Chương 7: Tiết học nhẹ nhàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 7: TIẾT HỌC NHẸ NHÀNG.

Sáng hôm sau, Vương Nghị lê thân thể có vài phần mệt mỏi vào lớp học. Liếc mắt nhìn đã thấy Hoàng Du ngồi đó, cậu nhếch môi lạnh lùng đi tới. Vừa ngồi xuống, đã hạ thân mình nằm dài trên bàn.

"Chào buổi sáng.", Hoàng Du vui vẻ chào.

Vương Nghị im lặng.

Thấy chẳng chút phản ứng , Hoàng Du dùng tay đắm nhẹ vào vai Vương Nghị, cậu ta cũng chẳng buồn cử động.

"Này đêm qua nhớ tôi nên không ngủ được phải không?"

Vương Nghị vẫn tư thế cũ không hề dịch chuyển.

"Quái thật suốt đêm qua cậu làm gì mà giờ vô đây nằm ngủ hả?", Hoàng Du tiếp tục quấy rối.

Vương Nghị tâm trạng mệt mỏi, chỉ muốn nhân lúc chưa vô học nhắm mắt một chút. Không ngờ Hoàng Du chẳng ý tứ cứ thế mà chọc phá.
Ngẩng mặt lên nhìn hắn, giọng nói mệt mỏi.

"Tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi rất mệt."

"Sao lại mệt!"

"Tối qua tôi thức khuya làm bài"

"Không phải là nhớ tôi sao!"

"Biến đi. Tốt nhất đừng chạm vào tôi."

Nói xong Vương Nghị quay mặt sang hướng khác. Hoàng Du cười nhẹ, bảo tôi không chạm vào cậu à! Ông đây thích chạm vào cậu thì đã sao. Dứt mạch suy nghĩ Hoàng Du chòm người về phía Vương Nghị đang nằm nhéo má một cái, rồi nhanh chóng ngồi xuống khoanh tay thưởng thức bộ mặt sắp tức giận của Vương Nghị.

Đang buồn ngủ, lại bị tên chẳng hiểu chuyện nhéo má đau điếng, Vương Nghị mặt phủ đầy sát khí, xoay người nắm áo Hoàng Du vung tay đánh cho hắn vài trận. Tay chỉ giơ lên phân nữa, bắt gặp nụ cười bình tĩnh, thần thái chẳng chút gì né tránh khiến tâm tư Vương Nghị có chút hỗn độn.

"Có ai nói cậu biết, những lúc cậu giận trông rất đáng yêu không?", Hoàng Du buông một câu nhẹ nhàng.

Vương Nghị hất Hoàng Du ra, phủi lại quần áo, ngậm tức ngồi xuống.

"Biến đi."

Vương Nghị tiếp tục giấc ngủ của mình.

Suốt ba tiết học, Vương Nghị cứ thế mà ngủ li bì. Cũng may ba tiết học, toàn là thầy cô dễ, chỉ đứng trên bục giảng chẳng màn tới học sinh phía dưới làm gì.

Gương mặt cậu vô tư hướng về phía Hoàng Du mà say giấc. Đôi mắt Hoàng Du cứ dán lấy Vương Nghị, trong lòng không ngừng chua xót. Cậu có cần phí sức cho việc học như thế này không? Hoàng Du vuốt nhẹ sợi tóc vướng trên mi mắt của Vương Nghị, gương mặt tuấn tú lần đầu bình yên mà hiện rõ trước mắt hắn.

Bài vở của Vương Nghị, Hoàng Du điều ghi chép đầy đủ. Vừa viết cho mình, vừa viết cho Vương Nghị, mấy ngón tay thi nhau mà rã rời. Đưa mắt nhìn Vương Nghị một chút, khuôn mặt hài hoà như đất trời cứ hướng về cậu mà ngủ. Lông mày đen huyền mềm mại, phía dưới là đôi mắt to đã khép lại, lộ rõ hàng mi dài cong vút. Tim Hoàng Du khẽ run nhẹ, hơi thở có một chút rối loạn. Chẳng hiểu loại cảm giác trong người cậu là gì? Vì nó chỉ xuất hiện khi đối mặt với Vương Nghị.

Chuông giờ ra chơi vang lên, Vương Nghị cũng chẳng chút động đậy. Hoàng Du cứ ngồi đó canh chừng cậu. Chung Phong qua chỗ Vương Nghị ý định đánh thức, liền bị Hoàng Du lườm một cái khiến cậu giật bắn cả người, lủi thủi cuối đầu đi. Lý Hoa Hoa cũng hay viện cớ vẻ vản cậu, cũng nhận được ánh mắt sắc lạnh mà mà e dè không dám bước tới. Tất cả những yếu tố nào ảnh hưởng tới giấc ngủ của Vương Nghị đều được Hoàng Du nhẹ nhàng loại bỏ.

Buổi học kết thúc, Vương Nghị nghe âm thanh náo loạn của lớp học, chợt run nhẹ . Nâng người rời khỏi mặt bàn, dụi dụi mắt, một bóng dáng to lớn, khuôn mặt ám áp, xuất hiện mập mờ trước mặt cậu. Vương Nghị cứ ngỡ là người cha đã mất, trong lòng chợt nhói. Cậu lắc nhẹ đầu, dụi dụi đôi mắt lần nữa, quá ra người trước mắt chính là Hoàng Du đang tươi cười nhìn cậu.

"Dậy rồi sao. Nhanh nhanh về, tôi dọn tập sách giùm cậu xong hết rồi! Chúng ta cùng về!"

Vương Nghị sắc mặt chẳng chút biểu cảm, dùng lực mạnh giựt cặp của mình đang ở trên tay Hoàng Du, nhanh chóng bước ra khỏi lớp.

"Này thái độ của cậu như vậy là sao hả?", giọng Hoàng Du điên tiết vọng tới. Vương Nghị nghe thấy nhưng chẳng buồn để ý.

Hoàng Du mang uất ức ngậm vào người. Bên ngoài tỏ ra giận dữ nhưng trong thâm tâm hắn lại cực kỳ thích loại cảm giác này.

Cậu càng lạnh lùng, Hoàng Du tôi càng thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro