TRUYỆN DÀI: THẾ GIỚI THẦN LINH (Phần I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THẾ GIỚI THẦN LINH (Phần I)

 

Vậy là chúng tôi đã kết thúc chương trình học cấp hai, ai nấy đều vui vẻ và đi về nhà, chuẩn bị cho cấp học mới, cấp học chuyên biệt về phép thuật.

Ken chạy lăng xăng khoe bộ trang phục cảm tình viên lớp thần nhẫn rồi lao về phía tôi mà hét toáng lên:

-Huy! Bạn thấy tôi có đẹp không? Chắc chắn tôi sẽ đỗ vào lớp chọn đó!

-Tôi thấy bạn giống một anh công nhân quét rác ngoài đường!

Ken phe phẩy vạt áo rồi ngoạc miệng ra mà giải thích: 

-Ừ thì chỉ là bộ quần áo thôi mà, nhưng sau này tôi sẽ là một thần nhẫn.

Trông bộ dạng của Ken khi bị tôi chê bộ đồ lao công xanh lét ấy thật đáng thương. Rõ ràng đôi mắt ấy vẻ rất buồn, thế nhưng cái miệng vẫn cười ha hả.

Tôi mở gói bưu phẩm của mình ra nhưng tôi cảm thấy hơi thất vọng khi trong gói là một bộ đồ cảnh sát với một vài văn bản kèm theo. Thảo nào cái gói nó nặng đến vậy. Tôi ngoảnh sang nhìn Ken, cậu ấy đang nhìn chăm chăm vào gói đồ, cảm giác kì lạ. Tôi nói với Ken:

-Khi nào Ken đi nhập học cảm tình thì báo là tôi bỏ học nha!

-Sao thế? Bạn được vào cảm tình viên cảnh sát đó!

Tôi bỏ ra khỏi lớp, mặc kệ Ken có nói gì. Tôi sẽ đi lấy bằng tốt nghiệp cấp hai rồi về nhà đi làm.

Ken đuổi theo tôi và dúi vào tay tôi bộ đồ cảnh sát rồi nói như quát mắng tôi:

-Bạn sao lại bỏ, bạn mà bỏ tôi biết ngồi cùng ai, học cùng ai đây! Không được bỏ!

-Nếu bạn thích, bạn cứ lấy phần của tôi, nhưng mà sẽ khó lắm đó.

Nói dứt lời, tôi khua tay tạo ra một hộp không gian bao bọc lấy Ken rồi đi lên văn phòng trường.

Thật là may vì cánh cửa phòng công tác học sinh vẫn mở cửa khi mà đã mười một giờ trưa. Cánh cửa đang mở, tôi gõ cửa, trong khi dưới sân trường đang ồn ào và quây vào giải phép cho Ken. Chưa bao giờ tôi làm vậy với cậu ấy, nhưng có lẽ đây là lần duy nhất tôi làm vậy, từ mai tôi sẽ tới thế giới Ma để làm việc mình thích, tôi sẽ là một thần Thực Linh nho nhỏ, như vậy sẽ rất tuyệt.

Tôi chào thầy Tiến rồi đi vào làm vài thủ tục rút hồ sơ. Mấy cái vòng sắt đen thui ở cổ tay thầy phát ra tiếng cười khúc khích làm cho thầy để ý tôi. Thầy Tiến  đưa cho tôi tập hồ sơ và nhìn kỹ cái vòng sắt bó sát cổ tay tôi rồi thầy hỏi với cái giọng khàn khàn: 

-em có vòng Treo  sao, có chuyện gì vậy?

Tôi rụt tay lại, giấu vào sau lưng, tại sao thầy lại biết đó là vòng  Treo nhỉ. Có lẽ thầy là thầy mà, thầy luôn biết nhiều hơn học sinh.

Thấy thầy tò mò, nhưng tôi không được phép nói nên tôi chạy vội ra ngoài. Phía sân trường, Ken vẫn bị nhốt trong hộp không gian. Tôi mặc kệ vì sẽ có người giải được phép đó cho cậu ấy. 

Về nhà, anh Phong Thanh lúc nào cũng treo dang hai tay hai chân ra cho những con thú thân rồng đầu người săm trổ lên thân thể. Khi lần đầu tiên tôi thấy cảnh tượng ấy, cứ như là anh bị tra tấn vậy, tôi đuổi lũ quái thú đi thì anh Phong Thanh hét bồ lô bồ loa lên trong khi chân tay đang bị cố định trên bảng để săm trổ lên ngực, chịu nhiều đau đớn. Cảm giác ấy tôi chẳng thể chịu đựng được trong năm phút, tôi đã dẫy nảy lên rồi thì cũng an vị suốt một tiếng sau đó.

Nhưng từ ngày mai, tôi sẽ không còn ở nơi này, chả phải quan tâm tới những điều đó, săm trổ để lấy sức mạnh và phép thuật ư? Đăng ký cảm tình viên để được xét vào cấp phép cao hơn ư? Thế giới này thật kỳ lạ. Giá mà có một thế giới không có phép thuật trên đời này thì mọi thứ sẽ đơn giản hơn rất nhiều, mà tôi không chắc nó có đơn giản hơn không, nhưng có thể thế giới không phép thuật ấy vô cùng thanh bình và đẹp đẽ.

Hai giờ chiều, tôi sửa soạn xong đống quần áo, có thế đến lúc đi làm, tôi sẽ chỉ mặc những bộ quần áo bảo hộ mà thôi, nhưng mang thêm cho đỡ thiếu thốn. Tôi tạm biệt anh trai, người thân duy nhất, rồi khoác ba lô đi cho sớm sủa. Anh Phong Thanh ngã bổ nhào từ trên bảng treo rồi ngay khi đứng dậy, anh chạy đến mà ôm tôi thật chặt và chẳng nói gì rồi anh buông tay ra, khi tôi đi được một đoạn thì anh mới hét lớn:

-Này nhóc! Mấy hôm nữa anh đến thăm em nha! Đi nhớ cẩn thận đó!

-Dạ, em biết rồi ạ!

Đoàn tàu cũ kĩ toàn han sắt và mùi nấm mốc. Tôi trình vé cho anh thanh niên soát vé, cái anh to cao, thân hình tỉ lệ chuẩn và gương mặt thanh thoát đẹp ngời ngời. Thật đúng với danh tiếng mà người ta kể cho nhau nghe. Những cậu thanh niên soát vé tiêu điểm. Trong toa tàu, hương thơm Như Doãn thoang thoảng khiến người ta dễ chịu. Thứ hương của sáu loại hạt được trồng theo công thức độc quyền của lão Hoa Ngói. Những cái bóng đen ngồi san sát trên hàng ghế sắt lạnh ngắt làm tôi phải bám vịn lên cái tay cầm treo trên trần. Đột nhiên ai đó xô tôi ngã úp lên một cái bóng. Ngoảnh lại, tôi thấy một cậu nhóc có vẻ ngoài nghịch ngợm và bộ mặt sấc sược. Cậu ta mặc đồng phục trường Cây, vạt áo không cho vào trong quần, cà vạt không che hết cúc áo, thậm chí cậu ta còn chả cài cúc ngực và còn sỏ khuyên, vi phạm luật Song Khuyên. Nhìn cậu ta cười một cách khoái chí, tôi thấy bản thân mình cũng hổ thẹn thay cho những thanh niêng đồng trang lứa như thế này. 

-Tại sao bạn lại ru tôi?

-Ha ha ha...! Tôi thích thế, ghét những kẻ tỏ vẻ tử tế mà lại chả tử tế.

Khi cậu ta nói dứt lời, tôi xòe tay ra, những ngón tay phát ra những luồng điện xanh cho tới khi nó tụ thành một quả cầu giữa lòng bàn tay. Tôi vẫn nhẹ giọng hỏi:

-Giờ cậu muốn đánh nhau hả?

-Không! Sao trường lập sự lại học được phép này? Sao lại thế?

Nhìn cậu ta ngơ ngác và có vẻ sợ hãi, trong lòng tôi lại thấy vui. Thế nhưng vui chả được bao lâu thì anh thanh niên xoát vé đi vào, tước đi quả cầu điện của tôi rồi anh nói, cái giọng ấm áp và truyền cảm:

-Thôi được rồi, em có thể bỏ qua cho vị ấy được chứ!

Tôi gật đầu, căn bản thì cậu nhóc kia cũng có một chút hiểu biết. Nếu ai đó có liên quan đến Song Khuyên mà lại thuộc trường cấp hai nổi tiếng như trường Cây thì cũng khá là tài giỏi, có lẽ cậu nhóc này không ngoại lệ. Tuy nhiên con trai mà theo Song Khuyên thì thật là kỳ lạ. Song Khuyên là nhánh phép thuật trang sức quyền thuật dành riêng cho phái nữ, tiện đây tôi nói thêm về thần Nhẫn, nó cũng là phép thuật trang sức quyền thuật, nhưng dành cho tất cả mọi người. Nhẫn là yếu tố quyết định đến phép thuật của người đeo nhẫn. Và còn nhiều sự phân chia trang sức khác nữa.

Tàu khởi hành, những hành khách bớt nói chuyện. Nhất là những cái bóng, họ chả để lộ thân phận của mình, họ mờ nhạt như tan vào không gian, đôi lúc lại nói chuyện với thứ ngôn ngữ kỳ lạ, nghe giòn tan như nhai gạo. Con tàu cứ đi và tôi không để ý đến không gian bên ngoài.

Ga tàu thứ mười ba. Những con đom đóm bay rợp những cánh đồng. Những cái bóng xuống ga để lại những vết nước trên ghế, chúng làm mông tôi ướt và dính như keo dán, nhây nhếp với mấy lớp quần.

-Thôi xong, tôi chưa kịp lau ghế.

Anh xoát vé tỏ vẻ nhận lỗi khi anh trau mày nhìn đũng quần tôi, anh túm lấy cái mông tôi và khua tay, làn sáng xanh khiến vệt nước khô cong. Những người xung quanh khiến tôi ngại ngùng. Thực tế thì chân tôi rất mỏi, tôi muốn được nghỉ chân ngay lập tức. Khi mọi việc êm xuôi, tôi ngủ thiếp đi cho tới khi anh nhân viết soát vé đánh thức và nhắc nhở tôi:

-vé của cậu hết quyền đi tiếp rồi. Có lẽ tới nơi rồi đó!

Tôi chào mọi người rồi dời tàu. Đi theo chỉ dẫn của biển báo mà tới thế giới Ma.

Cậu nhóc học sinh trường Cây đi cùng hồi chiều cũng cùng đường với tôi. Cậu ta đi trước tôi. Đến đoạn ngã ba thì bị ai đó chặn lại.

Những dây leo quấn lấy tên cản đường, rồi trong bóng tối xuất hiện thêm vài tên có cầm theo vũ khí. Mắt ai nấy đều sáng quắc. Đám dây leo của cậu thần Cây có vẻ không ổn. Khi tôi chạy tới nơi thì vừa kịp đỡ lưỡi đao đang bổ lên đầu cậu nhóc. Quả cầu sét khiến cây đao văng ra xa. Tôi hít thở lấy đà rồi đấm ra những cú đấm khí gây ảo giác bay vòng vòng rồi nện vào mặt những tên cướp. Tôi hít một hơi dài và lại xuất những cú đấm khí. Sức tấn công của phép thuật này sẽ mạnh gấp đôi khi xung quanh là bóng khuất hoặc đêm tối.

Nhìn lại bãi đổ nát, cả thảy sáu tên cướp đang ngủ ngon lành và cậu nhóc cũng đang ngủ với một cú đấm gây mê còn in dấu đen thui trên má. Tôi gom những tên cướp vào một hộp không gian, bóp nhỏ và đút vào túi, chờ gặp cơ quan chức năng mà giao cho họ. Còn về cậu nhóc mới quen, xem ra cũng có bản lĩnh và có khả năng tự lập sớm. Một người có thể là bạn.

Tôi giải phép cho cậu nhóc thần Cây, rồi đi tiếp. Cánh cửa thế giới Ma như một tấm gương tự phát sáng, nó phản chiếu hình ảnh tôi thành một người không có khuân mặt, mắt mũi miệng là một làn da trắng mịn, nhìn ghê rợn. Tôi bước vào cánh cửa, màn đen  vẫn bao trùm lên khung cảnh xung quanh.

-Chờ tôi với, anh đi nhanh thế, cho tôi cám ơn!

-Cám ơn cái gì chứ, cánh cửa có phải muốn mở là mở được đâu.

Tôi nhăn chán nhìn cậu nhóc thần Cây vừa chạy qua cánh cửa. Tôi cầm tay lôi cậu ta quay lại thế giới gốc, chỉ những người có giấy phép ra vào mới có quyền, ơ quên, cậu ta cùng đường và có thể đi xuyên qua hai thế giới.

-Sao lại lôi tôi quay lại đây?

-Thế bạn vào thế giới Ma làm gì?

-Tôi đưa hạt giống cho lão Hoa Ngói.

Lão là một người nổi tiếng vì sự điên khùng. Nhất là sự lai tạo giống cây hoa Ngói, một loại cây luôn ám vào người ta những giấc mơ hài hước, điên dồ, dở hơi.

Hai chúng tôi đi cùng nhau, ít khi nói chuyện, ít khi nhìn nhau mà cứ đi cạnh nhau thôi.

Bầu trời trong vắt đầy sao. Phía xa, cơn lốc xoáy như đang thét gào, đòi thêm linh hồn để lớn lên. Tôi sẽ làm việc ở đó, dùng những cái bao bố to đùng để tóm những con ma dưới bãi Xoáy mà nhồi vào đó, ngăn chặn sự lớn mạnh của cơn bão linh hồn.

Lúc này, hàng đèn quanh rệ đường thật là sáng. Những cái bóng đèn nén đầy những linh hồn đáng thương. Sống càng lâu, khi chết đi những linh hồn càng sáng, sáng xong rồi tan biến. Còn biến đi đâu thì tôi không biết. Nó nằm ngoài sự dậy dỗ của mọi người cho tôi.

Nhìn kỹ cậu nhóc đi cùng, tôi thấy có vẻ ngoài ngổ ngáo, thiếu sự dậy bảo của gia đình và cả xã hội. Cái dáng đi khệnh khạng trong khi chân không bị vòng kiềng, bộ dạng nhìn lếch thếch hơn cả lúc trên tàu hồi chiều. 

-Có khi phải cắm trại qua đêm ở đây rồi.

Cậu nhóc lên tiếng, ngưng một lúc rồi cậu ta nói tiếp:

-Nhưng mà quần anh dính đầy hạt hoa Ngói rồi.

-Há? Quần tôi á?

Tôi giật mình nhìn xuống chân, những hạt cây Ngói đang bám kín quần nhìn như những chùm hoa trắng trang điểm trên chiếc quần đen yêu thích của tôi. Nếu tôi mà ngủ, không biết sẽ có chuyện gì kỳ quặc sẩy ra đây. Tôi trợn mắt quát cậu nhóc:

-Sao cậu không nói tôi sớm.

-Tôi sẽ cho anh mượn quần.

-À ha há! Thay quần là được à! May quá, nhưng thôi, tôi có lều đâu mà ngủ, cứ đi cho tới thôi. Hễ đi là đến mà.

Trong khi tôi nói thì cậu nhóc lôi từ dưới đất lên một căn nhà dây leo to đùng giữa đường, bao vây chúng tôi. Hai cái giường đệm đầy lá cây, mát rười rượi. Cậu nhóc đặt lưng xuống giường rồi ngủ trong khi ống quần vẫn dính đầy hạt cây Ngói. Tôi lại quát: 

-Này! thay quần đã rồi ngủ!

Tôi thay quần áo, đề phòng chắc chắn không còn hạt Ngói nào trên người. Trong lúc đó, cậu ta nằm vắt tay lên chán, nhắm mắt, nhưng có vẻ đang nghĩ một điều gì đó. Rồi cậu nói ra miệng:

-Những cái dây gai rất độc, không biết họ có về được đến nhà mà ngủ không nữa? Mà đáng nhẽ họ phải ngủ ngay tức khắc mới đúng. 

-Cậu nói đến ai thế?

Cậu nhóc im lặng. Mãi sau tôi mới hiểu, họ là toán cướp có vũ trang. Họ đang ngủ ngon lành trong một không gian hạn hẹp của chiếc hộp không gian. Tôi lôi ra và đưa cho cậu ta cái hộp rồi nói:

-Họ đây này! Tôi tính mai mang cho công an sử lý.

-Anh có vẻ rất hợp với ngành công an đó! Mà anh tên gì vậy?

-Tôi hả? Tôi tên Huy.

-Tôi là Nam, tên đầy đủ thì ở thẻ tên trước ngực ý. mà cái hộp này mở kiểu gì đây?

Cậu nhóc xoay xoay chiếc hộp rồi nhận xét:

-để hình tròn thì đẹp hơn!

-để hình tròn thì thế giới trong đó rất méo.

-Thế giới này toàn hình tròn còn gì.

-Thôi tôi ngủ đây, kệ cậu.

Nói rồi tôi leo lên giường, nằm quay mặt vào tường mà ngủ. An tâm khi căn nhà gỗ tươi nguyên này bao bọc.

Những con ma ngoáy ngoáy cái mông rồi quay mặt nhìn tôi, lè cái lưỡi dài ngoằng liếm vào mặt tôi đều đặn như nhảy múa, tôi cố chạy, thế nhưng vẫn chỉ dậm chân tại chỗ. Những con ma bay tới bóp cồ khiến mắt tôi lòi ra, nhìn thấy không gian xung quanh thật méo mó. Tôi muốn chốn khỏi nơi này mà sao chân cứ như bước đi trên không trung, những con ma cứ lao tới, thi thoảng bóp lòi mắt tôi ra rồi liếm láp. Tiếng cười khúc khích của cậu nhóc tên Nam cứ văng vẳng. Không biết cậu ta đứng đâu mà cười. Tôi muốn dùng phép thuật của mình mà không được. Tôi cố hét lên thật lớn vì sợ hãi, nhưng chẳng có kết quả gì hết. Những con ma xé tan quần áo tôi mà lôi đi. Tôi ngồi xổm, hai tay bó gối và nhăn răng cười. Thì ra cơn mơ hoa Ngói là như vậy.

-Ê dậy đi, anh sợ à?

Cậu nhóc lay tôi dậy, tôi hoảng hốt rồi thở hổn hển như sắp nghẹt thở. Nhăn mặt, đảo mắt, gồng mình lên. Hú hồn, hú vía, tôi bình tĩnh lại nhìn cậu nhóc nhăn má cười vô tư. Cậu ta vừa nhìn tôi rồi chạy tại chỗ, lệch mép cười, nếu ở thái độ khác thì tôi sẽ nói cậu ấy nhếch mép cười, thực tế thì nụ cười nào của Nam cũng bị lệch sang bên phải, nhìn rất ngổ ngáo. Thế nhưng tâm trạng cậu đang vui như thế này thì cớ gì phải nhếch mép cười. Tôi lắc đầu rồi cười.

-Thật đấy, lúc đó anh cứ chạy như thế này này.

Anh biết không, hồi đó lão nghĩ sẽ tạo thành công loài cây này với mục đích giúp con người thư giãn, tìm thấy những điều vui trong mơ mà ngược lại, toàn là những thứ vớ vẩn.

-Nhưng sao cậu lại cài lên áo tôi, thật là...

-Anh tỉnh rồi đó thôi, anh ăn quả đi, thắt cà vạt chặt quá không tốt cho não đâu. Anh ăn quả đi!

Vừa nói, cậu nhóc vừa hái một quả lạ ngay trần nhà rồi đưa cho tôi trong khi tôi đang mặc quần áo.

 

THẾ GIỚI THẦN LINH (phần II)

Vậy là đã qua một đêm, chúng tôi lại đi cùng nhau trên con đường lạ. Những hàng cây ven đường lao xao đầy gió, ánh nắng khiến những vòng mây linh hồn sáng hồng. Cái vòi rồng linh hồn ồn ào vẫn che đi bầu trời thế giới Ma. Ma ở đâu mà nhiều thế không biết.

Căn nhà cao cao, to to của lão Hoa Ngói trong màn sương sớm dần hiện ra. Bỗng chốc tôi thấy sởn da gà, tôi liếc nhìn Nam, cậu ta cũng chần chừ không bước. Điều gì sẽ sẩy ra khi cậu nhóc gặp lão, ông lão lập dị ấy. Khung cảnh thiên nhiên đẹp đẽ mất dần đi ý nghĩa khi chúng tôi nghĩ đến việc phải đối diện với con người tai tiếng bậc nhất thế giới này.

Nam thở sâu rồi ngoảnh sang phía tôi nói:

-Rồi! Chúng ta chia tay từ đây nha! Anh Huy đi an toàn nha!

Tôi không muốn gặp lão Hoa Ngói, đang lúc cậu ấy đuổi, tôi rẽ đi luôn.

-À, anh Huy giúp tôi!

-Gì thế?

-Giúp tôi thắt cà vạt với, mặc như này mà đi gặp ông ấy thì ê mặt lắm.

Tôi quay lại, làm theo yêu cầu của cậu. Xem ra giờ cậu ấy mới thực sự biết sợ. Sau khi quần áo gọn gàng, chúng tôi cùng tiến đến phía cánh cổng to đùng trước mặt.

Bé linh Cây Đay ra mở cổng, cái giọng thanh thanh, bé chào rồi mời chúng tôi vào nhà. Chúng tôi qua khu vườn đầy cây và một chị gái nhìn gầy gầy, cao cao đang đứng quét lá cây. Một người con gái hiếm hoi trên thế giới này.

Căn phòng khách rất rộng, nhưng trang trí toàn bằng cây xanh và hoa. Hương thơm lạ nào đó thoang thoảng thật dễ chịu. Nhưng cái giọng cáu gắt trong phòng hoa thì chả dễ chịu tẹo nào.

-Có ai ở ngoài đó không? Mau vào giúp tôi!

Tay phải ông cầm một cây kéo to, tay trái thì đang bị một cái cây, nhìn như cây cải bao, ngoặm chặt lấy tay ông. Những vết máu chảy ra tay ông. Nét mặt ông tỏ vẻ không đau lắm, ông cố rút tay ra trong khi Cây Đay cố gắng tách những cái lá cứng và sắc như dao ra. Chúng tôi chỉ biết đứng nhìn, nhìn hình hài lão Hoa Ngói có sự biến đổi. Tôi không dám tin vào mắt mình nữa, cái đầu hói kia mọc tóc đen mun, những nếp nhăn kia căng ra và biến mất, một hình hài của một người trung niên xuất hiện.

Tuy nhiên, khi cái cây nhả tay lão ra, lão lại trở về hình dáng cũ. Lão thở dài rồi đi ra phòng khách. Nhẹ nhàng hỏi chúng tôi.

-Ta được thông báo là chỉ có một người tới thôi mà?

Tôi nhanh nhẹn đáp lời:

-Cháu chào ông, cháu quen Nam trên đường đi tới đây!

Lão thật khó ưa, đúng là một người lập dị. Thậm trí cái cây cũng không cho cắt tỉa là phải. Nhưng loài cây ấy mang giá trị rất lớn, lão đang nghiên cứu một dự án hoành tráng mà tôi thấy, có thể còn nhiều dự án khác nữa. Thế sao người ta lại cứ thích lôi hết những thói hư tật xấu của lão ra nhỉ. Trong cuộc đời nghiên cứu của các nhà khoa học, có ai chưa từng thất bại đâu.

Nam lấy trong cặp ra một hộp hạt cây hình sao năm cánh và một quyển sổ ghi chép, cậu trình bầy:

-Thầy Wataru tại trường cháu có nghiên cứu giống cây này, tuy nhiên môi trường và các trang thiết bị ở đó chưa tốt nên thầy ấy muốn gửi dự án này tới chỗ giáo sư. Mọi tiến trình và kết quả thu được đều ở trong quấn sổ này. Xin giáo sư nhận cho thầy Wataru ạ!

-Ta cũng được ông ấy nói qua về dự án này, hai cháu cứ để đó rồi lên phòng nghỉ ngơi đi!

Cây Đay nhẩy tung tăng rồi mời chúng tôi đi theo, thế nhưng Nam từ chối, cậu nói: 

-Dạ thôi ạ! Cháu phải về ngay vì cháu phải quản lý công viên Mùa Hè.

-Cái công viên toàn là cây đó hả?

-Dạ đúng rồi ạ!

-Vậy ở lại ăn sáng với ta rồi về!

Chúng tôi do dự trước lời mời. Hai thằng nhìn nhau cười vì có lẽ bụng ai nấy đều đói meo.

Chúng tôi vừa ăn vừa giới thiệu bản thân cho giáo sư Hoa Ngói và cảm thấy ông ấy cũng bình thường hoặc cố tỏ ra bình thường khi có khách ghé thăm. Nam để ý rất nhiều tới chị Ngân, trợ lí trưởng tại đây. Cậu đã kịp làm phép ghi hình chị. Chị không xinh hơn những người con gái tôi từng gặp nhưng chị là người trẻ tuổi nhất trong số đó. Với Nam, chắc chắn cậu sẽ nghĩ khác, giờ chỉ chờ cậu nói ra thôi.

Hai chúng tôi lại đi cùng nhau một đoạn đường, lúc này Nam mới thủ thỉ "thế ra con gái là vậy à anh?" Nam khoe tấm hình vừa chụp được cho tôi xem, loại phép thuật khó học, tôi đã ganh tị vì chưa học được phép thuật ấy, tấm ảnh tả hình chị Ngân đang cười rất tươi. Tôi cười trừ đáp lời cậu bạn. Chuyến đi này cũng thu được nhiều điều bổ ích đó chứ, đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn mà.

Từ lúc này tôi sẽ đi một mình, con đường vẫn còn một đoạn xa. Theo mắt nhìn thì gần chứ quốc bộ đi là cả nửa ngày đường, giá mà có xe máy đi như các cụ, như vậy thì thật là nhàn.

Tôi đi ngang qua nhà tù Akitan, đó là một kiểu kiến trúc hình chữ H, gồm nhiều lớp hàng rào và bao quanh là một con kênh đào rộng. Trong đó chỉ có tù nhân chứ không có lính gác, những người tù được nhốt riêng mỗi người một cũi sắt cho đến chết hoặc cho đến khi hết hạn tù. Thường thì một khi đã vào, chẳng ai ra tù nữa. Cứ nghĩ đến là tôi lại lạnh hết cả sống lưng. Cũng may nó chỉ là một nhà tù trong vô vàn nhà tù khác.

Tôi giao toán cướp cho một đồn cảnh sát trong thành phố Cầu Vòng, những vệt sáng của mặt trời cộng thêm màn sương dầy đặc đã làm nơi này thật là đẹp. Tôi được các anh công an lập hồ sơ tuyên dương vì đã bắt được một nhóm tội phạm tham ô đất đai bị truy nã, họ lẩn chốn, đói khát và đi cướp bóc người đi đường. Đó là lý do tại sao tôi dễ dàng bắt được họ, những tên cướp mới vào nghề. Tôi vui lắm, được tuyên dương cơ đấy. Rồi tôi được một anh công an trẻ tuổi dùng ôtô đưa tôi đi làm. Thật là nhàn nhã, chẳng mấy chốc thành phố đã khuất khỏi tầm mắt, xung quanh chúng tôi giờ đây lại là bạt ngàn cây cối và ma quái.

Anh cảnh sát rất ít nói chuyện, nhìn mặt anh như một con gấu vì to béo và lông lá, râu ria xồm xoàm. Anh chỉ hỏi tôi là đi tới đâu rồi thì im như ngậm hạt, anh chở tôi đến bãi Xoáy rồi anh quay về, anh còn không quên dúi cái hạt định vị vị trí vào thẻ tên của tôi. Cái hạt bé tí hình vuông mạ vàng đầy những vi mạch điện. Tôi khoác ba lô đi tìm ông Tini, ông là người chịu trách nhiệm cho công việc thu gom linh hồn. ông Tini ngồi trong một căn nhà nhỏ, thấy tôi, ông gọi:

-Cậu có phải Nguyễn An Huy không?

-Dạ vâng ạ!

Tôi lễ phép đáp. Ông lão râu dài và râu tóc bạc phơ, chống gậy đi ra phía tôi, ông khoác một cái áo choàng cũng mầu trắng tinh. Ông nện mạnh chân gậy xuống đất, một cánh cửa phép xuất hiện. Trong bản hợp đồng chỉ nói là đến đây chứ không nói đến cái cửa, không biết nó dẫn đến đâu. Tôi nhíu mày, chờ ông Tini giải thích, nhưng tôi không hỏi ông. Tôi nghĩ trong đầu, đúng là xin việc qua hệ thống đám mây điện tín chả chính xác gì cả. Bãi Xoáy ở ngay đây rồi mà chẳng có lấy một bóng người và cũng không có lấy một bóng cây, toàn những linh hồn quây tụ về đây, họ lao nhanh như gió và làm tóc tôi có một nếp ngôi mới.

Tôi thận trọng bước vào cánh cửa, dù gì thì đã ký hợp đồng rồi, nếu là lừa thì nơi này không bao giờ tồn tại lâu như vậy mà không có cá nhân hay cơ quan, tổ chức nào can thiệp.

Phía sau cánh cửa là một thị trấn nhỏ, đám thanh niên quây kín tôi, họ ồn ào còn hơn cả cháy chợ. Họ chấn lột hết túi quần áo của tôi rồi ném lại cả một bao tiền. Mọi việc nhanh đến nỗi tôi chưa kịp nhận ra là mình vừa trở thành người bán quần áo víp nhất hành tinh. Tôi thu gọn bao bố tiền rồi tiến vào thị trấn. Bên tay trái đường là khu nhà biệt thự rộng và quang đãng, bên phải con đường là những khu nhà trưng bầy quần áo với hai người mẫu giả mặc bộ công nhân đứng hai bên cửa. Một cậu nhóc gầy còm đang ngồi tự kỷ gần một con manacanh, nhìn cậu ta đập tay vào cái túi tiền to đùng trước mặt là đủ hiểu. Cậu ta chậm chân nên không mua được một món đồ nào hết. Tôi cũng không hiểu sao mình lại cho đi hết những bộ trang phục, phải chăng những ánh mắt hoàn toàn thiện cảm, nụ cười tươi và cả sự thụ động trước đám đông của tôi đã làm mọi chuyện sẩy ra như thế. Tôi tiến gần cậu bạn hơn rồi ngó nghiêng xem xét tình hình.

-Bạn sao vậy?

Cậu bạn nhìn tôi nhưng không trả lời. Có lẽ quần áo ở đây rất hiếm và mọi người lại có nhu cầu làm đẹp cao.

-Bán cho tôi một bộ quần áo đi, bộ trên người anh đang mặc đó.

-Vậy tôi mặc gì được?

-Anh mặc quân áo công nhân đi, thực sự tôi rất muốn có một bộ đồ đặc biệt.

Nhìn ánh mắt buồn long lanh ấy thật tội nghiệp. Thật là nghiệt ngã khi mà những cửa hàng quần áo to đùng như thế này lại không có lấy một bộ đồ như ý. Cậu bạn đưa cho tôi cái túi với bộ đồ lao động có hương thơm phức. Tôi nhìn ngang ngó dọc , không có ai, rồi tôi thay bộ đồ cho cậu ta. Nhìn nụ cười đẹp như trong tranh ấy thật dễ khiến người ta cảm động.

-Tiền của anh này!

-Tôi lấy làm gì nhiều, chỗ này đủ lắm rồi!

-Anh chê tiền thật á! Sao lại thế chứ? Những người vào đây làm thường rất thích tiền mà.

Tôi cười trừ, ai mà chả muốn có tiền, tôi cũng không ngoại lệ, tuy nhiên những đồng tiền này tôi thấy vô lý quá. Nơi nào lại lấy cả một túi tiền cỡ mấy trăm triệu đi mua một bộ đồ hai triệu bạc.

Cậu thanh niên sau khi mua được thứ mình muốn thì để tiền lại rồi nhanh chóng chạy đi. Tôi chạy theo, dúi nốt đôi giầy vải đồng bộ cho cậu ta rồi tôi cũng chả biết làm gì tại đây. Trong hợp đồng lao động có nói chi tiết về nơi này nhưng không kể về cuộc sống của công nhân và dân bản địa tại đây. Tôi mở cửa vào kho trưng bầy giầy, có rất nhiều nhưng chỉ với một mẫu mã, giầy da cao cổ màu đen có khóa là một hệ thống khớp động làm đôi giầy bó sát chân, ban đầu đi có cảm giác cứng cổ chân, sau khi quen thì thấy thoải mái. Dù sao thì tôi cũng đi làm ở đây suốt đời, chả cần quan tâm tới vấn đề gì hết.

-Ui! Em tới đây rồi à?

Một anh có vẻ ngoài lịch sự hỏi làm tôi giật mình, và làm tôi quên đi là mình đang nghĩ gì. Anh có lẽ cũng phải hai mấy ba mươi tuổi rồi, chân râu làm cằm anh đen đen, anh mặc bộ vét đen và anh đang lẩm nhẩm nhưng tôi nghe rõ "thôi chết! lại phải đi lấy lại hành lý". Tôi quay mặt cười, thì ra đây là giám đốc hay quản lý công việc của tôi, đại loại là cấp trên, nhưng nhìn trẻ quá. Lẩm nhẩm vài câu rồi anh nói: 

-Thế em ăn uống gì chưa? Đến giờ ăn tối rồi đó.

Anh nhìn đồng hồ rồi dắt tôi vào một quán ăn. Trong đây mọi người đều vô tư cười nói và coi tôi như một người đã thân quen. Tôi ăn một tô cháo rồi cùng anh quản lý tên Phú đi nhận nhà ở. Tôi sống trong một căn biệt thự màu xanh da trời và làm việc tại tường gió khu 1251 cách nhà mười lăm phút đi bộ. Tường gió là một phần của cơn bão linh hồn, nó có gia tốc quay khá lớn nhưng vô hại. Nó mịn và sáng, còn bộ đồ lao động của tôi thì có giầy da đen cao cổ, quần áo dài tay, găng tay, kính mắt,  mũ len bịt mặt và cái mũ cối nhỏ, tất cả đều mầu đen. 

Hàng ngày, tôi làm cùng anh Minh, anh dậy tôi cách gom những linh hồn vào bao sao cho nhanh nhất và nhiều nhất. Anh là người bản địa, tiếng nói của anh rất khàn và lớ. Đã hai tuần làm việc cùng nhau nhưng chưa bao giờ tôi thấy mặt anh. Rồi tuần thứ ba, tôi phải tự soay sở với công việc của mình, nếu không hoành thành hai trăm bao linh hồn mỗi ngày, tôi sẽ bị bêu giữa đường tròn trung tâm thị trấn vào cuối tuần. Đó là một hình phạt không hề nhẹ. tôi đã chứng kiến một anh bị phạt kiểu đó vào ngày hôm qua, chủ nhật. Anh công nhân bị trói chân tay vào cột hình chữ T. Đó là bị phạt lần đầu, còn lần thứ hai trở đi thì  không bị trói như vậy mà bị tiêm thuốc tăng lực để làm được nhiều, tuy nhiên, nếu ai bị tiêm thuốc sẽ không thể ngủ được nữa.

Hai trăm bao mỗi ngày là phần việc quá đơn giản. Tôi luôn dự trữ một nghìn bao trong cái kho mà tôi mới xây, đề phòng ốm đau, bận việc mà nộp thành phẩm cho người ta.

Bây giờ là tám giờ sáng, tôi đã nhồi đầy hai chục bao bố linh hồn. Trên trời một cái gì đen thùi lùi lao xuống, rơi vào đống bao, khiến chúng tung tóe. Đó là anh Phong Thanh, anh khép cái cánh rồng nâu xì vào lưng rồi nó biến thành hình săm như mọi khi.

-Huy, em làm ở đây à?

-Sao anh biết em ở đây mà lao tới vậy?

Tôi bỏ mũ ra, hơi bực tức. Anh Phong Thanh đưa tay hứng lấy một ít linh hồn láng mịn. Anh nói:

-công việc này cũng hay đấy chứ. Anh xin lỗi nhóc nha, bây giờ anh mới đến thăm em được.

Anh trai tôi đi vài vòng để xem xét bãi làm việc của tôi. Anh tru nhọn môi hút ít linh hồn còn lại trên tay rồi chẹp miệng khen:

-cũng ngon đó chứ.

-ngon cái gì cơ ạ?

Tôi nhún vai hỏi, linh hồn là thức ăn sao, tôi nếm thử cái thứ gió màu trắng mà người ta luôn gọi là linh hồn ấy, không mùi vị gì hết, nó làm cổ tôi dễ chịu, nó thông lên mũi rồi tỏa ra tai. Cứ như là bị ma nhập vậy. Anh Phong Thanh nhìn tôi rồi anh cười ha ha không kiềm chế, anh cởi trần, để lộ ra những hình săm rồng, chúng cũng đang cười. Tôi biến ra hộp không gian, tôi lấy nó làm gương soi, tôi xoay mặt qua trái rồi xoay qua phải, chả thấy gì kỳ lạ hết. Anh trai tôi nhịn cười rồi nói:

-em mà ăn nhiều cái này, chắc thành người mẫu của đội quân quỷ linh quá.

Tôi cau có, ném hộp không gian vào người anh Phong Thanh. Người lớn rồi mà cứ như trẻ con ý. Tôi lảm nhảm:

-anh thì suốt ngày ma quỷ. Ma quỷ, ma quỷ... Ma ma quỷ quỷ..

Tôi vào kho lấy những bao bố đầy căng linh hồn ra. Không phải là khuân từng bao, tôi chỉ việc bó chúng vào hộp không gian và lôi ra, xếp lên thùng xe, mọi thứ xong trong mấy phút. Cũng vừa lúc tôi nghe tiếng nổ, anh Phong Thanh đã phá tan chiếc hộp không gian bao quanh cơ thể. Tôi nhìn anh rồi nói:

-anh về nhà em nhé!

-làm việc thế thôi à em?

Anh quay người nhìn xung quanh rồi nhìn tôi, chạy tới bá vai, bá cổ rồi khoác tay lên vai tôi. Chúng tôi đi bộ về nhà.

 

THẾ GIỚI THẦN LINH (Phần III)

Đi bộ khiến anh Phong Thanh lười nhát trở nên mệt mỏi. Anh ôm tôi bay lên khiến tôi giật mình, tôi hét lớn.

-Anh làm cái quái gì đó?

Anh cười khanh khách, nghe giòn tan. Anh lúc nào cũng vô tư như thế. Tôi giẫy chân trong khi anh đã bay lên cao, tầm cao thế này mà rơi chắc tôi chết mất. Những đụm cát, bụi cây bé tí sao mà đỡ nổi tôi. Nhưng ngay sau khi tôi hét lớn "mau thả em xuống đi", ý tôi là muốn anh ôm tôi hạ cánh xuống đất chứ đâu phải thả tay ra. Tôi ngất đi, cảm nhận cuối cùng là tôi rơi xuống một cái gì êm ái. Tôi tỉnh dậy, xung quanh là quang cảnh quen thuộc, đó là nhà riêng của tôi. Tôi đang nằm úp trên sàn nhà, vừa định cử động vì cảm thấy đau buốt lưng thì anh Phong Thanh ấn lưng tôi xuống  mặt sàn, anh quát:  

-Em nằm im một chút đi, tỉnh sớm thế.

-Em đau quá, anh xăm gì lên lưng em vậy.

-Anh xăm cánh, em yên tâm, cánh lông vũ, không phải cánh rồng như anh đâu.

Tôi đành chịu đau vậy. Anh đã từng xăm cho tôi đôi cánh dơi, tôi không thích điều đó. Anh luôn tự quyết định những điều áp đặt như thế này. Nhưng lần này, đây là lần đầu tiên tôi không bị xích khi đang xăm hình, đôi cánh màu đỏ hiện ra trên lưng, tôi vỗ cánh, cảm giác những luồng gió nâng tôi lên thật thú vị. Không giống đôi cánh dơi đen ngày trước. Bỗng chốc tôi nhớ lại giây phút quan trọng ấy, lần đầu tiên tôi tự quyết định một việc, tôi nhờ một thần rồng tên là Tang chặt bỏ đôi cánh xấu xí của mình. 

Anh Tang cầm thanh đao trong khi tôi đang dang đôi cánh dơi ra. Đúng hơn thì đó là cánh một con rồng mỏ vịt. Một đôi cánh khiến người ta cười nhạo. Anh Tang chặt phăng đôi cánh đi, tôi chỉ biết nghiến răng chịu đựng. Tôi sẽ làm anh trai mình tức điên lên, thế nhưng anh không nói gì và từ đó anh không còn xích tôi lên bảng để xăm trổ lên người tôi nữa. Anh hiểu tôi muốn gì. Nhưng tại sao hôm nay anh lại một lần nữa xăm lên lưng tôi một đôi cánh, anh làm thế để làm gì, muốn tôi bay khỏi đây ư. Tôi còn công việc mà, nói đến công việc tôi chợt nhớ không biết mình đã ngủ bao lâu rồi. Tôi phải xem lịch, nếu bỏ làm tôi sẽ bị bêu giữa đường. Tôi sẽ bị đám trẻ con vẽ lên cơ thể như những gì tôi đã chứng kiến. Đã hai ngày tôi không đi làm, tôi chạy ra cửa, một khung cảnh trước mắt hoàn toàn khác. Những chiếc lá hình sao năm cánh vàng và nhấp nháy đang rơi đầy sân. Tôi vỗ cánh, bay lên xem chuyện gì đã xẩy ra. Tôi vụt bay  lên cao, qua hẳn cả lốc xoáy. Cơn lốc như nhỏ lại, những linh hồn bay chậm, chúng hét lên, than khóc, có cả tiếng cười thỏa mãn... Đủ thứ ngôn ngữ làm tôi gợn da gà. Phía bên ngoài, những cái cây kỳ lạ cao vút. Tôi hạ cánh xuống một rừng cây kỳ lạ ấy.

Thân hình to cao và trắng sáng, những cái cành sai chĩu quả hình sao, y như những cái hạt mà Nam đưa cho lão Hoa Ngói. Trong thân cây, linh hồn lao từ gốc lên ngọn, tỏa ra các cành rồi biến mất.

Anh Phong Thanh hạ cánh, đứng gần tôi. Anh vui vẻ kể:

-Hai hôm mà đã to thế này, lúc anh đi qua, nhìn nó bé tí. Thật đúng là một loài cây tốt. Nó làm thay công việc của em đó.

Anh Phong Thanh vừa nói vừa bẻ một cành cây, cho vào miệng nhai, có vẻ như anh đã bị Rồng hóa bản năng con người trong anh rồi, cái gì cũng thích nếm, cũng thích ăn.

Thành phố Cầu Vòng không còn lung linh nữa. Nó trở thành một thành phố ngập tràn muông thú, những con vật di tản vì những cái cây kỳ lạ chiếm đất nhanh chóng. Quân đội đang huy động mọi lực lượng tham gia đào kênh nước ngăn cách khu rừng. Đủ loại phép thuật được trưng dụng, nhìn kênh đào từ trên cao như một dải lụa đầy màu sắc bao quanh khu rừng Thực Linh, chúng tôi thống nhất gọi những cái cây là Thực Linh. Lão Hoa Ngói bay trên những cánh rừng và gieo lên một loại bột lạ, nó làm ức chế quá trình sinh trưởng của cây Thực Linh. Lão đã thành công bước đầu trong việc giảm lượng linh hồn bay về. Thế giới này sẽ yên bình hơn bất cứ lúc nào, yên bình hơn bất cứ giai đoạn lịch sử nào. Thế nhưng điều đó đồng nghĩa là tôi sẽ mất việc. Tôi quay lại tâm bão, vào nhà, đóng kín cửa và nằm bẹp dí trên giường. Tôi đã từng muốn cả đời ở đây làm công việc này cơ đấy. Giờ đây tôi là một cậu nhóc thất nghiệp. Cơ hội đi học cũng không còn nữa. Tôi sẽ là người vô gia cư trong thế giới này. Tôi bật cười khi nghĩ đến điều đó, mọi thứ ta có được một cách dễ dàng đôi khi cũng mất đi nhanh chóng. Tôi mặc cho thời gian trôi, tôi hơi thất vọng và chán nản. Ngay lúc này tôi chỉ muốn ngủ và ngủ thôi, tôi thở dài rồi lim dim ngủ. Ai đó chui qua cửa sổ, những âm thanh mà hắn phát ra thật lạ, tiếng xì xèo, lẹt đẹt như chập điện. Thế nhưng tôi chẳng tài nào mở mắt và thức dậy xem ai đang làm phiền. Tôi cố gắng để mở hé được một mắt.

Trước mắt tôi là một người mặc đồ bó sát màu vàng và tỏa ra ngọn lửa màu vàng xen lẫn màu cam. Hắn ta nói cái giọng trầm trầm:

-Tôi mượn bộ quần áo nhé!

Tôi nghe rất rõ câu nói của anh ta, nhưng tôi không thể thức dậy, có vẻ như anh và nhiệt năng của cơ thể anh đã làm thân thể tôi bị nén cả về thể xác lẫn tinh thần như thế này. Tôi cũng không biết như vậy có đúng không, anh ta nhìn tôi, ngơ ngác hỏi:

-anh bị làm sao vậy?

Tôi tự hỏi tại sao anh ta lại vào đây mượn trang phục. Anh cầm tay lôi tôi dậy. Những vòng Treo của tôi nứt ra và dời khỏi chân tay. Cảm giác đầu óc minh mẫn mà cơ thể nặng chĩu và cứng đơ như người già đã tan biếm. Ngay lập tức một quả cầu điện xanh bay ra khỏi tay tôi và nhắm thẳng vào ngực anh ta rồi tôi thở dốc. Chân tay tôi đang nóng rát. Nguồn nhiệt của anh thật mạnh không tưởng.  Nếu anh tiếp xúc với những thần cây bình thường, có thể họ đã tan ra thành cát. Và bây giờ tôi là một Thần Rồng không bị xích, một loài rồng thả rông và bản năng rồng trong tôi đang lớn hơn ý thức, suy nghĩ con người. Tôi vớ lấy cái vòng đã vỡ và đeo vào cổ tay trái rồi ném cho anh ta một hộp không gian loại kiên cố, chịu nhiệt. Thế nhưng chiếc hộp vỡ tan tức khắc và anh bay tới, túm áo ngực tôi, hơi nóng có vẻ như không còn nữa. Tôi không còn cảm nhận thấy nhiệt độ khác thường trong phòng. Anh ta đã xuất hiện là một thân xác bình thường của một cậu thanh niên. Cơ thể anh không mặc gì hết. Anh trợn mắt nhìn tôi rồi anh quát:

-tôi chỉ mượn một bộ đồ thôi nhóc.

Tôi im lặng khi bị anh ấn tôi xuống giường, cái giường đang bốc lên hơi xanh của phép thuật bảo vệ đồ đạc. Anh thần lửa lục đống quần áo rồi quay sang hỏi:

-không còn bộ nào khác hả nhóc?

Tôi lắc đầu. Tôi đang cố ghép lại những cái vòng Treo, nhưng nó đã giòn và vỡ vụn ra khi mất nhiệt độ, chỉ còn duy nhất chiếc vòng tôi đang đeo mà thôi.

Anh lạ mặt mặc quần áo rồi uống cốc sữa tôi để trên bàn góc phòng, đó là sữa bò khoang thế nhưng khi anh uống xong, anh chẹp miệng:

-Ua! Nước đã quá, em còn không? 

Cứ như là anh ta đã từ lâu không ăn uống vậy. Lúc mới vào, anh ta mặc một bộ đồ lửa bó sát.  Cái mũi, cái miệng không hở ra, thậm chí đôi mắt cũng một màu vàng sáng chói. Một vị thần đi đâu xa mới quay về.

Tôi cười khi anh hỏi câu hỏi ngớ ngẩn đó rồi tôi giải thích: 

-Đó là sữa anh ạ. Nước thì dưới phòng khách mới có ạ.

Tôi kéo tay anh xuống phòng khách, rồi rót cho anh cốc nước. Anh liếm mép rồi tu nguyên bình nước hết trong một hơi. Xong, anh nhoẻn miệng cười, nụ cười khiến gương mặt ấy hoàn toàn trái ngược với lúc ban đầu. Điều đó làm tôi cảm thấy an toàn.

Anh Phong Thanh mở cửa đi vào, anh nghiêng đầu nhìn tôi và anh khách lạ. Anh cười nhẹ rồi ngồi vào cái ghế gỗ cạnh tôi, cả gian nhà có ba cái ghế và một cái bàn trong khi phòng rộng thênh thang, tôi chẳng mua sắm gì cho nơi này hết, nếu thêm một ai đó vào thì tôi sẽ phải đứng mà tiếp khách. Anh Phong Thanh nhìn tôi rồi quay sang nhìn anh khách lạ. Anh không chào anh ta mà anh nhắc nhở với vẻ đã quen biết trong khi anh khách lại tỏ vẻ lo lắng, đôi mắt đảo quanh:

-Thần Fireky! Cảnh sát đang nháo nhào lên vì một phần lớn rừng cây Thực Linh bị cháy đen thui đó.

-Điều đó thì liên quan gì đến tôi?

Anh thanh niên với cái tên nổi tiếng Thần Fireky nói. Vậy là tôi gặp được một trong năm vị thần cai quản thiên hà Ba Sáu Tám, đó là một thiên hà tuyệt vời. Thì ra anh cũng có hình hài con người như vậy, nhưng anh đến đây làm gì, anh đâu có thời gian mà đi dạo chơi. Tôi nhìn anh Fireky, bộ dạng anh nhìn ngố như một cậu trai mới lớn, thân thể to lớn trong khi cái đầu với suy nghĩ có vẻ chưa lớn.

Anh Phong Thanh túm tay tôi giơ lên rồi anh nhăn mặt quát:

-em bỏ cái vòng đâu rồi? Sao lại tháo ra được? Nguy hiểm lắm đó, mau theo anh.

Anh cầm tay lôi tôi ra ngoài cửa. Anh Fireky đi theo, anh ta có thái độ rất hời hợt, không biết anh có suy nghĩ đến điều đó không nhưng anh đã hại tôi, anh biến tôi thành một con người lai rồng. Tôi sẽ biến thành hình hài nửa người nửa rồng như những con rồng mà tôi đã kể trước kia. Anh Phong Thanh với tay lên trời và lôi xuống một cái vòng Treo mới rồi kéo tay trái tôi, anh nhìn thấy chiếc vòng, anh nhẹ giọng:

-Vẫn còn đây thây, em còn mấy cái?

-Em còn một cái.

Tôi trả lời rồi cúi mặt. Anh Phong Thanh quay sang nhìn anh Fireky, anh kéo tay anh Fireky rồi đeo cho anh Fireky một cái vòng. Anh Phong Thanh nói:

-Tặng anh này, hì hì! 

Anh Fireky giụt tay lại, nhìn cái vòng rồi nói:

-Ế, cậu làm cái gì vậy Uline?

Có phải tôi vừa nghe anh Fireky gọi anh trai tôi là Uline? Đó là một trong mười hai nhân vật ác độc nhất thế giới. Sao mà tôi lại có vinh hạnh thế này, quen biết toàn những thần thánh cỡ thế giới như này. Thế nhưng họ chẳng giống những nhân vật hoành tráng như trong báo ảnh mà người ta vẫn nhắc tới.

Anh Phong Thanh be miệng anh Fireky. Tôi tránh được phép thuật xóa trí nhớ của anh trai tôi, anh lập lại hành động. Anh chỉ ngón tay trỏ về phía tôi, tôi tránh né rồi nhíu mắt nhìn anh, hét lớn:

-Anh làm cái quái gì vậy?

-Em không được biết điều đó.

Anh lại chỉ tay vào hướng tôi chạy. Tôi kịp thời thực hiện phép thuật ghi nhớ khi anh trai chỉ trúng đầu tôi. Cảm nhận sự mất một ký ức khó có thể biết được. Cứ cách khoảng hai ngày, tôi lại lục lọi những sự việc đã diễn ra hay những kiến thức, thông tin đã tiếp thu mà tôi cần phải nhớ và tôi đã choáng ngợp khi thấy anh trai mình có tên trong danh sách những vị thần tàn ác nhất thế giới.

Sau khi anh xoá trí nhớ tôi, chúng tôi chơi vui vẻ với nhau như chẳng có chuyện gì quan trọng xảy ra.

Không chỉ vị thần Fireky đi tới chiêm ngưỡng loài cây Thực Linh kỳ diệu, mà còn có hàng ngàn lượt tham quan nữa. Những cái cây quý báu và đẹp đẽ chỉ sống được khi ở dưới bóng của vòng xoáy linh hồn, nó không thể phát triển khi gặp ánh sáng mạnh và chuyển thành mầu đen khi gặp lửa. Khu rừng bị cấm sau vụ cháy rừng chưa rõ nguyên nhân, tôi biết

người đó là ai nhưng quan trọng gì, dù sao thì cánh rừng vẫn đang tồn tại và phát triển tốt.

Tôi bị mất việc vì những cái cây ấy, thật là đen đủi. Tôi dời khỏi thế giới ồn ào này. Tôi đi lang thang dọc theo đường tàu. Những chuyến tàu lướt qua, nó không đẫu lại khi chưa tới ga và tôi cũng chẳng cần đi tàu. Tôi gặp một cánh cửa lạ, nó giống hệt cánh cửa dẫn vào thế giới Linh Hồn. Ban đầu tôi nghĩ sẽ không bước vào đó được đâu vì tôi không có giấy tờ tùy thân, không có hộ chiếu, không có gì hết. Thế nhưng tôi có thể tự do ra vào như cửa nhà mình. Hệ thống cửa như vậy thì làm để làm gì, chi bằng vứt xó đi. Cánh cửa dẫn tôi đến bầu trời của một thế giới, nơi có những con chim nhạn đang bay trong nắng, nơi có sóng biển rì rào, nó giống như tấm gương phản chiếu thế giới gốc vậy. Tôi bay theo những đám mây non bồng bềnh và trắng mịn. Phía dưới là những toà nhà tầng cao vút. Tôi hạ cánh xuống một sân thượng, cụp đôi cánh xuyên qua lớp vải vào cơ thể và rón rén đi xuống cầu thang. Tôi nghe thấy tiếng xe cộ đi lại nhộn nhịp dưới đường. Những cô gái, chao ôi có rất nhiều những cô gái trẻ đẹp. Đây là một nơi mà tôi chưa từng nghe đến, chưa từng đọc qua tài liệu ghi chép. Tôi ngồi hàng giờ trong một thư viện để đọc sách, ngôn ngữ ở đây giống với ngôn ngữ mà tôi dùng nên mọi thứ thật là dễ hiểu. Một thế giới như tôi hằng mơ ước. Một thế giới không phép thuật và đồng tiền có giá trị. Tôi yêu điều đó, có vẻ như đây là thế giới trong mơ của riêng tôi.

Trong màn đêm, tôi thích ngắm những con tầu điện hiện đại và sang trọng lao đi trên đường ray. Tôi thích ngắm mặt trời lên phía biển xa, tôi ngồi ghế đá, nhâm nhi một li sữa. Tôi thích những cảnh tượng thanh bình như thế này.

 

THẾ GIỚI THẦN LINH (Phần IV)

 

Tôi cũng thích ngắm phụ nữ nữa, những cô gái quyến rũ đi bộ trên bãi biển vào bình minh. Mái tóc đen tung bay trong gió biển, bộ ngực tròn căng, eo và đùi, chao ôi...! Họ thật tuyệt.

Nhưng thôi, tôi không được phép yêu đương gì hết, mơ hồ làm chi cho mệt. Giá mà tôi không sinh ra từ thế giới gốc thì có thể lúc này tôi đang yêu một cô gái xinh đẹp nào đó. Tôi thoáng nghĩ tới việc tự ý sống và làm việc tại đây, qua mặt thần Gốc và yêu một cô nàng xinh đẹp, tôi sẽ chỉ sống chung và không để nàng sinh ra một sinh linh nào hết. Nhưng rồi tôi đội mũ che đi khuân mặt đáng yêu của mình và đi lang thang trong thành phố biển.

Khu chợ nhộn nhịp, sầm uất với đủ loại hàng hóa. Những cô gái xinh đẹp giả vờ xấu xí để bán hàng rau, hàng thịt lợn, thịt gà... Xe cộ tấp nập toàn oto. Tai nạn làm khúc cua tắc nghẽn và náo loạn, người nói, người chỉ, kẻ chửi bới nhưng nạn nhân thì vẫn nằm dưới lốp xe. Tôi mặc kệ, tôi bắt đầu thấy sợ thế giới này, có quá nhiều khiếm khuyết. Cho dù tôi mới chỉ đi loanh quanh trong một thành phố nho nhỏ được đặt cạnh biển. Nếu đây là thế giới hắng mơ ước của tôi thì tôi đã nhầm, nơi tôi sinh ra có cuộc sống tốt đẹp hơn nhiều.

Tôi ngủ say sưa trên ghế chờ xe buýt với hy vọng có thể một cô bé nào đó sẽ đánh thức và làm quen với tôi, một cậu nhóc bụi đời thực sự và ga lăng chính là tôi...

-Này anh! Anh ngủ ở đây từ sáng hôm qua đúng không?

Tôi tỉnh dậy, trước mắt tôi là một cậu nhóc mặc đồng phục trường học và cậu ta đang đeo cái khẩu trang đen xì. Thấy tôi mở mắt, cậu ta kéo tôi dậy và đẩy tôi ra một đầu ghế rồi cậu ngồi xuống. 

-Anh có một hương thơm rất lạ...!

Cậu nhóc nhìn tôi rồi nhìn cái đồng hồ đeo tay ở tay trái của cậu.

Sáng hôm qua tôi đâu thấy cậu ta nhưng tôi đã ngủ nhiều như vậy sao? Tôi thở dài, quen được một cậu con trai thế này thật chán. Xe buýt đến, cậu nhóc lên xe. Chân trái cậu ta bị đau phải đi khập khiễng. Đúng là một thế giới không hoàn hảo.

Tôi cũng lên xe đi theo cậu nhóc xem sao...

-a a... Cháu không mang theo tiền, cháu bị ai móc hết khi ngủ rồi!

Tôi mếu máo giải thích khi chú soát vé cáu gắt với việc tôi không có tiền. Cậu nhóc thọt chân ban nãy đưa tiền trả chú ấy rồi quay sang nói với tôi:

-anh nên về nhà đi!

Chúng tôi xuống xe, trước mặt là một cổng trường cấp ba. Con gái, con trai ra vào tự do như không, sao họ lại không phân chia trường học dành cho nam và trường học dành cho nữ nhỉ? Nhưng thôi không sao, biết bao nhiêu là cô gái chân dài xinh đẹp đang mời gọi kia mà. Tôi khoác vai người bạn mới quen để dễ vào trường, quên mất là cậu ta bị què chân, tôi ngại đỏ mặt khi cậu ấy nhắc nhở:

-anh nên bỏ mũ che mặt ra với lại tôi sẽ lệch vai mất!

Tôi vội vàng bỏ tay ra khỏi vai cậu bạn, nhưng tôi khó mà bỏ mũ ra được, khuân mặt tôi sẽ gây chú ý. Nhưng cậu bạn tôi đã cầm chóp mũ mà lôi ra. Thế là xong, những cô gái sẽ bị vẻ ngoài điển trai của tôi mê hoặc mất thôi. Tôi nhăn mặt chạy ra ngoài cổng, chốn mất rạng. Sao tôi lại nhát gái vậy chứ? Tôi đang nghĩ gì thế không biết.

Giờ thì trong túi không còn một xu. Tôi quay về nhà lấy tiền, không nhiều lắm nhưng đủ tiêu. Tôi lo nghĩ về chuyện làm sao cho có nghề nghiệp ổn định. Tôi mở một cửa hàng quần áo, những bộ quần áo được phép thuật bảo vệ. Giá của nó rất đắt, tôi thích cho mọi thứ thật là đắt, nhưng quần áo bền đẹp mà, tôi kiểm tra từng đường kim mũi chỉ và làm phép cho chúng... Tôi xoa tay lên bề mặt vải, đôi tay với ánh sáng tím đen của tôi sẽ làm mọi thứ bền đẹp, nói chung là mặc cả đời không sao. Ngoài ra, bộ đồ còn giữ thân nhiệt và làm sạch cơ thể. Ai mua được thì mua, không mua được thì khoác thử cho nghiện, rồi thì ngày nào cũng đến ngắm. Đôi khi còn làm tôi bực tức vì cả tuần chẳng bán được một cái áo quần nào.

Tuyết và Vinh là đôi bạn trẻ rất hay tới cửa hàng tôi để sờ một lần vào bộ đồ mà họ đã mặc thử. Họ không đủ tiền để mua. Một trăm mười tám triệu cả thảy hai bộ, cũng rẻ mà, có bộ còn niêm yết một tỉ tròn. Nhiều vải, tôi phải tốn thời gian sờ lần, hóa phép.

-Em chào anh Huy!

-Tuyết à? Em vào đi!

Tuyết ngại ngần đi vào với nụ cười trên môi. Cô bước tới vuốt ve cái đầm màu xanh dương rồi mới nói chuyện tiếp với tôi.

-Anh Vinh có đến đây không ạ?

-Sao cơ?

Tôi giật mình nhìn Tuyết, hỏi thêm

-Có chuyện gì thế em?

Cứ thế là Tuyết rơi nước mắt, tôi hỏi bao nhiêu cũng không nói gì. Tôi né tránh cái ôm của Tuyết. Tôi phải làm sao đây? Tôi có một linh cảm không tốt, nhưng chắc không có chuyện gì sẩy ra đâu. Tôi lấy khăn lau đưa cho Tuyết, nhưng tôi phì cười vì tấm vải phép thuật không thể thấm nước, tôi quay mặt đi vì thấy mình thật vô duyên. Tuyết cũng cười, cô lấy tay quệt nước mắt ra thái dương rồi nhìn tôi, nhẹ nhàng nói:

-từ giờ em sẽ không phiền anh nữa, có lẽ anh ấy hiểu nhầm em với anh. Nhưng cho dù anh có đáng yêu thế nào thì em cũng chỉ coi anh là bạn thôi. Em không hiểu tại sao ngày nào em cũng tới đây và chỉ muốn chạm một lần vào bộ đồ đó. Nhưng ba hôm nay, anh ấy không liên lạc với em.

-không phải đâu em, bạn ấy đi làm, không có thời gian thôi. Anh hứa ngay ngày mai bạn ấy sẽ có thời gian cho em.

Tôi nhìn Tuyết rồi nhìn ra phía manacanh ngoài cửa. Đó là Vinh, bạn ấy chịu đội mũ len kín mặt, đeo bao tay giả làm manacanh để có tiền mua quần áo. Tôi đã mềm lòng khi Vinh cầu xin tôi. Tôi định cho cậu ấy làm ba ngày một đêm, đêm nay tôi sẽ ăn uống một bữa no nê với cậu bạn rồi đưa cho quần áo. Thế thôi.

Tuyết chạy ra cửa, ôm trầm lấy con manacanh, Vinh đứng cạnh bỏ mũ ra rồi ôm Tuyết, đúng là hài. Tôi gói ghém bộ đồ cho họ, ai cũng như thế thì tôi lỗ vốn mất. Nhưng chơi với tôi đâu có thiệt, tôi nhận ra một điều là tình cảm con người ở đây rất sâu sắc...

Hai tháng, khách đến rồi đi. Tôi thích nhìn những gương mặt, nhất là những cô gái, tôi mê gái đến kỳ lạ, nhưng cũng nhát gái đến lạ kỳ. Tôi ngủ với An Kỳ, một cô gái xinh đẹp, trẻ trung và dễ dãi. tôi không biết tại sao tôi làm vậy. Tôi nằm co do và quay lưng về phía An Kỳ, lo nghĩ về những hình phạt giành cho tôi. Chẳng dại gì mà để mình bị phạt. Tôi ngủ theo cách của tôi, nằm ngửa, hai tay duỗi thẳng, hai chân duỗi thẳng, thoải mái và gọn gàng. Tôi không biết cô bỏ đi từ lúc nào, cô ta mang theo cả đống quần áo trong cửa hàng. Đúng là một ả cáo già. Từ giờ tôi sẽ chẳng bao giờ mơ mộng đến chuyện gái gú nữa, sống bình thường như một vị thần thôi.

Sáng sớm, những con chuồn chuồn cánh đen bay qua cửa sổ, đó là những con côn trùng trong thế giới gốc, chúng luôn bay quanh chị Sinh. Tuy nhiên chị ta đã bị hội đồng X xét sử và bỏ tù trung thân ba năm trước vì tội buôn bán phép thuật. Nhưng ai mà bắt được chị ta cơ chứ, một vị thần hắc ám đứng đầu trong số những vị thần tàn ác nhất và đương nhiên phép thuật của chị ta là rất nhiều và mạnh. Chị ta là người tạo ra phép thuật. Thế nhưng, thế giới này lại xuất hiện những con vật hắc ám này. Tôi ném quả cầu điện xanh vào chúng. Không chính xác, chúng cũng mạnh mẽ như chủ nhân của chúng vậy. Tôi nhanh chóng ném hộp không gian về phía chúng. Cũng không chuẩn xác. Chẳng ngần ngại gì, tôi ném liền ba quả phép đen thui của tôi về phía chúng, những con chuồn chuồn cánh đen, nó tránh và lại bay lù lù  trước cửa. Tôi bực mình quát:

-thôi! Vào nhà chơi đi mấy nhóc! Chuồn mới chẳng chuồn.

Chúng biến thành người, những cô gái có vẻ mặt khó coi và cơ thể trần truồng vừa đặt chân xuống đất đã nhăn mặt chửi. Những ba cái miệng chứ ít đâu.

Sau khi họ mặc quần áo họ mới đề đạt công việc. Cô có bộ mặt dài như cái  tàu lá bay đi. Cô có bộ mặt tròn, đôi mắt lồi lồi thì biến mất xuống nền nhà, mấy làn khói đen xì bám lấy tôi. Cô chuồn chuồn thứ ba ở lại nói chuyện:

-chị Sinh vừa đuổi chúng tôi vì không cứu được chị Bốn. Anh sẽ giúp tôi chứ! Nếu không chúng tôi sẽ chết.

Tôi nghĩ thầm "chết thì mặc xác các cô chứ liên quan gì đến tôi, đi cầu xin mà ra vẻ thanh cao". Rồi tôi thay ra thành lời: 

-Tôi đâu có tài cán gì mà cướp ngục! Hơn nữa, tôi đâu có xấu xa như các cô!

Cô ta hai tay chống nạnh, hếch mặt quát:

-loại thần làm đủ việc xấu như anh mà cũng biết mắng tôi cơ à? ... 

Cô ta ngoảnh mặt cười nhạt rồi lại nhìn tôi mà quát:

-bạn bè mà thế à?

-Cô đang nói cái quái gì thế? Tôi chẳng biết cô là ai nữa cơ mà. Cô là ai?

-Cô Ba nè! Anh cũng diễn kịch khéo đó!

-Có lẽ cô nhầm với anh trai tôi rồi.

-Há?

Cô ta hét lên rồi gân mặt quát, có vẻ như vậy khiến khuân mặt nhăn nhó trở nên dễ nhìn hơn.

-Trời đất ơi, anh không được biết nhiều về anh ta.

-Nhưng tại sao cô lại nhầm lẫn một cách kỳ quặc như vậy? Tôi và anh Phong Thanh có điểm nào giống nhau đâu?

Tôi mặc kệ cô ấy rồi đi thu những cái móc treo quần áo còn vãi lung tung ra khắp phòng. Treo nó lên và những bộ quần áo đã mất sẽ được tôi lấy về trong phút chốc. Tôi đâu có phải là người bình thường,  phải dùng cảnh sát điều tra mới lấy lại được. Tôi dùng phép thuật là xong, những phép mà ai sinh ra cũng có, ai cũng tự biết dùng. Lấy đồ vật của mình về, chữa lành vết thương, đưa thư tuyệt mật và khá nhiều phép khác mà tôi không biết nó là bản năng hay do mình tự học được như phù phép bảo vệ cho đồ đạc và quần áo. Còn nhiều nữa.

Chị ta biến thành chuồn chuồn rồi bay đi mất. Tôi lại làm việc, công việc bán quần áo của tôi. Nhưng tôi lo cho anh Phong Thanh, anh mà giao du với những người xấu ấy, tôi e là không yên tâm, rồi một ngày anh sẽ không còn những vỏ bọc nào hết, anh sẽ không thể dùng mưu mẹo như chị Sinh. Mà có mưu mẹo thì những thành viên xung quanh cũng phải gánh chịu thay, dù thế nào cũng không nên làm thần ác. Tôi không bao giờ muốn mình trở thành một kẻ xấu hay một tên tử tù khiến người ta khiếp sợ.  

[Còn tiếp]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro