chương một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Adam Kincaid là một đối tượng hấp dẫn, nhưng chắc chắn không phải mẫu người của tớ," Renee Scott tuyên bố, những ngón tay đùa nghịch với dây điện thoại. Cô dựa lưng vào ghế xoay da của mình, nhìn bên ngoài cửa sổ văn phòng. Cây liễu che chắn khuôn viên Hollington khỏi ánh nắng gay gắt của mặt trời và những sinh viên vội vã đi xung quanh với tốc độ điên cuồng giống như hành khách tại nhà ga Grand Central. 

"Thật sự, Kyra, tớ không biết cậu đang suy nghĩ cái quỷ gì khi nói về tớ và hắn ta. Chúng tớ hoàn toàn không có điểm chung."

"Cậu không thể mong đợi Adam  giống như tất cả những kẻ L.A từng hẹn hò," Kyra Dixon khuyên nhủ, giọng cô trầm xuống. "Anh ấy đẹp và---"

"Đó là vấn đề. Tớ không cần tốt đẹp. Tớ muốn một người hoang dã và tự nhiên."

"Một bed boy thì không chung tình, Renee."

"Tốt thôi, tớ không quan tâm tới một mối quan hệ lâu bền." Nhìn chằm chằm vào quyển lịch trên bàn, tinh thần cô hai ngày nay đang không được tốt  sau cuộc trò chuyện với các giáo sư đại học quý hóa. Tất cả bọn họ đều không lôi cuốn, chẳng có hương vị, và cuộc trò chuyện của họ ngập tràn im lặng khó xử. 

"Tớ đang tìm kiếm một tự tin, không sợ bất cứ điều gì, không yên tĩnh và cứng ngắc."

"Đừng làm quá lên thế. Anh ấy sẽ lo lắng đấy. Adam thích cậu kể từ khi cậu bắt đầu làm việc tại Hollington, cậu biết mà."

"Thật vinh hạnh cho tớ," cô nói đùa, đảo mắt.

"Đôi khi phải mất thời gian cho cho ‘một hóa chất phát triến’. Cho anh ta một cơ hội khác."

"Điểm mấu chốt là chúng tớ không thích hợp cho nhau và---" 

Tiếng gõ cửa vang lên. Giật bắn mình, cô quay lung tung trên ghế. Khuôn mặt vặn vẹo đủ màu sắc. Vì lúc này đây, Adam Kincaid đang đứng ở ngưỡng cửa, nhìn chằm chặp vào cô. Anh ta đã nghe được bao nhiêu? Bằng một giọng chuyện nghiệp, cô nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện của mình với Kyra: "Tôi phải đi rồi, nhưng tôi sẽ gặp anh trong phòng chờ giảng viên tại 11-15."

Không cần chờ bên kia phản ứng, cô gác điện thoại. Bắt chéo chân, Renee nhìn Adam điều chỉnh cà vạt pin sọc của anh. Cô xấu hổ khi thấy người đàn ông đẹp trai dường như đang làm mọi thứ căng thẳng. Thật hấp dẫn, bằng một cách nào đó, nhà vật lý học ba mươi lăm tuổi kia, trông giống như một phiên bản của nam diễn viên CSI mà cô yêu thích, và Chúa giúp cô nếu anh cũng không có đôi mắt màu hạt dẻ. Cao lớn, với mái tóc đẹp và làn da mịn màng, Adam được ban phước cho vẻ thu hút và một cơ thể vạm vỡ. Nếu anh ta bỏ kính, anh ta thậm chí còn quyến rũ hơn, cô nghĩ, vô thức liếm cánh môi.

Khi cô nhớ về vào ngày đầu tiên của cô gặp anh, Renee tự hỏi tại sao sau một thời gian nhàm chán trong sự kiện tổ chức từ thiện gây quỹ tại câu lạc bộ Boys & Girls, cô lại đồng ý đi chơi với anh ta một lần nữa. 

“Bởi vì bạn đang thu hút với anh ta, đó là lý do tại sao.” – Kyra từng nói.

Renee giấu một nụ cười nhẹ. Cô đã luôn luôn sống bóng tối. Một bờ vai rộng, và Adam Kincaid có đủ những nguyên mẫu vật lý của người đàn ông cô mơ ước.

Quyết định vẫn ngồi, cô vỗ tay xung quanh đầu gối. Renee tự hỏi một lần nữa Adam đã nghe dược bao nhiêu trong cuộc trò chuyện của mình. Cô nên xin lỗi ngay bây giờ hoặc chờ đợi xem anh sẽ có phản ứng như thế nào?  Xin lỗi đi, điều đó ngụ ý rằng cô đã  làm điều gì đó sai trái, nhưng cô không có!  Một cuộc trò chuyện riêng tư với bạn không phải là điều sai trái, và cô thấy mình không lý do gì để cảm thấy tội lỗi.

Nhưng khi mắt hai người chạm nhau, Renee biết rằng Adam Kincaid đã nghe mọi lời  cô nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro