Phần 1 Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khanh mở cửa bước vào phòng, cô nhìn thấy lão sếp đang tìm kiếm gì đó ở bàn làm việc của mình. Đột nhiên chân tay cô trở nên bủn rủn. Cô chạy tới.
Một công ty hiện đại nhưng lại cấm nhân viên yêu nhau, một cô gái đã từng tan vỡ - Khanh, và một chàng trai đa tình - Thành. Hai người gặp nhau tại cái nơi "không được phép yêu" này để rồi phải lòng nhau.
Trước một vị sếp khắt khe, sẵn sàng sa thải những ai trái luật, trước một sự cố chấp với người cũ của Khanh, liệu tình yêu giữa Khanh và Thành có nhận được một cái kết tốt đẹp?
Khanh vừa nhận được một ánh nhìn sắc như dao của người đàn ông trong căn phòng. Cô không rõ ông ta nhìn cô như vậy là có ý gì. Vì cô đã vào muộn ba mươi giây hay là hôm nay cô quên chải đầu, quên kéo váy, quên không mang trà như thường lệ vào phòng cho ông ta? Hẳn là phải có một lý do gì đó chứ.
Người ta nói về thế giới hiện đại với những phóng khoáng về mặt tinh thần, luật lệ, quyền hạn của con người vân vân và mây mây. Nghĩa là sống ở thế kỷ hai mươi mốt này, chúng ta không còn ngại ngần bất cứ vấn đề gì thuộc chuẩn mực đạo đức xã hội nữa. Nhưng nếu còn sót lại ở đâu đó những tư tưởng cổ hủ, phong kiến thì chắc chắn nơi đó đang đi ngược lại với tôn chỉ mục đích của loài người!
Và nơi ấy chính là cơ quan mà Khanh đang làm việc.
Trước kia thì không sao, nhưng từ khi vị sếp này lên "nắm quyền cai trị" thì mọi thứ đã thực sự theo một thể chế tập quyền đầy độc đoán. Đám nhân viên như bọn cô phải luôn luôn nghiêm túc trong công việc và tác phong. Cấm yêu đương trong công sở. Cấm ăn vặt. Cấm làm việc riêng... Hàng loạt những thứ "cấm" được đặt ra bởi một người.
Sống ở thế kỷ hai mươi mốt này, chúng ta không còn ngại ngần bất cứ vấn đề gì thuộc chuẩn mực đạo đức xã hội nữa.
Phượng, cô bạn làm cùng với cô đã từng rất lên án quy luật cấm yêu vô nhân tính trong công sở này nhưng giờ thì cũng thôi. Nếu như đấu tranh mà không có biểu tình, không có người cùng chung chí hướng hay không có ai dũng cảm cùng mình đấu tranh thì sẽ bị dập tắt ngay lập tức.
Tại sao Phượng lại lên án trong khi những người khác ngồi im thì cũng phải nói luôn, ấy là cô ta có chút tình cảm với một người trong văn phòng - Thành
Thành mới chuyển vào được hai tháng, làm việc chắc chắn, hiệu quả. Anh ta luôn có một suy nghĩ khác với mọi người và ông sếp này thích điều đó. Lúc nào Thành cũng nổi bật hơn cái đám lù rù bọn cô, dù là nhân viên mới. Và có biết bao nhiêu cô nàng đã trồng cây si anh nhưng không dám bày tỏ. Vì chính cái quy định cấm yêu kia.
Chính Khanh cũng thấy thật vô lý.
Phượng vừa cầm cốc cà phê vừa nói nho nhỏ chỉ đủ để hai người nghe: "Với năng lực của chúng ta, chỉ cần nghỉ ở đây và ra ngoài làm là có khối chỗ săn đón. Tại sao chúng ta vẫn cứ bám trụ ở đây? Là vì gắn bó đã quá lâu đấy."
Thật ra mới có ba năm thôi. Nói lâu nghe cũng hơi quá đà.
Khanh chỉ cười: "Chúng ta đã không đủ hứng thú để dọn nhà qua nơi khác nữa rồi. Tôi nghĩ tôi sẽ làm ở đây cho tới chết thôi."
- Kể cả khi bà thích ông Thành thì bà vẫn sẽ chịu chết dí ở cái nơi tư tưởng phong kiến này?
- Ơ, tôi nào có thích ông Thành?
- Không thích? Cả cái văn phòng nào có ai mà không có tình cảm với ông ấy? Bà không thích thì một là bà les hai là bà đã có người yêu.
- Chẳng phải lý do nào hết. Đừng đoán lung tung nữa.
Phượng nhìn cô, thở dài: "Lại vì chuyện đó à?"
"Hai người đang nói xấu tôi đấy à?" Bất ngờ Thành xuất hiện từ đằng sau, trên tay cũng đang cầm một cốc cà phê.
Khanh đi qua Thành. Anh ta liếc nhìn cô và cô nhìn lại. Trong ánh mắt anh có hàng ngàn ẩn ý trong đó.
Bây giờ đang là mười hai giờ trưa, cái giờ mà mọi người được tự do nhất nên đều tranh thủ đi ra chỗ cầu thang bộ ngồi la liệt buôn chuyện lúc ăn cơm.

Đón đọc Phần 1 chap 2 nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh