HKKCTLN(56-60)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 56

"Ư..." Cũng không biết Si Ảnh đã giãy dụa như vậy bao lâu, quần áo trên người hắn đã hoàn toàn bị xé rách.

Bên trong chiếc chăn đang quấn chặt lấy một cơ thể xích lõa, lại còn có chút phiếm hồng, chỉ cần Tễ Linh Nhạc tới gần, hắn sẽ liều mạng dính chặt lấy, mong tìm kiếm sự mát lành để dập tắt cỗ dục hỏa kia.

"Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Tễ Linh Nhạc cau mày.

Trong vương phủ hẳn là không có kẻ nào có đủ dũng khí dám tùy tiện hạ xuân dược, vậy Si ảnh sao lại...

"Ư a..." Bất mãn với sự lạnh lùng của y, đôi tay của Si Ảnh nhanh chóng vươn vào trong quần áo y dò xét, mà đôi môi mềm mại cũng muốn dâng lên.

Động tác này rốt cuộc cũng kéo thần trí Tễ Linh Nhạc quay về, hai tay y ôm lấy thân thể Si Ảnh, cảm thụ được nhiệt độ như lửa nóng, đầu lưỡi cũng vươn tới cái nơi làm say lòng người kia mà hút lấy tân dịch ngọt ngào.

Bây giờ không phải lúc nghĩ này nghĩ nọ... Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, không phải thế sao?

Thong thả buông thân thể Si Ảnh ra, Tễ Linh Nhạc thoát hạ hết y phục dư thừa cùng mũ sa, dưới ánh nến yếu ớt, tư thái nhu mì mị hoặc của đối phương bị nhìn thấy không sót chút nào, trong nháy mắt liền làm cho hạ phúc của y một trận căng thẳng.

Hai cánh tay chống xuống hai bên Si Ảnh, không làm động tác gì tiếp theo, chỉ đơn giản như đang thưởng thức, ngắm nhìn bảo vật đẹp nhất thế gian...

Si Ảnh bị hãm sâu trong tình dục, nhưng cũng cảm nhận được ánh mắt như lửa nóng của người kia, có chút bất lực mở mắt ra, hai tay vươn tới kéo Tễ Linh Nhạc xuống, khiến cho cơ thể hai người dán chặt vào nhau, "Đừng... Nhanh lên một chút..."

"A... Nhanh lên một chút thì có thể bị thương..." Tễ Linh Nhạc buồn cười hôn hôn lên gương mặt hắn, "Không cần cấp bách như vậy... Ta sẽ cho ngươi thật thoải mái..."

"A..." Mặc dù không biết y muốn làm gì, nhưng Si Ảnh cảm thấy rất an tâm.

Tin tưởng y sẽ không thương tổn mình, tin tưởng y sẽ không phản bội mình, tin tưởng y yêu chính bản thân mình... Yêu sao... Chẳng biết từ bao giờ mình đã tâm tâm niệm niệm chữ đó trong lòng? Từ khi nào mình lại học được cách tin tưởng vào tình yêu như vậy?

Không cho hắn thừa thời gian để tự hỏi, Tễ Linh Nhạc nhẹ nhàng gặm cắn cần cổ thon gầy, xương quai xanh tinh tế, tiểu nhũ trước ngực, cuối cùng đi tới địa phương đã đứng thẳng kia... Hai đầu ngón tay dừng lại trên ngực hắn khẽ vuốt ve, nhưng trong lúc đó đầu lại cúi xuống nơi giữa hai chân hắn...

"Ngứa quá..." Những sợi tóc tán loạn của Tễ Linh Nhạc chạm vào bắp đùi mẫn cảm, cảm giác ngứa ngáy từ sống lưng khuếch tán khắp toàn thân, Si Ảnh chỉ cảm thấy dường như lông tóc cả người cũng dựng cả lên.

Tễ Linh Nhạc khẽ vươn đầu lưỡi, tại nơi lửa nóng kia khẽ liếm một chút, Si Ảnh chưa từng chịu qua kích thích mãnh liệt như thế, thân thể ưỡn cong lên như cá ra khỏi nước, "A... ư... Không cần... Ngươi..."

Cảm giác không tệ, Tễ Linh Nhạc vừa liếm vừa khiêu khích lỗ nhỏ trên đỉnh, như ý nguyện mà thấy được Si Ảnh ý loạn tình mê, "Đừng... Ư a... Buông ra... A a..."

Thân thể Si Ảnh cố gắng kháng cự lại Tễ Linh Nhạc, khoái cảm quá lớn làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, trước kia chỉ có người khác ép buộc hắn làm như vậy, hắn không ngờ có ngày sẽ có người nguyện ý hầu hạ mình, mà đối phương lại còn là Vương gia nắm trong tay quyền khuynh thiên hạ. Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ làm cho hắn hạnh phúc đến muốn khóc...

"Ngoan... Không cần sợ..." Những lời an ủi như vậy, trước đây hắn cũng từng nghe qua, đó là những lời lần ấy khi hành hạ hắn Tần Viễn đã từng nói... Quả nhiên là y sao...

"Ôi ư..." Si Ảnh thử buông lỏng thân thể của mình, Tễ Linh Nhạc liền nhân cơ hội này ngậm lấy dục vọng đứng thẳng vào miệng, "A A..."

Độ ấm của khoang miệng mang đến kích thích cùng hưởng thụ vô hạn, đó là sự phấn khích không nói nên lời, trong đầu Si Ảnh là một mảnh trống rỗng, lý trí hoàn toàn bị hãm trong hoan ái.

Tễ Linh Nhạc trên dưới vừa liếm hôn, vừa ngậm lấy phân thân hắn, khi thì hút, khi thì khiêu khích, khi thì an ủi, lúc lại kích tình, làm cho Si Ảnh rên rỉ không ngừng... Thừa dịp hắn còn đang trầm mê, y liền đưa một ngón tay vào xâm nhập huyệt động phía sau, khuếch trương dũng đạo.

Nhưng rất kỳ quái, hậu đình không hề chặt chẽ như lúc thường, ngược lại như đã được bôi trơn, rất dễ dàng mà dung nạp đầu ngón tay Tễ Linh Nhạc... Sao lại có thể như thế? Y có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại cắm thử thêm vào ngón thứ hai, vẫn thấy rất dễ dàng...

"Không... A..." Si Ảnh khó chịu mà kêu rên, sự vuốt ve phía trước đình chỉ, phía sau lại bị dị vật xâm lấn, toàn thân dục hỏa đốt người, tư vị này thật không hề dễ chịu!

"Si Ảnh..." Có lẽ là do có liên quan tới xuân dược đi... Tễ Linh Nhạc rút ra kết luận như vậy, sau đó nâng lên thứ cực đại dưới hạ thân mình đặt tại lối vào, nhẹ nhàng đâm vào một chút, sau đó rất lưu manh hỏi, "Ngươi muốn chứ... Nói ra đi..."

"Muốn... Ta muốn của ngươi..." Si Ảnh đã muốn khóc, tay khẽ vuốt ve thứ cương cứng nóng bỏng kia, "Cái này... Mau tiến vào..."

"Ta là ai?" Như thể muốn xác nhận địa vị của chính mình, Tễ Linh Nhạc cố gắng chịu đựng hỏi tiếp.

Si Ảnh mở mắt ra, lệ nóng lưng tròng mơ hồ trả lời: "Vương gia... Nhạc Vương gia... A A..."

Tễ Linh Nhạc rất hài lòng, liếm đi nước mắt trên đôi gò má hắn cười nói: "Không phải Vương gia... gọi ta Nhạc..."

"Nhạc ư? A A..." Hắn còn chưa thích ứng được với cách xưng hô này, Tễ Linh Nhạc đã đột nhiên xông vào.

"A..." Nhiệt độ trong cơ thể Si Ảnh tựa hồ như càng cao hơn so với lúc thường, cố hít sâu một cái, nâng hai chân của hắn lên, Tễ Linh Nhạc bắt đầu kịch liệt luật động...

Cọ xát khi nông khi sâu làm cho cả hai đều cảm nhận được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có, giống như hai thân thể đang hòa vào nhau làm một, thân phận, địa vị, hết thảy đều bị quăng lên chín tầng mây, ngay lúc này chỉ cần có được nhau, chỉ thế thôi là đủ...

Một màn mây mưa ân ái trôi qua, sắc trời cũng dần dần hửng sáng, không ai biết đêm ấy, một sinh mạng mới đã nảy mầm, cũng không người nào hay, hết thảy tội ác cũng lặng yên bắt đầu từ đó...

Tễ Linh Nhạc dựa theo thói quen ngày thường đã tỉnh lại. Sáng nay y còn muốn lâm triều, vì vậy rất nhẹ nhàng rời giường, mặc vào triều phục, cố gắng không đánh thức Si Ảnh, lại còn vì hắn dém lại chăn mền, cuối cùng nhìn thoáng qua một lần rồi mới rời đi.

Vừa ra cửa tình cờ gặp gỡ tên tiểu tư mới tới, hắn hoảng loạn bối rối mà đi đi lại lại, nghe thấy Tễ Linh Nhạc gọi mình lại càng thêm kinh hoàng thất sắc!

"Ngươi làm sao vậy?" Tễ Linh Nhạc tò mò hỏi.

"Không... Không có gì... Trong nhà tiểu nhân xảy ra chút chuyện... Vương... Vương gia tìm nô tài có gì phân phó ạ?" Hắn ấp úng trả lời.

Tễ Linh Nhạc thấy hắn không muốn nói, cũng không ép buộc, y sửa sang lại triều phục rồi bảo: "Công tử tại sương phòng đang ngủ, đừng có quấy rầy hắn, sau khi hắn tỉnh lại thì chuẩn bị cho hắn quần áo cùng nước ấm để hắn tắm rửa!"

"... Dạ!" Gã sai vặt kia cúi đầu đáp lại.

Hết thảy chuẩn bị xong, Tễ Linh Nhạc ngồi lên kiệu vào triều!

Mà gã sai vặt kia nhìn Vương gia rời đi, răng liền nghiến chặt lại đi về phòng, từ trong rương của mình lấy ra một bộ quần áo người hầu, sau đó đi vào phòng Si Ảnh.

Nhìn Si Ảnh đang ngủ, khuôn mặt an tường không hề phòng bị, một cảm giác tội lỗi đột nhiên nảy sinh... Nhưng vì người nhà của mình, hắn cố áp chế sự yếu đuối, giật ra tấm chăn của Si Ảnh...

"Công tử, xin lỗi ngươi!"

... ... ...

Đi tới nơi các đại thần đang tụ tập trước Càn Dương điện để chuẩn bị cho buổi triều, Tễ Linh Nhạc lại mạc danh kỳ diệu nhận được lời chúc mừng từ đám quan viên...

"Nhạc Vương gia, cung hỉ cung hỉ!

"Ha ha, việc vui lớn như vậy, Vương gia thật là có phúc!"

"Vương gia cũng đã đến tuổi rồi, tin rằng tiên hoàng trên trời có linh thiêng cũng sẽ thấy được an ủi phần nào!"

Tễ Linh Nhạc nghe một câu rồi một câu, trong lòng dự cảm bất hảo càng thêm mãnh liệt, đến tột cùng là bọn họ đang nói chuyện gì đây?!

Rốt cuộc tới lúc lâm triều, Tuyền trên điện vui vẻ vì sắp có thêm nhi tử, khuôn mặt tràn ngập ý cười ngồi ở thượng vị, các vị đại thần đều từng nhóm tiến vào, Mẫn Chi Thiện cùng Tễ Linh Nhạc là những người đi trước nhất...

"Các vị ái khanh, hôm nay có chuyện gì bẩm báo không?" Tâm tình hoàng đế vô cùng tốt đẹp, ngay lúc này dù có nói gì cũng đều có thể thương lượng được.

Có điều ngoài dự đoán của mọi người chính là, người đầu tiên lên tiếng cư nhiên lại là Triển Bá Văn: "Hồi bẩm bệ hạ, hôm nay vi thần có việc muốn bệ hạ làm chủ."

"Ồ?" Tuyền cười hỏi, "Là chuyện gì?"

Triển Bá Văn cười khẽ liếc mắt nhìn Tễ Linh Nhạc một cái nói: "Vi thần đã tìm được kẻ lấy trộm quan ngân mười sáu năm về trước, vi thần nguyện đem người này giao cho bệ hạ xử trí!"

Tễ Linh Nhạc quả thực lấy làm kinh hãi, đầy sững sờ nhìn về phía hắn... Chẳng lẽ...

Mà Triển Bá Văn hình như đã đoán được cục diện này, bày ra một vẻ đắc ý tươi cười, "Xin bệ hạ minh giám!"

"Vậy kẻ trộm kia là ai? Là tiểu di nương của ngươi sao?" Tuyền căn bản không biết ngọn nguồn câu chuyện, chỉ đoán chừng như vậy.

"Không, vi thần khi tìm được hắn mới biết, tiểu di nương đã chết, bây giờ hắn là kẻ chủ mưu dùng quan ngân mua bán muối tư!"

"Hắn là ai vậy?"

"Chính là ngũ đệ của vi thần - Triển Thấm Vận!"

"Triển Thấm Vận?" Tuyền đối với người chỉ mới nghe nói này cảm thấy hết sức tò mò.

Chỉ thấy Triển Bá Văn hô to với ai đó bên ngoài điện: "Người đâu, đem Triển Thấm Vận vào thượng điện!"

CHƯƠNG 57

Si Ảnh một thân tố y theo sau hai gã thị vệ đi vào đại điện. Hết thảy chỉ giống như xem một bộ phim, bọn thị vệ đi qua Tễ Linh Nhạc thô lỗ quăng Si Ảnh xuống sàn như ném một đồ rác rưởi, sau đó đứng ở hai bên không cho bất luận kẻ nào tới gần!

"Si Ảnh?!" Tuyền cùng Tễ Linh Nhạc đồng thời kêu lên.

Si Ảnh quỳ rạp trên mặt đất, hai chân hư nhuyễn, ngay cả quỳ cũng quỳ không nổi, thân hình lung lay sắp đổ, sắc mặt tái nhợt, tiếng thở dốc vang lên trong không khí, như đang phải thừa nhận sự thống khổ vô cùng to lớn...

"Hắn bị làm sao vậy? Nói mau!" Tễ Linh Nhạc xông lên phía trước túm được triều phục của Triển Bá Văn lớn tiếng chất vấn.

Buổi sáng trước khi đi hắn vẫn hảo hảo ở trong vương phủ nghỉ ngơi, nhưng tại sao chỉ trong chốc lát, bọn họ ở giữa triều đình lại phải gặp nhau trong tình cảnh bẽ bàng như vậy?!

"Vương gia thật sự quen hắn sao?" Mà Triển Bá Văn lại không chút bối rối nào hỏi ngược lại, "Hắn ẩn núp ở vương phủ làm hạ nhân, lấy thân phận này để che dấu mục đích của mình, khiến cho ngay cả Vương gia cũng suýt nữa bị hắn lừa!"

"!" Tễ Linh Nhạc ngẩn người, tên khốn kiếp này... "Hắn không phải hạ nhân của bổn vương!"

"Hắn đương nhiên không phải hạ nhân của Vương gia, hắn là khâm phạm của triều đình, vốn là hồng bài của Hoa Dật lâu, còn là đệ đệ ruột thịt có quan hệ huyết thống với ta!" Triển Bá Văn nói vô cùng oai phong lẫm liệt, tỏ ra bộ dáng như đang đại nghĩa diệt thân, nếu như Tuyền không tận mắt nhìn thấy những hành động tàn ác của Triển gia, chắc chắn cũng sẽ bị bọn chúng lừa gạt.

Từ khoảnh khắc bắt gặp Si Ảnh đang bị người ta hành hung khi trước, Tuyền đã cảm giác được sự tình có gì đó rất kỳ lạ, hôm nay nhìn bộ dáng tên khốn kia trông như đã tính toán trước tất cả, lại càng khẳng định sự tình sẽ không chỉ đơn giản như vậy... Nhưng điều càng làm cho hắn phải suy nghĩ chính là, bọn chúng đến tột cùng là muốn làm gì đây? Hay là cứ xem sự tình thế nào trước đã rồi tính...

"Trẫm cũng nhận ra hắn, Triển ái khanh, các ngươi đã làm gì với hắn vậy? Sao trông hắn lại yếu đuối vô lực như thế?" Không cần nói đến quỳ, Si Ảnh lúc này ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có!

"Hồi bẩm bệ hạ, vi thần thu được mật báo, liền phái Tri phủ đuổi bắt hắn, ai ngờ hắn nhìn thấy nha dịch cư nhiên còn phản kháng, lại còn nhục mạ chửi bới không ngừng... Tri phủ liền đánh hắn mười bản tử để cảnh cáo!" Triển Bá Văn trên mặt lộ ra khoái ý nói.

"Các ngươi dám đánh hắn?!" Tễ Linh Nhạc thẹn quá hóa giận, mắt thấy một quyền kia sẽ đánh tới Triển Bá Văn.

Lúc này bên cạnh một vị đại nhân liền chạy tới, vội vàng ngăn trở nắm đấm của Tễ Linh Nhạc, "Vương gia, Triển đại nhân trung thành và tận tâm, có thiên địa chứng giám! Vương gia ngài không nên vì một tên khâm phạm mà ngộ thương trung thần!"

"Cút ngay!" Tễ Linh Nhạc trợn mắt lên quát, "Ngươi là mắng bổn Vương không biết phân biệt phải trái sao?"

"Cũng không phải ý này, chỉ là hy vọng Vương gia có thể nghe Triển đại nhân nói một chút, nếu việc này là hắn thật sự sai, đến lúc đó đánh cũng không muộn!" Đại thần kia nói đạo lý rõ ràng, căn bản không cho Tễ Linh Nhạc có cơ hội phản kích.

"Đại ca, chờ một chút!" Tuyền rất kịp thời mở miệng ngăn ngọn lửa chiến tranh sắp sửa bùng phát, "Triển ái khanh, ngươi tiếp tục nói cho xong đi!"

Tuyền cảm thấy vô cùng kỳ quái, mới vừa rồi những lời nói cùng hành động của đại ca cũng đủ thấy quan hệ của huynh ấy cùng Si Ảnh, nhưng vì sao trong triều đình chẳng những không ai đưa ra dị nghị, ngược lại lại bình tĩnh đến đáng sợ như thế chứ?

Còn có thân phận của Si Ảnh kia nữa... Hạ nhân của Vương phủ sao? Căn bản vốn là lời nói vô căn cứ... Nhưng tại sao Triển Bá Văn lại dám khẳng định như thế?

Bất đắc dĩ, Tễ Linh Nhạc đành thu nắm đấm của mình lại, Triển Bá Văn vừa sửa sang lại triều phục của mình vừa trả lời: "Dạ! Si Ảnh tên thật là Triển Thấm Vận, là ngũ đệ của vi thần, khi còn nhỏ tuổi đã theo tiểu di nương trộm đi một vạn lượng quan ngân rồi cao chạy xa bay! Nhưng không lâu sau di nương chết, hắn chưa dám động đến số quan ngân kia vì sợ bị lộ, nhưng cũng không muốn cam chịa cuộc sống nghèo khổ, vì vậy đã tới Hoa Dật lâu bán thân... muốn tuỳ thời tìm kiếm cách có thể tiêu thụ số quan ngân kia, cuối cùng đã cấu kết cùng Tần Viễn buôn bán muối tư... Sau Tần Viễn bị xử trảm, hắn thấy đại sự không ổn, liền trộm đi khế ước bán thân của mình, sau đó chạy đến Vương phủ làm một gã sai vặt... Trong lúc... trong lúc..."

Hắn ấp úng, khiến cho Tuyền không thể không lên tiếng hỏi: "Trong lúc thế nào?'

"Trong lúc ở Vương phủ, hắn... quyến rũ hạ nhân vương phủ chưa nói, lại còn ý đồ... câu dẫn Vương gia..." Nói tới đây, sắc mặt Triển Bá Văn càng thêm âm trầm mà quỳ xuống, "Bệ hạ, vi thần giáo đệ vô phương, cam nguyện lĩnh tội!"

"Ngươi chờ một chút!" Tuyền càng nghe càng thấy hồ đồ, "Hắn cùng hạ nhân cấu kết? Lại còn có ý đồ cân dẫn Vương gia? Ngươi đây là có chứng cớ gì mà nói thế?" Câu dẫn ư? Không thể nào... Rõ ràng vốn là hai người ngươi tình ta nguyện!

"Các ngươi căn bản chính là nói bậy!" Dự cảm bất hảo trong lòng Tễ Linh Nhạc càng tăng gấp bội.

Triển Bá Văn sao dám có những lời nói lớn mật như thế, đây chính là tội khi quân! Chẳng lẽ còn có âm mưu nào khác phía sau?

"Bệ hạ, vi thần có người có thể làm chứng!" Triển Bá Văn lập tức trả lời, "Đáng tiếc hai người bọn họ thân phận thấp kém, thần sợ..."

"Sợ cái gì, mau tuyên!" Tuyền vô cùng căm ghét những ngôn ngữ dối trá của bọn chúng.

Vì vậy dưới sự đáp ứng của hoàng đế bệ hạ, một nam một nữ được đưa vào quỳ ở dưới đại điện... Một tên vốn là tiểu tư trong Vương phủ, kẻ còn lại chính là tú bà của Hoa Dật lâu.

Hai người bọn họ chột dạ mà nhìn thoáng qua Si Ảnh đang suy yếu ngã ở một bên, sau đó đều cúi gầm đầu xuống...

Tuyền mở miệng hỏi: "Phụ nhân, ngươi có nhận ra Si Ảnh không? Nhận ra như thế nào? Hãy thành thật mà khai hết ra, nếu không Trẫm sẽ khiến ngươi nhìn rất khó coi đấy!"

"Dạ... Dạ..." Tú bà nuốt nuốt nước miếng, "Dân phụ vốn là lão bản của Hoa Dật lâu, vài chục năm trước có mua một tiểu quan, chính là Si Ảnh... Hắn tham tài, vì kiếm tiền nên bán mình ra Căng Uyên lâu ngoài biên cảnh... Nhưng gần đây không biết vì sao hắn lại trở về... Quay lại Hoa Dật lâu tiếp khách không được bao lâu, hắn lại tự mình chuộc thân... cũng không rõ hắn định làm gì..."

"Nữ nhân kia!" Tễ Linh Nhạc bước tới đứng trước mặt ả, "Ngươi có nhận ra bổn Vương không?"

Tú bà không ngẩng đầu lên, nhưng cả người đều run rẩy, "Vương... Vương gia..."

"Tốt lắm! Nhận ra là tốt!" Tễ Linh Nhạc tức giận đến mức run người, "Ngươi nói cho bổn Vương nghe, ai là kẻ giúp Si Ảnh chuộc thân? Là chính hắn hay là bổn Vương? Nói ra rõ ràng!"

"Dạ... dạ... vốn là chính hắn!" Đáp án của ả vẫn như trước không thay đổi, "Vương gia thân phận ngàn vàng, sao có thể có liên quan với cái loại người này được."

Không một ai để ý, sau khi nghe những lời này, thân thể Si Ảnh hơi khẽ động... Vương gia thân phận ngàn vàng cùng... cái loại người này...

Tuyền cũng cau mày tiếp tục hỏi gã tiểu tư: "Ngươi là ai? Là người nơi nào?"

"Tiểu nhân... là tiểu tư trong Vương phủ... Cùng hắn... cùng hắn..." Gã tiểu tư kia khẩn trương đến độ một câu cũng nói không xong.

"Cùng hắn làm sao?" Long nhan giận dữ quát.

Gã tiểu tư lập tức thốt ra: "Cùng hắn cấu kết! Hắn đã đem kế hoạch của mình nói cho tiểu nhân biết!"

"Ngươi... nói láo!" Si Ảnh vốn đang một mực yên lặng rốt cuộc cũng mở miệng.

Hai tay hắn chống xuống đất, nửa người trên hơi ngẩng lên, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ cùng không cam lòng. Hắn một tay chỉ vào gã tiểu tư kia, nhìn Tuyền ngồi trên thượng vị, trong mắt ánh lên một tia hy vọng, "Bệ hạ... bọn chúng nói bậy!"

"Si Ảnh, ngươi bình tĩnh một chút!" Tuyền trấn an nói, sau đó hỏi gã tiểu tư, "Ngươi nói hắn cùng ngươi câu kết, ngươi có chứng cớ gì không?"

"Chứng... chứng cớ... chính là... ở trên người hắn!" Gã tiểu tư kia hoàn toàn không dám nhìn tới ánh mắt như muốn giết người của Vương gia, lại tiếp tục nói, "Đêm qua... hắn cùng tiểu nhân dây dưa với nhau... Khi đó... lưu lại không ít dấu vết!"

Si Ảnh liền giật mình, những dấu vết mà hắn cùng Tễ Linh Nhạc hoan ái đêm qua đích xác vẫn còn lưu lại, nhưng tại sao bây giờ lại trở thành chứng cớ buộc tội chính mình?

"Đừng... Không được chạm vào ta!" Si Ảnh kéo chặt quần áo của mình.

"Chờ một chút, trên người hắn chính là..." Tễ Linh Nhạc muốn ngăn lại hai tên quan binh đang định vô lễ.

Nhưng lời nói của y lại bị Mẫn Chi Thiện cướp lời: "Vương gia trân trọng thuộc hạ cả triều này có ai là không biết, nhưng có đôi khi người vẫn không nên quá phận! Nếu không... khó có thể làm gương cho thiên hạ vạn dân!"

Lão hồ ly này sớm đã đem cá tính của Tễ Linh Nhạc phân tích đến nhất thanh nhị sở, đối với nhược điểm của y cũng là hiểu rõ như lòng bàn tay, y có thể không cần danh dự bản thân, nhưng không thể nào vứt bỏ tôn nghiêm của hoàng tộc. Mà đúng như lão sở liệu, lời nói đã ra đến miệng của Tễ Linh Nhạc trong nháy mắt liền dừng lại...

Mà hai tên quan binh kia nhân cơ hội này không thèm để ý đến kháng cự của Si Ảnh, một tên giữ chặt lấy hắn, tên kia lột áo ngoài của hắn ra, trong khoảnh khắc, những dấu hôn ngân trên cơ thể bị nhìn thấy không sót chút nào!

"Đừng... đừng chạm vào ta!" Hai tay bị khống chế, vô luận Si Ảnh có giãy dụa thế nào cũng vô dụng, mà tên quan binh kia càng lớn mật, đưa tay luồn vào nơi riêng tư của Si Ảnh... "Buông ra!"

"Dừng tay! Mau buông hắn ra!" May mắn đúng lúc này Tuyền ra lệnh, Si Ảnh mới được giải thoát.

Vừa có được tự do, Si Ảnh lập tức kéo chặt lấy y phục, tựa như một con thú nhỏ sợ hãi, bất lực đưa mắt đảo qua toàn bộ triều thần, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Tễ Linh Nhạc...

Trong tích tắc ấy, Tễ Linh Nhạc lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình vô năng đến nhường nào, tại sao lại có thể như vậy? Là ai đã dàn dựng vở kịch này? Là kẻ nào đã đẩy bọn họ đến nơi đầu sóng ngọn gió này đây?

CHƯƠNG 58

Ngay lúc cả thân thể đầy hôn ngân của Si Ảnh bại lộ trước mặt mọi người, các đại thần đều lộ ra vẻ mặt xem thường, rỉ tai nhau thầm thì nghị luận...

Hai tay càng thêm siết chặt y phục bảo hộ chính mình, không khí nơi này khiến cho Si Ảnh cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhất là khi trong số bọn họ còn có không ít khuôn mặt quen thuộc...

"Bệ hạ!" Tễ Linh Nhạc lần đầu tiên hướng đệ đệ thi hành lễ quân thần, quỳ một lạy, dập đầu một cái, sau đó mới mở miệng nói, "Chớ nghe những lời dèm pha của bọn điêu dân, bệ hạ cũng biết quan hệ của ta cùng Si Ảnh, những dấu vết trên người của hắn vốn là..."

"Vốn là do thảo dân tạo ra!" Gã sai vặt kia cư nhiên không muốn sống mà lớn tiếng hét, "Xin bệ hạ minh giám!"

"Câm mồm!" Tễ Linh Nhạc đột nhiên giận dữ.

Nhưng quần thần xung quanh tựa như cố ý không muốn cho hắn mở miệng, cứ một người lại tới một người nói không ngừng:

"Bệ hạ, chuyện này đã rất rõ ràng, nhân chứng đầy đủ, xin bệ hạ xử trí công bằng!"

"Bệ hạ, tên này lời nói hành động vô cùng bại hoại, nếu còn tha cho hắn, sợ rằng sẽ làm nhục thánh minh của người!"

"Xin bệ hạ cho mọi người một cái công đạo!"

"Bệ hạ..."

"Các người nói đủ hay chưa?!" Tuyền vỗ mạnh một chưởng vào long ỷ, bên dưới mới yên lặng trở lại, lúc này hắn mới thong thả nói, "Người này trẫm cũng nhận ra, hoàng hậu cũng..."

"Bệ hạ!" Mẫn chi Thiện lại nói chen vào, "Hoàng hậu nương nương thân phận cao quý, tin rằng sẽ không có quan hệ gì với kẻ này cả!"

Lời vừa nói ra, Tuyền ngồi trên điện cùng Si Ảnh đang ngã trên sàn cũng đã nghe ra trong đó chính là ý tại ngôn ngoại, Tuyền nhíu chặt mày nghiêm túc hỏi: "Xin hỏi Mẫn đại học sĩ nói vậy là có ý gì?"

"Không có ý tứ gì cả ạ, là bệ hạ đã đa tâm rồi!" Y âm thầm hài lòng mà khẽ nhếch khoé miệng, "Vi thần chỉ là cho rằng, Hoàng hậu nương nương xuất thân danh môn, từ thưở nhỏ đã đọc đủ thi thư, hẳn là sẽ không đi tới nơi trăng hoa như vậy, lại càng không thể làm bạn với hạng người đê tiện này mới đúng!" Khi nói đến "xuất thân danh môn" cùng "nơi trăng hoa" thì lão lại càng cố ý cao giọng lên.

Lão đây là đang uy hiếp! Bàn tay đang đặt trên đầu gối của Tuyền gắt gao siết chặt lại, lão hồ ly này... Nếu như hắn trợ giúp Si Ảnh, vậy ý tứ của lão nhân này chính là muốn nhằm vào Phạm, đem y kéo từ ngôi vị hoàng hậu xuống?! Tên hỗn đản này...

Lúc này, Si Ảnh đang ngã ngồi dưới đất bỗng chống hai tay xuống cố gắng mạnh mẽ đứng lên, nhưng đầu vẫn cúi xuống không rõ là đang có vẻ mặt gì, chỉ nghe thấy hắn đứt quãng nói: "Hoàng hậu nương nương thiên kim quý thể (thân phận ngàn vàng)... sao có thể quen biết kẻ như ta..."

"Si Ảnh!" Tễ Linh Nhạc đang định đi tới bên người hắn, lại bị Mẫn Chi Thiện một bên giữ chặt lại, đầy phẫn nộ mà nhìn theo, Tễ Linh Nhạc lập tức phát hỏa, "Mẫn đại nhân, ta nể ngươi là nguyên lão hai triều nên có vài phần kính trọng, nhưng ngươi đừng có khinh người quá đáng!"

Nhưng Mẫn Chi Thiện hoàn toàn không thèm để ý đến những lời rống giận của y, chỉ một mực nhìn về phía Si Ảnh lớn tiếng hỏi: "Tội nhân, bổn quan hỏi ngươi, ngươi có thừa nhận ngươi cùng với gã tiểu tư kia tư thông, mưu toan câu dẫn Vương gia không?"

"... !" Si Ảnh kinh ngạc mà ngẩng đầu, nhìn về phía bọn họ... Mà không, người hắn nhìn chính là Tễ Linh Nhạc đang đứng phía sau Mẫn Chi Thiện.

Đôi môi hắn giật giật, miệng hé ra như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói bất cứ điều gì, có chút tự giễu mà nhắm mắt lại, cúi đầu xuống nói, "Đúng... Ta vốn có ý đồ câu dẫn Vương gia... Như vậy... như vậy có thể ăn sung mặc sướng... có thể sống một cuộc sống hạnh phúc..." Thanh âm nhè nhẹ run lên, còn mang theo chút giọng mũi, Tuyền thật sự hoài nghi có phải hắn đang khóc không?

"Bệ hạ cũng nghe được rồi đó!" Mẫn Chi Thiện thực hiện được ý đồ, vẻ mặt tươi cười làm cho Tuyền vô cùng khó chịu, "Vậy bổn quan hỏi ngươi, ngươi có thừa nhận đã lấy trộm quan ngân không?"

"Không, ta không có trộm quan ngân!" Si Ảnh mới vừa bình tĩnh giờ lại trở nên kích động, "Bệ hạ, ta không có lấy trộm, Tễ Linh Nhạc... Ngươi..."

"Ba!" Nhưng bất ngờ Triển Bá Văn bước tới chỗ Si Ảnh đang bị bọn thị vệ giữ chặt lấy tặng hắn một cái tát như trời giáng.

"Ngươi tại sao lại đánh hắn?! Cút ngay! Toàn bộ cút hết cho bổn Vương!" Tễ Linh Nhạc đẩy Triển Bá Văn cùng hai tên thị vệ ra, chính mình đi tới xem xét thương thế trên mặt Si Ảnh.

Bị đẩy ra, Triển Bá Văn ngược lại vẫn điềm nhiên trả lời: "Dám to gan gọi thẳng tính danh của Vương gia, đó chính là tội đại nghịch bất đạo, vi thần chỉ là quản giáo đệ đệ mà thôi!"

Một nửa bên mặt của Si Ảnh đã bị đánh đến sưng lên, Tễ Linh Nhạc đau lòng muốn dùng tay vỗ về, lại bị chính hắn khước từ, "... Vương gia... Xin lỗi..."

Vừa nói hắn vừa cúi đầu xuống, "Bệ hạ, Si Ảnh thừa nhận có ý câu dẫn Vương gia, thừa nhận cùng gã tiểu tư kia tư thông... Nhưng là ta thật sự không trộm quan ngân, mong bệ hạ minh xét."

"Ừm... Việc này thật sự còn rất nhiều điểm nghi vấn, đích xác còn phải đợi điều tra thực tế đã, để tra xem quan ngân được giấu ở nơi nào, sau đó từ từ định tội cũng không muộn!" Đây có lẽ là điều duy nhất mà Tuyền có thể làm cho Si Ảnh.

"Bệ hạ, vậy Si Ảnh trước cứ giao cho bổn Vương trông coi đi!" Tễ Linh Nhạc đã không thể chờ đợi nổi nữa, chỉ muốn mang Si Ảnh về nhà trị liệu vết thương.

"Vậy..." Tuyền đang muốn hạ chỉ.

Nhưng Triển Bá Văn lại hết lần này đến lần khác chặn trước nói, "Bệ hạ, Vương gia nói vậy sợ có chút không ổn, hay là đem ngũ đệ giao cho vi thần trông coi là tốt nhất!"

"Làm càn, bổn vương thì có gì không ổn?" Tễ Linh Nhạc đang tức giận, tên khốn kia còn cư nhiên không biết tốt xấu muốn gây chuyện, đúng là muốn chết mà...

"Đương nhiên không ổn ạ, Vương gia sắp thành thân rồi, Vương phủ sao có thể lưu lại một tội nhân như thế, như vậy sẽ phạm vào điều kiêng kỵ." Triển Bá Văn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc tuyệt vọng của Si Ảnh, thật sự chỉ muốn cười thật to.

Hắn là cố ý! "Bổn vương muốn thành thân khi nào?" Tễ Linh Nhạc lập tức phản bác.

"Vừa hay vi thần cũng muốn bẩm báo bệ hạ chuyện này!" Mẫn Chi Thiện cùng mấy lão đại thần đồng thời đứng dậy.

"Đến tột cùng là có chuyện gì?" Tuyền không nhịn được hỏi, bọn chúng đúng là đã có chuẩn bị tất cả, Vương gia cùng hoàng đế đều như đồ vật bị bọn chúng nắm trong tay mà chơi đùa!

Mẫn Chi Thiện cố ý đi tới bên cạnh Si Ảnh, dùng thanh âm đường hoàng nghiêm túc nói: "Tiên hoàng từng lưu lại khẩu dụ, nói là nếu Vương gia đến hai mươi bảy tuổi mà vẫn không có thê thiếp, thì muốn vi thần đem cháu gái của mình là Mẫn Hương Dung gả cho Vương gia!"

"Ngươi nói láo!" Tễ Linh Nhạc căn bản không biết phụ hoàng có từng lưu lại khẩu dụ như vậy.

"Vi thần không có!" Lão một mực chắc chắn, "Vài vị đại nhân đều có thể làm chứng!"

"Dạ!" Mấy vị đại nhân đứng ra làm chứng đều là quan nhị phẩm tam phẩm trở lên, đức cao vọng trọng, lời nói ra đương nhiên rất có phân lượng.

Tuyền lại càng đau đầu mà nhu nhu huyệt Thái Dương, nhỏ giọng oán giận nói: "Việc này sao lại như vậy..."

"Hôm nay chính là muốn xin bệ hạ tứ hôn!" Mẫn Chi Thiện cũng đắc ý nhìn về phía Si Ảnh, "Cho nên... tội nhân này nên giao cho Triển đại nhân trông coi mới tốt!"

"Trẫm..."

"Bệ hạ, hôm nay thời gian vẫn chưa phù hợp, bổn vương cho rằng nói việc này còn hơi sớm!" Tễ Linh Nhạc cố tìm mọi cách để ngăn cản hôn sự này...

"Bệ hạ, bây giờ Húc vương gia cũng đã lập gia đình, vi thần cảm thấy thời gian cũng đã tới..."

"Bệ hạ..."

Người này một câu người kia một câu, khiến cho đầu óc Si Ảnh đều ong ong rối loạn... Đầu cũng mơ hồ phát đau, hắn vô thức đưa tay lên bịt tai lại... Không được... không dừng lại được...

Bọn chúng đang nói cái gì? Tại sao lại nghe không rõ? Mới vừa rồi... hình như có ai đó muốn gả cho ai... Là ai chứ? Tại sao lại nghĩ không ra?

Xung quanh là những tiếng ồn ào, bóng người hỗn loạn cùng một chỗ, phảng phất như có một vòng xoáy đang muốn hút hắn vào...

"Hài tử bị nguyền rủa, ngươi cả đời cũng sẽ phải sống trong bóng tối! Ha ha ha ha!" Là tiếng của ai?

"Tư sắc không tệ, Triển huynh, là con của ngươi sao?" Đây lại là ai?

"Hắc hắc, thật chặt a..." Đừng... Không phải hắn... Là ai chứ?

Giữa bóng đêm mịt mùng chợt hiện ra một người như phát sáng, một bàn tay vươn tới trước mặt hắn, thanh âm người ấy rất đỗi ôn nhu.

"Ta rất thích ngươi, có muốn gả cho ta không?" Người này...

"Được..."

Nhưng còn chưa kịp nói xong, tay còn chưa chạm tới, ánh sáng kia đột nhiên biến mất ngay trước mắt, thay vào đó là màn đêm dày đặc, Si Ảnh ngẩng đầu nhìn, bên trên chính là...

"... Nếu như Vương gia tới hai mươi bảy tuổi mà vẫn chưa có thê thiếp, thì muốn vi thần đem cháu gái của mình là Mẫn Hương Dung gả cho Vương gia!"

Si Ảnh ngốc nghếch ngồi trước bức tường tối đen.

Vốn là như thế, vẫn là như thế... Hắn cư nhiên lại đi vào vết xe đổ cũ, sau này sẽ ra sao? Lại sẽ xuất hiện một Tần Viễn thứ hai ư? Ha ha... Thật buồn cười!

"A..." Si Ảnh đang quỳ chợt bật cười to.

Tễ Linh Nhạc nghe thấy, chỉ cảm giác có điều không thích hợp, "Si Ảnh..." Khẽ khàng gọi tên hắn, chỉ muốn thu hút sự chú ý của người trước mặt.

Ai ngờ giây phút hắn nghe được âm thanh kia, nụ cười trên mặt như ngưng kết lại rồi tiêu thất như chưa từng xuất hiện, "Ta..." Hắn mới nói được như vậy, rồi yếu ớt ngã xuống hôn mê.

"Si Ảnh?!"

CHƯƠNG 59

Tiếng nước tí tách... Một giọt... Hai giọt... Ba giọt...

Thế giới trở nên thật im lặng, cũng thật hắc ám, giơ tay lên chẳng thể nào nhìn rõ năm ngón...

Si Ảnh vòng tay ôm lấy thân thể mình, lẳng lặng ngồi chồm hỗm trong góc tối...

Không muốn lên tiếng, không muốn động, cũng chẳng muốn tự hỏi bất cứ điều gì...

Hắn chán ghét việc cứ phải kiếm tìm một cuộc sống dưới ánh dương rực rỡ, rồi chung quy cũng bị người ta vứt bỏ mà thôi, cho nên...

Lần này, mộng cũng phải tỉnh rồi...

"Si Ảnh? Ngươi tỉnh chưa?" Mở mắt ra, thu vào tầm mắt chính là khuôn mặt lo lắng của Tễ Linh Nhạc.

"Ừm..." Thản nhiên mà lên tiếng trả lời.

Hắn nghĩ muốn quay đi, lại bị Tễ Linh Nhạc ngăn lại, "Chờ một chút, phía sau ngươi bị thương, trước hãy cứ nằm nghiêng ngủ như vậy đi!"

Si Ảnh cũng không cố chấp, liền cứ nằm nghiêng mà ngủ, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói...

"Si Ảnh..." Tễ Linh Nhạc dùng ngữ khí mà Si Ảnh chưa từng nghe qua nói, "Xin lỗi... Ngươi... tạm thời phải sống một thời gian ở Triển gia rồi... Có điều, không cần lo lắng... ta rất nhanh sẽ đưa ngươi quay về Vương phủ..."

Đây là quyết định của Tuyền, mà với tình hình lúc đó, thân là hoàng đế hắn cũng không thể không quyết định như vậy... Không chỉ vì Phạm... còn là vì để cho Si Ảnh có thể tiếp tục "sống"!

Si Ảnh vẫn không mở miệng, đôi mắt nhìn thẳng những song sắt nhà lao đang giam cầm mình, chỉ nghe thanh âm Tễ Linh Nhạc vẫn đang nói.

"Mới rồi như vậy, bọn chúng rõ ràng là nếu không bắt được ngươi thì sẽ giết ngươi... Chúng ta phải làm như vậy..." Thân là Vương gia, Tễ Linh Nhạc chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực như thế, "Bây giờ chỉ có thể chờ Diệu Quang cùng Húc trở về, sau đó bàn bạc kỹ hơn mới có thể đối phó được với bọn chúng, điều ngươi cần làm chỉ là bảo vệ thật tốt bản thân, biết không?"

Hắn vẫn không có bất cứ phản ứng gì, điều này khiến cho Tễ Linh Nhạc có chút hoảng hốt, "Si Ảnh, ngươi có nghe ta nói gì không?"

"Ừ..." Một lời đáp lại giản đơn, sau đó Si Ảnh rốt cuộc cũng mở miệng, "Vương gia... Ta có một giấc mộng... một giấc mộng vô cùng đẹp đẽ..."

Tễ Linh Nhạc kinh ngạc nhìn hắn, "Ngươi..." mới vừa muốn nói, nhưng Si Ảnh đã không cho y cơ hội nói cho xong.

"Từ lúc bị Tần Viễn nhốt, giấc mộng kia với ta đã bắt đầu, trong mộng có một người đối với ta rất chu đáo từng li từng tí, thân phận hắn cao quý, nhưng cũng không hề vứt bỏ ta... còn nói muốn ta gả cho hắn, ta cũng đáp ứng rồi..." Trên khuôn mặt Si Ảnh tươi cười hạnh phúc, nụ cười mà Tễ Linh Nhạc vẫn thích nhìn, nhưng ngày hôm nay, bất tri bất giác lại khiến cho lòng người đau như dao cắt, "Đáng tiếc mộng đẹp vẫn luôn chỉ là giấc mộng... Một giấc mộng mãi mãi con người ta không sao thực hiện được... Bây giờ, giấc mộng ấy đã kết thúc rồi..."

"Không phải... Đó không phải là mộng!" Tễ Linh Nhạc nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, cực lực phản bác.

Nhưng Si Ảnh một mực khẳng định, "Không, đó chính là mộng... một giấc mộng Nam Kha... Hôm nay Vương gia phải kết hôn với một tiểu thư môn đăng hộ đối, lão bản, không đúng... là Phạm công tử, hắn sẽ có một kết cục tốt đẹp... Như vậy sự tồn tại của Si Ảnh cũng đã trở nên thừa thãi mất rồi!" Nhìn song sắt kia, ánh mắt hắn trở nên đờ đẫn, nhưng ngữ khí vẫn bình thản như thế.

"Vương gia, ngài cũng nên trở về đi thôi... Ở chỗ này quá lâu sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, mau hồi phủ đi!" Nói đến đây, Si Ảnh lại một lần nữa nhắm mắt lại.

Tễ Linh Nhạc vốn nghĩ muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc cũng không có cơ hội để nói, hơn nữa y quá hiểu cho dù nói Si Ảnh cũng nhất định không nghe, vì vậy...

"... Ta nhất định sẽ đến đón ngươi!" Nói xong những lời này, Tễ Linh Nhạc liền xoay người rời đi.

Khi y vừa chuẩn bị bước ra khỏi cửa nhà lao, Si Ảnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên lên tiếng: "Vương gia..."

"Còn có việc gì sao?" Tễ Linh Nhạc hỏi.

"... Người trong mộng kia... Nếu như Vương gia gặp hắn, xin hãy thay Si Ảnh nói lời tạ ơn hắn... tạ ơn hắn đã cho ta một giấc mộng đẹp như vậy... Nói với hắn, Si Ảnh sẽ cả đời cảm kích không quên!"

Tay Tễ Linh Nhạc nắm chặt lấy chấn song, dường như muốn phát tiết tất cả những phẫn hận, lời nói ra cũng kích động dị thường, "... Ta sẽ!"

Lao đầu theo sau liền khóa cửa lại, trong phòng giam chỉ còn lại một mình Si Ảnh.

Chịu đựng đau đớn giày vò thân thể, đem tầm mắt nhìn lên khung cửa sổ có song sắt duy nhất trong phòng, đêm nay trăng thật sáng, cũng giống như khi ấy, lấp lánh ánh vàng, thuần khiết không tì vết, thật sự rất đẹp...

Sáng sớm hôm sau, Triển Bá Văn vô cùng kích động mà đem Si Ảnh trở về Triển gia, nhưng lại không phát hiện ra đã có một người âm thầm đi theo hắn.

Triển gia vẫn giống hệt như trong trí nhớ của Si Ảnh, không hề thay đổi chút nào, như thể cố ý chờ đợi hắn sẽ có ngày này. Khi hắn tới, huynh đệ Triển gia cùng đương gia chủ mẫu đang ở đại sảnh chờ...

"Rốt cục tới rồi sao?!" Lão tứ Triển gia xông lên phía trước, chạy đến trước mặt Si Ảnh châm chọc khiêu khích nói, "Ôi chao, nam sủng của Vương gia... thân thế thật không tầm thường, cư nhiên được đón tiếp nhân vật quan trọng..."

"Các ngươi tất cả đi ra ngoài đi!" Triển Thúc Văn hiểu rõ ý tứ của đệ đệ, liền hướng mấy hạ nhân phân phó.

Mọi người liền theo lệnh ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến sống chết của Si Ảnh, buông lỏng tay, Si Ảnh liền ba một tiếng bị ném lên mặt đất.

"Mạng ngươi cũng thật lớn! Nghe nói không chỉ Vương gia mà ngay cả hoàng đế cũng muốn giúp đỡ ngươi... Ngươi rốt cục đã dùng loại mị thuật gì hả?" Triển Trọng Văn tỏ ra vô cùng buồn bực.

"Ngươi cái đồ nghiệt chủng này, thật sự là cùng một loại với con hồ ly tinh kia... Ngươi rốt cuộc muốn bôi tro trát trấu vào mặt mũi Triển gia ta tới khi nào?!" Lão phu nhân mở miệng chửi mắng.

Triển Bá Văn liền dìu lão mẫu nói: "Nương, người không nên chấp nhặt cùng hắn, bây giờ bệ hạ giao hắn cho chúng ta... chúng ta còn nhiều thời gian để hảo hảo hành hạ hắn mà."

Trong đại sảnh năm người, bốn nam một nữ cứ thế vây quanh Si Ảnh đang bị thương, mỗi người một câu không ngừng châm chọc... Si Ảnh đột nhiên cảm thấy vô cùng thú vị, lúc này cư nhiên không hề cảm thấy tức giận hay phẫn nộ gì... Trong lòng là một mảnh bình yên như nước hồ phẳng lặng.

"Đại ca, ngươi định đối phó với hắn thế nào?" Triển Quý Văn càng nhìn hắn càng phát hỏa, "Bán đi? Hay là..." Khi nói những lời này, trên mặt hắn lộ ra nụ cười dâm đãng.

"Ai... Bây giờ còn chưa phải lúc, hãy chờ qua giai đoạn này đã!" Triển Bá Văn liền nói rõ sự tình, "Chờ qua lúc này..." hắn đi lên nắm lấy tóc Si Ảnh giật mạnh.

Si Ảnh bị túm tóc đau đớn, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, "Ư... Buông ra..."

"Đến lúc đó, ta muốn Triển gia một lần nữa phát dương quang đại, ta muốn ngươi giúp ta... giống như năm đó đã giúp cha!' Trong mắt Triển Bá Văn là cuồng vọng vô cùng vô tận.

"Chờ sóng gió qua đi ư..." Triển Thúc Văn có chút nghi hoặc, "Đại ca, ta thấy Vương gia dường như thật sự rất thích tiểu tử này... Ngươi nói sóng gió có thể dễ dàng qua đi sao?"

"Ha ha ha ha... Tam đệ ơi là tam đệ, ngươi quá đa nghi rồi!" Triển Bá Văn vỗ vỗ bờ vai hắn, "Vương gia là người hoàng tộc, sao có thể nảy sinh chân tình với loại tiểu quan như vậy? Cùng lắm chỉ là chơi đùa thôi... Chẳng lẽ còn thật sự muốn lập hắn làm phi sao?!"

"Vậy chúng ta nên an trí hắn thế nào bây giờ?" Triển Trọng Văn hỏi.

Triển lão phu nhân đi tới trước mặt Si Ảnh, bàn tay già nua hung hăng nắm lấy cằm hắn, "Bắt hắn làm công việc của hạ nhân, khiến cho hắn chịu khổ sở như vẫn còn trong nhà lao! Cho hắn mặc loại phục sức thấp hèn nhất, cho hắn ăn loại thức ăn ghê tởm nhất, bắt hắn làm loại công việc bẩn thỉu nhất, ta xem đến lúc đó, tiểu hồ ly này còn có thể quyến rũ nam nhân bằng cách nào?!"

"Vậy cứ làm theo lời nương nói đi! Người đâu? Dẫn hắn xuống!" Đang nói chuyện, liền có hai tráng hán đi vào mang Si Ảnh đi.

Si Ảnh có chút bất ngờ, trừng phạt này so với tưởng tượng của hắn còn nhẹ hơn nhiều lắm, có lẽ... vẫn chưa đến lúc thôi... Nếu như Vương gia vẫn còn chút "hứng thú" với mình... A... Ngươi vẫn còn mơ tưởng có thể quay về cuộc sống trước kia sao...

Tráng hán ném hắn vào một căn phòng nhỏ tối tăm, sau đó không biết ai ném cho hắn một bộ y phục rồi bỏ đi. Sau khi xác định không có ai, Si Ảnh mới miễn cưỡng ngồi xuống giường, đem bộ y phục bằng vải thô gai đặt bên cạnh.

"Nơi này là..." Si Ảnh nhìn quanh bốn phía, nhưng lại phát hiện ra mình chưa từng tới nơi này, hơn nữa trong phòng lại tràn ngập một cỗ mùi hôi thối.

Hắn cố gắng đỡ lấy eo, đi từng bước về phía cửa... Mở cửa phòng ra, nhìn thấy ngoài cửa là bồn cầu chất thành đống, liền hiểu ra.

"Cái gì... Bảo ta đi rửa bồn cầu... Dung tục như vậy sao? Thật là không chịu nổi mà!" Oán giận mà từng bước quay về phòng, một lần nữa ngã lên trên giường đá thô cứng.

Cũng không biết qua bao lâu, Si Ảnh dường như đã ngủ thiếp đi được một lúc, cửa đột nhiên bị mở ra, một thân ảnh lập tức lách vào...

"Công tử, công tử..." Người kia thấp giọng gọi bên tai Si Ảnh, "Tỉnh dậy đi!"

"Ư... Ngươi là..." Si Ảnh dụi dụi hai mắt, cố nhìn rõ người trước mặt.

"Là ta, ngươi còn nhớ không?" Người tới đúng là Thương Diễn.

Si Ảnh nhất thời tỉnh táo lại, mới vừa định đứng dậy nhưng lại động vào vết thương ở sau lưng, "A... ư... Sao ngươi lại tới đây?"

Thương Diễn vội vàng đỡ lấy hắn nói, "Công tử, người đừng đứng lên vội... Trên người ngươi còn có vết thương..." Nói rồi từ trong lòng lấy ra một bình dược, "Cái này vốn là Vương gia bảo ta đem tới, có muốn ta giúp ngươi thượng dược không?"

"Chờ một chút..." Si Ảnh vội ngăn hắn lại, vấn đề bây giờ không phải là thượng dược hay không, mà là... "Sao ngươi lại ở đây? Lại còn mặc..."

Thương Diễn một thân tố y xám tro, đầu đội mũ đen, rõ ràng là bộ dáng của một gã sai vặt!

"Ta đương nhiên là do Vương gia phái tới nằm vùng rồi, không riêng gì ta... lần này Vương gia ngay cả Hứa Trạm cũng phái tới, có điều hắn ở một nơi bí mật, ngươi ngày thường sẽ không nhìn thấy!" Thương Diễn rót cho hắn một chén nước, kể lại tỉ mỉ.

"A? Các ngươi lần này là đến tra chuyện của Triển gia sao?" Si Ảnh thuận tay nhận lấy chén, "Vương gia thật đúng là không đơn giản... tốc độ nhanh như vậy..."

Thương Diễn nghe xong chỉ có thể cười khổ, "Công tử, ngươi đang nói cái gì vậy, Vương gia là phái chúng ta tới bảo vệ ngươi!"

"Bảo vệ ta?" Si Ảnh vẻ mặt không hiểu hỏi, "Bảo vệ ta làm cái gì?"

"Đương nhiên là bảo vệ ngươi không bị người khác khi dễ rồi!" Thương Diễn có cảm giác bất lực vô cùng sâu sắc, Si Ảnh cũng không phải lúc nào cũng chậm hiểu như vậy a...

"..." Si Ảnh nghe vậy liền đánh rơi chén trà, sau đó lại nằm xuống, "Vậy thật đúng là đa tạ, có điều không cần miễn cưỡng làm vậy làm gì..."

"Sao?" Thương Diễn nghe không hiểu.

"Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi! Ngươi cũng trở về đi... Đừng khiến cho kẻ khác chú ý!" Si Ảnh nhàn nhã mà phất phất tay đuổi khách.

Thương Diễn cũng không tiện ở lâu, liền gật gật đầu rời đi... Hắn đi tới cửa, như nhớ ra cái gì liền lấy ra một cây sáo nhỏ thổi vài tiếng, đột nhiên một bóng đen chợt lóe lên trước mặt, Thương Diễn lúc này mới yên tâm bỏ đi...

CHƯƠNG 60

"Mẹ kiếp, khó chịu khó chịu khó chịu! Ta phi! Đám tử lão đầu kia, cuối cùng cũng có một ngày ta cách chức hết, hừ!" Tuyền đi đi lại lại trong phòng phát tiết cơn giận.

Cung nữ cùng bọn thái giám trong hậu cung chỉ nghe thấy bệ hạ thượng triều phải chịu sự bức bách của quần thần, dường như còn phải hạ ý chỉ trái với lương tâm, khiến cho người bây giờ ở trong phòng tức giận đập phá đồ đạc, trước đó lại còn ra lệnh cho mọi người không được đi tìm hoàng hậu nương nương đang mang thai đến khuyên bảo, chuyện này thật là phiền toái mà!

"Đám lão già kia, nếu rảnh rỗi quá không có việc gì làm thì sao không từ quan về làm ruộng đi?! Lại còn muốn vào cung nói năng càn rỡ, con mẹ nó chắc là sống quá nhàn rồi!" Cùng với tiếng mắng chửi không ngừng là những tiếng vang của đồ đạc bị đập bể.

Chúng nô tài sợ tới mức không dám tới gần nửa bước, chỉ có một lão thái giám đã từng trải nhiều năm trong óc lóe linh quang, lập tức phái người đi mời thái tử điện hạ tới, dù sao trong cả hoàng cung này, người có thể trấn áp cơn tức giận của bệ hạ cũng không nhiều, ngoại trừ hoàng hậu ra thì cũng chỉ có tiểu oa nhi này mà thôi...

Tiểu thái tử nghe tin chạy đến, lớn mật mà mở đại môn thư phòng ra, thò đầu vào nhìn ngó hỏi: "Ba ba... Con vào được không?"

"... !" Tuyền nghe thanh âm non nớt của con mình, bàn tay đang giơ lên muốn ném bình hoa nhất thời dừng ở trên không...

Đưa lưng về phía tiểu hài tử, hắn thong thả buông bình hoa, sửa sang lại quần áo một chút, sau đó chậm rãi xoay người, trên mặt mang theo nụ cười tủm tỉm, "Ha ha, tiểu bánh mật, hô, nay sao lại rảnh rỗi đến nơi này chơi đùa a?"

"Ba ba!" Tiểu bánh mật liền nhào tới, "Hôm nay ba ba găp phải chuyện không vui sao?"

Tuyền một tay ôm lấy hài tử ngồi xuống ghế, tay kia đưa lên vuốt ve đầu nó, "Có chuyện không vui nhìn thấy tiểu bánh mật thì toàn bộ bay mất rồi, hôm nay bảo bối có tới thăm phụ thân không?"

"Có a, nhưng lúc đó phụ thân còn đang ngủ... Ai, không có ai cùng Lẫm nhi chơi đùa rồi!" Tiểu oa nhi công phu làm nũng chính là đệ nhất.

Đột nhiên cánh cửa bị mở ra, tiểu bánh mật ngồi nhìn thẳng ra cửa, thấy rõ ràng người vừa tới, "A, là đại bá!"

"A?" Tuyền quay đầu nhìn lại.

Tễ Linh Nhạc mới từ nhà lao ra, sắc mặt mang theo chút phẫn nộ, khí thế bức người tới mức bọn nô tài không ai dám tới gần, nhưng tiểu bánh mật không sợ trời không sợ đất, liền chạy tới trước mặt y ngọt ngào nói: "Đại bá hảo, Si Ảnh thúc thúc đâu rồi? Người lúc nào sẽ tới kể chuyện xưa cho Lẫm nhi nghe?"

Tuyền bị lời nói của con mình dọa cho ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng chạy tới ôm lấy nó, "Ha ha... Đại ca, tiểu hài tử không hiểu chuyện... Ngươi không cần so đo với nó..."

Bảo bối con mình thật đúng là, nói gì không nói lại đi nói chuyện này a...

"Ừm... Si Ảnh thúc thúc rất nhanh sẽ trở về kể chuyện xưa cho con nghe!" Tễ Linh Nhạc vuốt vuốt mái tóc cháu mình, là muốn nói cho nó nghe? Hay vốn nói cho chính mình đây? "Kỳ, bọn Diệu Quang cùng Húc khi nào sẽ trở về?"

Tuyền cũng chỉ có thể nói theo sự thật: "Nhanh thì một tháng, chậm thì..."

"Một tháng?" Tễ Linh Nhạc khẽ cau mày, "Sao lại chậm như thế?"

"Không có cách nào... Người ta còn đang ở cữ mà!" Tuyền tỏ vẻ bất lực.

Tễ Linh Nhạc lúc này như người trong mộng mới tỉnh, "Thật sao, hắn đã sinh rồi... Là nam hài hay nữ hài?"

"Là đệ đệ nha!" Tiểu bánh mật thay Tuyền trả lời, ngày đó tin tức đến nó cũng nghe thấy, "Ai... Thật đáng tiếc, Lẫm nhi rất muốn có một muội muội mà!"

"Tiểu bánh mật, vấn đề này trước bỏ qua đã, có được không?" Tuyền lại ôm hài tử vào lòng, "Đại ca, một tháng này... ngươi định làm gì đây?"

"... Kỳ, có cảm thấy hôm nay... thái độ của các triều thần rất kỳ quái hay không?" Tễ Linh Nhạc không đáp, ngược lại lại hỏi.

"Đám súc sinh kia không biết đang đùa cái gì, cư nhiên cả đám người cùng thông đồng với nhau?!" Tuyền tức giận oán trách.

"Đó chính là điểm khiến ta cảm thấy kỳ quái... Bọn chúng một lũ quan lại bao che cho nhau ta cũng có thể hiểu được... Nhưng dám liên hợp lại đối phó quân chủ, chỉ cần là bề tôi thì đều biết chuyện này có biết bao hung hiểm, quyết sẽ không thể nào phát sinh sự tình thế này?" Đó chính là chỗ khiến y nghĩ mãi không ra!

"Trừ phi... bọn chúng có bí mật gì đó!" Tuyền khẳng định.

Tễ Linh Nhạc hiển nhiên đồng ý với ý kiến này, "Bây giờ vấn đề chính là bí mật kia... Theo ta phỏng đoán hẳn là có liên quan tới quan ngân! Đối với chúng ta bây giờ chỉ có đầu mối là đĩnh quan ngân đã khám xét được kia... Nhưng tên tri phủ ấy vẫn không cung khai, xem ra thật sự là không biết bạc này từ đâu tới."

"Hắn cũng không biết... Vậy quan ngân này sao lại tới chỗ hắn?" Tuyền vẫn còn bán tín bán nghi.

"... Này chính là điều ta đang định đi thăm dò!" Vừa nói, Tễ Linh Nhạc đã di chuyển cước bộ.

"A, đại ca!" Tuyền như nhớ tới cái gì, đột nhiên gọi hắn lại, "Cái kia... đại ca có thể hay không..."

"Giúp ngươi giấu diếm, không cho Phạm biết?" Tễ Linh Nhạc hiểu rõ mà nói tiếp thay hắn, "Yên tâm, ta cũng không có ý định nói cho hắn chuyện này!"

"Hắc hắc, cám ơn đại ca!" Tuyền tỏ ra một bộ lấy lòng, "Ta cũng sẽ hỗ trợ! Hừ, bọn hỗn trướng ấy... Nếu không giáo huấn bọn chúng một trận, tên của ta sẽ viết ngược!"

... ... ... ... ... ... ... ...

Một tháng nháy mắt đã trôi qua, Tễ Linh Nhạc cùng lúc phái hai người tâm phúc tuỳ thời báo cáo về tình hình của Si Ảnh, về phương diện điều tra xuất thân cùng các mối quan hệ đời tư của Trần tri phủ đều không thấy có vấn đề gì, điều này khiến cho y đau đầu không thôi!

"Vương gia!" Vào đêm khuya, Hứa Trạm liền trở về báo cáo.

"Hứa Trạm sao..." Tễ Linh Nhạc buông công văn xuống, nhắm mắt dựa vào lưng ghế hỏi, "Hôm nay thế nào? Hắn có khoẻ không?"

Hứa Trạm quỳ gối một bên trả lời, "Dạ... Công tử nói mình toàn bộ đều khoẻ, nhưng mà..."

"Nhưng mà?" Nghe thấy hắn ngắc ngứ, Tễ Linh Nhạc thoáng cái từ trên ghế đứng dậy, "Nhưng mà cái gì?"

"Vương gia đừng kích động, chỉ là chúng ta cảm thấy công tử mấy ngày nay có chút không thích hợp... Hắn trong lúc làm việc tinh thần thường xuyên hoảng hốt, hơn nữa bình thường khi làm được một nửa thì sẽ ngồi ngủ gật..." Hứa Trạm mặc dù cảm thấy Si Ảnh không có bệnh nặng, nhưng thấy mình vẫn nên bẩm báo thì tốt hơn.

"... Có phải thân thể hắn đã xảy ra vấn đề gì rồi không?" Vẻ mặt Tễ Linh Nhạc hiện lên nét sầu lo, "Triển gia rốt cuộc bắt hắn làm công việc gì?"

"Quét dọn sân ạ!" Hứa Trạm dựa theo lời Si Ảnh phân phó trả lời.

"Có phải hắn bị trúng gió không?" Tễ Linh Nhạc nhìn Hứa Trạm hỏi.

"Chắc là không phải, công tử sức ăn so với trước đây cơ hồ khoẻ gấp đôi... Có thể ăn tốt thì chắc sẽ không có vấn đề gì lớn..." Ngữ khí Hứa Trạm cũng lộ ra chút sầu lo như Vương gia.

Đột nhiên Tễ Linh Nhạc dùng ánh mắt hồ nghi nhìn hắn, "Hứa Trạm, ngươi... có phải có chút thích Si Ảnh rồi không?"

"Vương... Vương gia... Ngài đừng nên võ đoán!" Hứa Trạm mặt mũi đỏ bừng, ngay cả nói chuyện cũng ấp a ấp úng.

"A? Võ đoán ư? Nhưng... ta nhớ rõ trước đây, ngươi đối với Si Ảnh luôn rất lãnh đạm mà?"

Tễ Linh Nhạc không hề đa tâm, còn nhớ rõ trước đây khi Hứa Trạm để Si Ảnh lại Tần phủ, không chỉ vì Vương lệnh mà còn vì trong lòng hắn thật sự xem thường Si Ảnh... Sau khi Si Ảnh được đón về phủ, Hứa Trạm vẫn như trước lạnh nhạt với hắn, ngay cả tên cũng không buồn gọi. Vốn chỉ có Thương Diễn vẫn luôn chung sống hòa thuận cùng Si Ảnh, nhưng tại sao chỉ mới âm thầm bảo vệ Si Ảnh một tháng, sự thể đã có thay đổi lớn đến như thế? Lại còn luôn miệng gọi "Công tử" nữa chứ?

"Đó là bởi vì... A..." Chính hắn cũng thấy nực cười, "Lúc đó thuộc hạ vốn là 'cẩu nhãn khán nhân đê'(1), chỉ bằng thân phận của mình nhưng nhìn ai cũng chê đê tiện... Thật sự là vô cùng ngu xuẩn..."

"... Ừ, ta hiểu rồi, ngươi đi trước đi!" Tễ Linh Nhạc tựa hồ có thể lý giải cảm thụ của hắn, lúc đầu chính y không phải cũng là như thế hay sao?!

"Thuộc hạ cáo lui!" Hứa Trạm cũng không trì hoãn, lập tức lui xuống.

Hứa Trạm chạy ào ào trong bóng đêm, từng cơn gió lạnh đập vào mặt hắn, trí nhớ tựa hồ quay ngược trở lại ký ức cái ngày vào một tháng trước ấy...

Sắc trời dần sáng, Hứa Trạm không tình nguyện mà đứng canh ngoài cửa, Vương gia ra lệnh cho hắn phải bảo vệ tốt tên nam kỹ này, Vương gia ra lệnh cho hắn phải để y hảo hảo nghỉ ngơi, Vương gia ra lệnh... Nếu không phải vì Vương gia ra lệnh, hắn cũng sẽ không thèm dính dáng chút nào với kẻ đang nằm trong phòng kia.

Đột nhiên, một trận thanh âm bánh xe lộc cộc truyền tới khiến cho hắn lập tức nép vào chỗ tối, từ trên cây nhìn xuống đánh giá tình tình.

Ba tên hạ nhân, một tên đẩy xe chở thùng đựng phân, một tên đi bên cạnh giúp hắn đẩy, lại có một kẻ cầm trong tay một con gà đi tuốt trên đầu.

"Các ngươi đem những cái này tới đây!" Tên đầu lĩnh phân phó, sau đó đem con gà thả tới trước cửa phòng Si Ảnh, "Được rồi, trở về thôi, sau này nơi tên này sống, các ngươi không cần léng phéng tới!"

"Dạ, rõ! Nhưng mà lão tổng quản, vậy con gà này dùng để làm gì?" Hai người đi phía sau hỏi.

"Ha ha, con gà này không hề tầm thường chút nào, một đêm nó có thể gáy tới ba lần đó!" Tên đứng đầu nói.

Hai người hạ nhân không ai nói gì, nhưng đều liếc nhìn căn phòng kia đầy thương cảm, thật là một kẻ đáng thương a... Không biết hắn đã đắc tội thiếu gia cái gì rồi, nhưng một đêm gà gáy ba lần, như vậy căn bản là không được ngủ mà!

Chờ bọn chúng rời đi, Hứa Trạm liền đi tới bên kia, dùng sợi dây mảnh buộc chặt mỏ con gà lại, sau đó tự mình mặc bộ y phục bằng vải thô gai vào, từ trong lòng lấy ra một tấm da mặt dán lên mặt mình...

Hết thảy an bài xong, hắn đã hoàn toàn biến thành Si Ảnh! Đi tới trước đống thùng phân, ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên, hắn không khỏi nhăn mũi lại...

"A?" Không nghĩ tới, đúng lúc này Si Ảnh cư nhiên đã mặc quần áo chỉnh tề, khập khiễng đi ra khỏi phòng, nhìn thấy người đang mang khuôn mặt giống hệt mình đứng đó không khỏi có chút giật mình, "Ngươi là... Hứa Trạm?"

Hứa Trạm khinh thường không thèm nói chuyện với hắn, đi một mình tới chiếc ghế dài trong viện ngồi xuống, cầm lấy một cái bàn chải, đang muốn bắt đầu công việc, nhưng lại phát hiện ra mình không biết phải làm bước tiếp theo như thế nào...

"Phốc!" Thấy bộ dáng hắn mờ mịt vô thố, Si Ảnh không nhịn được mà cười ra tiếng.

Không để ý tới hắn đang trừng mắt nhìn, Si Ảnh đi lên phía trước, kiên quyết kéo hắn lên, "Ngươi đừng có làm mọi việc thêm rối nữa, nhìn bộ dáng ngươi là đủ biết không quen làm việc này rồi, vẫn là để tự ta làm đi!"

"Không được, Vương gia đã có lệnh rồi!" Hứa Trạm vẫn như trước một mực không chịu.

"Ai... Ngươi không thể linh hoạt một chút sao?" Si Ảnh chịu không nổi mà đấm đấm vai, "Vương gia của ngươi chỉ muốn ta an toàn, đâu có bảo ngươi phải thay ta làm những cái này?"

"Vương gia muốn ngươi được hảo hảo nghỉ ngơi!" Hắn nhất nhất lặp lại từng câu mệnh lệnh.

"... Vẫn là miễn đi, nếu để cho bọn người kia biết được thì ta còn bị chỉnh cho gấp bội!" Si Ảnh kéo ghế qua, thoáng cái liền ngồi xuống, "Oa A... Hư..." Vết thương quả nhiên rất đau.

Nhưng Hứa Trạm đứng bên cạnh vẻ mặt cũng không có gì thay đổi, hắn đương nhiên cho rằng hết thảy đều là do Si Ảnh tự tìm khổ mà thôi.

Chờ cơn đau dịu xuống một chút, Si Ảnh liền thuần thục cầm lấy bàn chải, tay kia lấy qua một thùng phân, bắt đầu chà rửa...

Nhìn động tác lưu loát của hắn, Hứa Trạm không khỏi ngạc nhiên, "Ngươi... từng làm loại chuyện này sao?" Nam kỹ đi làm việc này làm gì chứ?

"Ừm... Trước kia khi bỏ trốn bị bắt trở về, sau khi ăn no đòn một trận ta cũng từng bị bắt đi chà thùng phân rồi!" Si Ảnh nói với người bên cạnh, "Ngươi nhất định chưa từng làm việc này, nên sau này hãy cứ để ta làm, ngươi mau lánh đi đi!"

"Không được! Vương gia có lệnh..."

"Ta nói này, ngươi cứ Vương gia Vương gia mãi không chán hay sao?" Si Ảnh trợn mắt trừng hắn, "Vương gia của ngươi chỉ nhất thời cao hứng, ai biết lúc nào sẽ yêu cầu ngươi đi bảo vệ kẻ khác chứ... Khi đó nhớ lại lúc này, từng vì một kẻ chả có chút phân lượng nào đi rửa thùng phân, không phải sẽ thấy rất không có lời hay sao?"

Hứa Trạm có chút kinh ngạc, những lời này cư nhiên lại từ trong miệng của hắn nói ra sao, "Ngươi... biết mình sẽ có thể bị thất sủng?"

"Không phải có thể! Là chắc chắn!" Si Ảnh cải chính, "Vương gia của các ngươi không phải sắp kết hôn sao? Thế nào? Ngày đại hôn đã định rồi, có phải muốn ngươi nói cho ta biết không?"

"... Ngươi thật sự không cần ta hỗ trợ ư?" Hứa Trạm không trả lời vấn đề của hắn.

"Không cần, ngươi đi nhanh đi! Trời sắp sáng rồi, sẽ có người tới thị sát ta!" Si Ảnh đối với Triển gia vô cùng hiểu rõ.

Hứa Trạm nghe hắn nói như vậy, cũng không kiên trì thuyết phục nữa, tự mình lánh tới một chỗ tối âm thầm quan sát.

Hắn nhìn Si Ảnh mỗi sáng sớm phải dậy sớm, nhìn hắn chịu đựng đau đớn cùng khí trời oi bức, một thân mồ hôi ngồi dưới gốc cây y lánh mặt mà rửa thùng phân, nhìn tiểu hài tử Triển gia đi qua một tiếng lại một tiếng mắng "dã chủng, dã chủng", nhưng hắn chỉ mỉm cười, nhìn hắn ăn cơm thừa uống nước lạnh, khóe miệng vẫn lộ ý cười...

Tại sao không tìm mình giúp đỡ? Hứa Trạm càng ngày càng thấy khó hiểu, người này rốt cuộc là người thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro