Chương 3 - chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3.

  Đúng lúc này, thiết bị trên tay Milos và Âu Mạc đồng thời vang lên còi báo động.

Doanh trại có chuyện! Hai người đồng thời xoay người chạy như bay trở về doanh trại. Trong doanh trại, thần sắc tất cả binh lính đều khẩn trương, ai cũng giơ cao vũ khí vừa dò xét bốn phía vừa bao quanh ở giữa một đám nghiên cứu viên, không biết nhìn thấy cái gì mà chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở.

Hai người Milos bước nhanh tới nhìn một hài cốt con người đang nằm nghiêng ở bên cạnh chiếc rương trang bị, trên ngực áo còn có Minh bài chính là một nghiên cứu sinh tham gia khảo sát lần này.

"Có thấy camera ghi lại không?" Milos hỏi.

Một tên nghiên cứu viên trả lời: " Có chụp được, nhưng chỉ có thời gian ba giây."

Ba giây? Biểu tình Milos có chút ngưng trọng, hắn đi vào lều vải kiểm tra màn hình camera. Ở trong hình có một ánh sáng màu xanh lá cây bay vụt tới, chỉ trong nháy mắt đã nuốt trọn thân thể của người nghiên cứu viên, hai giây sau đó, ánh sáng màu xanh lá cây lại biến mất và để lại một khối xương trắng không có máu thịt. Đồ trang bị không hề bị hư hại trong khi người lại biến thành xương trắng ngắn ngủi chỉ có 3 giây.

Xương trắng? Milos chợt nhớ tới chính hắn đã đánh trúng một sinh vật chỉ có xương, cũng không biết nó và ánh sáng màu xanh lá cây kia có liên quan tới nhau không? Milos vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ của chính hắn, đột nhiên trong màn hình theo dõi chợt xuất hiện một tín hiệu kỳ quái, hình ảnh nó vốn đang rõ ràng lại trở thành mơ ảo.

Milos biến sắc, hắn vội lao ra lều trại và truyền lệnh: "Tất cả nghiên cứu viên đều trở lại lều vải ẩn núp, toàn bộ binh lính chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!"

Nguyên nhân chủ yếu khi nhân loại thăm dò gặp nhiều khó khăn chính là vì tín hiệu thăm dò hành tinh này không hề ổn định, không chỉ vì từ trường dị thường mà vì rất nhiều sinh vật ở hành tinh này đều phát ra tính hiệu sóng âm gây rối. Lấy kinh nghiệm của Milos, một khi tín hiệu điện tử bị rối loạn hoặc bị cắt đứt thì chính là ở xung quanh sắp có sinh vật nguy hiểm thường qua lại.

Mệnh lệnh vừa mới truyền đạt thì xuất hiện ngay một thanh âm thét dài bén nhọn từ phía trên bầu trời, sau đó một sinh vật toàn thân không có lông, một con chim to với chiếc mỏ nhọn thật dài xông thẳng lên bầu trời, sau mấy giây yên tĩnh, từ trong rừng cây lại có mấy trăm con chim to giống hệt con chim lớn rối rít bay lên bầu trời, chúng như những chiếc máy bay chiến đấu vừa chỉnh tề có thứ tự vừa có thanh thế lớn.

Tất cả binh lính đều ngẩng đầu kinh ngạc nhìn một màn này. Đang lúc bọn họ xúc động, bỗng nhiên đàn chim vốn đang bay lên trên trời cao lại đột nhiên thay đổi phương hướng, chúng thu hồi cánh rồi như một mũi tên nhọn phóng xuống mặt đất theo góc chín mươi độ.

"Cảnh giới!" Milos hét lớn.

Các binh lính nhanh chóng theo lệnh giơ cao vũ khí điên cuồng bắn bầy chim trên bầu trời. Cả vùng chỉ nghe thấy tiếng đùng đùng của tiếng súng và mưa máu bắn tung tóe.

Nhưng bầy chim không bị chút ảnh hưởng nào, chúng vẫn xuyên qua rừng mưa đạn súng, có một số con còn bắn lại binh lính, một số khác đập các lều vải. Tiếng hét thảm của các binh lính làm trận hình trong nháy mắt bị đánh loạn. Chim to mỏ nhọn cộng thêm sức trùng kích to lớn đủ để xuyên thấu thân thể của loài người, ngay cả là có trang bị phòng ngự hoàn hảo cũng không ngăn cản được sự công kích của bầy chim to. Dưới sự công kích của bầy chim to, vòng tròn lều vải đang tràn ngập nguy cơ, ước chừng chưa tới hai phút có thể bị đột phá phòng ngự.

Milos chợt rút ra hai cây đao bóng tối, ngay sau khi hai chân lấy đà thì như mũi tên nhảy lên thật cao giữa không trung ngăn chặn chim to. Thân thủ hắn linh hoạt, múa đao như mưa chặt đầu mấy con chim to khỏi xác.

Dưới sự hướng dẫn của Milos, các binh lính cũng rối rít gia nhập ngăn chặn nên dần dần đã lộn lại thế cục bất lợi.

Cách đó không xa, An cũng từ trong giả chết sống lại, cô thông qua một xương khô thú khác để quan sát tình huống của doanh trại, thật không nghĩ tới lại nhìn thấy tình hình chiến đấu thảm thiết như vậy. Cô là một người quanh năm sống trong hòa bình, cho tới nay chưa từng nhìn thấy tình cảnh máu tanh như vậy. Mặc dù cô biết ở trong rừng rậm có rất nhiều sinh vật lợi hại nhưng chúng có trình độ lợi hại tới mức nào thì quả thật cho tới bây giờ cô chưa từng biết rõ.

Người Stratos cho dù là tố chất thân thể hay tài năng khoa học kỹ thuật đều mạnh mẽ hơn so với địa cầu nơi cô đã sống, nhưng dù như vậy, khi đối mặt với những sinh vật hung mãnh này thì họ vẫn phải bỏ ra cái giá thê thảm.

An cũng một lần nữa cảm thấy vui mừng vì bản thân cô là một bộ xương khô nếu không cô sợ rằng cô sẽ không thể sống sót qua một ngày.

Sau khi cả doanh trại chiến đấu đã kết thúc, Milos sai người kiểm tra giải quyết tốt mọi chuyện. Những nghiên cứu viên vốn còn đang núp ở trong các lều vội vã đi ra, có mấy người khi nhìn thấy máu thịt đầy đất đã không nhịn được mà phải liên tục chạy tới nôn mửa bên cạnh, còn những người khác đã bắt đầu thu góp thi thể chim to.

"Lập tức thu thập trang bị, chúng ta phải cẩn thận trên đường trở về." Milos hạ lệnh cho mọi người.

Gặp phải biến cố loại này, tất cả mọi người đều không có dị nghị đối với việc khảo sát kết thúc trước thời hạn hai tháng.

An thấy mọi người đang chuẩn bị rời đi thì vừa cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô cũng lại cảm thấy buồn bã, cô thật vất vả mới gặp được loài người nhưng lại không thể giao lưu, thật là khiến cho người ta buồn bực.

Đang lúc ấy thì cô đột nhiên phát hiện loáng thoáng ở cách đó không xa có một lục yêu ở trong bụi cây, nó lại xuất hiện rồi.

Căn cứ vào khoảng thời gian nàng quan sát, lục yêu là một sinh vật săn mồi đơn độc, nó sẽ không bao giờ xuất hiện liên tục hai lần. Nhưng bây giờ đang có chuyện gì diễn ra? Chẳng lẽ bởi vì mùi máu ở trong doanh trại đã thu hút nó tới?

Mắt thấy lục yêu đang bay tới phía Milos, An cũng chẳng kịp suy nghĩ nhiều, cô nhanh chóng lấy miếng cốt bội hổ rống ở giữa xương sọ của mình ném mạnh về phía lục yêu.

Lỗ tai Milos động một cái, phút chốc xoay người, cánh tay hắn duỗi ra chuẩn xác bắt được cốt bội do An ném tới.

An thấy vậy thì âm thầm ảo não, sao tên nam nhân kia lại bắt được rồi?

Milos ngay khi bắt được miếng cốt bội thì cũng nhìn thấy lục yêu cách hắn không quá năm thước. Hô hấp hắn chậm lại, hắn vừa mới chuẩn bị rút lui thì đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay mình nóng lên, ngay sau đó hắn nhìn thấy một đạo ánh sáng hình thú thoát ra từ trong cốt bội, mặt đất rất nhanh vọt lên ánh chớp sáng ngay cạnh lục yêu.
Theo tiếng rống to vang, lục yêu như pháo bông tách ra, trong nháy mắt biến mất trên không trung. Ánh sáng hình thú uy phong xoay quanh thân Milos vài vòng rồi lại chui vào bên trong cốt bội.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn một màn này, nhất thời tất cả đều không biết nên phản ứng như thế nào.

Trong mắt Milos cũng lóe lên sự kinh ngạc, hắn cúi đầu quan sát vật phẩm trong tay mình. Hắn cảm nhận sự dịu dàng của cốt bội, phía trên còn thấy hai mắt trợn tròn của hổ rống như tùy thời có thể nhào ra khi có sự xâm lăng tự nhiên.

Không chỉ có như vậy, hắn gần như có thể cảm nhận sinh mệnh lực vô cùng thịnh vượng bên trong khối bội cốt này.

Milos ngẩng đầu lên, tầm mắt sắc bén thẳng tắp nhìn về phương hướng bay tới của cốt bội, ngay sau đó hai chân nhanh chóng dùng lực nhảy vọt vào bên trong rừng cây.

"Phịch" một tiếng, bộ xương của An lập tức rơi vào trong hố, sau đó vội vàng dùng lá cây đắp lại.

Milos phi thân chạy qua, khi đi mang theo một trận gió lốc thổi tung lá cây bại lộ bộ xương của An.


Sách, thật là bước nhanh như gió.

An một bên vừa lưu ý động tĩnh của Milos, một bên vừa khống chế bàn tay khô lâu của mình, nàng lặng lẽ rời đi nhờ sự che chở của những chiếc lá, từng điểm từng điểm di dời khỏi hố đất.

Lúc này, thân hình của Milos vốn đang chạy đi mấy chục thước thì đột nhiên dừng lại, hắn xoay người đi qua chỗ An. An lập tức dừng động tác của mình lại, cô cố gắng giữ nguyên bộ dạng bộ xương người chết.

Tầm mắt của Milos bị lá cây xung quanh ngăn trở nên cũng không nhìn thấy hố đất An trốn. Hắn nhìn khắp bốn phía xung quanh, căn cứ lực và phương hướng ném cốt bộ thì có thể đoán được vị trí chỗ ở của chủ nhân cốt bội ở gần đây, nhưng hắn lại không cảm thấy được khí tức của người sống. Chẳng lẽ đã rời đi sao?

Hắn cúi đầu nhìn cốt bội trong tay mình mà âm thầm suy đoán thân phận của đối phương. Từ sự điêu khắc của cốt bội này có thể coi như chủ nhân cốt bội không cùng đồng loại nhưng có thể trí tuệ không thấp hơn nhân loại nếu không thì không thể làm ra vật phẩm thủ công tinh tế như vậy được.

Nếu như hành tinh này có loại người có trí khôn thì đối với thăm dò của bọn họ sẽ là một bước đột phá quan trọng.

Milos vừa đi vừa suy nghĩ trở lại doanh trại.

An nhìn thấy hắn đi thẳng tới bên cạnh hố đất nơi mình đang trốn thì kiềm chế không được thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ đâu hắn chỉ đi chừng mười bước thì đột nhiên xoay người lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn về bộ xương của cô...

Chết rồi, đã bị phát hiện! Một bộ xương trắng thì có gì để nhìn? Ngươi mau đi nhanh đi!

Đáng tiếc chuyện không như mong muốn của cô, Milos chẳng những không rời đi mà ngược lại đi tới bên cô, ngồi xổm người xuống và đưa tay cầm ... đầu lâu...của cô lên.

Vì vậy, An cũng không thể không cùng hắn hai mắt nhìn nhau.

Cô còn chưa kịp thưởng thức nam nhân "Xinh đẹp" thì đã phải vội vàng ẩn núp linh hồn trong ánh mắt, cô cố gắng khiến mình giống hệt các bộ xương trắng khác với hy vọng hắn chẳng qua chỉ là tùy tiện nhìn thôi chứ không có ý định đi sâu vào nghiên cứu bộ xương này của cô.

"Kỳ quái." Milos vừa liếc nhìn bộ xương của An vừa nhỏ giọng nói.

Có cái gì kỳ quái đâu! Ở trong rừng rậm có mãnh thú hoành hành xuất hiện một đống bạch cốt chẳng phải là một điều quá mức bình thường sao?

"Giá cổ xương trắng sạch sẽ nguyên vẹn chắc cũng bị chết bởi tập kích của lục quang kia. Nhưng ..." Milos nghi ngờ nói, "Vì sao trên người cô ấy lại không có quần áo?"

A a, thật sự rất xin lỗi, nàng chỉ thích chạy rông nhé.

"Chẳng lẽ bị người đưa tới đây?" Trên mặt Milos lộ vẻ suy tư. Lúc này, hắn đột nhiên liếc nhìn một đoạn cánh tay như có nạm một thứ giống như đao.

Hắn thử lấy ra nhưng lại không thành công. Vật này rõ ràng không dùng xương thú để chế tạo, chẳng qua không biết vì sao cỗ hài cốt này lại có cái khảm nạm này.

Milos nhìn qua miếng cốt bội đã cứu hắn một mạng kia, tất cả nghi ngờ của hắn thật sự giống như có sự liên quan tới bộ xương này, vì vậy, hắn cảm thấy cần phải đem về nghiên cứu một chút.

Milos nghĩ như vậy nên hắn cũng thu thập toàn bộ bộ xương của An, kể cả móng vuốt bị lấp ở trong lá cây, sau đó hắn dứt khoát bỏ túi mang đi.

Lúc này, An đã khóc không ra nước mắt. Không biết bộ xương cũng sẽ có chủ sở hữu sao? Tùy tiện không hỏi ý kiến của chủ nhân à?

Tuy nghĩ vậy nhưng An cũng không dám lộn xộn, cô đành mặc cho Milos mang mình trở về doanh trại, sau đó bỏ vào trong một cái rương trở về căn cứ thành thị cùng bọn họ.

Mặc dù cô rất muốn lý giải cái thế giới này với thế giới loài người, nhưng cô tuyệt đối không muốn dùng phương thức này. Cô có thể đoán ra kết quả tương lai của bản thân cô, nếu không phải bị đem ra bày ở phòng nghiên cứu thì cũng sẽ bị chế thành xương vật nghiên cứu.

Nếu như không cẩn thận bị bọn họ phát hiện mình đang sống, hậu quả kia sẽ càng không thể tưởng tượng nổi.

Cô chỉ mong phòng ngự ở căn cứu loài người kia không quá nghiêm để cô có cơ hội chạy trốn...

Chương 4.

  Căn cứ thăm dò hành tinh số 3 của thành phố có diện tích hơn năm trăm kilomet vuông được tạo bởi nhân số chỉ có hơn bảy vạn, chủ yếu đều là nghiên cứu khoa học ở Hành tinh Stratos, kỹ thuật viên, quản lý, hậu cần, bác sĩ, chiến sĩ.

Trưởng khu căn cứ số 3 thành phố là một trong những thành viên quản lý cao cấp của Hành tinh Stratos – Valenauer, phụ trách võ trang phòng ngự là thiếu tướng Milos.

Lần khảo sát thăm dò này là lần thứ năm Milos đưa đội tham gia, hắn có mục đích thăm dò số liệu của các sinh vật không biết để tìm hiểu rõ về chủng loại của chúng, tập tính và cấp bậc nguy hiểm của chúng, từ đó chế định các biện pháp ứng chiến.

Khi hắn trở lại căn cứ, đầu tiên hắn đến trung tâm hành chính tổng hợp báo cáo với Valenauer kết quả khảo sát lần này.

" Milos, đây là lần đầu tiên từ khi người mang đội tới nay xuất hiện tương vong." Valenauer hơi trêu chọc nói.

"Đây chỉ là bắt đầu, tương lai càng ngày sẽ càng chết nhiều người nữa." Milos hồi phục sự lãnh ngạnh.

"Ta biết thăm dò hành tinh nguy hiểm rất lớn, nhưng dù có nguy hiểm hơn nữa cũng chỉ là một nền văn minh nguyên thủy cấp thấp, lấy trình độ khoa học kỹ thuật và vũ khí của chúng ta, chinh phục nó chỉ là vấn đề thời gian." Valenauerluôn luôn có lòng tin như vậy.

Milos cũng không đồng ý với quan điểm này của hắn, tuy thăm dò hành tinh này là một hành tinh nguyên thủy, nhưng dù có khoa học kỹ thuật và vũ khí ở trước mặt nó cũng chưa chắc có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng. Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy bộ xương khô có thể chống lại năng lượng của súng cùng những thú linh phía sau cốt điêu kia, điều này chứng tỏ cần phải xem xét lại ý nghĩa về nền văn minh cấp thấp kia .

Nhưng Milos không nói thêm lời nào, tất cả sẽ chờ nghiên cứu.

Sau khi rời khỏi trung tâm hành chính tổng hợp, Milos đến trung tâm nghiên cứu khoa học 3t-01. Trước đây hắn từng đem trang thiết bị của một người xương đặt ở trung tâm nghiên cứu, hắn tin chắc chưa có ai động tới thứ đó. Nhân viên nghiên cứu thường xuyên bận rộn bởi thăm dò hành tinh khắp nơi đều là bí ẩn, không có đầu đề, một nhóm cốt sư hoàn toàn không gợi dậy hứng thú của bọn họ.

Milos đi vào phòng nghiên cứu, ở đây có hơn mười mấy người nghiên cứu viên đang bận rộn không ngừng, khi thấy hắn cũng chỉ gật đầu chào hỏi.
Milos không để ý, đi thẳng tới bên trong chiếc rương và mở nắp rương ra.
Ở trong rương đã hai ngày, bây giờ chợt thấy ánh sáng, trong mắt thiếu chút nữa toát ra hỏa linh, thật may là vẫn kịp thời khống chế được. Tiếp theo, cô cảm giác được đầu của mình được một bàn tay to lớn cầm lên, bàn tay đó là của Milos mang cô tới nơi này.

Milos quan sát đầu lâu trên tay, phát hiện hàm răng hoàn chỉnh không thiếu một cái cũng không có dính bất kỳ thứ gì. Hắn chế trụ cằm cốt của cô định nhổ xuống một cái răng hàm, ai ngờ hằm răng giống như sinh trưởng cùng với cằm không thể rút ra được.

Tại sao hắn muốn rút răng hàm của cô? Không biết giữ được một cái răng rất khó khăn sao? An tức giận, gắt gao bảo vệ hàm răng của mình, kiên quyết không để cho hắn nhổ.

Milos sau một hồi động tác thấy đầu lâu trên tay dường như có độ ấm. Nhưng một lát sau lại giống như không có biến hóa gì.

Hắn từ bỏ nhổ răng, ngược lại lấy một đoạn xương đùi từ trong rương ra.
Xương đùi của cô! Không có xương đùi cô sao có thể đi đứng được! An trơ mắt nhìn hắn đem xương đùi của mình cho một nghiên cứu viên, nói với hắn tìm kiếm DNA xác định thân phận của "người chết".

Đừng lãng phí thời gian như vậy, các người không thể tra được thân phận của tôi đâu. Nếu như các người nhất định phải lấy DNA vậy thì hãy nhổ răng đi! Lưu lại cho tôi cái xương đùi, tôi cho các người răng hàm của tôi.

Đông một tiếng, một cái răng từ trên hàm răng rót xuống mặt bàn còn lăn vài vòng.

Milos trầm mặc nhìn chiếc răng ở trên bàn, trong tay vẫn đang cầm xương đùi: "..."

"Thiếu tướng, có cần lấy DNA nữa không?" nghiên cứu viên chần chờ hỏi.
"Ừ." Milos thu hồi xương đùi, đem cái răng hàm kia cho nghiên cứu viên.
Công việc lấy DNA thật sự cần hao tốn rất nhiều tinh lực, dựa vào kỹ thuật của bọn họ, ngày hôm sau sẽ có kết quả.

Sau khi an bài thỏa đáng, Milos đem xương đùi lần nữa cất vào rương sau đó đem cả chiếc rương về trụ sở của mình.

Trụ sở của hắn có một gian phòng riêng có thể cất giấu đồ, bên trong còn có tư liệu của các loại sinh vật nguy hiểm do hắn thu nhặt và các trang bị vũ khí mới nhất.

Milos mở cái rương ra và lấy xương cốt bên trong ra ngoài, từng cái bày đặt nghiêm chỉnh trên bàn thành một bộ xương người hoàn chỉnh.
Hắn cẩn thận xem xét, muốn tìm kiếm một ít đầu mối hữu dụng. Rất nhanh hắn phát hiện ra bộ xương này có vài điểm bất đồng với người ở địa phương này, đầu tiên là màu sắc trắng noãn không tỳ vết cũng không có một cái khe.

Theo lý mà nói, một người dù cẩn thận như thế nào cũng khó tránh được việc đụng dập đầu, bộ xương không thể hoàn mỹ như thế này. Mặc dù có thể chưa từng bị tổn thương qua thì bộ xương bị phơi bên ngoài cũng sẽ phải có một loại sinh trùng rạn nứt chứ, trừ phi cô ta mới chết không lâu, nhưng lần trước khám nghiệm tử thi đã phát hiện người này đã chết.

Tiếp theo, xương sườn của cô ta còn thiếu hai căn và bộ xương tinh tế hơn người thường, từ ngoại hình có thể thấy đây là bộ xương của một nữ nhân. Thân cao khoảng 170 centimet, xương cốt cứng rắn bóng loáng như bạch ngọc.

Còn có, trên xương cánh tay của cô ta còn có cốt đao, đây cũng là một điểm đáng ngờ.

Ngón tay Milos nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay trên xương đùi rồi di chuyển lên phía trên sờ tới xương hông, xương sống và xương ngực, toàn thân An đều bị sờ qua một lần.

Cái này... đây rõ ràng là lưu manh đùa bỡn? Mặc dù bây giờ cô chỉ là một bộ xương khô, cảm xúc không có bén nhạy, nhưng dù sao cũng không phải là người chết.

Mau thu hồi móng vuốt lại đi, phải giống cử chỉ của một thân sĩ chứ? Đừng có tưởng rằng một bộ xương trắng thì không phải hồng nhan nhé!

Milos nghiên cứu một hồi nhưng không thu được nhiều kết quả, vì vậy hắn quyết định ngày mai tới lấy kết quả DNA rồi tính toán tiếp. Sau đó hắn xoay người vào gian mật thất qua một cái cửa kim loại, An rốt cuộc cũng còn một mình một không gian.

Hốc mắt bùng cháy hai hỏa linh màu u lam, sau khi cô quan sát mọi nơi một chút nhưng không phát hiện ra máy quay theo dõi mới tổ hợp lại thân thể.
Ngay khi cô mới từ trên bàn ngồi dậy, cánh cửa kim loại đột nhiên mở ra từ bên ngoài. Động tác An cứng đờ, không được tự nhiên giữ tư thế ngồi ở bên cạnh bàn, hai tay còn đang bưng đầu mình chuẩn bị phóng xương trên cổ.
Milos đứng ở cửa không chớp mắt nhìn khô lâu đang lắp ráp lại thân mình ở trên bàn, mặt không thay đổi trầm mặc không nói.

Mật thất lâm vào tĩnh mịch quỷ dị.

Cô bây giờ chết có còn kịp không? An buồn bực không muốn nói.

"Thì ra là ngươi." Milos đột nhiên lên tiếng, "Là ngươi đã núp ở rừng rình trộm địa doanh của chúng ta, cũng là ngươi đã cứu ta một mạng."

An cảm thấy người đàn ông này có thể đối mặt với một dị vật mà không có chút phản ứng có phải là quá bình tĩnh không? Chẳng lẽ Hành tinh Stratos không có truyền thuyết khủng bố về bộ xương khô quỷ quái sao? Người bình thường cũng sẽ không động vào bộ xương khô, có thì cũng sẽ thét chói tai, hoặc là trực tiếp móc vũ khí, không thì cũng ít nhất phải có một đôi mắt biểu hiện sự kinh sợ chứ?

Nhưng Milos trừ bỏ lúc đầu còn có chút kinh ngạc thì không còn bất kỳ sự dao động nào khác.

Hắn chậm rãi đến gần An, đứng cách cô khoảng ba thước thì dừng lại và không có bất kỳ hành động địch ý nào. Điều này khiến An cũng thoáng trấn định và đầu khỏe mạnh. Sau đó cô từ trên bàn nhảy xuống dưới, thẳng tắp đứng trước mặt Milos.

"Ngươi là ai? Hoặc là nói đúng hơn, ngươi là sinh vật gì?" Ánh mắt Milos dừng ở trên xương cổ cùng đầu của cô, thầm nghĩ rốt cuộc cô ấy làm thế nào để liên kết xương cốt vào nhau.

An không hiểu hệ thống ngôn ngữ này nên không thể trả lời hắn một cách tự nhiên vấn đề này.

Milos nghĩ một hồi, sau đó thay đổi vấn đề: "Ngươi có hiểu ta nói gì không?"
An gật đầu.

"Chữ viết thì sao?"

An lắc đầu.

Milos trầm mặc một lúc, lại hỏi: "Ngươi là người bản địa ư?"

An lắc đầu.

"Ngươi vốn dĩ như vậy sao?"

Cô đi tới thế giới này liền biến thành khô lâu cho nên chắc là như vậy đi.
An gật đầu.

"Hành tinh này còn có những sinh vật giống như ngươi không?" Milos lại hỏi.
An gật đầu. Cô không biết người cô ông này muốn xử trí cô như thế nào nên tạm trước đành ngoan ngoãn trả lời các vấn đề của hắn.

Lúc này, Milos từ trong túi tiền lấy ra một khối cốt bội để ở trong lòng bàn tay: "Đây là do ngươi làm?"

Cô gật đầu, đưa tay định lấy cốt bội lại.

Kết quả ngón tay Milos nắm chặt thu lại cốt bội cất vào túi tiền, hiển nhiên là không muốn trả lại.

An nghĩ mình cần phải đánh giá lại người đàn ông này.

"Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không có địch ý thì ta cũng sẽ không làm tổn thương ngươi." Milos tỏ rõ lập trường của mình, "Nhưng, ta hy vọng ngươi sẽ hiệp trợ ta tiến hành thăm dò hành tinh này."

Mặc dù cô không biết lai lịch của sinh vật trước mặt này, nhưng cô hiểu rằng bọn họ có một lực lượng đặc thù không thể nghi ngờ. Có cô giúp đỡ, công việc thăm dò sẽ đơn giản rất nhiều.

Đối với lời thỉnh cầu của Milos, An không lập tức gật đầu. Milos nhìn như trưng cầu ý kiến, nhưng giọng nói lại mang theo sự cường ngạch. Hôm nay hắn có quyền chủ động trong tay, cô quả thật đang ở thế yếu.

Milos còn nói: "Ngươi không cần lo lắng bản thân sẽ bị phơi ra ngoài ánh sáng, ở căn cứ có một loại giáp chế phục, chỉ cần mặc ở trên người, ngay cả mắt cũng có thể che giấu, đồng thời ta cũng có thể tận lực bảo vệ an toàn cho ngươi."

Khi An nghe thấy hai chữ "bảo vệ" thì cảm thấy mình không còn lý do để cự tuyệt. Chỉ cần cô có thể an toàn rời đi căn cứ, chờ ra tới bên ngoài, cô có thể cân nhắc lại về vấn đề này.

Nhưng cô cảm thấy nên nghiêng về hợp tác với người đàn ông này. Nếu như được hắn trợ giúp và bảo vệ, cô không chỉ tiết kiệm được thời gian thăm dò hành tinh này, thậm chí còn cô có thể tự do sinh hoạt với nhân loại.

Hai người bước đầu đạt được nhận thức chung nên quan hệ tương đối hữu hảo.

Milos đưa cô tới phòng nghỉ của mình, sau đó đưa cho cô một bộ giáp chế phục.

An cầm trang phục chế phục tỉ mỉ nghiên cứu mà không biết nên sử dụng như thế nào.

Milos nhìn thấy như vậy, cũng tin tưởng một phần cô không phải là cư dân bản địa nơi này. Hắn đi tới chỉ cho An biết cách mặc áo giáp này.

An từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên cô hưởng thụ cảm giác được người ta hầu hạ mình mặc quần áo, sau khi khe hở cuối cùng được khép kín, một chiến sĩ có vóc người mảnh khảnh xuất hiện ở trước mắt. Nhìn bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra bên trong là một bộ khung xương.

An vốn nghĩ loại chế phục này mặc lên người sẽ không được tự nhiên, không nghĩ rằng nó hết sức thoải mái, mát mẻ, không chút nào ảnh hưởng tới động tác, tầm mắt cũng trống trải.

"Mấy ngày nay ngươi ở lại chỗ này không được chạy loạn, ta sẽ giúp người an bài một thân phận, đến lúc đó cũng sẽ dẫn ngươi đi xung quanh xem một chút." Milos hoàn toàn không cảm thấy yên tâm với sinh vật không biết tên này. Nhưng hắn rất kiên nhẫn nên có thể từ từ khám phát bí mật trong đó.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro