Chương 32: Nhặt một cuốn sách.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 32: NHẶT MỘT CUỐN SÁCH.

"Sao rồi! Tiểu Du vẫn không bắt máy à?", Lâm Từ Vân nhìn Lâm Tú Hồng vẻ mặt đầy lo lắng mà hỏi.

Lâm Tú Hồng hạ điện thoại xuống đặt lên bàn, sắc mặt cũng lo lắng không kém, bà thở dài trả lời Lâm Từ Vân, "Nó vẫn không bắt máy. Chắc nó bận gì đó? Tiểu Du hứa về chắc là sẽ về nó không bao giờ thất hứa đâu?"

"Phải làm sao đây, đâu cô điện thoại một lần nữa xem.", Lâm Từ Vân lại hối thúc.

Lâm Tú Hồng chao mày tức giận, lấy
điện thoại đưa trước mặt Lâm Từ Vân mà lớn tiếng.

"Chị có giỏi thì tự cầm lấy mà điện đi, đừng có mà nhờ người khác điện thoại nữa. Hứ! Quan tâm mà cứ giả vờ. Bực cả mình, điện thoại từ sáng giờ mà chẳng thấy thằng bé bắt máy."

"Này sao tự dưng cô lại nổi điên với tôi thế hả?"

"Không nổi điên mới lạ. Nghĩ đi nghĩ lại chị cũng thật quá đáng. Chỉ có một chuyện nhỏ thôi mà chị cũng làm lớn, để bây giờ thằng nhỏ giận không muốn bắt máy điện thoại rồi kìa."

Lâm Từ Vân cười tức giận, dồn hết sức mà thét lớn, "Cô bảo tôi quá đáng! Nếu tôi không quản chuyện kết bạn kết bè của nó lỡ mai mốt có chuyện gì xảy ra làm sao tôi có thể sống nỗi. Cô là dì của nó mà cô chẳng chút bận tâm hay sao? Cô thử có con đi rồi sẽ biết cảm giác làm mẹ lo lắng cho con cái là như thế nào?"

Lâm Tú Hồng không kiềm được cảm xúc cũng gay gắt lại, "Ai bảo chị em không lo lắng cho Tiểu Du, bây giờ em như ngồi trên đống lửa đây này! Mà chị cũng ngộ, ngày xưa ba mẹ có khi nào quản chuyện bạn bè của chị đâu. "

"Này! Sao cô lại lôi chuyện quá khứ của tôi ra thế hả? Tôi chỉ có mình Hoàng Du là con, tôi phải bảo vệ con mình chứ?"

"Nhưng nó lớn rồi nó tự hiểu người tốt kẻ xấu. Từ nhỏ chỉ đã quản nó quá nhiều rồi, bây giờ nó đã lớn chị có thể bớt quản nó chút đi. Nếu chị cứ giữ cái cách quản giáo như thế này rồi một ngày Hoàng Du nó sẽ ghét chị và từ mặt cho mà xem."

Lâm Từ Vân chợt im lặng. Mỗi lần cứ nghe Lâm Tú Hồng nói đến chuyện Hoàng Du sẽ ghét mình, từ mặt mình tự dưng bà cảm thấy vô cùng sợ hãi. Đôi lúc bà thầm nghĩ, một ngày nào đó, nếu chính miệng Hoàng Du thốt ra những lời nói chua cay này, liệu lúc đó bà sẽ như thế nào? Càng nghĩ tâm trí lại càng hoang mang.

Lâm Tú Hồng lại cầm điện thoại lên tiếp tục gọi Hoàng Du, nhưng lần này tiếng chuông chỉ reo lên một tiếng liền tắt ngay. Lâm Tú Hồng vội vả nhấn gọi lại thì chỉ còn nghe tiếng tút tút không thể liên lạc được.

"Thằng nhỏ này sao lại tắt máy luôn thế này!", Lâm Tú Hồng hoang mang mà thốt.

"Cô bảo sao? Hoàng Du tắt máy là sao?"

"Thì tắt nguồn điện thoại không muốn chúng ta điện thoại làm phiền nó chứ sao nữa!"

"Tại sao lại như vậy? Không được! Tôi phải đến nhà nó xem sao."

"Đợi em, em cũng muốn đi?", Lâm Tú Hồng bật người ngồi dậy, "Để em lên phòng nói anh Hai một tiếng."

"Cô không cần nói sáng sớm công ty có việc gì gấp nên ông ấy đã đi rồi!"

"Vậy à! Vậy thôi chúng ta đi mau lên."

Lâm Từ Vân cùng Lâm Tú Hồng bước ra khỏi cửa, vừa mở cổng bước ra đường. Chiếc xe hơi của Trương Tiêu Cận vừa chạy tới.

Hoàng Du và Trương Tiêu Cận mở cửa bước ra, Lâm Tú Hồng thấy vội hét lớn vui mừng khiến hai người họ giật cả mình. Lâm Tú Hồng chạy đến ôm chằm lấy Hoàng Du ríu rít tựa như cậu là con ruột của mình. Lâm Từ Vân ngơ ngác nhìn, bờ môi cong lên chanh chua, đứng nhìn mà đôi mắt tóe ra lửa đỏ.

"Ôi Hoàng Du cháu của dì. Dì nhớ con quá đi mất! Xem kìa cháu tôi vẫn đẹp trai như ngày nào."

Hoàng Du cười cười, "Dì vẫn vậy, chẳng già đi tí nào?"

Lâm Tú Hồng đánh nhẹ vào vai Hoàng Du, "Đúng là dẽo miệng. Ủa mà sao hai người lại đi chung thế này!"

"Dạ ba với con tình cờ gặp nhau trên đường."

"Thế hả? Mà này, điện thoại của con đâu, dì điện thoại mấy cuộc mà sao con không bắt máy?"

"Sáng con ra ngoài sớm nên quên đen theo điện thoại."

"Con thật bất cẩn. Làm dì với mẹ con lo lắng chết đi được."

Lâm Từ Vân chợt chen lời, "Cô đừng bịa chuyện, tôi không rãnh đâu mà lo lắng. Tôi nào có con trai, con tôi nó bỏ tôi đi lâu rồi."

Lâm Tú Hồng xị mặt xuống, "Ơ cái chị này, chị nói vậy không sợ Tiêu Du buồn sao?"

Lâm Từ Vân lạnh nhạt mà đáp, "Nó có xem tôi là mẹ đâu mà sợ, ngay cả gặp tôi cũng chẳng thèm chào tôi lấy một tiếng."

Dứt lời Lâm Từ Vân bỏ đi vào nhà.

Ba người đứng im ngơ ngác nhìn.

Lâm Tú Hồng buồn cười mà nói, "Này chẳng phải chị là người trông ngóng Hoàng Du nhất sao? Thật là...", Lâm Tú Hồng quay sang nói với Hoàng Du, "Mẹ con, bà ấy lại đóng kịch đấy."

Hoàng Du mỉm cười, "Con biết mà dì."

Trương Tiêu Cận lắc đầu, "Bà ấy lúc nào cũng vậy. Con mà không về có khi chẳng kịp gặp mặt ba lần cuối. Haha!"

"Anh chỉ chịu một phần thôi, em cả ngày ở nhà với bà ấy lúc nào mà chả nghe than thở. Chắc kiểu này em phải tìm một tấm chồng mới được."

"Câu này anh nghe em nói bao nhiêu lần rồi mà có thấy ai rước em đâu."

"Chắc em phải đợi Tiểu Du lấy vợ, em mới an tâm mà lấy chồng chứ? Haha!"

"Thôi! Em  vào dọn cơm cho Hoàng Du ăn đi. Nó đói lắm rồi đó."

Lâm Tú Hồng hoảng hồn, "Chết mất!
Dì mừng quá nên quên giờ giấc. Thôi vào nhà nhanh! Đồ ăn dì múc sẵn hết rồi giờ chỉ còn dọn ra ăn thôi!"

---------------------------------------------

Cả ba người cùng bước vào nhà, vừa mở cửa đã thấy Lâm Từ Vân ngồi xem tivi. Trương Tiêu Cận lại ngồi gần bà, Hoàng Du cũng vậy. Tuy nhiên một ánh mắt liếc nhìn hai người họ bà cũng chẳng buồn mà liếc, vẻ mặt bà lúc này rất ư là kiêu kỳ.

Lâm Tú Hồng đứng nhìn điệu bộ hờn chồng giận con của chị mình mà phát mệt. Lâm Tú Hồng trề môi  bước xuống phòng ăn dọn cơm. Nhưng chân vừa chạm xuống khu vực phòng ăn, nhìn trên bàn, đồ ăn thức uống đã dọn lên sẳn. Lâm Tú Hồng cười thầm trong bụng, không ngờ bà chị mình có lúc nhanh nhẹn siêng năng như vậy?

Lâm Tú Hồng từ phòng ăn nói vọng lên, "Cả nhà xuống ăn cơm đi em dọn xong hết rồi."

Ngồi trên bàn ăn, không khí có vẻ khá nặng nề, những ánh mắt mang nhiều ẩn ý nhìn nhau.

Lâm Tú Hồng mang cặp mắt hình viên đạn nhìn Lâm Từ Vân ngụ ý cái bà già này bớt diễn lại chút đi, làm cho không khí nặng nề bà mới vui hay sao? Lâm Từ Vân thì nhìn Trương Tiêu Cận thầm mắng chữi sao ông không nhanh nói chuyện với con mà im lặng thế hả? Thiệt là khiến tôi tức chết đây mà. Còn Trương Tiêu Cận nhìn Hoàng Du cầu viện, lòng nhủ thầm con trai, con cứ im lặng làm ba thật khó xử đây này.

Riêng Hoàng Du thì khỏi phải nói, cậu
chẳng màn đến ba vi tiền bối kia, mắt thì nhìn nguyên bàn ăn lòng dạ nhớ đến người kia, chẳng biết tên tiểu tử ấy đã ăn uống gì chưa? Điện thoại cậu chẳng đem theo nên không thể nào nhắn tin cho Vương Nghị mà hỏi, tự dưng lòng lại khó chịu vô cùng.

Mãi một hồi suy tư, Hoàng Du chợt cảm giác không khí có chút lạ lẫm, cậu ngước mắt nhìn lên thì cả ba người đang nhìn chằm chằm lấy cậu. Tự nhiên cậu cảm thấy lạnh cả sống lưng, vẻ ngượng ngùng thể hiện trên gương mặt, cậu cứ ngỡ mình đang ở nhà người khác chứ không phải nhà mình.

Hoàng Du cười một cách ngượng ngịu, "Cả nhà đừng nhìn con nữa ăn cơm đi."

Trương Tiêu Cận ho ho vài tiếng cho có không khí, "Thôi ăn cơm đi, để lâu nguội ăn sẽ không ngon."

Lâm Tú Hồng vội thêm lời vui vẻ, "Đúng đúng! Hoàng Du toàn mấy món con thích. Dì với mẹ còn kỳ công làm cho con. Con phải ăn hết ăn hết đấy!"

Hoàng Du vui vẻ gật đầu.

"Trương Tiêu Cận, sao ông không nói chuyện của Hoàng Du đi.", Lâm Từ Vân nhìn chồng mình, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

Không khí vừa mới vui tươi được đôi chút, liền bị câu nói của Lâm Từ Vân dập tắt không thương tiếc.

"Kìa chị, trời đánh tránh bữa ăn, có gì đợi Hoàng Du ăn xong rồi hẳn nói."

"Sớm muộn gì cũng phải nói, ông mau mau nói đi chứ?"

"Bà muốn tôi phải nói gì?", Trương Tiêu Cận nhàn nhạt mà nói.

Lâm Từ Vân tức giận, "Ông nói vậy là sao? Lúc đầu hai vợ chồng mình quyết định là đợi Hoàng Du về, sẽ nói chuyện Hoàng Du tự ý kết bạn ở ngoài, với lại ông hứa với tôi sẽ khuyên con quay về nhà, vậy giờ ông ngồi thản nhiên như không biết chuyện gì là sao hả?"

"Bà thật là, chuyện gì cũng từ từ, Hoàng Du mới về để con thoải mái chút rồi hẳn nói."

"Nhưng không nói ngay tôi rất là khó chịu, không thể để Tiểu Du nhà mình
ngao du kết bạn với những kẻ lạ. Ông biết xã hội bây giờ rất phức tạp, lỡ Hoàng Du có chuyện gì tôi biết phải làm sao?"

Lâm Từ Vân không ngại mà nói thẳng trước mặt Hoàng Du. Dù biết Hoàng Du sẽ ghét bà và sẽ phản đối, nhưng vì bảo vệ con trai mình bà đành phải chấp nhận. Cơ mà, bà để ý từ lúc bà nói chuyện đến giờ, Hoàng Du đều
cuối đầu im lặng, dáng vẻ trông buồn bã. Sao lạ vậy, bữa trước còn hùng hồn với bà, bây giờ lại không phản ứng gì hết là sao? Trong lòng Lâm Từ Vân cảm thấy mơ hồ.

"Hoàng Du, mẹ biết con giận mẹ, nhưng con phải hiểu cho mẹ..."

"Con biết mẹ thương con mà", Hoàng Du chen lời Lâm Từ Vân, "Con sẽ không tự ý kết bạn ở ngoài nữa đâu? Từ nay con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ tất cả mọi chuyện, nhưng mà chuyện dọn về nhà con xin mẹ hãy cho con thêm thời gian."

Lâm Từ Vân tròn mắt ngạc nhiên.

"Con xin lỗi mẹ về chuyện hôm trước, lúc đó con hơi nóng nên nói chuyện lớn tiếng với mẹ. Me tha lỗi cho con nha!", Hoàng Du giọng điệu nhỏ nhẹ khiến Lâm Từ Vân động lòng thương cảm, muốn nổi giận cũng chẳng thể nào nổi giận được.

Lâm Tú Hồng ngồi chứng kiến mà thấy thương cháu mình vô cùng. Không ngờ ra ngoài ở có mấy tháng mà trông chín chắn trưởng thành quá đỗi.

"Chị thấy chưa Hoàng Du nó hiểu chuyện. Nó xin lỗi chị rồi! Chị cũng đừng hẹp hòi mà chấp dứt con trẻ."

"Em dâu nói đúng đó, em cũng đừng khắt khe với con, dù gì chúng ta phải chấp nhận con đã lớn. Nó tự biết điều gì tốt, điều gì xấu.", Trương Tiêu Cận có ý khuyên nhủ.

Dứt lời, Trương Tiêu Cận quay sang nói với Hoàng Du, "Ba nói như vậy không phải để con muốn làm gì thì làm, nếu bên ngoài con làm gì sai trái, ba mẹ biết được thì lập tức dọn đồ về nhà biết chưa?"

Hoàng Du buồn bã mà gật đầu.

Lúc này, Lâm Từ Vân rơi vào tình thế bị động muốn nói cũng chẳng biết nói gì. Chồng thì cũng dạy con, con thì cũng ngoan ngoãn nghe lời. Bây giờ bà chỉ biết bằng lòng mà gật đầu chấp nhận.

Bữa cơm bây giờ mới có không khí vui vẻ trở lại.

Trương Tiêu Cận và Hoàng Du đảo mắt nhìn nhau, một nụ cười gian tà thầm nở trong lòng.

---------------------------------------------

Trời cũng gần xế chiều.

Lúc này Vương Nghị mới bước ra khỏi nhà sách. Nguyên ngày ở trong này, Vương Nghị cũng chẳng tìm được cuốn sách nào mà cậu ưng ý. Vương Nghị buồn bã mà nghĩ trong lòng ngày hôm nay quả thật quá lãng phí.

Lũi thủi đi lại trạm xe bus, người ngồi đợi cũng chẳng đông mấy, có lẽ chuyến này sẽ không nhiều như lúc sáng. Vương Nghị bước lại ngồi cạnh một đứa con trai, thoáng nhìn tầm học sinh cấp hai, đang mãi mê đọc sách. Đưa mắt dò xét, cậu khá lạ với cậu bé này, nét mặt như con gái, đôi môi hồng da thì trắng trẻo nõn nà, vóc dáng mảnh mai chẳng khác gì mấy cô siêu mẫu. Nói chung nhìn rất là xinh.

Vương Nghị vẫn dán chặt mắt mình lên cậu bé. Nhìn vẻ mặt đọc sách của cậu bé này có đôi phần rất giống cậu. Đọc là đọc say sưa, chẳng màn đến xung quanh. Câu chuyện diễn biến ra sao thì nét mặt biểu cảm theo từng tình huống đó. Nhìn cậu bé mà Vương Nghị liên tưởng đến bộ mặt của cậu. Không lẽ lúc đọc sách gương mặt của mình cũng buồn cười đến thế sao?

Vương Nghị chợt phì cười. Lúc này cậu bé bên cạnh mới đảo mắt nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu. Vương Nghị bị ánh mắt này làm mất cả tự nhiên, cậu giả vờ lấy điện thoại ra xem giờ. Cậu bé kia lắc đầu rồi tiếp tục đọc sách.

Đợi gần mười phút, xe bus vẫn chưa tới. Bao tử Vương Nghị nổi trống liên hồi. Cơn đói bắt đầu hiện diện. Cậu chợt nhớ cả buổi trưa chỉ ăn một ổ bánh mì ngọt. Giờ tự dưng lại thèm đủ thứ món, mà giờ về nhà phải tự nấu tự dưng cảm thấy làm biếng hẳn ra.

Tiếng chuông điện thoại của cậu bé bên cạnh vang lên khiến Vương Nghị giật mình, làm bao nhêu món ăn tưởng tượng trong đầu thi nhau nổ tan tành. Cậu bé nhẹ nhàng đặt cuốn sách qua phía bên kia, giọng ngọt ngào mà nói.

"Em nghe này! Em đang đợi xe bus, một chút nữa sẽ tới chỗ của anh."

Vương Nghị chăm chú nhìn cậu bé chẳng rõ đầu dây bên kia nói gì mà khiến khoé môi cậu bé kia mĩm cười trông có vẻ rất hạnh phúc.

"Em biết rồi! Em biết rồi", cậu bé có vẻ hối hả, "Em sẽ bắt taxi, đợi em chút nha! Em tới ngay."

Dứt lời cậu bé vội vả chạy ra đường, vừa lúc một chiếc xe taxi bỏ khách dừng ngay đó, cậu bé vội leo lên ngồi vào. Trong lúc luốn cuốn, cậu bé đánh rơi quyển sách. Vương Nghị cúi người xuống ý định trả nhưng vừa cầm lên thì cậu bé đã đi mất rồi. Vương Nghị nhìn vào tựa đề cuốn sách, mắt như muốn lọt ra khỏi tròng.

"Giải mã chàng công."

Trời ạ! Không lẽ cậu bé kia...là...

Cách cổng nhà tầm một thước, Vương Nghị thấy thấp thoáng bóng dáng Hoàng Du đứng trước cửa nhà mình. Trong lòng rũ rượi phút chốc tươi tắn lạ thường.

Vương Nghị bước đến, Hoàng Du vui vẻ cười chào.

"Mừng quá! Cậu về rồi!"

"Sao cậu lại ở đây?", Vương Nghị lạnh lùng hỏi.

Hoàng Du gãi đầu cười, "Ở đây chờ cậu về chứ làm gì?"

Vương Nghị hừ lạnh, mắt vô tình nhìn thấy mấy vali đồ phía sau Hoàng Du.

"Cậu không đem vali về nhà cậu đi, tự dưng lại mang đến đây."

Hoàng Du nhìn Vương Nghị, ánh mắt mang nhiều tự sự, Vương Nghị trông mà thấy khó hiểu.

"Tôi có thể ở nhờ nhà cậu vài ngày được không? Khi tôi về nhà trọ họ bảo phải sửa chữa bắt tôi dọn đi. Mọi chuyện quá gấp nên tôi chưa kịp tìm chỗ ở mới.", Hoàng Du buồn bả mà thổ lộ.

Vương Nghị tròn mắt ngạc nhiên, "Ở nhờ nhà tôi."

Hoàng Du gật đầu, "Ừm! Nhà bạn tôi thì xa trường học, cha mẹ lại khó. Tôi chẳng biết ở nhà ai ngoài nhà cậu. Cậu có thể chứ?"

Đôi mắt Vương Nghị có chút lưỡng lự. Xưa giờ cậu chưa từng cho ai khác ở nhà mình ngoài Chung Phong. Việc này lại quá bất ngờ làm cậu có chút phân vân.

"Tôi chỉ ở nhà cậu vài ngày thôi khi nào  nhà trọ sửa xong tôi sẽ dọn đi.", Hoàng Du cố năn nỉ.

Vương Nghị nhếch môi cười, bước lại mở cửa.

"Này! Cậu không cho tôi ở nhờ sao?"

"Cậu đứng đó nói đi, khi nào nói xong thì vào nhà. Tôi đi vô trước đây."

Dứt lời Vương Nghị bỏ đi vào trong, không kịp nhìn có một nụ cười sung sướng tuôn tràn trên khoé môi người kia.

Buổi tối hôm nay thật đặc biệt.

Trong nhà vốn dĩ yên ắng thì lại râm ran tiếng nói. Bàn ăn xưa nay chỉ mình Vương Nghị ngồi nay lại có thêm Hoàng Du ngồi cùng. Mọi ngóc ngách của sự yên tĩnh đều được Hoàng Du lấp đầy.

Lúc này, Hoàng Du trong phòng tắm. Vương Nghị thì ngồi vào bàn học như thường lệ. Còn hơn một tuần nữa là đến cuộc thi Toán, áp lực bây giờ đối với cậu thật quá nặng nề. Vương Nghị lấy mấy đề kiểm tra của lần thi trước ra giải. Say sưa những con số làm cậu không để ý Hoàng Du đang ngồi phía sau cậu từ nãy giờ.

Hoàng Du lẳng lặng nhìn Vương Nghị một hồi lâu. Bình yên là cảm giác đang tồn tại trong lòng cậu. Bắt đầu từ giây phút này, cậu sẽ chính thức bên cạnh Vương Nghị. Lấy tình cảm của mình mà bù đắp tất cả những gì mà Vương Nghị vốn dĩ phải có. Cậu sẽ dành mọi thứ tốt đẹp nhất cho người phía trước mình, lấp đầy những khoảng trống mà bao nhiêu năm Vương Nghị một mình cô đơn chịu đựng. Khoé môi cậu nở một nụ cười hiền hoà, trong đầu đã toan tính vạch ra mọi thứ dành cho kế hoạch yêu đương của mình.

Bây giờ, Vương Nghị mới cảm giác được hình như Hoàng Du đang ngồi phía sau mình. Cậu quay đầu lại
thì bắt gặp ánh mắt long lanh cùng nụ cười đầy ma mị của Hoàng Du đang hướng về mình làm cậu giật cả hồn.

"Cậu là ma hay sao đi đứng chẳng ai biết hết vậy?"

"Ma gì chứ? Tại cậu lo học nên không để ý đấy thôi!"

"Cậu tắm xong rồi thì lấy bài ra học đi, sao ngồi thừ ở đó làm gì?"

"Ngồi nhìn cậu. Không cho sao?"

"Lại lên cơn à! Biến đi."

Vương Nghị vội quay mặt đi, tay cầm viết mà chẳng biết viết cái gì?

"Gần chín giờ rồi cậu học làm gì? Lại giường ngủ chung với tôi đi."

"Cậu chỉ biết ngủ. Cậu không lo soạn bài vở, quần áo đi."

"Soạn bài vở thì được, sao lại bắt tôi soạn quần áo."

"Cậu không nhớ cậu bị học cải thiện hai tuần sau."

"Trời ơi! Tôi quên mất chuyện này!"
Hoàng Du đau lòng mà rên rĩ, "Cậu nhắc chuyện này làm chi, thật là đau khổ quá đi mà."

Vương Nghị cười sung sướng, "Đáng đời cậu. Cứ coi hai tuần như hai ngày đi."

"Cậu không thấy buồn chút nào sao?"

"Chuyện tốt làm gì tôi phải buồn. Này! Mau mau soạn đi."

Hoàng Du mang bộ mặt não nề lại gần Vương Nghị, "Tôi không muốn học cải thiện chút nào cả?"

"Không muốn cũng phải muốn. Ai biểu cậu lười biếng không chịu học."

Hoàng Du thở dài, "Tôi không muốn xa cậu."

Vương Nghị giả vờ như không nghe thấy, vội đưa tay xua đuổi, "Cậu lo soạn bài vở đi, đừng có đứng đây làm phiền tôi nữa."

"Để tôi soạn bài giúp cậu."

Vương Nghị từ chối, "Cậu lo cho cậu trước đi, lát tôi tự soạn được rồi!"

"Tôi không muốn cậu nghĩ tôi là kẻ
ăn không ngồi rồi, dù gì cũng phải kiếm việc giúp cậu chứ!"

Vương Nghị chẳng muốn cãi với tên này, đành miễn cưỡng để hắn muốn làm gì làm.

"Cậu có nhã ý như vậy thì tôi nhận vậy!"

Hoàng Du cười híp cả đôi mắt, đưa tay lấy ba lô của Vương Nghị đặt ở góc bàn. Mắt nhìn vào lịch học dán dưới mặt bàn, "Để xem ngay mai có môn Địa, Sinh, Sử, Văn. Hazz! Toàn những môn buồn ngủ."

Hoàng Du đi vòng phía sau gom những sách, tập trên kệ ôm vào lòng rồi bước lại giường.

Vương Nghị ngồi yên nhìn mọi hành động của Hoàng Du, cậu chỉ biết lắc đầu và cười.

"Ai u!", Hoàng Du bỗng thét lên một tiếng khiến Vương Nghị giật mình.

"Cậu làm gì mà thét lên vậy?"

Hoàng Du cười gian tà, mang vật thể cậu phát hiện bước lại chỗ Vương Nghị, "Quá ra cả ngày cậu đi nhà sách là mua cái này à?"

Hoàng Du quơ quơ cuốn sách trước mặt Vương Nghị cố tình triêu chọc.

Vương Nghị nhìn hoảng hồn, vội giựt lại nhưng Hoàng Du nhanh tay đưa ra chỗ khác.

"Trả lại cho tôi."

"Yah! Cậu ghê thật dám mua mấy cuốn này về xem sao?"

"Đó đâu phải của tôi!", Vương Nghị phân bua.

"Cậu lừa tôi sao! Trong cặp của cậu mà không phải ư?", Hoàng Du mang ánh mắt và nụ cười gian tà dán lên gương mặt đỏ ửng của Vương Nghị mà hỏi, "Này cậu là thụ à?"

Vương Nghị nóng cả mặt, "Thụ cái đầu cậu! Tôi là con trai."

"Chắc không? Vậy cuốn sách này là sao?"

"Đã bảo cuốn sách này không phải của tôi mà.", Vương Nghị cố gắng phân trần.

"Không phải của cậu, vậy cuốn sách này ở đâu ra."

"Là tôi nhặt được!"

Hoàng Du nhìn Vương Nghị bằng bộ mặt chẳng mấy tin tưởng, "Thôi nào tiểu thụ, đừng ngại ngùng nữa. Nếu nhặt mấy cuốn sách này sao cậu không bỏ đi. Chẳng phải cậu chỉ thích đọc sách văn học, triết lý, viễn tưỡng hay sao?"

"Cậu còn nói nữa có tin tôi đuổi cậu ra khỏi nhà tôi không hả?", Vương Nghị nóng cả mặt.

Hoàng Du dường như không bị câu hù doạ này của Vương Nghị mà lung lay. Bởi cậu thừa biết, Vương Nghị chỉ nói được mà chẳng làm được.

"Tiểu thụ, cậu tức giận trông thật quyến rũ. Haha!"

"Con mợ nhà cậu, tôi không phải tiểu thụ."

"Không phải à. Mặt cậu ửng đỏ thế kia. Tiểu thụ ngoan tôi thương.", Hoàng Du lại trêu không ngớt.

Vương Nghị đầu bóc khói nghi ngút, đôi mắt chẳng khác gì hai hòn lửa rực cháy. Cuốn tập trên bàn không ngại gì quăng thẳng vào người Hoàng Du. Cũng may Hoàng Du né được, cậu chạy lại giường nằm cười ha hả.

Vương Nghị rầm rú trong lòng.

Cuốn sách oái ăm này. Ta hận.

---------------------------------------------
NGOẠI CHƯƠNG 32.

Sau một hồi dở sống dở chết trên xe bus, cuối cùng cũng đến nơi. Vương Nghị mừng không thể tả, còn Hoàng Du tuy có chút luyến tiếc nhưng quả thật cậu chẳng thể nào thở nổi với chiếc xe đông người thế này.

Hai người bọn họ nhanh chóng bước xuống xe, hít một hơi thật sâu tận hưởng cảm giác thoải mái tựa như người vừa thoát khỏi nơi rừng thiêng nước độc.

"Thật thoải mái.", Hoàng Du vươn vai, rồi choàng tay qua vai Vương Nghị mà thổ lộ.

Vương Nghị vội đẩy Hoàng Du ra rồi lạnh lùng bỏ đi.

Hoàng Du bước nhanh theo, giọng điệu trách móc, "Gì thế! Lúc trên xe bus tôi ôm cậu cậu chẳng thèm đẩy ra. Giờ tôi mới choàng vai cậu chút, cậu xô tôi ra thế kia. Cậu quả thật vô tình mà."

Vương Nghị chao mày khó chịu, lạnh nhạt mà nói, "Tôi có mượn cậu ôm tôi sao?"

Hoàng Du méo cả mặt, "Nghe mà tức thật, cậu làm tôi buồn đấy!"

Vương Nghị im lặng không thèm để ý đến bộ mặt giả tạo kia.

"Này nhà sách ở đâu vậy?", Hoàng Du hỏi.

Vương Nghị lười biếng mà trả lời, "Qua bên đường là tới. Mà sao cậu không về nhà đi, theo tôi làm gì?"

"Ờ! Từ từ về cũng được, muốn đi cùng cậu một chút!"

"Nhà cậu gần đây à? Có cần tôi theo cậu về không?"

Về làm con dâu ba mẹ tôi đi, tôi sẵn lòng cho cậu về. Nhưng bây giờ thì không thể được, cậu mà theo tôi về chẳng phải tôi tự giết mình hay sao.

"Thế nào? Cần hay không cần?", Vương Nghị hỏi lần nữa.

Hoàng Du tiếc nuối mà nói, "Thôi cậu đi vào nhà sách đi. Nhà tôi cách xa đây lắm, không làm phiền cậu đâu."

"Xa à? Vậy cậu đi bằng gì về!", Vương Nghị tỏ vẻ quan tâm.

"Tôi sẽ gọi taxi."

"Xe bus cậu còn không tiền trả, thế mà gọi taxi về sao?"

"Tại tôi quên đem tiền thôi."

Vương Nghị nhếch môi cười, cậu đưa tay vào túi quần lấy tiền đưa cho Hoàng Du, "Cậu cầm lấy đi."

"Không được. Tôi không có thói quen mượn tiền người khác.", Hoàng Du sĩ diện quay mặt đi chỗ khác.

Vương Nghị nhìn mà không nhịn được cười, "Không tiền còn tỏ vẻ kêu ngạo à! Cậu cầm lấy đi."

Hoàng Du ngại ngùng ra mặt, "Thôi được! Tôi sẽ sớm trả cho cậu."

"Bạn bè cậu khách khí làm gì? Tôi đi đây, cậu về đi."

"Ok! Có gì điện thoại cho tôi nha!"

"Cậu mất trí à? Lúc lại nhà tôi cậu có đem điện thoại đâu?"

Hoàng Du mới sựt nhớ là mình bỏ điện thoại ở nhà.

Chết tiệt! Sao cái gì cũng quên hết vậy.

"Vậy thôi cậu đi đi, có gì tôi về sẽ nhắn tin cho cậu."

Vương Nghị ừ một tiếng rồi bỏ đi.

Hoàng Du nhìn Vương Nghị bước qua đường, lẳng lặng nhìn vóc dáng mị hoặc ấy từ từ nhỏ bé lại trong tầm mắt. Cho đến khi Vương Nghị bước vào nhà sách cậu mới yên tâm mà đưa đôi mắt nhung nhớ của mình dời đi.

Hoàng Du đứng vẩy tay gọi taxi.

Từ xa một chiếc xe đen bóng loáng sang trọng chạy đến dừng trước mặt cậu. Hoàng Du ngờ ngợ nhìn, đến khi kiếng xe hạ xuống cậu bỗng giật mình, người trong xe chính là cha cậu, Trương Tiêu Cận.

"Ba sao ba lại ở đây?"

"Lên xe rồi nói chuyện.", Trương Tiêu Cận ra lệnh.

Hoàng Du mở cửa bước lên xe.

"Sao ba lại ở đây?"

Trương Tiêu Cận hỏi ngược lại Hoàng Du, "Thế sao con lại ở đây?"

"Con đi về nhà!"

"Vậy à! Ba cũng đang trên đường về thì tình cờ gặp con."

Tình cờ à! Hoàng Du nghe mà chẳng tin nổi.

Trương Tiêu Cận nhìn Hoàng Du một lát rồi cất giọng hỏi, "Mấy tháng nay ở ngoài con sống ra sao? Có điều gì bất tiện hay không?"

"Con vẫn ổn?", Hoàng Du nhàn nhạt đáp.

Trương Tiêu Cận gật đầu tỏ vẻ an lòng.

"Ba cứ tưởng con sẽ không sống nổi khi ở một mình, xem ra ba đã nghĩ sai về con."

Hoàng Du vẻ mặt dương dương tự đắc, "Ba phải tin tưởng con chứ! Từ nhỏ con có bao giờ làm ba thất vọng. Con luôn nghe lời ba mẹ, cố gắng học, cố gắng làm những việc mà ba mẹ áp đặt. Bao nhiêu đó mà vẫn không tạo được lòng tin của ba dành cho con sao?"

Trương Tiêu Cận nghe Hoàng Du nói những lời này bỗng dưng cảm thấy nghẹn lòng. Ông cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi láy sang chuyện khác.

"Cậu thanh niên đứng nói chuyện với con lúc nãy là ai? Có phải là cậu bạn thân mà con nói với mẹ không?"

Ánh mắt Hoàng Du lập tức nhìn Trương Tiêu Cận với vẻ ngạc nhiên, "Ba thấy tụi con luôn sao? Con nghi ngờ sự tình cờ của ba đấy!"

"Con tin cũng được, không tin cũng chẳng sao? Bây giờ nói cho ba biết người bạn mà con làm thức uống có phải là cậu thanh niên đó không?"

Hoàng Du bình thản mà đáp, "Chính là cậu ấy."

Trương Tiêu Cận lộ vẻ bất mãn, chua chát mà nói, "Xem ra cậu thanh niên kia có phước hơn ba nhỉ? Được đại thiếu gia nhà họ Trương đích thân làm nước uống."

"Ba đang trách móc con sao? Nếu ba muốn uống con sẽ làm cho ba uống. Con không thích vòng vo, nếu như ba muốn nói với con chuyện con tự ý kết bạn không thông qua gia đình thì con không ngại nói thẳng, con vẫn giữ nguyên lập trường, ba mẹ cứ quản chuyện bạn bè thì cứ đánh chết con đi."

Trương Tiêu Cận bật cười , "Ba có nói là sẽ quản chuyện bạn bè của con sao?"

"Ý ba là sao?", Hoàng Du nhìn Trương Tiêu Cận ngạc nhiên mà hỏi.

Trương Tiêu Cận thở dài, chầm chậm mà nói.

"Ba đồng ý cho con ra ngoài sống, có nghĩa là ba muốn con tự lập. Con có thể làm bất cứ điều gì con muốn như phải trong phạm vi chấp nhận được. Ba hiểu con muốn có cuộc sống của riêng con. Từ nhỏ ba mẹ đã áp đặt con quá nhiều, cho nên bây giờ ba để con được tự do thoải mái. Có điều mẹ con thì quá ngang bướng, vẫn không chấp nhận chuyện con dọn ra sống riêng. Mấy hôm nay, vì chuyện bạn bè của con, mà mẹ con lằn nhằn ba suốt."

Trương Tiêu Cận nói ra những lời này khiến Hoàng Du  bất ngờ. Bởi xưa nay, chưa bao giờ ông nói với cậu nhiều như thế này. Đặc biệt những lời tự sự đầy tình cảm thì càng không?

"Cảm ơn ba đã hiểu con. Nhưng quan trọng là ở mẹ."

Trương Tiêu Cận bật cười, "Đối phó với mẹ con đơn giản thôi. Bà ấy rất dễ lay động. Chỉ cần con giả vờ ngoan ngoan thế nào bà ấy cũng mũi lòng."

Hoàng Du chớp mắt sáng rỡ, cậu vỗ vào đùi mình một cái, "Đúng rồi! Sao con lại không nghĩ ra điều này chứ. Haha!"

Hai người cùng cười, tiếng cười vang dội khiến chiếc xe như muốn vỡ tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro