TỔ TÒ VÒ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lôi thôi như con quái vật!" – Bố vẫn nói thế, về "hang ổ" của tôi.

"Tao thường xuyên phải dọa vứt quần áo qua cửa sổ..." – Mẹ vẫn đe dọa thế, chẳng riêng quần áo mà tất tật đồ đạc trong "hang ổ" của tôi. "Ai đời các thứ cứ chất đống trên sàn không biết đâu là sạch đâu là bẩn, đâu là dùng đâu là vứt đi nữa!".

"Làm gì mà Bố Mẹ phải nghiêm trọng thế!". Tôi thở hắt, nghĩ thầm. "Đống quần áo ở phía chân giường ấy là quần áo bẩn mà con chưa kịp quăng vào máy giặt. Còn cái đống để ở gần tủ, là quần áo sạch. Chẳng qua con chưa kịp gấp đấy thôi!".

Đấy, rõ ràng, tôi... bừa bãi một cách có lý. Vả lại, theo chuẩn mực của tôi, sống trong một căn phòng lôi thôi hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới. Ừ thì đôi lúc phải bới loạn lên để tìm thấy cái chun buộc tóc giữa đống chăn gối lùng bùng, hay cái khuyên tai bị vùi lấp trong đám quần áo lùm xùm, nhưng... rõ là chẳng có gì nghiêm trọng cả! Cuốn truyện đọc dở rơi cạnh ghế bành, tôi nhớ. Bình nước để trên giá sách, tôi nhớ. Thỏi son dưỡng môi bị lăn vào gầm tủ, tôi cũng nhớ luôn. Tôi có thể thò tay với cái khăn buộc đầu vắt trên chấn song cửa sổ, lôi ra chính xác cái túi xách nhét dưới đáy tủ quần áo, và quơ lấy cái áo chống nắng treo ở tay nắm cửa, trước khi chạy ào ra khỏi phòng.

Thế nên, đâu có gì nghiêm trọng cơ chứ!

"Chả khác gì vợ thằng Khờ!" – Mẹ tôi lại đế thêm. "Sau này đứa nào rước mày xong nó lại lót lá chuối đem trả về!".

Ấy cái viễn cảnh "lót lá chuối trả về" chẳng làm tôi thấy xi nhê gì. Ngược lại, tôi còn nghĩ: "Ờm, đoảng như chị ấy vẫn có chồng con đoàng hoàng ấy thôi, sao mẹ phải lo nhỉ!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hht