truyen cuoi hay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư nhà

Con trai yêu quý!

Mẹ viết thư này thật chậm vì biết rằng con đọc không được nhanh lắm. Gia đình ta đã chuyển nhà rồi vì ba con đọc báo thấy nói rằng hầu hết các tai nạn xảy ra trong bán kính 20 dặm gần nhà. Mẹ không thể cho con biết địa chỉ mới được vì gia đình chủ trước đã mang số nhà của họ đi để đỡ phải thay đổi địa chỉ.

Nơi ở mới có một cái máy giặt lạ kiểu. Ngày đầu tiên, mẹ thả vào đó 4 cái áo sơ mi, giật sợi dây và chúng bị nước cuốn mất tích.

Ở đây mưa hai lần mỗi tuần. Cơn mưa đầu tiên kéo dài 3 ngày và cơn mưa thứ hai 4 ngày.

Chiếc áo con dặn mẹ gửi, dì Sue nói rằng cúc của nó sẽ làm thư quá nặng nên mẹ đã cắt hết cúc ra và bỏ vào trong túi áo.

Chị gái của con mới sinh sáng nay. Mẹ không biết đứa bé là trai hay gái nên không biết con đã trở thành cậu hay dì của nó.

Cậu John của con rơi xuống hầm ủ rượu whisky. Có mấy người định kéo cậu lên nhưng cậu đánh trả dữ dội làm họ phải bỏ ý định, còn cậu thì chết đuối. Gia đình ta đem cậu đi hoả táng và cái xác cháy 3 ngày liền.

Chiếc xe tải trong đó có 3 người bạn của con bị rơi xuống sông khi đang qua cầu. Người lái xe ngồi đằng trước thì chui được qua cửa sổ và bơi vào bờ. Hai người ngồi sau chết đuối vì không đóng được cửa hậu.

Lần này chỉ có chừng ấy tin thôi. Không có gì nghiêm trọng xảy ra cả. Nếu con không nhận được thư này, nhớ báo cho mẹ biết và mẹ sẽ gửi thư khác cho con.

Thương yêu.

Mẹ của con.

Hên & Xui

Có một ngôi chùa ở một nơi xa xôi nào đó… có 3 vị sư tăng đang tu hành. Thời gian tu hành là 100 năm với điều kiện là trong 100 năm đó họ không được mở miệng nói bất cứ một lời nào. Cho tới ngày cuối cùng của năm thứ 99 thì chùa hết gạo và 3 người phải xuống núi mua gạo. Trên đường đi trở về, vì đường dốc cao quá nên đã có một bao gạo bị rớt khỏi xe thồ nhưng vị sư thứ nhất mải lo đẩy nên không hề để ý. Vị sư thứ hai ra dấu cho vị sư thứ nhất báo là đã rớt bao gạo nhưng diễn tả mãi mà vị sư thứ nhất cũng không hiểu, thế là vị sư thứ hai nổi nóng và quát:

- Tôi diễn tả tới như vầy mà cũng không hiểu à, đồ con bò…

Vị sư thứ nhất liền trả lời:

- Chết ngươi rồi… ngươi dám nói chuyện à?

Lúc này vị sư thứ ba cười phá lên và nói:

- Hên quá! Mình chưa nói…

Thông minh

Bill và Sharif

Thủ tướng Nawaz Sharif đến Washington để tham dự một cuộc hội kiến với tổng thống Mỹ là Bill Clinton. Sau bữa ăn tối, Bill nói với Sharif: “Này Sharif, tôi không biết anh nghĩ gì về các thành viên trong nội các của mình nhưng của tôi thì họ rất thông minh và sáng dạ.”

“Làm sao anh biết được điều đó hả Bill?” – ngài Sharif hỏi

“Ô, đơn giản lắm cơ!” – Bill nói – “tất cả bọn họ đều phải trải qua một cuộc trắc nghiệm đặc biệt trước khi làm Bộ trưởng. Đợi một tí nhé!”. Ông ta gọi bà Ngoại trưởng Madeleine Albright đến và nói với bà ta “Nói tôi nghe nào Madeleine, ai là con của cha mẹ bà và ai không phải là anh chị em của bà?”

“Ah, quá dễ thưa Tổng thống” – Madeleine đáp – “đó chính là tôi!”

“Tốt lắm Madeleine” Clinton nói và ngài Sharif của chúng ta rất ngạc nhiên.

Ông ta trở về Islamabad và suy nghĩ rất lâu về trí thông minh của các thành viên trong nội các mình. Cuối cùng ông cho gọi Sartaj Aziz đến và nói: “Sartaj Aziz, nói tôi nghe nào, ai là con của cha mẹ anh và ai không phải là anh chị em của anh?”

Sartaj Aziz suy nghĩ rất lâu, rất lâu nhưng vẫn không biết được câu trả lời. “Tôi có thể suy nghĩ thêm không thưa Thủ tướng? Có thể tôi sẽ trả lời ngài vào ngày mai?” – “Dĩ nhiên”, Sharif nói, “tôi cho anh 24 giờ đấy”

Sartaj Aziz đi khỏi và cố nặn óc ra để suy nghĩ về câu hỏi của ngài Thủ tướng, ông ta cho triệu tập các bộ trưởng, thứ trưởng và các quốc vụ khanh nhưng không ai biết được câu trả lời. 20 giờ sau, Sartaj Aziz vẫn còn rất lo lắng – vẫn chưa có câu trả lời và chỉ còn đúng 4 giờ nữa thôi. Cuối cùng Sartaj Aziz nói “Tôi sẽ hỏi George Fernandez, ông ta rất thông minh, ông ta sẽ biết được câu trả lời.” Thế là ông ấy hỏi Fernandez thật.

“George” – Sartaj nói – “nói tôi nghe ai là con của cha mẹ ông và ai không phải là anh chị em của ông?”

“Đơn giản quá”, George trả lời, “đó chính là tôi!”

“Ô” – thế là Sartaj Aziz gọi điện cho ngài Sharif ngay. “Thưa thủ tướng, tôi đã có câu trả lời đây: người đó chính là George Fernandez”

“Không phải, đồ ngốc ạ” – Sharif giận dữ nói – “người đó chính là Madeleine Albright!”

Đại hiệp rớt xuống giếng và tìm đc 1 quyển bí kíp "Uất Ức thần Chưởng", thích chí lật ra xem, trang đầu tiên ghi : muốn luyện võ công này phải tự ...tịnh thân, đại hiệp liền rút kiếm ra ...rẹt rẹt...., sau khi. ... xong, đại hiệp lật sang trang thứ 2, có một dòng chữ nho nhỏ ghi như sau: không tịnh thân cũng không sao !!!! đại hiệp quá uất ức hộc máu chết tại chỗ. "Uất Ức thần chưởng" quả là danh bất hư truyền

ột buổi chiều tối mùa thu nọ, có hai cậu bé, nhặt được một túi đựng đầy hạt dẻ. Chúng quyết định chia phần cho nhau trong một khu nghĩa địa. Trên đường đi vào nghĩa địa, một trong hai cậu làm rơi chiếc túi, hai trong số các hạt dẻ ngựa lăn ra ngoài. Cậu ta nói, "Lát nữa tụi mình sẽ lượm", và chúng tiếp tục vào trong nghĩa địa để chia số còn lại. Khi cả hai đang đếm thì có một cô bé đi qua, và sợ đến phát khiếp khi nghe từ phía bụi cây vọng ra, "Một cho cậu, một cho tớ!". Vô cùng sợ hãi cô chạy nháo nhào về phía cổng và đâm sầm vào một viên cảnh sát. Người ấy hỏi, "Chuyện gì thế, cô bé?" vì thấy cô bé rõ ràng là hồn phi phách tán.

Cô bé khóc " Chú cảnh sát ơi, trong nghĩa địa có ma đó, bọn chúng đang chia nhau xác chết! Chú lắng nghe này!"

Cô bé đưa ngón tay đang run đặt trên môi và cả hai đều nghe, "Một cho cậu, một cho tớ. Nhưng tụi mình không được quên hai tên gần cổng nhé!"

Chuột nói phét

Ba con chuột "buôn dưa lê".

Con thứ nhất nói:

-Sáng nào tao cũng tập thể dục với bẫy lò xò.

Con thứ hai:

- Nhằm nhò gì, sáng nào tao cũng uống cafe pha bả chuột.

Con thứ ba chẳng nói gì vội, móc điện thoại di động ra:

- A lô, mèo à? Khởi động trước đi, tý mình so găng nhé!

à mẹ có việc đi làm, để 2 đứa con nhỏ tự trông nhau ở nhà. Khi về nhà vào lúc chiều muộn, bà lo lắng hỏi cậu con trai lớn: "Em với con chơi vui chứ?"

- Vâng, rất vui ạ - cậu con trai cười toe toét.

- Chắc là 2 anh em xem tivi?

- Vâng, nhưng chỉ lúc đầu thôi. Vì 2 đứa đều xem chán các chương trình rồi.

- Vậy làm sao con với em vui vẻ được suốt cả ngày? - bà mẹ tỏ ý ngạc nhiên.

- Dạ, thoạt tiên, chúng con xem phim hoạt hình Tom và Jerry, nhưng chúng con không thấy buồn cười. Sau đó chúng con xem phim hài Laurel và Hardy nhưng chúng con cũng không thấy buồn cười. Rồi chúng con xem Mr. Bean, vẫn chẳng thấy buồn cười gì cả. Chúng con nghĩ ra chuyện vào trong kho, ở đấy có một cái hộp nhỏ quấn ruy-băng màu hồng, chúng con thấy những bức thư bố viết cho mẹ khi 2 người chưa lấy nhau. Chúng con vừa đọc vừa cười bò ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro