Chương 107 - 110 (Quyển 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 107 + 108

Ánh nắng ấm áp rực rỡ từ trên bầu trời xanh trong chiếu xuống, tựa như những hạt lúa mạch vàng óng rơi từ trong cái sàng, nhỏ nhặt nhưng lại toát lên hương vị nhẹ nhàng. Nơi móng ngựa giẫm lên mặt đất, bụi hồng cuốn lên như một cơn bão cát trong thế giới của loài kiến, hòa quyện với ánh nắng mặt trời.

Mồ hôi dần dần chảy xuống từ trong mũ bảo hiểm, Đường Phong lôi kéo dây cương thúc ngựa chạy chậm từng bước, bên cạnh cậu là Lục Thiên Thần cũng đang mặc trang phục cưỡi ngựa tương tự.

"Đừng sợ," Lục Thiên Thần nói.

Theo như thỏa thuận, hôm nay Lục Thiên Thần sẽ dành hai tiếng để dạy Đường Phong một khóa học cưỡi ngựa. Thời gian đã qua hơn một tiếng, và tiến bộ lớn nhất của Đường Phong là có thể tự nắm dây cương và điều khiển ngựa chạy chậm một vòng, thỉnh thoảng Lục Thiên Thần vẫn phải kéo dây cương để ngăn con ngựa rẽ sang bãi cỏ bên cạnh ăn cỏ.

"Tôi đang cố gắng bồi dưỡng tình cảm với nó." Đường Phong vừa cười vừa nhẹ nhàng vỗ lên cổ dài của con ngựa.

Tuy rằng tiến bộ không nhiều, nhưng dù sao vẫn có tiến bộ, đúng không? Hơn một tiếng phơi nắng dưới ánh mặt trời, hai người đàn ông quay về phía bên cạnh để nghỉ ngơi, ngựa cúi đầu gặm cỏ gần đó, Đường Phong chợt nhớ ra một chuyện.

"Chủ tịch Lục, trước đây tôi có hiểu lầm gì với Trần Minh Húc không?" Người mà Đường Phong có thể hỏi chỉ có Lục Thiên Thần, bên cạnh cậu thực ra cũng không có bạn bè.

Đúng vậy, hình như cũng có một người bạn để thổ lộ tình cảm.

Trong một tháng sau khi tỉnh lại, cũng có người đến tìm cậu, đa phần đều là những người rủ cậu đi đánh bạc, uống rượu, Đường Phong kiên quyết phân rõ ranh giới với những người đó. Một vài người tự sa đọa chưa đủ, còn muốn kéo người khác cùng xuống địa ngục mới thấy vui, điểm yếu lớn nhất của Đường Phong trước đây là không có ai bên cạnh để kéo cậu lên.

Khi không có bạn tốt bên cạnh, bản thân không thể tự mình đứng lên, thì chỉ có thể chìm vào đáy biển sâu.

"Nếu cậu nói đến chuyện sau khi lên giường với Trần Minh Húc rồi không chịu nhận, thì với tôi đó không phải là hiểu lầm." Lục Thiên Thần biết rõ mọi chuyện, Đường Phong đã hỏi đúng người, mặc dù kết quả có chút bất ngờ.

Trời ạ, cậu đã từng có loại quan hệ này với Trần Minh Húc sao? Lại còn không chịu thừa nhận?

Lục Thiên Thần nhìn thoáng qua vẻ mặt không thể tin nổi của Đường Phong, giọng nói lạnh nhạt: "Sự thật là như vậy. Thằng nhóc đó đã thích cậu từ rất sớm, nhưng cậu lại là một tên khốn, hoặc có thể nói là một đứa trẻ không hiểu chuyện, chỉ khi cần Trần Minh Húc giúp đỡ, như khi không có tiền chẳng hạn, cậu mới tìm đến cậu ta."

Nghe có vẻ rất không hiểu chuyện, Đường Phong có chút đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương.

"Vậy làm thế nào tôi lại lên giường với cậu ta?"

"Cậu say, rồi hai người ngủ cùng nhau, sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu bỏ chạy." Lục Thiên Thần bĩu môi, "Đừng hỏi tôi làm sao biết được chuyện này, cậu đã gây ra không ít phiền phức cho tôi trước đây. Được rồi, đừng nghĩ nhiều về Trần Minh Húc nữa, nếu cảm thấy hổ thẹn, hãy đi giải thích với cậu ta, xin lỗi cũng được, tuy rằng tôi không nghĩ rằng lời xin lỗi có thể giải quyết vấn đề, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không nói gì."

Đường Phong thở dài, cười khổ nói: "Anh nói đúng, tôi nghĩ tôi thật sự cần phải giải thích với Trần Minh Húc."

Nhưng làm sao để nói về chuyện này? Đường Phong thực sự đã mất đi, chẳng lẽ cậu phải nói với Trần Minh Húc rằng thực ra cậu là Fiennes chứ không phải Đường Phong? Cho dù đó là sự thật, nhưng đối với người khác thì điều đó càng giống như một cái cớ.

Mặc kệ Trần Minh Húc hay Đường Phong trước đây đều là những đứa trẻ đáng thương không hiểu chuyện, yêu Lục Thiên Thần là bi kịch của Đường Phong, nhưng Trần Minh Húc thì sao?

Mà Trần Minh Húc có vẻ hiểu chuyện hơn một chút, nhưng trong lòng của cậu ấy so với Đường Phong cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu.

Cậu cần phải làm gì đó, ngoài việc sống cuộc đời của mình, cậu cũng cần làm gì đó để trả lại những gì Đường Phong đã nợ trước đây.

Mỗi thứ Tư, Trần Minh Húc đều đến đài truyền hình để thu hình chương trình, vào vai một MC vui vẻ, dễ mến, luôn biết cách làm người khác yêu thích, đôi lúc cậu có "lợi dụng việc công để trả thù cá nhân" trong chương trình, nhưng phần lớn thời gian, Trần Minh Húc vẫn là một MC tận tụy và chuyên nghiệp.

Sau khi kết thúc chương trình, một số minh tinh nhỏ thường đến gặp cậu để trò chuyện và tạo mối quan hệ, tuy nhiên hôm nay, cậu không có tâm trạng cũng như sức lực để đối diện với những cuộc trò chuyện đó. Trợ lý của cậu nhận ra điều này và dùng lý do bị bệnh để ngăn những minh tinh nhỏ đó ở bên ngoài phòng nghỉ.

Bị bệnh là thật, đây không phải làm kiếm cớ,

Mỗi MC đang nổi đều có phòng nghỉ riêng, ngồi ở trong gian phòng của mình, người thanh niên này nhìn vào mình trong gương đờ ra.

"Cộc cộc." Có tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó là thanh âm của trợ lý vang lên: "Minh Húc, tôi vào được không?"

"Ừ, anh vào đi."

Trợ lý mở cửa thò đầu vào: "Có muốn uống thuốc hay nước ấm gì không?"

"Không cần đâu, một lúc nữa tôi về nhà ngủ một giấc là được."

Trợ lý có vẻ do dự rồi nói: "Có người muốn gặp cậu."

Trần Minh Húc ngạc nhiên, nhíu mày hỏi: "Ai vậy?"

Đa phần những minh tinh chưa nổi tiếng kia đến chỉ muốn lôi kéo quan hệ với cậu, trợ lý của cậu đều giúp cậu ngăn cản, hiếm khi nào lộ ra vẻ mặt do dự như hiện tại.

Chẳng lẽ là một ngôi sao nào đó? Không đúng, cậu nhớ rõ ngày hôm nay trong đài truyền hình cũng không có siêu sao hay nhân vật lớn nào đến đây.

"Là Đường Phong." Ngay sau khi trợ lý trả lời, lập tức có một người đàn ông thò đầu vào, xuất hiện với nụ cười rạng rỡ hướng về phía Trần Minh Húc.

"Sao anh lại đến đây?" Trần Minh Húc vẫn giữ giọng điệu có phần gai góc, không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Phong, giả vờ chăm chú vào điện thoại, từ đầu đến cuối trang blog vẫn dừng lại ở trạng thái cũ.

"Tôi đến xem chương trình của cậu khi không có tôi thì sẽ ra sao," Đường Phong đứng bên cạnh và cúi xuống nhìn vào điện thoại của Trần Minh Húc. "Cậu đang xem gì thế?"

"Blog," Hơi thở nhàn nhạt của người kia lướt nhẹ lên trên mặt, khuôn mặt Trần Minh Húc cảm giác có chút nóng, tức giận trả lời, "Chương trình của tôi không cần anh, chỉ cần có tôi là đủ rồi."

"Cũng đúng, khán giả đều yêu thích cậu mà. Đúng rồi, tối qua tôi đã xem album của cậu, rất hay, tại sao cậu không tiếp tục làm ca sĩ mà lại chuyển sang làm MC?"

"Làm ca sĩ chỉ là bước đệm, MC mới là mục tiêu của tôi." Ngẩng đầu liếc nhìn Đường Phong, ngoài ý muốn bắt gặp đôi mắt đen ẩm ướt vẫn luôn lộ ra sự ấm áp kia, Trần Minh Húc nghĩ mình bị bệnh không nhẹ, đầu có chút choáng váng.

"Mặt cậu đỏ quá, cậu đang sốt à?" Đường Phong lo lắng đưa tay sờ trán cậu, Đường Phong cau mày, "Nóng quá, cậu phát sốt rồi."

"Không cần anh lo!" Chỗ bị sờ qua càng nóng rực hơn, Trần Minh Húc cúi đầu, tay nắm chặt điện thoại.

"Được rồi, tôi không lo nữa cậu cứ ngồi đây mà chờ đến khi bị đốt thành tro đi. Nghe nói khi sốt cao quá sẽ làm hỏng não đấy..."

"Anh –" Làm gì có ai nhìn người khác bị bệnh còn đứng ở một bên châm chọc như vậy, Trần Minh Húc trừng mắt nhìn, "Cút ra ngoài!"

"Tôi đâu phải quả bóng mà lăn được." Đường Phong nhịn không được cười khẽ, rồi vươn tay xoa mặt cậu thanh niên đang tức giận. "Nhìn thì như bệnh nặng lắm, đến lúc mắng người lại rất có sức sống."

Mặt Trần Minh Húc càng đỏ hơn, muốn đẩy tay Đường Phong ra nhưng lại do dự. Người đàn ông này ôn hòa và chín chắn như vậy, khiến cho người ta muốn dựa sát thậm chí là tựa lên, khác hẳn Đường Phong trong ấn tượng của cậu.

Càng giống như một giấc mơ, chỉ trong mơ mới gặp được Đường Phong quan tâm, dịu dàng với cậu như vậy.

"Này, cậu đừng khóc, sao lại khóc rồi?" Đường Phong vừa xoa nhẹ đã thấy Trần Minh Húc khóc, cậu không làm gì tổn thương người ta, chỉ là rất sợ khi người khác khóc thôi.

Trần Minh Húc lúng túng lau nước mắt bằng tay áo, rồi cúi đầu đẩy Đường Phong ra, giọng nghẹn ngào: "Anh bị bệnh à? Sao tự dưng lại đối tốt với tôi?"

"Người bị bệnh không phải tôi, mà là cậu."

"Anh mới bị bệnh!" Vừa nói xong, Trần Minh Húc nhận ra lời mình có gì đó không ổn. Trần Minh Húc vừa ngẩng đầu liền thấy Đường Phong đầy ý cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, kìm lòng không nổi liền "Xì" một tiếng bật cười.

Đúng vậy, người thực sự bị bệnh là cậu.

"Anh nên làm MC đi, miệng lưỡi sắc bén thế này mà." Lau nước mắt xong, đôi mắt Trần Minh Húc hơi đỏ, trừng mắt nhìn Đường Phong, làm Đường Phong nghĩ tới một con thỏ.

Đường Phong cười nhẹ: "Làm MC thì chỉ nổi tiếng trong nước, còn đóng phim thì có thể nổi tiếng toàn thế giới, thậm chí siêu nổi tiếng."

"Nói nhảm."

"Ha ha, nhưng MC đại tài à, nếu cậu không uống thuốc thì sẽ thật sự trở thành MC hỏng não đấy." Bất kể Trần Minh Húc có muốn hay không, Đường Phong vẫn túm cậu lên và kéo ra cửa, Trần Minh Húc cũng không phản kháng. Hai người đã từng ở trong đài truyền hình dường như không hợp nhau vậy mà giờ lại thân thiết như vậy, nhân viên thấy cảnh này đều ngạc nhiên, sao Trần Minh Húc ngoan ngoãn để Đường Phong kéo đi.

. . .

"Nhiệt độ đã hạ rồi, chúc mừng cậu không cần phải vào viện." Cầm nhiệt kế lên nhìn qua, Đường Phong lắc nhẹ vài cái rồi đưa cho Trần Minh Húc đang nằm trên giường kẹp vào nách, tiện tay đưa cho cậu thanh niên một ly nước ấm, "Uống nhiều nước vào, rồi nằm ngủ, đắp chăn ra mồ hôi là khỏi thôi."

Trần Minh Húc hai tay cầm cốc nước, cúi đầu uống từng ngụm. Cậu không nhớ rõ mình đã nghe lời mà nói địa chỉ nhà cho Đường Phong như thế nào, chỉ nhớ bị anh ấn nằm xuống giường, đắp chăn, uống thuốc, uống nước, nghỉ ngơi. Khi tỉnh lại, Đường Phong vẫn ngồi cạnh, không hề rời đi.

Cảm giác này thật kỳ diệu.

Cậu đã quen với việc ở một mình, quen với việc bệnh cũng chỉ có trợ lý đưa đi viện, rồi về nhà cũng chỉ một mình, mỗi lần thức dậy lúc nửa đêm, bên giường cũng chẳng có ai.

Đã quen với sự cô đơn, quen với việc ăn một mình cuối tuần ở nhà, quen với việc tự lo khi bệnh.

Nhưng đột nhiên có người mua thuốc, rót nước, chỉnh lại chăn cho mình, Trần Minh Húc tự dưng muốn khóc.

"Trước đây mỗi lần bệnh, trợ lý đưa tôi đi bệnh viện, chưa ai như anh, cứ để người ở nhà không vào viện." Uống nửa cốc nước, Trần Minh Húc ngừng lại thở hổn hển.

"Tôi không thích bệnh viện." hai chân vắt chéo, một tay chọc nhẹ lên đầu, người đàn ông này nhàn nhạt cười "Hơn nữa, cậu chỉ sốt thôi, ở nhà ngủ một giấc là ổn."

"Nghe có vẻ anh rất hiểu biết." Trần Minh Húc tiếp tục cúi đầu uống nước.

Đường Phong gật đầu, cậu đã quen thuộc với bệnh viện từ nhỏ đến lớn, thậm chí trở nên thân thiết với bác sĩ và y tá. Nếu thường xuyên trò chuyện với họ, sau nhiều năm cũng trở thành nửa bác sĩ, dù không dám nói về bệnh nặng, nhưng những bệnh vặt vãnh, Đường Phong vẫn có thể tự xử lý.

Đối với điều này, Đường Phong luôn tự hào.

"Không ai thích bệnh viện, dù ở đâu thì nhà mình vẫn là nơi ấm áp và thoải mái nhất." Thấy Trần Minh Húc uống hết cốc nước, Đường Phong cầm lấy cái cốc đã uống hết nước và nhìn đồng hồ đeo tay, hiện giờ đã là chín rưỡi tối.

"Điều này tôi đồng ý." Trần Minh Húc kéo chăn lên miệng, giọng nói rầu rĩ từ trong chăn phát ra, "Anh cũng nên về đi, hôm nay cảm ơn anh."

Đem cốc cất đi, Đường Phong cười nói: "Cậu nghĩ tôi nhìn đồng hồ đeo tay là cảm thấy quá muộn phải về sao? Giờ mới chín rưỡi, cậu có thể ngủ, tuy rằng cậu không sao, nhưng chẳng phải có câu 'Đưa Phật đưa đến Tây Thiên' sao? Tôi làm việc tốt thì làm đến cùng, hôm nay tôi sẽ ở đây với cậu."

"Anh không phải có chương trình huấn luyện siêu sao à?" Hai mắt Trần Minh Húc sáng lên.

"Trong chương trình huấn luyện có một khóa học về xã giao, huấn luyện viên nói nên kết bạn nhiều hơn, bất kể là trong hay ngoài giới. Cậu xem, bây giờ không phải tôi đang kết bạn với cậu sao? MC lớn ơi, cậu ngoan ngoãn nợ tôi một món nợ tình đi." Đường Phong nhéo nhẹ mũi Trần Minh Húc rồi đẩy cậu vào bên trong giường.

Trần Minh Húc vừa dịch vào trong vừa nhìn chằm chằm Đường Phong: "Anh lên giường làm gì?"

"Cậu không muốn tôi nằm bò bên giường trông cậu cả đêm đấy chứ? Cậu khỏi bệnh, tôi lại bị thì thật là không đáng, với lại giường của cậu cũng lớn, cho tôi mượn một góc đi." Người này cởi giày rồi nằm xuống, giường lớn của Trần Minh Húc đừng nói hai người nằm, có đến bốn người nằm cũng dư dả.

Trần Minh Húc đương nhiên không có lý do gì để từ chối, là Đường Phong chăm sóc cậu khi cậu bệnh, bất kể trước đây có mâu thuẫn gì, ký ức đó đã dần biến mất như chìm vào biển sâu, càng ngày càng xa xôi, càng ngày càng mơ hồ, chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông đang tắt đèn trước mắt, nhắm mắt lại như đang rơi vào giấc ngủ, in sâu vào tâm trí cậu.

Có lẽ do giường lớn không còn trống trải, không còn cô độc một mình, Trần Minh Húc rất nhanh bị thuốc ảnh hưởng mà chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng tỉnh giấc vào nửa đêm, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông trước mặt, cậu bị hấp dẫn lại gần hơn, gương mặt nhẹ nhàng dán vào lưng anh, cảm giác ấm áp khiến cậu không kìm được mà ôm lấy anh.

Sáng hôm sau, Trần Minh Húc vui mừng phát hiện mình đã khỏi bệnh, chỉ là cơ thể hơi mệt mỏi, tinh thần sảng khoái, chỉ là bên cạnh đã không còn ai.

Hẳn là đã đi rồi?

Ngồi yên trên giường nhìn chỗ Đường Phong đã nằm, đến khi cậu ý thức được bản thân đang làm cái gì, tay cậu đã nhẹ nhàng chạm vào phần giường dường như vẫn còn hơi ấm kia.

"Cậu tỉnh đúng lúc thật, tôi vừa làm xong bữa sáng." Cửa mở ra.

Trần Minh Húc ngơ ngác nhìn người đàn ông đi tới, nhìn Đường Phong sờ sờ trán cậu, nghe thấy người kia cười nói một câu: "Hạ sốt rồi."

Giọng nói của anh như cơn gió ấm áp len lỏi qua khe cửa, thật dễ chịu.

Chương 109 + 110

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt chỉ còn lại nửa tháng trước khi bắt đầu quay bộ phim của đạo diễn Lý Nguy, và chương trình huấn luyện siêu sao cùng với chương trình 《Tình nhân trong mộng》 cũng sắp đến hồi kết.

Chiếc điện thoại di động vang lên giai điệu bài hát "I Want Love" của Elton John, Đường Phong đóng chặt cửa phòng, đứng trước gương trong phòng luyện tập, huấn luyện viên Larry của khóa biểu diễn, vào hai tháng trước, đã giao cho họ một đề bài: tất cả học viên phải biểu diễn trong một căn phòng vắng lặng, không sử dụng bất kỳ ngôn ngữ cơ thể hay lời thoại nào, chỉ được phép đi tới đi lui, dùng biểu cảm và ánh mắt để truyền tải nội dung một bài hát.

Đường Phong chọn một bài hát không phải ai cũng biết, điều này phản ánh tâm lý, kinh nghiệm và cảm xúc của cậu.

Sau khi nhìn vào gương tập đi tập lại khoảng năm sáu lần, bỗng nhiên điện thoại rung lên, làm bài hát ngừng lại và thay bằng tiếng chuông. Đường Phong tạm dừng luyện tập để nghe điện thoại, cậu nghĩ lẽ ra nên chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.

Nhìn vào màn hình, thấy số điện thoại quen thuộc, khóe miệng Đường Phong khẽ cong lên.

Năm phút sau, Đường Phong không còn ở một mình trong phòng ngủ nữa, Trần Minh Húc bước vào lấy ra từ trong túi quà một lọ mật ong: "Nửa tháng nữa là đến cuộc thi ban huấn luyện của anh, tôi mang đến cho anh ít mật rừng, là bạn tôi từ Đông Bắc mang về, mỗi ngày anh pha với nước uống, sẽ giúp nhuận cổ họng, tốt cho đường ruột và dạ dày nữa."

"Cảm ơn." Đường Phong đứng nhìn Trần Minh Húc rót cho mình một cốc nước mật. Từ khi nào mà mối quan hệ của họ lại trở nên tốt đẹp như vậy?

Trần Minh Húc đưa cốc nước mật đã pha xong cho Đường Phong, ngồi xuống bên cạnh Đường Phong, chiếc ghế sofa mềm mại lõm xuống: "Nếm thử xem."

"Mùi vị thật thơm, rất ngon, đây là nước mật ngon nhất tôi từng uống." Vị ngọt tan chảy trên đầu lưỡi, lan tỏa đến khóe miệng, ánh mắt Đường Phong không chút nào keo kiệt ca ngợi mật ngọt.

Dường như hơn một tháng trước, khi Trần Minh Húc bị bệnh, Đường Phong đã chăm sóc anh ta suốt một ngày đêm, nên sau đó thái độ của Trần Minh Húc đối với cậu rõ ràng tốt lên rất nhiều, thực sự là thay đổi hoàn toàn.

Trước đây, mỗi khi thấy Đường Phong, Trần Minh Húc thường buông ra vài lời cay nghiệt. Giờ đây khi gặp Đường Phong, tuy vẫn thỉnh thoảng có những câu nói sắc bén, nhưng hầu hết lại là sự quan tâm được che giấu, một cách bày tỏ tình cảm không tự nhiên. Đường Phong làm sao không nhận ra? Chỉ cần nhìn vào ánh sáng trong đôi mắt sáng ngời của Trần Minh Húc là hiểu.

Hai người ngồi nói chuyện phiếm vài câu, album trước đó của Trần Minh Húc bán ra khá tốt, cả hai cùng thảo luận về âm nhạc, một chủ đề mà họ có nhiều điểm chung. Khoảng nửa tiếng sau, Trần Minh Húc rời đi, Đường Phong cần tiếp tục luyện tập, mà Trần Minh Húc cũng có công việc của mình.

Cảm giác thông cảm và thấu hiểu khi ở chung này rất tốt.

"Cộc cộc cộc."

Trần Minh Húc vừa rời đi chưa đầy năm phút thì cửa lại vang lên. Đường Phong đi ra mở cửa, chưa nhìn thấy người đã cười hỏi: "Để quên đồ gì đó ở chỗ tôi sao— Ưm!"

Một người đàn ông cao lớn, ăn mặc lịch lãm trong bộ âu phục đắt tiền, bất ngờ xông vào, thô bạo ôm chặt Đường Phong đang đứng mở cửa, hôn cậu, một tay anh ta còn không quên đóng cửa lại.

Nụ hôn này mang theo hương thơm nhẹ của xì gà, tan ra trong miệng, để lại vị ngọt dịu. Đầu lưỡi Đường Phong vẫn còn lưu giữ hương vị của nước mật, nhẹ nhàng, ngọt ngào và thơm mát, khiến người ta cảm thấy vừa quyến luyến, vừa chua chua đến khó chịu.

"Charles, anh đang làm gì vậy?!" Không cần nhìn rõ người trước mặt, chỉ cần ngửi thấy mùi xì gà nhàn nhạt là cậu biết ai tới.

"Tôi đang hôn cậu, cục cưng." Vừa mới thở ra được một hơi, Charles lại muốn tiếp tục hôn, nhưng Đường Phong không khách khí đưa tay che miệng anh ta lại, tên kia liền dùng lưỡi liếm lòng bàn tay Đường Phong.

"Hôm nay là ngày động dục hàng tháng của anh à?" Đường Phong buông tay ra, lùi lại hai bước để tạo khoảng cách với Charles. Theo tiến độ của chương trình 《Tình nhân trong mộng》, giờ chỉ còn lại ba nam minh tinh, mỗi lần Charles đều không ngần ngại chọn Đường Phong. Khán giả không còn quan tâm Charles sẽ chọn ai trong tập tiếp theo nữa, mà là liệu Đường Phong có thể giữ được sự ưu ái này đến cuối cùng hay không.

Còn hơn thế nữa, rất nhiều khán giả còn muốn thấy hai người hẹn hò yêu đương.

"Tình yêu ơi, tình yêu, Đường Phong thân yêu của tôi, cậu lại đối xử với tình cảm chân thành và tình yêu của tôi như vậy sao?" Trên khuôn mặt Charles hiện lên biểu cảm đau khổ vô cùng khoa trương khiến người ta khó có thể tin, gần đây anh ta có xu hướng trở thành diễn viên phim kịch, nhưng lại là kiểu bi hài tình yêu của Shakespeare, hoặc có thể thêm chút kịch của Quỳnh Dao?

"Gì cơ?" Đường Phong không thấy chút chân tình hay tình yêu nào từ Charles. Nếu không có Lục Thiên Thần ở bên cạnh làm cán cân kiềm chế, cậu nghĩ Charles có lẽ đã không kiềm chế được mà ra tay từ lâu.

Đúng là không hiểu nổi, loại hoa hoa công tử như Charles rốt cuộc coi trọng cậu ở điểm nào. Đường Phong hoàn toàn không muốn sự việc phát triển thành kiểu càng không có được, Charles lại càng muốn chiếm đoạt. Những ngày gần đây, ngoài cuộc thi của ban huấn luyện và việc quay phim một tháng sau cùng với Chino, điều cậu suy nghĩ nhiều nhất là làm thế nào để thoát khỏi Charles.

Những tên hoa hoa công tử này đều là kiểu người dễ chán, Đường Phong không muốn tiếp tục chơi với Charles, một tháng trước đó là sự lựa chọn bất đắc dĩ, còn bây giờ cậu đã có nhiều lựa chọn hơn.

Nếu muốn kéo dài với Charles cũng được, nhưng kết quả lại khó mà nắm chắc. Duy trì mối quan hệ mờ ám cũng không phải là lựa chọn tốt, càng không phải là điều cậu mong muốn.

Hoặc, cậu có thể thử lạnh nhạt một lần, dù Charles có vì vậy mà ghi hận trong lòng thì cũng không sao, đã có Lục Thiên Thần bảo vệ cậu. Về phần Lục Thiên Thần... giờ chưa phải là lúc lo lắng về vấn đề này.

Vừa là một người đàn ông và là một thương nhân, Lục Thiên Thần hiển nhiên nghiêng về cái sau nhiều hơn.

"Cậu thực sự lạnh lùng quá, cục cưng, trước đây cậu không đối xử với tôi như vậy, điều gì đã khiến cậu thay đổi?" Charles tùy tiện ngồi lên ghế sô pha, hai tay dang rộng đặt lên thành ghế, bộ dạng như một ông chủ giàu có, khẽ nâng cằm nhìn người đối diện. "Hôm nay cậu nói với tôi rằng cậu không có thời gian muốn đi luyện tập, nhưng tôi vừa nhìn thấy gì đây, ôi ôi ôi, Đường Phong của chúng ta vừa mới ở cùng một con thỏ nhỏ trong phòng hơn nửa tiếng đồng hồ."

"Anh nghĩ tôi đã thay đổi chỉ vì tôi không còn sống theo ý nghĩ của anh, Charles. Anh thậm chí còn không biết tôi thực sự là người thế nào."

Charles cười lớn: "Tình yêu ơi, cậu đang nói gì vậy? Cậu đang đứng trước mặt tôi, sao tôi lại không biết?"

"Charles..."

"Để tôi đoán thử nhé, có phải cậu muốn phát triển mối quan hệ với chú thỏ kia không? Thôi bỏ đi tình yêu, thỏ con không hợp với cậu đâu, một người đàn ông như cậu sinh ra là để được yêu thương."

"Chủ đề của anh ngoài tình dục và tình yêu thì còn có gì khác không?"

"Tôi chẳng thấy có gì sai với tình dục và tình yêu cả. Khi tôi tám mươi tuổi, tôi vẫn muốn tiếp tục yêu. Thừa nhận đi, cục cưng, thực ra cậu muốn tôi ôm cậu, cậu nhớ cơ thể tôi." Chủ đề của Charles càng nói càng lệch, kèm theo một chút giận dỗi: "Mặc dù cậu luôn tỏ ra rất trưởng thành và chín chắn, nhưng tôi thấy ánh mắt của cậu, chúng nói với tôi rằng cậu cô đơn và đau đớn, chỉ là cậu không nhận ra mà thôi."

"Tôi không muốn nhận ra điều đó chút nào." Đường Phong thở dài, có chút buồn bực nhẹ nhàng xoa trán. "Charles, tôi còn có việc phải làm, nếu không có gì cần thiết, chúng ta nói chuyện sau nhé."

Giọng nói của Charles cao lên, kèm theo sự khó tin: "Cậu đang đuổi tôi đi sao?"

"Tôi chỉ mong anh có thể thông cảm một chút." Thực ra Charles tự đại như vậy chắc chắn không hiểu thế nào là thông cảm, về điểm này Đường Phong không hề nghi ngờ. Sự quan tâm dịu dàng trên người Charles phần nhiều là hình tượng cá nhân mà anh ta theo đuổi.

Charles đứng lên khỏi ghế sô pha, trước khi đi liếc nhìn Đường Phong thật sâu: "Tôi nghĩ rằng tôi đã rất quan tâm cậu, tình yêu."

"Thật sao? Vậy tôi có nên nói một tiếng 'cảm ơn' không." Đường Phong cười khổ.

"Được rồi, tôi sẽ không làm phiền cậu luyện tập nữa." Hiếm khi Charles lại dừng lại một chút rồi rời đi. Đường Phong nhìn cánh cửa phòng đóng lại, khe khẽ thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ