"Thế rồi cơn bão qua: Bầu trời xanh trở lại"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Và những ngày tiếp theo trôi qua trong bình yên. Chúng tôi chỉ phải xử lí chút "rắc rối đường tiêu hóa" nho nhỏ của Tèo, do mấy ngày ăn uống lung tung beng không đủ chất xơ. Còn thì ba chúng tôi ăn ngủ điều độ, không thức khuya dậy muộn, không còn cảnh nháo nhào mỗi sớm.
Cuối tuần, tôi hí húi lau nhà, dọn bếp.
- Ơ, hôm nay bố không đi đâu ạ?
- Ờ bồ vừa lên sân thượng quét dọn trên ấy. Này Kem đi chợ mua đồ thắp hương đi, mai rằm đấy. Còn tiền không, lấy tiền trong ví bố kìa.
- Xời tiền Mẹ để đi chợ vẫn còn mà!
- Ừ mua hoa quả gì đấy, nhớ mua cả trầu cau nhé.
Tôi chạy vèo đi, rồi lỉnh kỉnh xách về xoài này, thanh long này, hoa hồng này, trầu cau này... Về đến nhà thấy Bỗ đã ủn hết bàn ghế ra giữa nhà.
- Bố làm gì thế?
- Phun thuốc muỗi!
- Bây giờ í ạ? Bác phun thuốc muỗi đến bây giờ ạ?
- Không Bố... tự phun!
- Thôi, con vừa lau nhà xong...
- Không, Bố phun không ảnh hưởng gì đến nhà cả!
- Thôi giờ đến giờ nấu cơm rồi, phun thuốc mùi lắm bố ạ. Lúc cả nhà đi vắng thì hãy phun. Mà hình như Tèo còn dị ứng với thuốc muỗi nữa í chứ...
Tôi tỉ tê "dỗ" Bố như... dỗ Tèo một lúc Bố mới nghe. "Ờ thôi được rồi để hôm sau..."
Nhưng trong lúc tôi nấu cơm, Bố không có việc gì làm, lại bê chậu cây từ sau nhà để ra... trước nhà. Lúc trước chính Bố khuân nó từ trước nhà ra... sau nhà vì "Để thế mới hợp lí!". Bây giờ thì Bố bảo là: "cây này phải để đằng trước nhà, chả ai lại để sau nhà cả!"
Tôi rên rẩm tiếc cái nhà vừa lau sạch sẽ, Bố khăng khăng: "Không hề hấn gì, không ảnh hưởng gì sất cả!". Thế rồi khuân xong, đất cát rơi vãi đầy nhà. Bố từ lụi hụi đi quét dọn, trong im ắng, không nói câu nào. Tôi không giám cười to.
Đến bữa, tôi lấy bia cho Bố.
- Kem uống không? – Bố hỏi. – Vẫn còn nem chua đấy!
- Tèo uống!
- Đắng lắm Tèo ạ!
- Không đắng.
Bố nháy mắt, rồi đưa cốc cho Tèo nhấp một ngụm. Y như rằng, nó phun phì phì.
- Đắng chị!
- Thấy chưa chị bảo rồi mà!
Thế là Bố uống bia, tôi ăn nem chua, Tèo ăn cơm với chả lá lốt, củ cải kho và một đống rau luộc.
- Củ cải ngon đấy!
- Con biết bố thích mà! Mà bố có gọi điện cho Mẹ không?
- Khồng.
- Ơ Bố không hỏi thăm Mẹ à?
- Cơ gọi một lần lúc sang đến nơi thôi. Còn mẹ con không hỏi thăm bố thì thôi, sao bố phải gọi chứ!
Tôi (lại) lén lút cười thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hht