chờ đợi càng như dài thêm.Minh vẫn ko nói 1 lời còn anh thì lại càng ngày càng sợ hãi.Cái cảm giác thời gian dường như dài vô tận này làm cho anh hoảng sợ thật sự.Phải làm sao nếu như sự im lặng này là mãi mãi. Ngồi trên chiếc ghế nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô tự vào bậu cửa,nhìn ra ngoài với đôi mắt long lanh,ánh sáng chiếu qua vai cô đẹp như 1 mảnh lụa vắt ngang bờ vai,anh lặng người đi.Trong khung cửa sổ của anh lúc này như 1 khung tranh làm cho anh bị hớp hồn.Anh ko biết nên nói sao với sự ngơ ngẩn của mình hiện tại,nhưng hình như ngay từ lần đầu tiên gặp mặt,người con gái này đã hoàn toàn chiếm trọn lấy tâm trí anh.Anh ko thể nào quên gương mặt của cô lúc giận dữ,càng ko quen gương mặt lúc cô nằm thiếp đi trên chiếc giường nhỏ.Cô ta làm cho anh trở nên lạ lùng.Anh ko thể nào quên được dù chỉ là 1 chút về cô. Như cảm nhận thấy ánh nhìn chăm chú từ nãy tới giờ,Minh quay người lại,cô bắt gặp ánh mắt ngơ ngẩn của Tú Triết hướng về mình,bất giác cô quay đi,vờ như ko thấy gì hết.Ánh mắt đó làm cho cô thấy lo lắng.Liệu cái tên khốn dâm đãng đó có làm gì cô hay ko?Trong 2 ngày này cô ko nói với hắn lời nào,cô cứ lo sợ rằng hắn sẽ cưỡng chế cô bằng bạo lực,nhưng ko.2 ngày nay hắn chỉ chơi trò đuổi bắt cô trong căn phòng này,luôn luôn hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn và ngu ngốc.Hắn nghĩ cô sẽ dễ dàng tha thứ như vậy sao?Đúng là tên bại não!! X____X " Muốn ra ngoài 1 chút ko?" Tú Triết nói. Minh quay đầu lại,có phải hắn ta vừa nói sẽ cho cô ra ngoài.Đôi mắt cô mở to ánh lên hy vọng dù rằng cô vẫn ko nói 1 lời nào.Tú Triết đứng dậy khỏi ghế,tiến tới bậu cửa sổ,dùng bàn tay to khỏe của anh túm lấy cổ tay cô,nhưng ko giống mọi lần,anh nắm lấy cổ tay cô nhẹ nhàng và kéo đi.Minh bất giác hy vọng,chỉ là hy vọng thôi.Liệu đây có phải là cơ hội dành cho cô.Và cô cảm thấy vui 1 chút vì cô có thể gặp được Huệ.Cô nhớ Huệ.Nghĩ tới đây,Minh khẽ ngước lên nhưng thứ cô thấy chỉ là bờ vai cao rộng của 1 gã đàn ông trưởng thành,hắn cao hơn cô nên cô ko thể nhìn thẩy điều gì khác ngoài bờ vai của hắn,giống như 1 bức tường cao ở trước mặt.Đột nhiên làm cho Minh cảm thấy ngột ngạt,cứ giống như là cô sẽ chẳng bao giờ vượt qua được bức tường này. Cánh cửa mở ra khoảng sân trải đầy nắng,những làn gió cuối hè nhẹ nhàng mang theo hơi hướng của núi rừng.Mùi hè ở đây thật lạ,mát mẻ và dễ chịu hơn nhiều so với ko khí ngột ngạt của ô tô và xe máy trốn thành thị,Minh hít thở 1 hơi thật sáng khoái,cô chạy loanh quanh trong cái sân nhỏ đón ánh nắng ban ngày.Thật dễ chịu khi cả ngày trời bạn bị nhốt trong 1 căn phòng kín chỉ có điều hòa không khí làm bạn.Nhìn cô chạy chơi trong sân Tú Triết khẽ cười.Thế này thật giống như thả 1 con cún cho nó đi dạo.Anh khẽ che miệng lại cố gắng nhịn cười ko bật ra tiếng.Nhưng ít ra cô ta có vẻ vui lém.Tuy cô ko cười nhưng anh biết gương mặt cô tươi tỉnh hơn rất nhiều.Trong ánh nắng ban mai trong cô xinh xắn như 1 con búp bê sứ trắng trẻo và tươi mới. "Làm gì vậy?" tiến lại sau lưng nơi cô đang ngồi anh hỏi.Cô đang ngổi xổm trước 1 đám cỏ nhỏ trong đó có những cây xấu hổ con con,1 vài bông hoa 3 lá cũng mọc ở đó.Có lẽ thiên chức của con gái là mơ mộng,cô hy vọng biết đâu 1 nhành cỏ bốn lá sẽ mang lại may mắn cho cô.Ko đáp lại câu hỏi của Tú Triết,cũng ko buồn quay lại nhìn hắn đã tiến tới từ khi nào,vẫn chuyên tâm vào công việc tìm kiếm,nhưng hình như là vô vọng.Ko có bất cứ nhánh cỏ 4 lá nào.Chỉ có 3 lá.Dù đếm đi đếm lại thế nào cũng chỉ là 3 lá. Ngồi xuống cạnh cô để xem cô đang làm gì,anh hơi nhíu mày như ông già khó tính nhìn thấy đứa con trai nghịch bẩn "Tìm gì vậy?" Cô vẫn ko trả lời,cuộc chiến của cô là ko khoan nhượng.Ko bao giờ có thể tha thứ cho hắn ta.Cô ghét hắn ta đến tận xương tủy.Ghét vô cùng.Đừng nói là sẽ nói chuyện lại,ko!!Tuyệt đối ko bao giờ có chuyện tha thứ cho hắn. Tú Triết nhìn theo từng ngón tay vạch từng bụi cỏ của Minh,nhìn cô lúc này thật sự chăm chú và hoàn toàn lơ đi anh,nhưng ko biết tại sao lại ko hề làm anh bực bội.Khi cô chăm chú dường như đôi mắt của cô sáng lên,sâu thẳm và đầy mê hoặc.Nhìn theo cái dáng vẻ đó,dường như lại 1 lần nữa anh bị hút hồn.Có lẽ cứ như thế này là được rồi.Nhìn thấy cô sống động như vậy là được rồi.Ít ra anh có thể tin rằng lúc này trên thế gian này,người đang ở cạnh cô chỉ là anh. Tìm kiếm thật lâu nhưng ko thấy,đột nhiên bàn tay cô chạm vào 1 cái gì đó,nó làm cho cô đau nhói.Cô nhăn mặt,rụt ngón tay lại.Cô thấy tay mình đang chảy máu,dường như cô đã cứa vào cái gì đó.Thấy vậy anh giật mạnh bàn tay của cô. "Tại sao ko cẩn thận gi hết!" anh gắt lên khó chịu.Cầm chặt ngón tay cô định giơ lên miệng.Cô giật mạnh bàn tay lại,chạy vào nhà.Cô ghét những cử chỉ thân mật của hắn,ghét cái cách hắn tỏ ra thật ân cần đôi lúc,ghét cả cái cách hắn làm như cô là 1 món hàng trong lòng bàn tay hắn.Mà có lẽ đúng thật,cô thật sự đang là món hàng trong bàn tay hắn.Hôm nay nhốt cô trong phòng,ngày mai có thể sẽ bán cô theo 1 người khác. Đuổi theo thật sát cô với đôi mày nhíu lại,anh chạy theo cô "Đi đâu vậy?Sao lại đi đường này?".Anh đuổi theo cố gắng chạy lên trước cô. "Đi nhầm đường rồi!" anh nói,giọng cố tỏ ra thật mềm mỏng,anh ko muốn làm tình hình xấu thêm nữa. Cô né người sang phải,cố tránh anh.Anh cũng đứng dịch sang phải.Cô sang trái,anh đứng chặn bên trái..Cô sang phải,anh cũng sang phải.Cứ như thế anh chơi trò mèo vờn chuột với cô giữa cái hành lang ko mấy rộng chút nào.Minh ko phải dạng người thấp,nhưng Tú Triết lại thuộc dạng quá cao to của những gã võ biền.Điều đó làm cho anh ta giống như 1 bức tường cao trước mặt cô vậy.Cô cố gắng hết sức nhưng ko thể vượt qua được.Điều đó lại càng làm cho sự tự ti trong lòng cô lớn hơn lên.Cuối cùng,cô nghĩ ra 1 cách,cô luồn thật nhanh qua cánh tay của anh để trốn thoát,dù sao nhỏ con cũng đang là lợi thế của cô.Nhưng nhanh nhẹn lại ko phải là điểm mạnh của cô.Vì anh luôn luôn là người nhanh nhạy nhất,khi cô vừa luồn qua người anh,anh liền thuận theo ý cô đợi tới khi cô qua được nửa người.Nhanh như chớp anh gập bàn tay lại,xốc lấy eo cô.Anh tóm gọn cô dễ dàng và nhanh như cắt anh vắt cô lên vai.Cô giẫy giụa trong cái tư thế gập đôi người lại như thế.Nhưng vô ích dù có thể cô đá đau thế nào thì chắc chắn anh cũng sẽ ko buông cô xuống cho tới khi về tới phòng.Anh đặt cô xuống chiếc ghết sofa.Khẽ mỉm cười đắc thắng.Cô hất hàm bĩu môi và quay mặt đi.Cô thật sự ghét anh. Ngày thứ 3 tình hình vẫn cứ tệ như thế.Tỉnh dậy trên ghế sofa.Hiện giờ Minh đã ra ghế sofa ngủ hoàn toàn.Dù có bị hắn ta lôi lên giường thì chỉ cần khi anh ta ngủ,là cô lại lập tức bò ra ghế.Cho nên sau 2 ngày trời với sự im lặng của cô,hắn đành chấp nhận để cho cô 1 chiếc gối và 1 chiếc chăn trên ghế.Tỉnh dậy vào buổi sáng,khi hắn ta vẫn còn đang ngủ Minh cảm thấy có chút vui vẻ,vì ít ra trong thời gian ngắn ngủi đầu ngày cô sẽ ko bị cặp mắt cú vọ của hắn theo dõi.Minh ngồi dậy vươn vai,nhón ngón chân thật khẽ xuống đất.Cô tiến lại dãy cửa sổ gần chiếc giường nhẹ nhàng nhìn ra ngoài.Một ngày nắng thật đẹp.Bất thình lình,có gì đó túm chặt lấy cổ tay cô.Và... Bịch.. Cô thấy mình đang ngã đè lên người hắn,hắn khẽ mở mắt nở 1 nụ cười gian xảo "Sao?Tôi ngủ đẹp trai lắm hả?" Nghe câu này thật sự mặt Minh đờ ra vài giây.Hắn ko chỉ bại não,mà còn bị bệnh về mắt.Cô nghe xong lại muốn ói.Cô lấy liền tay che miệng ra ra chiều đang nôn ra vậy.Tú Triết bật dậy nhăn mặt với thái độ bất bình.Túm lấy bàn tay đang che miệng của cô "Có thai rồi sao?" mặt anh ta trong hoàn toàn nghiêm trọng. Minh đơ mặt hoàn toàn.Cái gã này đang nghĩ cái bệnh hoạn gì trong đầu vậy?Cô tức phát điên muốn chửi cho hắn 1 trận chơi bời.Ko đời nào,ko bao giờ cô có thể có thai được..... Nhất là với hắn .... *(&$#@($(*#&$(*@#&$(*@#&$(*#(* Nhưng tất cả những lời chửi rủa bị cô giữ chặt trong miệng,ko được mở miệng bây giờ là cô thua.Cô vẫn đang giận.Dù vì lý do gì cũng nhất định ko dây dưa với hắn nữa.Thấy chiêu khích tướng của mình ko có hiệu quả,Tú Triết đành quanh sang hướng khác "Hay ăn nhầm đồ bậy bạ!Hay là.." Còn chưa kịp nói tới câu thứ 2 thì bàn tay nhỏ bé của cô đã giơ cao bịt ngay cái miệng đang phát ngôn những câu làm cô bực bội lại.Từ bàn tay của cô,Tú Triết nghe 1 mùi ngọt ngào nhẹ nhẹ,bàn tay nhỏ với những ngón tay mềm chạm vào làn môi khô ráp của anh khiến cho nó xôn xao khác lạ.Anh im lặng.. Thấy cuối cùng cũng tắt được cái loa dè đi,Minh rút tay về đứng dậy khỏi chiếc giường để bước vào nhà tắm.Cô đóng rầm cửa lại tức tối.Và lập tức vớ lấy 1 chiếc khăn tấm treo trên tường,bịt chặt vào miệng mình.cô nhắm mắt nhắm mũi lại hét thật to... "aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.....!!!!!!!" Ngày hôm đó có 1 tin xấu đến với Tú Triết,anh nhận được 1 cuộc điện thoại mà anh ko thích.Một cuộc điện thoại quan trọng nói rằng,mang tiền thu được của chuyến hàng trở về.Dù rất ko muốn nhưng anh cũng đành phải bỏ cô lại,để trở về thành phố vài ngày.Chuyến đi này có lẽ sẽ mất khá thời gian.Minh thì lại cảm thấy gã đó đi thật là tốt.Tốt rất tốt,nên cô chỉ cầu mong sao gã đi thật nhanh. Trước khi khởi hành chuyến đi,Tú Triết lo lắng gọi người vú già tới "Hãy theo dõi cô ta cẩn thận.Đừng để cho cô ta chạy lung tung." Người vú già khẽ cúi người nhận lời,Tú Triết mới bước ra xe.Ra tới nơi anh vẫn quay đầu nhìn lại cô đang đứng trên cửa sổ nhìn xuống.Anh khẽ vẫy tay trước khi bước vào xe.Nhưng cô lập tức rời cửa sổ,bỏ quên cả lời chào tạm biệt của anh.Có chút ko vui,ngồi vào chiếc xe đang mở cửa. "Đại ca sao vậy?" Luân hỏi từ ghế trước. "Ko sao!Chạy đi!" Tú Triết nói giọng lạnh băng như thường. Cuối cùng thì cũng có 1 ngày ko có hắn ở đấy.Minh quyết định khám phá căn phòng của hắn.Thật ra thì cô phải cám ơn Tú Triết vì cái tính bừa bãi của anh ta,nên ít nhất mỗi ngày cô đều có chút việc để làm.Tú Triết là 1 người bừa bộn,mỗi khi thay xong quần áo,hắn đều vứt ngay xuống sàn,hoặc là thuận tay ném vào tủ áo để lấy chiếc khác.Nhưng mỗi khi Minh định dọn dẹp thì anh ta lại giật ngay lại và ko để cho cô đụng tay.Thật ra thì mỗi ngày anh chỉ phải lo tới việc vứt đồ và xả rác,hàng ngày vào buổi sáng khi anh ra ngoài ăn bữa sáng,thì thế nào cũng có người hầu vào dọn dẹp cho anh.Nhưng từ khi mang cô trở về phòng,thì anh khóa trái cửa lại,ko cho ai vào và thậm trí anh cũng ko ra ngoài trừ khi có cuộc gọi quan trọng.Điều đó khiến cho căn phòng hoàn toàn ko được chăm sóc.Nhưng anh lại ko thích nhìn thấy Minh dọn dẹp như con ở trong phòng.Ko rõ tại sao cứ như anh đang xử tệ quá với cô.Nhìn gương mặt cô sau đêm đó,anh cảm thấy cô quá mỏng manh đến nỗi dường như bàn tay anh chỉ cần siết mạnh thì cô sẽ vỡ tan.Cho nên anh ko muốn cô phải lau dọn gì trong căn phòng này cả. Khi đi Tú Triết khóa Minh lại trong phòng.Thường thì Minh ko phải 1 người tò mò,nhưng khi bạn quá nhàn rỗi bạn sẽ tự hỏi mình nên làm gì.Minh quan sát căn phòng mọi phía,cô dọn dẹp những giấy tờ bừa bãi trên chiếc bàn của anh,nhặt lại những chiếc bút vương vãi.Trải lại tấm ga trải giương sộc xệch,vuốt thẳng lại chiếc chăn đang nhăn nheo.Nhặt những quần áo vương vãi khắp sàn cho vào chậu trong phòng tắm.Cô bắt đầu công việc giặt giũ của mình.Minh khe khẽ hát.Thật là thảnh thơi khi ở trong 1 căn phòng 1 mình.Cô cảm thấy dường như mình đang ở nhà làm công việc thường nhật.Cô lẩm bẩm hát 1 mình.Vui vẻ nhìn những bong bóng xà phòng trong chậu.Rồi cô nghe có tiếng mở cửa,cô ngó đầu ra khỏi phòng tắm,thì ra là 1 cô giúp việc bước vào.Trên tay cô là bữa ăn trưa và 1 vài bộ đồ cho cô mặc.Mỗi ngày Tú Triết đều cho người mang đồ mới giặt tới c ho Minh.Minh cười đáp lại,vì đã lâu lắm rồi cô mới nhìn thấy 1 người nào khác ngoài tên khốn đó. "Quần áo của cô!" cô giúp việc lịch sự,cười nói. "Cám ơn chị!Ah chị có thể chờ em 1 chút ko?" "Dạ?" "Đừng dạ.Em nghĩ chị bằng tuổi chị gái em!" Minh tươi cười quay lại phòng tắm,cô nói vọng ra "Em sắp xong rồi chị đợi 1 chút thôi!Chị cứ ngồi xem ti vi cũng được!" Cô giúp việc vô cùng bối rối "Minh ah.." Một lúc sau Minh khệ nệ bê ra 1 chậu quần áo vừa giặt xong.Cô đặt xuống sàn lấy tay đang ướt quệt mặt "Em giặt xong rồi!Chị có thể mang ra sân phơi giúp em được ko?" Cô giúp việc đứng sững, "Cậu chủ sẽ giết tôi mất!!Ko được để cô làm việc này đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro