CHƯƠNG 1 : chap 1 : phần 3: gặp gỡ định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    tớ đã trở lại xong 1 thời gian cực dài ko dùng wattpad..lại viết tiếp chuyện thôi:3
1 phút, 2 phút. Một đôi mắt cụp xuống, ươn ướt. Một giọt nước mắt rơi xuống khoảng sàn trống giữa họ, rồi nhiều hơn, rồi lã chã, đua nhau rơi. Chính cô gái ấy...
       Cô ta khóc...
       Trong tiếng khóc ấy có những lời thổn thức :
   - Anh à, cho em biết lý do đi, chỉ mới 2 tuần mà, mình đã yêu nhau mà, cho em biết lý do đi.
      Linh nhìn vào đôi mắt Vũ, quầng lửa ban nãy không còn nữa, thay vào đó là một thái độ hoàn toàn thờ ơ, lãnh đạm. Bất giác, Linh đồng cảm với cô gái vừa tặng cho cô hai cái tát. Cô ấy nhỏ bé và yếu đuối trước đôi mắt người mình yêu, như cái cảm giác cần che chở mỗi khi Linh nhìn vào mắt Dương ngày nào.
     - Vũ đừng đối xử với em như thế được không ? Em xin anh đấy, là em sai ,em không tốt, em sẽ thay đổi mà anh.
      Cô gái vẫn tiếp tục đầy thảm thiết, mọi người xung quanh tạo thành một vòng tròn khổng lồ bên ngoài bàn của họ. Nhưng không ai lên tiếng, Linh tin họ muốn chàng trai kia nghe thật rõ và hiểu cho người khẩn cầu của cô gái tội nghiệp.
       - Đúng rồi, em sẽ thay đổi, em hứa, Vũ...
       - Cô đừng ở đó mà lải nhải tên tôi nữa... Xéo về với ông bà già bụng mỡ của cô đi . Biến khỏi mắt tôi! Biến
    Có những tiếng yeah yeah của đám thanh niên xung quanh. Vậy là cuối cùng người cần nói cũng lên tiếng r, ất khoát và vô tình cô gái ngước lên nhìn đôi mắt lạnh lùng của người cô yêu...
Im lặng, sự im lặng nghẹn ngào.... Và quay lưng, những bước đi chênh vênh như sắp ngã, nhọc nhằn tiến về phía cửa. Rồi:
       - Anh nợ cô ấy hai cái tát ban nãy đấy !
       Cô cười đau đớn, mỉa mai và bước ra đường. Sau tấm kính cửa, Linh còn kịp nhìn thấy dáng cô xiêu vẹo trong nắng chiều hắt nhẹ.
        - Cô không biết tránh ra à? Thích đứng đấy ăn đòn à? Hay muốn tôi đem cô về chăm sóc vì bồ cũ của tôi đã tát cô!
       Vũ lại lớn tiếng, mặt đỏ bừng bừng, chứng tỏ cơn giận trong anh chưa hề nguôi ngoai. Mặt Linh cũng đỏ bừng, phần vì cái tát, phần vì cô sắp phát điên với cái anh chàng xấu tính này. Họ nhìn nhau lần đầu tiên nhìn trực tiếp vào ánh mắt, nhưng đó là cái nhìn hằn học đầy thách thức.
       - Được rồi. Mệt đầu với hai người quá.
      cô gái có đôi mắt đẹp vừa bỏ một chân xuống khỏi chiếc ghế sô pha và nói.
        - Cho tôi tí bình yên đi, lấy túi đá ra đây, Ngọc!
       Cô nhân viên lúi húi mang túi liền ra 2 túi đá đã bảo nhỏ.
        - Để lên má và bôi cái bộ mặt nhăn nhó của cô đi!
        Linh nhanh tay đón túi đá cô ta ném cho Linh,   lí nhí cảm ơn nhưng chắc chẳng ai kịp nghe, ánh mắt Linh bắt gặp ánh nhìn sắc lạnh.
         - Thằng nào chở con bé về đi, cho nó với anh Vũ của các chú về cùng,  không chết vì tai nạn cũng chết vì đánh nhau.
          Linh đứng lên ngay, không hiểu sao cô có cảm giác tin tưởng người con gái trước mặt cô đến vậy.
          - Đứng im đấy, tôi đưa cô về, tôi không phải loại " mang con bỏ chợ"
     Linh khẽ cười trong bụng: " Không mang con bỏ chợ... nhưng mang con gái người ta ra đùa chán rồi bỏ".
     Vũ bảo Linh đưa chìa khóa xe máy và địa chỉ nhà cho anh bạn được cử đưa Linh về ban nãy. Rồi kéo cô xềnh xệch ra xe, mở cửa dúi cô vào ghế trước. cảnh tượng cứ y như là chồng bắt gặp vợ ngoại tình trong khách sạn sang trọng... ^^
Anh nhìn bên má đỏ ửng vẫn chườm đá nãy giờ của Linh rồi quay lại lái xe. Linh đã thôi nhìn những dãy nhà bên đường, không biết thế nào cô lại bắt gặp khuôn mặt đăm chiêu của Vũ. Khi Vũ lái xe, có nét gì đó cương nghị và sâu sắc hơn rất nhiều sự lạnh lùng đến vô tình ban nãy. Cũng có thể đó chỉ là cảm nhận của cá nhân Linh, chỉ cảm nhận thôi. Đến lúc này, họ vẫn chưa thật sự nói chuyện với nhau một chút nào... Vũ mở cửa xe từ bao giờ, gió lùa vào làm Linh cảm thấy bớt ngột ngạt. Gió vờn nhẹ vào tóc Linh bay bay, cô khẽ mỉm cười tay vẫn không quên áp túi đá lên má.
   -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro